Tiêu Bố Y nhìn thấy ba người Tần Thúc Bảo tinh
thần hoàng hốt, thần sắc ảm đạm, trước tiên chính là hoài nghi bọn họ bị hạ cổ. Nhưng Lý Hiếu Cung bại trốn, ba người con Miêu vương đều đà quy
củ, bảy trà kết minh đại cuộc đã định, Tư Không cũng đà chết, hắn thật
sự không thể tưởng được còn có người nào sẽ hạ cồ đối với ba người.
Lôi kéo tay Chu Mộ Nho, Tiêu Bố Y nhìn mặt mà nói chuyện, phát hiện hắn chỉ là thần sắc ảm đạm, cũng không có dị trạng, trong lúc nhất thời lại
đoán không ra rốt cuộc là chuyện gi đã xảy ra.
Đến khi ba người
ngồi xuống. Tẳn Thúc Bảo đột nhiên nói: “Lý Hiếu Cung ở bên ngoài Tuyệt
Tình động phục kích ta cùng Vân Thủy, nghe Vân Thùy nói, Miêu vương vốn ờ tại đây trong mười ngày, hạ bảy đạo cấm chế cho Vọng Nguyệt phong có
phải không? Lý Hiếu Cung nếu dám lên Vọng Nguyệt phong, tuyệt đối không
thể sống tốt được?”
Tiêu Bố Y gật đằu, đem tất cả những gì xảy ra trong Tuyệt Tình động kể cho mọi người nghe. Mọi người nghe được tử sĩ
do Lý Hiếu Cung mang theo toàn quàn bị diệt, khỏng khỏi nhìn nhau hoảng
sợ. Tiêu Vũ cau mày nói: “Cũng may Miêu vương làm người khoan hồng, lại
cực lực ước thúc thù hạ, Tư Không chỉ là một trường hợp đặc biệt. Nếu
loại cổ độc này truyền lưu ra ngoài, chỉ sợ tại Trang Nguyên sẽ tạo nên
tai họa hủy diệt”.
Tiêu Bố Y gật đầu, lại nghĩ tới một chuyện lo
lắng, vốn hắn nghĩ đến Đại Miêu Vương đúng là vẫn phải thoái vị, trải
qua chuyện hôm nav. hắn cùng ba người con của Miêu vương quan hệ chỉ có
chuyển biển xấu. muốn hòa giải cũng là một chặng đườngxa, đà như vậy,
họa ngầm như thế sao có thể để. Tiêu Vũ hiển nhiên cũng đà nghĩ đến điểm ấy. trong mắt cũng có ý lo lắng.
“Theo ta được biết, Đại Miêu
Vương mười ngày này cũng không phải là chi hạ bảy đạo cấm chế” Tần Thúc
Bảo đột nhiên nói: “Nghĩ tới Miêu vương hạ cổ thiên hạ vô song, hạ bảy
đạo cấm chế cần gì tới mười ngày?”
Tiêu Bố Y phục hồi lại tinh thần, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ Tẳn huynh biết được hắn trong mười ngày này làm cái gì?”
Tần Thúc Bảo trầm mặc thật lâu mới nói: ‘Ta bất quá cũng chỉ là suy đoán,
cụ thể như thế nào, kính xin Tây Lương vương nghe xong chuyện cùa ta,
thi lại nghe một chút mộng cảnh cùa đám người Mộ Nho rồi mới định đoạt”.
Tiêu Bố Y rất ít khi nhìn thấy mấy huynh đệ ấp úng nỊíư th4 trong lòng kỳ quái, nhưng vẫn trầm giọng nói: “Tẳn huynh mời nói”.
“Từ sĩ cùa Lý Hiếu Cung quả thật lợi hại, ta vốn cho rằng tuyệt khỏng thể
đào thoát, nhưng bời vì cấm chế. không thể nhập Tuyệt Tình động. Không
ngờ Vàn Thủy thả ra Bích Huyết, khiến cho từ sĩ tự giết lẫn nhau, chúng
ta mới có thể giết ra vòng vây. Nhưng về sau... thể lực cùa ta chống đờ
hết nồi, bị hôn mê bất tinh, khi tinh dậy. được Vân Thủy cứu vào một sơn động, sau đó... nàng kể cho ta nghe một đoạn chuyện cũ” Tần Thúc Bào
thuật lại đơn giản, rất nhiầi chuyện không muốn đề cập, A Tú lại có chút ngơ ngẩn, trong lòng không biết là tư vị gì.
“Chuyện cũ gi?” Tiêu Vũ hỗi.
Tằn Thúc Bảo cười khồ nói: “Là chuyện cũ người Miêu tại sao lại thống hặn
người Trang Nguyên. Thật ra Ba Thục xưa nay dân phong thuần phác, từ
trước đến nay ít tham dự vào chuyện Trang Nguyên. Trước đây rất nhiều
lúc cùng bên ngoài cách biệt. Nhiều khi... tâm tư còn xa mới bằng người
Trang Nguyên. Nhưng mà các đời lại lo lắng người Ba Thục phản loạn. Thậm chí có mấy lần lén tàn sát, điều này mới khiến cho người Ba Thục đối
với người Trang Nguyên có lòng đề phòng căm hận. Nhưng mà bọn họ thế yếu người ít, tuy có cồ độc nhưng cũng ngăn không được loại dã man xâm lấn
cùa người Trang Nguyên. Hơn nữa người Trang Nguyên lắm mưu, luôn dùng
Miêu trị Miêu. Người Miêu nội loạn, càng tranh chấp không ngớt. Cho nên
người Miêu nhiều khi đều nhẫn nhục chịu đựng. Đương nhiên cũng tuyệt đối không cam lòng chịu làm thịt cá. Nếu thật bức cấp thì cũng sẽ làm ra
chuyện lường bại câu thương. Người Miêu cùng Ngũ Đấu Mẻ rất có liên
quan. Nhớ năm đó Trương Lăng sáng tạo Ngũ Đấu Mẻ, tại Hạc Minh sơn đất
Thục truyền đạo. đem đạo thư dạy cho dân chúng. Chính là hiệu triệu
người Ba Thục đoàn kết lại. tim kiếm phưcmg phép sống yên ổn”.
Tiêu Vũ mỉm cười nói: “Không thể tường được Tẳn Tướng quản đối với Ba Thục
lại hiểu rõ nhưvậy, so với ta còn muốn quen thuộc hơn nhiều”.
Tần Thúc Bảo cười khổ nói: “Những cái này... đều là Vân Thủy quận chủ nói với ta”.
Mọi người nhìn nhau liếc, Sừ Đại Nại lẩm bấm nói: “Cái quỷ nha đầu này..
Tằn Thúc Bảo không để ý tới Sừ Đại Nại phàn nàn, tiếp tục nói: “Ngũ Đấu Mễ
cùng người Miêu dung hợp. Đạo thuật Trương Lăng tăng thêm cồ độc cùa
người Miêu tổng hợp lại cùng một chỗ. đà đem cổ độc phát triễn thật lớn. Đến hôm nay, cổ độc người Miêu lợi hại như thạ ngược lại cùng Trưong
thiên sư không thể phân cách”.
“Trương thiên sư là ai?” A Tú hòi.
“Trương thiên sư chính là Trương Lăng, cũng là người sáng lặp Ngũ Đấu Mẻ” Tẳn
Thúc Bảo cất lời giải thích: “Ta nghe Vân Thủy nói. Người này cũng là kỳ tài ngút trời, cho dù về sau Thái Bình đạo cũng cùng bọn họ rất có quan hệ. Mà gút mắc của Trương Giác cùng Trương Lăng, cũng dẫn phát tranh
đấu giữa Ngũ Đấu Mễ cùng Thái Bình đạo”.
Tiêu Bố Y nhíu mày hỏi, “Thái Bìrih đạo cùng Ngu Đấu Mễ có gút mắc gì?”
Tẳn Thúc Bảo chậm rãi lắc đầu. “Cái này ta cũng không rò ràng, nhung mà ta
nghe nói, Thái Bình đạo, Ngũ Đấu Mễ tuy đều chủ trương thiên hạ thái
binh, chúng sinh ngang hàng, nhưng Ngũ Đấu Mễ lại đi con đường hòa hoàn
đường, chỉ cầu tự bảo vệ mình, không tham dự tranh đoạt thiên hạ, mà
Thái Bình đạo cùa Trương Giác lại đi còn đường cực kỳ cắp tiến, mỗi lẩn
thay đổi triều đại đều có bóng dáng của bọn họ. Mà căn cứ theo truyền
lưu. Trương Giác vốn cũng là người trong Ngũ Đấu Mễ, về sau phản giáo
ra. nhung mà tin tức rốt cuộc như thế nào, niên đại đà lâu. ta nghĩ khả
năng chỉ có Miêu vương cùng một số ít người biết mà thôi”.
Tiêu
Bố Y hít ngụm khỉ lạnh, lầm bầm nói: “Trương Lăng? Trương Giác?” Mọi
người khó hiểu hắn đang trẳm ngâm cải gì, A Tú nói: “Quản chi Thái Bình
đạo. Ngũ Đấu Mễ. Tẳn Tướng quân, Vân Thúy về sau còn nói cái gì?”
Tằn Thúc Bảo nói: “Thái Bình đạo trước mắt xác thực cùng chúng ta khỏng có
quan hệ gì. nhưng màNgũ Đấu Mẻ lại cùng chúng ta rất có liên quan. Sau
khi trải qua TrungNguyên mấy lẩn vi phạm lòi thề, Ba Thục nguyên khí đại thương. Ngũ Đấu Mễ âm thẳm bày mưu lặp kế. người Miêu lúc này mới lập
lời thề không tự tiện dùng cổ đả thương người, mà Ngũ Đấu Mễ cũng sớm ẩn cư ở phía sau màn, ít tham dự việc phản loạn. Bọn họ chủ động nhượng
bộ, Trang Nguyên cũng cảm thấy người Ba Thục không có khả năng trấn áp,
đa số là chọn dùng sách lược chiêu an. Cho nên các ngươi mặc dù nhìn
thấy cổ độc lợi hại. nhung lại chưa bao giờ truyền lưu tới Trang Nguyên, chính là vì nguyên nhân này. Người Miêu vẫn một mạch truyền đến Miêu
vương này, xưa nay tuân thù nghiêm ngặt quy củ này. nếu có người ròi Ba
Thục thi cổ, xử phạt cực kỳ nghiêm khắc. Cũng bởi vì dạng nàv, Ngũ Đấu
Mễ tuy bời vậy thế suy, nhưng lại bảo vệ Ba Thục nhiều năm thái bình.
Dương Kiên sau khi lập quốc, có thể nói là một thòi kỳ người Ba Thục
cùng người Trung Nguyên có chút hòa thuận”.
Tiêu Vũ gật đầu nói:
“Tẳn Tướng quân nói không sai, tiên đế khi còn trị vì, bời vì còn nhò
tín mộ phật hiệu, tuy những năm sau này nghi kỵ rất nặng, nhung mà khi
mới lập quốc, khoan dung với người ngoài, chủ trương phật đạo đều xem
trọng, vạn phép không có lỗi gì, đa phần đều là lấy đức thu phục người,
lúc này mới khiến cho vạn dân kính ngưỡng, vạn phép quy tông, lập nên sự nghiệp Đại Tùy huy hoàng. Từ điềm đó mà nói, tiên đế ngược lại cùng Tây Lương vương cực kỳ giống nhau”.
Tùy triều đà sớm chỉ còn trên
danh nghĩa, Tiêu Vũ vẫn dùng tiên đế xưng hô. thẳn sắc tôn kính. Tiêu Bố Y lơ đễnh, lạnh nhạt nói: “Ta làm sao mà dám cùng tiên đế so sánh?”
Tiêu Vũ nghiêm nghị nói: “Nếu nNhư Tây Lương vương có thể hấp thụ bài học
Tùy vong, sau này chi có thể so với tiên đế càng thêm huy hoàng'’.
Tiêu Bố Y cười, không muốn tiệp tục thào luận vắn đề này.
Tần Thúc Bảo tiệp tục nói: “Dương Kiên cùng người Ba Thục hòa thuận ờ
chung, cho nên người Ba Thục cũng đối với Dương Kiên có chút cảm ơn. Cho nên hiện tại thiên hạ đại loạn, chỉ có vùng Ba Thục này là không có
chuyện phản loạn. Nếu như dựa vào cách làm cùa Ngũ Đấu Mễ trước đây, chỉ sợ sớm đã gây sóng gió. Nhưng bời vì lời thề lúc trước, cho tới bây giờ tại đây ngược lại gió êm sóng lặng”.
Mọi người hiểu hoặc không
hiểu đều giật mình, Tiêu Bố Y khè thờ dài: “Thiện hữu thiện báo. ta chỉ
hy vọng noi đây ổn định và hoà bình lâu dài. Không còn tai họa. Vân Thủy vì sao lại căm hận người Trung Nguyên?”
“Chuyện này nguyên nhân
gây ra cũng ở người TrungNguyên” Tẳn Thúc Bảo cười khồ nói: “Dương Kiên
sau khi tĩắn an Ba Thục, phải con là Dương Tú đến thống trị vùng Ba
Thục, bổ nhiệm là Thục Vương. Dương Tú văn võ toàn tài, lại phong lưu
phóng khoáng, so với Lý Hiếu Cung thật sự càng tốt hơn, hắn sau khi đến
Ba Thục, lại dần dằn xa hoa làng phí chỉ là người Ba cảm kích những gi
Dương Kiên làm. cũng bởi vi Dương Tú cũng không làm ra chuyện gì khác
người, nên cũng mắt nhắm mắt mở. Nhung ai cũng không ngờ rằng. Thục
Vương lúc này lại làm nên một chuyện khiến cho người Miêu thống hận!”
Mọi người thất kinh, cùng kêu lên: “Là chuyện gì?” Lẩn này cho dù Tiêu Vũ
cũng lắng nghe, Tẳn Thúc Bảo vừa rồi nói hắn hoặc nhiều hoặc ít cũng
hiểu rõ, nhung đối với chuyện Thục Vương Dương Tú năm đó, người Miêu một mực giữ kín không nói ra, hắn cũng khỏng thể nào biết được.
Tần
Thúc Bảo mặt hiện lên vẻ chua xọt, “Thục Vương phong lưu thành tính, so
với Tây Lương vương thì phóng đãng hơn nhiều. Có một ngày hắn cải trang
vi hành, chẳng biết tại sao, lại đắc tội với người ẩn cư sơn lâm. hơn
nữa còn bị hạ cổ độc!” Mọi người nhìn nhau, Tiêu Vũ cau mày nói: “Hắn
không khỏi quá tùy hứng” Tẳn Thúc Bảo hồi lâu mới nói: “Tùy húng cũng
chưa chắc”.
Tiêu Vũ nói tới: “Chẳng lẽ trong đó còn có ẩn tình sao?”
Tằn Thúc Bảo cười khồ nói: “Thục Vương trúng cổ, đương nhiên chấn động Ba
Thục. Miêu vương cũng khiệp sợ, đích thân đi trị liệu, vốn Miêu vương cổ thuật thiên hạ vô song, do hắn đến trị liệu, vốn là chuyện cực kỳ ổn
thòa. Nhưng Thục Vương lại nói thánh nữ trong người Miêu trị cổ mới là
tuyệt đinh, hắn không cho Miêu vương trị liệu, điểm chi định thánh nữ
trị liệu cổ độc. Miêu vương bất đắc dĩ, lại không muốn đắc tội với Dương Tú, lúc này mới mời thánh nữ trị liệu. Khi đó thánh nữ không hề thẳn bí giống như hôm nay. Mà ngược lại, thánh nữ phổ độ chúng sinh, lại bời vì một nguyên nhân, nên được người Miêu cực kỳ kính yêu”.
“Là nguyên nhân gi?” Tiêu Bố Y hòi.
Tần Thúc Bảo thờ nhẹ ra một hoi, “Nguyên nhân này chính là... Thánh nữ vì
cứu tộc nhân, bàn thân lại cam nguyện bị gieo Thất Tình cổ!”
Mọi
người lắp bắp kirih hãi, khó có thể tin nói: “Ngươi nói cái gì?” Mọi
người đều hỏi, nhưng lại khó nén rung động trong lòng. Tất cả mọi người
đều hiểu rò Tẳn Thúc Bảo vì cứu huynh đệ, cam làm thuốc dẫn, trúng Thất
Tình cổ. thống khồ khỏng muốn sống.
Thân trúng Thất Tình cổ, thất tình đoạn tuyệt, Tần Thúc Bảo thống khồ mọi người tặn mắt nhìn thấy.
Tần Thúc Bảo là vì cứu huynh đệ, có chút bất đắc dĩ. nhung tại sao lại
có thể có một cô gái cam tinh nguyện bị hạ Thất Tình cổ, hơn nữa cô gái
này lại là thánh nữ người Miêu?
Tiêu Bố Y trong lòng lại xuất hiện sự bất an, nhưng rốt cuộc bất an ở đâu. lại nhất thời nghĩ không ra.
Tần Thúc Bảo thờ dài nói: “Chuyện Thárih nữ, trong người Miêu thặt ra
truyền lưu rộng rãi. Mà mới đầu người Miêu nuôi cổ, có thể nói là mua
đây buộc minh, bời vì rất nhiều cồ độc phải đùng tâm huyết của bọn họ
nuôi nấng, không nuôi xuống được thi sẽ bị cắn trả, chết thảm không nói
nổi. Mỗi loại cổ độc cũng không giống như. nhưng lại cùng người Miêu
cùng một nhịp thở. nuôi được có chút không dễ, cái này cũng là chồ thần
bí tàn nhẫn của cổ độc, lại là nguyên nhân khó có thể chống lại đại quân Trang Nguyên. Người Miêu hơn nghìn năm nuôi cồ, đến thời thiên sư
Trương Lăng, người bởi vì nuôi cổ cắn trả mà chết, quả thực là không ít. Trương Lăng làm người khoang hồng, đạo thuật vô song, lại rất được
người Miêu kính yêu, vì bài trừ loại nguy hại cổ độc này, lại tư thân
thử cổ. hắn không có tìm được phương phép phá giải thống nhất, ngược lại tự mình nuôi ra Thất Tinh cổ này. Mà căn cứ theo Vân Thùy nói, Dược
vương Tôn Tư Mạc mặc dù có thể phá cổ độc của Miêu Cương, nhưng đối với
cổ mà Trương thiên sư luyện ra cũng bất lực, bời vì Dược vương đối với
cổ độc vẫn rất có hứng thú, có đoạn thời giạn đích thân đi tới Miêu
Cương nghiên cứu cồ độc, đối với rất nhiầi cồ độc, hắn cũng có thể đúng
bệnh hạ thuốc, nhưng mà Dược vương có nói qua, Thất Tình cồ nhằm vào
thất tình củá con người mà chỗ nuôi, cùng tâm huyết người ta tương liên, tuần hoàn không thôi, con người không có khả năng đoạn tuỵệt thất tình
lục dục, cho nên loại cổ độc này trên cơ thể người không cách nào tiêu
diệt triệt để”.
Mọi người nghe đến đó. trong lòng hơi trầm xuống, không khỏi vì Tần Thúc Bảo mà lo lắng, không hề biết là nên khóc hay
nên cười. Ai cũng không ngờ Thất Tình cổ mà Tẳn Thúc Bảo trúng lại cùng
Trương thiên sư có quan hệ. Tiêu Bố Y âm thẳm đau đầu. thẳm nghĩ cho dù
Tôn Tư Mạc cũng bất lực, Tần Thúc Bảo làm sao bây giờ?
Tần Thúc B ảo ngược lại không có lo lắng như mọi người, lại nói: “Trương Lăng nuôi ra Thất Tình cổ tuy khó giải, nhưng Thất Tình cồ Trương Lăng nuôi ra
lại có tác dụng kỳ diệu. Đó chính là nếu được hắn truyền thụ phương
pháp, lợi dụng Thất Tình cổ của hắn thi có thể phá các loại cổ độc của
người Miêu”.
Mọi người nhìn nhau, thẩm nghĩ cồ độc mặc dù có thể phá, nhưng mà thuốc
phá giải lại không cách nào phá. cùng là sự châm chọc. Tẩn Thúc Bảo mim
cười nói: “Trương Lãng sau khi phát hiện điểm ấy, cuối cùng cả đời vẫn
không có nghiên cứu ra được phương pháp phá giải Thất Tinh cổ. Nhưng
Thất Tinh cổ lại lưu truyền tới nav. bời vì phương pháp nàv tuv là hại
một người, nhưng lại cứu sống người vô số. Thánh nữ người Miêu bời vì
tính mạng người Miêu mà tự hạ cổ độc. chịu nồi khổ Thất Tinh cổ cắn trả. cho nên ỡ trong người Miêu địa vị cao nhất”.
“Loại biện pháp nàv cùng ích kỷ” A Tú bắt binh nói: “Những người nàv vì mạng sổng, lại hạ
cổ ờ trên ngưỡi cô gái vô tội. thật sự đáng giận”.
Tẩn Thúc Bảo
cười khồ nói: '‘Thánh nữ chọn ra. cũng không phải là bắt buộc, mà là tự
nguyện. Đơn giản là ai làm thánh nữ. có thể hướng về phía Miêu vương đưa ra một yêu cầu. vô luận gian nan như thế nào. Miêu vương cũng phải nghe theo. Cho nên sao. chi có thể nói một bên nguyện đánh, một bên nguyện
chịu mà thôi”.
Sự bất an trong lòng Tiêu Bố Y càng đậm, ánh mắt
đà rơi ở trên ngưỡi Chu Mộ Nho. Nhưng Chu Mộ Nho. Lô lào Tam từ khi tiến vào trúc lâu. vẫn một mực không có ngẩng đầu lên. nhưng trên mặt lại có sự bi ai.
Tần Thúc Bảo nhìn thấv mọi ngưỡi im lặng, lại nói:
“Thục Vương Dương Tú được thánh nữ trị liệu, cổ độc lại nhắt thòi không
thể khòi hẳn. Nhưng hắn trời sinh tính phong lưu, nhìn thấy thánh nữ
xinh đẹp. ngược lại nổi lên lòng ái mộ, hơn nữa còn muốn kết hôn cùng
thánh nữ!”
Tiêu Bố Y thất thanh nói: “Tần huyrih, ngươi nói hắn tráng cổ chính là vì muốn tiếp cận thánh nữ?”
Tiêu Vũ tinh ngộ lại, thầm mắng: “Đáng chết” Bọn họ rò ràng tiền căn hậu
quả, lập tức đoán được dụng tâm hiểm ác của Dương Tú. Nghĩ tới thánh nữ
trúng Thất Tinh cổ, làm sao có thể lặp gia đình? Mã Chu nhải mày hỏi.
“Nếu là thánh nữ, còn có thể lặp gia đinh sao?”
Tẩn Thúc Bảo hồi
lâu mới nói: “Người Miêu thật không có đạo lý không cho thánh nữ lặp gia đinh. Nhưng bởi vì thánh nữ thân trúng Thất Tinh cổ, đã đứt tuvệt thất
tinh lục dục. động tinh thì khồ không thể tị thì làm sao lập gia đinh?”
Mà Chu cười buồn nói: “Vậy kết cuộc như thế nào?” Thật ra mọi người đà
sớm đoán được kết cuộc, nhưng quá mức tàn nhẫn, cho nên không dám suy
nghĩ.
Tẩn Thúc Bảo nắm chặt nắm tay. móng tay nhập vào lòng bàn
tay. “Chuyện trong đó. thật sự làm cho người ta khó có thể nắm lấy. Thục Vương trời sinh tính phong lưu. thật ra đối với thánh nữ lại một lòng
say mê. Thánh nữ cùng hắn ờ chung lâu ngày, lại động tình, có ý gả cho
hắn trong đầu. Miêu vương mọi cách khuyên can, nhưng lại không có hiệu
quả. Thánh nữ đời trước sau khi gieo xuống Thất Tình cồ. vẫn không có
nói ra yêu cầu gì. nhưng thánh, nữ rốt cuộc đưa ra yêu cầu. yêu cầu duy
nhất nàng đưa ra chính là gả cho Dương Tú!” Mọi người thắt sắc. đã không thể nói gì. nhưng trên mặt đều lộ ra vẻ sầu thảm. Tẩn Thúc Bảo ảm đạm
nói: “Miêu vương vướng tại tổ huấn, chi có thể đáp ứng. Thật ra kết cuộc các người cũng đoán được, thánh nữ vi đoạn tình cảm này, trả giá thật
sự so với bắt luận cô gái nào cũng đều nhièu hơn. Nàng vì cầu được cùng
một chồ với ngưỡi âu yếm. chịu tra tấn cũng so với bất luận kè nào đều
nhiều hơn. Dương Tú lúc trước tuy phong lưu. có ý niệm câu dẫn thánh nữ
trong đầu. nhưng về sau lại bị chân tinh của thánh, nữ đà động, cùng thu liễm phong lưu, chuyên tâm một lòng đối với thánh nữ”.
Mọi người nghe mà kinh tâm động phách, trong lòng hồi hộp. tuy biết sau nàv nhắt
định sẽ có biến cố, nhưng đều mong thánh nữ gặp may mắn. Nàng thật sự
quá khổ, vì tìm được một đoạn tình yêu, trả giá quá nhiều. Mọi người mặc dù cùng thánh nữ chưa bao giờ gặp mặt. nhưng trong lòng đều nồi lên sự
tòn kính.
“Sau đó thì sao?” A Tú vì chuyện cũ hấp dẫn, phá vỡ sự trầm mặc.
Tẩn Thúc Bảo trên mặt lộ ra vẻ thống khổ không đành lòng, “về sau... thánh
nữ sau khi lặp gia đình, bời vì thắt tình cổ cho nên rắt khó sinh dục.
trước thu dưỡng bé gái. coi như con gái nuôi của mình. Nhưng sau đó chịu ảnh hường quan niệm của người Trung Nguvên, cùng rất yêu Dương Tú, lúc
này mới muốn vì hắn lưu lại huvết mạch”.
Mọi người kinh hài. đều nói: “Cái này sao có thể?”
Tần Thúc Bảo cười khổ nói: “Cũng biết không được, nhưng thánh nữ nàng... có những phụ nữ... cũng thật kỳ quái, nàng hận một người, hận đến khắc cốt ghi tàm, nhưng khi yêu một người, cũng yêu đến khắc cốt ghi tàm. Thánh
nữ biết rò sẽ chết, nhưng lại cố ý vì Dương Tú sinh hạ một đứa con. về
sau... nàng đạt được ước muốn, rốt cục mang thai cốt nhục Dương Tú,
nhưng mà nàng một mực ẩn cư Tuyệt Tinh động, không có ra ngoài. Nhưng
lúc nàv lại có chuvện xấu, Dương Tú bời vì tự thị văn thơ nổi bặt. vãn
võ song toàn, sau khi Dương Dũng bị phế, Dương Tú mưu đồ thái tử vị; dẫn phát Dương Kiên nghi kỵ, hơn nữa Dương Quảng tại Tâv Kinh bịa đặt hãm
hại, dương kiên vì đề phòng Dương Tú tạo phản, điểu hắn quay lại Tây
Kinh. Nhưng Dương Tú bởi vì chờ thánh nữ đã sắp sinh, nên do do dự dự.
Điều này đều biến thành dấu hiệu hắn cố ý tạo phản, về sau Dương Tú
không chịu nổi sự thúc giục, rốt cuộc khởi hành quay lại Tâv Kinh.
Chuyến đi nàv... không có trở về!”
'‘Thánh nữ thi sao?” A Tú vội hòi.
Tần Thúc Bảo thờ dài một tiếng, '‘Thánh nữ sinh hạ một đứa con. nhưng sau
khi sinh, con đà mắt mạng. Dương Tú một đi không quay về. người Miêu bời vậy đối với Dương Tú căm thù đến tận xương tuỷ, đối với người Trung
Nguvên căm thù đến tặn xương tuỷ, Vân Thùy cũng nhận định nam nhân Trung Nguyên bạc tình bạc nghĩa quả ý. Thật sự là bởi vì năm đó thánh nữ thật sự vô cùng thê thảm. Dương Tú bởi vị nhất thời phong lưu, một lần nữa
gieo xuống họa hoạn”.
Mọi người nghe chuyện cũ thảm thiết thê
lương, trong lúc nhất thòi không biết có cảm tưởng thế nào. Tiêu Vũ chợt nói: “Ta hiểu hiểu rõ Dương Tú không được tiên đế thích, vì lặp Dương
Quảng, cho nén đem hắn triệu hồi Tây Kinh. Dương Tú chậm chạp không chịu quav lại, một mực bị cho rằng có ý niệm tạo phân trong đầu. nhưng không biết còn có đoạn ẩn tình nàv. Nhưng tiên để bởi vậy tức giận, phái tổng quản ích châu Độc Cô Giai thay thế Dương Tú thống lĩnh vùng Ba Thục.
Độc Cò Giai sợ Thục Vương tạo phản, trẽn đường mai phục phục binh, đem
thân tín Dương Tú một lưới bắt trọn, cơ hồ là đem Dương Tú áp giãi đến
Tảv Kinh. Dương Tú sau khi đến Tâv Kinh, đã bị tiên đế nhốt lại, về
sau... Thánh Thượng đăng cơ. Cũng nhốt hắn hơn mười năm. Hắn không trở
về. ngược lại không phải tuyệt tình quả nghĩa, mà là bắt lực”.
Tằn Thúc Bảo cười khổ, lcNhưng đám người Vân Thùy lại không cho là như vậy... ài... ân oán trong đó. ai có thể nói rõ?”
Tắt cả mọi người trong lòng thê lương, thẩm nghĩ thật nói không rõ trong đó ai đúng ai sai. Sử Đại Nại nghe xong, lúc nàv mới cười khổ nói: “Thi ra Vân Thủy nha đầu kia... cũng
CÓ chút đạo lý”.
Hắn vốn xem Vân Thùy không vừa mắt, nhưng nghe hết chuyện cũ, ngược lại cảm thấv
tính tình Vân Thủy cũng có căn nguyên. Tiêu Bố Y hai con mắt lại chẳm
chẳm vào Tần Thúc Bào nói: “Sau đó?”
Tằn Thúc Bảo hơi ngạc nhiên, thoáng qua nhìn về phía Lô lào Tam cùng Chu Mộ Nho nói: “Chuyện về sau... hắn là do bọn họ nói”.
“Mộng cũng có thể có về sau sao?” Mà Chu kỳ quái hòi. Chu Mộ Nho sắc mặt tái
nhợt nói: “Lào Tam, ngươi nói đi, ta nói không nên lòi” Lô lão Tam sau
khi do dự một chút, lớn tiểng nói: '‘Được, để ta nói. ta hiểu nói ra
không dễ chịu. Nhưng không khó nói ra. ta lại càng khó chịu!” Hắn khóe
mắt thậm chí có lệ quang. Tần Thúc Bảo cúi đầu xuống, Tiêu Bố Y sự bắt
an càng đậm. thấp giọng nói: “Cứ nói đừng ngại” Lò lào Tam nắm chặt nắm
tay, trầm giọng nói: ‘‘Được, ta nói! Tiêu lão đại. lúc trước ta nhận
mệnh lệnh của người, đi theo dõi Chu chưởng quv. Nhưng nểu quả thật biết chuyện xảy ra sau đó. ta quả thực sẽ không đi, kháng lệnh cũng sẽ không đi" Biển Bức ờ một bén nói: “Lào Tam!” Lò lão Tam thở dài nói: “Nhưng
rất nhiều chuyện chính là như vậy, sau khi phát sinh mới thấy hổi hận.
Ta không phải sợ chết, mà là không nghĩ..Hắn muốn nói lại thôi, hồi làu
mới nói: “Ta cùng Chu Mộ Nho một đường theo dòi Chu chưởng quỹ. vốn có
chút thuận lợi. Chúng ta nghe được. Chu chường quv tìm được tín nhiệm
của Miêu vương, nhưng lại vướng mắc thánh nữ. Cụ thể như thế nào. chúng
ta lại không được biết. Chúng ta nghĩ trước tiên về chuyển cáo cho Tiêu
lão đại. rồi mới quyết định tiếp. Nhưng trên đường quay lại, thi đụng
phải một người. Người nọ trang phục giống như là người Ba bình thường,
tới hòi chúng ta. có phải là thủ hạ của Tâv Lương vương hav không. Ta
cùng Mộ Nho đương nhiên sè không dễ dàng trả lời. hỏi lại hắn là ai. Hắn lại cười rộ lên, nói là được mệnh lệnh của tế tự, mời chúng ta một
chuyển. Chúng ta còn đang trong hoài nghi, đột nhiên ngất đi. Sau đó
ngẫm lại. hán tử này quá nửa là thùa dịp chúng ta không chú V. đà hạ cổ
độc đánh ngắt chúng ta”.
Mọi người đà chứng kiến cổ độc lợi hại. đều gặt đầu nói: “Quá nửa là như thế”.
Tiêu Bổ Y lại nghĩ, tế tự từ trước đến nay cùng một chồ với thánh nữ, cùng
bọn họ cũng chưa từng quen thuộc, tìm Lò lào Tam. Mộ Nho để làm cái gì?
Lô lào Tam tiếp tục nói: “Chờ khi chúng ta tinh lại. phát hiện thân ờ một
trong thạch thất, không biết rốt cuộc ở địa phương nào. vừa vặn cùng
nhưng không có trói buộc gì, càng không bị tra tấn. Chúng ta đểu rất là
kỳ quái, vô luận dùng biện pháp gì. cũng không thể để cho người bắt
chúng ta xuất hiện. Nhưng mồi ngày ba bữa cơm là từ trên nóc thạch thất
hạ xuống, mặc cho chúng ta quát mắng như thế nào. đều không có ai thò
đẩu ra. Ta cùng Mộ Nho lúc ấy cũng lo lắng, quá nửa là tiểu tử Lý Hiếu
Cung kia bắt chúng ta. về sau ngẫm lại thì thấy không giống. Nhưng thân
hãm trong tay địc, chi có thể thuận theo mệnh tròi. Một ngày vô sự.
chúng ta đến ngày hôm sau khi đứng dặv. thi sắc mặt lại tái nhợt, bởi vì ta khi đó trong đầu rắt loạn, ta thắv Mộ Nho cùng giống như vậy, hắn
nhìn sang ta. nói hắn có một giấc mộng”.
Chu Mộ Nho hừ một tiếng, sắc mặt càng trắng, cũng không lẻn tiếng. Lô lào Tam lại nói: “Ta lúc
ấy khi nghe hắn nói nẳm mơ, cũng nhịn không được nữa nói. ta cùng nẳm
mơ, hơn nữa rất quen thuộc. Mộ Nho cùng trả lời như thế. làm cho ta bị
dọa đến nhảv dựng".
Mọi ngưỡi không biết vì sao. lại cảm thấv
lạnh cả người, Lô lào Tam rung giọng nói: “Kết quả Mộ Nho đem giấc mộng
của hắn nói ra một lằn. ta cơ hồ hôn mẻ bất tinh, bởi vi giắc mộng của
hắn lại giống giấc mộng của ta như đúc”.
Tiêu Vũ ờ một bên nói: “Có thể là các ngươi trúng Thất Tám cổ, cho nên...”
Hắn không có nói thêm gi nữa. Lò lào Tam cười khổ nói: “Chúng ta về sau
ngẫm lại, quá nửa cũng là như thế. bởi vì có người hạ cổ độc. sau đó
thùa dịp chúng ta mơ mơ màng màng, kể chuvện xưa cho chúng ta nghe. Chi
là hắn vì sao lại làm như vậy, thật sự làm cho ta nghĩ không ra” Mọi
người bị giọng điệu âm trầm của hắn hắp dẫn. cùng không ai hòi tới. Lô
lào Tam hạ thắp thanh âm nói: “Giấc mộng nàv thật ra cùng với Tần Tướng
quán nói cũng không khác gì mấv. nhưng hắn chi là nghe Vân Thủv nói.
chúng ta lại như người lạc vào kỳ cảnh, lại chi có thể xem. không cách
nào làm bất luận động tác gi. Chúng ta thậm chí có thể rò ràng cảm nhận
được thánh nữ kia. thê lương... thê thảm... còn có... chờ mong”.
“Đừng nói nữa” Chu Mộ Nho đột nhiên hét lỡn một tiếng, ngẩng đầu nhìn sang Tiêu Bố
Y nói: “Thiểu đương gia... người..Hắn cuối cùng cùng không nói được gi
nữa. lô lào Tam như không có nghe hắn nói. tiếp tục nói: '‘Hôm nay không nói được, thì ngày mai ta sẽ nói không nồi. Thánh nữ tráng Thất Tình cổ mà chết, nhưng một khắc khi sắp chết, lại đối với Dương Tú không có nửa phẩn thống hặn. Bên người nàng còn có một cô bé. tuồi không lớn lắm.
Dựa theo Tẩn Tướng quán nói. hắn là chính là con nuôi của thánh nữ. Loại cảm giác như hiểu được tắt cả này cũng thật là kỳ quái, như là có người tự sụ. hoặc như là ngươi quả thực lãm vào hoàn cảnh kia”.
Mọi
người nổi da gà lẻn. chi cảm thấy khôngthể tường tượng nồi. Tiêu Bố Y
lại vẫn có thể trần tĩnh lại, thẳm nghĩ bản thân khi đó cũng có nói về
cách thôi miên, có thể đem người ta dẫn vào trong mơ thi đã là trinh độ
không thể tưởng tượng nổi, nhưng không có nghĩ đến. còn có người có thể
đem phương pháp này vận dụng đến lô hỏa thuần thanh, người khác có lẽ
không hiểu biết, Tiêu Bố Y lại trước tiên cảm giác được trong đó có ẳn
tình, người dùng giấc mộng này để nhờ Lố lào Tam cùng Chu Mộ Nho nói ra, hơn nữa có thể đem cổ thuật vận dụng trờ thành chuyện tốt như thế. đại
tế tự vô cùng có khả năng.
'‘Thánh nữ trước khi chết, đối với
dưỡng nữ phán phó một việc. Dằn theo đệ đệ. đi gặp Thục Vương!” Lô lào
Tam trầm giọng nói: '‘Dường nữ tuy không lớn, nhưng rất có chủ kiến, lặp tức đáp ứng thánh nữ, giấc mộng thứ nhất lúc này kết thúc”.
“Chẳng lẻ còn có giấc mộng thứ hai sao?” Tiêu nhíu mày hỏi.
Lò lào Tam cười khồ nói: “Thời gian còn lại, ta cùng Mộ Nho là nẳm mơ mà
vượt qua. giấc mộng thứ hai lại qua vài năm. dưỡng nữ rốt cuộc lỡn lên
chút ít, thinh cầu Miêu vương chấp thuận để cho nàng dẫn đệ đệ đi tìm
Thục Vương, hoàn thành nguyện vọng của thánh nữ. Miêu vương vốn không
chịu, nhưng không chịu nổi dưỡng nữ đau khổ cầu khẩn, rốt cuộc để cho
dưỡng nữ mang theo đệ đệ đi tới Trung Nguvên, lại nói cho nàng biết,
mình sẽ không ra khỏi đất Ba Thục, cũng không thể giúp nàng một chút
hào. để cho nàng nghĩ lại. Dưỡng nữ cũng không chần chờ. dứt khoát dẫn
theo đệ đệ bước trên con đường tim phụ đường. Ngàn dặm xa XÔỊ nàng cùng
đệ đệ sống nương tựa lẫn nhau, rốt cuộc đà đến Tãv Kinh, rồi gian khổ
tới được Đông Đô. Nhưng như Tiêu Thượng Thư nói. Thục Vương Dương Tú bị
Dương Quảng giam giữ. thâm cung như biển, một thiếu nữ như nàng làm sao
có thể nhin thấy. Bởi vì Ba Thục vốn là vùng đánh cá và săn bắt. nàng
cặv vào thành thạo một nghề, làm một thuyền nương, cả ngày đi thuyền
trên dòng Lạc Thủy, chích tròng mong ông trời ni lòng thương, có thể để
cho đệ đệ của nàng nhin thấy Thục Vương, dù chi là liếc nhin qua, nàng
cùng không phụ kỳ vọng của dưỡng mẫu, nàng chịu vất vả thi cùng đáng!”
Tiêu Bổ Y nghe đến đó. bồng nhiên sắc mặt tái nhợt, tứ chi lạnh buốt, hắn
rốt cuộc hiểu rò chỗ bất an cùa mình, cùng rò ràng Chu Mộ Nho tại sao
lại thống khồ không chịu nổi. ảm đạm đau thương!