Tiêu Bố Y tuy nói trợ giúp Sử Đại Nại tìm kiếm cha,
nhưng trải qua mấy ngày tìm kiếm, lại phát hiện chuyện phức tạp vượt qua tưởng tượng của hắn.
Với thế lực của Tiêu Bố Y hiện nay tại Đông Đô, đừng nói là tìm người, cho dù tìm một con kiến cũng không thành vấn đề, nhưng trải qua nhiều ngày tìm kiếm, vẫn không có một tin tức nào.
Nam tử trên bức họa tướng mạo tầm thường, thuộc về loại ném vào trong đám
đông người là tìm không được, nhưng xem hai mắt lánh lánh, cử chỉ ung
dung, làm cho người ta cảm giác được hắn không phải là hạng đầu đường xó chợ.
Tiêu Bố Y tại Đông Đô mời họa sĩ hiển nhiên là nổi tiếng,
nhưng khi thấy bức họa đều tự than thở. Bọn họ mặc dù có thể miêu tả ra
hình thể của bức họa, nhưng lại miêu tả không ra thần vận của bức họa.
Tiêu Bố Y hiện tại đang nhìn bức họa phụ thân của Sử Đại Nại, cau mày suy
đoán lai lịch của người này, hiện tại hắn miễn cưỡng có thể xác định
người này thân phận tôn quý, hơn nữa tính cách cao ngạo. Điều này thật
sự là một loại cảm giác rất kỳ quái, các họa sĩ cũng thảo luận bút họa
của người này không bám vào một khuôn mẫu nào, phiêu dật ly kỳ, nhưng đó là cảm nhận đầu tiên về tính cách của người vẽ tranh.
Có lẽ đây là khác đường như cách cả ngọn núi, cũng có lẽ là góc độ nhìn của hắn đích xác là khác với các họa sĩ.
Một người tính cách cao ngạo như thế đi Thiết Hãn quốc làm cái gì, khi đó
là Văn đế tại vị, Dương Quảng còn chưa có đăng cơ, người này sau khi tại Tây Vực xuân phong nhất độ, phiêu nhiên mà rời đi, kết quả là có đứa
con, võ công cao cường nhưng tính cách lại nhu nhược, người này xác nhận văn thơ bay bổng…
Trong khi đang trầm ngâm, ngoài phòng có tiếng bước chân truyền đến, Tiêu Bố Y[quay đầu nhìn qua thì thấy Sử Đại Nại
cùng Lô lão Tam đã quay về. Chỉ là chứng kiến sắc mặt của hai người,
Tiêu Bố Y đã biết chuyện cũng không có ổn, an ủi nói: "Lão Tam, Phù Bình Cư kia không phù hợp sao?"
Đông Đô họ Phù không ít, mấy ngày nay Tiêu Bố Y đã tìm được rồi ba người Phù Bình Cư, nhưng hai người trước
tuổi đều không đúng, lần này Lô lão Tam chính là dẫn Sử Đại Nại đi tìm
người thứ ba.
Lô lão Tam cười khổ nói: "Người nọ đời này còn chưa có ra khỏi Hà Nam, làm sao mà đi Tây Vực?"
Tiêu Bố Y nhìn thấy Sử Đại Nại uể oải, mỉm cười nói: "Đại Nại, không nên cấp bách, người khổ tâm trời không phụ, chỉ cần kiên trì, tất nhiên sẽ có
kết quả".
Sử Đại Nại tuy uể oải, nhưng lòng mang cảm kích, "Tiêu
tướng quân, ta biết người công vụ bận rộn, nhưng vẫn vất vả vì ta như
thế, Đại Nại không biết báo đáp thế nào" Hắn mấy ngày nay nói chuyện
cũng nhiều hơn, mặc dù tính cách còn có chút nhu nhược, nhưng lời nói
cũng đã lưu loát hơn rất nhiều.
Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Người
hành thiện vì tâm an, không cần báo đáp" Quay đầu nhìn ra ngoài phòng,
thấy Tương Tác giám Liêu Khải đi đến, phía sau đi theo một người, mỉm
cười nói: "Liêu đại tượng, có thu hoạch gì?" Tiêu Bố Y khi mới vào Đông
Đô cũng đã làm quen với Liêu Khải. Khi đó Liêu Khải là Tương Tác giám,
Tiêu Bố Y là Thái Phó Thiếu Khanh, hai người cùng Ngu Thế Nam cùng nhau
phát minh thuật điêu bản ấn loát, giao tình cũng không tệ. Sau đó Tiêu
Bố Y một bước lên mây, ra ra vào vào Đông Đô, cùng Liêu Khải liên lạc
thật ra cũng ít đi, nhưng giao tình thì vẫn còn đó. Tương đối mà nói,
xuất thân của Tiêu Bố Y quyết định hắn bình dị dể gần người, mặc dù cùng với các quan trong triều gặp gỡ cũng rất nhiều, nhưng đối với các nhân
vật ở trung hạ tầng, vô luận là tượng nhân hay binh sĩ, thái độ đều hết
sức thân cận.
Liêu Khải vẫn chững chạc như trước, đưa tay chỉ vào người ở phía sau nói: "Tiêu tướng quân, đây là người mà người muốn.
Người này là Tương Tác Thiếu giám Diêm Lập Đức, am hiểu công nghệ, hết
sức khéo tay…" Thì ra Tiêu Bố Y chẳng những binh phân nhiều lộ tìm
người, cho dù bức họa cũng phát ra trong phạm vi hắn có thể. Theo suy
nghĩ của hắn, người có thể vẽ ra bức họa này cũng không phải là hạng
người vô danh. Lúc nầy đây mới cho Liêu Khải giúp hắn tìm người có họa
nghệ tinh thuần để xem xét.
Người ở phía sau Liêu Khải cũng khá
phong độ, người chừng trung niên, nghe được Liêu Khải giới thiệu như
vậy, không nhịn được cười nói: "Liêu huynh thật sự quá tâng bốc, ta chỉ
là hỗn tạp không tinh, thứ gì cũng chỉhơi lướt qua mà thôi, muốn nói
chân tài thực học, thì còn xa mới bằng huynh".
Đại Tùy chín tự
năm giám, Liêu Khải giới thiệu kỹ năng đương nhiên không thoát ly khỏi
chức vụ trong Tương Tác giám, Tiêu Bố Y nghe được Diêm Lập Đức là Thiếu
Giám, biết hắn chính là thủ hạ của đại tượng Liêu Khải, mỉm cười nói:
"Liêu đại tượng việc gì có thể làm khó được, hắn cũng không cần phải nói lời giả dối, có thể được hắn khen ngợi, vậy nhất định là có chân tài
thực học".
Một lời của hắn thốt ra, Liêu Khải cùng Diêm Lập Đức
trong lòng đều có chút thoải mái, Liêu Khải mỉm cười nói: "Lập Đức có lẽ có chỗ yếu hơn ta, nhưng nếu nói đến hội họa, ngươi chung quy cũng
không cần khiêm nhường".
Diêm Lập Đức mỉm cười, thần sắc rất có vẻ tự phụ.
Liêu Khải giới thiệu nói: "Tiêu tướng quân, Lập Đức bác học uyên bác, hội
họa học từ cha, nghĩ tới Điện Nội giám Diêm đại nhân văn võ song toàn,
Lập Đức được thân truyền, có lẽ có thể từ trong bức họa này nhìn ra điều gì. Mà cũng không chỉ lập đức, Lập Bổn em hắn kỹ nghệ cũng cao siêu,
bất quá ta nghĩ có Lập Đức cũng đã đủ rồi".
Tiêu Bố Y cũng không
biết phụ thân của Diêm Lập Đức là người nào, trước dẫn Diêm Lập Đức tới
trước bàn, nghĩ rằng người kiêu ngạo thì quá nửa cũng có tiền vốn để
kiêu ngạo. Diêm Lập Đức vốn tự phụ, nhưng ánh mắt rơi vào trên bức họa
thì đột nhiên sửng sốt, thoáng qua lại khẽồ lên, đưa tay hướng về phía
bức tranh mà vuốt ve, nhưng tay đến giữa không trung, thì dừng lại.
Tiêu Bố Y sớm đối với bức họa không có hứng thú, chỉ là chú ý tới vẻ mặt của Diêm Lập Đức, phát hiện vẻmặt hắn có kích động, có hoang mang, có kinh
ngạc, còn có tán thưởng, không khỏi phi thường nghi hoặc.
Liêu Khải ho nhẹ một tiếng, "Lập Đức, không biết ngươi đối với bức họa này thấy thế nào?"
Diêm Lập Đức rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, "Tiêu tướng quân, người này là cao thủ".
Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Còn gì nữa?"
Diêm Lập Đức có chút đỏ mặt nói: "Hội họa phải nói tới hai loại dùng bút,
dùng mặc. Khi dùng bút lực nhẹ di động, lực nặng thì dồn…"
Tiêu
Bố Y có chút cười khổ, thầm nghĩ ngươi nói với ta mấy cái này thì có tác dụng gì, ta cần không phải là chỗ tinh diệu của bức tranh này, mà là
muốn biết người vẽ tranh, bất quá hắn quen thuộc lắng nghe, cũng không
cắt ngang. Liêu Khải lại nhìn ra tâm sự của Tiêu Bố Y, ho khan nói: "Lập Đức, Tiêu tướng quân sự vụ bận rộn, chúng ta chỉ cần nói vắn tắt là
được, hơn nữa Tiêu tướng quân lúc này chỉ muốn biết người vẽ tranh là
ai".
Diêm Lập Đức do dự chốc lát, "Thật ra ta nói cũng không phải là nói nhảm, họa tượng tầm thường thì chỉ cầu giống hình, mà người vẽ
bức tranh lại vừa diệu vừa giống, đã là cảnh giới chí cao, cũng không
nói cũng biết là cao thủ vẽ tranh, không giống hình, nhưng lại lấy thông ý là chính. Một bức họa nếu họa tượng mà họa, nhiều nhất là giống nhau, nhưng nếu là cao thủ đến vẽ, tất sẽ lấy ra khát vọng, khí chất tính
cách ở trong lồng ngực mà vẽ ra, đây mới là thượng phẩm. Đại tượng, cái
đó cùng kiến trúc giống nhau, người bình thường tới Đông Đô, chỉ biết là Đông Đô hùng vĩ đồ sộ, làm cho người ta có tâm lý kính sợ, nhưng lại ít có người biết lúc trước Đại tượng Vũ Văn Khải dùng ý niệm thiên nhân
hợp nhất, dẫn Lạc Thủy vào đô, bắt chước Thiên hà, hoành kiều nam độ, dĩ pháp khiên ngưu. Nhưng nếu giải thích chỗ độc đáo ở trong lòng của Vũ
Văn đại tượng, hiển nhiên phải nhìn đạo lý ở sâu hơn".
Liêu Khải nghe được hắn lấy Vũ Văn Khải làm ví dụ, rốt cuộc gật đầu, "Ngươi nói bức họa này ẩn chứa đạo lý cực kỳ cao minh?"
Diêm Lập Đức ngóng nhìn bức họa nọ nói: "Ta chỉ biết là trong lồng ngực của
người vẽ bức họa trên ẩn chứa khát vọng cực xa, đây là một điều rất khó
giải thích, nhưng trong lòng ta cảm thấy, người vẽ bức họa này lại có
thể thông ý như thế, thật sự là làm cho ta không thể bì kịp" Tiêu Bố Y
âm thầm gật đầu, thầm nghĩ Diêm Lập Đức này cũng không phải là nói tào
lao, hắn cũng đang có loại cảm giác kỳ quái này.
Liêu Khải trực tiếp hỏi, "Vậy Lập Đức có biết Đông Đô có ai có thể vẽ ra được bức tranh này không?"
Diêm Lập Đức cười khổ, "Ít nhất ta vẽ không ra được bức tranh này".
Liêu Khải lắc đầu, thầm nghĩ ngươi nói hồi lâu, cảm tình đều là nói nhảm.
Diêm Lập Đức lại đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, "Ta mặc dù vẽ không ra
bức tranh này, nhưng theo ta được biết, ít nhất có hai người có thể vẽ
ra".
Tiêu Bố Y rốt cuộc tinh thần phấn khởi, "Là hai người nào?"
"Một là gia phụ của ta" Diêm Lập Đức do dự nói.
Tiêu Bố Y xem Diêm Lập Đức một chút, lại nhìn Sử Đại Nại một chút, thầm nghĩ mình cũng không biết xem tướng, nhưng cũng hiểu được hai người này
tuyệt đối không có quan hệ huyết mạch, lại nhìn Liêu Khải, Liêu Khải rõ
ràng ý tứ của Tiêu Bố Y, cười khổ nói: "Diêm đại nhân mấy năm trước đã
tạ thế. Lúc trước người dẫn quân đuổi theo Binh Bộ Thị Lang Hộc Tư
Chánh, sau đó trên đường trở về… nhiễm bệnh qua đời, thật sự là làm cho
người ta thương tiếc".
Diêm Lập Đức trên mặt cũng lộ ra vẻ buồn
bã, nhưng lại nhẹ giọng nói: "Theo ta được biết, còn có một người quá
nửa là có thể vẽ ra bức tranh này. Người nọ chính là Triều Tán đại phu
Triển Tử Kiền, bất quá Triển đại nhân cũng đã từ mười năm trước đã nhiễm bệnh qua đời, hậu nhân cũng đã rời Đông Đô, đến bây giờ cũng không ai
biết tin tức".
Tiêu Bố Y hơi có chút thất vọng, nhưng vẫn cười
nói: "Bất quá ta còn hỏi thêm một câu, người trên tranh này có phải là
Triển Tử Kiền đại nhân không?" Hắn không hỏi Diêm phụ, biết nếu là Diêm
phụ, thì cũng không cần phải nói nhiều như vậy. Diêm Lập Đức cùng Liêu
Khải đồng loạt lắc đầu nói: "Tuyệt đối không phải!"
"Hai vị đại nhân khổ cực rồi" Tiêu Bố Y có chút cười khổ.
Chờ sau khi Diêm Lập Đức, Liêu Khải cất bước đi, Tiêu Bố Y cũng không buồn
bực, vỗ vỗ vai Sử Đại Nại nói: "Đại Nại, không nóng nảy, từ từ sẽ được".
Sử Đại Nại trong lòng cảm động, cũng không nói gì, chỉ nặng nề gật đầu.
Khi đang định thu hồi bức họa, lão Ngũ đã bước nhanh đến, thấp giọng nói:
"Tiêu tướng quân, người mà ta theo dõi đã biết được chỗ dừng chân".
Tiêu Bố Y biết hắn nói tới Văn Vũ Chu, mặc dù tò mò hắn tại sao đến Đông Đô, nhưng lại cảm thấy quan hệ giữa hai người đại bác bắn không tới, Văn Vũ Chu hẳn là cũng không liên quan gì tới hắn, "Hắn gần đây làm cái gì?"
"Hắn vẫn ở khách sạn Bình An tại Thông Viễn thị tập, đi sóm về muộn, đa phần là quanh quẩn ở gần Lý phủ" Lão Ngũ trả lời.
"Là Lý phủ nào?" Tiêu Bố Y cau mày hỏi.
"Phủ đệ của gia quyến Lý Uyên".
"Hắn chẳng lẽ quen biết với người của Lý gia?" Tiêu Bố Y lẩm bẩm tự nói, âm
thầm cân nhắc Vũ Văn gia chẳng lẽ cùng Lý phiệt có ân oán gì, lúc này
Văn Vũ Chu mới quanh quẩn ở phụ cận Lý phủ không đi? Bất quá Lý Uyên đểở lại Đông Đô đều là gia quyến, thì làm sao mà có quan hệ gì với Văn Vũ
Chu. Lão Ngũ lúc này ánh mắt lại rơi vào trên bức họa, trên mặt đột
nhiên có vẻ cổ quái. Tiêu Bố Y nghiêng đầu nhìn nét mặt khác thường của
lão Ngũ, khó hiểu hỏi, "Lão Ngũ, làm sao vậy, ngươi nhận ra người trong
bức họa này sao?"
Lão Ngũ lắc đầu, "Không nhận ra, lão Tam nói
cần tìm người, ta cũng chưa từng thấy qua người trong bức họa này. Bất
quá… có câu không biết có nên nói hay không?"
Tiêu Bố Y tinh thần chấn động, "Ngươi cứ nói".
Lão Ngũ ngóng nhìn bức họa nọ, chỉ vào mặt của người nọ, "Các người xem, người này đầu nhìn sang trái, vì vậy lộ ra tai phải".
Lô lão Tam cười rộ lên, "Lão Ngũ, ngươi theo dõi quá thành hồ đồ sao, cái này chẳng phải là nói nhảm sao?"
Tiêu Bố Y lại nhìn tai phải của người nọ, đột nhiên đưa tay nhẹ nhàng sờ
soạng, trầm giọng nói: "Người trong bức họa này bên tai phải hình như có vết sẹo rất nhỏ?" Hắn tuy nhìn ra điểm ấy, nhưng lại không rõ dụng ý
của lão Ngũ, thầm nghĩ người này hội họa như thần, hoặc là đối với bản
thân vô cùng hiểu, cho dù một vết thương cũng vẽ ra.
Lão Ngũ gật
đầu nói: "Tiêu lão Đại quả nhiên nhìn cẩn thận, bất quá đó là người bình thường mà xem vết thương này, còn ta xem thì lại có khác nhau rất lớn,
ta cảm thấy người nọ trên bức tranh là dịch dung!"
Hắn lời vừa
nói ra, mọi người đầu tiên là buồn cười, sau lại là hoảng sợ, càng nhiều hơn là không tin. Tiêu Bố Y kinh ngạc nói: "Dịch dung, người trên bức
tranh dịch dung?" Cách nói của lão Ngũ thật sự làm cho người ta nghe nói mà sợ hãi, cũng khó trách Tiêu Bố Y cũng phải giật mình. Bất quá lại
nghĩ đến lão Ngũ bản thân là một đại hành gia dịch dung, Tiêu Bố Y cũng
tin vài phần.
Lão Ngũ cười khổ nói: "Ta cũng chỉ là nói ra cảm
giác của bản thân mà thôi, không nhất thiết là đúng. Dịch dung thật ra
phân nhiều loại, ví dụ như nói loại của Văn Vũ Chu là thô lậu nhất, đơn
giản chỉ dùng ám khói đáy nồi bôi lên mặt, hơi cao minh chút là dùng
phấn hay bùn non vân vân để thay đổi bộ dáng gương mặt. Bất quá loại
dịch dung này một khi đụng nước sẽ lộ tẩy, càng cao minh hơn chính là
dùng một loại da động vật mỏng hiếm thấy làm mặt nạ, chỉ cần đeo lên
trên mặt, lập tức đổi thành người khác. Bất quá loại mặt nạ này có chút
khó làm, hơn nữa cho dù mang ở trên mặt, bình thường cũng sẽở tại chỗ
giáp mối còn chừa chút dấu vết, mà không để cho người ta chú ý nhất hiển nhiên là chỗ bên tai, cho nên rất nhiều lúc ở tại chỗ giáp mí này, sẽ
hình thành loại vết sẹo này. Ta bởi vì đối với phương diện này có sự
nghiên cứu, cho nên đầu tiên khi mắt chứng kiến chỗ tai phải của người
này, đã cảm thấy không phải là vết thương, mà là dịch dung, hơn nữa
người này thần vận cùng bộ mặt tầm thường có sự sai biệt quá lớn, cho
nên ta lúc này mới nghĩ tới có thể là dịch dung giả trang. Nếu như người này thật sự là dịch dung mà họa, vậy theo đó mà tìm thì chắc chắn là
không được. Nhưng người này cố ý vẽ ra như vậy, hơn nữa còn để lại đầu
mối, thật sự làm cho người ta kỳ quái".
"Không có gì kỳ quái" Sử Đại Nại đột nhiên giận dữ hét lên.
Tiêu Bố Y cùng lô lão Tam nghe cũng có chút nhập thần, không nghĩ tới Sử Đại Nại đột nhiên hô lên một tiếng, bộ dáng thương tâm muốn chết. Tiêu Bố Y nghĩ tới cái gì, sắc mặt khẽ biến, lão Ngũ lại có chút kỳ quái hỏi:
"Ngươi biết tại sao?"
"Ta chỉ biết là, hắn tuyệt tình quả nghĩa!
Mẹ ta nhớ tới hắn hơn hai mươi năm, hắn lại ngay cả mặt cũng không có
cho mẹ ta xem qua! Ta hận hắn!" Sử Đại Nại nắm chặt nắm tay, nước mắt đã chảy xuôi xuống, hắn xoay người xông ra ngoài, như một con dã thú bị
thương. Hắn tuy nhu nhược chất phác, nhưng cũng không phải ngu ngốc. Mấy ngày này ở tại Đông Đô tìm không được đã làm cho hắn nôn nóng bất an,
nay nghe được lão Ngũ phân tích, biết rất có đạo lý, thầm nghĩ nếu không dịch dung cải họ, thì mình sao lại không có thu hoạch được gì? Vừa nghĩ đến mình hơn hai mươi năm cũng không có nhìn thấy phụ thân, có thể thấy được ngoài tuyệt tình quả nghĩa, mẫu thân nhớ mãi không quên người phụ
tình này, để cho hắn đến Trung Nguyên tìm kiếm, nào nghĩ đến người này
chẳng những tên là giả, mặt cũng là giả, mẫu thân đến chết cũng bị phụ
thân lừa gạt, làm thế nào mà hắn không bi phẫn muốn chết được? Hắn điên
cuồng xông ra ngoài, ngoài cửa lại nghe được ái ui một tiếng, đã có
người bị Sử Đại Nại đụng ngã xuống đất. Lão Ngũ bởi vì vẫn nghĩ tới
chuyện khác, không biết ẩn tình, khó tránh khỏi khó hiểu. Tiêu Bố Y lại
thầm kêu không ổn, thầm nghĩ mình nhất thời bị bức họa hấp dẫn, nên cũng quên điểm ấy, "Lão Tam, theo hắn ra ngoài, chớ để cho hắn làm chuyện rồ dại".
Lô lão Tam ứng tiếng, vội vàng đi theo ra ngoài.
Tiêu Bố Y không yên lòng, cũng muốn đi xem, thì Hoàng Xá nhân trong cung đã
từ ngoài cửa đi vào, phủi phủi bụi đất trên người, nhe răng trợn mắt
nói: "Tiêu… tướng quân, chuyện gì xảy ra vậy?"
Tiêu Bố Y nhìn
thấy Hoàng Xá nhân, không thể làm gì khác hơn là ngừng bước, "Không có
gì, có một bằng hữu gặp chuyện thương tâm".
"Hán tử nọ thật cao
to, cại không biết chừng mực" Hoàng Xá nhân lắc đầu, đột nhiên ý thức
được gì, cười bồi nói: "Bất quá nam nhi có chỗ thương tâm, thất thố cũng là bình thường".
"Không biết Hoàng đại ca tới đây có chuyện gì?" Tiêu Bố Y hỏi.
Hoàng xá nhân trong lòng cảm động, thầm nghĩ bần tiện chi giao xưng huynh gọi đệ cũng là tầm thường, Tiêu Bố Y mấy lần lên xuống, hôm nay tại Đông Đô vạn người kính ngưỡng, lại vẫn xưng hô hắn là đại ca, chỉ bằng mấy chữ
này, bán mạng cho hắn cũng là đáng rồi.
"Việt vương cho mời".
Tiêu Bố Y không có cách nào khác, thầm nghĩ Lô lão Tam làm việc cũng ổn
trọng, Sử Đại Nại loại tình huống này, phát tiết một chút thì quá nửa sẽ không có việc gì, "Vậy ta đi cùng với Hoàng đại ca".
Hai người
ra khỏi phủ tướng quân, cưỡi ngựa đi về phía nội thành, Hoàng Xá nhân
nhìn thấy mọi nơi không người nào chú ý, thấp giọng nói: "Bố Y, Hoàng
Phủ Vô Dật gần đây ngấm ngầm trù bị, ta chỉ sợ sẽ đối với ngươi gây bất
lợi, ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận một chút".
Tiêu Bố Y có
chút cảm động, "Đa tạ Hoàng đại ca quan ái, không biết Việt vương tìm ta có chuyện gì?" Hắn thuận miệng ứng phó, trong lòng lại còn đang suy
nghĩ về thân phân phụ thân của Sử Đại Nại. Hắn lúc đầu vì Sử Đại Nại tìm kiếm phụ thân, nằm mơ cũng không ngờ thân phận phụ thân hắn lại thần bí như thế, hôm nay nghe lão Ngũ phân tích, lại càng cảm thấy mê vụ trùng
trùng.
Hoàng xá nhân thần bí nói: "Bố Y, kinh đô hôm nay lại tới một người, chỉ sợ ngươi còn chưa biết".
Tiêu Bố Y ngạc nhiên, "Là ai?"
Hoàng Xá nhân hạ giọng, "Là Giang Đô Quận thừa Vương Thế Sung".
Tiêu Bố Y lúc này mới nhíu mày, âm thầm tính toán. Hắn thật ra ở tại Đông Đô đã sớm bày cơ sở ngầm, có chuyện lớn việc nhỏ gì chung quy cũng sẽ
biết, thầm nghĩ Vương Thế Sung đến đây, khẳng định sẽ dẫn Hoài Nam đệ tử binh, thế nào mà Vương Thế Sung đến, hắn lại không chút tin tức? Căn cứ theo tin tức mới nhất của hắn, đại quân Vương Thế Sung cách Đông Đô khá xa, tin tức này thật sự có chút ngoài dự đoán của mọi người.
"Vương Thế Sung tới, cái này… hắn nếu tới, tất sẽ giống trống khua chiêng chứ?"
Hoàng Xá nhân lắc đầu nói: "Cái này lão đệ đoán sai rồi, Vương Thế Sung cho
đại quân di chuyển về hướng Đông Đô, bản thân thì mang theo mấy thủ hạ
giả trang đi nhanh tới Đông Đô, hiện tại trừ liễu Việt vương cùng Hoàng
Phủ Vô Dật ra, rất nhiều người còn chưa biết. Tiêu lão đệ ngươi không
biết cũng là bình thường".
Tiêu Bố Y nụ cười không giảm, nhưng
lại thầm mắng Vương Thế Sung là lão hồ ly. Rất hiển nhiên, người này
chạy đến Đông Đô cũng là vì chiếm tiện nghi đoạt quyền. Lúc đầu khi đại
quân Lý Mật tấn công Đông Đô, sao kkhông thấy lão tiểu tử này nhiệt tâm
đến như vậy. Đại quân Lý Mật vừa rút lui, hắn đã nhanh chóng ra roi mà
đến, đương nhiên là sợ Tiêu Bố Y bồi dưỡng củng cố thế lực, Giang Đô của hắn đã mò không tới, Đông Đô không có đứng vững, thì bao nhiêu công sức chuẩn bị trong mấy năm nay, cũng chỉ là múc nước giỏ tre, làm sao mà
không vội cho được?
"Hôm nay lúc ta xuất cung nhìn thấy, Vương
Thế Sung cùng Hoàng Phủ Vô Dật dường như khá thân cận" Hoàng Xá nhân có
chút lo lắng nói: "Tiêu lão đệ, ngươi nhất định phải cẩn thận, tuy nói
tâm hại người có thể không có, nhưng tâm phòng người thì không thể không có!"
Tiêu Bố Y gật đầu, "Đa tạ Hoàng đại ca nhắc nhở".
Hai người trong khi trao đổi, đã đi vào nội thành. Hoàng Xá nhân dẫn theo
Tiêu Bố Y đi Long Quang điện, đi trước vào điện phục chỉ, chỉ chốc lát
đã triệu hắn vào điện.
Tiêu Bố Y chậm rãi đi vào Long Quang điện, nhìn thấy quần thần phần lớn cũng đang ở đó, Việt vương cao cao tại
thượng, Hoàng Phủ Vô Dật nghênh ngang ngồi đó, ở dưới là một người tóc
vàng mắt xanh, mặt tràn đầy nụ cười, đúng là Vương Thế Sung!
Tiêu Bố Y trên mặt xuất hiện vẻ ngạc nhiên, không đợi lên tiếng, Vương Thế
Sung bỗng nhiên đứng lên, bước nhanh lên trước, cầm lấy tay Tiêu Bố Y,
lớn tiếng nói: "Tiêu tướng quân, từ biệt nhiều ngày, thấy người phong
thái càng hơn trước, thật làm cho ta vui mừng vô cùng. Ta sớm cũng trông mong, muộn cũng trông mong, chỉ trông mong có thể gặp lại Tiêu tướng
quân một lần, hôm nay đã thỏa lòng mong muốn, thật sự là làm cho người
ta cảm động".
Hắn nói tới đây, nước mắt đã chảy xuống, Tiêu Bố Y
chỉ có thể phối hợp nói: "Thật ra ta cũng rất là nhớ tới Vương Quận
thừa, bất quá trước để ta đi gặp Việt vương có được không?"
Vương Thế Sung vỗ đầu nói: "Người xem ta kích động mà quên đi cả lễ số, cũng xin Việt vương trách phạt".
Việt vương lần đầu lộ ra nụ cười vui vẻ, khoát tay nói: "Vương Quận thừa
tính tình thẳng thắn, bổn vương sao có thể trách cứ. Hôm nay Vương Quận
thừa cũng đã tới rồi, bổn vương cũng không có gì phải lo nữa" Cảm giác
Hoàng Phủ Vô Dật sắc mặt có chút âm trầm, Việt vương vội vàng bổ sung
nói: "Có Hoàng Phủ tướng quân tọa trấn Đông Đô, Tiêu tướng quân đại tài, Vương Quận thừa lãnh binh, tam kiếm hợp nhất, Đông Đô không có gì phải
lo".
Hắn làm một Việt vương này thật sự uất ức, không dám đắc tội bất cứ trọng thần nào, chỉ có thểcầu phật tổ phù hộ những người này có
thể đồng tâm hiệp lực, tiếp Dương Quảng quay về. Lý Uyên bưng tai gõ
chuông, hắn lại càng như là bưng tai tặng chuông.
Vương Thế Sung
vội vàng khoát tay nói: "Việt vương quá mức khích lệ thần rồi, nghĩ tới
ta bất quá chỉ là một kẻ tạp chủng thô bỉ, làm sao mà dám cùng Hoàng Phủ tướng quân, Tiêu tướng quân mà so sánh cho được?"
Tiêu Bố Y khi
nghe được hai chữ tạp chủng, không khỏi thở dài Vương Thế Sung này da
mặt dày như tường thành Đông Đô, làm cho người ta mặc cảm. Sau khi cẩn
thận đánh giá Vương Thế Sung, thầm nghĩ hắn cũng là người Tây Vực, nếu
có cơ hội, cũng có thể cho hắn xem bức họa một chút.
Hoàng Phủ Vô Dật trên mặt lộ ra nụ cười nói: "Vương Quận thừa chớ quá khiêm nhường,
nghĩ tới Vô Thượng vương Lô Minh Nguyệt họa loạn Trung Nguyên, năm đó
Tiêu tướng quân cũng đã vô công mà về, hôm nay Vương Quận thừa lại chém
được Vô Thượng vương Lô Minh Nguyệt, công lao hiển hách, cũng không thua gì Tiêu tướng quân!"
Hắn lời vừa nói ra, triều thần chấn động, Tiêu Bố Y cũng kinh ngạc, "Vương Quận thừa đã chém được Vô Thượng vương?"
Vương Thế Sung lại không chút đắc ý nào, chỉ lắc đầu nói: "Xấu hổ xấu hổ, bất quá là may mắn mà thôi."
Việt vương cao cao tại thượng, mỉm cười nói: "Điều này sao lại là may mắn,
chỉ có thể nói Vương Quận thừa đại tài. Thánh thượng phái Vương Quận
thừa mang binh đến viên trợ Đông Đô, thật không ngờ cẩu tặc Lô Minh
Nguyệt này lại chận đường. Lúc đầu Tiết tướng quân trúng ám toán của cẩu tặc Đậu Kiến Đức nọ, toàn quân bị diệt, Vương Quận thừa lại không có
dẫm vào vết xe đổ, an doanh đối kháng, thừa dịp Lô Minh Nguyệt khinh
thường mà bất ngờ tập kích hậu quân Lô Minh Nguyệt, đạo phỉ đại bại,
trong loạn quân, Vương Quận thừa một đao chặt đầu Lô Minh Nguyệt, cũng
tính là dụng binh như thần!"
Việt vương nói mặt mày vui vẻ, cũng
tính là rất hào hứng, vô luận như thế nào, Vô Thượng vương gây họa đã
lâu, Vương Thế Sung ra tay giết được, làm cho hắn rốt cục đã có cơ hội
nghênh đón Dương Quảng quay về. Hôm nay Tiêu Bố Y, Vương Thế Sung liên
thủ, nói vậy Lý Mật bại vong cũng là sớm muộn. Hắn luôn thích nghĩ tới
những điều vui vẻ, khó tránh khỏi phấn chấn.
Tiêu Bố Y nghe đến đó, chỉ có một kết luận, Vương Thế Sung đang nói láo!
Cho đến hiện tại, chưa có bất luận kẻ nào từng thấy qua Lô Minh Nguyệt này, Vô Thượng vương giống như là không khí vậy, nghĩ đến trước đây Trương
Tu Đà Dương Nghĩa Thần đều đã mấy lần xuất binh tấn công, đều là thương
tổn đến căn bản của Vô Thượng vương, Vương Thế Sung sao có thể trảm?
Nhưng Vương Thế Sung tại sao muốn nói láo, Tiêu Bố Y chỉ ngẫm nghĩ chút đã ra kết luận, Vương Thế Sung biết thế cục Đông Đô, cấp bách muốn tạo uy
tín. Hôm nay Hoàng Phủ Vô Dật thâm căn cố đế, Tiêu Bố Y hắn thanh danh
đề cao, Vương Thế Sung bất quá chỉ là Quận thừa Giang Đô, nếu muốn cùng
bọn họ phân đình kháng lễ, đương nhiên cũng phải có công lao để chống
lưng, mà công lao chém Lô Minh Nguyệt hiển nhiên phân lượng rất nặng.
Đông Đô nguy cấp, lúc này ai cũng không quản được được nhiều, nếu có bị vạch trần cũng là chuyện về sau, đến lúc đó chỉ cần Vương Thế Sung có thể
tạo lập uy vọng, loại chuyện này còn có người nào sẽ đâm chọt trở lại?
Tiêu Bố Y nghĩ tới đây, không khỏi bội phục Vương Thế Sung tâm cơ rất sâu,
tuy tới trễ, nhưng chỉ nhấc tay đã thay đổi được xu thế. Đối với chiêu
này của Vương Thế Sung, Tiêu Bố Y rất là đau đầu, Vương Thế Sung này phi thường xảo trá, là một đối thủ mạnh mẽ, ngoại ưu Lý Mật, nội hoạn trừ
Hoàng Phủ Vô Dật ra, lại thêm một Vương Thế Sung, hắn muốn xử lý cũng
không phải là chuyện đơn giản.
Nhìn thấy Tiêu Bố Y không nói,
Vương Thế Sung ánh mắt chớp động, trầm giọng nói: "Không biết Tiêu tướng quân đối với việc hôm nay Ngõa Cương hoành hành có ý kiến gì không? Ta
nghe tin tức nói Ngõa Cương vây khốn Đông Đô, ngày đêm không ngủ lo lắng tràn trề, chém Lô Minh Nguyệt, cũng không chờ đại quân tiến tới, lập
tức dẫn thủ hạ nhanh chóng chạy tới, nghĩ muốn cho dù không thể hộ vệ
Đông Đô, cũng có thể vì Đông Đô mà dâng lên tính mạng, hướng tới Thánh
thượng, Việt vương thể hiện trung tâm, cũng là không tiếc. Không nghĩ
tới Tiêu tướng quân đã phá tặc binh trước, lại nói tới, cũng là Tiêu
tướng quân đã cứu ta một mạng".
Nói tới đây, Vương Thế Sung vẻ
mặt đầy cảm kích, Việt vương ở trên cao vị than nhẹ, "Vương Quận thừa,
người thật sự là một đại đại trung thần!"