Khi nhìn thấy lão bộc chạy tới, Lý Thải Ngọc
trong sự mừng rỡ có chứa sự sợ hãi hỗn loạn. Khi nghe được lão bộc nói
đại sự không ổn, Lý Thải Ngọc vẫn còn có thể bảo trì sự tỉnh táo.
"Mã Lập, có chuyện gì?"
Lão bộc thần sắc sợ hãi, áp thấp thanh âm, "Tiểu thư, Tam công tử bảo chúng ta lập tức rời đi!"
Lý Thải Ngọc nhíu mày, kéo lão bộc tới chỗ hắng, "Thế Dân bảo ta đi? Người không có gặp cha ta sao?"
"Lão gia hiện tại bề bộn công việc, lão gia người… làm… làm đại sự" Lão bộc căng thẳng nói.
Lý Thải Ngọc có chút ngạc nhiên, "Vậy có cái gì mà đại sự không ổn. Đó là
chuyện tốt mà. Nhanh… chúng ta về nhà" Lý Thải Ngọc tâm tư linh hoạt,
nghe đến đó lập tức biết phải dẫn gia quyến rời khỏi Đông Đô. Lý Uyên
nếu đã tạo phản, Lý Thải Ngọc hiển nhiên không cần lo lắng tới cái chức
vị Thái Nguyên Lưu thủ nữa. Hiện tại nàng lo lắng là làm thế nào thuận
lợi đem gia quyến rời đi. Cũng may hiện tại đạo phỉ mới rút, phòng ngự
của thành hơi buông lỏng, nếu như từng nhóm rút đi, hẳn là sẽ không đả
thảo kinh xà, khi nghĩ tới đó, nhìn thấy lão bộc tràn đầy vẻ sợ hãi, Lý
Thải Ngọc an ủi nói: "Mã Lập, ngươi không phải sợ, lão gia đưa ra quyết
định này từ khi nào?"
Lão bộc khẩn trương nói: "Từ một tháng trước".
Lý Thải Ngọc sửng sốt, "Vậy sao lúc này mới cho chúng ta biết…"
Lão bộc lo lắng khẩn trương nói: "Thật ra Tam công tử nói đã cho Tứ công tử đi báo cho chúng ta biết mà rời khỏi Đông Đô. Cũng không biết tại sao,
Tứ công tử không có cho chúng ta biết, Tam công tử nói hiện tại chúng ta cực kỳ nguy hiểm, bảo ta lập tức nhanh chóng chạy về, nói là sẽ phái
người theo sau đến đây tiếp viện, tiểu thư, chúng ta nhanh chuẩn bị đi".
Lý Thải Ngọc một khắc nọ tâm loạn như ma, rốt cuộc cảm thấy có chỗ không
đúng, "Mã Lập, ngươi đi thông báo cho Sài Thiệu. Ta quay về nhà chuẩn
bị" Nhìn thấy vẻ mặt lưỡng lự của lão bộc, Lý Thải Ngọc trong lòng chợt
lạnh, "Mã Lập, ngươi không lẽ còn có chuyện giấu diếm ta?"
Lão bộc đưa mắt nhìn mọi nơi, "Tiểu thư, Tam công tử vốn không cho ta nói. Nhưng ta thật sự không nhịn được…"
"Ngươi cứ nói đừng ngại" Lý Thải Ngọc cảm thấy tay chân lạnh như băng, mạnh mẽ tự trấn định.
Lão bộc rụt rè nói: "Tam công tử nói, chuyện này rất có thể là do Sài công tử âm thầm giở trò quỷ…"
Lý Thải Ngọc trong đầu ong lên một tiếng, ngay sau đó chỉ thấy được môi
của lão bộc nhúc nhích, đã nghe không được hắn nói cái gì, cho đến khi
nghe được ở xa xa hình như truyền đến một tiếng hô, Lý Thải Ngọc lúc này mới hồi phục tinh thần lại.
"Vô luận như thế nào, ngươi cứ đi
thông báo cho Sài Thiệu, ta đi thông báo cho người nhà, hoàng hôn đi một ít, sáng sớm đi một ít, ta đi cuối cùng".
Lão bộc có chút không
tình nguyện, nhưng vẫn hướng về phía Sài phủ mà đi tới. Lý Thải Ngọc
trấn định lại, lảo đảo đi về phía phủ đệ, quay về trong phủ, đang muốn
phân phó người chuẩn bị, Lý phủở Đông Đô có có vợ con của Kiến Thành,
thiên phòng (vợ nhỏ) của phụ thân, lại còn có mấy người còn đang nuôi
con nhỏ trong bụng, những người này phải được phụ trách bảo vệ cho tốt.
Hiện tại không thể bối rối, bối rối chỉ có thể khiến cho người bên ngoài hoài nghi.
Nhưng còn không đợi nàng thông báo cho mọi người, chỉ nghe bên ngoài phủ đệ có tiếng ồn ào vang lên.
Lý Thải Ngọc có cảm giác bất tường, bước nhanh đi ra phòng ngoài, chỉ
thấyDân bộ Thượng thư Vi Tân đã dân theo quan binh đang ùa vào…
***
Tiêu Bố Y cũng không có đem quan tài tới nội thành, khi hắn dẫn binh đi tới
đông thành, thì cho binh sĩ đem quan tài đặt xuống, sau đó lui ra phía
sau, bản thân mới tiến lên hô mở thành.
Từ khi đạo phỉ hoành hành, nội thành phòng bị không thể nghi ngờ là so với trước kia chặt chẽ hơn rất nhiều.
Hoàng thành các đời đều là trọng ngoại khinh nội, hoàng thành Tùy triều thì
ngược lại. Bên ngoài phòng bị tầm thường, nội thành lại không thể phá
vở. Nếu không thì đã để cho Mạnh Nhượng tùy rùy tiện tiện mà tấn công
vào rồi.
Hoàng Phủ Vô Dật mượn danh đạo phỉ, thầm nghĩ đem quyền
lợi vững vàng mà nắm trên tay mình. Nội thành hiện nay thường xuyên điếu kiều kéo cao, cửa thành đóng chặt, nhưng Tiêu Bố Y chỉ gọi một tiếng,
binh sĩ ở trên tường thành nội thành đã hoan hô như sấm động, đều kêu
lên: "Tiêu tướng quân đã trở về".
Tất cả những gì mà Tiêu Bố Y
làm mấy ngày nay, Hoàng Phủ Vô Dật xem đều không vừa mắt, nhưng ở trong
mắt của quan binh, đó mới thật sự là điều mà tướng quân nên làm.
Lưu Trường Cung lần này cũng không có ngăn trở, ngoan ngoãn mở ra cho Tiêu
Bố Y vào thành, Lô Sở đã sớm đến chào đón, thấp giọng nói: "Tiêu tướng
quân, khổ cực rồi".
Tiêu Bố Y cảm tạ nói: "Ta nghe nói là Lô đại
nhân thề chết bảo đảm cho Trương đại nhân xuất binh, lúc này mới giải
vây cho Hồi Lạc Thương, chính thức khổ cực là Lô đại nhân".
Lô Sở trên khuôn mặt âm trầm rốt cuộc lộ ra nụ cười, "Bổn phận thôi".
Tiêu Bố Y cười rộ lên, "Nếu thần tửĐông Đô này đều làm theo bổn phận giống như Lô đại nhân, vậy thì Đông Đô cần gì phải lo?"
Lưu Trường Cung một mực đi ở bên cạnh hai người, nghe câu này, bộ mặt dài
ra so với mặt lừa còn muốn dài hơn. Lô Sở trong lòng cảm khái, nhưng cực kỳ tán thành những lời này của Tiêu Bố Y. Trên thực tế không có người
nào so với hắn rõ ràng hơn, lúc này Đông Đô nội ưu ngoại hoạn. Trương
Trấn Chu tại Đại Tùy vốn nổi danh hiển hách, đối với hàng hải tạo nghệ
thâm hậu. Năm đó lúc Đại Tùy hưng thịnh, Thánh thượng hào tình tráng
chí, chung quy thích chiêu an tứ di bát hoang, Quân chủ Lưu Cầu quốc
nhất định không theo, trong triều không người nào chịu đi xa chinh thảo, đơn giản là phải vượt biển xuát kích, hiểm ác phi thường. Thánh thượng
đã phái Trương Trấn Chu làm tiên phong đi chinh phạt. Trương Trấn Chu
dẫn quân ở trên biển đi hơn tháng, lúc này rốt cuộc mới tới Lưu Cầu
quốc. Khi xuất phát hơn vạn người, đến Lưu Cầu quốc bất quá chỉ còn mấy
ngàn người.
Nhưng chỉ bằng chừng đó binh sĩ, Trương Trấn Chu
chiến bảy trận thắng bảy trận, một mạch tấn công đến quốc đô Lưu Cầu
quốc, chém Khát Thứ Đâu, bắt làm tù binh vô số, Lưu Cầu quốc bất đắc dĩ
thần phục, dâng biểu xưng thần, lúc này mới chấn kinh tứ di bát hoang,
làm cho Dương Quảng mặt rồng vui vẻ. Trương Trấn Chu bằng một trận đánh
này, uy danh lan xa, nhưng lại bởi vì can gián Dương Quảng chớ có chinh
phạt Cao Lệ, dẫn đến Dương Quảng bất mãn, hạ xuống làm thứ dân, một mực ở Đông Đô nhàn cư.
Bùi Minh Thúy đối với danh nhân danh tướng Đại
Tùy có thể nói rành như lòng bàn tay, lúc này mới nói với Lô Sở đưa ra ý kiến một lần nữa sử dụng Trương Trấn Chu. Điều này vốn đều phải trải
qua sự đồng ý của Dương Quảng, nhưng hiện tại Lô Sở đương nhiên cũng
quản không được nhiều, dứt khoát hướng tới Việt vương thỉnh cầu. Việt
vương mặc dù đối với Hoàng Phủ Vô Dật rất cố kỵ, nhưng dù sao cũng hiểu
được đại thế, biết Hồi Lạc mà mất, Đông Đô cũng sẽ đi theo, lúc nầy đây
mới phái Trương Trấn Chu ra tay. Trương Trấn Chu quả nhiên danh bất hư
truyền, dễ dàng đánh bại Bỉnh Nguyên Chân, thuận tiện giải vây cho Hồi
Lạc Thương. Nếu không thật để cho Lý Mật triệu tập toàn bộ nhân mã đánh
một trận, hươu chết về tay ai cũng còn chưa biết.
Việc này nói
thì đơn giản, nhưng dính dáng thì lại liên quan tới rất nhiều phương
diện, chìm nổi phức tạp làm cho người ta mệt mỏi, Lô Sở khi nghĩ tới đây lại bùi ngùi cảm thán, trong lòng một mảng mờ mịt.
Hai người tới Long Quang điện, Hoàng Phủ Vô Dật đã sớm chờ, đang cùng Việt vương vừa
cười vừa nói. Ngõa Cương vừa lui, tất cả mọi người cũng không cạnh tranh lẫn nhau cùng khẩn trương bi thống, tạm thời buông lỏng cũng là bình
thường.
Tiêu Bố Y ánh mắt đảo qua trong đám quần thần, nhìn thấy
có một lão đầu khô gầy chưa bao giờ gặp qua, nhìn thấy hai người tiến
vào điện, ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt sắc bén, làn da đen như than, nhìn thấy Tiêu Bố Y nhìn lại, thì lại quay đầu đi. Tiêu Bố Y thầm nghĩ người này tướng mạo khác thường, chẳng lẽ chính là Trương Trấn Chu danh chấn
thiên hạ sao?
Nhìn thấy Tiêu Bố Y tiến vào điện, không đợi thi lễ thì Việt vương đã sớm bước nhanh tới đón, kéo tay Tiêu Bố Y nói: "Tiêu
tướng quân miễn lễ".
Tiêu Bố Y tạ ơn Việt vương, Dương Đồng lại
kéo tay hắn đến bên cạnh mà ngồi xuống. Dương Đồng tuy tuổi nhỏ, nhưng
đối nhân xử thế lại cực kỳ thông minh, hơn nữa thoạt nhìn chiêu hiên đãi sĩ, hiền minh làm đầu. Lô Sởở một bên thấy được, không hiểu làm sao lại nhớ tới Dương Quảng, thầm nghĩ lúc đầu khi Dương Quảng làm Tấn vương,
thì cũng như thế, cầu tài như khát, trước mặt thủ hạ thể hiện ta tấm
tính hiền lương hiếu học. Nhưng quyền lợi thật sự khiến cho người ta
điên cuồng. Dương Quảng sau khi thượng vị, đại quyền nơi tay, đã không
còn chịu nghe người nào nói nữa.
Nghĩ tới đây Lô Sở cũng có chút
kỳ quái, không biết tại sao lại muốn đem Việt vương cùng Thánh thượng so sánh với nhau, trong lòng có chút tựgiễu, thầm nghĩ nếu là mình lên làm hoàng đế, quá nửa cũng tự cao tự đại hay sao?
"Tiêu tướng quân,
người khu đuổi Ngõa Cương, bảo vệ được Hồi Lạc Thương, có thể nói là lao khổ công cao. Không biết muốn thưởng thứ gì?" Việt vương hòa nhã nói.
Hoàng Phủ Vô Dật ở một bên lại nói: "Việt vương, Ngõa Cương mặc dù đã lùi,
nhưng hoạ ngầm vẫn chưa trừ, theo ý ta, không bằng gia phong Tiêu tướng
quân làm Kim tử quang lộc đại phu, sau đó phái Tiêu tướng quân trấn thủ
Hồi Lạc Thương có được không?" Hắn thật ra cũng đã suy tính kỹ, thầm
nghĩ hôm nay Tiêu Bố Y muốn đè cũng không được, không bằng đơn giản cho
hắn một chức danh hữu danh vô thực, khu đuổi ra khỏi Đông Đô là thỏa
đáng nhất.
Quần thần tại đây, trừ thân tín của Hoàng Phủ Vô Dật
ra, đều âm thầm cau mày thầm nghĩ ngoại hoạn mới tiêu, nội loạn lại
khởi, không biết Tiêu Bố Y sẽứng đối như thế nào.
Việt vương tuổi nhỏ, nhưng không ngốc, thoáng trầm ngâm, "Lô đại nhân. Không biết ý của người thế nào?"
Lô Sở lắc đầu, "Không thể, đại tài tiểu dụng".
Hắn nói chuyện luôn luôn ngắn gọn, bất quá tất cả mọi người đều rõ ràng ý
tứ của hắn, không những chỉ gạt bỏ đề nghị của Hoàng Phủ Vô Dật, đại tài tiểu dụng đương nhiên ý nói Việt vương nên trọng dụng đối với Tiêu Bố
Y.
Hoàng Phủ Vô Dật âm thầm tức giận, nhưng lại gượng cười nói:
"Y theo ý của Lô đại nhân, hẳn nên cấp cho Tiêu tướng quân chức gì?"
Lô Sở trầm ngâm chỉ chốc lát, "Quan chức tương đồng, không dám việt trở
đại bào (vượt quyền mà dây vào việc người khác), mong Việt vương định
đoạt".
Quần thần trong lòng đều hô tốt, thầm nghĩ Lô Sở lời này
nói rất hay, Hoàng Phủ Vô Dật chợt thay đổi sắc mặt. Lô Sở những lời này nhìn như khiêm tốn, nhưng lại ngầm cười nhạo Hoàng Phủ Vô Dật, hắn làm
sao mà nghe không hiểu? Nếu luận quan chức, thật ra Nội sử lệnh, Hữu vũ
vệ Đại tướng quân, Hữu kiêu vệ Đại tướng quân cơ bản là quan chức không
sai biệt lắm. Hoàng Phủ Vô Dật thân là Hữu vũ vệ Đại tướng quân, hôm nay có thểở tại Đông Đô hô phong hoán vũ, nguyên nhân phần lớn là bởi vì
nắm trong tay tinh binh Đông Đô, chứ nếu luận về quan chức, hắn đương
nhiên không có tư cách nói gì đối với Hữu kiêu vệ Đại tướng quân Tiêu Bố Y, Lô Sở nói bản thân không dám việt trở đại bào, nhưng đồng thời điểm
tỉnh Hoàng Phủ Vô Dật chớ có kiêu ngạo, điều này làm cho hắn sao không
tức giận cho được?
Việt vương thế khó xử, biết hai mặt đều phải
lấy lòng, hai mặt lại đều khó mà chiều được, không thể làm gì khác hơn
là nhìn về phía Tiêu Bố Y nói: "Tiêu tướng quân, người muốn thưởng gì,
có gì cứ nói, ta có thể thì tuyệt đối sẽ đáp ứng".
Tiêu Bố Y nghiêm mặt nói: "Vi thần muốn cầu hai việc".
Hoàng Phủ Vô Dật cười lạnh nói: "Đều nói vô công bất thụ lộc. Tiêu tướng quân có công lao, đương nhiên có thể yêu cầu".
Hắn nói âm dương quái khí, Việt vương có chút bất đắc dĩ, Tiêu Bố Y lại
cười lạnh nói: "Không sai, Tiêu mỗ tuy có công lao… nhưng công lao là
dựa vào thủ hạ binh tướng bán mạng mà có. Vô luận như thế nào, chung quy so với nhưng người ngồi không mà hưởng vẫn tốt hơn nhiều".
"Ngươi nói người nào ngồi không mà hưởng?" Hoàng Phủ Vô Dật bỗng nhiên đứng lên.
Tiêu Bố Y hai mắt chợt lạnh, "Người nào hỏi ta thì chính là người đó!"
Hoàng Phủ Vô Dật đột nhiên giận dữ, "Tiêu Bố Y, ngươi dám lập lại lần nữa?"
Việt vương vội vàng nói: "Hoàng Phủ tướng quân hộ vệ Đông Đô lao khổ
công cao, Tiêu tướng quân trấn thủ Hồi Lạc cũng không thua kém, hai
người đều là trọng thần lương tướng của Đại Tùy, hòa khí là quan trọng
nhất. Đúng rồi, không biết Tiêu tướng quân có thỉnh cầu gì?"
Dương Đồng chuyển đổi đề tài, Tiêu Bố Y không kích hóa mâu thuẫn nữa, sắc mặt nghiêm nghị nói: "Việt vương, vi thần từ Hồi Lạc quay về Đông Đô, thật
ra còn mang về một cái quan tài".
Dương Đồng thoáng có chút kỳ quái hỏi: "Không biết Tiêu tướng quân làm vậy là có ý gì?"
"Ta chỉ sợ có người tự xưng công cao, lúc này mới cuồng vọng tự đại, không
đem Việt vương đặt ở trong mắt" Hoàng Phủ Vô Dật ở một bên nói.
Tiêu Bố Y gật đầu, "Đích xác có người tự xưng công cao, cuồng vọng tự đại,
Việt vương hỏi mà vẫn có dũng khí tam lần bốn lượt cắt ngang, tâm địa
đáng chém".
Hoàng Phủ Vô Dật lửa giận lại dâng lên, cảm thấy tiểu tử Tiêu Bố Y này đã thay đổi sách lược. Khi mới đến Đông Đô, cái rắm
cũng không phóng một cái, nhưng hôm nay đơn giản là bảo vệ Hồi Lạc, uy
vọng tăng cao, lúc này mới dám cùng hắn so câu chữ. Khi nghĩ tới đây
Hoàng Phủ Vô Dật trong lòng đột nhiên chợt lạnh, thầm nghĩ Tiêu Bố Y hôm nay nếu dám cùng hắn so đo, mình cũng phải cẩn thận đề phòng mới đúng,
trong lòng cảnh giác đề phòng lật thuyền trong cống rãnh, Hoàng Phủ Vô
Dật ngược lại trầm mặc xuống.
Việt vương nhìn thấy Hoàng Phủ Vô
Dật không nói, không biết hắn đang nổi lên phong ba càng lớn hơn, trong
lòng chợt vui, "Tiêu tướng quân, chúng ta đều là vì Thánh thượng mà ra
sức, cũng mong Tiêu tướng quân nói rõ".
Tiêu Bố Y sắc mặt chuyển bi thống, "Việt vương, trong quan tài chính là di thể của Chiết Trùng Lang tướng Hàn Chấn".
Việt vương a lên một tiếng, "Hàn Lang tướng bỏ mình rồi sao?" Hắn thật ra
căn bản không biết Hàn Chấn là người nào, nhưng bị Tiêu Bố Y làm bi
thương lây, cũng lộ ra vẻ bi thống.
Tiêu Bố Y lên tiếng: "Hàn
Lang tướng trấn thủ phía tây Hồi Lạc Thương, từ giữa trưa vẫn thủ vững
đến khi mặt trời lặn. Người bị thương không dưới trăm chỗ, cuối cùng là
kiệt lực mà chết, đến hiện tại tay vẫn cầm đao gãy, không thể tách rời,
cho đến khi chết vẫn còn muốn giết địch vì nước, nếu ai không tin, thì
xin mời ra ngoài thành khai quan khám nghiệm".
Quần thần xôn xao, Việt vương đổi sắc, không chút do dự nói: "Hàn Lang tướng vì nước tận
trung có thể thấy được. Không biết có vợ con gì không? Nếu có thì con
nhận chức cha, lại gia tăng bổng lộc ba cấp, không biết Tiêu tướng quân ý như thế nào?"
Tiêu Bố Y đứng lên, thi lễ nói: "Vi thần thay mặt người nhà Hàn Chấn mà tạ ơn Việt vương".
Dương Đồng khoát tay nói: "Tiêu tướng quân không nên đa lễ, đây là chuyện mà
bổn vương nên làm, không biết yêu cầu thứ hai của Tiêu tướng quân là cái gì?"
"Thật ra vi thần đưa thi thể của Hàn Lang tướng đến đây,
nội tâm cũng có chút lo sợ" Tiêu Bố Y than nhẹ một tiếng, "Đạo phỉ sau
khi rút lui, lưu lại hơn vạn thi thể, nhưng căn cứ theo vi thần đánh giá sơ qua, binh tướng bỏ mình ít nhất cũng đã gần đến ba nghìn người" Hắn
nói tới đây, thanh âm nghẹn ngào, Việt vương hai mắt cũng rưng rưng, nhẹ giọng nói: "Thì ra… ài… mấy vạn tặc binh tấn công, Tiêu tướng quân có
thể lấy thương vong như thế mà đánh lui địch, đánh cho Lý Mật thất bại
mà về, cũng đã làm những chuyện mà người khác không thể…"
"Việt
vương, vi thần nói đến điểm ấy, cũng không phải là tự xưng công lao"
Tiêu Bố Y nghiêm nghị nói: "Vi thần muốn nói là, nhưng binh sĩ Đông Đô
này vì nước mà giết giặc, không tiếc bỏ mình, như hàn Lang tướng dốc
toàn lực mà bỏ mình cũng là một ví dụ điển hình! Hàn Lang tướng vì nước
bỏ mình, một nhà già trẻ tạm thời không lo, nhưng già trẻ của mấy ngàn
binh sĩ Đông Đô này sẽ an bài như thế nào, cũng mong Việt vương cho
biết".
Quần thần im lặng, Việt vương cũng cau mày, thầm nghĩ
nhiều người như vậy hậu sự đích xác cũng khó có thể xử lý. Hoàng Phủ Vô
Dật ở một bên nói: "Chuyện này có khó khăn gì, nghĩ tới Đại Tùy ta lập
quốc dùng phủ binh chế cho tới nay, binh sĩ chinh chiến tử trận là vô
số. Tiên đế tại vị, đã sớm chế định điều lệ, ứng với binh sĩ nếu bỏ
mình, thì có thể giảm miễn về mặt phú thuế".
Tiêu Bố Y nói:
"Nhưng hiện nay Trung Nguyên đại loạn, phụ cận kinh đô đã sớm không
người nào trồng trọt cày cấy lao dịch, nên giảm miễn phú thuế này bất
quá cũng chỉ nói cho có mà thôi. Nếu cứ theo phép cũ mà xử lý, người nhà của những binh sĩ tử trận cũng không có chỗ dựa, chỉ sợ sẽ làm binh sĩ
Đông Đô trong lòng lạnh giá, có chinh chiến nữa, chỉ sợbinh sĩ chưa chắc đã liều mình, nếu mà như vậy thì Đông Đô sẽ gặp nguy".
"Vậy không biết Tiêu tướng quân có đề nghị gì?" Việt vương khiêm nhường hỏi.
"Nếu như theo vi thần đề nghị, đó chính là đầu tiên xin Việt vương phái
người đi trấn an gia quyến binh sĩ đã bỏ mình, sau đó phát tiền lương.
Thành ngoài Đông Đô phòng bị rất yếu, nếu lại bị trọng binh Ngõa Cương
đến đánh, khó tránh khỏi sẽ hại đến dân chúng ở thành ngoài, cũng mong
Việt vương hạ lệnh, đem gia quyến các binh sĩ đã bỏ mình chuyển vào nội
thànhở. Lúc này mới có thể làm cho binh sĩ không lo lắng về chuyện gia
đình nữa, ra sức giết địch!"
"Hồ đồ, đều nói bậy bạ!" Hoàng Phủ
Vô Dật khiển trách: "Nội thành là chỗ của trọng thần hoàng thân ở, sao
có thể cho thảo dân tiến vào. Việc này quả quyết không thể!"
Tiêu Bố Y chỉ là ngóng nhìn Việt vương nói: "Xin Việt vương cho ý kiến!"
Việt vương rốt cuộc do dự, thầm nghĩ chuyện này đích xác khó làm, nội thành
là trọng địa hoàng gia, nếu để cho dân chúng đến ở thật sự không còn thể thống gì. Nhưng dù sao cũng không tiện đắc tội Tiêu Bố Y, do dự hồi lâu rốt cuộc nói: "Tiêu tướng quân nói cũng có đạo lý, bất quá sự tình
trọng đại, bổn vương còn phải suy xét, như vậy đi, trước hết mời Tiêu
tướng quân cho người thống kê đưa ra danh sách binh sĩ đã chết trận, sau đó lại do Dân bộ Thượng thư Vi Tân Vi đại nhân trấn an gia quyến các
binh sĩ đã bỏ mình. Về phần chuyện dời vào nội thành, tạm để cho bổn
vương suy nghĩ mấy ngày, không biết ý của Tiêu tướng quân như thế nào?"
Tiêu Bố Y cũng biết chuyện dời dân trọng đại, cũng không quá cấp thiết bức
người, khom người thi lễ nói: "Vi thần thay mặt các binh sĩ đã bỏ mình
tạ ơn Việt vương".
Việt vương rốt cuộc thở phào nhẹ nhỏm thầm
nghĩ Tiêu Bố Y này thấu hiểu đạ thế, có thể trọng dụng, đột nhiên nghĩ
tới cái gì đó,"Vi đại nhân ở nơi nào?"
Thái phó khanh Nguyên Văn
Đô tiến lên nói: "Hồi Việt vương, Lý Uyên tạo phản, Vi Tân có được mật
báo đã đi tới phủ đệ của Lý Uyên khống chế người nhà của hắn" Tiêu Bố Y
âm thầm cau mày thầm nghĩ Lý Uyên lão mưu thâm tính, nhưng lưu con gái ở tại Đông Đô lại là thất sách rất lớn. Chẳng lẽ Lý Uyên tâm địa tàn nhẫn tới như thế, hy sinh cả những người này để đổi lấy bản thân khởi sự
thành công, vẫn không triệu những người này rời đi, là không muốn đả
thảo kinh xà? Đương nhiên hắn cũng không biết nguyên do cuối cùng là
Tiêu Bố Y hắn, nếu không quá nửa sẽ không biết nên khóc hay cười.
Việt vương cau mày nói: "Đường Quốc công một lòng trung thành, sao lại tạo
phản? Hơn nữa hắn hiện vẫn đang ở Thái Nguyên… Tiêu tướng quân, người
cảm thấy việc này nên xử lý như thế nào?"
Tiêu Bố Y trong lòng
chợt động, lớn tiếng nói: "nếu Nguyên đại nhân nói có mật báo, nói vậy
cũng không giả, loạn thần tặc tử như thế, mỗi người đều phải bị tru
diệt! Ta đề nghị đem gia quyến của Lý Uyên ở tại Đông Đô đều bắt lại,
đem giam vào trong đại lao, đợi mọi chuyện tra rõ ràng, thì sẽ xưe trảm
làm gương, cảnh cáo những thần tử có tâm làm phản loạn ở trong thiên hạ, không biết ý Việt vương như thế nào?"
Việt vương hơi ngạc nhiên, quần thần cũng thầm nói Tiêu Bố Y này cũng thạt độc. Hoàng Phủ Vô Dật
nhìn thấy Việt vương ý động, đương nhiên không chịu buông tha quyền lợi
phản đối, ở một bên cao giọng nói: "Ta cảm thấy tuyệt đối không thể".
Tiêu Bố Y hai hàng lông mày dựng lên nói: "Hoàng Phủ tướng quân chẳng lẽ muốn dung túng bực loạn thần này sao?"
Hoàng Phủ Vô Dật phẫn nộ đánh trả: "Tiêu tướng quân, Đường Quốc công một lòng trung thành, có phải là loạn thần hay không còn chưa có định luận. Nếu
không đợi tra rõ ràng, đã dễ dàng mà đem người nhà của hắn nhốt vào
trong đại lao, chẳng phải là bức Tùy thần trong thiên hạ tạo phản sao?"
Việt vương đầu như muốn phình lên gấp đôi, thầm nghĩ hai tướng quân này sao lại chưa từng có khi nào mà ý kiến nhất trí?
"Vậy ý của Hoàng Phủ tướng quân là gì?" Việt vương rụt rẻ hỏi.
Hoàng Phủ Vô Dật nghiêm mặt nói: "Nếu như theo ý của vi thần, không bằng tạm
thời ra lệnh cho gia quyến không được rời khỏi Đông Đô, đợi khi tra rõ
chân tướng thì mới quyết định cũng không muộn".
"Bọn họ nếu chạy thoát thì sao?" Tiêu Bố Y cười lạnh nói.
Hoàng Phủ Vô Dật lấy lạnh đối lạnh, "Tiêu tướng quân, hộ vệ Đông Đô cũng không phải là vô dụng như người nghĩ vậy đâu".
Tiêu Bố Y tức giận đứng lên, phất tay áo nói: "Việt vương, vi thần thân thể
không khỏe, tạm thời về phủ nghỉ ngơi. Mong thứ tội".
Việt vương vội vàng nói: "Tiêu tướng quân đi thong thả".
Hôm nay xem ra, Việt vương hắn thật sự là chịu uất ức rồi, nhưng lại không
thể tránh được, Tiêu Bố Y đi nhanh rời khỏi Long Quang điện, lại nghe
thấy Hoàng Phủ Vô Dật thấp giọng đề nghị: "Việt vương, y theo ý kiến của vi thần, hẳn là nên nhanh chóng phái binh sĩ đi Hồi Lạc Thương vận
lương…"
Nghe đến đó, Tiêu Bố Y âm thầm cười lạnh, không có tiếp tục nghe nữa, đã hướng về đông thành mà đi đến.
Hắn biết Hoàng Phủ Vô Dật vẫn không có buông tha ý niệm chèn ép hắn trong
đầu. Hồi Lạc Thương sở dĩ trọng yếu, chính là bởi vì lưu trữ nhiều lương thực, Hoàng Phủ Vô Dật đề nghị đi Hồi Lạc Thương vận lương trở về
thành, đợi khi tạm thời không lo về chuyện lương thảo, hiển nhiên sẽ
không đem Hồi Lạc Thương đặt ở trong mắt.
Đi ở trong nội thành,
Tiêu Bố Y lại có chút buồn cười, khi ở trong Long Quang điện, hắn đưa ra chủ ý đem gia quyến của Lý Uyên chém tận giết tuyệt cũng không phải là
bản ý, vô luận như thế nào, đây là một hồi nam nhân đấu tranh, Tiêu Bố Y không nghĩ cũng không muốn lấy gia quyến của Lý Uyên mà đi làm cái
chuyện áp chế. Như vậy mà nói, có lẽ có thể có được lợi ích tạm thời,
nhưng lại vĩnh viễn thua đi lòng người.
Binh sĩ trên chiến trận
tin chính là thiết huyết kiên trì, mấy cái âm mưu quỷ kế thủ đoạn
nhỏcũng không thể duy trì lâu dài. Biết đám người Lý Thải Ngọc sắp phải
chịu tội, Tiêu Bố Y ý niệm đầu tiên trong đầu là làm thế nào để cứu bọn
họ, đương nhiên ý nghĩ này tuyệt đối không thể đưa ra với Việt vương.
Hắn sớm đã biết rằng, chỉ cần hắn đưa ra ý nghĩ, Hoàng Phủ Vô Dật tất
nhiên sẽ phản đối. Đã như vậy, hắn sẽ đi đường ngược lại, thứ nhất có
thể cứu được tính mạng của đám người Lý Thải Ngọc, thứ hai đám người Lý
Thải Ngọc nếu chạy thoát, tất cả trách nhiệm còn có thể đổ lên trên
người Hoàng Phủ Vô Dật, có thể xem như là nhất cử lưỡng tiện.
Bất quá hôm nay đánh võ mồm ở tại Long Quang điện đã làm cho Tiêu Bố Y ý
thức được, hắn cùng Hoàng Phủ Vô Dật tranh chấp đoạt quyền đã tới bước
nóng bỏng không thể dịu được.
Tiêu Bố Y hắn vốn cũng không có căn cơ, nhưng chỉ bằng một trận giải vây tru sát Mạnh Nhượng ở tại Đông Đô, thủ vững Hồi Lạc đánh lui đại quân Lý Mật hai công lao này, cũng đã có
chỗ đứng cùng uy vọng cực cao trong lòng quân dân Đông Đô, hắn hiện tại
chỉ thuận thế mà làm, chỉ cần diệt trừ Hoàng Phủ Vô Dật, thì tất nhiên
là có thể đem Đông Đô khống chếở trong tay.
Tranh biện hôm nay
bất quá là lần đầu hai người giao phong, từ thái độ của Việt vương cho
thấy, Tiêu Bố Y hắn hiện tại phân lượng đã không giống người thường.
Bất quá muốn diệt trừ Hoàng Phủ Vô Dật đương nhiên cũng không phải là
chuyện đơn giản như vậy, hơn nữa Hoàng Phủ Vô Dật nói không chừng đã âm
thầm động tay động chân đối với hắn, không thể không để phòng…
Nghĩ tới đây Tiêu Bố Y đã ra tới đông thành, nơi đây binh sĩ đang thủ vệ, ở
phương xa, dân chúng cũng đang hướng về nơi này mà lẳng lặng trông
ngóng.
Một khắc nhìn thấy Tiêu Bố Y ra khỏi thành, ngoài thành
Đông Đô đầu tiên là yên lặng, sau đó là sự bộc phát sau áp lực mà hoan
hô. Vô luận binh sĩ hay dân chúng, đều hết sức phấn chấn. Bởi vì bọn họ
biết, mỗi một Lần tiêu tướng quân vào thành đối với dân chúng mà nói,
đều là chuyện có ý nghĩa, chuyện tốt, chuyện may mắn!
Tiêu Bố Y
khóe mắt đột nhiên có chút ướt át. Loại tin tưởng hoan hô này là phát ra từ phế phủ, trong lòng hắn từấm áp chuyển sang cứng rắn. Hắn không thể
không thừa nhận, Tiêu Bố Y hiện tại sớm đã không phải là Tiêu Bố Y nhiệt huyết xúc động lúc đầu kia nữa. Hắn dần dần đã biến thành lãnh khốc vô
tình, đối đãi với địch thủ không nửa phần thương xót, khi ra tay nhất
định là phải toàn lực ứng phó. Khi hạ lệnh phóng hỏa, mắt thấy vô số đạo phỉ kêu khóc thảm thiết, Tiêu Bố Y khi đó cũng không có một chút rung
động nào, chỉ cảm thấy đó là một hành động quá sức tầm thường.
Nhưng khi nghe được dân chúng hoan hô, hắn rốt cuộc đã có xúc động. Dân chúng binh sĩ trong khi làm cho Tiêu Bố Y cảm động, thì Tiêu Bố Y cũng đã làm cho dân chúng binh sĩ cảm động. Bọn họ yêu cầu rất ít, nỗ lực lại rất
nhiều. Khi mới tới Đông Đô, rất nhiều chuyện hắn cũng cảm thấy không thể nào xuống tay, nhưng giờ khắc này trong lòng cũng đã có dũng khí cùng
lòng tin.
Tiêu Bố Y hướng tới binh sĩ nói về lời hứa của Việt
vương, binh sĩ hiển nhiên lại bái tạ, Tiêu Bố Y phân phó binh sĩ đem
quan tài đưa đến nhà của Hàn Lang tướng. Bản thân cũng đi theo, dọc theo đường đi, càng không ngừng có dân chúng lặng yên tới hỏi thăm, không
biết Tiêu Bố Y vì ai mà hộ tống quan tài. Nhưng khi nghe được binh sĩ
giải thích, là vì Lang tướng hộ vệ Hồi Lạc Thương bỏ mình mà đưa đi, vô
số dân chúng đều gia nhập vào, tự nhiên cũng trầm mặc như vậy.
Tiêu Bố Y trực tiếp đi trước, phía sau chậm rãi tụ tập dòng người như nước
thủy triều. Đến khi đi tới nhà của Hàn Chấn, Tiêu Bố Y đầu tiên là ngạc
nhiên, sau đó là chấn động, rồi nước mắt không thểức chế mà chảy xuôi
xuống.
Trong nhà Hàn Chấn không biết từ khi nào, đã tự phát tụ
tập vô số dân chúng, nhà của Hàn Chấn tuy cũ nát, nhưng hiện nay đã phủ
đầy hoa mẫu đơn màu trắng.
Bỗng nhiên nhìn qua, nhà của Hàn Chấn đã biến thành một biển hoa.
Hoa mẫu đơn nở, người lại không còn, chỉ là mùi thơm của hoa mẫu đơn vẫn
quay trở lại, quanh quẩn mà hóa thành những giọt nước mắt trong suốt
đọng trên khóe mắt của mỗi người…