Tùy binh
công khi chưa kịp chuẩn bị, chính ứng với đạo lý binh pháp xuất kỳ bất
ý. Lý Mật ban ngày thi triển kỳ chiêu công kích Hồi Lạc Thương, lấy kế
nghi binh làm cho Đông Đô không dám xuất binh, Tiêu Bố Y cũng lại lấy
kỳchiêu, nội trong đêm đưa binh đến đoạt lại Hồi Lạc Thương.
Có đôi khi, thắng bại bất quá chỉ trong một ý niệm!
Lý Mật cho dù thần toán thiên cơ, nhưng thật ra cũng không nghĩ tới, Tiêu
Bố Y chỉ nắm bắt một cơ hội thì đã thượng vị, mà Tiêu Bố Y mới thượng vị đã cho hắn một kích vào đầu.
Có đôi khi, kế hoạch vĩnh viễn cản không nổi biến hóa cực nhanh.
Thành Đông Đô cũng có thể nghe được tiếng hô hào chém giết ở phía Hồi Lạc
Thương, giống như địa ngục xuất ra một lỗ hổng, vô số ác quỷở nơi đó mà
kêu gào thảm thiết. Dân chúng Đông Đô thần kinh căng thẳng, khó có thể
ngủ, bọn họ lần đầu tiên chú ý đến một chiến dịch như thế, đơn giản là
chiến dịch này lên hệ mật thiết với tính mạng của họ.
Quan tâm
đến chiến cuộc trừ dân chúng, còn có hai người ở trên Thượng Xuân môn,
một người là Nội sử lệnh Lô Sở, một người khác lại là Bùi Minh Thúy rất
ít khi lộ diện.
Lô Sở luôn luôn bình tĩnh, thời khắc này trong
ánh mắt cũng lộ ra vẻ cuồng nhiệt, Bùi Minh Thúy nhìn về phương xa, vẫn
cô đơn như trước. Chiến sự như thế, xem ra nàng cũng không đểở trong
lòng.
"Có thể thắng?" Lô Sở rốt cuộc hỏi, hắn vốn ít lời, đối với Bùi Minh Thúy cũng không ngoại lệ, ý tứ đương nhiên chính là hỏi Tiêu
Bố Y có thể đoạt lại Hồi Lạc Thương hay không.
Bùi Minh Thúy phục hồi tinh thần lại, "Đêm nay có thể thắng, sau đó thì không chắc".
Lô Sở cau mày khó hiểu ý. Bùi Minh Thúy ho khan vài tiếng rồi giải thích: " Đại quân Lý Mật tiến tới chỉ kém có một ngày, Tiêu Bố Y nếu có thể đoạt lại Hồi Lạc Thương, nắm chắc thời gian tu kiến công sự phòng ngự, lấy
ba vạn đại quân thủ vững Hồi Lạc Thương, cũng có thể cùng Lý Mật đánh
một trận".
"Nếu không thủ vững?" Lô Sở hỏi.
Bùi Minh Thúy
mím môi nói: "Tất bại không thể nghi ngờ! Đại quân Ngõa Cương đến, là
tình thế bắt buộc, cho dù không công Đông Đô, cũng phải đoạt lại Hồi Lạc Thương. Bọn chúng khí thế đang lên, binh lực hùng hậu, Ngõa Cương hiện
tại binh nhiều tướng mạnh, Tiêu Bố Y xuất kích rất hợp với tâm ý của
chúng. Nếu có sơ sẩy tất binh bại như núi, Tiêu Bố Y cũng khống chế
không được!"
"Hắn sẽ làm thế nào?" Lô Sở cau mày nói.
Bùi
Minh Thúy khẽ thở dài: "Đương nhiên sẽ thủ, Tiêu Bố Y so với nhiều người còn thông minh hơn nhiều. Thật ra Lý Mật lần này hành động rất kỳ quái, hắn hoàn toàn có thể trước tiên ẩn dấu ý đồ, triệu tập đại quân đến
đây, trước công Hồi Lạc Thương, sau đó tụ binh từ Lạc Khẩu Thương tới,
dựa vào Bắc Mang sơn Hoàng Hà một đường mà bủa vây Đông Đô. Từ từ mà
tiến mới là chính đạo, hắn tại sao không thể chờ đợi được như thế?"
Lô Sở trầm mặc không nói, đang tự hỏi, hắn chính là loại người ít nói nghĩ nhiều!
"Hẳn là hắn sợ Tiêu Bố Y… sợ Tiêu Bố Y khuyên Việt vương… sợ Tùy binh đưa
trọng binh canh giữ Hồi Lạc Thương" Bùi Minh Thúy như nghĩ tới điều gì
đó, "Nhưng hắn thật không ngờ kế nghi binh này lại bị Tiêu Bố Y lợi
dụng, hư trương thanh thế cũng bị Tiêu Bố Y hóa thành thực thế! Tiêu Bố Y ngược lại thành công đoạt quyền thượng vị. Lý Mật đã xem thường Tiêu Bố Y".
"Định thế" Lô Sở đột nhiên nói hai chữ. Bùi Minh Thúy trước
mắt sáng ngời, khóe miệng lộ ra nụ cười nói: "Lô đại nhân nói không sai, mỗi cá nhân đều có định thế, mỗi người cũng đều có thủ pháp quen thuộc. Lý Mật này văn võ toàn tài, nhưng lại thích binh hành hiểm chiêu, làm
ra vẻ cao thâm thần toán, tranh thủ cảm giác thành tựu lớn nhất. Trên
thực tế hắn cả đời đều ở trên đầu đao nhiễm máu, vô luận đi Ngõa Cương,
chiến Trương Tu Đà, công Kim Đê quan đều không thuận theo thường quy,
người này thích dùng kế không thích dùng sức. Hắn nếu lần này dùng kỳ
chiêu lấy Đông Đô, hiển nhiên sẽ ghi một nét son nồng đậm trong cuộc đời của hắn. Bất quá Lý Mật đáng tiếc… chỉ kém một ngày mà thôi".
Nàng nói tới đây, đôi mắt bị ánh lửa trên đầu thành ánh lên phát sáng, "Tối
nay bất quá là chương huyết chiến, Lý Mật, Tiêu Bố Y hai người này là
kiêu hùng bất thế, anh hùng tranh phong mới chỉ tính là bắt đầu, mặc dù
ta rất nôn nóng muốn biết kết quả, nhưng ta biết… bọn họ quyết đấu còn
kéo dài rất lâu…"
Đầu thành ánh lửa lóe lên, như những ánh sao
trên bầu trời. Ánh sao trên bầu trời trong nháy mắt, rơi xuống phương
xa, hóa thành những đốm lửa ở phía Hồi Lạc Thương.
Xa xa thỉnh thoảng có ánh lửa bùng lên, giống như lửa luyện ngục. Gần đó, vị trí của Tùy quân đạo phỉ chính là luyện ngục!
***
Đạo phỉ phi thường hung hãn, nhưng Tùy quân cũng như thế.
Quần đạo Ngõa Cương từ sau khi Lý Mật thống lĩnh, đánh đâu thắng đó, Tùy
quân vốn uy nghiêm ở trong mắt bọn chúng đã trở nên rất buồn cười, bọn
chúng khi nhìn thấy Tùy quân, đã có thể triển lộ ra mười phần phỉ khí.
Nhưng bọn chúng thật không ngờ, Tùy binh khi liều mạng, cũng sắc bén
không thể đỡ.
Bọn chúng vì tài, Tùy quân lại vì mạng, chẳng những vì mạng của bản thân, mà còn là vì mạng một nhà lớn nhỏ đang tha thiết
kỳ vọng ở Đông Đô!
Có người vì tài mạng có thể không cần, nhưng nếu có người mạng cũng không cần, còn có thể cần gì tài nữa?
Đạo phỉ liều mạng xông lên trước hào, Tùy binh lại như kiến nối liền không
dứt, như những đợt sóng không ngừng nghỉ trùng kích vào, hết đợt này tới đợt khác, Bỉnh Nguyên Chân chỉ cản trong chốc lát đã hoảng sợ phát
hiện, hắn đừng nói là thủ đến bình minh, hắn cho dù thủ nửa canh giờ
cũng rất khó khăn! Tùy binh này như sói như hổ, quả thực so với đệ tử
binh Tề quận của Trương Tu Đà năm đó còn muốn dũng mãnh hơn.
Những người này động tác nhanh nhẹn, thế công mãnh liệt, xung phogn dũng
mãnh, thủ pháp vận động Bỉnh Nguyên Chân lờ mờ cảm thấy đã gặp qua. Đột
nhiên trong chớp mắt một hình ảnh đã chôn sâu trong ký ức được đào bới
ra, hắn biết thủ đoạn lôi đình ở nơi nào đã gặp qua ở đâu rồi, lúc trước khi ở tại Ngõa Cương, Tiêu Bố Y chính là dùng loại thủ đoạn này nhổ tận gốc cả Ngõa Cương!
Chẳng lẽ lần này là Tiêu Bố Y tự mình dẫn
binh đến tấn công? Nghĩ tới đây Bỉnh Nguyên Chân sống lưng chợt lạnh
toát, điều này sao có thể, Ngụy công chẳng phải đã nói, Tiêu Bố Y mặc dù tới Đông Đô, nhưng vẫn không làm gì được, hắn sao lại dẫn binh xuất
kích nhanh đến như vậy?
Hắn mặc dù suy nghĩ, nhưng vẫn anh dũng
chống cự, nếu bản thân đã được Ngụy công giao trọng trách, sao có thể dễ dàng lui bước? Lần này canh giữở Hồi Lạc Thương có hơn vạn đạo phỉ, vây khốn Đông Đô cũng có hơn vạn, cũng xem như đại quân tiên phong của Ngõa Cương. Trái phải hai cánh phân ra mấy ngàn đi chống cự Tùy quân, mấy
ngàn người còn lại bằng vào hào lũy mới đắp tạm thời mà chống cự, trong
lúc nhất thời lâm vào trong khổ chiến. Nhưng Tùy quân như những làn sóng ập tới, trực tiếp bức thẳng vào, thuẫn bài thủ che chở, trường thương
thủ đâm loạn, hơn nữa cung tiễn thủở xa bắn tới, đạo phỉ phía sau đại
loạn, nhất thời tiếp tế không được, đạo phỉở trước chiến hào thoáng qua
đã ngã xuống quá nửa, hai bên giáp lá cà mà chém giết, tính mạng lúc này ti tiện giống như cây cỏ. Bỉnh Nguyên Chân trong lòng lạnh lẽo, chỉ
thấy được thủ hạ bên người càng ngày càng ít, mà Tùy binh trong bóng đêm tuôn ra, giống như u linh, lại như vô cùng vô tận, càng ngày càng
nhiều.
Loại công kích này làm cho người ta tạo thành rung động
cùng đả kích, có thể nói là có tính sát thương. Bởi vì không người nào
biết công kích lúc nào mới là điểm cuối, cũng càng không biết rốt cuộc
tới bao nhiêu Tùy binh!
Tâm tình hoảng sợ lan tràn ra, Bỉnh
Nguyên Chân ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy đêm tối vô biên vô hạn, bình
minh đối với hắn mà nói, đã là chuyện xa vời.
Từ đầu tới cuối, hắn cũng không rõ ràng lắm rốt cuộc là ai đang chỉ huy Tùy binh tác chiến!
Trong khi tắm máu mà chém giết, đột nhiên cảm thấy bên trái đại loạn, rất
nhiều đạo phỉ từ nơi đó trốn trở về, Địch Ma Thánh hét lớn: "Bỉnh Hữu
sứ, Tùy binh quá mạnh, phía ta chống đỡ không được, mau chạy đi!"
Bỉnh Nguyên Chân mắng thầm một tiếng, thầm nghĩ ngươi ăn cứt mà sống sao,
miệng con mẹ nó sao lắm mồm như vậy, ngươi cho dù chống cự không được
cũng không cần phải kêu to như thế chứ, cái này chẳng phải làm cho nhiễu loạn quân tâm sao?
Quả nhiên không ngoài dự liệu, đạo phỉ kiên
trì nãy giờ, đã sớm kinh hãi lo sợ, nghe được Địch Ma Thánh kêu to, quân tâm đại loạn, lập tức đại bại. Trong Tùy quân lại có tiếng trống cấp
bách vang lên, Tùy binh công kích thoáng qua lại tăng lên mấy lần, trong lúc nhất thời thế công như nước thủy triều, tiếng kêu kinh thiên động
địa.
Đạo phỉ đại loạn, không lòng dạ nào mà trở lại chống cự, đều lui bước về phía sau, binh bại như núi, thoáng qua đã bị Tùy quân liên
tục phá các tầng chiến hào, không có chỗ để thủ nữa.
Bỉnh Nguyên
Chân thở dài, lại thấy Trương Thiên cũng mang theo đạo phỉ từ phía đông
bại lui,[hiển nhiên cũng chống đỡ không nổi, chỉ sợ qua chốc lát nữa, sẽ bị Tùy quân vây khốn. Bỉnh Nguyên Chân ra lệnh cho tất cả đạo phỉ rời
khỏi Hồi Lạc Thương, nhằm hướng bắc mà lui bước, Tùy quân tiếng trống
vang lớn, ba mặt xuất kích, đã thu được toàn thắng!
Tiêu Bố Y lúc này mới dưới sựủng hộ của binh tướng đi đến Hồi Lạc Thương. Các binh sĩ nghiêm nghị kính cẩn phân ra hai bên, khó nén được sự phấn chấn. Bọn họ rốt cuộc đã dưới sự thống lĩnh của Tiêu Đại tướng quân, đánh một chiến
dịch làm cho bản thân hài lòng, làm cho tử tôn nghe được cũng kiêu ngạo, các Lang tướng đều tiến lên bẩm báo quân tình.
"Hồi tướng quân, tây lộ đạo phỉ lui bước".
"Bẩm tướng quân, đông lộ Hồi Lạc Thương đạo phỉ đại bại".
"Khởi bẩm tướng quân, Bỉnh Nguyên Chân dẫn đạo phỉ lui về hướng bắc, còn ở
hướng tây thì nhằm về hướng thành Kim Dong mà bại lui, Địch Thiên tướng
xin chỉ thị có truy kích hay không?"
Tiêu Bố Y người ở trên lưng
ngựa khoát tay nói: "Truyền lệnh xuống, giặc cùng chớ đuổi, mỗi bộ kiểm
rõ số thương vong, ghi chép rõ ràng, khi quay về Đông Đô, trợ cấp cho
người nhà con cái".
Tiêu Bố Y đem trợ cấp cho thương vong đặt ở
trước hết, vốn các binh sĩ trong lòng còn có chút nghi hoặc thương cảm
đã thư thái. Vốn tướng quân chinh chiến khó tránh khỏi bỏ mạng tại chiến trường, nếu đã xuất chinh thảo phỉ, chết là không thể tránh né, nhưng
nếu có thể chết an tâm, chết không thẹn đối với bọn họ mà nói, thì đã
xem như yên lòng mà chết.
"Tạ ơn tướng quân…" Tất cả binh sĩ cùng kêu lên. Loại cảm kích này phát ra
từ phế phủ, phá tan âm u, cấp cho màn đêm tanh máu một sự ôn nhu rung
động.
Tiêu Bố Y nhẹ nhàng khoát khoát tay, đột nhiên đề cao tiếng nói: "Các ngươi không cần cảm ơn ta, Tiêu Bố Y vốn là làm chuyện theo
bổn phận. Các huynh đệ Đông Đô, Tiêu Bố Y vì các người mà kiêu ngạo,
người Đông Đô vĩnh viễn vì các người mà kiêu ngạo!"
Những binh sĩ trầm mặc xuống, chỉ là nhiệt huyết lại bắt đầu kích động. Hoặc là nói,
từ khi theo Tiêu Bố Y cho đến giờ, cũng chưa từng đình chỉ. Bọn họ khác
với thủ hạ của Trương Tu Đà, ít nhất bọn họ có mục tiêu, có sứ mạng, có
động lực, lại có một Đại tướng quân xem trọng sĩ tốt!
"Nhưng khổ
chiến, huyết chiến bất quá là chỉ mới bắt đầu…" Tiêu Bố Y ngữ điệu thâm
trầm, "Đạo phỉ còn có trọng binh tấn công Hồi Lạc Thương, đoạn tuyệt
mệnh mạch Đông Đô, chỉ cần ngẫm lại thân nhân ở Đông Đô không có lương
thực để ăn, nhiệm vụ của chúng ta còn xa mới chấm dứt!"
"Thề chết hộ vệ Hồi Lạc Thương!" Các binh sĩ đều đồng thanh nói: "Xin Tiêu Đại tướng quân hạ lệnh!"
Tiêu Bố Y gật đầu, cao giọng nói: "Không sai, bảo vệ Hồi Lạc Thương, chính
là bảo vệ mệnh mạch của Đông Đô, bảo vệ cuộc sống của dân chúng, cho nên chúng ta phải tiếp tục hăng hái chiến đấu! Các tướng lĩnh nghe lệnh,
điều động một phần ba binh sĩ lập tức an doanh hạ trại, bố trí ngoại
lũy, trung lũy thủ trận doanh, cửa chính cắm cờ. Chiết Trùng Lang tướng
Hàn Chấn dẫn ba trăm du kỵ binh trông chừng bên ngoài lũy, nếu có đạo
phỉ đến công, cấp tốc đến bẩm báo. Các binh sĩ còn lại tạm thời nghỉ
ngơi, chờ canh năm dậy, ba phần binh lực tám ngàn người bày bát trận lấy phương trận làm chính, ba phần binh sĩ toàn lực ứng phó, thay đổi người bố trí phòng ngự đào hào thiết lập chướng ngại ngăn cản đạo phỉ tấn
công, binh lực còn lại đều là kì binh, phòng bị đạo phỉ tấn công doanh
trại…"
Hắn an bài xuống, gọn gàng ngăn nắp, mọi người đánh một
trận đoạt lại Hồi Lạc Thương, niềm tin tăng cao, đối với Tiêu Bố Y có
thể nói là bội phục sát đất.
Không sợ không thể làm mà chỉ sợ làm không được, cũng là đi đoạt kho lúa, Đoạn Đạt đem ba vạn đại quân toàn
quân bị diệt, nhưng Tiêu Bố Y lại lấy thương vong cực nhỏ mà đoạt lại
Hồi Lạc Thương, hiển nhiên làm cho quân tâm đại chấn.
Đương nhiên Lạc Khẩu Thương là kho lúa đệ nhất Đại Tùy, có ba nghìn hầm lương. Hồi
Lạc Thương bất quá chỉ có ba trăm hầm lương, quy mô không thể so sánh.
Nhưng Hồi Lạc Thương ngay lúc bắc Đông Đô không xa, ở trong mắt quan
binh địa vị hơn xa Lạc Khẩu Thương.
Hồi Lạc Thương phương viên
mười dặm, nói là thành giữ lương, bất quá cũng chỉ là tạm thời dùng
thành đất quây lại, chỉ phòng bị chút tiểu tặctầm thường mà thôi. Hơn
nữa lúc đầu khi xây dựng Hồi Lạc Thương, lo lắng bất quá là để cung cấp
lương cho Đông Đô được thuận tiện hơn mà thôi, nào nghĩ đến lại có đại
tặc tới cướp?
Các tướng lĩnh nhìn thấy Tiêu Bố Y chẳng những tiến công có phương pháp, cho dù thủ doanh cũng an bài tiến thoái rất có
phương pháp, trong lòng đều khâm phục, y theo quân lệnh hạ xuống mà
chuẩn bị. Binh sĩ đào chiến hào biết đây là thời điểm sinh tử, không một câu oán hận, tới lúc được nghỉ ngơi đều tranh thủ thời gian mà ngủ.
Hơn vạn quan binh cùng nhau an doanh hạ trại khung cảnh có thể nói là hoành tráng. Tùy binh y theo Tiêu Bố Y phân phó, bày phương doanh lũy trận,
đem Hồi Lạc Thương vây vào giữa, bốn phía thừa nhận tấn công, tùy thời
có bát phương binh sĩ đến tiếp viện.
Hồi Lạc Thương có nước giếng thông với Hoàng Hà Lạc Thủy, lương thảo đương nhiên càng không là vấn
đề. Đầu tiên đã giải quyết xong vấn đề an doanh hạ trại, lúc này đây
tinh lực của tất cả mọi người toàn bộ đều tập trung trên phương diện
phòng ngự.
Chỉ là công trình to lớn, mọi người đều đều toàn lực
ứng phó mà đào đất để thủ doanh, dùng rất nhiều hàng rào gỗ để ngăn cản, bên ngoài hàng rào lại đào hào sâu, thiết kế nhiều chướng ngại, ngăn
cản không gian quân địch tiến công, những chỗ quan trọng thì thiết lập
chông sắt, rào sừng hươu chôn sâu, dùng cường nỏ để thủ.
Các
tướng lĩnh gần đây bị đạo phỉ vây khốn, lại bởi vì không có người dẫn
đầu. Nhưng dù sao Lang tướng thủ ngoại thành đều thân kinh trận trượng,
bố trí phòng ngự đều là quen việc dễ làm.
Đều biết lúc này chuẩn
bị thêm một phần, thì đến lúc đó thương vong ít đi một phần, cho nên lúc này đây ba quân dốc sức anh dũng mà làm việc, công trình tuy rất lớn,
nhưng may là lúc trước đã có hơn vạn đạo phỉ động thổ đào hào hố, ngược
lại giúp cho Tùy quân tiết kiệm chút khí lực. Các tướng lĩnh phân công
xuống, y theo hào hố tường đất ban đầu mà bố trí phòng ngự.
Trong lúc nhất thời Hồi Lạc Thương nhiệt hỏa tận trời, đợi tới canh ba, Lô Sở phái hai ngàn binh sĩ đưa hơn hai ngàn dân chúng đến. Đoạt trở lại Hồi
Lạc Thương vốn là chuyện mà Tiêu Bố Y đã dự liệu, cũng không có gì kích
động, hiện giờ làm thế nào để bảo vệ mới là chuyện phải lo lắng.
Dân chúng nhìn thấy thi thể khắp nơi trên đất đều có chút sợ hãi, đây đã là canh ba, tuy là lúc vào mộng, nhưng không người nào muốn ngủ, nhìn thấy binh sĩ máu nhiễm chinh y, lại bận rộn không ngớt, thì đều vô cùng cảm
động.
Đối với Tùy binh, bọn họ trong lòng ít đi phần tôn kính,
hơn nhiều phần yếu ớt, nhưng Tùy binh hôm nay, đã để cho bọn họ một lần
nữa thấy được niềm hy vọng của Đông Đô, có lẽ cũng là bởi vì, bọn họ
nhiều hơn một Tiêu tướng quân được mọi người tin cậy. Tiêu Bố Y nhìn
thấy dân chúng đến, tự mình đi ra nghênh đón, dân chúng Đông Đô trong sự sợ hãi lại có sự tôn kính, thế mới biết nỗi khổ của tác chiến, cho dù
Đại tướng quân cũng không ngoại lệ, trướng chủ soái bất quá chỉ mới có
cái khung, Tiêu Bố Y phân phó trướng chủ soái không vội, chủ yếu là công sự trước, lại dựng bốn trạm gác cao mấy trượng, phân bốở bốn góc doanh
trướng, dùng để giám thị đạo phỉ.
Dân chúng có chút mờ mịt không
biết làm sao, Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Vô luận như thế nào, chúng ta đều giống nhau, đều vì chuyện hôm nay mà kiêu ngạo cả đời!"
Dân
chúng bị một câu nói của hắn mà nhiệt huyết trào dâng, hoan hô xin ra
lệnh, Tiêu Bố Y đem dân chúng phân xen kẽ vào trong binh sĩ mà làm việc, hỗ trợ cho việc phòng ngự. Cả Hồi Lạc Thương hỗn tạp một mảng, rồi lại
ngay ngắn có trật tự. Hơn vạn người cắm đầu mà làm, không phân biệt quân dân, chỉ vì một mục tiêu chung.
Tiêu Bố Y nhìn thấy doanh binh
bận rộn, rốt cuộc có cơ hội buông lỏng thần kinh, ngẩng đầu nhìn qua,
cách bình minh tựa hồ còn sớm, nhưng hắn biết, thời gian mà Lý Mật lưu
lại cho hắn chuẩn bị đã giảm bớt một chút.
Đối trận với Lý Mật,
đây là chuyện mà Tiêu Bố Y vẫn tránh né. Dù sao hôm nay thế lực Ngõa
Cương của Lý Mật thanh thế to lớn, không ai có thể sánh. Nhưng chuyện
luôn là như thế, cũng không phải là ngươi muốn tránh né là tránh được.
Hắn cùng Lý Mật sớm muộn cũng phải đánh một trận, hắn chỉ là không ngờ
trận quyết chiến này lại tới nhanh như vậy.
"Tiêu tướng quân… có
câu ta không biết có nên nói hay không" Thư Triển Uy không biết từ khi
nào đã đứng ở bên cạnh Tiêu Bố Y, đó cũng là một hán tử, tuy chém giết
cả nửa đêm, nhưng thoạt nhìn cũng không có nửa phần mệt mỏi, thấy Tiêu
Bố Y nhìn qua, Thư Triển Uy cười đôn hậu nói: "Rất nhiều chuyện ta đã
phân phó xuống, bọn họ cũng đang làm việc, ta chỉ chốc lát là đi".
Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Ngươi muốn hỏi cái gì?"
"Chúng ta chỉ thủ doanh thế không khỏi tự chịu vây, thật ra nơi này cách Bắc
Mang sơn không xa, chúng ta nếu như phân ra một bộ phận binh lực dựa
theo Bắc Mang sơn hạ trại, cùng Hồi Lạc Thương thành thếỷ giác (thế chia quân hai mặt hỗ trợ nhau), ta nghĩ đối kháng đạo phỉ đột kích sẽ nắm
chắc hơn một chút".
Tiêu Bố Y gật đầu nói: "Thư Lang tướng, đa tạ đề nghị của ngươi, thật ra ý tưởng này ta đã suy nghĩ qua, bất quá hôm
nay chúng ta chỉ cần bảo vệ được Hồi Lạc Thương chính là thắng lợi, cho
dù không phân binh, ta nghĩ Đông Đô cũng sẽ có binh đến viện trợ. Nơi
này cách Đông Đô bất quá chỉ chừng mười dặm, hô ứng cũng đủ đế đánh với
Ngõa Cương một trận, Ngõa Cương thế mạnh, chúng ta tập trung binh lực ở
đây, chỉ cần có thể chống đỡ được lực trùng kích của Ngõa Cương, đã tính là thành công. Nếu như phân tán binh lực, chỉ sợ chống cự không được
lực trùng kích của bọn chúng".
"Nhưng… Đông Đô sẽ xuất binh sao?" Thư Triển Uy hỏi ra nghi hoặc lớn nhất, đưa mắt nhìn mọi nơi, áp thấp
thanh âm, "Người chẳng lẽchưa từng lo lắng qua Hoàng Phủ tướng quân sẽ
dở trò?"
Tiêu Bố Y nở nụ cười, "Chúng ta nếu đơn độc ở đây, Hoàng Phủ tướng quân quá nửa sẽ không đến cứu. Nhưng chúng ta thủ khẩu phần
của hắn, hắn cũng sẽ không tự vỏ qua cái bụng của mình chứ? Hơn nữa hôm
nay Đông Đô cũng không phải Hoàng Phủ Vô Dật một mình cầm quyền, có Việt vương, có Lô đại nhân, đều là những người có đại quyền".
Thư
Triển Uy như trút được gánh nặng, "Tiêu Đại tướng quân suy xét sâu sắc,
mạt tướng không bằng. Nói như thế, ngược lại có vẻ quá sức lo lắng rồi".
Tiêu Bố Y cười cười vỗ vai hắn, "Vô luận như thế nào, ta cũng phải cảm ơn ý tốt của ngươi".
Thư Triển Uy nghiêm nghị nói: "Nếu Tiêu Đại tướng quân cho rằng ta đang giúp người, vậy thì đặc biệt sai rồi".
"Ồ?" Tiêu Bố Y nhướn mày lên, im lặng đợi Thư Triển Uy nói tiếp.
"Ta là vì dân chúng Đông Đô mà suy nghĩ" Thư Triển Uy khẽ thở dài: "Ta biết hôm nay dân chúng Đông Đô hy vọng đều gởi gắm ở trên người Tiêu tướng
quân, nên không hy vọng Tiêu Đại tướng quân bị kẻ gian làm hại mà thôi".
Tiêu Bố Y cười rộ lên, "Ngươi là một hán tử, làm cho người ta khâm phục".
Thư Triển Uy nghiêm mặt nói: "Ta thì có là gì, chính thức làm cho người ta
khâm phục là Tiêu Đại tướng quân, dân chúng Đông Đô cùng với người ở
cùng một chỗ, thì mới có đường sống".
"Thật ra theo ta thấy, có
thể vì thân nhân bằng hữu mà anh dũng tiến lên, đã là chuyện rất không
dễ dàng. Nhưng nếu còn có thể lo lắng đến dân chúng không liên quan, vô
luận là ai, cũng có thể làm cho người khác ngửa mặt mà nhìn" Tiêu Bố Y
nghiêm mặt nói: "Thư Lang tướng, từ điểm đó mà xem, ngươi và ta không có gì khác nhau, đi làm việc thôi".
Thư Triển Uy nhìn Tiêu Bố Y một lúc lâu, trong mắt chứa sự suy tư, rốt cuộc không nói cái gì nữa, xoay
người rời đi chỉ huy binh sĩ làm việc, cũng tự mình ra sức mà làm.
Tiêu Bố Y thì quay về trướng chủ soái ngồi xuống, lẩm bẩm: "Ngày mai, cũng là một ngày!"
Khi mặt trời mới nhô lên, tỏa ra vạn đạo ánh sáng.
Hồi Lạc Thương hỗn loạn rốt cuộc đã có sự an bình trong chốc lát, đợi khi
ánh mặt trời chiếu xuống mặt đất, vô luận tướng lĩnh binh sĩ hay là dân
chúng bình dân, trên mặt mỗi người đều có ánh mắt kiêu ngạo.
Bởi vì bọn họ trong một đêm, đã sáng lập ra kỳ tích!
Bên ngoài tường đất của Hồi Lạc Thương, đã đột ngột từ mặt đất mọc lên một tòa mộc thành làm cho người ta thấy mà run sợ.
Hàng rào gỗ ngăn cách, tường đất lũy đất, ngoài thành hào sâu, trong doanh
đề phòng nghiêm ngặt, tháp canh cao vút, nỏ tiễn tua tủa. Trong doanh
chẳng những cũng dùng lũy đất ngăn cách, mà còn lấy xe vận chuyển làm
thành hàng rào, thiết lập thành khúc hình câu trận. Từ bên ngoài mà xem, chỉ thấy được sự nghiêm ngặt, sát khí tiềm phục, nhưng lại hoàn toàn
thấy không rõ trong doanh trại rốt cuộc có chuẩn bị cái gì.
Đây là một tòa mộc thành làm cho Tùy quân phấn chấn, nhưng lại làm cho đạo phỉ thấy mà lạnh người.
Chỉ cần là tài liệu có thể dùng, đều được binh sĩ dân chúng khéo léo vận
dụng, tòa mộc thành này ngưng kết tâm huyết kết tinh của hơn vạn quan
binh tướng sĩ, cũng kết hợp những ý tưởng sáng tạo đặc biệt của dân
chúng. Loại doanh trại phòng thủ này, trên đời này chỉ có một tòa! Loại
tốc độ quật khởi ày, cũng chưa từng có!
Dưới sự hăng hái làm việc cua hơn vạn quan binh dân chúng trong một đêm, bên ngoài Hồi Lạc Thương phòng bị so với đại thành phòng bị cũng không kém bao nhiêu! Điểm mấu
chốt nhất chính là vạn người đồng lòng, không chuyện gì là không thể!
Mỗi người đều đầy bụi đất, nhưng mỗi người trên mặt đều tràn đầy sự tự hào
kiêu ngạo, hưng phấn quang vinh. Tiêu Bố Y chậm rãi đi tới, nhìn thấy
kiệt tác như thế, cũng không khỏi cảm khái nhân lực vô cùng, vái chào
mọi người mà nói: "Mọi người… đã khổ cực rồi".
Dân chúng binh sĩ
đều hoan hô lên, mỗi người cũng không biết chính mình đang nói cái gì,
nhưng mỗi người đều biết, mọi người đều chung chí hướng, có Tiêu tướng
quân, có Hồi Lạc Thương, có bọn họở đây, Đông Đô sẽ không mất!
Các binh sĩ đang lơ mơ ngái ngủ bị tiếng hoan hô mà bừng tỉnh dậy, phát
hiện chung quanh thay đổi, đầu tiên là mờ mịt, sau là khó có thể tin,
cuối cùng là nhảy dựng lên hô to, vì tòa mộc thành này, vì vạn người một lòng!
Tiêu Bố Y trầm giọng nói: "Các huynh đệ Đông Đô, hãy tiếp tục chuyện mọi người làm chưa xong!"
Mọi người ầm ầm hưởng ứng, chấn vạn vật, kinh chim chóc. Núi non xa xa,
nước sông chảy xuôi, Đông Đô nguy nga ở dưới loại hưởng ứng này cũng có
vẻ mờảo không quan trọng. Nhưng một lúc sau, trên tháp canh trong doanh
đột nhiên truyền đến tiếng còi hiệu rõ ràng, binh dân ở trong mộc thành
thoáng qua đều yên lặng xuống, người nào cũng đều biết, tiếng còi hiệu
này ý nghĩa là có đạo phỉ đột kích!
Bên ngoài tuy nhìn không thấy tới động tĩnh bên trong mộc thành, nhưng quan binh dân chúng trong
doanh trại lại nhìn rõ ràng đạo phỉở khắp cả núi, giống như kiến liên
miên bất tuyệt, vô cùng vô tận, đều không khỏi có chút thay đổi sắc mặt.
Bọn họ lúc này mới hiểu được Tiêu tướng quân suy nghĩ sâu sắc, nếu không có suốt đêm hăng hái xây thành, thì chỉ bằng khí thế này của đạo phỉ, bọn
họ đã không thể bảo vệ được Hồi Lạc Thương này!
Nhưng đạo phỉ như ma, phương xa còn có vô cùng vô tận người đang tràn tới, nối thành một
đường dài, điều này làm cho mộc thành giữa đất trống lại có vẻ vô cùng
cô đơn, điều này làm cho tất cả dân chúng đều không nhịn được có chút sợ hãi.
Đạo phỉ khí thế bức người, vô số chiến mã phi nhanh đến,
kích khởi tro bụi đầy trời, bụi vàng như trụ, cao vút tận trời. Từng
đoàn đoàn, đội đội đạo phỉ thoạt nhìn sẽ xông tới mà san bằng ngôi mộc
thành này, nhưng thấy được quy mô của mộc thành, cũng không khỏi thay
đổi sắc mặt.
Bọn chúng biết Bỉnh Nguyên Chân đại bại, lúc này mới cấp tốc hành quân, sáng sớm chạy tới, thầm nghĩ thừa dịp khí thế đang
lên mà lần nữa đoạt lại Hồi Lạc Thương, cấp cho Tùy quân một đòn dằn
mặt, nhưng bọn chúng lại không ngờ tới, chỉ trong một đêm, Hồi Lạc
Thương đã biến thành vô cùng chặt chẽ!
Điều này cơ hồ là chuyện không có khả năng, nhưng loại chuyện này lại sờ sờ xuất hiện ở trước mắt bọn họ.
Có tướng lĩnh đạo phỉ hô lớn, kỵ binh Ngõa Cương rốt cuộc không dám xông
doanh, giục ngựa hướng sang hai cánh mà tản đi, không ngừng có binh lực
bổ sung, bộ binh chạy tới, rất nhanh tụ tập ở trước mộc thành, trong
tiếng người hô ngựa hí, ở ngoài mộc thành, đã sôi sục hẳn lên!