Cả căn phòng tràn đầy yên lặng. Tiêu Bố Y
nghe được Biển Bức thuật lại, trầm ngâm nói: "Chưa người nào nhận ra các ngươi, nói không chừng lúc mới vào đã khiến cho binh sĩ thủ thành nghi
ngờ".
Biển Bức cười khổ nói: "Tiêu tướng quân, quá nửa là không
phải nguyên nhân này, Ngô thành cũng không nhỏ, bên trong ở cũng phải cả vạn người, ra ra vào vào cũng là bìnhthường. Chẳng lẽ mỗi người bọn họ
đều biết rõ chi tiết? Như vậy chỉ có thể dùng chữ thần tiên để hình
dung!"
Viên Lam lại thở dài nói: "Oan nghiệt, chẳng lẽ là nó?"
Viên Xảo Hề sắc mặt đột nhiên biến tái nhợt, Tiêu Bố Y ánh mắt chợt lóe, trầm giọng hỏi: "Viên huynh nói là người nào?"
Viên Lam giọng
căm hận nói: "Còn tai họa nào nữa? Bố Y, thật không dám dấu diếm, ta lần này tự mình tới nơi này, chính là vì tai họa Viên Nhược Hề kia! Ngô
thành không ai nhận ra đám người Biển Bức, nhưng Viên Nhược Hề lại nhận
biết! Ta chỉ sợ, hành tung của đám người Biển Bức chính là bị Viên Nhược Hề biết được, lúc này mới thông báo cho Lâm Sĩ Hoằng!"
Tiêu Bố Y khi nghe được ba chữ Viên Nhược Hề, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại.
Cái tên này hắn cơ hồ đã quên, hắn cũng đã hơn hai năm chưa từng gặp qua người phụ nữ này.
Khi mới nhìn thấy Viên Nhược Hề, nàng là nữ giả nam trang, làm một công tử
xinh trai, dai như da trâu mà quấn lấy hắn. Nhưng nói thật, hắn đối với
Viên Nhược Hề nửa phần cảm giác cũng không có, tính cách của Xảo Hề sẽ
làm cho người khác từ từ tiếp nạp, nhưng tính cách của Nhược Hề lại làm
cho người ta từ từ bài xích.
Có đôi khi, quan hệ giữa nam và nữ mà quá xa thì sẽ xa cách, mà quá gần, thì sẽáp bách lẫn nhau khó có thể hô hấp.
Nhưng từ khi Viên Lam thay Tiêu Bố Y xác định, Viên Nhược Hề đã không thể
chọn chồng như ý, thì Tiêu Bố Y cũng không gặp lại Viên Nhược Hề mữa.
Điều này làm cho hắn nhiều ít cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Bất quá
nhân sinh cũng gặp qua quá nhiều người, những năm gần đây lại bôn quá
khiến cho hắn cũng không có thời gian mà nghĩ lại.
Nhưng hắn thật không ngờ, sau hơn hai năm, Viên Nhược Hề trong miệng Viên Lam lại biến thành tai họa.
"Nhược Hề… nàng ta tới Dự Chương sao?" Tiêu Bố Y rốt cuộc hỏi: "Nàng ta gần đây có khỏe không?"
Viên Xảo Hề nghe được Tiêu Bố Y hỏi, lại gục đầu xuống, trên mặt buồn bã.
Viên Lam cau mày nói: "Bố Y, chuyện cho tới bây giờ, cũng tránh để xảy
ra sai lầm nữa, rất nhiều chuyện cũng phải nói rõ cho ngươi mới được…"
Hắn liếc nhìn lão Đại cùng lão Tứ một cái, rồi trầm giọng nói: "Biển Bức,
các ngươi đi trước tìm lão Ngũ chuẩn bị giả trang vào thành".
Biển Bức gật đầu, cùng lão Tứ rời khỏi đình viện, Viên Lam lại nói: "Xảo Hề, con vào trong hậu đường nghỉ ngơi đi".
Viên Xảo Hề ngẩng đầu lên, "Cha…"
Tiêu Bố Y nhìn thấy Viên Xảo Hề thành khẩn, ở một bên nói: "Xảo Hề bây giờ cũng lớn rồi, cho nàng nghe một chút cũng không sao".
Hắn nói thật ra cũng không giả, con gái mười tám tuổi là đã thay đổi lớn.
Lúc đầu khi cầu hôn, Viên Xảo Hề bất quá chỉ là một Loly, nhưng hiện tại thoáng cái đã qua ba năm. Nàng không thể nghi ngờ đã trưởng thành rất
nhiều.
Viên Lam cất tiếng thở dài, "Gia môn bất hạnh, đã ra
nghịch nữ này. Nếu không phải nể tình đại ca của ta, bực nghịch nữ này
ta đã sớmdựa theo gia pháp mà xử trí".
Viên Xảo Hề chợt rùng
mình, Tiêu Bố Y trong lòng cũng chợt lạnh, biết chỉ đơn giản hai chữ gia pháp, không biết bao hàm bao nhiêu huyết lệ bất đắc dĩ.
"Nhưng
ta nhất thời mềm lòng, thật không ngờ đã dưỡng ra hậu hoạn vô cùng" Viên Lam giọng căm hận nói: "Trên đời vốn vô sự, chỉ là tự rước họa vào
thân! Nó nếu nghe theo an bài của ta, cũng không gây ra nhiều chuyện như vậy, ta vốn ý muốn đem Nhược Hề gả cho Bố Y ngươi, cũng đã nói cho nó
chuyện nó. Nó lại cố ý không nghe, tự chủ trương. Chuyện sau đó ngươi
cũng biết, làm loạn tới gà chó không yên! Chính bởi vì chuyện này đã làm cho ta phát hiện, Nhược Hề đã bị ta quá mức cưng chiều, được việc thì
không đủ mà bại sự thì có thừa! Trên đời này không sợ có người thông
minh giả bộ ngu xuẩn, mà chỉ sợ người xuẩn lại giả bộ thông minh, lúc
này mới có nhiều khúc chiết phát sinh như vậy! Bố Y ngươi muốn thành đại sự, tuyệt đối không thể lưu lại những người như thếở bên người, nếu
không hậu hoạn vô cùng!"
Viên Xảo Hềở một bên muốn nói cái gì, rốt cuộc lại nhịn xuống.
Viên Lam lại nói: "Ví dụ như nói Xảo Hề, nó có lẽ rất nhiều chuyện không thể làm. Nhưng phụ nữ cần gì quá mạnh mẻ? Biết chút chuyện thì còn được,
nhưng hết lần này tới lần khác Nhược Hề này đều tự cho là thông minh,
nhiều lần bại sự. Ta vì đề phòng nó quấy rối, lúc này mới đem nó đến Nhữ Nam, thay nó mà chọn hôn phu. Thật không ngờ không quá bao lâu, nó lại
chạy thoát ra ngoài!"
Nói tới đây Viên Lam liếc nhìn Viên Xảo Hề, muốn nói lại thôi, Viên Xảo Hề trên huôn mặt xinh xắn lại đỏ lên.
Tiêu Bố Y đã rõ ràng. Viên Lam làm việc cực kỳ chặt chẽ, hắn nếu đã trông
coi Viên Nhược Hề, quá nửa là nghiêm ngặt đề phòng. Viên Nhược Hề có thể chạy đi, rất có thể là bởi vì Viên Xảo Hề hỗ trợ.
Quả không
ngoài dự đoán, Viên Xảo Hề run giọng nói: "Cha, là con không tốt, con đã hỗ trợ để cho Nhược Hề tỷ chạy trốn, con thấy Nhược Hề tỷ thật sự đáng
thương".
Viên Xảo Hề có chút hoảng sợ, "Cha, con… con xin lỗi. Nhược Hề tỷ…"
"Nha đầu ngươi, ta vẫn hoài nghi… không nghĩ tới thật đúng là con!" Viên Lam giận không thể át.
Viên Xảo Hề nước mắt như những hạt châu rơi xuống, nhưng lại không dám khóc
thành tiếng, Tiêu Bố Y chỉ có thể xuất đầu, " Viên huynh, chớ có trách
Xảo Hề, ta nghĩ nàng cũng là có lòng tốt".
Viên Lam thoạt nhìn
muốn cho con gái một trận, nghe được Tiêu Bố Y khuyên giải, thở ra một
hơi dài, chậm rãi ngồi xuống, "Lòng tốt? Nhưng Bố Y ngươi cũng biết.
Lòng tốt này sẽ phá hủy bao nhiêu chuyện? Nếu không bởi vì Xảo Hề có
lòng tốt, Nhược Hề làm sao trốn đi được? Nó nếu không trốn, lão Nhị cũng không bị thất thủ tại Ngô thành! Chính là bởi vì lòng tốt, kế hoạch mà
Bố Y ngươi đối phó Dự Chương có thể sẽ phải một lần nữa bố trí lại!"
Viên Xảo Hề nức nở nói: "Tiêu đại ca… Đúng… không nên…"
Tiêu Bố Y đưa tay vỗ vỗ đầu của Viên Xảo Hề, ôm cái cái em nhỏ nhắn của
nàng, mỉm cười nói: "Không sao đâu. Trên đời này tuy có lòng tốt làm sai chuyện, nhưng ta vẫn thích người có lòng tốt".
Viên Xảo Hề dựa ở trên vai Tiêu Bố Y, nước mắt không thểức chế.
Viên Lam nhưng lại thở dài, chuyển hướng đề tài, " Sau khi Viên Nhược Hề đào tẩu, ta nể mặt đại ca đã qua đời nên vẫn phái người đi tìm, mãi đến gần đây mới biết được, nó tới Dự Chương, hơn nữa cùng Lâm Sĩ Hoằng kết bọn
cùng một chỗ, ta chỉ sợ nó sẽ phá hỏng đại kế của chúng ta, lúc này mới
tự mình chạy tới Dự Chương muốn bắt nó trở về. Thật không ngờ lão Nhị đã bởi vì nó mà thất thủở tại Ngô thành, nếu muốn bắt nó lần này cũng
không dễ dàng".
Tiêu Bố Y cau mày nói: "Có tiết lộ hành tung của
đám người Biển Bức hay không, bây giờ cũng không thể nói rõ. Viên huynh
cũng chớ quá mức tức giận. Bất quá nếu đã rõ ràng tiền nhân hậu quả, lúc này có hai việc cần bố trí, đầu tiên là vì đề phòng hành tung của chúng ta tiết lộ. Viên huynh, người trước tiên cần đưa Xảo Hề rời khỏi nơi
này, ta có thể phái binh hộ tống các người. Tiếp theo chính là Mộ Nho,
Biển Bức mấy người chúng ta sẽ giả trang tiến vào thành tìm hiểu tình
huống, tùy thời mà cứu lão Nhị ra, sau đó mới tính toán tiếp".
Viên Lam gật đầu, "Bố Y không cần lo lắng cho ta, ta tự có kế bảo vệ tính
mạng. Bất quá lão Nhị khớp xương cũng cứng lắm, hẳn là sẽ không tiết lộ
hành tung của chúng ta".
Hắn nghe huyền cầm đã hiểu nhã ý, biết
Tiêu Bố Y cẩn thận. Tiêu Bố Y trầm ngâm nói: "Cẩn thận một chút luôn
không sai, nhưng nếu như vậy chuyện lẫn vào Ngô thành thật ra cũng có
chút phiền toái".
"Điểm ấy ngươi cũng không cần phải lo," Viên
Lam nói: "Căn cứ theo tin tức của ta, Ngô thành đang ở các hương thôn
phụ cận thu thập cỏ khô củi khô cùng dầu mỡ. Các người có thể giả trang
hương nông mà trà trộn vào".
Tiêu Bố Y gật đầu, "Như thế là tốt nhất, chúng ta lập tức hành động".
Hắn đứng lên, Viên Lam cũng đứng lên theo, đột nhiên nói: "Bố Y, nếu thật
là do Viên Nhược Hề tiết lộ hành tung của chúng ta. Ngươi gặp được không nên bận tâm mặt mũi của ta, chớ có lưu tình. Người như thế, lưu lại chỉ có thể làm hỏng đại sự của chúng ta, chúng ta đối với nó xem như cũng
đã hết lòng rồi!"
Hắn nói như chém đinh chặt sắt, Viên Xảo Hề
cũng rùng mình, Tiêu Bố Y cười nói: "Đến lúc đó hãy nói". Hắn đứng dậy
chuẩn bị trong lòng lại đang cân nhắc, đại chiến sắp tới, Lâm Sĩ Hoằng
thu thập cỏ khô củi khô để làm cái gì?
Tu hà lẳng lặng chảy xuôi, xuyên qua huyện Vĩnh Tu, một đoạn đường hướng về phía đông bắc mà uốn lượn bồi hồi.
Hai chiếc thuyền nhỏ đang xuôi dòng trên Tu hà, trên thuyền chứa đầy chủ
khô, trên đường sông mà uốn lượn đi tới, đi ngang qua mấy thôn, quanh
quẩn vòng vèo, tới buổi trưa thì phía trước không xa chính là Ngô thành.
Tiêu Bố Y ngồi xổm trên thuyền, trang phục hoàn toàn là một người nhà nông,
ống quần xắn cao, chân mang một đôi hài cỏ, dơ bẩn không chịu nổi.
Lần này hắn giả trang rất là cẩn thận, có thể nói là không có sơ hở, năm
huynh đệ mỗi người đều có sở trường đặc biệt, sở trường đặc biệt của lão Ngũ chính là giả trang.
Lão Ngũ không biết từ nơi nào tìm được
một loại nước thuốc kỳ lạ, quét lên mặt của Tiêu Bố Y tạo nên lớp da đen đúa chẳng khác gì da của lão Tứ dậy, cho dù dính nước cũng không thể
tẩy đi, phải dùng một loại nước thuốc đặc thù mới tẩy đi được. Chu Mộ
Nho trông thật thà đôn hậu, lão Ngũ sau khi quét nước thuốc cho hắn lại
thành màu vàng nhạt, thoạt nhìn có chút bộ dáng như bệnh nặng mới khỏi.
Biển Bức thì giả dạng thành một lão nông ở nông thôn, trên mặt tràn đầy
nếp nhăn. Còn lão Tứ thì vẫn dùng gương mặt thật, chỉ là trên mặt dán
thêm khối thuốc dán, lại điểm thêm mấy nốt ruồi, dung nhan trông có vẻ
có chút hèn mọn, bỉổi.
Năm huynh đệ mỗi người một sở trường, lần
này vì cứu lão Nhị mà đồng tâm hiệp lực, lão Tứ lão Ngũ chống thuyền,
lại tìm ở các hương thôn phụ cận một lão nông bản địa. Một chuyến sáu
người làm bộ vận chuyển hàng hóa đi tới Ngô thành.
Tiêu Bố Y cũng rất thắc mắc xuất thân của năm huynh đệ này. Nhưng bọn họ nếu đã không
nói, hắn cũng tuyệt đối sẽ không hỏi. Vô luận như thế nào thì hắn vẫn
tôn trọng bí mật riêng tư của năm người.
Hắn hiện tại từ đầu đến chân, từ hài cỏ cho đến áo bố, nơi nào thoạt nhìn cũng đều là một hán tửở nông thôn.
Trước khi đến Ngô thành, thì phải đi ngang qua một bờ cát trắng toát, ở đó có cả trăm con chim đang bay lượn. Làm cho người khác chú ý nhất chính là
bạch hạc bay lượn, tiếng kêu thanh thúy to rõ.
Hạc trắng nước
xanh, cát gần trời xa, phong cảnh thanh tú, trong lúc nhất thời làm cho
người ta như đi vào cõi thần tiên, quên đi nguy cơ đang kề ngay trước
mắt.
Chu Mộ Nho nhìn bạch hạc đang bay lượn ở phương xa, lẩm bẩm
nói: "Thật ra có đôi khi, chim so với người còn muốn hạnh phúc hơn rất
nhiều".
Tiêu Bố Y lại nhớ tới Thủy Linh lúc đầu đối với mình mà
nói lời của Trang Tử, đưa mắt nhìn về phía mấy huynh đệ, nhìn thấy bọn
họ thần sắc ngưng trọng, hoàn toàn không có chú ý tới bạch hạc phiêu dật nhẹ nhàng này, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ có lúc, chim này thật sự so
với người còn muốn hạnh phúc hơn, ít nhất chúng nó cũng không cần lo
lắng nhiều.
Thuyền nhỏ lại đi tới một đoạn đường, cũng đã đi vào phạm vi của Ngô thành.
Tu thủy đi tới Ngô thành, rồi lại từ Ngô thành xuyên qua mà rót vào Bà Dương hồ.
Tiêu Bố Y chưa bao giờ đến nơi này, phải tự thân đi qua nơi này mới biết
được, nơi này đường thủy tung hoành, rất phức tạp, vượt xa trong trí
tưởng tượng của hắn.
Hai bờ sông Tu thủy, cơ hồ mấy trượng là có
một đầm nước, vài bước lại có hố nước. Nhìn về phía nơi xa, trời xanh
nước xanh, gió lạnh sảng khoái. Khi tới gần nhìn thấy, kênh rạch chằng
chịt, làm cho người ta cháng váng đầu óc.
Tại huyện Vĩnh Tu, địa
hình cũng không đến nỗi phức tạp như thế, nhưng khi tới nơi này, mặc cho thiết giáp kỵ binh của hắn có tung hoành thiên hạ, cũng không có đất
dụng võ.
Hắc giáp kỵ binh chỗ lợi hại nằm ở tốc độ, nằm ở sắc
bén, nhưng ở trong này làm sao mà chạy cho được? Tiêu Bố Y nghĩ tới đây, đột nhiên lại thêm chút phiền não, thầm nghĩ tiểu tử Lâm Sĩ Hoằng này
cũng tìm được một chỗ tốt. Nếu không có kế mượn đao giết người đem Lưu
Tử Dực tìm đến, thật không biết phải đối phó với hắn như thế nào.
Trong khi suy nghĩ, hai chiến thuyền nhỏ đã xuôi dòng vào Ngô thành, hai bên
đường thủy có đạo phỉ canh gác, lão nông ở trước mặt họ Kha, khàn khàn
hô lên, "Mấy vị, chúng ta đem hàng hóa tới".
Trong lúc này, Tiêu
Bố Y nhìn thấy ở phía trước còn có không ít thuyền nhỏ đang xếp hàng,
cũng giống như chiếc thuyền này, từ từ chạy về phía trước.
Tiêu
Bố Y nhìn thấy số củi khô cỏ khô tập trung đến quy mô thật sự cũng không nhỏ, âm thầm cau mày thầm nghĩ Lâm Sĩ Hoằng thu thập mấy thứ này để làm cái gì?
Phía trước có một đạo phỉ nhảy xuống thuyền, dùng trường mâu đâm vào củi khô hai nhát, lão đầu họ Kha cười bồi hỏi: "Đại gia
người tìm cái gì, củi khô ta đem tới đều dựa theo các người phân phó mà, tuyệt đối không có giả dối. Ta đã tới mấy lần, người còn không tin được sao?"
"Lão tử tìm phụ nữ, ngươi quản được sao?" Đạo phỉ cười mắng.
Kha lão đầu xấu hổ cười nói: "Ta cả đời này còn chưa có chạm qua phụ nữ, trên thuyền làm sao mà có".
"Ngươi không có phụ nữ, trên thuyền này thoạt nhìn sao cũng giống như con của ngươi vậy" Đạo phỉ thuận miệng nói.
Lão Tứở trên thuyền, nghe nói như thế trong lòng tức giận, nhưng vẫn phải nhịn cơn tức giận xuống, trầm mặc không nói.
Kha lão đầu chỉ có thể giải thích nói: "Đại gia ngươi cứ nói đùa, đây là
hậu sinh trong thôn của chúng ta, nghe nói tại Ngô thành một thuyền củi
khô có thể có bán được một điếu tiền, nên cũng chạy tới giao củi. Bọn họ không phải là con của ta, bất quá là người giúp đỡ mà thôi".
Đạo phỉ không để ý tới, nhìn thấy đồng bọn đã kiểm tra xong, không có vấn
đề, liền phất tay nói: "Thẳng về phía trước, đi lĩnh tiền".
Kha
lão đầu lên tiếng cảm ơn, rồi chống thuyền đi về phía trước, theo các
thuyền nhỏở trước, cũng không đi quá xa thì đã có đạo phỉ ra lệnh đi vào một nhánh sông.
Kha lão đầu dừng thuyền. lại, khó hiểu hỏi đạo phỉ bên bờ, "Đại gia, đây là đi nơi nào vậy?"
"Bảo ngươi tiến vào thì ngươi vào đi" Đạo phỉ không nhẫn nại nói.
Tiêu Bố Y âm thầm cau mày, có thể thấy được ở phía trước bỏ neo không ít
thuyền nhỏ, hẳn là không phải nhằm vào bọn họ, trong lúc nhất thời cân
nhắc không ra nơi này xảy ra vấn đề gì.
Thuyền nhỏ đi vào nhánh sông, rốt cục ngừng lại, đơn giản là ở phía trước thuyền nhỏ quá nhiều, không thể tiến về phía trước.
Hai chiếc thuyền nhỏ sau khi tiến vào, cũng không có người nào để ý tới,
phía sau vẫn có thuyền nhỏ không ngừng tiến vào. Tiêu Bố Y lưu ý hai bên bờ sông, phát hiện đạo phỉ qua lại tuần tra, ánh mắt chăm chú, có chút
nghiêm ngặt, không khỏi âm thầm kêu khổ, thầm nghĩ vốn tưởng rằng lẫn
vào trong thành yùy tiện tìm một chỗ đặt chân, thật không ngờ lại bị vây vào đây, muốn rời đi cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Kêu khổ
cũng không chỉ có Tiêu Bố Y, mà còn có tất cả thuyền phu ở trên sông.
Tất cả mọi người chỉ hy vọng vào đây lĩnh tiền, chỉ là buôn bán nhỏ một
chút, nào nghĩ đến lại gặp loại kết quả này.
Có một người trẻ
tuổi khỏe mạnh đã tung người nhảy lên bờ, lớn tiếng nói: "Ta đã ở đây cả nửa ngày, còn muốn chờ tới khi nào nữa?"
Hai đạo phỉ đã chạy tới quát: "Trở về".
"Tại sao trở về?" Người trẻ tuổi tính tình cũng nóng nảy, "Ta hỏi một tiếng cũng không được sao?"
"Bảo ngươi trở về thì trở về đi, còn la hét nữa có tin ta chém ngươi hay không?"
Rồi xoảng một tiếng, một đạo phỉ đã rút yêu đao ra, giọng uy hiếp.
Các thuyền phu nhìn thấy, đều nổi giận ùa lên, có mấy người đã kêu lên: "Chúng ta muốn gặp Lâm đại tướng quân".
Mấy người Tiêu Bố Y cũng ùa lên theo, đạo phỉ nhìn thấy tất cả thuyền phu
bất mãn, nhiều ít có chút kinh hoảng, lấy ra một cái còi huýt lên.
Tiếng còi huýt lên thê lương, trong nháy mắt đã truyền ra xa, từ phương xa có tiếng bước chân chạy tới, có hơn mười người chạy về phía này.
Tiêu Bố Y hướng tới mấy người Biển Bức đưa mắt ra hiệu, ý bảo không nên nóng nảy. Mọi người nhìn thấy Tiêu Bố Y vẫn trấn định tự nhiên, trong lòng
đều âm thầm bội phục sự bình tĩnh.
Hơn mười đạo phỉ đều cầm theo
đao thương, các thuyền phu nhìn thấy loại thanh thế này, đều có chút sợ
hãi, từ từ bình tĩnh trở lại.
Người cầm đầu vóc người cao gầy, da ngăm đen giống như thường xuyên sống trên sống nước, hai mắt lấp lánh,
có vài phần giống như Lâm Sĩ Hoằng.
Lão Ngũ đến bên cạnh Tiêu Bố Y, hạ giọng nói: "Hắn gọi là Lâm Dược Sư, là đệ đệ của Lâm Sĩ Hoằng".
Tiêu Bố Y gật đầu. Lâm Dược Sư đi tới bên bờ, cao giọng nói: "Các hương thân phụ lão, xin đừng nóng nảy! Để cho các vịở tại chỗ này, chỉ là xảy ra
chút ngoài ý muốn. Ta biết các hương thân phụ lão cũng nóng lòng quay
về, nhưng nhất thời tỏng thời gian ngắn thì không được!"
Người
trẻ tuổi lớn tiếng nói: "Làm sao vậy. Chúng ta chẳng phải tới bán cho
các ngươi sao. Lâm đại tướng quân rất có tiếng nhân nghĩa, chúng ta thấy hắn có danh tiếng như vậy mới đen củi khô đến, chẳng lẽ còn muốn cưỡng
đoạt hay sao?"
Lâm Dược Sư cười rộ lên, "Vị tiểu ca này cứ nói
đùa, bất quá chỉ là có chút ngoài ý muốn. Như vậy đi, một điếu tiền lập
tức sẽ có người đến phát, tuyệt đối không ít hơn. Chậm trễ các vị thời
gian nửa ngày, sẽ cấp thêm hai mươi văn, ngày nào tính ngày đó, không
biết ý các vị như thế nào?"
Hắn nói khách khí, phía sau lại có
một đám đạo phỉ, ân uy đều thi triển, thuyền gia đều gật đầu nói: "Nếu
Lâm nhị tướng quân đã nói như vậy, chúng ta đương nhiên là tin được".
Lâm Sĩ Hoằng nếu là Đại tướng quân, hắn là đệ đệ thì thuận lý thành chương
cũng biến thành nhị tướng quân. Lâm Dược Sư đầy mặt hòa thiện, "Vậy xin
mời các vị chờ trong chốc lát, tiền sẽ lập tức được mang tới".
Hắn chậm rãi rời đi, chỉ lát sau quả nhiên có người mang tiền tới, mỗi
thuyền một điếu tiền, không nhiều không ít, các thuyền gia trong lòng đã bình tĩnh lại, thầm nghĩ chậm trễ nửa ngày hai mươi văn tiền, một ngày
không làm gì cũng có bốn mươi văn tiền, trên đời này dĩ nhiên lại có
chuyện tốt như vậy, thật sự làm cho người ta khó có thể tin.
Nhưng loại chuyện tốt này chính là rơi vào đầu mình, không thể không tin. Các thuyền gia cầm tiền đến tay thì đã bình tĩnh, đều cười nói rôm rả hẳn
lên.
Không khí giương cung bạt kiếm thoáng cái đã tan thành mây
khói, mọi người đợi tới hoàng hôn, chỉ thấy được trên bờ đạo phỉ vẫn
tuần tra, Lâm Dược Sư vẫn không có xuất hiện, cũng đều lơ đểnh, thầm
nghĩ ngày mai lại có thêm tiền, cũng không nóng nảy quay về. Trên thuyền đầy củi khô, cũng không tiện nhóm lửa nấu cơm, nhưng tất cả mọi người
đều quen với cuộc sống ở trên mặt nước, lấy lương khô uống với rượu, có
người quen nhau đều bắt chuyện nói chuyện phiếm với nhau để giết thời
gian.
Tiêu Bố Y trong lòng lại buồn bực, chỉ có thể chờ đợi. Hai
chiếc thuyền bọn họ tụ tập cùng một chỗ, Kha lão đầu đã nhảy sang thuyền khác uống rượu, đang hò hét vui vẻ.
"Làm sao bây giờ?" Chu Mộ Nho đặt câu hỏi trước.
Tiêu Bố Y nhìn sang bên bờ, "Tĩnh xem kỳ biến. Hiện tại trời vẫn còn sáng
cũng không tiện hành động, chờ đến buổi tối chúng ta sẽ nhân cơ hội mà
lên bờ".
Tất cả mọi người đều gật đầu, sau khi ăn lương khô thì
đợi đến đêm. Chợt nghe một tiếng thanh la vang lên, mấy chục đạo phỉ giơ đuốc dọc theo hai bờ sông mà xông tới, hiện đầy đông đen ở hai bên bờ
sông.
Đám người Tiêu Bố Y không khỏi kinh hãi, Biển Bức nói thầm: "Con mẹ nó, lần trước cũng là như thế này. Chẳng lẽ lần này hành tung
của chúng ta lại bị phát hiện. Đúng là có quỷ mà".
Bọn họ đang muốn đi tìm binh khí giấu ở dưới sàn thuyền, Tiêu Bố Y lại nhẹ giọng nói: "Chờ một chút".
Mọi người mặc dù cảm thấy nguy cơ ở ngay trước mắt, nhưng lại vẫn nghe theo Tiêu Bố Y phân phó. Đơn giản là hắn vẫn trầm ngưng làm cho mọi người
tin phục.
Thuyền gia cũng có chút kinh hoàng, không rõ chuyện gì. Thật không ngờ đạo phỉ tới hai bên bờ sông, chỉ đi vài bước tới rồi cắm đuốc xuống, sau đó thối lui vào chỗ tối, không có động tĩnh gì khác.
Chỉ là kể từ đó, tuy là đêm tối, nhưng hai bờ sông vẫn sáng như ban
ngày, dọc theo đường sông hai bên bờ sông nhất cử nhất động đều bị theo
dõi rõ ràng. Tiêu Bố Y lại càng cau mày, Biển Bức thấp giọng nói: "Ta
cảm thấy bọn họ không phải đối phó với chúng ta, bất quá là muốn khống
chế thuyền phu, để cho bọn họ không coi thường vọng động".
Tiêu
Bố Y gật đầu, nhìn cây đuốc lắc rắc rung động, trong đầu đột nhiên xuất
hiện một ý nghĩ, dần dần rõ ràng, không khỏi trong lòng lạnh toát.
Mọi người nhìn thấy Tiêu Bố Y sắc mặt khác thường, bất an hỏi: "Tướng quân. Làm sao vậy?"
Tiêu Bố Y hít sâu một hơi, thấp giọng nói mấy câu, tất cả mọi người sắc mặt
đều đại biến. Chu Mộ Nho run giọng nói: "Bọn họ thật ác độc như thếsao?"
Tiêu Bố Y cau mày nói: "Ta bất quá chỉ là giả thiết, còn rốt cuộc như thế
nào cũng không dám khẳng định. Đối với chúng ta tối nay nhất định phải
đi ra xem một chút, nhưng hai bên bờ đề phòng như thế, muốn không bị bọn họ phát hiện thật sự là quá khó khăn".
Lão Tứ đột nhiên nói:
"Tiêu tướng quân, nếu muốn đi thật ra cũng không khó khăn. Hai bên bờ
mặc dù không dễ đi, nhưng chúng ta có thể đi theo đường thủy".
Chu Mộ Nho kinh ngạc nói: "Thuyền ở đây làm sao mà đi được".
Tiêu Bố Y trước mắt chợt sáng ngời, "Lão Tứ, ngươi nói chúng ta có thể đi xuống dưới nước, từ dưới nước mà len lén đi ra ngoài?"
Lão Tứ gật đầu, "Tiêu tướng quân. Ta đúng là có ý này".
Chu Mộ Nho nhìn về phía thuyền nhỏ liên miên ở phương xa, cười khổ nói: "Ở
đây thuyền liên miên không dứt. Đi ở dưới đáy sông không lẽ muốn bị ngộp chết sao?"
Lão Tứ lại cười rộ lên, đưa tay lấy từ trong lòng ra
hai cái ống trúc nho nhỏ, chỉ kéo ra đã biến thành dài tới nửa thước, "
Để thởở dưới nước thì dùng cái ống này, nếu không lộ đầu, đạo phỉ trên
bờ sẽ không phát giác".
Tiêu Bố Y vui mừng, "Không nghĩ tới lão
Tứ còn có trang bị này. Đã như vậy, ta sẽ cùng lão Tứ từ dưới nước lặn
ra, còn các ngươi chờở tại chỗ này, hành sự tùy theo hoàn cảnh. Nếu thật sự đi tới Bà Dương hồ, thì sớm mà nhảy xuống nước mà chạy trốn".
Chu Mộ Nho vẻ mặt đau khổ, "Ta không biết bơi".
Ba huynh đệ nhìn Chu Mộ Nho giống như là nhìn quái vật, cùng kêu lên: " Ngươi không biết bơi mà dám ngồi thuyền?"
Nếu là Mạc Phong ở đây, quá nửa sẽ trả lời lại một cách mỉa mai, nói cái gì không đẻ trứng nhưng cũng có thể ăn trứng, Chu Mộ Nho thì xấu hổ nói:
"Ta chỉ tưởng rằng là đi lục địa…"
Tiêu Bố Y lúc này mới nhớ tới
Chu Mộ Nho cũng không biết bơi, chỉ có thể nói: "Tối nay không nhất
thiết là sẽ tới Bà Dương hồ, lưu lại ở trên thuyền là được rồi. Nhưng
vạn nhất nếu đi ra ngoài, Biển Bức, lão Ngũ các người sớm mang Mộ Nho
rời đi".
Hai huynh đệ đều gật đầu, Tiêu Bố Y lại cùng lão Tứ
thương lượng, cảm thấy đạo phỉ quá nửa đối với đường về sẽ nghiêm ngặt
gia tăng khống chế, nên quyết định vẫn bơi thẳng về phía trước.
Bóng đêm càng đậm, lửa trên bờ dần dần cũng tàn đi, ở cuối con đường lại có
đạo phỉ cầm đuốc nhằm hướng này chạy tới, muốn thay đổi đuốc, Tiêu Bố Y
cùng lão Tứ cũng đã nhảy xuống khỏi mạn thuyền, vô thanh vô tức mà vào
nước.
Lão Tứ ban đầu còn sợ Tiêu Bố Y thủy tính không tốt, nhưng
khi thấy người nhập vào trong nước, vươn tay vỗ một cái người đã thoát
ra xa, thật sự so với ở trên đất bằng còn muốn mau lẹ hơn, không khỏi
vừa sợ vừa bội phục.
Hắn thủy tính cũng rất tốt, chấn chỉnh lại tinh thần, dưới chân dùng sức, cả người đã như một con cá mà lao về phía trước.
Hai người một hơi lăn ra xa, cảm thấy trên đỉnh đầu đội thuyền đã không
thấy nữa, lấy ra ống trúc đổi khí, vì cầu cẩn thận lại lặn về phía trước một khoảng nữa. Nhìn xuyên qua mặt nước, chỉ thấy màn đêm tù mù, như là có quỷ quái, lão Tứ lặng lẽ trồi lên mặt nước nhìn, ra hiệu Tiêu Bố Y
lên bờ. Hai người sau khi lên bờ, cả người đều ướt sũng khó chịu, quan
sát tình thế, phát hiện bên bờ là một con phố nhỏ, bên cạnh là tường cao của một khu nhà, trong nhà có mấy cây đại thụ, nhánh cây ngả ra đầu
tường, có chút nhã tĩnh.
Hai người hơi chút vắt khô quần áo, phân biệt phương hướng, muốn tìm được chỗở của Lâm Sĩ Hoằng, đột nhiên nghe
được một nữ tử lớn tiếng nói: "Không giết Tiêu Bố Y, thì chuyện gì cũng
không cần nói!"
Tiêu Bố Y lúc này ở trong bóng đêm nghe được có
người muốn giết hắn, khó tránh khỏi giật mình, chỉ thấy được ở phía
đường đối diện đi tới hai người, một nam một nữ, ở trong bóng tối đi tới nên thấy không rõ khuôn mặt.
Hắn dẫn theo lão Tứ thụt lùi vài
bước, ẩn vào trong một ngõ nhỏ, cau mày suy tư, cảm thấy thanh âm của
phụ nữa này có chút quen thuộc. Nhưng cũng không giống như là Viên Nhược Hề!
Nam tử gấp giọng nói: "Tiêu Bố Y ở cách xa ngàn dậm, sao mà giết được hắn, nàng và ta cả đời cũng không có hy vọng?"
Nữ nhân lạnh lùng nói: "Tiêu Bố Y không chết, ta cả đời không lấy chồng!"
Tiêu Bố Y nghe thanh âm nam tử cũng cảm thấy hình như đã nghe qua ở nơi nào, nhưng cũng không phải là Lâm Sĩ Hoằng, thì không khỏi rất là kinh ngạc. Hắn cũng không biết trừ Viên Nhược Hề cùng Lâm Sĩ Hoằng ra, còn có
người nào muốn giết hắn. Y theo tính cách của Viên Nhược Hề, yêu quá
thành hận muốn giết hắn, Tiêu Bố Y một điểm cũng không kỳ quái. Bản thân đoạt Viên Xảo Hề người mà Lâm Sĩ Hoằng yêu, hắn đối với mình ghi hận
trong lòng cũng là bình thường. Nhưng lúc này nữ tử không phải Viên
Nhược Hề, nam nhân không phải Lâm Sĩ Hoằng lại muốn giết hắn, thật ra
cũng là chuyện có chút kinh ngạc.
Từ trong bóng đêm nhìn ra, thấy nam nữ nọ đã dừng trước cửa lớn của khu nhà, nữ nhân đẩy cửa muốn vào,
Tiêu Bố Y đưa mắt nhìn mọi nơi quyết định thật nhanh, ôm lão Tứ mà tung
người lên đầu tường, rồi nhảy tiếp một cú, đột nhiên đã tới trên cây đại thụở trong đình viện.
Lão Tứ lại càng hoảng sợ, chỉ cảm thấy một cỗ đại lực truyền tới, khi tỉnh táo lại thì đã ngồi ở trên thân cây,
không khỏi đối với Tiêu Bố Y lại bội phục sát đất.
Tiêu Bố Y hiện nay giở tay nhấc chân đều mạnh mẽ như ưng, nhanh nhẹn như báo. Lão Tứ
tự nghĩ một mình lên cây đã là cố hết sức, hôm nay Tiêu Bố Y nhẹ nhàng
mang theo hắn, sao mà không làm cho hắn khâm phục vạn phần?
Cửa viện nghe kẹt một tiếng, nữ nhân đã đẩy cửa mà vào, không có chú ý ở trên cây có người mai phục.
Nam tử theo sát không thôi, tức giận nói: "Mị nhi, nàng không nghĩ gả đi, chỉ sợ là có thâm ý khác".
Sắc trời âm u, không thấy ánh trăng, Tiêu Bố Y ở đối diện với nàng kia,
xuyên thấu qua qua khe hở trong đá cành lá nhìn qua, chợt bừng tỉnh đại
ngộ.
Nàng kia mi đại xuân sơn (chân mày đẹp như ngọn núi mùa
xuân), màu da như sữa, mái tóc như mây bới cao lên cao quý, vẻ mặt lạnh
lùng, bất ngờ lại chính là Lý Mị Nhi đã từng gặp mặt một lần ở tại Đông
Đô.
Lý Mị Nhi chính là con gái của Lý Trụ Quốc, hắn lúc đầu khi ở tại Đông Đô, nếu Lý phiệt không có sụp đổ nhanh như vậy, nói không
chừng hai người còn có thể có qua lại.
Tiêu Bố Y âm thầm cau mày
thầm nghĩ, nắng hạn gặp mưa, xa quê hương gặp người quen cũ vốn là
chuyện vui trong cuộc đời. Nhưng tha hương gặp phải một kẻ cố chấp lại
là chuyện phiền toái trong cuộc đời. Lý phiệt bị diệt môn vốn là chủ ý
của Dương Quảng. Lý Mị Nhi này sao lại đem toàn bộ tính lên trên người
Tiêu Bố Y hắn?
Nữ tử là Lý Mị Nhi, nam nhân ngọc thụ lâm phong,
trông cũng tuấn tú lịch sự. Mặc dù phân cách đã mấy năm, nhưng Tiêu Bố Y hơi chút phân biệt, đã nhận ra hắn chính là Vệ Tuyển.
Vệ Tuyển
là con của Binh bộ Thượng thư Vệ Văn Thăng, lúc đầu cũng vì Lý Mị Nhi mà muốn giết hắn, không nghĩ tới cha hắn là Binh bộ Thượng thư, hắn lại
giả dạng đạo phỉ mà này trò. Sau đó Tiêu Bố Y mượn cơ hội đó cấp cho Lý
Tĩnh một cơ hội tranh thủ. Hồi tưởng lại chuyện cũ, cứ như là mới hôm
qua, Tiêu Bố Y không khỏi có chút buồn vô cớ.
Mấy năm qua, tất cả đều xảy ra thay đổi long trời lở đất. Nhưng nhân sinh có hai thứ rất
khó thay đổi, một đó là yêu, một cái còn lại đương nhiên chính là hận!
Vệ Tuyển thoạt nhìn đối với Lý Mị Nhi yêu chỉ có càng sâu hơn. Nhưng Lý Mị Nhi đối với Tiêu Bố Y cừu hận cũng không có giảm, vốn mặt đã như ngưng
sương, nghe được Vệ Tuyển tức giận nghi vấn, cười lạnh nói: "Chàng muốn
nói cái gì?"
"Ta muốn nói gì, nàng trong lòng rất rõ ràng" Vệ
Tuyển tiến lên một bước, nắm lấy tay của Lý Mị Nhi, run giọng nói: "Mị
Nhi, rời khỏi nơi này đi, hãy đi cùng ta. Chúng ta tìm một thâm sơn cùng cốc, tìm một thế ngoại đào nguyên mà đi ẩn cư. Không bao giờ quản đến
phân tranh trên đời này nữa. Ta thật sự rất mệt, ta cũng có thể vì nàng
mà bỏ qua vinh hoa phú quý, nàng tại sao không thể vì ta mà bỏ qua cừu
hận?"
Hắn nói tình thâm nghĩa trọng, Lý Mị Nhi lại lạnh lùng
tránh khỏi tay hắn, hờ hững nói: "Chàng có thể buông tha, nhưng ta thì
không thể!"
"Nàng không thể, nàng không thể?" Vệ Tuyển đột nhiên
lớn tiếng kêu to lên, "Ta biết nàng tại sao lại không thể! Nàng thích
tiểu tử Lâm Sĩ Hoằng nọ có đúng không?"
Thanh âm của hắn dứt,
trong đình viện tĩnh lặng xuống, chỉ nghe thấy ở phương xa tiếng mõ lóc
cóc vang lên. Lý Mị Nhi sắc mặt biến có chút khó coi, một hồi lâu mới
lạnh lùng nói: "Ta thích hắn thì thế nào, ta hiện tại là thân tự do,
muốn thích người nào thì thích người đó, cùng với chàng có quan hệ gì?"
Vệ Tuyển tràn đầy thống khổ, nắm chặt nắm tay nói: "Mị Nhi, ta van cầu nàng, đừng có hành hạ ta nữa có được không?"
Lý Mị Nhi lại đưa tay chỉ vào ngực, lạnh lùng nói: "Chàng cảm thấy bị hành hạ sao. Chàng cũng biết, từ khi cả nhà ta chết, ta không có một ngày
nào mà không bị hành hạ? Tất cả những cái này đều là bởi vì Tiêu Bố Y
tạo nghiệt, nếu không có Tiêu Bố Y cản trở, Lý gia ta sao lại ra nông
nỗi này? Ta hận không thể ăn thịt hắn, uống máu hắn, chỉ hận thân là nữ
tử, không thể báo thù. Chàng nói không sai, Lâm Sĩ Hoằng nếu giúp ta
giết Tiêu Bố Y, ta gả cho hắn thì có sao?"
Vệ Tuyển thất thanh
nói: "Nàng cho rằng hắn thích nàng? Vậy nàng đặc biệt sai rồi! Hắn ngay
cả Viên Nhược Hềở bên người kia cũng không có nửa phần hảo cảm, huống
chi là nàng?! Ta biết hắn thích chính là Viên Xảo Hề, cũng là muội muội
của Viên Nhược Hề!"
Hắn nói ra lời này vốn định nhắc nhở Lý Mị
Nhi, không nghĩ tới Lý Mị Nhi lại tràn đầy hờ hững, "Có thể giúp ta báo
thù, ta quản chi hắn có yêu ta hay không. Vệ Tuyển, chàng nếu thật là
một nam nhân, giúp ta nghĩ biện pháp giết Tiêu Bố Y, ta lập tức gả cho
chàng. Chứ chàng làm ra loại bộ dáng này, chỉ có thể làm cho ta chán
ghét!"
Vệ Tuyển trên mặt lộ ra vẻ kinh hoảng, "Giết không được,
không người nào… không ai có thể giết được hắn. Ta biết… ta biết… hắn…
hắn là… hòa thượng…"
Hắn nói tới đây, đột nhiên im mồm, trong
giọng điệu tràn đầy sợ hãi, trong mắt lại càng tràn ngập kinh sợ, liếc
nhìn mọi nơi giống như gặp quỷ vậy. Tiêu Bố Y ở trên cây cau mày, thầm
nghĩ chẳng lẽ lần nọ ám sát đối với Vệ Tuyển lại tạo nên đả kích to lớn
như thế, làm cho hắn sau nhiều năm mà lòng vẫn còn sợ hãi?
Lão
Tứở trên cây cũng nghe mà khó hiểu thầm nghĩ Tiêu Bố Y sao lại là hòa
thượng, người này đầu óc có choáng váng không? Chỉ thấy Tiêu Bố Y vẫn
đang lắng nghe, chỉ có thể cũng ở lại trên cây.
Lý Mị Nhi nhìn
thấy Vệ Tuyển kinh hoàng, tràn đầy hèn mọn cùng khinh thường, mắng một
tiếng: "Nhu nhược, chàng không như là Lâm Sĩ Hoằng!"
Vệ Tuyển đột nhiên cất tiếng cười dài, "Nàng cho rằng Lâm Sĩ Hoằng có thểgiúp nàng giết Tiêu Bố Y, vậy nàng suy nghĩ sai rồi…"
Lý Mị Nhi nhíu mày, "Chàng lại muốn nói cái gì? Lâm Sĩ Hoằng nếu không thể giết Tiêu Bố Y, cần chi tấn công Dự Chương, sau lại đánh Giang Hạ. Ta
biết, hắn đối với Tiêu Bố Y hận cũng không thua kém gì ta. Tiêu Bố Y làm hại ta cửa nát nhà tan. Tiêu Bố Y lại đoạt người mà hắn yêu. Trên đời
này, nam nhân có hai chuyện không thể nhẫn nại, một là thù giết cha, một là hận đoạt vợ. Do đó xem ra hắn cùng ta là chung một con đường. Vệ
Tuyển, chàng nếu ngay cả ý niệm giết Tiêu Bố Y trong đầu cũng không dám
có, ta khuyên chàng nên nhanh chóng rời đi" Trong giọng điệu của nàng ta tràn đầy sự khinh thường. Vệ Tuyển lại nuốt ngụm nước bọt, đột nhiên nở nụ cười quỷ dị nói: "Nàng cho rằng lần này Lâm Sĩ Hoằng sau khi đánh
bại Lưu Tử Dực, bước tiếp theo chính là báo thù cho nàng?"
Lý Mị
Nhi khinh miệt nói: "Vô luận như thế nào, ta đầu nhập vào hắn chung quy
so với cùng chàng ở cùng một chỗ vẫn tốt hơn nhiều".
Trong bóng
đêm âm trầm, Vệ Tuyển trên mặt có sự quỷ bí nói không nên lời, "Vậy nàng đặc biệt sai ồi. Theo ta được biết, hắn nếu đánh bại Lưu Tử Dực, thì
bước tiếp theo chính là đầu nhập vào Tiêu Bố Y, chứ không phải muốn giết hắn!"
"Chàng nói cái gì?" Lý Mị Nhi the thé kêu lên, trong bóng đêm có chút thê lương, giống như quỷ gào vậy.
Tiêu Bố Y bị hai người nói chuyện với nhau mà làm cho giật mình, cũng thấy
được không khí có chút áp lực, lại càng không hiểu Lâm Sĩ Hoằng tại sao
lại muốn đầu nhạp vào mình.
Vệ Tuyển trên mặt lại lộ ra vẻ đắc ý, "Nàng đương nhiên sẽ không biết, là ta trong lúc vô ý nghe được rõ
ràng, nàng có nhớ mấy ngày hôm trước trong thành có hai hòa thượng tới?"
"Hai hòa thượng đến thì có liên quan gì tới ta" Lý Mị Nhi bị tin tức làm cho rung động, cũng không có giữ thân phận thục nữ.
Vệ Tuyển lạnh lùng nói: "Hai hòa thượng nọ có thần thông rất lớn, ở xung
quanh phụ cận rất được dân chúng sùng bái, bọn họ tới gặp Lâm Sĩ Hoằng,
thật ra chính là khuyên Lâm Sĩ Hoằng đầu nhập vào Tiêu Bố Y… Lâm Sĩ
Hoằng hiện tại đang lâm vào thế khó xử, đã sớm muốn đầu nhập vào Tiêu Bố Y, nhưng lại sợ mất thể diện. Ở trong mắt hắn, phụ nữ không tính là cái gì… nàng không nên… bị hắn lừa!"
Tiêu Bố Y ở trên cây cau mày,
thầm nghĩ hai hòa thượng này là người phương nào. Căn cứ theo trong ấn
tượng của mình, cũng không có bằng hữu nào là hòa thượng .
"Chàng nói có thật không?" Lý Mị Nhi run giọng hỏi, cũng bất chấp ý khinh miệt khi Vệ Tuyển nhắc đến phụ nữ.
Vệ Tuyển đưa tay lên thề: "Vệ Tuyển ta nếu có nửa câu giả dối, sẽ bị trời đánh".
Hắn lời vừa mới dứt, chỉ nghe thấy có tiếng còi bén nhọn vang lên khắp cả
thành, ngay sau đó là tiếng thanh la từng trận vang lên, gấp như nướng
đậu.
Người ở trên cây hay dưới tàng cây đều hoảng sợ. Vệ Tuyển
lại nói: "Không ổn. Lâm Sĩ Hoằng đã phát động lệnh động viên toàn thành, sẽ đi tấn công Lưu Tử Dực, Lâm Sĩ Hoằng lần này có cao nhân tương trợ,
Lưu Tử Dực chiến tất bại! Mị nhi, chúng ta mau đi, nếu không thừa dịp
lúc này đào tẩu, Lâm Sĩ Hoằng phi thường âm hiểm, sau này sẽ không còn
cơ hội, ta biết có con đường…"
Hắn muốn kéo ống tay áo Lý Mị Nhi
đi, Lý Mị Nhi lại vùng ra khỏi tay hắn, tức giận nói: "Tốt nhất, Lâm Sĩ
Hoằng dám gạt ta. Ta cũng nên đi tìm hắn để hỏi cho rõ ràng".
Nàng dưới sự phẫn nộ lực lượng cũng không nhỏ, giãy ra khỏi Vệ Tuyển, nhanh chân chạy ra ngoài sân.
VệTuyển khẩn trương, bước nhanh chạy theo sát, lớn tiếng kêu lên: "Mị Nhi, chờ ta một chút, chỗ của Lâm Sĩ Hoằng rất nguy hiểm!"
Hai người thoáng cái đã ra khỏi sân, hướng về phía thành đông mà chạy đi,
một trước một sau, Tiêu Bố Y nghe rõ ràng rất nhiều chuyện, nhưng nhiều
hơn là vẫn hồ đồ, kéo lão Tứ nhảy xuống cây trầm giọng nói: "Đi theo dấu của bọn họ".
Lão Tứ gật đầu, nhưng hai người xuống cây chạy ra
khỏi ngõ nhỏ, thì đã không thấy bóng dáng hành tung của hai người Lý Mị
Nhi. Tiêu Bố Y cau mày, chỉ nghe thấy toàn thành đều là tiếng thanh la
tiếng còi vang lên, trong đêm đen phi thường thê lương, làm cho người ta kinh hãi.
Có tiếng bước chân thình thịch vang lên, có ba đạo phỉ cầm trong tay trường mâu từ sau lưng bọn họ chạy tới, lớn tiếng hô
quát: "Các ngươi là ai?"
Tiêu Bố Y nghe nói hô quát, bỗng nhiên
lui về phía sau, hai nắm đấm đánh ra, tốc độ ra quyền cực nhanh, như sét đánh vậy! Hai đạo phỉ còn chưa kịp kêu lên thảm thiết, đã bị Tiêu Bố Y
đánh bay ra ngoài, lăn hai vòng rồi bất tỉnh nhân sự, một người khác
nhìn thấy Tiêu Bố Y uy mãnh như sát thần, không đợi hắn công tới đã lảo
đảo mềm nhũn ra, rồi bị hù dọa mà ngất xỉu đi!