"Ta làm sao biết được" Liễu Hùng lắc đầu, cảm giác được trong lòng phát run.
"Ta biết" Dư Thành đột nhiên nói.
"Là ai?" Mọi người cùng kêu lên.
"Đó không phải là người, mà là thần, chỉ có thần mới có thể bắn ra một tiễn kinh thiên như thế" Dư Thành trên mặt tràn đầy sợ hãi.
"Ta nói
hắn là Diêm vương mới đúng" Triệu Thiết Hán than thở nói: "Ta tối hôm
qua mơ thấy ác mộng, mỗi lần đều mơ thấy mình bị một tiễn xuyên ngực,
máu tươi ròng ròng, đến bây giờ vẫn còn nhớ rành mạch".
Các đạo
phỉ túm lụm lại, rì rầm bàn tán, Tiêu Bố Y cùng A Tú cũng tham dự trong
đó. Một tiễn hôm qua kết quả chính là Tùy quân sĩ khí phấn chấn, đạo phỉ run sợ kinh ngạc.
Vô luận là ai làm đối thủ cùng tiễn thủ,cũng
đều ăn ngủ khó yên, mọi người thỏ chết cáo khóc, khó tránh đều nghị
luận, có sợ hãi, có ý muốn rời đi.
Tiêu Bố Y cũng nghĩ không ra
tiễn thủ là ai, cũng may hắn cũng không cần phải lo sợ, tiễn thủ càng
mạnh, hắn nên càng cao hứng mới đúng. Chỉ là không biết vì sao, hắn vẫn
cảm thấy có chút bất ổn, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.
Liễu
Hùng không kiên nhẫn xua tay: "Hắn bất quá cũng là đánh lén thôi, các
ngươi thực nghĩ hắn là quỷ thần sao? Ta nói nói cho các ngươi, trong
thiên quân vạn mã, cho dù là ngươi có bản lãnh gì, giữ mạng thì có thể,
muốn lui địch thì muôn vàn khó khăn. Hắn tiễn pháp có cao minh, cho dù
một tiễn bắn chết hai người thì sao, chúng ta mấy trăm người ùa tới, một người một quyền cũng đánh chết hắn". Tất cả mọi người đều nói Liễu đại
ca nói rất đúng, trong lòng lại không cho là đúng, thầm nghĩ võ công
cũng không phải là vô dụng mà là rất có tác dụng, lúc trước Lưu Hắc Thát một mình đuổi giết chúng ta thì có thể thấy được.
Bỗng nhiên
trong doanh tiếng trống lại vang lớn, chợt nghe có tiếng người ồn ào,
các tặc phỉ nghĩ Tùy quân đánh đến, không khỏi kinh ngạc, đều chạy ra
khỏi doanh trại, chỉ thấy trong quanh trại quân Tùy lại đi ra một đội
nhân mã, cũng không khác gì ngày hôm qua, tướng cầm đầu cầm trường
thương, cao giọng quát: "Vô Thượng vương nghe đây. Sáng sớm hôm nay, các ngươi ra đây, Dương tướng quân cùng các ngươi quyết sinh tử!"
Hắn lời vừa nói xong, dẫn binh chậm rãi về doanh trại, trong doanh trại tặc binh cũng vọt ra mấy thớt ngựa, dẫn theo hơn mười người tiến lên, cầm
đầu là Hắc Hổ.
Hắc Hổ nghiến răng hét lớn: "Cẩu tặc đừng chạy!"
Hắn tối hôm qua không ngủ, vì huynh đệ chết mà thống hận không thôi nhưng
không thể tấn công vào doanh trại quân Tùy, nhìn thấy đối thủ lại rời
doanh khiêu khích, diễn lại trò cũ, làm sao mà nhẫn nhịn được, phóng
ngựa nhanh tới, tướng Tùy đi tuy chậm nhưng đã qua hào sâu. Các đạo phỉ
cũng hiểu được, không khỏi kêu to, thầm nghĩ Hắc Hổ còn tiến lên thì
chẳng phải là dẫm vào vết xe đổ sao. Tùy quân âm hiểm, chỉ đơn giản dùng phép khích tướng, nhưng Xích Báo Hắc Hổ lại đều lọt vào tròng.
Hắc Hổ còn chưa qua hào sâu, thì một người đã lên tiếng gọi, đã có một
người vọt qua đầu hắn mà nhảy tới trước ngựa hắn, hai tay cản lại. Hắc
Hổ ra sức kềm ngựa, giận dữ nói: "Hỏa Phượng, ngươi muốn làm gì?"
Ngăn Hắc Hổ lại chính là một nữ tử, cả người ăn mặc đỏ như lửa, cao ngạo như Phượng hoàng, trầm giọng nói: "Vô Thượng vương gọi ngươi trở về!"
Hắc Hổ trông thấy doanh trại quân Tùy đại kỳ phấp phới, sau doanh trại
tiếng bước chân rầm rập, không biết còn có bao nhiêu mai phục chờ đợi,
bình tĩnh lại biết Tùy binh đang chờ đợi để dụ vào mà giết, đành phải
phẫn nộ mà quay trở lại.
Tiêu Bố Y nhìn thấy Hỏa Phượng thân pháp nhẹ nhàng, thầm nghĩ Vô Thượng vương thật ra thu thập không ít cao thủ
thảo mãng, Xích Báo tuy chết, nhưng cũng bởi vì gặp đối thủ quá mạnh,
nếu là chém giết ngày thường, Tùy quân cũng chưa chắc gì đã đánh lại.
Các đạo tặc quay về, không đợi ngồi nóng chỗ thì đã có một người chạy vào
trong doanh trướng: "Liễu Hùng, dẫn mười người đi vận chuyển hàng".
Liễu Hùng đứng lên nghe lệnh, dẫn Trương Vận Thông, Ngô Cương, Triệu Thiết
Hán cùng Dư Thành đi, thuận tiện triệu tập cả Tiêu Bố Y cùng A Tú, cùng
mấy người nữa cho đủ số mà đi ra hậu doanh, phát hiện gà bay chó kêu,
lợn đứng thành bầy rất náo nhiệt.
Tiêu Bố Y khi nghe được vận
lương thảo, trong lòng chợt động, thầm nghĩ Dương Nghĩa Thần nếu muốn
đánh Vô Thượng vương, phương pháp đơn giản nhất chính là tập kích vào
lương thảo của Vô Thượng vương, nếu không còn lương ăn đương nhiên là
không công cũng tự bại.
Nhưng điểm khó nhất hiện tại không phải
là đánh bại Lô Minh Nguyệt, mà là bắt hoặc giết chết hắn, Lịch Sơn Phi
bản lĩnh cao cường, tuy bại trận nhưng Lý Tĩnh cũng rất khó bắt được
hắn, Lô Minh Nguyệt nếu không thua gì Lịch Sơn Phi, bắt hắn hiển nhiên
là cực kỳ khó. Nhưng Tiêu Bố Y tại địch doanh nhiều ngày mới phát hiện,
đạo phỉ bên người lại không có ai từng gặp qua Lô Minh Nguyệt, nhiều
nhất là chỉ gặp qua vài tướng, Đại công tử cùng Lương quân sư dưới tay
Lô Minh Nguyệt. Lô Minh Nguyệt tuy ở trong doanh, nhưng lại giống như
sương mù vậy. Hắn thấy Xích Báo dũng mãnh, Hắc Hổ hung hãn, Hỏa Phượng
phiêu dật, Lô công tử cao ngạo, Lương quân sư phong tao, nhưng cho đến
bây giờ vẫn chưa từng nhìn thấy Thanh Long cùng Vô Thượng vương.
Người ở hậu doanh, nhìn qua phía đại trại của Lô Minh Nguyệt, nhìn thấy cờ xí tung bay, Tiêu Bố Y lắc lắc đầu, thầm nghĩ vô luận thế nào, trong mấy
ngày nay nhất định phải động thủ, thời gian mình ước định cùng Dương
Nghĩa Thần đã đến rồi.
Hắn sau khi gặp qua Dương Nghĩa Thần,
Dương Nghĩa Thần đối với ý tưởng của hắn cũng rất tán thưởng, cảm thấy
phương pháp của Tiêu Bố Y là nhất lao vĩnh dật (cực một lần rồi khỏe
vĩnh viễn), ủng hộ hành động của Tiêu Bố Y, thắng thì công lao hai người chia đều, cũng phối hợp hành động với Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y lập
tức Nam hạ mưu đồ đối sách, đại quân cũng bắt đầu đi tới Hạ Bi, vì sợ Lô Minh Nguyệt cảnh giác nên không đi quá nhanh, hai ngày sau đại quân mới có thể đuổi tới. Dựa theo đối sách, Dương Nghĩa Thần không đối chiến
cùng Lô Minh Nguyệt, mà vẫn dùng kế trì hoãn, chỉ chờ đối thủ chán nản
buông lỏng mới dùng kỳ binh tập kích. Vô luận phương pháp Tiêu Bố Y có
đối phó được với Lô Minh Nguyệt hay không, quân Tùy quân cũng sẽ chuẩn
bị xuất kích, Tiêu Bố Y thầm nghĩ, nếu thật sự không được gì thì dò xét
chỗ chưa lương của Lô Minh Nguyệt, đợi khi Dương Nghĩa Thần xuất binh
thì hỏa thiêu lương thảo hậu quân thì cũng tính là không uổng một chuyến này.
Mười người đem châu báu, vải vóc cướp được chất lên trên xe, sau đó theo xe đi đến chỗ tập trung thì tháo dỡ xuống.
Loại áp vận này cứ cách một đoạn thời gian là phải làm một lần, Tiêu Bố Y
sau khi biết chuyện này đột nhiên cảm thấy Vô Thượng vương này cũng hiềm nghi ngoài thì tạo phản, trong thì bí mật gom góp tiền của.
Từ
Bắc đến Nam, Lô Minh Nguyệt giao chiến nhiều năm, nhưng mỗi lần đều
không bị thương đến căn bản, chỉ có lo cướp phá tụ tập tiền tài, lúc này mới có thể rất nhanh đông sơn tái khởi.
Liễu Hùng đột nhiên nói khẽ với Tiêu Bố Y: "Bặc huynh đệ, ngươi có biết lần này là ai phái chúng ta đến làm việc không?"
Tiêu Bố Y bất động thanh sắc: "Vô luận là ai, chúng ta cũng phải tận tâm hết sức mà làm việc".
Liễu Hùng trên mặt xuất hiện nụ cười quỷ dị: "Thật ra là Lương quân sư bảo
ta đi vận chuyển chuyến hàng này, ngươi phải biết rằng, địa điểm cất
giấu hàng bình thường cũng chỉ có thân tín mới biết được, nói như vậy ta đã trở thành thân tín của Lương quân sư?"
Hắn tuy là hỏi, nhưng
phảng phất là nhận định điều này, cũng không cần Tiêu Bố Y trả lời. Tiêu Bố Y cũng không phá sự hưng chí của hắn, chỉ có thể phụ họa theo, thầm
nghĩ vị trí cất giấu này cũng không cần thiết phải bí ẩn, chỉ cần bảo vệ cho tốt là được.
Hắn là người ngoài cuộc tỉnh táo, thầm nghĩ
Lương Diễm Nương cũng không phải là đói quá ăn tạp, làm sao mà xem trúng hắn. Hắn thân nhập trọng địa, trong lòng cũng thầm cảnh giác, nhưng tài cao gan lớn cũng không sợ hãi.
Mọi người đi tới gần núi, phát
hiện xen đường đều là trạm canh, hiển nhiên Lô Minh Nguyệt phòng thủ đối với nơi đây cũng rất coi trọng.
Đi đường núi một đoạn không xa,
phía trước hiện ra một con đường nhỏ hẹp, sau khi đi qua, phía trước đột nhiên sáng sủa, hiện ra một mảnh đất bằng phẳng, doanh trại liên miên,
xem quy mô thì cũng có thểở được mấy trăm người.
Tiêu Bố Y cũng
không nghĩ đến trong cốc lại có động lộ thiên khác, lưu ý sự canh gác
bên trong này, phát hiện thủ vệ cũng không tính là nhiều, không khỏi rất kỳ quái. Nhưng nghĩ lại, Dương Nghĩa Thần tuy chẹn ngang yếu đạo của Lô Minh Nguyệt lên phía Bắc, làm cho hắn tiến thối lưỡng nan, Lô Minh
Nguyệt phân bố nhân thủ khắp núi, Dương Nghĩa Thần có muốn dẫn binh tới
cướp hàng cũng không phải dể dàng.
Doanh trướng liên miên, trong
sơn cốc cũng khá yên lặng, trong doanh trướng ít có tiếng động, Tiêu Bố Y trong lòng cổ quái, cũng không hiểu trong doanh trướng rốt cuộc là gia
quyến hay tinh binh.
Xe lớn một đường đi tới, đi quanh doanh trướng, khi đi tới sát vách núi, đạo phỉ dẫn đường bảo bọn họ dỡ hàng xuống.
Tiêu Bố Y biết đạo phỉ này là thủ hạ của Lương Diễm Nương tên là Dương Gia
Vượng. Dương Gia Vượng này cũng không hô ba hét bốn, cũng không nhiệt
tình, chỉ làm theo công việc, Liễu Hùng mấy lần bắt chuyện cũng không
được, chỉ có thể phấn khởi khí lực, mồ hôi đổ ra như mưa mà vác đồ.
Tiêu Bố Y tuy không xem là gì, nhưng cũng không cậy mạnh, chỉ lưu tâm sự
canh phòng ở trong này, tính kế tấn công ra sao là thuận tiện nhất, với
sự thủ vệở trong này, thật ra cũng không khó giải quyết. Lô Minh Nguyệt
ít phái thủ hạ, không biết kà không sợ hãi hay là chủ quan.
Đợi
khi đã dỡ hết hàng hóa xuống, Dương Gia Vượng bảo mọi người trở về, Liễu Hùng không khỏi thất vọng, vốn tưởng rằng Lương Diễm Nương bảo hắn đến
đây là do xem trúng hắn, làm sao nghĩ đến chỉ đơn thuần là suy nghĩ mộng mơ.
Bánh xe vô tình lăn ra khỏi cốc, Liễu Hùng thở dài, nhưng
không đợi ra khỏi miệng cốc, đột nhiên phấn khởi tinh thần, nhảy xuống
xe hét lớn: "Các huynh đệ nhanh đến xem, còn có chuyện!"
Tất cả
mọi người đều nghĩ hắn uống nhầm thuốc, Tiêu Bố Y lại nhìn thấy ở cửa
cốc có mấy người đang đi tới, người cầm đầu chính là Lương Diễm Nương.
Tiêu Bố Y khoanh tay cúi đầu, Liễu Hùng lại như Khổng tước phát tình, hận
không thể dựng lông tóc toàn thân lên, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm
vào Lương Diễm Nương.
"Mấy vị huynh đệ vất vả rồi" Lương Diễm
Nương nhìn thấy mọi người, nhẹ nhàng bước tới, dáng người uyển chuyển
như ẩn như hiện, mùi hương ập tới mê người.
Bên cạnh nàng có mấy
nữ tử, cô gái thanh tú mà Tiêu Bố Y lần trước gặp cũng ở đó, vẫn hơi cau mày như trước, đối với Lương Diễm Nương cùng mấy người cũng không đi
gần. Bên cạnh nữ tử thanh tú lại là Hỏa Phượng, một thân áo đỏ, cho dù
là giày cũng đỏ như lửa, xem dung nhân cũng rất sáng lán. Nàng ta đứng ở bên cạnh nữ tử thanh tú, đi sau một bước, đối với nữ tử thanh tú lại có chút tôn kính.
Liễu Hùng nghe thấy Lương Diễm Nương ân cần hỏi
thăm, kích động hai mắt tỏa sáng: "Lương quân sư, đây là bổn phận của
chúng tôi".
Các huynh đệ còn lại cũng gật đầu cúi người, Lương
Diễm Nương lại cười nói: "Các huynh đệ đều đã vất vả, sao lại lập tức đi như thế, trước hãy nghi ngơi một chút cái đã?"
Liễu Hùng thanh âm kích động đến thay đổi: "Các ngươi về trước đi, Lương quân sư bảo ta lưu lại đây một lát".
Lương Diễm Nương đưa tay phất qua trước mắt mọi người: "Không chỉ là Liễu Hùng, những người khác cũng lưu lại nghỉ ngơi đi".
Tiêu Bố Y tuy cúi đầu, lại bằng cảm giác lưu ý hành động bên người, Lương
Diễm Nương khi đưa tay đến, hắn cũng tăng cường đề phòng, đợi khi Lương
Diễm Nương buông tay xuống, lại cảm thấy bản thân đã quá mức cảnh giác.
Nhưng vô luận thế nào, cảm giác kỳ quái trong lòng vẫn sinh ra, khiến
cho hắn không thể không phòng bị.
Liễu Hùng nghe được không phải
là lưu lại một mình hắn, có chút thất vọng, lại ra vẻ hào sảng nói: "Các ngươi còn thất thần làm cái gì, quân sư phân phó thì cũng như ta phân
phó thôi".
"Liễu Hùng ngươi thật có khí phách, đều theo ta đến
đây" Lương Diễm Nương cười rộ lên, eo thon vặn vẹo đã đi trước. Liễu
Hùng bị một câu thật có khí phách kích phát hùng tráng, ưỡn ngực ngẩng
cao đầu đi theo sau.
Nam nhân tự tác đa tình so với nữ nhân còn
muốn mẫn cảm hơn, Liễu Hùng cảm thấy hành động của Lương Diễm Nương thâm ý sâu sắc, chỉ cho rằng nàng ta vì thể diện, không tiện gần gũi trực
tiếp, lúc này mới bảo mọi người đi theo, không khỏi tâm trạng ngứa ngáy, ánh mắt lưu luyến phía sau Lương Diễm Nương không rời.
Mấy người cùng theo sau, cũng không đa tình như Liễu Hùng, nhiều ít cũng có chút
lo lắng, khi đến gần doanh trướng, nữ tử thanh tú hừ lạnh lập tức rời
đi, Hỏa Phượng theo sát sau, chui vào một lều trại khác, cũng không thấy nữa.
Lương Diễm Nương dẫn bọn họ đến một doanh trướng, bảo mọi
người đi vào. Doanh trướng không nhỏ, mười người ở trong cũng không chật chội, chỉ là bên trong rất đơn giản, vô luận thế nào cũng không phải là khuê phòng của Lương Diễm Nương. Tiêu Bố Y thầm nhíu mày, cân nhắc
không ra dụng ý của nữ nhân này.
Một lát sau, hai nha hoàn đã đem bồn nước vào, đưa khăn sạch qua, Lương Diễm Nương mỉm cười nói với Liễu Hùng: "Đi tới rửa mặt đi".
Liễu Hùng được yêu quá hóa sợ, rửa
tay rửa mặt rồi lại vuốt tóc, tựcảm thấy anh tư bộc phát, Lương Diễm
Nương lại hỏi: "Liễu Hùng, ngươi là người ở nơi nào, mấy người này đều
là huynh đệ của ngươi sao?"
Nàng ôn nhu đưa khăn mặt ra, Liễu
Hùng mới muốn đưa tay ra, nàng lại giữ chặt cổ tay Liễu Hùng, nhéo một
cái rồi cười nói: "Cơ thể thật rắc chắc".
Liễu Hùng hồn bay lên
chín tầng mây, cơ hồ quên cả hít thở, cảm thấy bàn tay mềm mại của Lương Diễm Nương ở trên cổ tay hắn, cơ thể thật là sảng khoái.
Qua hồi lâu mới nhớ tới mà trả lời câu hỏi của Lương Diễm Nương: "Quân sư,
những người này đều là huynh đệ của ta, nhà của ta ở tại Nghi Thành, nếu quân sư rảnh thì có thể cùng ta đi chơi".
Hắn nói cũng lớn mật,
Lương Diễm Nương lại không để ý, quay sang Ngô Cương, bảo nha hoàn thay
đổi nước trong bồn, lại khẽ nhéo lên cổ tay hắn, quyến rũ cười nói: "Cơ
thể của ngươi so với Liễu Hùng còn rắn chắc hơn".
Ngô Cương rất
đắc ý, Liễu Hùng lại nuốt không trôi, còn chưa nói gì thì Lương Diễm
Nương lại thay đổi người tiếp theo, lại hành động giống nhau, thân thiết mà hỏi, cho đến khi đến phiên Tiêu Bố Y, Lương Diễm Nương lại ra dấu
bảo hắn rửa tay rửa mặt. Tiêu Bố Y nhìn bồn nước, nhúng tay vào, ngâm
một chút rồi nói: "Mặt ta không bẩn, cũng không cần rửa".
Lương
Diễm Nương đưa qua khăn mặt sạch, tay nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay của Tiêu
Bố Y, Tiêu Bố Y cũng không né tránh. Lương Diễm Nương đặt tay lên cổ tay của Tiêu Bố Y thật lâu sau, trên mặt lộ ra vẻ mặt như cười như không:
"Ngươi tên là Bặc Dịch?"
Tiêu Bố Y gật đầu, Lương Diễm Nương
buông tay ra, vung tay lên, nhẹ giọng nói: "Mọi người còn lại lui ra
ngoài, Bặc Dịch lưu lại!"
Tất cả mọi người đều sửng sốt, A Tú
tiến lên một bước lại bị Liễu Hùng kéo lại quát: "Ngươi muốn làm cái
gì?" Hắn trong lòng có chút khó hiểu cùng tức giận, không rõ Lương Diễm
Nương vì sao muốn lưu lại Tiêu Bố Y, chỉ nghĩ A Tú cũng suy nghĩ như
hắn, cũng không muốn đắc tội với Lương Diễm Nương, chỉ cảm thấy một khi
Tiêu Bố Y đã có cơ hội, sớm muộn cũng sẽ đến phiên mình.
Tiêu Bố Y chậm rãi lắc đầu, A Tú lui ra, Liễu Hùng ngửa mặt lên trời cười ha hả,
"Quân sư, chúng tôi chờở ngoài trướng, người nếu có phân phó, cứ gọi".
Hắn nói xong thì dẫn theo mọi người lui ra ngoài, Lương Diễm Nương liếc nhìn qua, đột nhiên cười nói: "Ngươi tên là gì?"
"Bặc Dịch" Tiêu Bố Y tính toán tình thế, biết Lương Diễm Nương thực không
đơn giản, nhớ tới nàng ta từng sờ qua cổ tay mình, không khỏi lo lắng.
Hắn biết đám người An Già Đà, Nhạc thần y đều là người đạo giáo, từ pháp
môn bắt mạch quỷ dị có thể nhìn ra mình là người thế nào, không lẽ Lương Diễm Nương cũng như thế? Chẳng lẽ nàng kêu đám người Liễu Hùng tới đây, chẳng qua chỉ là che mắt, mục tiêu chính là nhằm vào Tiêu Bố Y?
"Bặc Dịch, bất dịch (không đơn giản), các hạ thực không đơn giản" Lương Diễm Nương lại thở dài một hơi, "Không đơn giản".
Nàng nói hai lần chữ bất dịch, lại giống như có ý nghĩa khác nhau, Tiêu Bố Y trấn tĩnh nói: "Mưu sinh đích xác là không đơn giản".
Lương Diễm Nương ánh mắt ngưng ở trên mặt hắn, nhìn hồi lâu đột nhiên hỏi, "Ngươi có biết bắn chết Xích Báo là ai không?"
Tiêu Bố Y lắc đầu: "Lương quân sư cứ hay nói đùa, ta là người không quan trọng, làm sao mà biết trong quân Tùy có người gì".
"Không quan trọng?" Lương Diễm Nương cười rộ lên, "Ngươi tuy không biết, nhưng ta lại biết!"
Tiêu Bố Y ngạc nhiên, nhịn không được hỏi: "Là ai?"
"Cao thủ trong thiên hạ cũng không tính là nhiều, phần lớn đều sàng sàng
nhau, trình độ cao hơn cũng chỉ có hạn, ví dụ như Xích Báo, Hắc Hổ…
Nhưng có những người mới sinh ra đã quyết định tư chất, cho dù tương lai có chăm chỉ đến mấy thì cũng chỉ có thể bổ khuyết lại khó trở thành
nhân vật nghiêng trời lệch đất." Lương Diễm Nương nhẹ giọng nói: "Nhưng
có người chính là thiên phú dị bẩm, có người sinh ra đã có thần lực, có
người phải tu luyện mới có thể đại thành. Người có thể một tiễn bắn chết Xích Báo cùng bị thương Hắc Hổ cũng không nhiều. Lấy độ sắc bén phá
không của cung tên, kình đạo phi phàm cho thấy người này đã dùng cung
chín thạch, người này lại ở trong doanh trại Đại Tùy, người mà phù hợp
với mấy điều kiện này, nhắm mắt cũng có thể tính ra".
Tiêu Bố Y sắc mặt khẽbiến, nghĩ tới là ai nhưng lại vẫn hỏi: "Đáng tiếc ta trợn mắt cũng nghĩ không ra".
Lương Diễm Nương nở nụ cười: "Trương Tu Đà là dị số của Đại Tùy, cũng là
người duy nhất của Đại Tùy có thể gương cung chín thạch, ngươi chẳng lẽ
còn không biết?"
Tiêu Bố Y thở nhẹ một hơi: "Không biết".
Hắn bỗng nhiên phát hiện, không chờ hắn lột trần chân tướng của Lô Minh
Nguyệt, Lương Diễm Nương ngắn ngủn mấy ngày hình như cũng đã nhìn thấu
hắn. Nhưng Trương Tu Đà sao lại chạy đến trong doanh trướng của Dương
Nghĩa Thần thật ra cũng là chuyện cổ quái. Hắn từ khi đến nơi này, nghe
được đại anh hùng đệ nhất chính là Trương Tu Đà. Nhưng đã gần hai năm,
hắn quen biết người ngày càng nhiều, nhưng vẫn không gặp được người này. Vốn tại Ngõa Cương có thể gặp nhau, nhưng lại sai biệt một chút sát
người mà qua. Trương Tu Đà đi Lương quận hộ giá, hắn cũng sau đó đuổi
tới, nhưng ở trên thuyền rồng nhìn thấy quần thần đều là những gương mặt quen thuộc, thực không có Trương Tu Đà ở trên thuyền, lại không nghĩ
tới hắn vẫn ở gần bên mình?
Lương Diễm Nương cùng hắn nói mấy cái này, một mình lưu hắn ở tại trong trướng, tuyệt không phải là làm trò
vô bổ, Tiêu Bố Y nghĩ không ra, nàng vì sao lại nói mấy cái này, càng
không biết mình có gì sơ hở. Nữ nhân trước mắt thân là quân sư của Vô
Thượng vương, cũng cao minh hơn hắn tưởng tượng nhiều.
Lương Diễm Nương gật đầu: "Ngươi không biết Trương Tu Đà thật ra cung có lý, theo
ta được biết, Tiêu Đại tướng quân đông chinh tây thảo. Từ thảo nguyên
cho đến Nhạn Môn, đi Thái Nguyên đánh Lịch Sơn Phi, lại đi Ngõa Cương
phạt Địch Nhượng. Trương Tu Đà lại vẫn ở tại Hà Nam mười hai quận thảo
phỉ. Tuy nổi tiếng như nhau, nhưng cũng cách xa, nói vậy cũng khó mà gặp mặt, Tiêu Đại tướng quân, không biết ta nói có đúng không?"
Tiêu Bố Y tuy đã có tâm lý chuẩn bị, nhưng khi nghe được bốn chữ Tiêu Đại
tướng quân, sắc mặt cũng khẽ biến: "Tôi không biết cô đang nói cái gì".
Hắn tùy ý đáp, nhưng tai thì lại đang tập trung lắng nghe động tĩnh bên
ngoài trướng, không nghe thấy có người áp sát, trong lòng nghi hoặc,
thầm nghĩ Lương Diễm Nương thực không có sợ hãi, lấy lực bản thân có thể bắt được hắn sao?
Ánh mắt quét xuống nhìn hai tay, thực không có cảm giác gì không đúng, Tiêu Bố Y phong bế hô hấp, chỉ sợ nàng ta có
thể hạ độc ám toán giống như Bùi Bội.
Sự lo lắng trong lòng càng
đậm, hắn lúc trước cho dù võ công cũng không tính là cao, nhưng khi đụng Lục An Hữu, Lịch Sơn Phi cũng không có khẩn trương như thế, chủ yếu là
bởi vì đối thủ tuy là nữ, nhưng đối với Tiêu Bố Y lại nắm rõ như lòng
bàn tay, hắn đối với địch thủ lại không biết chút gì.
Lương Diễm
Nương nhìn thấy Tiêu Bố Y phủ nhận, chỉ cười nói: "Về sau ngươi từ từ sẽ hiểu được, thật ra nói lời thật, ta tuy cùng Tiêu Đại tướng quân cũng
không rõ ràng, nhưng đối với Tiêu tướng quân rất là kính nể, bởi vì
ngươi chỉ dùng hai năm thì thanh danh đã lan xa. Phải biết rằng chúng ta nhiều người khởi sự nhiều năm, thanh thế còn không bằng Tiêu Đại tướng
quân trong hai năm, cũng là hổ thẹn".
Tiêu Bố Y nhíu mày nói: "Lương quân sư nói vậy là có ý gì?"
Lương Diễm Nương đột nhiên thở dài một hơi nói: "Tiêu Đại tướng quân, sự can
đảm của người, ta cũng là lần đầu tiên chứng kiến. Bất quá lúc này cũng
không cần che che dấu dấu nữa, ta nếu không biết người là ai, thì sao
lại đặc ý cho người đến đây? Ta biết Tiêu Đại tướng quân cảnh giác rất
cao, nếu không đem người như Liễu Hùng dẫn đi, người đương nhiên sẽ
không dễ dàng đến đây, nhưng ta mời người đến đây, thực không muốn cùng
người đao kiếm gặp lại, bất quá cũng chỉ muốn cùng người nói mấy câu mà
thôi. Nhưng lại sợ người không nghe ta nói, đã vội vàng rời đi, ngược
lại cũng không ổn".
Tiêu Bố Y thở dài một hơi: "Ta còn không biết mình sơ hở chỗ nào?"
Lương Diễm Nương trong mắt đột nhiên hiện ra vẻ cực kỳ cuồng nhiệt, lẩm bẩm
nói: "Trời xanh đã chết, trời vàng sẽ lập, di lặc xuất thế, bố y xưng
hùng!"
Tiêu Bố Y rốt cuộc nghĩ tới cái gì, thất thanh nói: "Thì ra các ngươi chính là Thái Bình đạo đồ!"
Trong trướng giây lát tràn ngập không khí quỷ dị, Tiêu Bố Y tâm tư xoay chuyển, đã nghĩ đến vấn đề đã xuất hiện từ đâu.
Hắn vẫn nghĩ bản thân cùng Vô Thượng vương thực không có quan hệ gì, nhưng
không nghĩ đến Vô Thượng vương lại có thể là Thái Bình đạo đồ. Một khi
đã như vậy, Lương Diễm Nương có thể lật tẩy mình cũng không có gì là lạ.
Lúc trước Đông Đô, Lạc Thủy bị tập kích, Thái Bình đạo đã sớm đem tất cả
tính rành mạch, vật gây nổ cũng có thể mai phục trước khi sông đóng
băng, thì làm sao mà không biết Tiêu Bố Y hắn.
Lương Diễm Nương
có lẽ chưa thấy qua Tiêu Bố Y hắn, nhưng Vô Thượng vương nếu thực chính
là Thái Bình giáo đồ, trong này tất có thể có người nhận ra Tiêu Bố Y
hắn, nhưng Lương Diễm Nương dụ hắn đến đây là có dụng ý gì?
Lương Diễm Nương bình tĩnh nhìn Tiêu Bố Y, sớm đã thiếu đi phần phong tao, "Tiêu Đại tướng quân rốt cuộc đã nghĩ tới sao?"
"Nghĩ đến thì đã sao?"
"Nếu người nghĩ tới, nên biết chúng ta đều không phải là kẻ địch" Lương Diễm Nương thở dài nói: "Người tuy đang chuẩn bị dẫn binh đến tấn công Vô
Thượng vương, thực ra không phải là hành động không ngoan".
"Chúng ta không phải kẻ địch?" Tiêu Bố Y cười giễu cợt nói: "Ta là binh, cô là tặc, cái này chẳng lẽ không phải là kẻ địch sao? Các ngươi tập kích tại Lạc Thủy, đều muốn hãm ta vào tuyệt cảnh, chẳng lẽ còn không phải là kẻ địch của ta? Các ngươi tàn sát dân chúng, làm việc xấu vô số kể, ta vô
luận là ai, đều cũng như Lưu Hắc Thát, cùng các ngươi đạo bất đồng, bất
tương vi mưu".
Khi nghĩ đến trận tập kích tại Lạc Thủy, Tiêu Bố Y trong lòng bỗng nhiên kinh sợ. Nhớ lại nữ tử áo đen kiếm pháp vô song
kia, người nọ cũng có qua lại với Thái Bình đạo, có thể nàng ta cũng có ở nơi đây, không cần nhiều người cũng có thể vây khốn mình, nói đến mình
còn có một huynh đệở ngoài trướng, hai người nếu muốn toàn thân mà lui,
tuyệt không phải là chuyện dễ.
Lương Diễm Nương trên mặt lộ ra vẻ cổ quái: "Nói như vậy Tiêu Đại tướng quân nhất định sẽ dẫn binh tấn công sao?"
Tiêu Bố Y biết một khi thừa nhận, quá nửa chính là trở mặt vô tình, nhưng
lại cũng không có lựa chọn nào khác, dứt khoát gật đầu nói: "Không sai", Lương Diễm Nương khóe miệng nở nụ cười mê hoặc người khác: "Thật ra vô
luận Trương Tu Đà, Tiêu Đại tướng quân hay là Dương Thái phó, tùy tiện
một nhánh lực lượng cũng có thể làm cho chúng ta không hội thành quân
được, ba người các ngươi đương nhiên là có chuyện trọng đại, nhưng lại
chậm chạp không chịu phát động, không phải không có nắm chắc, mà là muốn nội ứng ngoại hợp, đồng thời giết hoặc bắt được Vô Thượng vương? Tiêu
Đại tướng quân là thân thể ngàn vàng, lấy thân phạm hiểm, đương nhiên là muốn tìm thời cơ gây bất lợi cho Vô Thượng vương".
Tiêu Bố Y
không thể không bội phục nữ nhân này suy nghĩ sâu sắc: "Lô Minh Nguyệt
không trừ, dân chúng làm sao mà có ngày sống tốt?"
"Lô Minh
Nguyệt trừ, chẳng lẽ dân chúng có thể sống tốt sao?" Lương Diễm Nương
trào phúng nói: "Tiêu Đại tướng quân, người làm cho dân chúng trong
thiên hạ không có ngày sống tốt chính là Dương Quảng…"
"Dân chúng thân trong lò lửa, Tiêu Bố Y cho dù không thể diệt hỏa, nhưng lại không thể để cho cháy thêm" Tiêu Bố Y quả quyết nói: "Có người làm sai, cũng
không phải là ngươi có lý do để làm sai! Vô luận người khác làm như thế
nào, Tiêu Bố Y chỉ làm chuyện mà bản thân muốn làm, chỉ cầu làm hết sức, không thẹn với lương tâm!"
Lương Diễm Nương rất kỳ quái nhìn Tiêu Bố Y, thật lâu sau cũng không nói gì.