Từ Thế Tích khi nghe thấy Tiêu Bố Y để mình áp tải quân Ngõa Cương, trên mặt thoáng có nét cổ quái.
Tiêu Bố Y để ý thấy thần sắc của Từ Thế Tích, mỉm cười hỏi: “Từ huynh không đồng ý ư?”
Từ Thế Tích từ từ đặt cuốn binh thư xuống, hồi lâu mới hỏi lại: “Ngươi yên tâm để ta áp giải?”
Tiêu Bố Y cảm thấy kì lạ hỏi: “Từ huynh võ công cao cường, hoàn toàn có thể
gánh vác trọng trách này không biết ta còn cần lo lắng điều gì?”
Từ Thế Tích nhìn Tiêu Bố Y một hồi lâu, nói: “Được, không thành vấn đề”.
Tiêu Bố Y đứng dậy, thở ra một hơi nói: “Nếu đã như vậy, Từ huynh cứ chuẩn
bị trước đi, chính ngọ lập tức lên đường, binh lính ta đã chuẩn bịổn
thỏa chỉ đợi Từ huynh lên đường.”
Từ Thế Tích đợi Tiêu Bố Y đi
rồi trầm tư một hồi lâu, lật sách binh thư, lòng dạ rối bời, Từ Thế Tích quả thật không thể ngờ được rằng Tiêu Bố Y sẽ để mình áp tải bọn Ngõa
Cương, Tiêu Bố Y rốt cuộc là có dụng ý gì đây?
Từ Thế Tích không
thể không thừa nhận cơ mưu của Tiêu Bố Y có lẽ không được xem là tốt
nhất, nhưng khi làm việc thường làm người khác bất ngờ.
Dựa vào
Địch Hoằng nằm vùng để đi chiếm Ngõa Cương, giống hệt với việc hắn nhờ
vào nội ứng để chiếm mã trường Thanh Giang nhưng kết quả loại hoàn toàn
khác nhau, hắn đại bại trở về còn Tiêu Bố Y thì lại chiến thắng trở về
khiến cho bọn giặc Trung Nguyên không còn dám xem thường.
Kế sách rất khó để phân thành 3 cấp là thượng, trung, hạ, bởi vì kể cả mưu lược có tài tình thế nào đi nữa nếu như không biết tùy cơ ứng biến thì cũng
là vô dụng, nhưng kế sách đối với người thì lại chia thành 3, 6, 9
loại…, Từ Thế Tích thất bại là bởi vì hắn gặp phải Tiêu Bố Y nhưng chiến thắng của Tiêu Bố Y có phải là vì không có sự có mặt của Từ Thế Tích ở
Ngõa Cương hay không thì lại rất khó nói.
Khi đáp ứng Tiêu Bố Y,
Từ Thế Tích ít nhiều có chút xúc động. Hắn cảm thấy hắn hiểu được ý của
Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y chẳng qua là muốn xem hắn có thể nhất đao lưỡng
đoạn với Ngõa Cương hay không, dưới sự xúc động hắn đã đồng ý nhận nhiệm vụ này nhưng sau khi bình tĩnh lại thì lại không biết nên lấy bộ mặt gì để đi gặp trại chủ và những người khác?
Tôn Thiếu Phương hớt hải bước vào, hạ giọng nói: “Tiêu lão đại, có thánh chỉ đến”.
Tiêu Bố Y khẽ cau mày, “Không biết Thánh thượng có chủ ý gì?”
Tôn Thiếu Phương lắc đầu: “Không rõ, có điều người đến tuyên chỉ rất có hòa khí, có lẽ không phải là chuyện làm khó dễ cho nhau”.
Tiêu Bố Y
gật đầu, đi cùng với Tôn Thiếu Phương đi tiếp Thánh chỉ. Nhìn thấy Thông sự xá nhân truyền Thánh chỉ cảm thấy có chút quen mặt, hắn nhớ là họ
Chương, còn về Chương gì gì thì không biết.
Thông sự cá nhân
tuyền tin của Nội Thư tỉnh không nhiều, đến đến đi đi vẫn chỉ là mấy bộ
mặt đó, Tiêu Bố Y cũng được xem là quan to ở kinh đô, những người này
ngoài lúc truyền Thánh chỉ ra đối với những nhân vật như Tiêu Bố Y chỉ
có lắp ba lắp bắp chứ không dám đắc tội. Nhìn thấy Tiêu Bố Y đến,
Chương xá nhân mỉm cười nói: “Hữu kiêu vệ Đại tướng quân Tiêu Bố Y tiếp
chỉ”.
Tiêu Bố Y hành lễ nói: “Thần có mặt”.
Chương xá nhân mở thánh chỉ ra tuyên đọc: “Nghe tin Tiêu tướng quân bình định Ngõa
Cương, công lao hiển hách, nay đặc phong Thảo bộ Đại sứ của 4 quận là
Lương, Tiêu, Hạ Phi, Bành Thành, các tướng dưới quyền đều được thăng một cấp. Nhận chức tính từ ngày hôm nay, lập tức dẫn binh tiến đến quận
Lương hộ giá. Khâm thử”.
Cuộn thánh chỉ xong, Chương xá nhân giao thánh chỉ đến tay Tiêu Bố Y, vui vẻ nói: “Chúc mừng Tiêu tướng quân một lần nữa được thăng quan”.
Tiêu Bố Y nhét vào tay hắn một thỏi bạc, mỉm cười nói: “Một chút thành ý”.
Sau nghi nghe xong thánh chỉ, Tiêu Bố Y không cảm thấy bất ngờ lắm. Bốn
quận Lương, Tiêu, Hạ Phi, Bành Thành đều nằm ở gần Thông Tế cừ, là nơi
cần phải đi qua khi muốn xuống Giang Nam, hiện nay ở Trung Nguyên đạo
tặc hoành hành, Dương Quảng nếu đã muốn xuống Giang Nam, tất nhiên sẽ hi vọng sự thái bình, dọc đường muốn Tiêu Bố Y hộ giá đánh đuổi giặc cướp
cũng là rất bình thường. Chỉ là hiện nay Tiêu Bố Y không chỉ phụ trách
thảo phạt bọn giặc cướp của bốn quận, còn phải phụ trách quản lý quan
lại của bốn quận, đó đương nhiên là việc mà Tiêu Bố Y không ngờ đến.
Chương xá nhân thấy Tiêu Bố Y ban thưởng cho mình, cũng không từ chối, nhận lấy
bạc để vào trong người, nét vui vẻ càng đậm. Trọng lượng của bạc không
nhẹ, có thể cũng đại biểu cho việc mối quan hệ của hai người càng gần
thêm một nấc, Chương xá nhân làm Thông sự xá nhân nhiều năm, đương nhiên là biết ý tứ của Tiêu Bố Y, chủ động nói: “Tiêu đại nhân gần đây công
lao hiển hách, thăng chức liên tục, tiểu nhân cũng cảm thấy vui cho đại
nhân. Đại nhân vất vả là chuyện khó tránh khỏi, vẫn mong Tiêu đại nhân
dẫn quân khởi hành ngay ngày hôm nay, cũng là để ta còn biết ăn nói với
Thánh thượng”.
Tiêu Bố Y lập tức truyền lệnh cho Tôn Thiếu Phương, lệnh mọi người nhổ trại chuẩn bị tiến về Lương quận.
Tôn Thiếu Phương tuyên bố chuyện được phong thưởng, toàn quân cảm thấy chấn phấn, rất nhiều tướng nỗ lực giết địch cũng chẳng qua là muốn được
thăng chức, khi nghe thấy tất cả đều được thăng chức thì cũng khó giấu
được nỗi vui mừng, còn các binh sĩ thì chỉ được thưởng, nhưng cũng đều
cảm thấy thỏa mãn, hầu hết đều nghĩ, đều nói Tiêu tướng quân này không
việc gì là không thành, phúc tinh từ trên cao chiếu rọi đi theo hắn tất
có phúc.
Tôn Thiếu Phương truyền lệnh các tướng nhổ trại chuẩn bị xuất phát, lập thức các âm thanh loảng xoảng nổi lên, vô cùng bận rộn.
Tiêu Bố Y đưa Chương xá nhân đến lều trại nghỉ ngơi chốc lát, buột miệng hỏi: “Chương xá nhân, Thánh thượng hiện nay đã đến đâu rồi? Làm sao mà
ta vừa mới dẹp được giặc loạn, Thánh thượng đã biết được ngay? ”
“Sau khi đại nhân dẹp được giặc loạn, đã lập tức có người phi ngựa báo tin
đến Huỳnh Dương, lúc đó Thánh thượng đã từ Đông Đô đến Tị Thủy, lập tức
biết được công lao của Tiêu tướng quân, Thánh thượng ngồi thuyền rồng
xuống Hà Nam, cũng không nhanh lắm nhưng lập tức cho người thông báo
phong thưởng cho Tiêu đại nhân, hiển nhiên là rất xem trọng đại nhân”.
Tiêu Bố Y mỉm cười nói: “Thánh thượng anh minh, vi thần dốc sức phò tá cũng là đương nhiên”.
Chương xá nhân trên mặt lộ ra chút quái dị, liếc nhìn xung quanh, hạ thấp giọng
nói: “Tiêu tướng quân hộ giá là hộ giá, nhưng Thánh thượng gần đây trạng thái không được tốt, đến Lương quận mong tướng quân cẩn thận lời nói và hành động của mình”.
Tiêu Bố Y biết là ngân lượng đã có tác
dụng, lại tiếp tục nhét ngân lượng cho Chương xá nhân, mỉm cười nói:
“Không biết Chương xá nhân có gì chỉ giáo? ”
“Chỉ giáo thì không
dám, làm huynh đệ chỉ có thể nói những việc mình biết mà thôi”.
Chương xá nhân nhận lấy ngân lượng, khẽ than một tiếng, “Thật ra thánh
thượng lần này xuống Giang Nam, rất nhiều đại thần đều ra sức khuyên
ngăn, cảm thấy lần này…”
Khẽ ho một tiếng, Chương xá nhân bạc thì cũng đã nhận rồi kiểu gì cũng phải nói chút nội tình thì mới không thấy hổ thẹn, nhưng cũng không muốn lôi cả bản thân mình vào, xét cho cùng
bình luận việc triều chính không phải là việc hắn nên làm.
“Hữu hầu vệ Triệu Tài Đại tướng quân không biết Tiêu tướng quân có quen thân không? ” Chương xá nhân hỏi.
Tiêu Bố Y lắc đầu, biết người này cũng là một thành viên của mười hai Vệ
phủ, trong Vệ phủ thì có Đại tướng quân là lớn nhất, Tướng quân là thứ
hai, người có tên là Triệu Tài này giống mình đều là Vệ phủ Đại tướng
quân, chức vị ngang nhau, chỉ là nghe danh chứ chưa có cơ hội gặp mặt.
“Triệu Tài Đại tướng quân nói hiện nay bách tính khổ sở lầm than, quốc khố
trống rỗng, đạo tặc hoành hành, hi vọng thánh thượng không xuống Giang
Nam mà chuyền về Tây Kinh làm yên lòng bách tính”.
Tiêu Bố Y gật đầu: “Triệu tướng quân hết sức trung thành, những lời ông ấy nói quả thật đều là suy nghĩ cho giang sơn xã tắc”.
Chương xá nhân than một tiếng. “Nhưng Tiêu đại nhân cũng nên biết. Những việc mà
Thánh thượng đã quyết định thì ít người có thể thay đổi. Thánh thượng
sau khi nghe lời khuyên giải của Triệu tướng quân, liền đem Triệu tướng
quân cho tư lại xử trí, giam trong ngục hơn mười ngày mới thả ra. Không
chỉ như vậy, Kiến tiết úy Thượng thư Nhiệm Tông ra sức can ngăn Thánh
thượng, không muốn để cho Thánh thượng xuất hành bị Thánh thượng dùng
trượng đánh chết ngay trên triều, thê thảm muôn phần. Phụng tín lang
Thôi Dân Tượng quỳ trước xin thánh thượng ở Kiến Quốc Môn cản không cho
thánh thượng xuất kinh, bị thánh thượng ra lệnh tháo hàm dưới của ông ấy sau đó chém đầu, cũng là vô cùng thê thảm”.
Có lẽ có chút kích
động, Chương xá nhân lặng im không nói nữa, Tiêu Bố Y trau mày, trong
lòng nghĩ tên Dương Quảng này chắc trúng tà rồi, quả thật không thể
thuyết phục được: “Cám ơn người đã nói cho ta biết những điều này…”
Chương xá nhân khẽ ho một tiếng: “Ta biết Tiêu đại nhân là người trung quân ái
quốc, có điều, hành sự có lúc cần nhìn tình hình mà xét”.
Khi Từ
Thế Tích lần nữa đi từ trong lều trại ra, Tiêu Bố Y chút nữa không nhận
ra hắn. Từ Thế Tích ngang ngược phóng túng thường ngày không thấy đâu
nữa, để tránh bị quan binh nhận ra, lúc còn ở Mã ấp, Từ Thế Tích đã
quyết định thay đổi từ Đông Đô cho đến Ngõa Cương, hắn đã không cạo râu, Từ Thế Tích để râu nhìn trông vững vàng, thành thục hơn rất nhiều.
Nhưng Tiêu Bố Y không nghĩ đến có một ngày râu của Từ Thế Tích lại không thua gì Cầu Nhiêm Khách.
“Ta nghe nói con người rất dễ bị bạc
tóc khi lo lắng không yên, nhưng chưa từng nghe sẽ vì lo lắng mà mọc
râu” Tiêu Bố Y than thở nói.
Từ Thế Tích tuy quai hàm dưới đều là râu, nhưng cũng không che được khuôn mặt đang đỏ lên. Lúc ở trong lều
trại, hắn đã dán không ít râu lên mặt, nhìn vào gương ngắm nghía, cảm
thấy không ai có thể nhận ra mình rồi thì mới bước ra ngoài.
Nhìn thấy mọi người nhổ trại, Từ Thế Tích đổi đề tài hỏi: “Tiêu huynh, lần này là đi đâu vậy? ”
“Đến Lương quận tảo phỉ” Tiêu Bố Y đáp, “ Kế hoạch để ngươi áp giải Địch
Nhượng cùng những người khác đến Đông Đô không thay đổi, đợi ngươi quay
trở về nếu như có ý thì có thể đến bốn quận Lương, Tiêu, Hạ Phi, Bành
Thành tìm ta, bởi vì bây giờ ta là Thảo bộ Đại sứ của bốn quận này, chắc cũng phải làm một thời gian dài”.
Từ Thế Tích ngạc nhiên mất một lúc mới nói: “Vậy chúc mừng Tiêu huynh”.
“Cũng vậy mà thôi” Tiêu Bố Y vẫy gọi Tôn Thiếu Phương, lệnh hắn đưa Từ Thế
Tích đến chỗ giam giữ bọn Địch Nhượng. Dương Quảng hoàn toàn không nói
xử Lý bọn Địch Nhượng như thế nào, Tiêu Bố Y đương nhiên có thể áp dụng
phương thức của mình để làm.
Từ Thế Tích kiểm tra một lúc nhân
số, phát hiện Địch Nhượng, Đơn Hùng Tín, Vương Đương Nhân, Vương Nho
Tín, Địch Ma Thánh đều có mặt, những người bạn cũ này tập trung ở một
góc của doanh trại, đều bị trói ngược hai tay, hai chân cũng bị cùm bằng xích sắt không chạy được, đều đang cúi đầu, mất hết sự uy phong thường
ngày. Từ Thế Tích có chút chua xót trong lòng, nhưng vẫn phải khàn khàn
giọng hỏi, “Thiếu Phương, dường như thiếu mất tên Trần Trí Lược”.
“Lý tướng quân quả thật quen thuộc với Ngõa Cương” Tôn Thiếu Phương nói lớn.
Từ Thế Tích sắc mặt hơi đỏ, lấy tay che miệng ho nói: “Ở đây có ai không quen thuộc với Ngõa Cương? ”
Tôn Thế Phương gật đầu: “Lý tướng quân, Trần Trí Lược thương tích quá nặng, ngồi dậy khỏi giường cũng khó khăn, Tiêu tướng quân sợ hắn chết dọc
đường cho nên cũng không làm phiền Lý tướng quân nữa”.
Từ Thế
Tích trong quân doanh tự xưng là Lý Tích, cho nên Tôn Thiếu Phương mới
gọi hắn là Lý tướng quân, đương nhiên tên tướng quân này trước nay đều
là hữu danh vô thực.
Địch Nhượng ngẩng đầu lên muốn nói gì đó,
nhưng cuối cùng lại cúi đầu xuống, có điều đôi mắt tràn đầy nước mắt
giống như con trâu đang chờ bị cắt tiết.
Từ Thế Tích không nói thêm câu nào, khàn giọng nói: “Nếu đã như vậy, ta lập tức lên đường”.
Tôn Thiếu Phương cũng không nói nhiều nữa, cắt ra cho Từ Thế Tích hai mươi
binh sĩ làm trợ thủ, một mạch áp giải, ngoài TừThế Tích cưỡi ngựa ra,
tất cả đều phải đi bộ. Từ Thế Tích chia quân làm hai đội, trước sau giải năm người bọn Địch Nhượng, mang theo văn thư, thẳng tiến về hướng tây.
Đợi đi đến chỗ ngoặt của núi, có hai ngả đường, Từ Thế Tích chọn đường đi
theo hướng gần bên sông Vận huyện Nguyên Vũ. Chuyến đi này một mạch đi
theo hướng Tây là có thể qua được sông Vận, đến Huỳnh Trạch, qua Hổ Lao, vòng về Đông Đô chính là đi theo con đường cũ lúc xuất binh. Đi về phía trước không xa lắm, chỉ nghe phía xa đằng sau bụi mù tung trời, cuốn về Tây Nam, hồi lâu mới dứt, biết là Tiêu Bố Y cùng đại quân đã lên đường
đến Lương quận, coi như là mỗi người đi một ngả, Từ Thế Tích trong lòng
cảm thấy chán nản, không biết tiền đồ của mình là ở đâu.
Ngẩn ngơ phút chốc, thấy các quân sĩ đang nhìn mình đợi lệnh, Từ Thế Tích khua
tay nói: “Đi thôi, sau khi đến huyện Nguyên Vũ thì nghỉ ngơi”.
Bỗng nhiên phát hiện có người đang nhìn mình, Từ Thế Tích trong lòng bỗng
cảm thấy sợ hãi, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Địch Nhượng, bất giác ở vào trạng thái phòng bị. Hóa ra trong lúc không để ý, quên mất nén
giọng xuống, Địch Nhượng ở với hắn trong thời gian dài, phần nhiều là đã nghe ra được.
Nhìn ánh mắt ít nhiều có chút nghi hoặc của Địch
Nhượng, Từ Thế Tích hắng giọng, hét lớn: “Nhìn cái gì mà nhìn, có tin ta một đao chém chết ngươi không?”
Địch Nhượng từ từ quay đầu lại,
không nói gì thêm, các binh sĩ cũng rầm rầm chửi mắng theo, Đơn Hùng Tín bị Tiêu Bố Y bắn một mũi tên trúng ngực, tuy không chí mạng nhưng cũng
không nhẹ, bước đi loạng choạng, ngã lăn ra đất, Từ Thế Tích nghĩ lại
tình cảm huynh đệ sâu đậm ngày xưa, lên trước vài bước, nhưng cuối cùng
vẫn là kiềm lại được.
Địch Nhượng liếc nhanh nhìn Từ Thế Tích một cái, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Từ Thế Tích người ở trên ngựa, cũng không thúc giục, ra lệnh cho các binh
sĩ không được nhiều chuyện, các binh sĩ thấy bộ râu rậm rạp của hắn vô
cùng có sự uy mãnh, tuy ít thấy nhưng ít nhiều cũng có chút sợ sệt.
Chưa hết một ngày đã tới Nguyên Vũ, tìm một khách sạn cho các binh sĩ ngủ
yên và đem đám người Địch Nhượng nhốt ở phòng trong, bản thân ngủ gác ở
bên ngoài. Nửa đêm Đan Hùng Tín lại sốt cao, ho khan không thôi. Binh
lính trông coi có chút không kiên nhẫn, đề đao đưa qua quát: "Chớ có ho
nữa, đừng có quấy rầy lão tử nghỉ ngơi bằng không ta cho ngươi một đao
giờ".
Đám người Vương Đương Nhân đều không dám lên tiếng nhiều
lời, Địch Nhượng lại cầu xin: "Quân gia, phiền người cho chút nước uống, huynh đệ của ta bệnh rất nặng".
Binh sĩ cười lạnh nói: "Địch
đương gia giết người vô số, khi nào thì phải cầu đến người khác vậy?
Huynh đệ của ngươi khát muốn uống nước, huynh đệ của ta chết thì ai cho
uống nước? Ngươi chớ có lằng nhằng bằng không không đợi các ngươi đến
Đông Đô, thì các ngươi đã xuống gặp Diêm vương trước rồi".
"Cho bọn hắn uống nước đi" Từ Thế Tích không biết từ khi nào xuất hiện, thấp giọng nói.
"Tính các ngươi tốt số, gặp được Lý tướng quân" Binh sĩ lẩm bẩm đi ra ngoài lấy nước.
Từ Thế Tích đứng tại chỗ thần sắc đờ đẫn, Địch Nhượng lại ho khan vài
tiếng, đột nhiên đấm ngực khóc rống lên: "Hùng Tín, ta tự làm tự chịu,
lúc trước đuổi Từ huynh đệ đi, muốn tìm lại nhưng tìm không được mới có
kết cuộc như ngày hôm nay. Hắn lúc này ở đây, cho dù không ra tay cứu
ta, ta cũng nhất định là sẽ bị báo ứng".
Vương Nho Tín ở một bên
nói: "Trại chủ, người nói Thế Tích làm gì, hắn lúc này cũng đã không
biết là ở nơi nào, nếu có hắn ở tại Ngõa Cương, chúng ta làm sao mà thất bại như ngày hôm nay?"
Đan Hùng Tín lại cấp bách ho một trận, cắt ngang lời nói của hai người.
Binh lính rất nhanh đem bát nước đi vào, Từ Thế Tích đưa tay tiếp nhận, đưa
nước cho Địch Nhượng. Địch Nhượng hai mắt nhìn chằm chằm vào Từ Thế
Tích, tràn đầy chờ mong. Chỉ là sau khi uống xong chén nước, Từ Thế Tích tiếp nhận bát rồi xoay người rời đi, Địch Nhượng không khỏi thất vọng
thởdài một hơi, nhìn huynh đệ bên người cũng đều đang cúi đầu ủ rũ, Đan
Hùng Tín hôn mê mờ mịt, trong mộng lẩm bẩm nói: "Sớm biết hôm nay, cần
gì lúc trước?"
"Trại chủ, nghỉ ngơi trước đi" Vương Đương Nhân ngập ngừng nói.
Địch Nhượng không có phương pháp nào khác, nằm xuống trằn trọc, chỉ suy
nghĩ, người kia nhất định là Từ huynh đệ, thanh âm ánh mắt đều giống,
nhưng hắn sao lại làm tướng quân Đại Tùy, hắn rốt cuộc có thể nhớ tới
một hồi kết bái mà cứu bọn ta hay không? Hoặc là lấy đầu bọn ta, đi đổi
lấy phú quý công danh cho hắn?
Hôm sau lên đường, tuy hắn bước đi tập tễnh, tinh thần lại vẫn còn tốt, hắn dù sao cũng đi qua dưới đao
kiếm, liều mạng gian lao, lại bị thương, tuy mỏi mệt nhưng vẫn có thể
sống qua. Địch Nhượng rất ít khi chạy như thế, trên chân sớm phồng lên,
thỉnh thoảng lại rên một tiếng. Thật ra chút khổ sở này hắn vẫn có thể
chịu được, bất quá là để cho Từ Thế Tích để ý tới.
Từ Thế Tích
vẫn bất động, hôm đó đi qua kênh đào, mọi người vội vàng đi cũng quên
mất chỗ trú chân, khi đêm xuống cũng tìm không ra chỗở. Binh sĩ đều oán
hận, lén nói Lý tướng quân không biết dẫn đường dẫn binh, đi theo hắn
cũng không hay ho gì, nào có phong cảnh như khi đi theo Tiêu Đại tướng
quân. Từ Thế Tích trầm mặc không nói, lại đi chừng nửa canh giờ, rốt
cuộc tìm được một ngôi miếu cũ, cánh cửa cũng long cả ra, bàn thờ Phật
cũng không quản được yêu quái nào qua đường.
Từ Thế Tích phân phó cho mọi người nghỉ ngơi ở trong này, đem đám người Địch Nhượng đều dẫn
vào nội điện, các binh sĩ đều tụ tập ở đại điện, đốt lên một đống lửa
lớn.
Nhìn thấy các binh sĩ vẻ mặt đều ôm oán hận, Từ Thế Tích ôm
quyền áy náy nói: "Ta cũng là lần đầu làm loại chuyện này, cũng có chỗ
không chu đáo, mong các huynh đệ đừng trách".
Lấy từ bên người ra một túi da, tiện tay đưa cho mọi người: "Gió núi lạnh lẽo, mọi người uống rượu cho ấm người".
Mọi người vốn bất mãn, nhìn thấy Từ Thế Tích mời uống rượu đều nhiệt tình
hẳn lên, mồm năm miệng mười nói: "Cái này thật ra cũng trách không được
tướng quân. Nếu không phải mấy tặc khấu chán ghét này, chúng ta cũng
không phải vất vả như thế".
"Tướng quân có muốn đem đám tặc khấu này đánh một trận hay không, để xả oán khí?"
"Địch Nhượng này phong cảnh một thời, Trương tướng quân cũng bắt không được
lại rơi vào tay chúng ta, nếu không tra tấn một chút tựa hồ có chút
không công bằng".
Từ Thế Tích nhìn thấy mọi người đem túi rượu
chuyền đi, mỗi người đều uống hai ngụm, hô to thống khoái, chỉ nói: "Chờ chúng ta sau khi ăn uống no đủ, sẽ trút giận lên bọn chúng".
Tất cả mọi người đều uống, mới muốn lấy lương khô thịt khô lên ăn, đột
nhiên đều có chút lay động, đều kêu lên: "Không ổn, sao lại choáng váng
đầu".
Từ Thế Tích chỉ nhìn những người này, thần sắc dưới ánh lửa chiếu có chút âm lãnh, mọi người hô to gọi nhỏ, dưới chân càng thêm mềm nhũn ra, qua một lát, đã ngã đông ngã tây mà nằm xuống, Từ Thế Tích
than nhẹ một hơi, mới muốn đứng dậy, đột nhiên nghe được ngoài cửa miếu
truyền đến một tiếng cười lạnh.
Từ Thế Tích kinh hãi, tay án trên chuôi đao nhảy ra ngoài, nhìn quanh mọi nơi, nhìn thấy một bóng đen
hiện lên trong bóng đêm, lập tức đuổi theo. Hắn biết Tiêu Bố Y phái hắn
đến áp giải Địch Nhượng, chính là muốn xem hắn có thật tình đi theo hay
không, hắn tuy không muốn ở lại Ngõa Cương, nhưng làm sao nhẫn tâm để
cho Địch Nhượng đi tìm chết. Suy tư mấy ngày, lúc này mới hạ quyết tâm,
vô luận thế nào cũng phải cứu Địch Nhượng. Ân tình này hắn không thể
không báo, hắn ở tại Nguyên Vũ mua rượu, hạ mê dược, các binh sĩ uống
vào làm sao mà không ngã. Nhưng hắn cứu Địch Nhượng, đương nhiên lo lắng Tiêu Bố Y có thể sẽ phái người theo dõi giám thị, bằng không làm sao mà tới vừa lúc đến như vậy?
Hắn đuổi theo ra ngoài là hành động
theo bản năng, thầm nghĩ muốn xem có người tới chém giết hay không, bất
quá đuổi theo chừng một chén trà nhỏ, nhìn thấy bóng người chỉ chạy
trốn, rất khó đuổi theo, đột nhiên dậm chân không đuổi theo nữa, xoay
người quay trở lại miếu.
Mới vừa vào miếu, liền ngửi được mùi máu nồng đậm trong gió đêm, Từ Thế Tích rút đao nơi tay, tuy đã quen với
tàn sát, nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng kinh ngạc đến ngây
người tại chỗ.
Hai mươi tên binh sĩ vốn hôn mê, lúc này đều đầu người chia lìa, máu tươi đang phun ra, nhiễm hồng cả mặt đất đại điện.
Từ Thế Tích trong lòng kinh sợ biết trúng kế điệu hổ ly sơn của đối
phương, bước nhanh đi vào phía trong điện Từ Thế Tích lòng bàn tay đổ mồ hôi, sự bất an trong lòng dâng lên. Hắn lúc này không phải lo lắng vì
đám người Địch Nhượng, mà ngược lại có cảm giác lọt vào cạm bẫy.
Người tới đao pháp lợi hại, tuy chém đầu của hai mươi binh sĩ hôn mê, nhưng
bất quá chỉ trong thời gian ngắn, người này công phu đương nhiên là
không tệ, còn có người giúp đỡ, đương nhiên có thể đấu cùng với mình, vì sao lại không quang minh chính đại mà ra tay.
Khi đi vào nội
điện, Từ Thế Tích cảm thấy như bị một chậu nước lạnh dội lên đầu, trong
nội điện trừ còng tay chân ra, đám người Địch Nhượng đến bóng dáng cũng
không thấy.
Từ Thế Tích phục hồi tinh thần, đi tới xem xét còng
tay chân, phát hiện là bị lợi khí cực kỳ sắc bén cắt đứt, trong lòng
cũng lạnh lùng, thầm nghĩ chẳng lẽ chính là Tiêu Bố Y tự thân ra tay?
Bản thân biết hắn có một thanh bảo đao, chém đứt mấy cái này cũng không
thành vấn đề, nhưng Tiêu Bố Y vì sao phải chém mấy binh sĩ này?
Chặt đứt còng tay chân, vậy không phải là giết Địch Nhượng, mà là cứu hắn,
một khi đã cứu, vì sao lại lén lút như thế, Từ Thế Tích nghĩ trái nghĩ
phải cũng không ra.
Trên tường miếu lộ ra một lỗ thủng, người tới hiển nhiên là đem đám người Địch Nhượng từ nơi này đi ra, Từ Thế Tích
theo đường đó chui ra, đốt một cây đuốc, theo vết cỏ dại rạp xuống mà
đi, chỉ cảm thấy khắp nơi mờ mịt, cũng chỉ có một mình hắn, cho dù là
gan lớn, cũng cảm thấy thấy lạnh cả người.
Đột nhiên xung quanh
chợt tối sầm lại, Từ Thế Tích mới phát hiện cây đuốc đã tắt, lại nhìn
thấy ở phương xa có ánh lửa thoáng hiện, giống như có người đang ở đó.
Hắn cắn răng đề đao vọt tới, mặc kệ như thế nào, hắn cũng phải tra cho
ra. Khi tới nơi, chỉ thấy có mấy người đang ngồi sau đống lửa, thấy
không rõ mặt, một người cười lớn nói: "Từ Thế Tích, ngươi rốt cuộc cũng
đã chạy đến sao?"
Từ Thế Tích ngẩn ra, trầm giọng quát: "Địch Hoằng, là ngươi?"
"Không sai, đúng là ta," Địch Hoằng từ sau đống lửa đi ra, lạnh lùng nói: "Từ
Thế Tích, ngươi đuổi tới đây làm cái gì, không lẽ cảm thấy hại Ngõa
Cương vẫn chưa đủ, đặc ý đuổi tới đây muốn đem người của Ngõa Cương đuổi tận giết tuyệt?"
Từ Thế Tích giương mắt nhìn Địch Hoằng, có chút không tin nói: "Là ngươi đem trại chủ cứu ra đây?"
Địch Hoằng cười lạnh nói: "Nếu không là ta, chẳng lẽ còn có thể trông cậy vào phản đồ như ngươi?"
Mấy người sau đống lửa đứng lên, Địch Nhượng lảo đảo đi ra, hai mắt rưng rưng nói: "Thế Tích, thì ra thực chính là ngươi?"
Từ Thế Tích nhìn thấy Địch Nhượng còn sống, cũng thở ra một hơi nói: "Trại chủ, người còn sống là tốt rồi".
Ở sau đống lửa trừ đám người Địch Nhượng, Đan Hùng Tín, còn có thêm ba
người, một người là Phòng Huyền Tảo, Từ Thế Tích đương nhiên biết, còn
có hai người lạ mặt, một người vuông vắn, vẻ mặt luôn mang theo vẻ cười
cợt nhàn nhạt, một người khác cầm đao đứng ở phía sau người nọ, trên
người cơ bắp cuồn cuộn, tự nhiên có sức lực không tệ.
Nhìn thấy
đơn đao ở trong tay tráng hán, trong bóng đêm lóe lên hào quang xanh
nhạt, nhớ tới binh sĩ đã chết trong điện, Từ Thế Tích ngạc nhiên nói:
"Các binh sĩ chính là do vị tráng sĩ này giết?"
Địch Nhượng môi
mấp máy, thương tâm nói: "Thế Tích, ta tự hỏi đối đãi với ngươi không
tệ, chẳng lẽ hiện tại ngươi còn muốn vì các binh sĩ này mà lấy tính mạng của ta? Địch Hoằng lúc trước nói ngươi sinh lòng phản bội ta còn không
tin, nhưng lần này ngươi rõ ràng biết chúng ta bị bắt, cũng không có
động tĩnh gì, còn muốn áp giải chúng ta đi Đông Đô đổi lấy phú quý, thật sự là không nên. Nếu không phải Bồ Sơn Công mời tráng sĩ Thái Kiến Đức
ra tay cứu giúp, chỉ sợ chúng ta thực phải chết trong tay ngươi!"
Từ Thế Tích sửng sốt, trong lòng trầm xuống, quay đầu nhìn về phía người
mặt vuông vắn, thở dài một hơi nói: "Ngươi chính là Bồ Sơn Công Lý Mật?"
Lý Mật thở dài nói: "Thế Tích, cũng may còn sai chưa nhiều, quay đầu lại
cũng không muộn. Địch đương gia là người lòng dạ rộng rãi, cho dù ta
biết Ngõa Cương bị phá, trại chủ bị bắt giải đi Đông Đô cũng nhịn không
được mà đi mời nghĩa sĩ cứu người. Cũng may chúng ta đuổi tới kịp thời,
nghĩa sĩ ra tay giết hết binh sĩ, lại đơn độc cứu người, thật sự là
không đành lòng để ngươi chìm sâu vào vũng bùn, buông đồ đao quay lại
Ngõa Cương, nói vậy Địch đương gia nhất định sẽ bỏ qua chuyện cũ".
Từ Thế Tích nắm chặt trường đao, gân xanh trên tay nổi lên, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài nói: "Bồ Sơn Công, ngươi quả nhiên là một thiên
tài, bực mưu kế này cũng có thể nghĩ ra được, ngươi hãm ta bất nghĩa,
lại lấy được tín nhiệm của trại chủ, Ngõa Cương trại này rơi vào tay
ngươi, nói vậy cũng chỉ như trở bàn tay".
Lý Mật lắc đầu nói:
"Thế Tích, ngươi sao lại nói như vậy, ta ngưỡng mộ đại danh của trại
chủ, ngàn dậm mời người tới cứu, thành công đểổn thỏa đường lui, sao lại hãm ngươi bất nghĩa? Với bản lãnh của ngươi, hai mươi binh sĩ kia làm
sao mà là đối thủ của ngươi, ngươi chần chờ không chịu ra tay, ta nghĩ
sai à!"
Hắn không nói tiếp, nhưng ý tứ không cần nói cũng biết,
đám người Đan Hùng Tín đều trầm mặc không nói gì, Địch Hoằng đã nhảy
đến, chỉ tay mắng: "Từ Thế Tích, ngươi lúc trước hại tính mạng của ta,
hôm nay lại hại Ngõa Cương. Ngươi nói đi, nếu ngươi không phải là nằm
vùng của Tiêu Bố Y, nói cho hắn biết địa hình của Ngõa Cương, Tiêu Bố Y
làm sao mà công phá Ngõa Cương nhanh như vậy? Ngươi phản Ngõa Cương, hôm nay lại muốn áp giải trại chủ đổi lấy vinh hoa phú quý, chuyện sau khi
thất bại, lại đuổi giết tới đây, người như ngươi, bất nhân bất nghĩa,
Ngõa Cương làm sao có thể tha cho ngươi?"
Từ Thế Tích giống như
bị một chậu nước lạnh dội từ từ đầu xuống chân, tay chân lạnh như băng,
hắn phát hiện ánh mắt của mọi người đều lộ ra vẻ thương xót, hắn tuy
miệng lưỡi linh hoạt, nhưng lúc này cũng đã hết đường chối cãi!