Viên Lam nghe được Cầu Nhiêm Khách phân tích rất
có lý, trong lòng nhiều ít có chút tự hào, tự hào là vì người có thể
liên thủ cùng Tiêu Bố Y, Cầu Nhiêm Khách cũng không nhiều, hắn may mắn
trở thành một trong số đó có thể nào không tự hào cho được. Mà quan
trọng nhất là, hắn biết mình rốt cuộc đã trở thành một phần tử mà Tiêu
Bố Y tín nhiệm.
Chuyện lấy bảo tàng cũng không tính là thoải mái, Tiêu Bố Y chỉ có thể tìm người tín nhiệm nhất đi làm, Viên Lam hắn cũng không có phụ sự tín nhiệm của Tiêu Bố Y. Hắn từ lúc quen với Tiêu Bố Y
tới giờ, thầm nghĩ đem hắn mượn sức thành con rể của mình, nhưng đến hôm nay, hắn phát hiện có đôi khi không cần tầng quan hệ này, Tiêu Bố Y
cùng hắn ở chung cũng không tệ. Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ trong
lòng hắn, càng thêm thân thì càng tốt mà thôi, hắn mang theo con gái tới Dương Châu, lại ở tại Sơn Dương đợi Tiêu Bố Y, vẫn luôn có suy nghĩ này trong đầu.
Mủi chân nhẹ điểm, tấm ván gỗ bên cạnh Viên Lam kèn
kẹt một tiếng mở ra, bên dưới khoang thuyền thì ra còn có một tầng nữa,
phía dưới có sắp chỉnh tề mười mấy cái rương lớn, Viên Lam đi xuống
khoang thuyền trước, đưa tay mở các rương này ra.
Không có mùi
đồng tỏa ra, rương mở ra, chỉ có hào quang hoặc chói mắt hoặc hòa nhã,
nhiều màu lấp lánh, phảng phất như mở cửa tiên cảnh vậy. A Tú cùng Chu
Mộ Nho nhìn thấy liền ngẩn ra tại chỗ, thật lâu sau vẫn không thể nhúc
nhích.
Bên trong rương không có tiền, có chính là bạch ngọc phỉ
thúy, trân châu mã não, tùy tiện xuất ra một món đều là giá trị liên
thành. Trừ châu báu ra, còn có mấy rương tràn đầy vàng khối, ánh vàng
lấp lóa làm cho người ta rúng động.
Tiêu Bố Y nhìn qua, đột nhiên hỏi, "Vương Thế Sung không có ngăn đón ở đường thủy?"
"Đương nhiên là có ngăn cản" Viên Lam khẽ cười nói: "Hắn thấy tiền như mạng,
biết ngươi muốn chiếm bảo tàng, làm sao mà chịu cho ngươi ở dưới mắt hắn mà lấy đi như vậy?"
"Vậy ngươi chuyển đi như thế nào?" Tiêu Bố Y tò mò hỏi, hắn dùng người thì không nghi ngờ, một khi đã lựa chọn tin
tưởng Viên Lam, mọi chuyển đều giao cho Viên Lam xử lý. Viên Lam này
mười phần có chừng mực, nhưng làm việc rất ổn thỏa, Tiêu Bố Y rất tin
tưởng vào năng lực cùng ánh mắt của hắn.
"Thuyền chúng ta vận
chuyển hàng hóa luôn có ngăn ngầm, mười phần bí ẩn" Viên Lam giải thích: "Loại hàng hóa trên thuyền chỉ là chưng ra cho có, trên thực tế phía
dưới còn có một tầng nữa, nhưng nhìn từ bên ngoài, thực không có dị
trạng gì. Vương biện tới điều tra tuy cẩn thận, nhưng không có phát hiện ngăn ngầm" Nói tới đây Viên Lam đi đến ngõ ngách, đưa tay sờ soạng,
khoang thuyền lại đột nhiên hiện ra ngăn ngầm, không gian khá lớn. Hắn
đem bí mật của thuyền nói cho đám người Tiêu Bố Y, hiển nhiên đối với
bọn họ là cực kỳ tín nhiệm.
"Vương Biện kia điều tra cũng quá sơ ý" Chu Mộ Nho buông một câu.
Viên Lam cười cười, đưa tay xoay chuyển hai cái, khép lại ngăn ngầm, "Mộ Nho có thể thử điều tra".
Chu Mộ Nho chạy đến chỗ Viên Lam mới vừa đứng, lại chỉ thấy tấm ván gỗ trơn nhẵn, không thấy cái gì khác, không khỏi có chút quẫn bách. Viên Lam
cười nói: "Cơ quan trong này là do thợ khéo tay ở kinh đô chế ra, không
biết phương pháp mở ra mà mạnh mẽ mở ra thì chỉ tổ làm cho cơ quan phát
tác".
Chu Mộ Nho hoảng sợ, cuống quít nhảy sang một bên, Viên Lam tiếp tục nói: "Cơ quan có khói mê, nỏ tiễn cùng nhiều loại khác, đối
phó người khác nhau thì sẽ có phương pháp khác nhau. Ta chỉ sợ Vương
Biện thực phát hiện, lúc ấy đã chuẩn bị vô nước, cũng may hắn không có
đục thuyền, cũng là chuyện may mắn cho nhau".
"Vô nước là làm cái gì?" A Tú hỏi.
"Đây là trên sông, thuyền một khi cho nước vào, ta nghĩ chính là Khương Thái Công cũng ngồi không được" Viên Lam cười nói: "Chẳng qua chiêu này chỉ
để ngăn trở địch, đến bước vận dụng cụ thể còn phải xem phản ứng của đối thủ, chúng ta cũng không muốn ngọc thạch câu phần".
"Đối phó đạo tặc cùng quan phủ phải dùng phương pháp khác nhau," Tiêu Bố Y giải
thích: "Nếu là giặc đến cướp, giết sạch cũng không sao, nhưng nếu quan
phủ mà nói, thì phải lo lắng rất nhiều, Vương Biện khi điều tra, nếu
thuyền chìm xuống nước, làm sao còn có thể lo lắng vấn đề có châu báu
hay không?"
A Tú cùng Chu Mộ Nho đều đã hiểu được, thầm nghĩ thực độc, loại cơ quan này của Viên Lam thật ra đã xét đến rất nhiều tình
huống, nhưng hiển nhiên đều không phải là vì lần vận chuyển châu báu
này, mà là bình thường còn có lén vận chuyển hàng hóa riêng.
"Hôm nay ta cuối cùng cũng tính là không có nhục sứ mệnh" Viên Lam cười nói: "Chuyện còn lại, chính là chuyện của Bố Y ngươi".
Tiêu Bố Y nhìn về phía Cầu Nhiêm Khách nói: "Đại ca trong chuyện này đã xuất lực rất lớn, nếu không phải đại ca đem chi tiết của đối thủ điều tra rõ ràng, ta nói không chừng đã không thể đứng ở trong này, cho nên bảo
tàng này, mời đại ca chọn trước".
Cầu Nhiêm Khách đi tới nhìn,
tùy tay cầm lấy một con ngựa ngọc lên nhìn, con ngựa ngọc này trắng nõn
không tì vết, thợ khéo léo cẩn thận, hào quang tỏa ra rất có hồn, cho dù A Tú cùng Chu Mộ Nho nhìn, cũng biết có giá trị liên thành, bên trong
rương tùy tiện mấy một viên châu cũng có thể xem như là cả một gia tài
của một người dân thường, mười mấy cái rương này ngẫm lại cũng làm cho
người ta sợ hãi.
"Con ngựa ngọc này cũng không tệ" Cầu Nhiêm
Khách nhìn thấy con ngựa ngọc, lại đặt vào trong rương, xem qua xem lại
rồi lắc lắc đầu nói: "Chỉ tiếc trong này không có thứ ta muốn".
Viên Lam rất kinh ngạc, "Trương huynh muốn cái gì, ta xem thử có giúp được
người hay không" Viên Lam là sĩ tộc đại hộ Nhữ Nam, trải qua bao nhiêu
sóng to gió lớn, nhưng nhìn thấy mấy châu báu này nơi tay, cũng có một
khắc hồi hộp, Cầu Nhiêm Khách thành danh rất sớm, nói là trưởng bối của
Tiêu Bố Y cũng không quá, cho nên Viên Lam tôn xưng một tiếng Trương
huynh.
"Ta thật ra muốn xem nhất chính là Thiên thư, nhưng trong
này hiển nhiên không có" Cầu Nhiêm Khách sau khi nói xong, liền cất bước đi, "Mấy thứ này ta muốn là có, mang ở trên người chi cho mệt".
Hắn đi rất thoải mái, phất ống tay áo không có nửa phần vướng bận, Viên Lam nhìn hắn mà lòng tràn đầy khâm phục, Tiêu Bố Y nhún nhún vai, cười giảo hoạt, "Ta đã biết huynh sẽ không muốn, vậy sẽ do ta phân phối".
Cầu Nhiêm Khách đã ngồi xuống, uống miếng nước trà, khóe miệng hơi mỉm
cười, thấp giọng lẩm bẩm: "Ta đã biết tiểu tử ngươi gian xảo rồi mà".
***
Tiêu Bố Y người ở trên thuyền, vận khí ngồi xuống, suy nghĩ cũng đã đến Thái Bình thôn, Viên Lam tuy phân phó thuyền đi ngày đêm, nhưng cũng phải
tới sáng mới tới được Lương quận, Bùi Bội hiện tại không biết thân thể
đã thế nào rồi? Hắn cùng Cầu Nhiêm Khách một đường, dĩ nhiên là huynh đệ tình thâm, nhưng cũng hy vọng đến lúc đó Cầu Nhiêm Khách xem mạch cho
Bùi Bội, sớm giúp Bùi Bội vượt qua ải này, muốn nói đạo dưỡng sinh, Nhạc thần y dĩ nhiên cao minh, nhưng Cầu Nhiêm Khách Tôn Tư Mạc người nào
thật ra cũng đều là đại gia về thuật dưỡng sinh, Bùi Bội được ba người
này trị, nhất định sẽ không việc gì.
Cửa phòng vang lên hai tiếng ‘cốc cốc’ nhự, sau đó là yên lặng.
Tiêu Bố Y tuy suy tư, lại nghe được trước cửa có người, đây là trên thuyền,
là ai đến tìm mình? Nếu là Cầu Nhiêm Khách, quá nửa sẽ lập tức đẩy cửa
vào, nếu là huynh đệ, thì đã sớm hô hào lên rồi, Tiêu Bố Y nghĩ vậy,
trong lòng chợt động, chạy tới trước cửa nhẹ nhàng mở ra, liền nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng như hoa của Viên Xảo Hề.
"Xảo Hề, là cô?"
"Là, là, là ta…"
"Có việc sao?" Tiêu Bố Y ánh mắt đã dừng ở cái khay trên tay nàng, ở trên có đặt một cái ấm trà cùng hai chén trà.
"Không có việc gì" Viên Xảo Hề lời vừa ra lại cảm thấy có chút không đúng, "Tiêu, Tiêu đại ca, huynh muốn uống trà không?"
Tiêu Bố Y nhìn thấy Viên Xảo Hề khẩn trương, cũng có chút xấu hổ, "Mấy cái
này cho hạ nhân làm là được, cần gì nàng vất vả, bất quá một khi đã đến
đây, vào ngồi một chút nhé?"
Viên Xảo Hề đỏ mặt gật đầu, "Được"
Nàng vừa nói xong thì quay đầu lại nhìn, rồi lại rất nhanh quay đầu đi,
rồi bước vào trong phòng, đặt khay trà xuống châm trà.
Tiêu Bố Y
nhìn thấy Viên Xảo Hề làm ra vẻ hồn nhiên không biết mà rót trà, thì
biết nàng đang thẹn thùng, liền ôn nhu nói: "Xảo Hề…"
Viên Xảo Hề phục hồi tinh thần lại, lúc này mới nhìn thấy nước trà đã tràn ra
ngoài, nhẹ ‘a’ một tiếng, luống cuống tay chân đi tìm đồ lau, Tiêu Bố Y
cầm lấy tay của nàng, nhẹ giọng nói: "Không sao đâu".
Viên Xảo Hề đã không thể nhúc nhích, nàng cũng không có giãy dụa phản kháng. Hôm
nay nàng đến đưa trà, vốn là do phụ thân phân phó, nàng cũng muốn tìm
hiểu bản thân vì sao lại khẩn trương như thế. Nàng thật ra đã xem như là cùng Tiêu Bố Y ngủ cùng giường, đương nhiên chỉ là ngủ cùng giường
trong thời gian khác nhau, nhưng gối cùng một cái gối cũng xem như là
ngủ cùng rồi!
"Ngồi đi, Xảo Hề, nàng hình như rất sợ ta?" Tiêu Bố Y khẽ cười hỏi.
Viên Xảo Hề rốt cuộc cố khởi dũng khí ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt tràn đầy thiện ý của Tiêu Bố Y, chậm rãi lắc lắc đầu.
"Chúng ta đều là bằng hữu" Tiêu Bố Y nghiêm mặt nói: "Ta cùng với lệnh tôn đã
xem như là bằng hữu thân thiết, ta cùng với nàng cũng vậy, một khi đã là bằng hữu, thì cùng với nhau phải là vui vẻ chứ không phải là sợ hãi mới phải".
"Không phải sợ hãi" Viên Xảo Hề rốt cuộc nói chuyện,
"Tiêu đại ca, ta, ta vốn là như thế, ta cũng biết bản thân như vậy là
không tốt, nhưng cũng bởi vì rất ít cùng nam nhân nói chuyện, ngoại trừ
người nhà, một mình đi vào phòng nghỉ của nam nhân cũng là lần thứ hai".
"Lần đầu tiên là nơi nào?" Tiêu Bố Y buồn cười hỏi.
"Cũng là ở trong phòng của chàng, chính là lần chàng uống rượu đó" Viên Xảo
Hề cũng nhịn không được cười, nàng cuối cùng đã thả lỏng.
Tiêu Bố Y nhẹ nhàng thở ra, cùng tiểu nha đầu này ở cùng một chỗ, nàng khẩn
trương, cũng làm cho mình cảm thấy áy náy giống như bọn buôn người vậy.
Buông tay của nàng ra, tùy ý ngồi xuống giường, vỗ vỗ mép giường nói:
"Nàng nếu không chuẩn bị lập tức đi, không bằng ngồi xuống nói chuyện
một chút".
Viên Xảo Hề gật gật đầu, cũng không cự tuyệt, nhu
thuận ngồi xuống, thật lâu sau, Viên Xảo Hề hỏi: "Tiêu đại ca muốn
chuyện trò về cái gì?"
Tiêu Bố Y dở khóc dở cười, suy nghĩ hồi lâu, "Xảo Hề, lệnh tôn chỉ có một mình nàng là con gái?"
"Con gái chỉ có một, chẳng qua ta có ba ca ca" Viên Xảo Hề trả lời chi tiết.
"Bọn họ cũng buốn bán giống như lệnh tôn chứ?" Tiêu Bố Y tận lực tìm đề tài mà Viên Xảo Hề quen thuộc.
Viên Xảo Hề gật gật đầu nói: "Đúng vậy, nhà của thiếp nhiều thế hệ buôn bán, gia phụ cũng muốn làm cho bọn họ kế thừa tổ nghiệp, cho nên khi bọn họ
từ rất nhỏ, phụ thân đã dạy bọn họ bản lĩnh buôn bán".
Tiêu Bố Y cử chỉ thân thiện, hỏi là những chuyện bình thường, Viên Xảo Hề bất tri bất giác đã thả lỏng toàn thân.
"Vậy bọn họ vì sao không làm quan?" Tiêu Bố Y lại hỏi.
Viên Xảo Hề lần này do dự, "Tiêu đại ca, có chút chuyện phụ thân không cho thiếp nói với người ngoài".
"Vậy thì ta không hỏi nữa" Tiêu Bố Y cuống quít nói.
Viên Xảo Hề cũng hé miệng cười nói: "Nhưng chàng không phải người ngoài"
Nàng ta nói tới đây, trên mặt lại là hiện lên màu hồng, cũng ngẩng đầu
lên, liếc nhanh nhìn Tiêu Bố Y.
Từ sau khi vào phòng, nàng cũng chưa dám nhìn thẳng vào Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y mới biết thẹn thùng cũng là bệnh dể lây, không biết Viên Xảo Hề vô tình đề cập, hay là cố ý, mà trên mặt cũng có chút nóng lên. Hai người
đều không có đề cập đến quan hệ lẫn nhau, nhưng lại biết đã không thể
chia cắt. Tiêu Bố Y lựa chọn tín nhiệm Viên Lam, hắn cũng đích xác cần
một trợ thủ như vậy, lại biết Viên Lam là người làm ăn, chuyện gì cũng
đều cầu ổn thỏa, Xảo Hề này đương nhiên chính là lợi thế để gia tăng ổn
thỏa.
"Cha thiếp nói, hiện nay triều đình nịnh thần đầy đường,
Thánh Thượng lại thích thành công vĩ đại," Viên Xảo Hề nói tới đây, có
chút sợ hãi nói: "Tiêu đại ca, mấy lời này chàng sẽ không nói ra chứ?"
"Nàng nói sao?" Tiêu Bố Y trêu chọc hỏi.
Viên Xảo Hề nghẫm nghĩ, "Cha thiếp nói trên đời này nếu còn có hai người có
thể bảo hộ thiếp. Một chính là người, người kia chính là chàng, Tiêu đại ca, thiếp tin lời cha nói".
Nàng tuy tuổi còn nhỏ, nhưng nụ cười trên mặt đầy vẻ không chút nghi ngờ, rất hiển nhiên là trong mắt nàng,
phụ thân có sức nặng so với Tiêu Bố Y hơn một ít, chỉ là Tiêu Bố Y lại
cảm thấy, hắn có thể bài danh vị trí thứ hai này, đã thật sự là rất vinh hạnh rồi.
"Làm quan trong triều đình đương nhiên có thể, nhưng
cha thiếp nói, mấy ca ca của thiếp đều không phải là người làm quan,
tính cách rất dễ đắc tội với người khác. Miếu đường bùn đất rất sâu, đấu đá lẫn nhau, với năng lực của bọn họ, một khi không lưu tâm sẽ bị người hãm hại, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp họa sát thân" Viên Xảo Hề còn
giải thích: "Tiêu đại ca, thật ra cha thiếp mới đầu cũng không đồng ý để chàng ở tại miếu đường làm quan, sau lại nói chàng là dị số của Đại
Tùy, rốt cuộc sẽ như thế nào người cũng nghĩ không ra. Nhưng dị số dù
sao cũng rất ít, mấy ca ca của thiếp đã bị phụ thân nghiêm lệnh cấm vào
triều làm quan, bởi vì Thánh Thượng thật sự hỉ nộ vô thường, cha chỉ sợ
các ca ca vô ý chọc giận Thánh Thượng, sẽ làm cho cả gia tộc gặp phải
phiền toái".
Tiêu Bố Y biết Viên Lam vốn cầu an ổn, gật đầu nói:
"Con người sống ở trên đời này, dù sao cũng có rất nhiều lựa chọn, lệnh
tôn nói cũng rất có đạo lý, chẳng qua ta cũng chỉ là thân bất do kỷ mà
thôi".
"Thật ra, thật ra…" Viên Xảo Hề lại đỏ mặt, rụt rè nói:
"Tiêu đại ca, thiếp muốn nói cái này, thiếp nếu nói ra, chàng đừng có
trách thiếp nha".
"Ta tại sao lại trách nàng?" Tiêu Bố Y cười
không nổi nói: "Trên đời này nếu thực có người không có tâm cơ, không
muốn đi hại người khác, ta nghĩ một người là Đạo Tín, người khác nữa thì chính là nàng".
Viên Xảo Hề ngẩn ra, "Đạo Tín cao tăng? Thiếp
thật ra kính đã lâu, thiếp làm sao dám so cùng người này?" Nhìn thấy nụ
cười của Tiêu Bố Y, Viên Xảo Hề hiểu được, cúi đầu thấp giọng nói: "Tiêu đại ca, chàng lại giễu cợt thiếp".
Tiêu Bố Y nhìn thấy vẻ xấu hổ của nàng, trong lòng ấm áp, "Xảo Hề, ta nói là thật tình. Ta tuy cùng
nàng chỉ mới gặp nhau vài lần, đối với nàng lại biết nàng rất là tốt.
Nàng như là một trang giấy trắng, rất nhiều chuyện không biết, nhưng
người như thế, làm sao ai lại nhẫn tâm giễu cợt?"
Viên Xảo Hề ngẩng đầu lên, đôi mắt linh động nhìn Tiêu Bố Y, "Tiêu đại ca, cảm ơn chàng".
"Cảm ơn cái gì?" Tiêu Bố Y khó hiểu hỏi.
Viên Xảo Hề buồn bả nói: "Cảm ơn chàng đã cùng thiếp nói chuyện, trừ phụ
thân ra, thiếp đây là lần đầu cùng người khác nói nhiều như vậy".
Tiêu Bố Y cười cười, "Lệnh tôn không khỏi quản giáo nàng quá nghiêm khắc".
"Không phải như thế" Viên Xảo Hề lắc đầu nói: "Cùng thiếp nói chuyện, không
phải khen thiếp nhu thuận, thì cũng nói thiếp xinh đẹp, không phải nói
ta không hiểu chí hướng của bọn họ, thì cũng nói căn bản không cho thiếp đi hiểu chí hướng của bọn họ. Trừ phụ thân ra, cho dù là các ca ca cho
tới bây giờ cũng không quan tâm thiếp nói cái gì, chỉ có Tiêu đại ca là
chân chính nghe thiếp nói chuyện. Chàng trong lòng thiếp tuy không có uy nghiêm như cha, nhưng thiếp, thiếp thích, thích cùng Tiêu đại ca nói
chuyện".
Tiêu Bố Y tuy đang cười, lại nhiều ít có chút cảm khái,
nếu nói Bùi Bội chỉ dùng bề ngoài lạnh lùng để bảo hộ bản thân, thì Viên Xảo Hề lại chỉ có thể là cam chịu, cùng hắn chẳng qua chỉ là chuyện trò nói chuyện phiếm, thế nhưng cũng đã làm nàng thực khoái hoạt, yêu cầu
của nàng thật sự không tính là cao.
"Tiêu đại ca, thiếp nói sai rồi sao?" Viên Xảo Hề nhìn thấy Tiêu Bố Y trầm ngâm, trong lòng lo sợ.
"Nàng cũng không nói gì sai," Tiêu Bố Y nghiêm mặt nói: "Xảo Hề, nàng nói rất đúng, nàng có quyền lợi tranh thủ sự tự do của bản thân".
"Có quyền lợi tranh thủ sự tự do của bản thân?" Viên Xảo Hề trên mặt lộ ra vẻ mê man, "Thiếp có quyền lợi gì?"
Tiêu Bố Y biết giải thích chuyện giải phóng nữ quyền có mà tới trời sáng cũng chưa xong.
Vào thời đại này, phụ nữ căn bản không có địa vị gì, người giống như Bùi
Minh Thúy là cực kỳ ít, Bùi Bội giết người, khi làm việc cũng chỉ có thể nữ cải nam trang, cho dù người như Lý Uyên Vương Thế Sung, cũng đem con gái làm lợi thế như là hàng hóa. Viên Xảo Hề thuở nhỏ đã tiếp thu loại
tư tưởng này, đối với nàng mà nói chúng sinh ngang hàng có lẽ có thể lý
giải được, nhưng đối với nàng mà nói nam nữ ngang hàng, vậy quá nửa
chính là suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi.
Triều Tùy là như
thế, trong trí nhớ của Tiêu Bố Y, hình như các vương triều phong kiến
đều như thế, cũng chỉ đến niên đại của hắn, phụ nữ mới chân chính được
xem như là nửa bầu trời. Đối với Viên Xảo Hề mà nói, nàng đích xác không dám muốn bất cứ quyền lợi gì.
"Xảo Hề, nàng cũng biết, lệnh tôn đã đem canh thiếp của nàng cho ta" Tiêu Bố Y ho khan nói.
Viên Xảo Hề có ý xấu hổ, thấp giọng nói: "Thiếp biết, cha nói ngày sinh bát tự của chúng ta rất hợp nhau".
Tiêu Bố Y nhẹ nhàng thở dài, đưa tay khẽ vuốt nhẹ lên bờ vai mềm mại của
Viên Xảo Hề, "Xảo Hề, tuy từ xưa có câu, nói cái gì cha mẹ đặt đâu con
ngồi đó, nhưng nàng không cần có trói buộc gì, ta sẽ tôn trọng sự lựa
chọn của nàng…"
Hắn còn chưa nói xong, Viên Xảo Hề đã nhẹ nhàng
rúc vào lòng Tiêu Bố Y, thấp giọng nói: "Tiêu đại ca, chàng đối với
thiếp thật tốt".
Tiêu Bố Y sửng sốt, không nghĩ đến sẽ có loại
kết quả này. Mấy tháng trước, Xảo Hề này hay thẹn thùng cũng không lấy
gì làm lạ, chẳng lẽ qua mấy tháng sau, lại đối với mình rất sinh hảo
cảm. Tiêu Bố Y trầm mặc hồi lâu mới nói: "Xảo Hề, nàng mới vừa rồi muốn
nói gì?"
Viên Xảo Hề nhẹ nhàng rúc vào lòng Tiêu Bố Y, thấp giọng nói: "Thiếp muốn nói, làm bạn với vua như làm bạn với hổ. Tiêu đại ca
đều nói, con người sống ở trên đời này, có thể có bao nhiêu sự lựa chọn. Tiêu đại ca thông minh như thế, không làm quan cũng có thể sống thật
tốt, vì sao chấp nhất với quan vị này không buông?"
Thật lâu sau
không có nghe thấy Tiêu Bố Y trả lời, Viên Xảo Hề ngẩng đầu lên, bất an
nói: "Tiêu đại ca, thiếp chẳng qua chỉ là một tiểu nữ tử, kiến thức thô
thiển, nói ra chỉ cái nhìn của bản thân, chàng đã đáp ứng qua sẽ không
trách thiếp đó".
Tiêu Bố Y lắc đầu nói: "Xảo Hề, ta không có trách nàng, ta chỉ đang nghĩ, ta giải thích như thế nào với nàng thôi".
"Ồ?" Viên Xảo Hề lắc đầu nói: "Thật ra, thật ra chàng cũng không cần giải
thích với thiếp, thiếp nếu thực gả cho chàng, chàng có làm quan hay
không thiếp cũng đều sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh chàng".
Nàng khi nói ra vĩnh viễn ở bên cạnh chàng, rất là tự nhiên, hiển nhiên trong lòng
đã hạ chủ ý. Tiêu Bố Y do dự nói: "Thật ra ta khi bắt đầu cũng có ý nghĩ trong đầu giống như nàng vậy, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ
đến sẽ làm quan gì, ta cũng không muốn quan. Con người sống trên đời,
như cây cỏ sống một thu, không lo lắng vô tư mà vui vẻ thật sự so với
cái gì cũng đều hạn phúc hơn…"
Viên Xảo Hề đôi mắt nhìn Tiêu Bố
Y, chăm chú nghe, có chút say mê, nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng
như thế, trong lòng nàng một khắc này chỉ nghĩ, nếu cả đời đều ở bên
cạnh nam nhân này, nghe hắn nói chuyện, vậy so với bất cứ cái gì cũng
đều vui vẻ hơn.
"Nhưng ta nghĩ là một chuyện, mà làm lại là một
chuyện khác" Tiêu Bố Y trầm giọng nói, thần sắc như đang nhớ lại. Hắn
tới nơi này chỉ mới một năm, nhưng tất cả những chuyện phát sinh trong
một năm này, cả đời hắn cũng chưa từn nghĩ qua.
Đao quang kiếm ảnh, huyết vũ tinh phong, đấu đá lẫn nhau, còn có chân tình khó quên trong hoạn nan kia nữa.
Hắn cũng là người, cũng có cảm tình, cũng có lúc sa sút. Chỉ là có khi, hắn cũng có chút áp lực về tâm lý khó có thể thừa nhận nổi, hắn thậm chí
cũng không biết bản thân có thể còn sống để nhìn thấy ánh mặt trời ngày
mai hay không nữa.
Quyền như Lý Hồn thì thế nào, có được Miễn tử
thiết khoán thì thế nào, phải chết thì vẫn phải chết. Hắn thiện lương
nhân hậu thì sao, người muốn mạng hắn đối với hắn cũng không quen biết,
không phải vì cừu hận, có lẽ chẳng qua chỉ là năm trăm lượng vàng mà
thôi.
"Khi sói ăn dê, dê có biện pháp gì?" Tiêu Bố Y đột nhiên hỏi, "Cầu sói không ăn nó sao?"
Viên Xảo Hề chớp chớp mắt, "Vậy sói sẽ đồng ý sao?"
Tiêu Bố Y khóe miệng lộ ra nụ cười chua sót, "Soi ăn dê nguyên nhân rất đơn
giản, là bởi vì đói khát. Người ăn thịt người nguyên nhân cũng rất đơn
giản, là bởi vì biến chất. Dê nếu không muốn bị ăn, cũng không thể đi
cầu ai, mà là phải đoàn kết lại, lợi dụng chính cặp sừng của bản thân,
trừ cái đó ra, không còn phương pháp nào khác. Vô luận ngươi có muốn ăn
sói hay không, thì bản thân ngươi cũng phải mạnh mẽ lên, không biết nàng hiểu được ý của ta không?"
Viên Xảo Hề suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Thiếp không hiểu lắm, nhưng Tiêu đại ca, chàng về sau có thể kiên nhẫn giúp thiếp hiểu không?"
Tiêu Bố Y im lặng hồi lâu, đột nhiên nói: "Ta lần này muốn xuống thuyền tại Lương quận".
"Ồ?" Viên Xảo Hề kinh ngạc nói: "Chàng không phải là muốn theo Thông Tể Cừ
nhắm hướng bắc tới Thái Nguyên sao? Chàng xuống thuyền tại Lương quận để làm cái gì?"
"Đi gặp một người" Tiêu Bố Y chậm rãi nói.
Viên Xảo Hề do dự nói: "Là một nữ nhân?"
Tiêu Bố Y không thể không nói Viên Xảo Hề tuy giống như một trang giấy
trắng, nhưng trực giác của nữ nhân vẫn rất chuẩn, nhìn thấy Tiêu Bố Y
gật đầu, Viên Xảo Hề thấp thỏm hỏi: "Nàng ta đẹp lắm sao?"
"Ta cho tới bây giờ còn chưa thấy qua bộ dáng của nàng ta" Tiêu Bố Y lắc đầu nói.
Viên Xảo Hề rất là kinh ngạc, "Vậy gia thế của nàng ta tốt lắm sao?"
"Nàng ta cô khổ một mình, vẫn là độc lai độc vãng" Tiêu Bố Y khi nói tới đây, có chút buồn bã, bởi vì hắn xem ra, Bùi Bội hiển nhiên so với Viên Xảo
Hề kiên cường hơn rất nhiều, nhưng hắn hiện tại mới hiểu được, cái giá
của sự kiên cường này không khỏi rất cao. Trong mắt Viên Xảo Hề, hiển
nhiên nhìn không ra giá trị của bản thân nàng, chỉ là từ dung mạo cùng
gia thế so sánh với người khác, không thể không nói nhận thức của nàng
có chút giới hạn.
"Vậy Tiêu đại ca tìm nàng…" Viên Xảo Hề muốn nói lại thôi.
Tiêu Bố Y nhẹ giọng nói: "Không bằng ta kể cho nàng chuyện xưa trước có được không?"
Viên Xảo Hề gật đầu, khẽ cười nói: "Thiếp trước đây, thích nhất là nghe má
má kể chuyện xưa cho thiếp nghe" Tiêu Bố Y không giải thích, đã bắt đầu
từ khi đi quan ngoại, "Ta cùng nàng ta chân chính quen nhau trong một
đêm mưa đẫm máu…"
Tiêu Bố Y nhẹ nhàng kể lại chuyện kết giao cùng Bùi Bội, từng chi tiết như rõ ràng xuất hiện trong đầu, quan ngoại đêm
mưa ngăn địch, thảo nguyên hoàng hôn chuyện trò, sóng vai đối kháng Lục
An Hữu cùng Lịch Sơn Phi, sơn động đàm tiếu, những lời trong đêm tại
Đông Đô, ám sát tại Tứ Phương quán, hiểu lầm tiêu tan, cho đến khi nàng
vì Nguyệt Quang mà nhảy xuống nước, bệnh nặng ở thân mà vẫn tiến đến
cùng hắn liên thủ đánh lui Lý Tử Thông.
Tất cả mọi chuyện nàng
làm, từ khi làm cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến Tiêu Bố Y sẽ hồi báo cái gì, nàng yêu, cho nên nàng làm, chưa từng hối hận!
Tiêu
Bố Y khi bất giác nói lên tất cả những điều này, mới phát hiện nhưng gì
trải qua đã khắc sâu vào trong đầu, xua đi không được.
Không nói
tới dễ dàng nói lời yêu, ưng thuận hứa hẹn cũng đã là một món nợ rồi!
Tiêu Bố Y bỗng nhiên phát hiện, hắn cho dù không ưng thuận hứa hẹn, thì
tất cả những điều này hắn cũng phải dùng kiếp sau để bù đắp lại.
Tiêu Bố Y sau khi nói xong khóe mắt đã có chút trong suốt, Viên Xảo Hề hai
má cũng đã nước mắt chảy xuôi, nàng có thể làm chính là nhẹ nhàng nắm
lấy tay của người nam nhân này, cũng hy vọng mình có một ngày cũng như
Bùi Bội ở bên cạnh Tiêu Bố Y, không rời xa, sinh tử có nhau.
Nàng vẫn cảm thấy mình quen với Tiêu Bố Y là số mệnh, nhưng nàng bỗng nhiên
phát hiện đây là một loại hạnh phúc, nàng rất may mắn mình gặp được một
nam nhân hiểu được người khác, cho nên nàng dùng thanh âm thấp đến không thể thấp hơn nói: "Tiêu đại ca, thiếp cũng muốn đi gặp tỷ tỷ này, có
được không?"