Vương Thế Sung thản nhiên nói: "Ngươi mới vừa rồi cũng nói, bảo tàng kinh thiên cùng phương pháp luyện vũ khí có người tìm được, nếu có người hưởng ứng, lo chi đại sự không thành,
khối Thiên thư cuối cùng này chính là con người!"...
Hồ ly giảo
hoạt cũng đấu không qua được thợ săn giởi, nghe được tình báo của thủ
hạ, Quý Thu Vương Thế Sung lão mưu thâm tính, kiên trì luôn sẽ có thu
hoạch, hôm nay xem ra, đã đến lúc bọn họ thu hoạch.
Chỉ là lần trước ăn cắp tấm xuân cung đồ, lần này, Tiêu Bố Y là nhẫn nại không được, hay là lại muốn chơi bọn họ một vố nữa.
Vương Thế Sung nghe nói cấm vệ thủ hạ của Tiêu Bố Y đi thành tây, ngược lại vẫn trấn tĩnh, "Còn Tiêu Bố Y?"
"Tiêu Bố Y vẫn ở tại Nguyệt Ảnh phường" Quý Thu nói.
Vương ThếSung trầm tư thật lâu sau, "Phân phó vệ binh canh giữ thành tây
không cần gây khó dễ, cho bọn họ ra khỏi thành, phái mấy người theo dõi
bọn họ, xem bọn họ đi làm cái gì là được. Tiêu Bố Y ở trong đó tuyệt đối không thể buông lỏng giám thị, hắn phi thường giảo hoạt, cấm vệ ra khỏi thành thực có thể chỉ là ngụy trang mà thôi".
Quý Thu đầu tê
dại, "Hiện tại mọi hành động của Tiêu Bố Y đều nhằm trong sự giám thị
của chúng ta, xem ra hắn cũng không thể xuất ra trò gì".
Vương Thế Sung đột nhiên hỏi, "Tiêu Bố Y còn có hai thủ hạ, vậy có đi cùng hắn tới Nguyệt Ảnh phường không?"
Quý Thu rùng mình, lắc đầu nói: "Không có, bọn họở lại hành quán".
"Có người giám thị chứ?" Vương Thế Sung trầm giọng hỏi.
"Có" Quý Thu gật đầu nói: "Tất cả thủ hạ của Tiêu Bố Y ta đều có tính toán
rõ ràng, mỗi một người ít nhất có ba người tiến hành giám thị".
Vương Thế Sung thở ra một hơi nói: "Quý Thu, ngươi làm không tệ, đợi sau
chuyện này, ta phải thưởng cho ngươi xứng đáng mới được".
"Thuộc
hạ được đại nhân có ân tri ngộ, chỉ có tận tâm báo đáp" Quý Thu khúm núm nói: "Chỉ là thuộc hạ có một chuyện không rõ, không biết có nên hỏi hay không".
"Nói đi!"
"Đại nhân vẫn nói Tiêu Bố Y có thể
phụng mật chỉ đối với người bất lợi, nhưng trước mắt xem ra," Quý Thu do dự một lúc mới nói: "Hắn đối với đại nhân hình như không có làm cái
gì".
Vương Thế Sung than nhẹ một tiếng nói: "Quý Thu, ngươi xem
ra đã bị sự giảo hoạt của Tiêu Bố Y làm cho mê hoặc, người này nếu không bất động, thì chính là một kích đắc thủ, tuyệt đối sẽ không lưu cho
ngươi bất cứcơ hội hoàn thủ gì, ta nếu đợi cho hắn ám toán thì quá nửa
đã chậm rồi. Một khi đã như vậy, ta phải sớm có chuẩn bị mới là tốt
nhất".
"Thuộc hạ hiểu rồi" Quý Thu lui ra, Vương Thế Sung nhìn
chiếc thuyền nhỏ đi xa, cho ca cơ tiếp tục ca múa trên thuyền, bản thân
thì về lại khoang thuyền, mở một cánh cửa ngầm nói: "Xuất hiện đi".
Một người từ trong ngăn ngầm đi ra, dáng người trầm ổn, ôm quyền nói: "Nghĩa phụ, người tìm con có việc gì?"
"Tiêu Bố Y phái người đi thành tây, không biết là làm cái gì?" Vương ThếSung
nhíu mày nói, hắn rất ít khi cùng người khác thương lượng, nhưng đối với người trước mắt là ngoại lệ.
Người nọ tuổi còn trẻ, nhưng bộ dáng đối với Vương Thế Sung rất tôn kính, "Nghĩa phụ, người hoài nghi hắn đi tìm tàng bảo?"
"Biện nhi, hiện tại ta như là một miếng băng mỏng, nơm nớp lo sợ" Vương Thế
Sung nhẹ nhàng thở dài một hơi, "Lần này ta đi Đông Đô, phát hiện Thánh
Thượng ý niệm chinh phạt Cao Lệ trong đầu chưa bao giờ mất đi, ta chỉ sợ hắn còn có thể tấn công Cao Lệ".
Người nọ cũng cau mày, "Vậy nghĩa phụ có ý gì?"
Vương Thế Sung chậm rãi ngồi xuống, không đáp mà hỏi ngược lại: "Biện nhi, vi phụ đối với ngươi thế nào?"
"Biện nhi thuở nhỏ mất đi song thân, được nghĩa phụ thu dưỡng, lấy theo họ
của nghĩa phụ, nếu không có nghĩa phụ, sẽ không có Vương Biện hôm nay"
Vương Biện chân thành nói: "Đại ân đại đức của nghĩa phụ đối với con,
con vĩnh viễn không quên".
Vương Thế Sung khóe miệng lộ ra nụ
cười, "Ta biết đứa nhỏ ngươi không tệ, ta thu dưỡng ngươi, cũng bởi vì
thân thế của ngươi giống như ta, ta biết trên đời này nếu còn có một
người ta có thể tín nhiệm, không thể nghi ngờ chính là ngươi, bằng không ta cũng sẽ không chuyện tìm Thiên thư giao cho ngươi".
"Đáng tiếc con vô dụng, tìm mấy năm, cho đến bây giờ một mảnh mai rùa cũng không tới tay" Vương Biện có chút hổ thẹn nói.
"Có khi, loại chuyện này không phải dựa vào năng lực, mà còn cần có vận
khí" Vương Thế Sung an ủi nói: "Biện nhi, ngươi không phải năng lực
không đủ, mà là kém một chút vận khí, bằng không mảnh mai rùa kia cũng
sẽ không rơi vào tay Tiêu Bố Y".
"Tiêu Bố Y cho tới giờ, quá nửa cũng không biết ý đồ của chúng ta?" Vương Biện hỏi.
Vương Thế Sung chậm rãi gật đầu, "Ta nghĩ hắn quá nửa là không biết, trên đời này thường thường chỉ một chi tiết cũng quyết định thành bại, người nọ
bị trọng thương đào thoát khỏi thụ hạ ngươi, ai nghĩ đến hắn trọng
thương không trị, mảnh mia rùa trên người lại rơi vào một tay trộm vặt,
mà tên này lại muốn trộm đồ của Tiêu Bố Y, lại bị Tiêu Bố Y lột luôn cả
mảnh mai rùa trên người hắn, đây cũng đều là chuyện mà người ta không
thể nào dự kiến được".
Tiêu Bố Y nếu ở tại đây, quá nửa cũng sẽ
cảm khái thế giới này thật sự rất lớn, nhưng lại có chút trùng hợp, lúc
trước hắn mới đến Mã ấp, đã lột lấy đồ trên người một tên trộm vặt, làm
sao nghĩ đến đã va chạm với Vương Thế Sung.
"Chúng ta vất vả khó
nhọc, lại bị hắn thuận tay dắt dê, thật sự là không cam tâm" Vương Biện
nắm chặt nắm tay, "Tiểu tử này vận khí thật sự quá tốt, tên trộm vặt kia sớm đã bị ta giết chết, nhưng cũng khó giải mối hận trong lòng ta".
"Cũng không thể nói nói như vậy," Vương Thế Sung nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Vương
Biện, "Biện nhi, Tái ông mất ngựa, không biết là họa hay phúc. Cho dù
ngươi cố chấp không nỡ, nhưng làm sao tra ra mảnh mai rùa rơi vào tay
Tiêu Bố Y? Đừng nói là ngươi, ta cũng không biết tiểu tử này tâm cơ lại
sâu như thế, nói không chừng còn thiếu sự đề phòng với hắn. Khi ở tại
Đông Đô, ta vẫn một mực lưu ý tiểu tử này, ta phát hiện hắn cùng Lý
Huyền Bá liên hệ khá chặt chẽ, Bùi Minh Thúy lại rất thâm tình với Lý
Huyền Bá, nàng ta tại Trương Dịch vất vả tìm được một mảnh mai rùa, nói
không chừng là rơi vào tay Lý Huyền Bá, Lý Huyền Bá một khi chết, thì
mảnh mau rùa này rất có thể sẽ rơi vào tay Tiêu Bố Y".
"Nói như vậy mảnh Thiên thư hắn có ít nhất là hai khối?" Vương Biện nhíu mày nói.
Vương Thế Sung lắc đầu, "Mấy cái này chẳng qua cũng chỉ là phỏng đoán, cũng
có thể hắn chỉ có một khối, cũng nói không chừng hắn có được toàn bộ
Thiên thư. Chỉ là người biết bí mật Thiên thư không nhiều lắm, nhưng
cũng tuyệt đối là không ít, mảnh mai rùa không cần tập trung toàn bộ,
chỉ cần đập vỡ một khối có thể tìm được bí mật trong đó".
Vương
Biện nhíu mày nói: "Thì ra là như thế, con vẫn nghĩ phải tập trung cả
bốn khối mới được, lại không biết bốn khối đều có bí mật riêng?"
Vương Thế Sung cười nói: "Vi phụ trước kia không nói với ngươi, chỉ sợ ngươi
không giữ được kiên nhẫn, nhưng đến hôm nay, vi phụ cũng phải nói cho
ngươi biết".
"Đa tạ nghĩa phụ coi trọng" Vương Biện tuy trầm ổn, nhiều ít đã có ý tò mò.
"Thiên thư từ đâu đến nói vậy ngươi hẳn là đã biết" Vương Thế Sung chậm rãi
nói: "Mỗi một đời đại biến, Thiên thư tất xuất hiện đưa ra lời tiên
đoán. Thế nhân đều nói, người được Thiên thư thì Thiên thư sẽ nói cho
biết làm thế nào để có được thiên hạ, điều này tạo nên sức hấp dẫn không gì bằng đối với người trong thiên hạ, lúc này mới có vô số người tuy
không rõ, nhưng vẫn tranh đấu muốn đoạt Thiên thư. Thiên thư mỗi lần
xuất hiện chỉ có bốn khối mai rùa, hợp thành Thiên thư chân chính, một
khối trong đó là lời tiên đoán kinh thiên. Năm cuối đời Đông Hán thiên
thư sấm ngữ là ‘Đại hán giả, đương đồ cao’, Bắc Tề thiên thư viết ‘a na
côi chung phá nhĩ quốc’, hai lời tiên đoán này đều chuẩn xác. Chính là
mấy tháng trước Đông Đô truyền lưu Lý thị đương vi thiên tử, cũng không
biết là Thiên thư truyền lại, hay là Thánh Thượng muốn tìm cớ tru sát Lý phiệt".
"Vậy ba khối còn lại thì chứa cái gì?" Vương Biện hỏi.
"Một khối tàng bảo, một khối tàng giáp" Vương Thế Sung nghiêm mặt nói: "Được tàng bảo tỏng mai rùa là giàu nhất thiên hạ. Được tàng giáp nên là khải giáp cùng binh khí hoàn mỹ nhất trên đời này".
Vương Biện có chút nghi hoặc, "Nghĩa phụ, con có một chuyện không rõ".
"Là cái gì?"
"Căn cứ theo con biết, Thiên thư này vốn là Trương Giác truyền lại. Trương
Giác đã chết cả trăm năm, hắn lưu lại tàng bảo có lẽ là còn, nhưng tàng
giáp binh khí của hắn quá nửa đã sớm rỉ sét hư hỏng. Thần binh gì đó con cũng không tin. Nói đến cho dù có thần binh gì đó, nhưng số lượng cũng
có hạn, có thể làm được chuyện gì?"
Vương Thế Sung gật đầu, "Biện nhi có thể nghĩ được như vậy, thật sự không uổng công ta cùng ngươi nói mấy cái này. Vi phụ lúc trước cũng có nghi vấn như thế, nhưng ngươi
phải biết rằng, Trương Giác tuy chết, nhưng Thái Bình đạo không chết".
"Nghĩa phụ là có ý gì?" Vương Biện đột nhiên giật mình, "Người nói Thái Bình
đạo tuy không hưng thịnh, nhưng vẫn có rất nhiều người âm thầm thao
túng?"
Vương Thế Sung gật đầu, " Thế lực của Thái Bình đạo vương
triều các đời đều không dám bỏ qua, cũng như Ngũ đấu mễ giáo vậy, đều là đối tượng mà triều đình vừa tức giận lại vừa muốn đồng hóa. Không biết
Biện nhi có biết Vô Hoài Văn không?"
"Con đương nhiên biết, đây là luyện khí đại sư nổi danh hiển hách của tiền triều, chỉ là hành tung vẫn mơ hồ, có chút quỷ bí".
"Đều biết Vô Hoài Văn là luyện khí đại sư nổi danh tiền triều, nhưng lại rất ít có người biết hắn cũng là người của Thái Bình đạo," Vương Thế Sung
thở dài một tiếng, "Hắn gia thế đời đời luyện khí, từ Tần triều đã có
danh tiếng, đến đời Vô Hoài Văn đã đạt tới mức thần kỳ. Trăm phép luyện
Tần triều, kỹ thuật luyện thép Đông Hán đều phát dương quang đại trên
tay hắn. Người bên ngoài chỉ cần luyện được một hai thanh thần binh đã
là danh chấn thiên hạ, hắn lại có thể luyện ra nhiều nhất thiên hạ. Hắn
là người của Thái Bình, vô luận tìm được hậu nhân của hắn, hay là tìm
được phương pháp của hắn, ngươi cứ ngẫm lại đi, sẽ biết tàng giáp có giá trị hay không".
Vương Biện hít vào một hơi khí lạnh, hồi lâu mới nói: "Thì ra là như thế, chỉ cần tìm được bảo tàng kinh thiên cùng
phương pháp rèn vũ khí, chỉ cần có người hưởng ứng, lo chi đại sự không
thành, trách không được thế nhân đều nói được Thiên thư là được thiên
hạ, nhưng một khối Thiên thư cuối cùng nội dung là gì?"
Vương Thế Sung thản nhiên nói: "Ngươi mới vừa rồi cũng nói, bảo tàng kinh thiên
cùng phương pháp luyện vũ khí có người tìm được, nếu có người hưởng ứng, lo chi đại sự không thành, khối Thiên thư cuối cùng này chính là con
người!"
"Con người?" Vương Biện rất là nghi hoặc, "Trong khối mai rùa này có quan hệ gì với con người?"
"Khối mai rùa thứ tư chỉ có một khối lệnh bài mà thôi" Vương Thế Sung nhẹ giọng nói.
Vương Thế Sung trên mặt đột nhiên cũng dâng lên sự kích động, hồi lâu mới
nói: "Khối lệnh bài này chính là Thái Bình lệnh lúc trước Trương Giác
hiệu lệnh thiên hạ!"
"Thái Bình lệnh?" Vương Biện đột nhiên đứng
lên, "Nghĩa phụ chính là nói, nếu có thể tìm được Thái Bình lệnh này, có thể điều động người của Thái Bình đạo trong dân gian?"
Vương Thế Sung gật đầu, "Nên là như thế, Thái Bình đạo tuy thế lực suy bại, không bằng Ngũ đấu mê giáo, nhưng nếu tụ tập lại, tuyệt đối là một cỗ lực
lượng khổng lồ. Thiên thư vừa ra, binh giáp tàng câu toàn, ngươi nói
được người được Thiên thư, có thể có được thiên hạ hay không?"
Vương Thế Sung gật đầu, "Nên là như thế, Thái Bình đạo tuy thế lực suy bại,
không bằng Ngũ đấu mễ giáo, nhưng nếu tụ tập lại, tuyệt đối là một cỗ
lực lượng khổng lồ. Thiên thư vừa ra, binh giáp tàng câu toàn, ngươi nói được người được Thiên thư, có thể có được thiên hạ hay không?"...
Vương Biện trầm mặc thật lâu sau mới nói: "Tội con đáng chết vạn lần".
Vương Thế Sung cười vỗ vỗ vai hắn, "Biện nhi, rất nhiều chuyện không phải
muốn là được, cũng không cần quá tự trách. Chỉlà Thánh Thượng hiện tại
tuy không nói rõ, nhưng ta cảm thấy hắn đã chuẩn bị để chinh phạt Cao
Lệ. Lúc trước lần thứ hai hắn chinh phạt Cao Lệ, Dương Huyền Cảm phản
loạn làm cho hắn bị một kích trầm trọng, các thế lực cựu phiệt này vẫn
là đại họa trong lòng hắn, nên hắn trước trừ Lý phiệt, gần nhất đi Thái
Nguyên, ta chỉ sợ hắn sẽ xuống tay với Lũng Tây cựu phiệt, nếu cùng Đột
Quyết hòa thân ổn thỏa, diệt trừ Lũng Tây cựu phiệt, hắn sẽ không còn gì ưu tư, nhất định sẽ lại chinh phạt Cao Lệ. Chỉ là dân chúng hiện tại đã không chịu nổi lao dịch, đã đến đến bước hỏng mất, Thánh Thượng nếu lại chinh phạt, cho dù cựu phiệt không nổi dậy, thì thiên hạ này cũng sẽ
đại loạn".
"Nghĩa phụ nghĩ là?" Vương Biện do dự hỏi.
"Làm người nhất thiết không thể cố chấp," Vương Thế Sung thản nhiên nói:
"Hôm nay chúng ta dưới sự chú ý của người khác, hành động nho nhỏ còn
được, nhưng nếu có động tác gì lớn, khó tránh không bị Thánh Thượng nghi kỵ. Vi phụ diệt trừ Trương Hành, chỉ là vì tiện nghi làm việc, nhưng
thiên hạ thiên thượng gì gì đó thật sự quá mệt mỏi, chúng ta không chiếm được thiên hạ, có thể tự bảo thân là tốt lắm rồi. Quận thừa này đã tốt
rồi, ta khác với bọn Vũ Văn Hóa Cập Lương Tử Huyền, bọn họ chính là làm
cho hả giận, thật sự là hành vi của kẻ ngu xuẩn. Chúng ta chỉ cần có lợi là được, quản chi hắn cùng ai hợp tác, chỉ là bảo tàng này nếu ở tại
phụ cận thành Dương Châu, Tiêu Bố Y muốn một mình chiếm lấy, trước tiên
phải qua ải của ta mới được".
"Vậy nghĩa phụ quyết định làm sao bây giờ?" Vương Biện nhiều ít có chút hưng phấn.
"Ôm cây đợi thỏ" Vương Thế Sung nói đơn giản rõ ràng, "Tiêu Bố Y tuy giảo
hoạt, nhưng dù sao tiền tài động lòng người, hắn có khoát đạt đến đâu
nhưng biết có bảo tàng vô cùng như vậy cũng sẽ không lạnh nhạt, hắn tìm
được Thiên thư nhìn như vận khí tốt, nhưng chúng ta chỉ cần chặt chẽ
giám sát hắn, đợi khi hắn đào ra bảo tàng mới xuất hiện. Ta nghĩ hắn bận rộn một hồi, chẳng qua chỉ là để che mắt người khác mà thôi!"
***
Vương Thế Sung tuy lão mưu thâm tính, nhưng cũng không có nghĩ đến, Tiêu BốY
chẳng những tìm được tàng bảo đồ trong Thiên thư, hơn nữa còn sưu tập đủ Thiên thư.
Giờ phút này hắn vuốt khối Thái Bình lệnh lạnh như
băng trong lòng, cân nhắc trước sau. Khối Thái Bình lệnh này đương nhiên chính là di vật của Lý Huyền Bá mà Lý Thế Dân đưa cho hắn.
Hiện
tại với thân thủ của hắn, làm sao có thể có ai lấy được gì của hắn. Giả
hòa thượng tuy là vua ăn trộm, nhưng cho dù thân thủ đến thế nào, cũng
làm sao được với cao thủ võ công, không thể đột phá giới hạn. Tiêu Bố Y
hiện tại cảm quan đã đạt tới mức linh mẫn trước đó chưa từng có, lông
trên mặt vua ăn trộm cũng thấy rõ từng cọng, làm sao nhìn không ra tóc
hắn mới cạo, cử chỉ động tác khác biệt. Hắn ngay từ lần đầu tiên thấy
hòa thượng kia đã cho rằng hòa thượng là giả. Vua ăn trộm đến trộm, hắn
đã sớm có sự chuẩn bị, vừa lúc cho Tôn Thiếu Phương âm thầm đi theo giám sát.
Vùng ngoại ô hoang dã, đến bóng gủy cũng không có, nhưng
mười mấy cấm vệ đều ở cùng một chỗ, âm thanh đinh đinh đang đang vang
lên rất náo nhiệt.
Khi ánh mặt trời đã lên, Tôn Thiếu Phương rốt cuộc đi tới nói: "Tiêu lão Đại, trong này cái gì cũng không có, đá núi thực cứng".
Tiêu Bố Y không có mất mác gì, chỉ gật gật đầu nói: "Các huynh đệ vất vả rồi, thu công trở về nghỉ ngơi thôi".
Tôn Thiếu Phương có chút cười khổ, cũng không hiểu Tiêu Bố Y vì sao lại bảo các huynh đệ đêm hôm khuya khoắc ra khỏi thành, đến một ngọn núi hoang
thành tây đào bới. Chẳng qua đại nhân vẫn là đại nhân, chuyện đại nhân
bảo làm, cho dù tạm thời không thể lĩnh hội, bọn họ cũng phải làm không
được sai lầm, dù sao Tiêu Bố Y đối với bọn họ cũng không tệ.
Khi
nghe Tiêu Bố Y nói thu công, các cấm vệ mệt đến cơ hồ khí lực hoan hô
cũng không có. Tiêu Bố Y nhưng thật ra cũng hiểu ý mọi người, bảo mọi
người không cần về lại hành quán nghỉ ngơi, nếu thích thì có thể đi
Nguyệt Ảnh phường, bởi vì buổi tối còn phải làm việc. Các cấm vệ khi
nghe được câu trước, còn tràn đầy cảm kích, nhưng khi nghe được câu sau, khi đến Nguyệt Ảnh phường chỉ đâm đầu đi ngủ, làm cho các cô nương
Nguyệt Ảnh phường rất là kỳ quái, chỉ cảm thấy đám người này hành vi cổ
quái, người ta đến Nguyệt Ảnh phường là vì cô nương, bọn họ đi Nguyệt
Ảnh phường chỉ để đi ngủ.
Tiêu Bố Y sau khi trở lại Nguyệt Ảnh
phường, mấy nha hoàn thấy đều thì thầm chỉ chỉ trỏ trỏ, hiển nhiên đối
với Tiêu Bố Y tràn ngập tò mò, Tiêu Bố Y không để ý tới, lập tức về
phòng.
Trương má má mới vừa dậy, nhìn thấy Tiêu Bố Y vào phòng
liền khóc kể, "Tiêu đại nhân, ngườii đừng trêu chọc cái thân già này
nữa, các khớp xương của ta cũng không chịu nổi đâu".
Nha hoàn ở bên ngoài phòng nghe được, đều nhìn nhau, trên mặt lộ ra nụ cười cổ quái.
Tiêu Bố Y tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, thấy trong phòng hơi rượu xộc tới
trời, một vò rượu còn nằm ở dưới đất, khẽ cười nói: "Ngươi ngày hôm qua
uống đến bát thứ bảy mới say, không biết ta nói có sai không?"
"Hình như là bát thứ tám?" Trương má má có chút khiếp đảm nói.
Tiêu Bố Y lấy ra khối bạc đặt ở trên bàn, "Chừng này đã đủ chưa?"
Trương má má mỉm cười tiếp nhận, khi đi tới cửa, đột nhiên hỏi: "Tiêu đại nhân, đêm nay còn muốn ta đến không?"
"Ngươi thích thì đương nhiên có thể" Tiêu Bố Y trả lời.
Trương má má tuy ra dấu xin tha, nhưng lấy bạc cũng cao hứng phấn chấn rời đi, nha hoàn ở ngoài cửa vẻ mặt cổ quái, một nha hoàn cổ khởi dũng khí đi
vào phòng nói: "Tiêu công tử…"
"Chuyện gì?"
"Thật ra
chuyện mà Trương má má có thể làm, ta cũng có thể làm" Nha hoàn đỏ mặt,
vô luận như thế nào, nhìn thấy loại bộ dáng cao hứng của Trương má má,
nha hoàn cảm thấy cũng đáng giá thử một lần.
"Ngươi gọi là Tiểu Man?" Tiêu Bố Y hỏi.
Tiểu Man tràn đầy hưng phấn, "Công tử trí nhớ thật tốt, ta gọi là Tiểu Man".
"Ngươi buổi tối nếu thích, cũng có thể đến, chỉ cần ngươi không sợ đau đầu" Tiêu Bố Y trả lời.
Tiểu Man mặt đỏ bừng, cũng quả quyết nói: "Tiểu Man sẽ không đau đầu" Tiểu
Man khi nói tràn đầy vẻ kiên định, Tiêu Bố Y cũng lẩm bẩm: "Chỉ hy vọng
ngươi thực sẽ không đau đầu".
Khi cửa phòng đóng lại, Tiêu Bố Y
quay lưng về cửa phòng, hít sâu một hơi, nhìn về phía giường nói: "Bằng
hữu dưới giường xuất hiện đi".
Trong phòng này trừ Trương má má
cùng hắn ra, cũng không có người khác, nhưng Tiêu Bố Y lại nhìn dưới gầm giường, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi. Hắn từ khi luyện Dịch Cân kinh cho đến bây giờ, một cơn gió, một con ruồi bọ cũng không thể thoát, vì đề
phòng ám toán, khi tiến vào phòng đã sớm ngầm tra động tĩnh trong phòng, cái này vốn đối với hắn mà nói thì chỉ là theo lệ mà làm thôi. Nhưng
khi hắn ngưng thần, lại phát hiện dưới giường có ẩn một cao thủ, người
nọ lại không có hô hấp, nhưng Tiêu Bố Y cảm thấy người này võ công sâu
không lường được, không khỏi thầm kinh sợ.
Dưới giường không có
động tĩnh, hô hấp cũng không có. Tiêu Bố Y chậm rãi nhắm mắt lại, im
lặng một lát, chậm rãi rút đao ra, ngưng kình lên tay, trầm giọng nói:
"Các hạ thật sự là cao thủ Tiêu mỗ bình sinh thấy được, có thể cùng ta
đường đường chính chính chiến một trận. Cao thủ như thế, lại đi đánh lén thì thật đáng tiếc một thân võ công".
Hắn toàn thân đã chuẩn bị
không để ý tất cả mà bổ ra một đao, hắn tin tưởng vào cảm giác của mình, cũng sẽ không chút lưu tình khi bị uy hiếp. Quản hắn cao thủ hay thấp
thủ, hôm nay chỉ có thể giết chết rồi mới nói sau! Hắn đột nhiên cảm
thấy, hắn chi dù ra tay trước thì thật sự cũng không có nắm chắc tất
thắng đối phương. Đây là sát thủ của Lương Tử Huyền hay Vũ Văn Hóa Cập
phái đi?
"Ngươi đã bổ ta hai đao" Một thanh âm từ dưới giường truyền ra, rất là trầm thấp.
Tiêu Bố Y thần sắc chợt động, thất thanh nói: "Là đại ca sao!"
Một người từ dưới giường đi ra, dáng người nhỏ gầy, xem ra so với đứa trẻ
cũng không cao hơn bao nhiêu, chỉ là dáng người của hắn tuy giống đứa
trẻ, nhưng khuôn mặt cũng rất thành thục, đầy những râu, xem ra chính là phát dục không đều.
Chỉ là hắn sau khi ra khỏi giường, cả người
đột nhiên nghe từng tràng lắc rắc, dáng người như đứa trẻ trong giây lát biến thành đại hán cao lớn, khôi ngô tráng kiện, làm cho người ta cơ hồ nghĩ đến gặp quỷ.
Người nọ nhìn Tiêu Bố Y, trên mặt đột nhiên lộ ra nụ cười ấm áp, "Huynh đệ, cái gì cũng không giấu được ngươi, ta vốn
nghĩ ngươi lần này sẽ không phát hiện ra ta!"
Tiêu Bố Y quẳng đao xuống đất, đi tới nắm lấy tay người nọ, ngạc nhiên nói: "Đại ca, người sao lại đến đây?"
Tiêu Bố Y nằm mơ cũng không nghĩ đến, tuyệt đỉnh cao thủở dưới giường lại là Cầu Nhiêm Khách! Mỗi lần Cầu Nhiêm Khách xuất hiện đều làm cho hắn
không dự kiến được. Nhưng mỗi lần nhìn thấy Cầu Nhiêm Khách, trong lòng
hắn luôn cảm thấy vui sướng khó có thể diễn tả.
Cầu Nhiêm Khách
cuống quít tránh thoát cái ôm của Tiêu Bố Y, xua thủ lắc đầu nói: "Đừng
đến đây đừng đến đây, ngươi gần đây ôm nữ nhân rất nhiều, nhìn thấy đại
ca cũng không tự kìm hãm được sao?"
"Nữ nhân chỉ ôm một người,
còn không tự kìm hãm được thì cũng đúng" Tiêu Bố Y tràn đầy mừng rỡ, nói chuyện cũng có chút không e dè, lại hỏi một câu, "Đại ca, người sao lại đến đây?"
Cầu Nhiêm Khách cười nói: "Ta tới nơi này nói ra thì
dài, nhưng đơn giản mà nói chính là đến Cát Châu tự tìm Đạo Tín. Nhưng
lão lừa trọc kia lại không ở đó, nói là đã đi về phía đông truyền đạo,
ta cùng hắn cũng vô duyên vô phận".
Tiêu Bố Y nghe được Cầu Nhiêm Khách kêu Đạo Tín là lừa trọc, không khỏi buồn cười, "Đại ca người nói
hắn như vậy, chẳng lẽ không sợ hắn cùng người liều mạng sao?"
"Đạo Tín tức là lừa trọc, lừa trọc chính là Đạo Tín" Cầu Nhiêm Khách cười
nói: "Ta nói với hắn như vậy, hắn quá nửa sẽ trả lời ta như vậy. Ta tuy
không có gặp qua Đạo Tín, nhưng cũng biết muốn cho người như Đạo Tín tức giận cũng không phải là chuyện dễ dàng".
"Đệ thật ra đã gặp qua
Đạo Tín" Tiêu Bố Y nói, vốn tưởng rằng Cầu Nhiêm Khách sẽ truy hỏi,
không ngờ hắn lại thở dài nói: "Gặp ở Đại Minh tự phải không?"
Tiêu Bố Y gật đầu, Cầu Nhiêm Khách cũng cười khổ nói: "Ta một đường đuổi
theo hắn nhưng đuổi không nổi, thẳng đến Dương Châu này. Mấy ngày trước
đây nghe nói Đạo Tín ở dưới tàng cây luận thiện, vui vẻ đi tới, không
nghĩ đến lại đi mất, tìm chủ trì phương trượng hỏi thì biết hôm nay hắn
cùng Pháp Lâm đã Bắc thượng (đi miền Bắc)".
Tiêu Bố Y trợn mắt: "Bắc thượng, bắc thượng cũng truyền đạo sao?"
"Ai mà biết, có lẽ đi khuyên Dương Quảng cũng không chừng, năm đó sư phụ
hắn gặp Chu Vũ Đế diệt phật hủy pháp, nên vẫn ẩn cư không xuất hiện, đợi cho Văn Đế tại vị, cùng Văn Đế sướng đàm phật kinh mấy ngày, lúc này
mới làm cho Phật giáo đại hưng. Hôm nay Dương Quảng hoành hành độc đoán, Đạo Tín chỉ sợ sẽ có hành động giống như sư phụ hắn năm đó, đi khuyên
Dương Quảng buông đồ đao?" Cầu Nhiêm Khách phán đoán nói: "Chỉ là ta
đuổi tới đuổi lui, rốt cuộc hiểu được trên đời này có nhưng thứ thật sự
cưỡng cầu không được. Vốn muốn rời thành Dương Châu, chuẩn bị về lại
Đông Đô đi tìm ngươi, không có nghĩ đến trên đường đi lại nghe một đôi
vợ chồng nhắc tới tên ngươi, ta mới biết ngươi thì ra cũng ở tại Dương
Châu".
Tiêu Bố Y có chút buồn cười, lại có chút cảm khái nói: "Chính là Phác Chánh Hoan sao?"
Hắn không có nghĩ đến mình lơ đãng tác hợp một đoạn nhân duyên, lại làm cho hắn cùng Cầu Nhiêm Khách gặp nhau.
Cầu Nhiêm Khách gật đầu, "Nam đích xác tên là Phác Chánh Hoan, chẳng qua,
hình như hắn không phải người Trung Nguyên. Ta lúc trước nghe ngươi đến
hạc phường đại nháo, tràn đầy khó hiểu, thầm nghĩ đây không phải hành vi của ngươi, nhưng nghe vợ chồng lại đối với ngươi cảm ân đái đức, thì
cảm thấy chỉ có ngươi mới có thể làm ra loại chuyện này. Ta lập tức đi
tìm ngươi, nhưng ngươi đã không còn ở đây, chỉ còn mụ già kia ở trong
phòng uống rượu, mơ mơ màng màng. Ta cũng nghĩ đến tiểu tử ngươi có sở
thích quái dị, nhưng hiện tại ngẫm lại, tiểu tử ngươi võ công ngày càng
tinh thuần, ta cũng phải cố sức mới tiếp được một đao của ngươi, ngươi
công phu một khi đã không có thụt lùi, đương nhiên không có trầm mê vào
các cô nương ở nhạc phường. Nhưng hành vi của ngươi hiện tại rất khác so vói trước kia, ngươi đang che dấu cái gì sao?"
Tiêu Bố Y nhìn
thấy Cầu Nhiêm Khách chỉ thẳng ra được chỗ mấu chốt, không khỏi khâm
phục, "Cũng may đại ca không phải là Vương Thế Sung, bằng không ta lại
đau đầu".
"Vương Thế Sung làm sao, ngươi đến Dương Châu làm cái gì?" Cầu Nhiêm Khách tò mò hỏi.
Tiêu Bố Y trước đem chuyện đến Dương Châu nói ra một lần, Cầu Nhiêm Khách
hồi lâu mới nói: "Còn không biết, thì ra Dương Quảng cũng là kẻ si tình. Hắn cho ngươi Nam hạ Dương Châu, chắc là để cầu an tâm".
Tiêu Bố Y gật đầu, "Loại chuyện này tin cũng được, mà không tin cũng không sao, suy nghĩ của hắn không có nơi dựa vào, nên cũng muốn làm chút chuyện
cho Trần Tuyên Hoa".
"Vậy sao lại có dính líu đến Vương Thế Sung?" Cầu Nhiêm Khách hỏi.
"Ta muốn tầm bảo, hắn lại nhìn chằm chằm vào ta không buông," Tiêu Bố Y
nói: "Ta cảm giác rất kỳ quái, hắn tựa hồ biết ta muốn làm cái gì, nhưng hắn làm thế nào mà biết được?"
"Tầm bảo?" Cầu Nhiêm Khách nhíu
mày nói: "Bảo tàng gì?" Nhìn thấy Tiêu Bố Y cởi bỏ áo ngoài, Cầu Nhiêm
Khách cười lớn nói: "Ngươi muốn làm cái gì?"
"Ta muốn tầm bảo,
hắn lại nhìn chằm chằm vào ta không buông," Tiêu Bố Y nói: "Ta cảm giác
rất kỳ quái, hắn tựa hồ biết ta muốn làm cái gì, nhưng hắn làm thế nào
mà biết được?"
"Tầm bảo?" Cầu Nhiêm Khách nhíu mày nói: "Bảo tàng gì?" Nhìn thấy Tiêu Bố Y cởi bỏ áo ngoài, Cầu Nhiêm Khách cười lớn nói: "Ngươi muốn làm cái gì?"...
Tiêu Bố Y lại đem áo ngoài lật ra đặt ở trên bàn, lộ ra hình thêu bên trong, "Đại ca, đây là tàng bảo đồ trong trong mai rùa".
Vương Thế Sung nếu nhìn thấy, quá nửa sẽ tức chết, hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến, Tiêu Bố Y đem xuân cung đồ đặt ở trong lòng, lại đem tàng bảo đồ
thêu ở trong y phục, vua trộm phỏng chừng chết cũng không nhắm mắt,
không nghĩ đến còn có chiêu này.
Cầu Nhiêm Khách hai mắt tập
trung nhìn vào tàng bảo đồ, "Ngươi làm sao tìm được? Bức thêu này thủ
công cũng tinh tế, huynh đệ ngươi cũng tìm được một nữ nhân đáng tin
cậy" Cầu Nhiêm Khách tuy độc lai độc vãng, nhưng kiến thức nhiều, biết
Thiên thư cực kỳ bí ẩn, Tiêu Bố Y cũng là người cẩn thận, hắn một khi đã đem việc này giao cho một nữ nhân làm, đương nhiên là tín nhiệm.
Đợi khi Tiêu Bố Y đem chuyện Thiên thư nói qua một lần, Cầu Nhiêm Khách lúc này mới giật mình hiểu ra, "Thì ra là như thế, ta chỉ nghĩ đến phải tập trung đủ bốn khối lại một chỗ mới có Thiên thư, làm sao nghĩ đến Thiên
thư lại giấu ở trong mai rùa" Ngẫm nghĩ lại Cầu Nhiêm Khách lại nói:
"Nhân vật chế tạo Thiên thư này cũng là người tinh thông tâm lý con
người, người có được mai rùa nhất định sẽ cẩn thận bảo hộ, không để chút tổn hại, ví dụ như ta, không biết huyền cơ bên trong, đương nhiên xem
như alf bảo bối, nhưng Lý Huyền Bá làm sao biết trong mai rùa có huyền
cơ khác?"
Tiêu Bố Y lắc đầu, "Ta đoán không ra".
"Lý Huyền Bá vì sao đem Thiên thư giao cho ngươi, lại cho ngươi khối thứ ba trong mai rùa?" Cầu Nhiêm Khách nhíu mày hỏi.
Tiêu Bố Y lại lắc đầu, "Không biết".
"Thật ra ngươi cũng nghĩ tới, chỉ là ngươi không chịu nghĩ sâu vào bên trong
có phải không?" Cầu Nhiêm Khách trầm ngâm nói: "Lý Huyền Bá được xưng
Đông Đô đệ nhất cao thủ, nhưng hắn cao minh nhất cũng không phải là võ
công, mà là tâm cơ. Hắn đã sớm nhìn ra ngươi không phải là vật trong ao, lấy thiên cơ tặng cho ngươi, Lý thị đương vi thiên tử, nhà hắn cũng họ
Lý, hắn có lẽ nghĩ lấy thông minh của ngươi, bằng vào một câu tiên đoán
này, về sau nhất định sẽ cùng Lý gia giao hảo. Thiên thư cấp cho ngươi,
như vậy vô luận Lý gia có thành thiên tử hay không, thì ngươi luôn sẽ
thiếu Lý gia một phần nhân tình, về sau vô luận sự thể phát triển như
thế nào, lấy con người của ngươi, vẫn sẽ trả lại phần nhân tình này. Hắn đợi cho sau khi chết mới đem Thái Bình lệnh giao cho ngươi, đương nhiên cũng có dã tâm, muốn bản thân thành tựu một phen bá nghiệp, trên mai
rùa nói vậy còn có ký hiệu ngầm, hắn vừa thấy liền biết chứa cái gì, hắn một khi chết đi, vì cầu yên ổn, nên đã đem Thái Bình lệnh đưa cho
ngươi. Hắn cho đi Thái Bình lệnh, Lý gia có lẽ sẽ có được sự trợ giúp
của ngươi, vụ mua bán này hắn không lỗ chút nào".
Tiêu Bố Y cười khổ nói: "Đại ca phân tích như thế, sự tình giống như thay đổi hương vị".
Cầu Nhiêm Khách cười cười, "Thay đổi hương vị so với không có hương vị vẫn
tốt hơn, nhưng trước mắt xem ra Vương Thế Sung cũng biết bí mật của
Thiên thư, cho nên không để ý tới mặt mũi của ngươi, còn phái người theo dõi hành động của ngươi," Hắn vừa nói, vừa quan sát tàng bảo đồ, đột
nhiên cau mày, "Vẽở trên bản đồ này nên là Dương Châu!"
Tiêu Bố Y thán phục nói: "Đại ca quả nhiên tuệ nhãn như đuốc, tiểu đệ suy nghĩ
rất lâu, khi đến Dương Châu, nương theo sự tiện nghi làm việc, đi dạo
khắp nơi nhiều ngày, cẩn thận đem địa hình trong trí nhớ so sánh mới
phát hiện bí mật này".
Cầu Nhiêm Khách đối chiếu so sánh vị trí
khoảng cách trên tàng bảo đồ, một lát sau, trên mặt đột nhiên lộ ra nụ
cười rất cổ quái, "Ta rốt cuộc hiểu được ngươi vì sao phải bãi quan uy,
làm hồng nương, phải lôi kéo mụ già kia uống rượu".
Tiêu Bố Y
trên mặt cũng cười giảo hoạt, "Cho nên ta nói cũng may đại ca không phải Vương Thế Sung, bằng không ta sao dám mạo hiểm đánh một ván?"
Hai người nhìn nhau cười, trong lòng ăn ý, "Mạo hiểm thì mạo hiểm, chẳng
qua nếu không mạo hiểm thì làm sao có thể lừa được lão hồ ly Vương Thế
Sung kia".
Cầu Nhiêm Khách vỗ vỗ vai Tiêu Bố Y, "Nói kế hoạch của ngươi đi, ta có thể trợ giúp ngươi chỗ nào?"
"Hiện tại đối thủ của ta có ba nhóm" Tiêu Bố Y đối với Cầu Nhiêm Khách vô
cùng tín nhiệm, thẳng thắn nói: "Một nhóm là Vũ Văn Hóa Cập, một nhóm là ẩn trong tối Lương Tử Huyền. Ta cùng bọn chúng xem như ân oán cá nhân,
nhưng bọn họ cũng dây dưa không rõ ràng, bọn chúng đến Dương Châu, không cần nói cũng biết, chính là tìm thời cơ tìm chỗ sai của ta hoặc lấy
mạng ta. Đương nhiên chướng ngại lớn nhất để lấy bảo vật cũng là Vương
Thế Sung. Thành Dương Châu này hắn là lớn nhất, nhất cử nhất động của ta hiện tại hắn đều nắm trong tay. Mọi hành động chính là làm cho hắn hồ
nghi bất định, ta đến ngoài thành Dương Châu đào bới, khiến cho hắn nửa
tin nửa ngờ".
"Cái này ta nếu không đến, nói vậy ngươi cũng sớm
đã có kế sách" Cầu Nhiêm Khách cười nói: "Ngươi một khi đã ở dưới sự
giám thị của Vương Thế Sung, lại còn có thể điềm tĩnh tự nhiên cùng con
mụ kia uống rượu, nói vậy nhất định còn có một đạo nhân mã hoạt động ở
trong tối".
Tiêu Bố Y gật đầu, "Đại ca đoán là trúng, cũng may người không phải là địch thủ của ta".
"Vương Thế Sung, Vũ Văn Hóa Cập, Lương Tử Huyền" Cầu Nhiêm Khách lẩm bẩm tự
nói một lúc, đột nhiên nói: "Bố Y, chiêu Minh Tu Sạn Đạo này của ngươi
rất nguy hiểm, một chiêu không cẩn thận, rất có thể thất bại trong gang
tấc. Một khi đã như vậy, để cầu ổn thỏa, chúng ta sao không làm một
chiêu phản khách thành chủ?"
"Phản khách thành chủ?" Tiêu Bố Y trước mắt sáng ngời nói: "Ý của đại ca là?"
"Ngươi cứ tiếp tục diễn trò của ngươi" Cầu Nhiêm Khách trong mắt hiện lên vẻ
đắc ý, "Bọn họ một khi đã quá nhàn nhã, không ngừng tìm đến ngươi gây
phiền toái, sử âm chiêu. Bố Y ngươi không tiện giáo huấn bọn chúng, để
ta giúp ngươi cho bọn hắn chút chuyện để làm".
***
Tiểu Man là một nha hoàn có chút to gan, theo việc nàng ta chủ động yêu cầu thay thế Trương má má có thể thấy được.
Tại nhạc phường vô luận là cô nương hay nha hoàn đều hiểu được một đạo lý, nữ nhân trong này còn không bằng hàng hóa.
Cô nương nào thì cũng bất quá chỉ có một hai năm quang cảnh, có thể lợi
dụng một hai năm quang cảnh này tìm được một nam nhân thích hợp mà gả ra ngoài, cơ hồ đều là ý tưởng trong lòng mỗi một cô nương, nếu như không
thể gả ra ngoài được, thì chỉ có thể theo mấy thương nhân già mà thôi.
Cô nương như thế, nha hoàn đương nhiên cũng vậy, nha hoàn may mắn thì có thể theo tiểu thư xuất giá, không may thì chỉ có thể tự mình tranh thủ
cơ hội.
Chuyện Vũ Hà cùng Phác Chánh Hoan yêu nhau cuối cùng biến thành viên mãn, thật sự là làm cho rất nhiều người kinh ngạc, nhưng mấu chốt vẫn là ở chỗ Tiêu Bố Y. Tiểu Man cổ khởi dũng khí, chỉ hy vọng
Tiêu Bố Y xem trúng mình, đem mình thoát khỏi bể khổ, nhưng nàng không
có nghĩ đến xem trúng nàng còn có Vương Quận thừa.
Tiểu Man nhìn
Vương Thế Sung tóc vàng mắt xanh, không giận tự uy, hai chân có chút
phát run, nhất nhất đem hết chuyện phát sinh trong đêm đó nói ra một
lần.
Nàng cùng Trương má má đều đến phòng Tiêu đại nhân, sau đó
Tiêu đại nhân bảo các nàng uống rượu, một bát rượu một lượng bạc, một
bát rượu này được thưởng còn hơn một tháng nàng kiếm được, cho nên nàng
tự nhiên uống nhiều một chút, uống nhiều thì phải say, mà say thì phải
ngủ.
Nhìn thấy ánh mắt của Vương đại nhân giống như rượu bốc cháy vậy, Tiểu Man có chút khiếp đảm, cuối cùng bổ sung: "Vương đại nhân, ta ngủ, cái gì cũng không biết".
Vương Thế Sung rất bội phục bản
than còn có thể xem như không có chuyện gì lạ, hắn hiện tại chỉ muốn
chạy tới Nguyệt Ảnh phường, nắm cổ Tiêu Bố Y hỏi một câu, "Ngươi rốt
cuộc đang làm cái gì?"
Tiêu Bố Y cái gì cũng làm, chỉ không làm
chính sự, từ khi hắn đến Dương Châu đến giờ, hắn cũng không có làm
chuyện gì, nhưng Vương Thế Sung vẫn cảm thấy mình đã bị hắn dắt mũi đi,
nhưng hắn vẫn không thể không đi, chuyện này thật sự làm cho hắn muốn
phát điên.
"Chuyện hôm nay ta tìm ngươi, không cho phép nói với
bất luận kẻ nào" Vương Thế Sung trầm giọng nói: "Nếu ta biết ngươi nói,
ngươi tự mình cũng biết kết quả".
Tiểu Man liên tục gật đầu, rất cẩn thận lui ra, Vương Thế Sung cũng nhìn về phía Vương Biện nói: "Tiêu Bố Y thực rất biết nhịn".
Vương Biện cũng cười khổ, "Nhưng nghĩa phụ, ta cảm thấy gấp nên là hắn mới đúng".
Vương Thế Sung hít sâu một hơi, khóe miệng lộ ra nụ cười tán thưởng, "Biện
nhi, ngươi nói thực sự rất đúng. Tiêu Bố Y hiện tại chính là muốn cho
chúng ta gấp, nhưng đã đợi nhiều năm như vậy, chúng ta cũng không gấp
đợi thêm vài ngày nữa".
Khi hai người nụ cười còn chưa thu liễm, Quý Thu đã vội vàng đi vào, "Đại nhân, có phát hiện mới".
Vương Thế Sung trong lòng chấn động, "Phát hiện gì, bọn họ đào được cái gì?"
"Bọn họ trừtảng đá, hình như cái gì cũng không đào được" Quý Thu lắc đầu
nói: "Chỗ mà bọn họ đào móc thủy chung ở phụ cận Thục Cương, cách Đại
Minh tự không xa, xem ra Tiêu Bố Y lúc trước đi Đại Minh tự tuyệt không
phải ngẫu nhiên, hắn lúc trước có lẽ là đi Đại Minh tự để quan sát địa
hình. Theo thuộc hạ chứng kiến, bọn họ nên đang đào mới cái gì đó, có
thể là bảo tàng gì đó hay không?"
Vương Thế Sung áp chế sự nôn
nóng, "Trên đời này làm gì có bảo tàng nhiều như vậy! Nhưng hắn rốt cuộc là muốn lấy cái gì?" Vương ThếSung có chút hoán chuyển vị trí, lại đem
Quý Thu lâm vào sự khó xử, đành phải nói sang chuyện khác: "Đại nhân, ta muốn nói không phải là cái này, ta muốn nói chính là, người bảo ta
ngoại trừ theo dõi Tiêu Bố Y cùng các cấm vệ ra, còn phải theo dõi hai
thủhạ của Tiêu Bố Y nữa".
Vương Thế Sung sắc mặt khẽ biến, "Bọn họ làm sao?"
"Bọn họ cố ý cắt đuôi chúng ta, giả trang đi tới chỗ bán ngựa thành nam" Quý Thu giải thích: "Bọn họ đặt hai mươi cái xe ngựa, nói sẽ sử dụng trong
vòng mười ngày, gọi bất cứ lúc nào, hơn nữa sau khi vận chuyển hàng hóa, sẽ trả chi phí vận chuyển".
Vương Thế Sung bấm ngón tay tính, "Tám ngày sau là ngày năm tháng năm, sử dụng trong vòng mười ngày?"
Quý Thu hào hứng nói: "Ta cảm thấy bọn họ muốn vận chuyển cái gì đó, chẳng
qua bọn họ hành tung bí ẩn, nếu không phải thuật theo dõi của ta không
tệ, cơ hồ đã bị bọn họ trốn thoát".
"Tốt lắm, ta biết, Quý Thu,
ngươi không tệ, tiếp tục giám thị, một khi có vấn đề lập tức hối báo lại cho ta" Vương Thế Sung cổ vũ Quý Thu một câu, thì lại có một người đi
tới, "Đại nhân, đại sự không ổn rồi".
Vương Thế Sung trong lòng không vui, "Chuyện gì mà kinh hoảng?"
"Sứ quán của Đại Hòa Quốc đột nhiên phát hỏa, bị mất kim phật mà Thánh
Thượng ngự ban cho. Bọn họ hôm nay cầu kiến đại nhân, xin đại nhân tầm
nã kẻ trộm, cho bọn hắn một công đạo!"
"Con mẹ nó lũ Uy nhân này, cố tình lúc này cho ta thêm phiền toái" Vương Thế Sung hai nắm đấm nắm
chặt, giây lát thả lỏng ra, trầm giọng nói: "Dẫn bọn chúng vào đi".