Muốn nói trong triều đình hiện nay, nói
đến vỗ mông ngựa phải nói tới Vương Thế Sung, nhưng muốn nói hiểu tâm ý
Dương Quảng nhất, đương nhiên là Vũ Văn Thuật. Dương Quảng lúc còn là
Tấn vương, trấn thủ Giang Đô, quan hệ cùng Vũ Văn Thuật rất chặt chẽ, Vũ Văn Thuật năm đó bán lực vì Dương Quảng mượn sức trọng thần Dương Tố
trong triều..
Khi Tiêu Bố Y cầu kiến Dương Quảng, vừa lúc gặp phải Binh bộ Thượng thư Vệ Văn Thăng.
Vệ Văn Thăng khi đụng phải Tiêu Bố Y, đang nghĩ ngợi xử lý chuyện Lý Tĩnh
như thế nào. Lý Tĩnh có tài, cũng có năng lực lãnh binh, ai cũng biết để nhàn rỗi ở kinh đô là lãng phí, hơn nữa hắn cùng Tiêu Bố Y giao tình
thực không tệ, lần này áp vận lại vượt qua khó khăn rất lớn, thậm chí
Trương Tu Đà cũng phải tấu chương khen ngợi, không thăng chức xét tình
xét lý đều không thể nói được.
Bất quá trên đời này đều không
phải có năng lực là có thể làm đại quan, Vệ Văn Thăng cảm thấy thất quý
người nào năng lực cũng không bằng mình, mà vị trí đều ở trên mình, Tiêu Bố Y trông cũng không có bản lãnh gì, chỉ là quan vận thông thoáng,
danh tiến còn muốn vượt cả mình. Ngươi muốn có vị trí, thứ nhất là phải
leo lên, thứ hai là phải đạp xuống, cao thấp mượn lực như vậy mới có thể lên cao. Vệ Văn Thăng cảm thấy mình đã đạp lầm đại thụ, nên mười phần
chán nản, nhưng Lý Tĩnh muốn nói xông pha quan trường thì kinh nghiệm so với hắn vẫn kém rất nhiều. Lý Tĩnh lại họ Lý, ngày nay triều đình đối
với họ Lý bốn phía xuống tay, tuy Thánh Thượng nói không xét liên lụy,
nhưng trừ Lý Uyên ra, ít có người có thể không bị liên lụy, không phải
bị chém thì cũng bị lưu đày. Không biết Thánh Thượng tâm ý đối với Lý
Tĩnh rốt cuộc là thế nào, mình thật ra trái phải đều khó xử, chỉ sợ
chẳng may đoán lầm tâm ý của Hoàng Thượng.
Nhìn thấy Vệ Văn Thăng bày ra bộ mặt táo vương gia, đen đúa như từ trong bếp lò chui ra, Tiêu
Bố Y đưa lên nụ cười chúc mừng phát tài: "Vệ đại nhân, trùng hợp vậy?"
Vệ Văn Thăng cũng ráng tươi cười, "Thiếu Khanh, đúng là có chút trùng hợp, ta được Thánh Thượng triệu kiến, ngươi cũng vậy phải không?"
Tiêu Bố Y gật đầu, đưa tay lấy từ trong lòng ra một khối mỹ ngọc, "Vệ đại
nhân, đây là mỹ ngọc gia truyền của ta, có thể tăng vận trừ tà. Ta thấy
đại nhân gần đây khí sắc không tốt, quá nửa nghỉ ngơi không được tốt,
chỉ hy vọng ngọc này có thể mang đến cho đại nhân chút may mắn, hạ quan
trong lòng đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi".
Vệ Văn Thăng nhịn không
được sờ sờ mặt, "Ta cũng cảm thấy gần đây tinh thần rất kém, Thiếu Khánh phí tâm rồi", đưa tay tiếp nhận ngọc của Tiêu Bố Y, Vệ Văn Thăng thấy
mỹ ngọc cũng không tính là trân quý, càng không biết Tiêu Bố Y nhận của
Hồng Phất nữ, chỉ cảm thấy tiểu tử này không có năng lực gì, nhưng nhân
tình thế thái rất là] lão luyện. Suy nghĩ lại, nhân tình thế thái thật
ra cũng coi như là một loại năng lực, tiểu tử này gần đây thăng tiến rất nhanh, Thánh Thượng rất coi trọng, hắn đưa ra khối ngọc này, không phải ám chỉ chuyện Vệ Tuyển sao? Nghĩ đến đứa con không ra sao này, Vệ Văn
Thăng cảm thấy rất đau đầu, trong lòng lo lắng. Hắn chỉ có đứa con trai
này, còn phải trông cậy để dưỡng già, nhưng gần đây lại vì Lý Mị Nhi mà
đòi sống đòi chết. Loại con như vậy, có vợ là quên cha, vì Lý Mị Nhi,
hận không thể đưa cha nó đi chịu chết, thực bất hiếu. Nhưng có bất hiếu
thì cũng là con hắn, Vệ Tuyển ám sát Tiêu Bố Y cho dù chưa thành công,
cũng khó bảo toàn Tiêu Bố Y không ngầm ám hại, kể từ đó, mình lại càng
không thể đắc tội hắn.
Hai người sóng vai nhập điện, Vệ Văn Thăng ngẩng đầu nhìn lên, thấy Vũ Văn Thuật cũng ở đó, trong lòng lo lắng,
Thánh Thượng sắc mặt nhìn không ra âm tình, bên cạnh lại còn có một đạo
sĩ.
Đạo sĩ tiên phong đạo cốt, Vệ Văn Thăng đương nhiên là biết.
Trên thực tế hiện ở kinh thành người không biết đạo nhân này rất ít, đều nói đạo sĩ này xem tướng cực chuẩn, tên là Viên Thiên Cương, nhưng ngày gần đây thanh danh lên cao, nhưng chỉ mở quán trên đường xem tướng,
giàu nghèo đều xem, rất được dân chúng ca ngợi. Chỉ là không nghĩ đến,
hôm nay hắn lại xuất hiện bên cạnh Thánh Thượng, nhớ tới An Già Đà kia,
Vệ Văn Thăng trong lòng lại lo lắng.
Rất hiển nhiên, đạo sĩ này
chính là do Vũ Văn Thuật tìm đến, không biết lần này lại có tinh phong
huyết vũ gì đây, Vệ Văn Thăng bi ai nghĩ.
Người khác có lẽ không
rõ ràng, Vệ Văn Thăng lại đối với khúc mắc trong đó trong lòng biết rõ
ràng, Lý Hồn có một tiểu thiếp là muội muội của Vũ Văn Thuật, người
không biết đều nghĩ Lý Hồn là muội phu của Vũ Văn Thuật, hai người này
còn không phải là cùng mặc một cái quần mà làm việc. Nhưng thật ra lại
không phải vậy, Vũ Văn Thuật đã sớm muốn đạp Lý Hồn một cước, nguyên
nhân cũng rất sâu xa. Năm đó Lý Hồn còn chưa phải là Thân Minh Công, cha chắn Lý Mục chết, lại cho cháu là Lý Quân thừa kế tước vị Thân Minh
Công, Lý Hồn rất bất mãn, cho Lý Thiện Hành xử lý Lý Quân. Lý quân chết, Lý Hồn sợ tước vị Thân Minh Công lại rơi vào người khác, vì thế tìm Đại cữu tử Vũ Văn Thuật, nói ngươi nếu có thể giúp ta được tước vị Thân
Minh Công, ta hàng năm sẽ cho ngươi một nửa tiền tài. Thất quý trong
triều không ai là không tham tài, mà Vũ Văn Thuật là lợi hại nhất, người thì đã già, chức vị cũng tột đỉnh nhưng chưa bao giờ thỏa mãn. Vũ Văn
Thuật hao hết khí lực thông qua Dương Quảng nói tốt trước mặt tiên đế,
lúc này mới giúp cho Lý Hồn được tước vị Thân Minh Công. Chỉ là khấu đầu mà hứa thì rất dể dàng, nhưng móc tiền trong túi đưa cho người khác thì ai mà chẳng đau xót. Lý Hồn chỉ cấp cho Vũ Văn Thuật được hai năm thì
không thấy nữa, đó là một giao dịch ngầm, rất ít có người biết được, lại càng không thể cho Hình bộ Đại Lý tự xử lý, Vũ Văn Thuật do đó đã sớm
bất mãn đối với Lý Hồn, Thánh Thượng muốn diệt trừ Lý phiệt, Vũ Văn
Thuật là người đầu tiên báo danh. Lời đồn Lý thị đương vi thiên tử sau
khi truyền ra, rất nhiều đại thần đều cảm thấy, chính là Vũ Văn Thuật
cho An Già Đà nói, sau đó sợ tiết lộ bí mật nên lúc này mới giết An Già
Đà để diệt khẩu.
Vũ Văn Thuật cú đêm vào nhà, vô sự không đến,
lần này tìm Viên Thiên Cương tới, chẳng lẽ là tuyên cáo lại một vòng
thanh tẩy nữa bắt đầu?
Vệ Văn Thăng trong lòng thấp thỏm, trước
đem chuyện xét nhà nói ra, Dương Quảng có chút không yên lòng nghe, nghe xong thì phất tay nói: "Vệ Thượng thư, nghe nói Lý Tĩnh gần nhất biểu
hiện không tệ?"
Vệ Văn Thăng liếc trộm Hoàng Thượng, nhìn không
ra tâm ý của hắn, cũng không hiểu vì sao hắn lại nhắc tới Lý Tĩnh, đành
phải nói: "Hồi Thánh Thượng, Lý Tĩnh áp vận quân lương đến Tề quận, hiệp trợ Trương tướng quân đánh lui Lô Minh Nguyệt, cái này cũng có tấu
chương của Trương tướng quân".
Hắn không đề cập đến cái nhìn của
bản thân, chỉ đem tấu chương của Trương Tu Đà đưa lên, thầm nghĩ quản Lý Tĩnh ngươi chết sống ra sao, cùng ta cũng không quan hệ. Đề bạt cũng là chuyện của Trương Tu Đà, muốn trách thì cũng là trách Trương Tu Đà. Hắn hiện tại đang đứng ở trên mũi nhọn, không cầu công chỉ cầu không sai
lầm.
Dương Quảng tiếp nhận tấu chương lật qua, rồi để sang một
bên nói: "Vệ Thượng thư, tấu chương này ngươi đưa lên có chút chậm, Vũ
Văn ái khanh đã sớm nói về chuyện Lý Tĩnh, nói Lý Tĩnh là một nhân tài,
nên trọng dụng mới được".
Vệ Văn Thăng tìm được hướng gió, cuống
quít nói: "Lý Tĩnh đích thực là một nhân tài, lão thần cũng cho là như
thế, chỉ là gần đây công việc tại Đại Lý tự bận rộn, nhất thời xem nhẹ
Lý Tĩnh, mong Thánh Thượng trách phạt".
Dương Quảng nghe được Vệ
Văn Thăng ám chỉ, lúc này mới nhớ tới Lý Tĩnh cũng họ Lý, trầm ngâm, "Vũ Văn ái khanh, ngươi cảm thấy nên phong thưởng Lý Tĩnh như thế nào cho
tốt?"
Vũ Văn Thuật thi lễ nói: "Hồi Thánh Thượng, Lý Tĩnh người
này không thiện giao tiếp, chỉ giỏi lĩnh quân, Hà Nam, Giang Đô hai
tuyến đã có Trương Tu Đà, Vương Thế Sung chinh thảo đạo phỉ đã có thừa,
ngày nay quan hệ Đại Tùy cùng Đột Quyết căng thẳng, chuyện quân Đột
Quyết quấy nhiễu biên cương thường xuyên phát sinh, dân không sinh sống
được. Lão thần cảm thấy, nếu phái Lý Tĩnh đi biên thùy trọng trấn Mã ấp
hiệp trợ Vương Thái Thú, quá nửa là mới có thể sử dụng được tài năng".
Dương Quảng khẽ gật đầu, nhìn về phía Vệ Văn Thăng nói: "Vệ Thượng thư, ngươi cảm thấy thế nào?"
Vệ Văn Thăng cuống quít nói: "Lão thần thấy Vũ Văn tướng quân nói rất đúng".
Muốn nói trong triều đình hiện nay, nói đến vỗ mông ngựa phải nói tới Vương
Thế Sung, nhưng muốn nói hiểu tâm ý Dương Quảng nhất, đương nhiên là Vũ
Văn Thuật. Dương Quảng lúc còn là Tấn vương, trấn thủ Giang Đô, quan hệ
cùng Vũ Văn Thuật rất chặt chẽ, Vũ Văn Thuật năm đó bán lực vì Dương
Quảng mượn sức trọng thần Dương Tố trong triều. Phải có mấy người duy
trì mới có thể lật đổ được Thái tử, Dương Quảng mới có thể lên làm Hoàng Thượng. Vũ Văn Thuật có thể nói là công đứng đầu. Vũ Văn Thuật hiệp trợ Dương Quảng lấy được ngôi vị Hoàng đế, cũng không cư công, rất giỏi lấy lòng, cho nên tuy đã bảy tám mươi tuổi vẫn còn được Dương Quảng trọng
dụng. Chính vì như thế, lúc trước Vũ Văn Hóa Cập phạm tử tội, Vũ Văn
Thuật cầu tình, Dương Quảng mới không đành lòng đã miễn cho Vũ Văn Hóa
Cập. Vệ Văn Thăng biết Vũ Văn Thuật một khi đã đề nghị, quá nửa đã sớm
cùng Thánh Thượng thương lượng, mình chẳng dại gì mà chọc gậy bánh xe.
"Tiêu Bố Y. Ngươi thấy sao?" Dương Quảng rốt cuộc nhìn về phía Tiêu Bố Y. Đối với Tiêu Bố Y, hắn không gọi quan danh, mà gọi trực tiếp tên ra, một
mặt là cao cao tại thượng, một mặt là đối với Tiêu Bố Y đã khá thân
thiết.
Tiêu Bố Y không nghĩ đến không đợi mình yêu cầu, Lý Tĩnh
xem ra đã có thể một bước lên trời, chẳng lẽ mỹ ngọc gia truyền của Hồng Phất nữ rốt cuộc đã có hiệu quả? Trầm ngâm, Tiêu Bố Y thi lễ đáp: "Hồi
Thánh Thượng, có Vệ Thượng thư cùng Vũ Văn tướng quân ở đây, Bố Y sao
dám nhiều lời".
Viên Thiên Cương lấy ra ba cái cẩm nang, trịnh
trọng giao cho Tiêu Bố Y nói: "Tiêu đại nhân, ngươi cứ làm theo những
phân phó ở trong này, dựa theo lời trong cẩm nang mà làm là được. Nhưng
phải nhớ, ba ngày trước mùng 5 tháng 5 phải tắm rửa trai giới dâng
hương, đợi tới mùng 5 tháng 5, tự tay trồng bảy bảy bốn chín cành dương
thụ, tám tám sáu tư cành liễu thụ, không thể nhờ người khác"...
Dương Quảng thật ra vừa lòng nhất chính là tiểu tử Tiêu Bố Y này rất biết
chừng mực, hơn nữa trung tâm cảnh cảnh. Hắn đa phần là vui buồn không
thể hiện, nhưng nhìn thấy Tiêu Bố Y hộc máu vì cứu mình, đã đối với
người này rất tán thưởng. Hơn nữa Tiêu Bố Y có khi nói chuyện tuy ngỗ
nghịch, nhưng có khi lại nói cực kỳ đúng với tâm ý của mình, cùng với
Vương Thế Sung tứ vô kiêng kị mà vỗ mông ngựa có cùng hiệu quả. Hắn
thấy, hiện nay Vũ Văn Thuật, Bùi Minh Thúy, Tiêu Bố Y cùng Vương Thế
Sung bốn người đều là trung thần của hắn, hắn làm Hoàng Thượng đương
nhiên là không hy vọng mấy người này xung đột. Hắn có chuyện muốn Tiêu
Bố Y đi làm, nhưng lại sợ Tiêu Bố Y không thể tận tâm hết sức, lúc này
mới tìm Vũ Văn Thuật thương lượng, Vũ Văn Thuật đang hận không thể một
cước đem Tiêu Bố Y đá ra khỏi Đông Đô, lúc này mới dùng sách lược đường
vòng, nói phải giải quyết sự lo lắng ở nhà của Tiêu Bố Y thì mới được.
Cho nên bọn họ mới đề cập tới Lý Tĩnh. Ai cũng biết Lý Tĩnh cùng Tiêu Bố Y giao tình rất tốt, một khi đã như vậy, thưởng cho Lý Tĩnh một chức
quan coi như là bước đầu tiên hóa giải ân oán cá nhân.
Tiêu Bố Y
đương nhiên không biết khúc chiết trong đó, cũng cao hứng vì Lý Tĩnh,
lại không quên hỏi một câu, "Chỉ không biết là hai vị đại nhân cảm thấy, Lý Tĩnh đến Mã ấp làm chức quan gì mới tốt?"
"Mã ấp Quận thừa
hiện còn khuyết," Vũ Văn Thuật cười nói: "Vương Thái Thú tuổi cũng đã
cao, cũng cần người như Lý Tĩnh trợ giúp, Thánh Thượng, người cảm thấy
thế nào?"
Dương Quảng gật đầu, "Một khi đã như vậy, cứ án công mà thưởng, thăng Lý Tĩnh là Quận thừa Mã ấp, đợi ngày tốt mà nhận chức".
Tiêu Bố Y biết Quận thừa là ngũ phẩm, đối với Lý Tĩnh là quan lục phẩm thì
cũng tính là một bước lên trời, quan trọng hơn là Viên Ngoại Lang chỉ là nuôi ngựa, còn Quận thừa là có thực quyền, huống chi đến biên thùy
chống cự quân Đột Quyết đối với Lý Tĩnh mà nói, coi như là một sự tôi
luyện, về sau trời cao hoàng đế xa, có tiêu diêu không ai quản thúc cũng là chuyện nhỏ.
Sau khi thảo luận xong chuyện Lý Tĩnh, Dương
Quảng trầm ngâm, "Tiêu Bố Y, ngươi mấy ngày trước tại Doanh Châu điện,
có nói muốn Nam hạ tuần tra mục trường?"
"Vi thần đích xác có ý
này" Tiêu Bố Y có chút kinh ngạc, liếc nhìn Viên Thiên Cương, thấy hắn
hướng tới mình mỉm cười, có chút khó hiểu.
"Nam hạ cũng là chuyện tốt" Dương Quảng đột nhiên nói: "Chẳng qua trẫm cũng muốn cho ngươi Nam hạ làm một chuyện, không biết ngươi có nguyện ý không?"
Tiêu Bố Y thầm nghĩ, ta có thể nói không sao? Chỉ là thời gian trước còn không
chuẩn, hôm nay sao lại gió đột nhiên chuyển hướng như vậy?
"Không biết Thánh Thượng có chuyện gì, cứ phân phó, vi thần nhất định đem hết khả năng, không phụ sự phó thác của Thánh Thượng".
Dương Quảng có vẻ hài lòng về thái độ của Tiêu Bố Y, "Trẫm đã nhiều ngày luôn có một giấc mộng, có chút thương cảm" Thoáng có chút do dự, Dương Quảng khoát tay nói: "Mộng của trẫm cụ thể như thế nào ngươi cũng không cần
phải biết, ngươi chỉ cần biết làm gì là được".
"Vi thần cần phải làm việc gì?" Tiêu Bố Y hỏi.
Dương Quảng liếc nhìn Viên Thiên Cương, "Viên đạo trưởng, ngươi nói cho Tiêu Bố Y nghe đi".
Viên Thiên Cương lấy ra ba cái cẩm nang, trịnh trọng giao cho Tiêu Bố Y nói: "Tiêu đại nhân, ngươi cứ làm theo những phân phó ở trong này, dựa theo
lời trong cẩm nang mà làm là được. Nhưng phải nhớ, ba ngày trước mùng 5
tháng 5 phải tắm rửa trai giới dâng hương, đợi tới mùng 5 tháng 5, tự
tay trồng bảy bảy bốn chín cành dương thụ, tám tám sáu tư cành liễu thụ, không thể nhờ người khác".
Tiêu Bố Y có chút sững sờ, tiếp nhận
cẩm nang muốn mở ra xem. Viên Thiên Cương lại đưa tay ngăn lại nói:
"Tiêu đại nhân, để phòng thời cơ có biến chuyển, cẩm nang đầu tiên phải
ra khỏi Đông Đô mới có thể mở ra xem. Cẩm nang thứ hai vào ngày bốn
tháng tư mới có thể xem, cẩm nang thứ ba thì phải ngày 2 tháng 5 ở tại
Giang Đô mở ra là tốt nhất, đề phòng tiết lộ thiên cơ".
Tiêu Bố Y trong lòng buồn cười, không rõ chuyện gì, liếc nhìn Dương Quảng thấy
hắn gật đầu, đành phải cung kính diễn trò: "Cẩn tuân đạo trưởng phân
phó".
Vô luận như thế nào, hắn có thể không cần ở lại Đông Đô đấu đá, thì việc trồng dương liễu so với việc xem sắc mặt Dương Quảng mà
làm việc thì tốt hơn nhiều.
"Thánh Thượng, Tiêu đại nhân là vì
Thánh Thượng làm việc, bần đạo lại sợ Thánh Thượng phái hắn đi Giang Đô
bị tiết lộ, sẽ có người âm thầm phá hoại, thì sự chuẩn bị của bần đạo
quá nửa sẽ không linh" Viên Thiên Cương ngưng trọng nói.
"Vậy ý của đạo trưởng là gì?" Dương Quảng nhíu mày nói.
"Điều này bần đạo không dám nói bừa" Viên Thiên Cương liếc nhìn Vũ Văn Thuật.
Vũ Văn Thuật trầm ngâm một lát rồi nói: "Vậy không bằng như thế này, vì
phòng ngừa có người phá hoại, thì Thánh Thượng hạ chỉ, cấp cho Tiêu
Thiếu Khánh một chỉ ý, ghi rõ hắn tuần tra Đại Tùy mã trường, để tiện
nghi làm việc quan viên địa phương yêu cầu phải hết sức hỗ trợ. Không
biết Thánh Thượng thấy ý kiến này thế nào?"
Tiêu Bố Y khi nghe
được bốn chữ tiện nghi làm việc, cũng đã lần đầu tiên cảm thấy Vũ Văn
Thuật này có chút thuận mắt. Tuy đối với tiền nhân hậu quả còn không quá rõ ràng, nhưng hắn nhiều ít hiểu được thì ra là Dương Quảng nằm mộng,
Vũ Văn Thuật tìm Viên Thiên Cương giải mộng cho Dương Quảng, kết quả là
Dương Quảng khiến hắn rời Đông Đô làm việc. Vũ Văn Thuật tìm An Già Đà
chính là vì cho Lý Hồn một đao, lần này tìm Viên Thiên Cương là để đá
Tiêu Bố Y ra khỏi Đông Đô. Vũ Văn Thuật hắn để cho Tiêu Bố Y đi ra ngoài tiện nghi làm việc, cũng là để hắn ở tại Đông Đô tiện nghi làm việc.
Nhưng Vũ Văn Thuật cho dù lão mưu thâm tính, lấy đầu óc cùng tâm tính
của hắn cũng không thể tưởng được, Tiêu Bố Y vốn đang không muốn ở tại
Đông Đô, bởi vì Vũ Văn Thuật cả đời chỉở tại bên cạnh Thánh Thượng, nên
chỉ cảm thấy ở bên cạnh Thánh Thượng là thoải mái nhất.
"Vũ Văn
ái khanh nói tốt lắm" Dương Quảng gật đầu, "Tiêu Bố Y, ta ban cho ngươi
một đạo mật chiếu, để tiện nghi cho ngươi làm việc. Còn việc Nam hạ cụ
thể khi nào đi, thì để Viên đạo trưởng tính ngày cho ngươi".
***
Tiêu Bố Y ra khỏi cung, trước tiên là đi tìm Viên Thiên Cương.
Chỗ Viên Thiên Cương ở xem ra đã khác nhiều, có rất nhiều đồ ăn, xem ra có thể ăn khong bao giờ hết.
Lý Thuần Phong đang ăn trứng gà luộc, hai mắt trợn lên có chút giống hai
quả trứng gà, nhìn thấy là Tiêu Bố Y, cuống quít nhảy lên nói: "Tiêu đại nhân".
"Tìm sư phụ ngươi có việc" Tiêu Bố Y lập tức nói rõ ý đến.
Lý Thuần Phong tất cung tất kính pha trà cho Tiêu Bố Y xong, tự động đi ra ngoài cửa ăn tiếp, giống như là nhỏ lớn giờ chưa ăn trứng gà vậy. Viên
Thiên Cương nhìn thấy Tiêu Bố Y cũng không có gì kinh ngạc, câu đầu tiên chính là, "Tiêu đại nhân, Vũ Văn Thuật không muốn ngươi ở lại kinh
thành".
"Cái này ta cũng đoán được" Tiêu Bố Y khẽ cười nói:
"Nhưng ta thật sự không rõ Thánh Thượng rốt cuộc muốn ta làm cái gì, đạo trưởng nói vậy cũng biết, mong nói cho ta để khỏi phải buồn phiền thắc
mắc".
Viên Thiên Cương cười nói: "Tiêu đại nhân thật sự đại
lượng, lại nhìn không ra chút buồn bực nào, hơn nữa hôm nay xem ra thần
thanh khí sảng, khúc mắc đã qua".
Tiêu Bố Y không thể không bội phục Viên Thiên Cương xem tướng chính xác, "Viên đạo trưởng, đến tột cùng là chuyện gì?"
"Mấy ngày trước Thánh Thượng nằm mộng," Viên Thiên Cương giải thích: "Mộng
cảnh là về Tuyên Hoa phu nhân, Thánh Thượng bởi vậy rất bất an, Vũ Văn
tướng quân biết tâm tư của Thánh Thượng, liền tìm tới ta. Đúng rồi, còn
chưa cảm ơn Tiêu đại nhân lúc trước đã tận tâm trợ giúp, bằng không thầy trò ta tới bây giờ chỉ sợ vẫn còn phải ăn bắp cải qua ngày".
Tiêu Bố Y cười nói: "Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, đạo trưởng khách khí rồi".
"Chuyện nhỏ?" Viên Thiên Cương lẩm bẩm nói: "Làm người khó khăn nhất là ở chỗ
này, Tiêu đại nhân lòng dạ thoáng đãng, làm việc không cầu hồi báo, bần
đạo bội phục phát ra từ nội tâm. Bởi vì ta ở tại Đông Đô đã rất có danh
tiếng, Vũ Văn tướng quân mới có thể tìm tới ta, Vũ Văn tướng quân tìm
được ta, bần đạo mới có cơ hội cấp cho Tiêu đại nhân cơ hội Nam hạ, cái
này có tính là nhân quả tuần hoàn không?"
Tiêu Bố Y ngẩn ra hồi
lâu mới nói: "Ta chỉ tin công đạo tự tại lòng người, quản người khác
nghĩ như thế nào, bản thân không thẹn với lòng là được".
Viên
Thiên Cương chậm rãi gật đầu, "Tiêu đại nhân nói rất đúng, bần đạo rất
tán thành. Vũ Văn Thuật sau khi tìm đến bần đạo. Liền cấp cho bần đạo
châu báu, bảo bần đạo giải mộng để cho người ta khỏi kinh đô, bần đạo
cũng biết Tiêu đại nhân ở tại kinh đô nhìn như phong cảnh, nhưng không
thoải mái, không thể tự định chủ trương, lúc này mới giải mộng nói,
Tuyên Hoa phu nhân chết sớm, lúc này mới thê lương, nên mới thác mộng ký gởi tương tư. Thánh Thượng hỏi bần đạo trên đời này thực có tiền sanh
hậu kiếp không, nếu có hắn cũng muốn cùng Tuyên Hoa phu nhân tái tục
tiền duyến. Bần đạo nói, Thánh Thượng nếu muốn kiếp sau cùng Tuyên Hoa
phu nhân đoàn tụ, tái tục tiền duyến, nhất định phải hành thiện".
Tiêu Bố Y vỗ bàn nói: "Đạo trưởng giải rất hay, Bố Y bội phục".
"Chúng ta như nhau mà thôi" Viên Thiên Cương cười nói.
Tiêu Bố Y gấp giọng nói: "Thánh Thượng nói thế nào?" Hắn đối với Dương Quảng vui buồn vô thường cùng bạc tình quả ý sớm đã chán ghét, đã buông tha ý niệm khuyên bảo Dương Quảng trong đầu, không nghĩ đến Viên Thiên Cương
lại mạo hiểm khuyên bảo Dương Quảng. Hắn cũng biết, đó là mạo hiểm có
thể sẽ bị chém đầu. Nếu muốn có cơ hội khuyên bảo Dương Quảng, chỉ có
thể bằng vào tinh yêu đối với Tuyên Hoa phu nhân mà khuyên bảo. Dương
Quảng tính cách bạo lệ nếu có thể có chút sửa được, nói không chừng sự
tình còn có cơ hội chuyển biến.
"Hắn đương nhiên mười phần tức
giận, "Viên Thiên Cương cười khổ nói: "Nếu không phải ta tính về Tuyên
Hoa phu nhân chính xác, nói không chừng đã bảo lôi ta ra chém rồi. Hắn
nói hắn là người làm đại nghiệp, đại thiện là ở chỗ nhất lao vĩnh dật
(cực một lần mà sướng vĩnh viễn). Chúng ta không hiểu".
Tiêu Bố Y nổi da gà, thầm nghĩ đúng là gừng càng già càng cay, Lý Tĩnh bách chiến bách thắng, dĩ nhiên là dụng binh như thần, tâm tư kín đáo, kinh nghiệm già dặn cũng là nhân tố quyết định. Hắn không có suy nghĩ xa xôi như
thế, chỉ cảm thấy rời xa Đông Đô, rời xa Vũ Văn Thuật là ổn, làm sao
nghĩ đến tiền đồ nguy cơ tứ phục...
Tiêu Bố Y im lặng hồi lâu mới nói: "Vậy sau đó?"
"Sau đó Thánh Thượng lại nhớ tới mộng cảnh, cũng đại lượng không trách phạt
gì với bần đạo" Viên Thiên Cương khẽ cười nói: "Hắn hỏi ta làm thế nào
hành thiện, bần đạo liền nói, đó là lấy tiết kiệm làm trọng, bớt phô
trương là tốt nhất".
"Thánh Thượng nói thế nào?" Tiêu Bố Y hỏi.
"Hắn cái gì cũng không nói, chỉ hỏi ta còn phải làm gì nữa" Viên Thiên Cương nói: "Bần đạo cũng biết bản tícnh khó cải, đành phải cầu chút thành
tựu, liền nói Tuyên Hoa phu nhân muốn cùng Thánh Thượng tái tục tiền
duyến, thì Thánh Thượng phải tìm một người thân tri kỷ, tại mùng năm
tháng năm đi tới chỗ chôn cất Tuyên Hoa phu nhân, trong phạm vi ba dặm
chung quanh trồng dương liễu, dương liễu thông dương lưu, cũng chính là
thông tới Thánh Thượng, như vậy mới có thể tái tục tiền duyến. Chỉ là
người này mạng phải thuộc hỏa, tự tay trồng dương liễu mới có thể trừ tà đuổi quỷ, thủ vệ Tuyên Hoa phu nhân, Thánh Thượng suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra người nào, Tiêu Hoàng hậu lại đề cập tới ngươi, dưa ra
ngày sinh bát tự của ngươi, bần đạo vừa thấy, liền bảo chính là ngươi".
Nói tới đây Viên Thiên Cương vuôt râu mỉm cười, Tiêu Bố Y cũng cảm thấy
kính nể, "Đạo trưởng có thể nhìn ra ta ta thuộc hỏa sao?" Tiêu Hoàng hậu có ngày sinh bát tự của mình cũng không có gì lạ, quá nửa là Viên Lam
cấp cho, nhưng Viên Thiên Cương cái gì cũng không hỏi, làm sao nhìn ra
mạng của mình, cái này cũng rất có môn đạo.
"Nhìn không ra cũng
không phải là quan trọng nhất" Viên Thiên Cương cười nói: " Cho dù ngươi không thuộc hỏa, ta cũng có thể tìm lý do để cho ngươi đi".
Tiêu Bố Y cũng không thể rõ được nông sâu của Viên Thiên Cương, chắp tay
cười nói: "Đa tạ đạo trưởng trượng nghĩa ra tay, cứu Bố Y rời Đông Đô,
xem ra người tốt tất được báo tốt một chút cũng không giả".
Viên Thiên Cương mỉm cười không nói, ánh mắt tràn đầy vẻ tán thưởng.
"Đạo trưởng, Bố Y có một chuyện muốn hỏi".
"Ngươi cứ nói".
"Ngươi nói tiền thế kiếp nầy đến tột cùng là có hay không, Bố Y đối với chuyện này rất hoang mang" Tiêu Bố Y nghiêm túc nói.
Viên Thiên Cương nhìn Tiêu Bố Y, khẽ cười nói: "Kiếp trước tin thì có, không tin thì không, bần đạo vì thế nhân hóa giải, là để cho an tâm mà thôi.
Chỉ là giống như Tiêu đại nhân, làm việc thoải mái, quang minh lỗi lạc,
thì cần gì quan tâm đến kiếp trước kiếp sau?"
Tiêu Bố Y cũng có
chút hổ thẹn, "Đạo trưởng quá khen, ngươi nói không sai, có một ngày thì cứ sống tốt một ngày là được. Đúng rồi, đạo trưởng, ngươi đưa ba cái
cẩm nang là sao? Chẳng lẽ ta nhất định phải đến lúc đó mới được xem?"
"Làm việc, đương nhiên phải dựa vào sự thần bí," Viên Thiên Cương cười nói:
"Nếu không thần bí, sẽ khó hơn nhiều, từ xưa đến nay để được việc, phần
lớn là như thế. Chẳng qua Tiêu đại nhân một khi đã biết nguồn cội, cũng
có thể biết cẩm nang của bần đạo tuy có ba cái, bất quá cũng chỉ là bốn
chữ tiện nghi làm việc mà thôi. Chỉ là chuyện mà bần đạo nói trong cẩm
nang, Tiêu đại nhân trước mặt quan địa phương thì nên làm cho đủ, về sau vạn nhất có sai sót gì, đều có thể đổ lên người bần đạo, cứ nói cẩm
nang an bài, bần đạo bất tài, nhưng cũng có thể vì Tiêu đại nhân mà gánh vác".
Tiêu Bố Y rất cảm động, "Gặp được đạo trưởng quả thật là
Bố Y tam sinh hữu hạnh, chỉ mong có duyên gặp lại!" Hắn nói xong liền
cáo từ, Viên Thiên Cương tiễn Tiêu Bố Y ra khỏi cửa, nhìn bóng dáng của
Tiêu Bố Y, lẩm bẩm: "Ngươi yên tâm, chúng ta còn có thể có ngày gặp
mặt".
***
Tiêu Bố Y từ biệt Viên Thiên Cương, lập tức đi
tìm Lý Tĩnh. Viên Thiên Cương tính hắn nội trong ba ngày rời Đông Đô là
tốt nhất, Tiêu Bố Y trước tiên cùng bằng hữu nói một tiếng, hắn ở tại
Đông Đô cẩn thận tính đi tính lại, phong cảnh thì phong cảnh, Lý Huyền
Bá đã chết, cũng chỉ có Lý Tĩnh là bằng hữu thật tình mà thôi.
Đến Lý phủ, Lý Tĩnh Hồng Phất đều có nhà, Hồng Phất nữ nhìn thấy Tiêu Bố Y, nhiệt tình ra đón, "Tam đệ, có tin tức gì không?"
Tiêu Bố Y cũng quen với sự trực tiếp của Hồng Phất nữ, khẽ cười nói: "Quan
vị cầu được cũng không biết Nhị ca có vừa lòng hay không".
Hồng
Phất nữ đang muốn nói gì, Lý Tĩnh đã thở dài nói: "Tam đệ sao lại nói
vậy, Nhị ca ngươi cho dù không được làm quan cũng không muốn để cho Tam
đệ cầu người khác".
"Tam đệ không phải cầu người, chỉ là trở bàn
tay mà thôi" Hồng Phất nữ lắc đầu nói: "Ngươi thấy Tam đệ ngồi tại vị
trí Thái Phó Thiếu Khánh này đã từng cầu qua ai chưa?"
Lý Tĩnh
không nói gì, Tiêu Bố Y cũng cười nói: "Tẩu tử quá khen rồi, ta cũng đem mỹ ngọc gia truyền của người tặng cho người ta mới có hiệu quả này.
Thánh Thượng nói muốn đem Nhị ca phái đến Mã ấp làm Quận thừa, quan
thăng nhưng chỉ sợ sẽ vất vả một ít".
Lý Tĩnh vỗ án đứng dậy, mừng rỡ nói: "Tam đệ nói là thật sao?"
Tiêu Bố Y nhìn thấy Lý Tĩnh mừng rỡ, biết hắn chỉ sầu không có việc gì làm,
cũng vì hắn mà vui mừng, "Đương nhiên là thật, ta có bao giờ lừa Nhị ca
đâu".
Lý Tĩnh cầm lấy tay của Tiêu Bố Y, cảm kích nói: "Tam đệ
thực hiểu lòng ta, Lý Tĩnh vềsau không sầu không có nơi dụng võ. Lúc
trước ở tại Đông quận đụng Cửu quân bát trận của Từ Thế Tích, ta cảm
thấy tuy xảo diệu, nhưng vẫn còn quá khô khan rắc rối, Bát trận đồ đã có từ lâu, Gia Cát Vũ hầu đem trận pháp của Hoàng đế thượng cổ, Khương
Thái Công, Quản trọng, Tôn Vũ cải tiến hoàn thiện đạt tới đỉnh điểm,
thành ra Bát trận, chỉ là Cửu quân chỉ huy quá rắc rối. Nếu không có
người đại trí tuệ thì khó có thể phát huy ra uy lực, nếu đụng phải tướng lĩnh bình thường, chỉ sợ sẽ phản tác dụng. Vi huynhở Tề quận thấy tuyết rơi mai nở, nghĩ ra Lục hoa trận, nếu sử dụng trên người của quân Đột
Quyết, chẳng phải sướng khoái sao?"
Tiêu Bố Y lại cười nói: "Nhị ca chớ cảm tạ, nhếu nói cảm tạ, thì đó là Vũ Văn Thuật cho người đi Mã ấp".
Lý Tĩnh sửng sốt, đợi nghe được Tiêu Bố Y đem mọi chuyện nói ra một lần,
trầm giọng nói: "Hồng Phất, nàng ra ngoài mua cho chúng ta chút rượu
đi".
Lần này Hồng Phất nữ cũng không cằn nhằn, Lý Tĩnh đợi Hồng
Phất nữ rời đi, liền nói: "Tam đệ, ta chỉ sợ Vũ Văn Thuật sẽ xuống tay
với ngươi, ngươi phải cẩn thận".
Tiêu Bố Y ngạc nhiên, giây lát tỉnh ngộ, "Người nói hắn sẽ an bài nhân thủ đợi sau khi ta rời Đông Đô sẽ giết ta?"
"Cái này chẳng qua là phỏng đoán" Lý Tĩnh trầm ngâm nói: "Tam đệ, ngươi phải biết rằng Vũ Văn Thuật này có thù tất báo, lúc trước chuyện Lý Hồn đã
qua mười mấy năm, hắn vẫn ghi tạc trong lòng, hôm nay tìm cơ hội hãm hại Lý Hồn nhập ngục. Ngươi đã làm cho hắn thiệt hại nhiều, với tính cách
của hắn, làm sao mà không nghĩ trả thù? Hắn nếu giả ý cầu quan cho ta,
đối với ngươi tốt, quá nửa là làm cho ngươi không đề phòng, tại Đông Đô
xuống tay đối với ngươi cũng không ổn, vạn nhất sự tình bại lộ, chỉ sợ
lộng xảo thành chuyên. Hắn nếu theo như lời Viên đạo trưởng, quá nửa
biết lộ tuyến mà ngươi đi, đến lúc đó cho người phục kích giết ngươi rồi đem trách nhiệm đổ lên trên người quan viên địa phương, thần không biết quỷ không hay".
Tiêu Bố Y nổi da gà, thầm nghĩ đúng là gừng càng già càng cay, Lý Tĩnh bách chiến bách thắng, dĩ nhiên là dụng binh như
thần, tâm tư kín đáo, kinh nghiệm già dặn cũng là nhân tố quyết định.
Hắn không có suy nghĩ xa xôi như thế, chỉ cảm thấy rời xa Đông Đô, rời
xa Vũ Văn Thuật là ổn, làm sao nghĩ đến tiền đồ nguy cơ tứ phục.
"Ta sẽ thay đổi lộ tuyến" Tiêu Bố Y có chút bất đắc dĩ nói.
"Thay đổi lộ tuyến đương nhiên cũng là một biện pháp, chỉ là cũng không phải
là kế lâu dài" Lý Tĩnh lắc đầu nói: "Huynh đệ, ngươi theo ta đến đây".
Tiêu Bố Y đi theo Lý Tĩnh đến hậu viện, Lý Tĩnh từ trong nhà củi lấy ra một
cái rương, cười khổ nói: "Ta cũng không biết đại ca có trách ta hay
không nữa".
"Nhị ca sao lại nói như vậy?" Tiêu Bố Y nghi hoặc hỏi.
"Tam đệ được đại ca truyền thụ Dịch Cân kinh, đại ca lúc trước nói, chỉ cần
đệ luyện mấy năm, thành tựu sẽ không tệ. Chỉ là ta cấp cho đệ mấy thứ
này, ta nghĩ đối với đệ mà nói, nếu không đến lúc vạn bất đắc dĩ cũng
không nên sử dụng" Lý Tĩnh mở rương ra, bên trong hàn quang lấp lánh.
"Tại sao?" Tiêu Bố Y nhìn thấy trong rương rất nhiều thứ kỳ quái, nhớ tới
mấy cái rương mà Bối Bồi nhờ Lý Tĩnh làm, không khỏi lạnh lùng.
"Người tập võ, đương nhiên là cầu phát huy tiềm lực lớn nhất của bản thân" Lý
Tĩnh khẽ cười nói: "Ngươi nếu chỉỷ vào bàng môn tả đạo mà thủ thắng, thì sẽ không nên trò trống gì. Ngươi võ học mà chưa đại thành, ta cho ngươi mấy cái này, chỉ sợ ngươi dưỡng thành tính cách ỷ lại, không còn ý cầu
tiến, vậy thành tựu võ học chỉ sợ sẽ làm cho đại ca thất vọng".
Tiêu Bố Y cười nói: "Thì ra là như thế, chỉ là ta tuy võ học vẫn hướng tới
đại thành, nhưng nếu đụng phải hạng như Lịch Sơn Phi, chỉ sợ cũng không
đợi ta thành tựu mà xuống tay".
Lý Tĩnh cười to, đưa tay cầm lấy
một cái ống đồng nho nhỏ, đeo vào nơi tay, nắm tay đột nhiên nắm chặt,
ống đồng ‘băng’ một tiếng, đã bắn ra một mũi nỏ tiễn, nhanh như điện
xẹt, cắm sâu vào trong thân cây đối diện, đã không thấy bóng dáng.
Tiêu Bố Y thầm hoảng sợ uy lực cùng thiết kế xảo diệu của loại nỏ tiễn này,
chỉ dựa vào cơ tay để kích phát, quả thực là khó lòng phòng bị, Lý Tĩnh
kiêu ngạo cười nói: "Đây là nỏ tiễn vi huynh nghiên cứu ra, một ống mười mũi, thắng ở tại tốc độcùng sắc bén, nếu đã bắn ra ngoài, không muốn
nói là Lịch Sơn Phi, cho dù là thái sơn bay qua cũng không chiếm được
chỗ tốt nào".