Tiêu Bố Y nhìn thấy Dương Quảng sát khí
đầy mặt, cũng nhịn không được mà lạnh người, hắn đã sớm nghe rõ ràng,
Độc Cô Cơ khuyên hàng các vệ binh Giám Môn phủ mới vừa rồi tạo phản, lúc này lại cho người tàn sát, tiếng kêu thảm thiết ở bên ngoài chính là do những binh sĩ tay không tấc sắt phát ra...
Khi Lý Mẫn từ trong
biển nổi lên, chỉ cảm thấy lạnh thấu xương, nghĩ đến mình lại có lúc
chật vật như vậy, cả người như chết lặng, thậm chí hắn cảm thấy mọi
chuyện chẳng qua chỉ đều là ảo giác.
Nhưng khi nghe được tiếng người, hắn theo bản năng nấp vào trong bụi cây, run cầm cập.
Hắn biết mình đã thua, thua một cách thảm hại, hơn nữa rất có thể thua hết
cả tính mạng của gia đình. Dương Quảng là hôn quân, nhưng hắn đã quá xem thường hôn quân này, hôn quân này không ngờ đã bố trí phòng ngự khắp
nơi, cho dù không có Lý Huyền Bá, cho dù không có Tiêu Bố Y, chỉ bằng
vào cơ quan trên đài cao, mình cũng đã không thể làm gì hắn.
Phương pháp tốt nhất thật ra nên là dẫn hắn rời khỏi Đông Đô, trên đường phục
kích, hoặc ở tại Tứ Phương quán ám sát hắn chẳng phải tốt hơn sao? Lý
Mẫn trong đầu có chút mơ hồ, trong lòng lại buồn nản, mình đã sơ ý, mình đã quá đề cao năng lực Vương Tu Bạt cùng Lịch Sơn Phi, mình không nên
phát động sớm như vậy, mình…
Đủ loại giả thiết làm Lý Mẫn tinh
thần có chút hoảng hốt, vừa tự an ủi vừa tự trách mình làm cho hắn uể
oải không thôi, nhưng trên đời này không có thuốc hối hận, chuyện gì
trên đời này cũng chỉ đến một lần, kết quả gì cũng có thể phát sinh, Lý
Mẫn khóe miệng khổ sở đã đến mức co cứng, sự tình thoạt nhìn thì thuận
phong thuận thủy, tình thế lại nhanh chóng quay ngược lại, Lý Huyền Bá
chết, tâm phúc đại họa đã chết, hắn nghĩ sự tình đã thành công quá nửa,
nhưng hắn không nghĩ đến hôn quân bàng quan xem kịch, cuối cùng lại âm
thầm đào tẩu. Hôn quân đã sớm điều binh sĩ ở trên biển tới, trên Bồng
Lai đảo, ngoại trừ quần thần ra, mọi binh sĩ của Giám môn phủ đều bị
chém tận giết tuyệt! Lý Mẫn nghĩ vậy lại rùng mình, hôn quân này quả
thật là độc. Vương Tu Bạt tuy giết Lý Huyền Bá, nhưng người cũng bị
trọng thương, Ngụy Đao Nhi vì Vương Tu Bạt, cũng không để ý gì đến Trụ
Quốc hắn, đã lặn xuống nước chạy trốn, hai người bọn họ đều võ công cực
cao, biển trong Thượng Lâm uyển tuy rất lớn, đối với bọn họ mà nói cũng
chẳng là gì. Nhưng lại khổ cho Trụ Quốc hắn. Hắn không cam tâm chịu bó
tay chịu trói, cũng học hai người Vương Tu Bạt nhảy vào trong biển, nước biển lạnh thấu xương, hắn tay chống cự được tới giờ, nhưng cũng đã lạnh muốn chết rồi.
"Độc Cô đại nhân, Bồng Lai đảo tất cả đều đã xử lý thỏa đáng, các đại nhân cũng đã đưa đến nơi an toàn" Một vệ binh nói.
Thanh âm của Độc Cô Cơ vang lên, "Vương Tu Bạt cùng Lịch Sơn Phi có bắt được không?"
"Hồi đại nhân, thuộc hạ vô năng, tạm thời không có phát hiện bóng dáng của
hai người này, nhưng đang toàn lực lùng bắt" Vệ binh trả lời.
Độc Cô Cơ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, "Hai phản nghịch này võ công cao
cường, muốn giết chúng cũng không phải là chuyện dễ dàng, các ngươi cẩn
thận hộ vệ Hoàng Thượng là được, ngàn vạn lần không thể có sơ sẩy gì. Lý Thiện Hành kia hình như cũng không bắt được, bại binh lẩn trốn không
thấy bóng dáng?"
Lý Mẫn trong lòng không biết là vui hay buồn,
muốn nói vui, huynh đệ cuối cùng cũng trốn được, như vậy vẫn còn một
điểm hy vọng, buồn là từ khi mình bắt đầu tạo phản, đã rơi vào bẫy của
hôn quân giăng ra, buồn cười là hắn còn trù trừ tự mãn.
"Vâng, đại nhân" Binh sĩ cung kính đáp: "Phía Thánh Thượng đã sớm thủ vệ trùng trùng, muỗi cũng không bay vào được một con".
"Loại thời tiết này làm sao có muỗi, ngươi đùa giỡn với ta sao chứ?" Độc Cô Cơ hiển nhiên tâm tình không tệ.
Binh sĩ cười đáp: "Thuộc hạ sao dám".
"Ngươi đừng nói vậy, trong này thực có muỗi" Độc Cô Cơ thanh âm tràn đầy vẻ đùa cợt, "Ở sau bụi cây kia, có một con rất lớn".
Lý Mẫn trong lòng trầm xuống, chợt nghe Độc Cô Cơ lại thản nhiên nói: "Lý
đại nhân, không biết ngươi còn muốn ngao du trong biển nữa không? Nếu
không thì có thể đi cùng ta".
Lý Mẫn chậm rãi đứng lên, lưng cũng khó có thể đứng thẳng, trông thấy vẻ mặt đắc ý của Độc Cô Cơ, môi động
nhưng không thể nói ra một lời nào.
***
Tiêu Bố Y khi ở
bên cạnh Dương Quảng, tràn đầy ngạc nhiên, hắn phát hiện mình đã có chút xem thường Dương Quảng. Dương Quảng có thể xem nhẹ sinh tử của bất luận kẻ nào, nhưng đối với tính mạng của bản thân thì lại rất cẩn thận.
Khi hắn đi vào, thầm nghĩ Dương Quảng sẽ chật vật không chịu nổi, không
nghĩ đến kiến trúc ở dưới Bồng Lai sơn tuy không thể so với các cung
điện ở trên mặt đất, nhưng khí thế cũng rất rộng lớn. Không biết Dương
Quảng này cả đời có thểở trong này được mấy lần, Tiêu Bố Y thầm cười
khổ.
Cái gì đến tay Dương Quảng, đều phải cầu tận thiện tận mỹ, cho dù là nơi tị nạn cũng không ngoại lệ.
Cung điện dưới lòng đất thủ vệ nghiêm ngặt, mỗi người sắc mặt đều ngưng
trọng, biết Thánh Thượng một khi đã đến trong này, thì đại biểu cho Đại
Tùy đã xảy ra chuyện không tầm thường. Tiêu Bố Y lại nghĩ, cung điện như vậy, con người như vậy, Lý Mẫn lại một chút cũng không biết, có thể
thấy được Dương Quảng phi thường cẩn thận. Mình nếu không xả thân cứu
giúp, liều chết khuyên Dương Quảng chạy trốn, thì cho dù là thân thích
của Dương Quảng, chỉ sợ không có được đãi ngộ cùng tiến vào nơi này, giờ phút này quá nửa cũng giống như quần thần ở bên ngoài.
Dương
Quảng sau khi đến cung điện trong lòng đất, cũng không có nghỉ ngơi, từ
trên tường kéo ra một cái ống nhìn vào, phảng phất như Tiềm vọng kính
tàu ngầm thời đại của Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y cũng nghe được thanh âm của
Lý Mẫn cùng Vương Tu Bạt ở bên ngoài từbốn phía truyền ra, trầm trầm
nhưng rõ ràng.
"Lý đại nhân, chúng ta chia tay tại đây, chỉ mong
ngươi bình an, sau này còn gặp lại" Ngụy Đao Nhi nói: "Vương đại ca,
chúng ta đi, mấy binh sĩ này sao ngăn được hai người chúng ta".
"Hai vị huynh đài, các ngươi, ài…" Ngụy Đao Nhi thanh âm đã không còn, Lý
Mẫn thở dài một tiếng rồi cũng bị tiếng bước chân dồn dập che lấp.
Tiêu Bố Y kinh ngạc với thiết kế xảo diệu ở trong này, lại cảm khái Ngụy Đao Nhi thủ đoạn, Vương Tu Bạt võ công có lẽ cao minh, cũng là một anh
hùng, nhưng Ngụy Đao Nhi này lại có thể tính là một kiêu hùng. Đám người Ngụy Đao Nhi trợ giúp Lý Mẫn là bởi vì hắn có thể ngồi lên vương vị,
nhưng Lý Mẫn mắt thấy đã trở thành chó nhà có tang, bọn họ cũng không
thèm liếc mắt tới.
Ngay sau đó thanh âm của Độc Cô Cơ truyền tới, "Buông binh khí xuống thì khỏi chết" Sau đó là tiếng hoan hô của quần
thần, Dương Quảng lắc lắc đầu nói: "Độc Cô Cơ đến quá sớm".
Tiêu
Hoàng Hậu vẫn làm bạn ở bên cạnh Dương Quảng, sắc mặt tái nhợt, hiển
nhiên cũng bị dọa không nhẹ, nghe được Dương Quảng nói như vậy, khó hiểu hỏi: "Hoàng Thượng, Lý Mẫn mưu nghịch tội lớn, thiếu chút nữa dạo tới
người, thiếp cảm thấy hộ vệ đến còn chậm, người sao lại nói là đến sớm?"
Dương Quảng lắc đầu nói: "Ta biết Lý Mẫn muốn phản, nhưng hắn chính là phản
cả thiên hạ, thì có thể làm gì được ra? Trẫm chính là muốn nhìn xem,
trong quần thần rốt cuộc người nào là trung, người nào là gian!"
Tiêu Bố Y thầm lạnh người, Tiêu Hoàng Hậu đôi mắt lại có chút đỏ lên, "Thánh Thượng, nhưng mà Huyền Bá, nó, nó bởi vì muốn bình loạn cho người,
hiện, hiện chỉ sợ đã chết".
Nói tới đây thanh âm của Tiêu Hoàng
Hậu có chút nghẹn ngào, khóc không thành tiếng, "Ngay cả Bố Y, cũng vì
người mà xả thân quên mình. Mới vừa rồi người không biết, khi nó hộc
máu, thiếp lo lắng đau đớn! Thế Dân thì vẫn còn ở bên ngoài, nhìn thấy
Huyền Bá chết, nó như phát điên lên, thiếp giữ lại không được, hiện tại
cũng không biết nên thế nào".
"Thế Dân không việc gì đâu, hắn nói thế nào cũng có chút tài năng, huống chi hắn cũng không ngu ngốc" Dương Quảng cau mày, liếc nhìn Tiêu Bố Y nói: "Bố Y, ngươi tốt lắm, trẫm biết ngươi trung tâm nhất".
Tiêu Bố Y đành phải nói: "Hạ thần chỉ làm theo bổn phận mà thôi".
"Không có đứng ra cũng không tạo phản" Dương Quảng bộ dáng xem ra có chút kỳ
quái, lại có chút biểu hiện hoài nghi, "Cho dù Binh bộ Thượng thư Vệ Văn Thăng rắm cũng không đánh một cái, xem ra hắn hình như không có tham dự mưu nghịch. Chỉ là con hắn muốn cưới con gái của Lý Mẫn. Chẳng lẽ hắn
nhìn thấy thân gia mưu nghịch cũng không cùng theo sao?"
Tiêu Bố Y biết hiện tại Dương Quảng đã bắt đầu đã đến lúc tính sổ. Ba đầu não của Lý phiệt hôm nay không thể nghi ngờ hẳn phải chết, hiện tại cũng là
người nào có khả năng bị dính líu đến mà thôi. Cũng may mình cuối cùng
cũng trung tâm, thuận lợi đứng trong hàng ngũ những người yêu nước. Bất
quá Dương Quảng hiện tại cũng chưa đến lúc chết, một khi chưa chết, đi
theo hắn đương nhiên sẽ an toàn nhất, mấy cái tính toán này Tiêu Bố Y
đương nhiên hiểu được.
"Hồi Thánh Thượng, thật ra ta cũng cảm thấy rất nhiều đại thần đều trung tâm cảnh cảnh, chỉ là…"
"Trung tâm cảnh cảnh?" Dương Quảng hừ lạnh nói: "Nếu thực là trung tâm cảnh
cảnh, sao lại thấy khi trẫm gặp nạn, trừ Huyền Bá cùng ngươi, không có
người nào tiến lên hộ giá? Nếu thực là trung tâm cảnh cảnh, Vệ Văn Thăng không có việc gì đến Lý phủ làm cái gì? Nếu thực trung tâm cảnh cảnh,
vì sao khi tên khốn Lý Mẫn kia chỉ trích trẫm, không có một ai ra phân
biện cho trẫm?"
Tiêu Bố Y trong lòng nói thầm, làm thủhạ cho
Hoàng đế ngươi cũng mệt mỏi, chỉ có đi chết mới là trung tâm, còn lại
đều là ôm mối hoài nghi, một chút không lưu tâm là sẽ rơi đầu.
"Thánh Thượng, người cho Lý Mẫn nói tiếp, bọn họ làm sao mà dám ra phân biện?
Mà cho dù muốn ra, thì biến hóa cũng quá nhanh" Tiêu Hoàng Hậu khuyên.
Dương Quảng hừ lạnh một tiếng, nhíu mày đi tới đi lui, Tiêu Hoàng Hậu đôi mắt lại có chút đỏ lên, lẩm bẩm nói: "Thế Dân còn ở bên ngoài, Thánh
Thượng…"
"Hoàng hậu không cần lo lắng," Tiêu Bố Y khuyên giải:
"Thế Dân cùng bọn họ thực không có mâu thuẫn, mà hắn thoạt nhìn cũng
không có quan trọng, ai cũng sẽ không cố ý gây khó xử cho hắn".
"Ngươi nói cũng đúng," Tiêu Hoàng hậu buông lỏng tâm sự, "Mà…"
Nàng lời còn chưa dứt, chợt nghe bên ngoài tiếng kêu thảm thiết vang lên
liên tục, không khỏi hoảng sợ thất sắc nói: "Thánh Thượng, bên ngoài làm sao vậy?"
"Giết tốt lắm, giết rất tốt" Dương Quảng lẩm bẩm: "Đều nên giết, đều nên giết".
Tiêu Bố Y nhìn thấy Dương Quảng sát khí đầy mặt, cũng nhịn không được mà
lạnh người, hắn đã sớm nghe rõ ràng, Độc Cô Cơ khuyên hàng các vệ binh
Giám Môn phủ mới vừa rồi tạo phản, lúc này lại cho người tàn sát, tiếng
kêu thảm thiết ở bên ngoài chính là do những binh sĩ tay không tấc sắt
phát ra.
Nhìn thấy sát khí trên mặt Dương Quảng, Tiêu Hoàng hậu
giây lát cũng hiểu được tại sao, sắc mặt tái nhợt, nhưng không có khuyên can. Không ai hiểu tính cách của vị phu quân đã hơn mười năm chung sống này hơn nàng được, đó chính là phản phục vô thường! Nàng tuy là Hoàng
hậu, nhưng cũng hiểu được tiến thối,[cho dù nàng muốn yêu cầu cái gì,
đều phải chờ khi phu quân tâm tình tốt mới dám nói, lúc này sát ý của
hắn đã lên tới đỉnh đầu, cho dù là ai cũng không thể ngăn cản.
Đợi khi tiếng kêu thảm thiết dần dần dịu xuống, Dương Quảng lúc này mới có
chút hưng phấn, nhưng vẫn đi qua đi lại, bộ dáng có chút nóng nảy bất
an.
Tiêu Bố Y chỉ có thể cùng hắn chờ đợi, không biết qua bao
lâu, đột nhiên trong phòng có tiếng chuông vang lên, Dương Quảng cười
lớn nói: "Minh Thúy đã đến".
Bùi Minh Thúy khi kiến giá, trên mặt cũng không biểu tình gì. Nhưng trừ nàng ra, người bên ngoài thậm chí
trọng thần cũng không thể đến cung điện trong lòng đất này, có thể thấy
được sự coi trọng nàng trong mắt Dương Quảng.
Bùi Minh Thúy không có nhìn Tiêu Bố Y, chỉ thi lễ với Dương Quảng nói: "Thánh Thượng, Minh Thúy hữu lễ".
"Nhanh, ngồi đi" Dương Quảng kéo tay Bùi Minh Thúy, ngồi xuống một bên hỏi gấp: "Minh Thúy, sự tình tiến triển thế nào rồi?"
Bùi Minh Thúy nói: "Hồi Thánh Thượng, tất cả tiến triển coi như thuận lợi"
Vẻ mặt của nàng tuy đờ đẫn, nhưng Dương Quảng nhìn thấy vẻ mặt của nàng
lại có chút lo lắng, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Khi nghe nàng ta
nói thuận lợi, cũng thở phào một hơi, nhìn thấy vẻ mặt của nàng, đột
nhiên nghĩ tới cái gì, thu liễm nụ cười, thở dài một hơi nói: "Minh
Thúy, Huyền Bá chết ta cũng đau lòng, chỉ là không nghĩ đến Lý Mẫn lại
giảo hoạt như thế, dùng Ám độ trần thương, thay thế Tư Mã Trường An, cho dù Huyền Bá cũng bị chúng ám toán. Ngươi cũng biết, khi Huyền Bá ra
tay, ta không thể ngăn trở, khi hắn trúng ám toán, ta càng không có biện pháp".
Tiêu Bố Y sắc mặt vẫn như thường, trong lòng thầm nghĩ,
ngươi vẫn còn diễn kịch trước mặt ta sao, nhưng tại sao lại cho ta xem?
Mình vô tình biết được tràng mưu nghịch này, nhìn như tín nhiệm, lại có
cảm giác có chút không ổn...
Chuyện một Hoàng Thượng giải thích
cho thần tử từ xưa tới nay không phải là không có, nhưng để cho một
Hoàng Thượng như Dương Quảng giải thích cho thần tử, đây là lần đầu tiên kể từ khi Dương Quảng lên ngôi Hoàng đế.
Bùi Minh Thúy sắc mặt
ảm đạm nói: "Huyền Bá đã chết, Huyền Bá đã chết…" Nàng nói tới đây đột
nhiên ôm ngực, cúi đầu hồi lâu, đợi khi ngẩng đầu lên mới nói, "Huyền Bá chết quá nửa là thiên ý".
Dương Quảng nhìn thấy vẻ đau xót trong mắt của nàng, không thể át chế sắc mặt ửng hồng, xem ra đang mạnh mẽ áp chế nhiệt huyết, nhiều ít cũng sinh ra lòng trắc ẩn.
Con người
cũng không thể vô tình như cỏ cây, những năm gần đây, trong đầu Dương
Quảng dã bị lấp đầy bởi đại nghiệp, hắn khởi quốc hiệu là Đại nghiệp,
đương nhiên là muốn nghĩ về đại nghiệp. Hắn cũng thật sự đều làm vì đại
nghiệp, điều này làm cho hắn bị lọt vào trong một trạng thái cuồng
nhiệt, không nghe được ý tưởng của người khác, mặc kệ là thân tình. Năm
đó Nguyên Đức Thái tử từ Tây Kinh đến Đông Đô gặp hắn, muốn thỉnh cầu
lưu lại một thời gian, hắn không cho, bởi vì khi đó là thời khắc mấu
chốt để hắn quy hoạch lại Đại Tùy, hắn không thể bị cái gọi là tình thân làm chậm trễ đại nghiệp của hắn, Nguyên Đức Thái tử quỳ cầu khẩn vô số
lần, hắn cũng không để ý tới, Nguyên Đức Thái tử chết, hắn chẳng qua
trong lòng chỉ hơi buồn một chút mà thôi, rồi giây lát đã bị thịnh thế
sắp đến hòa tan. Hắn một ngày chỉ ngủ mấy canh giờ, cả ngày không phân
biệt sáng tối phê duyệt tấu chương, củng cố thế lực của mình, phí tâm
lực diệt trừ cựu phiệt, so với bất kỳ Hoàng đế nào trước đây cũng muốn
vất vả hơn, hắn mưu tính chính là làm nên những chuyện để trở thành
thiên cổ nhất đế, nhưng hôm nay qua mười năm, hắn được cái gì? Hắn được
là Trung Nguyên gió mây tứ khởi, hắn được là chư thần dương phụng âm vi, điều này làm cho hắn bắt đầu hoài nghi những gì mình làm xuất hiện vấn
đề, hắn tìm được một kết luận, không phải hắn xuất hiện vấn đề, mà là
con dân cùng hạ thần đều không hiểu những mưu tính cao xa của hắn, điều
này làm cho hắn phi thường tức giận, thậm chí nóng nảy. Nhưng đối với
Bùi Minh Thúy, cảm tình của hắn hết sức phức tạp, cũng không tức giận
cùng xa lánh, hắn biết trên đời này chỉ có hai người tốt với hắn, một
trong đó là Tiêu Hoàng hậu, đương nhiên người kia chính là Bùi Minh
Thúy!
Hắn chiếu cố đối với Bùi Minh Thúy là từ khi Trần Tuyên Hoa chết, hắn đem những gì áy náy đối với Trần Tuyên Hoa hoàn toàn bồi
thường lên trên người Bùi Minh Thúy. Nếu trên đời này thực có gì có thể
làm cho hắn tạm dừng trong quá trình kiến thiết đại nghiệp, thì hiển
nhiên chính là những tưởng niệm của hắn đối với Trần Tuyên Hoa, nhưng
Trần Tuyên Hoa đã chết, hắn ngẫu nhiên khi nghĩ lại, cảm thấy sự yếu
đuối của mình năm đó thật đáng xấu hổ. Hắn cho dù là Thiên tử thì thế
nào, hắn vẫn không thể cứu lại tính mạng người con gái hắn yêu, hắn cho
dù là Thiên tử thì thế nào, hắn cũng phải ẩn nhẫn mới có thể đi lên ngôi vị Hoàng đế hôm nay, hắn đối với việc bản thân phải nhẫn nhục hơn mười
năm mới đổi được ngôi vị Thiên tử này mà cảm thấy bi ai. Trên đời này
chưa bao giờ có gì gọi là công bằng, đối với dân chúng cũng vậy, mà đối
với Thiên tử cũng vậy, lịch sử được viết bởi người chiến thắng. Hắn có
bốn huynh đệ ruột, Thái tử Dương Dũng bị hắn dùng kế bài xích, cuối cùng khi hắn lên ngôi vị Hoàng đế, Ngụy Tiên đế di chiếu, ban chết đại ca,
để trừ hậu hoạn, lại giết mười người con trai của đại ca. Lão tam Tần
vương Dương Tuấn phong lưu lại bị độc chết, thật ra cũng là may mắn rồi, lão ngũ Hán vương Dương Lượng tạo phản, bị hắn sau khi bình định bắt
được, bỏ đói mà chết, cuối cùng còn lại là lão Tt Thục vương Dương Tú,
có đảm khí, dung mạo không tệ, võ nghệ tốt, nhưng có ích lợi gì! Tiên đế chính vì không thích Dương Tú này, mình thi một kế nhỏ, khiến cho phụ
thân tru sát mấy trăm thủ hạ của hắn, đem Tứ đệ này giam lỏng chung
thân. Mỗi lần nghĩ đến mấy huynh đệ đã chết, lại thấy lão tứ sống như
kiếp chó vậy, Dương Quảng cũng không có áy náy gì, hắn biết nếu các
huynh đệ khác ngồi lên vương vị, mình cũng sẽ chết thảm hoặc cũng sống
như kiếp chó vậy, gia đình của Đế vương vẫn luôn như thế! Hắn thủy chung vẫn dẫn theo lão Tứở bên người, không phải bởi vì tình cảm huynh đệ, mà là muốn nhắc nhở bản thân không thể lơi lỏng, hắn một khi lơi lỏng,
liền có thể lâm vào kết cục giống như lão Tứ, nhưng một người tâm địa
sắt đá như thế, hiện tại đối với Bùi Minh Thúy cũng có ý áy náy.
Hắn áy náy là bởi vì Bùi Minh Thúy tuy quyền lợi rất lớn, lại không lạm
dụng, hắn áy náy là bởi vì Bùi Minh Thúy tuy mưu kế hơn người, nhưng
cũng chỉ vì hắn. Hắn áy náy là bởi vì Bùi Minh Thúy vẫn luôn trung tâm
cảnh cảnh, cúc cung tận tụy, lại chưa bao giờ đưa ra một yêu cầu nào,
hắn áy náy là bởi vì Bùi Minh Thúy cả đời chỉ yêu một người, mà người
này bởi vì bảo hộ hắn đã đổ hết tới giọt máu cuối cùng!
Lý Huyền
Bá chết, Dương Quảng cảm giác Bùi Minh Thúy giống như cũng đã chết, ít
nhất hắn cảm thấy Bùi Minh Thúy đau xót không kém gì mình lúc trước khi
Trần Tuyên Hoa chết. Hắn cảm giác Bùi Minh Thúy chính là cái bóng của
mình!
Hắn thực không biết Bùi Minh Thúy thành lập Ảnh tử minh,
càng không biết hàm nghĩa của Ảnh tử minh, nhưng hắn đối với Bùi Minh
Thúy đang đứng ở trước mắt mười phần thấu hiểu, trăm phần áy náy!
"Huyền Bá cho dù hôm nay không chết, nói vậy cũng không thể chịu được lâu" Bùi Minh Thúy mặc dù cố nói bình thản, nhưng thanh âm run rẩy lại cho thấy
cảm tình mà nàng che dấu, nhìn thấy sự thương cảm của nàng, Tiêu Bố Y
cũng áy náy, hắn cảm thấy mình vốn có thể trợ giúp Lý Huyền Bá một tay,
nhưng hắn cũng giống như Dương Quảng, đều hữu tâm vô lực.
Dương Quảng ho khan nói, "Trẫm nhất định sẽ đem Huyền Bá phong quang đại táng…"
"Tạ Thánh Thượng" Bùi Minh Thúy thấp giọng đáp, chuyển đề tài, "Lý Thiện
Hành vốn dẫn binh tới Thượng Lâm uyển, lại bị Vương Thế Sung cùng Đổng
Trung Tướng đánh lui, Lý Thiện Hành bại trốn, binh sĩ còn lại đã bị diệt sạch".
Dương Quảng nhíu mày, "Lý Thiện Hành chạy thoát?"
"Mính Thúy biết đánh bại Lý Thiện Hành thì dể, giết Lý Thiện Hành thì khó,
nên đặc biệt mua chuộc thủ hạ của hắn, thiết kế đưa hắn vào chỗ chết"
Bùi Minh Thúy tiếp tục nói: "Thánh Thượng cứ yên tâm, hắn hiện đã chết".
Dương Quảng thở nhẹ ra một hơi, lẩm bẩm nói: "Chết là tốt rồi" Tiêu Bố Y
trong lòng ngạc nhiên, thầm nghĩ Lý Thiện Hành võ công cao tuyệt, Bùi
Minh Thúy lại giết hắn một cách nhẹ nhàng. Xem ra trên đời này cũng
không phải là võ công quyết định tất cả. Quyền mưu mới là gốc rể để xưng hùng.
"Lý Thiện Hành chết, Vũ Văn thị trong đêm tố giác Thân
Minh Công tạo phản," Bùi Minh Thúy trình lên một cuốn sổ, "Đây là mật
cáo cùng dấu tay của Vũ Văn thị, Thánh Thượng đem án mưu nghịch này giao cho Đại Lý tự Hình bộ cùng thẩm tra, nói vậy nhất định sẽ làm cho Thánh Thượng vừa lòng".
Dương Quảng cầm cuốn sổ như lấy được chí bảo,
chỉ lật qua mặt đã lộ vẻ mừng như điên, nhưng nhìn thoáng qua Tiêu Bố Y ở bên cạnh, sắc mặt trở nên lạnh như băng, "Không nghĩ đến Thân Minh Công lại đại nghịch bất đạo như vậy, ta đã xem lầm hắn".
Tiêu Bố Y
sắc mặt vẫn như thường, trong lòng thầm nghĩ, ngươi vẫn còn diễn kịch
trước mặt ta sao, nhưng tại sao lại cho ta xem? Mình vô tình biết được
tràng mưu nghịch này, nhìn như tín nhiệm, lại có cảm giác có chút không
ổn.
Bùi Minh Thúy không có biểu hiện gì, tiếp tục nói: "Độc Cô Cơ suất binh diệt tận loạn binh Giám Môn phủ, phát hiện Tư Mã Trường An đã chết ở nhà, chắc là trung quân vì nước đã bị phản nghịch giết chết, Lý
Mẫn nhảy xuống biển trốn, bị Độc Cô Trung Tướng bắt, Minh Thúy biết
Thánh Thượng không muốn gặp tặc thần phản nghịch, đã trực tiếp đưa hắn
giao cho Hình bộ xử lý, chỉ chờ bắt dư đảng rồi xử trảm một lần. Chỉ có
chuyện ăn năn duy nhất là để cho hai phản tặc Vương Tu Bạt cùng Ngụy Đao Nhi chạy thoát, nhưng hẳn là cũng đã không làm nên được chuyện gì".
Dương Quảng thở ra một hơi nói: "Minh Thúy làm tốt lắm, còn các chuyện khác thì sao?"
"Quần thần thấy Thánh Thượng mất tích, cũng khó tránh lòng người bàng hoàng,
hiện tại đều ở tại Doanh Châu điện giờ thánh giá, mong Thánh Thượng dời
bước gặp bọn họ để dẹp an thần tâm" Bùi Minh Thúy sau khi nói xong mấy
cái này, thì im lặng đợi Dương Quảng trả lời.
Dương Quảng gật đầu, "Minh Thúy, ngươi làm rất tốt, một khi đã như vậy, ta lập tức đi gặp bọn họ".
***
Doanh Châu điện, Dương Quảng khôi phục uy nghiêm khôn cùng, nhìn xuống quần
thần, sớm có Nạp Ngôn Tô Uy nói việc Lý phiệt mưu nghịch, chúng thần đều cúi đầu lắng nghe, không dám nhiều lời.
Dương Quảng lúc này biểu hiện lại trạch tâm nhân hậu, nói đem những người mưu nghịch giao cho
Hình bộ cùng Đại Lý tự cùng thẩm tra, không biết các ái khanh có ý kiến
gì?
Các đại thần tự nhiên nói Thánh Thượng anh minh, hạ thần không hề dị nghị.
Dương Quảng lại nói lần này mưu nghịch, tuy đại nghịch bất đạo, nhưng hắn
khoan hồng nhân hậu, chỉ truy cứu những chủ phạm, còn những người bên
ngoài có thể miễn. Quần thần trong lần mưu nghịch này biểu hiện không
tệ, có công lao sẽ được thưởng, không có công lao cũng có khổ lao, có
phong thưởng không có truy cứu.
Quần thần gặp phải mưu nghịch,
cũng không có hộ giá, để cho Thiên tử bị kinh sợ, trong lòng đều lo
lắng, chỉ sợ Dương Quảng trách cứ, nghe Dương Quảng nói như thế, đều
mừng rỡ, bắt đầu chỉ trích khuyết điểm của Lý Mẫn, Lý Hồn, thông suốt
trước giờ chưa từng có, Dương Quảng cho người một mực ghi lại, đến lúc
đó thống nhất giao cho Hình bộ xử lý.
Tiêu Bố Y đứng ở đó, cũng
không nói gì, nhìn Dương Quảng ngồi trên đài cao, trong lòng mờ mịt.
Dương Quảng này xem ra chẳng những trọng thể diện, yêu chuộng sự hoàn
hảo, giờ phút này trên đài cao hắn uy nghiêm chăm chú, kiệt lực uy hiếp
quần thần, lại nhiều ít có chút lực bất tòng tâm. Hắn lần này tiêu diệt
Lý phiệt, không phải tiêu trừẩn hoạn, mà hoàn toàn ngược lại, chính là
đẩy nhanh sự phản loạn của các cựu phiệt.
Đợi khi quần thần đem
tôi lỗi của Lý phiệt nói ra xong, Dương Quảng lúc này mới khoát tay,
quần thần lập tức im không một tiếng động, Dương Quảng trầm giọng nói:
"Người phản nghịch lấy Lý Hồn, Lý Mẫn, Lý Thiện Hành cầm đầu, cũng không phải nói người Lý gia đều có phản tâm. Trong phản nghịch lần này, Lý
Huyền Bá con của Lý Uyên chính là trung quân chi tâm như ánh sáng mặt
trời, hắn vì bình loạn lấy thân đền nợ nước, thực sự đáng tiếc. Nếu nói
công đầu bình loạn, nhất định lấy Lý Huyền Bá làm đầu, Thế Dân…"
Hắn gọi một tiếng, mang theo chút ít ôn tình. Lý Thế Dân hai mắt khóc sưng
đỏ, nghẹ ngào bước ra khỏi hàng, "Thánh Thượng, thần ở đây".
Dương Quảng ánh mắt có chứa sự thương xót, "Tối nay huynh đệ các ngươi biểu
hiện đều rất tốt, không biết ngươi muốn thưởng cái gì?"
Lý Thế
Dân gạt nước mắt, ngẩng đầu lên nói: "Hồi Thánh Thượng, Thế Dân chỉ muốn nói ra di nguyện của Nhị ca, chứ không muốn cầu gì".
Hắn cùng Lý Huyền Bá là anh em song sinh, giao tình vẫn luôn rất tốt, cũng thích
cùng Lý Huyền Bá tranh đoạt vị trí lão Nhị, nhưng lần này có muốn tranh, cũng không còn cơ hội.
Dương Quảng có chút kinh ngạc nói: "Hắn trước khi chết có nói gì sao?"
"Huyền Bá nói hắn sinh tại Thái Nguyên, cả đời mệt mỏi vì bệnh tật, chỉ cầu
chôn tại Thái Nguyên, kết thúc số mệnh tuần hoàn, chuyển thế kiếp sau,
sẽ khỏe mạnh tráng kiện" Lý Thế Dân nghẹn ngào nói.
Tiêu Bố Y
trong lòng chợt động, cẩn thận hồi tưởng lại tình hình lúc trước, thực
hoài nghi Lý Huyền Bá có nói những lời này hay không.
Dương Quảng cũng đổi sắc, khẽ trầm ngâm nói: "Huyền Bá lần này lập công lớn, trẫm
vốn định phong quang đại táng cho hắn, chon tại Thái Nguyên mà nói,
không khỏi quá đơn giản, Minh Thúy, ý ngươi thế nào?"
Dương Quảng đối với Lý Huyền Bá coi trọng phần lớn là bởi vì Bùi Minh Thúy, đương nhiên cũng hỏi ý của Bùi Minh Thúy.
Bùi Minh Thúy chậm rãi tiến lên nói: "Hồi Thánh Thượng, Minh Thúy chỉ cảm
thấy Lý Thế Dân nói đã là thỏa đáng, không bằng cứ dựa theo vậy mà xử
lý?"
Dương Quảng gật đầu, "Một khi đã như vậy, vậy trẫm chấp thuận yêu cầu của Thế Dân. Thế Dân, ngươi còn có yêu cầu gì khác không?"
Lý Thế Dân lắc lắc đầu, chỉ nói: "Phong thưởng gì cũng không thể qua được
sự đau đớn trong lòng Thế Dân, Thế Dân không muốn cầu gì khác".
Dương Quảng rốt cuộc cũng lộ ra ý thương xót, quay đầu nhìn về phía Bùi Minh
Thúy nói: "Công đầu bình loạn cấp cho Lý Huyền Bá, đệ nhị công đương
nhiên là Minh Thúy ngươi, không biết ngươi có yêu cầu gì không?"
Bùi Minh Thúy thoáng trầm ngâm nói: "Minh Thúy thỉnh điều vũ vệ Lang Tướng
Vũ Hầu phủ, yêu cầu tầm nã loạn đảng Vương Tu Bạt cùng Ngụy Đao Nhi quy
án, mong Thánh Thượng chuẩn tấu".
Dương Quảng than nhẹ một tiếng, biết lòng của nàng, trầm giọng nói: "Chuẩn tấu".