Lý Thuần Phong thầm nghĩ tính tình sư phụ đúng là
không đổi được, người cứ nói khó nghe như vậy, vô luận được việc hay
không, người cũng đều không có chút ưu đãi nào, xem ra hôm nay phải vứt ý tưởng muốn ăn thịt vào nồi nước nóng rồi...
Ánh mặt trời giữa trưa tỏa sáng chiếu vào trên người, làm cho người ta đối với năm mới càng tràn đầy khát khao cùng ảo tưởng.
Đông Đô Phong đô thị, người lui tới rộn ràng nhốn nháo, đang là tiết Nguyên
Tiêu, mỗi một người trên mặt đều là vui sướng hân hoan.
Lý Thuần
Phong lại cười không nổi, mấy ngày nay hắn cùng sư phụ cứ trà xanh cơm
nhạt qua ngày, đã muốn đói không dậy nổi rồi. Hôm nay thừa dịp tiết
Nguyên Tiêu đi ra làm thầy tướng số, cũng thầm mong gặp may, nhìn thấy
sư phụ mỉm cười ngồi ở đó, phảng phất một phần của cái bàn, Lý Thuần
Phong áp thấp thanh âm nói: "Sư phụ, người tính chuẩn thì có chuẩn,
nhưng người có thể đối với khách hàng nói dể nghe một chút hay không?"
"Ồ?" Viên Thiên Cương sắc mặt vẫn như thường.
"Ví dụ như nói người mấy ngày trước đây dự đoán thợ mộc Vương tất bị
thương, chuẩn thì có chuẩn, thợ mộc Vương không nghe ngươi nói, bị đứt
ngón út, lại kiếm người mắng, nói người mồm quạ đen, tiền một văn cũng
không có, ngược lại còn bị oán hận" Lý Thuần Phong cười khổ nói: "Có
khi, có những người, nghe đến bất lợi là đã không muốn nghe, người muốn
giúp người gặp dữ hóa lành, lại không biết cách nói…"
"Các hạ có
thể xem tướng?" Viên Thiên Cương không để ý tới Lý Thuần Phong đang lẩm
bẩm, ngẩng đầu nhìn một người đang đứng trước bàn.
Người nọ đã
đứng tuổi, mặt chữ quốc, trong đôi mắt thần quang sáng ngời, dưới hàm có chòm râu, vừa thấy đã biết là hạng người uy mãnh.
Nhìn thấy Viên Thiên Cương hỏi, người nọ mỉm cười ngồi xuống, "Nhân mệnh thiên định, tính ra mệnh có thể thay đổi không?"
"Nhân mệnh có thể tính, thiên mệnh khó dò, tự cầu đa phúc, xu cát viễn họa!"
Viên Thiên Cương khẽ cười nói: "Đổi hay không đổi, có đôi khi chỉ là một ý niệm của các hạ".
Người nọ ngạc nhiên, đưa mắt đánh giá Viên Thiên Cương, "Chẳng lẽ tiên sinh đã nhìn ra cái gì?"
"Các hạ khí độ bất phàm, có chí hướng cao xa, chỉ là hai hàng lông mày khóa
chặt, ứng có việc khó xử" Viên Thiên Cương cười cười, "Các hạở tại trước quán do dự không quyết, chắc là trù trừ không tin, không muốn cầu
người, lại chỉ sợ sự tình trọng đại khó tránh muốn tìm người hỏi một
chút. Nếu các hạ không chê bần đạo thô bỉ, ta cũng sẽ vì các hạ mà bói
một quẻ".
Người nọ ung dung cười, "Không biết đạo trưởng sẽ bói như thế nào?"
"Mời các hạ viết một chữ" Viên Thiên Cương đưa tay chỉ cây bút đang đểở trên bàn.
Người nọ đề bút chấm mực, trầm ngâm rồi dùng tay phải viết một chữ Lợi, rồi
đẩy đến trước mặt Viên Thiên Cương, "Đạo trưởng mời đoán".
Viên Thiên Cương xem thật lâu sau mới nói: "Không biết các hạ cầu về phương diện nào?"
"Tục nhân rộn ràng, đều vì danh lợi, ta một khi đã là một tục nhân, đương
nhiên là hỏi tiền trình" Người nọ ánh mắt lấp lánh, có chút nghiên cứu
nhìn Viên Thiên Cương. Đạo nhân xem tướng hắn đã thấy cũng không ít, lại cảm thấy Viên Thiên Cương thong dong tự nhiên, gặp sóng gió không kinh, thật ra cũng hiếm thấy.
"Chữ Lợi tả hòa hữu đao, tả mộc hữu
kim," Viên Thiên Cương không chút do dự nói: "Các hạ nếu hỏi về tiền
trình, bần đạo tính xuân mộc vượng không sợ kim khắc. Tiền trình hiện
ứng ở trên lưỡi mác. Nếu là mùa thu…" Viên Thiên Cương thoáng trầm ngâm, lắc đầu nói: "Ta nói ra chỉ sợ các hạ không vui".
"Tiền trình
hiện ứng ứng ở trên lưỡi mác?" Người nọ cau mày, hồi lâu mới nói: "Đạo
trưởng cứ nói rõ, ta quyết không có trách cứ".
"Ngũ hành tương
sinh tương khắc. Xuân khởi cây rừng phồn vinh, tượng trưng cho tiền
trình của các hạ tốt đẹp, nhập thu kim vượng, mộc tất thương, càng huống chi chữ Lợi của các hạ thu bút như mũi tên nhọn xuyên tâm, sát khí khá
nặng, chỉ sợ thành bởi xuân mộc, hủy bởi lưỡi mác, nếu không có ứng đối
thích hợp, chỉ sợ sẽ có huyết quang tai ương".
"Huyết quang tai ương?" Người nọ khóe miệng lộ ra vẻ cười nhạo, "Đạo trưởng muốn nói ta vào mùa thu sẽ chết sao?"
"Bần đạo không dám nói bừa" Viên Thiên Cương lắc đầu nói: "Thường thường có
câu, tự cầu đa phúc, xu cát viễn họa, các hạ nếu nhớ tới lời của bần đạo nói hông nay, đừng động tới đao kiếm, sống lâu trăm tuổi cũng không
chừng".
Lý Thuần Phong thầm nghĩ tính tình sư phụ đúng là không
đổi được, người cứ nói khó nghe như vậy, vô luận được việc hay không,
người cũng đều không có chút ưu đãi nào, xem ra hôm nay phải vứt ý tưởng muốn ăn thịt vào nồi nước nóng rồi.
Người nọ cười ha hả," Đạo
trưởng nói cũng thú vị" Hắn đưa tay lấy ra hơn mười văn để lên trên bàn: "Tệ nhân túi cũng không nhiều tiền, không biết chừng này tiền có đủ
tiền quẻ không?"
Viên Thiên Cương khẽ cười nói: "Đủ rồi".
Người nọ đứng dậy cất bước đi, đột nhiên dừng lại hỏi, "Đạo trưởng có thể vì bằng hữu của tệ nhân mà đoán một quẻ không?"
Viên Thiên Cương gật đầu, người nọ lại ngồi xuống, dùng tay trái cầm bút, việt một chữ Dậu.
Viên Thiên Cương chỉ nhìn chữ Dậu kia, sắc mặt âm tình bất định, hồi lâu mới nói: "Các hạ hỏi cái gì cho bằng hữu?"
"Hoi bằng hữu chuyện có thành hay không" Người nọ trầm giọng nói.
Viên Thiên Cương than nhẹ một hơi, "Bần đạo đoán chữ cũng không được chuẩn, nhưng y theo quẻ tượng phỏng đoán mà thôi".
Người nọ khẽ biến sắc, "Ngươi ý nói chuyện không thể thành sao?"
Viên Thiên Cương gật đầu nói: "Các hạ nói không sai".
"Tại sao thấy được?" Người kia hỏi.
"Tay trái vi tôn, các hạ cầm bút tay trái vì bằng hữu cầu sự thành, có thể
thấy được người nọ địa vị tôn sùng, hẳn là ở trên các hạ" Viên Thiên
Cương trầm ngâm nói.
Người nọ có chút động tâm, "Đạo trưởng nói cũng đúng".
Viên Thiên Cương thực không có vẻ đắc ý, chỉ nhìn chữ Dậu kia nói: "Các hạ
vì bằng hữu hỏi chuyện, quý hữu địa vị tôn sùng, nhưng chữ Dậu này lại
tiệt chữ Tôn bên trong, khuyết đầu thiếu chân, nếu hỏi chuyện thành, chỉ sợ quý hữu sẽ gặp họa chém đầu".
Người nọ hít sâu một hơi, hai
nắm tay nắm chặt, trên tay gân xanh nổi lên, Viên Thiên Cương lại nói,
"Chữ Dậu có chữ Tây có nét hoành, chuyện ứng ở phía Tây, một hoành tượng trưng tất có nhịp cầu, nếu các hạ muốn nói gì với bằng hữu, nên khuyên
hắn…"
"Không cần phải nói" Người nọ trầm giọng nói, trong thanh
âm có sự nặng nề không nói nên lời, "Dám hỏi đạo trưởng cao tính đại
danh?"
"Bần đạo Viên Thiên Cương" Viên Thiên Cương thật ra cũng không chút sợ hãi.
"Viên Thiên Cương, rất tốt, ta nhớ rồi" Người nọ khóe miệng xuất hiện nụ
cười, đột nhiên đứng lên, đạp bước đi, trong nháy mắt đã không còn thấy
bóng dáng đâu nữa. Viên Thiên Cương chỉ nhíu mày nhìn bóng dáng của
người nọ, trầm ngâm không nói, Lý Thuần Phong nhặt tiền trên bàn lên,
lắc đầu nói: "Sư phụ, người nếu nói hắn sự thành đại lợi, ta nghĩ tuyệt
đối không chỉ có mười văn tiền này. Dù sao người tính nhất định hắn sang thu sẽ gặp nạn, chúng ta đến kinh đô cũng chỉ vài ngày, kiến chút tiền, mai sau lại đi phương khác, hắn sao biết người là người phương nào?"
Viên Thiên Cương vỗ vỗ bàn, đối với đồ đệ cũng không có tức giận, "Đừng nói
nữa, dù sao tiền đã đến tay, chạy nhanh đi mua mấy cái bánh bao đi,
chúng ta điểm tâm cũng còn chưa ăn".
Lý Thuần Phong nước miếng
thiếu chút nữa đã chảy ra, khi đứng lên đột nhiên nói: "Con cùng với
người nhiều năm như vậy, có một nghi hoặc muốn hỏi người".
"Ngươi nói đi".
Lý Thuần Phong liếc nhìn mọi nơi, "Con thấy sư phụ xem tướng rất ít khi
không chuẩn, chỉ muốn hỏi sư phụ có từng xem qua cho bản thân chưa?"
Nhìn thấy Viên Thiên Cương gật đầu, Lý Thuần Phong hưng phấn nói: "Vậy
sư phụ tính cho bản thân cuối cùng thế nào. Có được đại phú đại quý
không?"
Viên Thiên Cương khẽ cười nói: "Vi sư sẽ không đại phú đại quý, làm thầy tướng số cả đời mà thôi".
Lý Thuần Phong trên mặt có chút phát khổ, "Sư phụ, còn con thì sao? Người tính đồ nhi đời này rốt cuộc có tạo hóa gì không?"
Viên Thiên Cương liếc nhìn hắn, "Ngươi so với sư phụ tốt hơn".
Lý Thuần Phong phấn chấn, "Vậy đồ nhi có thể gặp loại tạo hóa gì?"
"Đương nhiên cũng là thầy tướng số cả đời, nhưng ngươi so với vi sư có nhiều phú quý hơn mà thôi" Viên Thiên Cương cười nói.
Lý Thuần Phong giống nhau con gà bại trận, đầu gục xuống lẩm bẩm nói: "Vậy có mạnh cũng có hạn" Rồi cầm tiền đến tiệm bánh bao cách đó không xa
mua mấy cái bánh bao, dùng giấy dầu gói lại, cũng không nóng lòng ăn
trước. Hắn tuy tâm tư linh động, miệng lưỡi trơn tru, đối với Viên Thiên Cương cũng kính trọng phát ra từ nội tâm, không ăn trước bánh bao đương nhiên cũng là biểu hiện tôn sư.
Trở lại trước quán, nhìn thấy
trên chỗ ngồi lại có một người, Lý Thuần Phong có chút mừng rỡ, thầm
nghĩ quả nhiên là tiết Nguyên Tiêu, rất may mắn. Trước đây cả nửa ngày
cũng không có một người nào đến, giờ mới có một lúc mà đã có hai người.
Khi nhìn thấy rõ mặt người tới, Lý Thuần Phong vừa mừng vừa sợ, lớn tiếng nói: "Tiêu đại nhân. Người sao lại tới nơi này?"
Tiêu Bố Y cười nói: "Ta đến Tập thị bái phỏng một bằng hữu, khi quay về nhìn thấy Viên đạo trưởng ở đây, tính đến nói đôi câu. Đạo trưởng, người nói ta hiện tại mặt có sát khí, chỉ sợ có huyết quang tai ương, không biết
có thể có phương pháp phá giải?"
"Muốn nói phá giải cũng là một
câu cũ, rời xa khỏi nơi đây" Viên Thiên Cương lắc đầu nói: "Chỉ là xem
Tiêu công tử sát khí trên mi càng nặng, nói vậy vấn đề càng khó giải
quyết, đều nói nhẫn một lúc gió êm sóng lặng, lùi một bước biển rộng
trời cao. Tiêu công tử tính cách rộng rãi, nhẫn đương nhiên sẽ không có
vấn đề, chỉ là lùi một bước nói thì đơn giản, nhưng người ở cao vị cũng
là lựa chọn cực khó".
Tiêu Bố Y gật đầu nói: "Đạo trưởng nói một
chút cũng không sai, tại hạ đối với việc tranh đấu rất chán ghét, chỉ là trước mắt vướng bận cũng nhiều, xem ra khi có cơ hội, cũng sẽ hướng tới Thánh Thượng thỉnh cầu ra khỏi kinh thành là tốt nhất".
Tiêu Bố Y không thể không nói Lý Thuần Phong suy nghĩ cực kỳ linh hoạt, lại nhìn
thấu được tâm ý của mình, hơn nữa cùng với mình phối hợp không một kẽ
hở. Xem tướng nhìn như thần bí, nhưng phải biết rằng ngoại trừ xem quẻ
chu dịch ra, còn phải cơ trí nữa, cơ trí này đương nhiên cũng không phải là biết được thiên cơ, mà là phải thấu hiểu nhân tình thế thái...
Hôm nay Nguyên Tiêu đăng hội, hắn muốn trước khi trời tối đến Thượng Lâm
uyển bồi Thánh Thượng ngắm đèn. Hiện Dương Quảng đối với Tiêu Bố Y rất
coi trọng, ngắm đèn đương nhiên cũng không thể thiếu được hắn, hắn thấy
ban ngày không có việc gì, liền tìm đến Viên Lam chuẩn bị chút chuyện,
khi quay về nhìn thấy Viên Thiên Cương bày quán, liền dừng lại ghé qua.
Viên Thiên Cương trong ánh mắt lộ ra ý vui mừng, "Tiêu công tử có thể co
duỗi, tiến thối tự nhiên, trách không được có thể có thành tựu như ngày
nay".
"Sư phụ, người luôn khuyên người khác có thể co duõi, tiến
thối tự nhiên, vì sao không thay đổi phong cách của mình?" Lý Thuần
Phong đem bánh bao đưa cho sư phụ, "Sư phụ, lấy bản lĩnh của người, chỉ
cần hơi chút biết đổi, chúng ta đã sớm có thịt cá ăn, cần gì phải kiếm
cơm từng ngày?"
"Thuần Phong, ngươi nói vậy là sao?" Tiêu Bố Y hỏi.
Lý Thuần Phong đem chuyện sư phụ xem tướng cứ nói thẳng ra, Tiêu Bố Y cười nói: "Thật ra Viên đạo trưởng xem tướng, là khuyên người tích thiện mới chính là ý của hắn, chính vì nhiều người bị lợi ích che mắt, lúc này
mới không hiểu đạo trưởng mà thôi. Thuần Phong, nếu muốn có thịt có cá
thì có gì khó, đạo trưởng nếu muốn dương danh Đông Đô, ta cũng sẽ nguyện hiến chút lực bạc".
Viên Thiên Cương không kịp nói cái gì, Lý
Thuần Phong đã đột nhiên đứng lên, "Tiêu đại nhân có diệu kế gì?" Viên
Thiên Cương nhìn thấy đồ nhi tràn đầy nhiệt huyết, bất đắc dĩ lắc đầu,
cũng không nói gì.
Tiêu Bố Y xem thời gian, biết đăng hội còn
sớm, đứng dậy nói: "Đạo trưởng cùng Thuần Phong đợi ở đây chừng nửa canh giờ, ta đi rồi sẽ trở lại".
Tiêu Bố Y đi rồi, Viên Thiên Cương
trấn tĩnh như thường, Lý Thuần Phong lại đứng ngồi không yên mà hỏi, "Sư phụ, Tiêu đại nhân có diệu sách gì có thể thay đổi tình huống của chúng ta, người không ngại tính một chút chứ".
Viên Thiên Cương chậm
rãi ăn bánh bao, khẽ cười nói: "Ngươi càn gì phải sốt ruột? Trong chốc
lát Tiêu đại nhân trở lại, ngươi chẳng phải sẽ biết sao?"
Tiêu Bố Y không đến nửa canh giờ đã trở lại, nhưng cho dù là Viên Thiên Cương
thần cơ diệu toán, cũng không nghĩ đến Tiêu Bố Y lại cưỡi ngựa, thân
quan phục, khua chiêng gõ trống đi tới chỗ này.
Xa xa nhìn thấy Tiêu Bố Y thần thái bay bổng ở trên ngựa, Lý Thuần Phong thiếu chút nữa đem bánh bao cùng giấy dầu ăn hết vào.
"Sư phụ, hắn làm cái gì, khoe khoang sao?"
Viên Thiên Cương khẽ cười nói: "Khoe cho người khác xem".
"Vô nghĩa, chẳng lẽ là khoe cho chính mình, chẳng phải là tự mình yêu mình
sao?" Lý Thuần Phong thấy bên cạnh Tiêu Bố Y đều là hạ nhân kiệu phu
hình như mang theo lễ vật, thầm nuốt nước miếng nói: "Sư phụ, hắn chẳng
lẽ nghe đồ nhi nói ăn không no, lúc này mới chuẩn bị vài thứ tặng cho
ta?"
Viên Thiên Cương mỉm cười không nói.
Tiêu Bố Y người ở trên ngựa, xa xa nhìn thấy hai thầy trò Viên Thiên Cương, đã sớm xuống
ngựa, bước nhanh tới lớn tiếng nói: "Thì ra quý thầy trò ở nơi này, làm
ta kiếm mãi".
Viên Thiên Cương lấy bất biến ứng vạn biến. Lý
Thuần Phong biết Tiêu Bố Y sẽ không hại mình, nhìn thấy Tiêu Bố Y đi
tới, đầu óc xoay chuyển, có chút giật mình, bước ra đón lớn tiếng nói:
"Vị này, sao lại nhìn quen mắt như vậy?" Thấy ánh mắt của dân chúng đều
nhìn tới, Lý Thuần Phong vỗ vỗ trán nói: "Người không phải chính là công tử Bố Y mấy tháng trước đã xem tướng sao chứ? Thế nào rồi, thực giống
như sư phụ ta nói, đã thăng quan phát tài phải không?"
Mới vừa
rồi quanh quán phi thường vắng vẻ, ba người nói với nhau, người đi đường cũng không thèm liếc mắt, lần này khua chiêng đánh trống rất là náo
nhiệt, sớm có dân chúng tụ lại xem náo nhiệt.
Tiêu Bố Y không thể không nói Lý Thuần Phong suy nghĩ cực kỳ linh hoạt, lại nhìn thấu được
tâm ý của mình, hơn nữa cùng với mình phối hợp không một kẽ hở. Xem
tướng nhìn như thần bí, nhưng phải biết rằng ngoại trừ xem quẻ chu dịch
ra, còn phải cơ trí nữa, cơ trí này đương nhiên cũng không phải là biết
được thiên cơ, mà là phải thấu hiểu nhân tình thế thái, hiểu được sát
ngôn xem sắc, có thể nói một người xem tướng thông minh, tài ăn nói
không thể thiếu, ít nhất có thể nói ăn nói chu toàn phải vượt xa người
thường. Cho nên về phương diện khác thì Tiêu Bố Y cũng không rõ, nhưng
Lý Thuần Phong này có lẽ xem tướng có thể không tốt, nhưng năng lực ứng
biến thật sự không tệ. Tiêu Bố Y làm như vậy là bởi vì thấy hai thầy trò quẫn bách, nghĩ tới hiệu ứng danh nhân ở thời đại mình, lúc này mới đi
tìm Viên Lam. Kẻ có tiền thì làm chuyện gì cũng nhanh, Tiêu Bố Y vừa mới nói ý, Viên Lam chỉ buồn cười, lại tùy ý để hắn bày trò, rất nhanh
chuẩn bị thỏa đáng cho hắn.
"Thì ra Lý huynh vẫn nhận ra ta, nhớ lại ta lúc trước, ài, một lời cũng khó mà nói hết" Tiêu Bố Y giao cho Lý Thuần Phong xử lý.
Lý Thuần Phong quả nhiên không phụ sự kỳ vọng, tràn đầy kinh ngạc nói:
"Nhớ lúc trước đại nhân quần áo cũ nát, cùng ta không phân cao thấp,
cùng khốn thất vọng, còn phải cần Câu đại tẩu cách vách tiếp tế bánh
bao, không nghĩ đến hôm nay thành danh, quả thực là quý không thể tả,
quý không thể tả".
Lý Thuần Phong nói đến nước bọt văng tung tóe, dân chúng bên cạnh đều ồ lên nghị luận.
Không để ý tới dân chúng chỉ chỉ trỏ trỏ, Tiêu Bố Y tiến lên hướng tới Viên
Thiên Cương thi một lễ, lớn tiếng nói: "Lúc trước nếu không có đạo
trưởng cổ vũ chỉ điểm, Bố Y đã sớm về quê, làm sao có phong cảnh như
ngày hôm nay? Hôm nay Bố Y có được áo gấm về quê, chính là nhờ công lao
lúc trước đạo trưởng một phen chỉ điểm, Bố Y không bao giờ quên, chút lễ vật này không thành kính ý, mong đạo trưởng nhất định phải thu lấy mới
được".
Mấy hạ nhân đã sớm đưa lễ vật lên, tuy Tiêu Bố Y nói là
một chút, nhưng trong mắt dân chúng, đã là lễ rất nặng rồi, không khỏi
hâm mộ, còn có sợ hãi, chỉ là không biết vị công tử này rốt cuộc phát
đạt như thế nào, hôm nay làm đại quan gì?
"Đây không phải là Thái Phó Thiếu Khanh Tiêu đại nhân sao chứ?" Trong đám người đột nhiên có người cao giọng hô lên.
"Tiêu đại nhân là ai?" Có người khác tiếp lời.
"Tiêu đại nhân mà ngươi còn không biết?" Người nọ lắc đầu, bộ dáng thực vì
người hỏi mà cảm thấy đáng xấu hổ, "Tiêu đại nhân chính là Thái Phó
Thiếu Khanh Tiêu đại nhân xuất thân áo vải, nổi danh Phó Cốt, Tứ Phương
quán đại chiến sứ thần nước ngoài, làm cho man di đều khâm phục. Tiêu
đại nhân lấy thân áo vải, ngày nay quan tới tứ phẩm, chẳng lẽ thực là
nhờ Viên đạo trưởng chỉ điểm?"
Chuyện này cũng đã nghe rõ ràng,
trong dân chúng cũng không ít người đã từng nghe qua uy danh của Tiêu Bố Y, chỉ là chưa từng thấy qua Tiêu Bố Y, khi nghe được người trước mắt
chính là Tiêu Bố Y, đều ồ cả lên, đối với vị đạo nhân xem tướng bình
thường không để ý tới này sinh ra cảm giác kính sợ.
Tiêu Bố Y
thầm buồn cười, thầm nghĩ Viên Lam làm việc chu đáo, bản thân mình là
một nhân viên marketing, bên ngoài lại có thêm hai nhân viên marketing
nữa, đương nhiên đều là do Viên Lam an bài.
Lý Thuần Phong cũng
bội phục, thầm nghĩ đều là quảng cáo, Tiêu đại nhân so với mình cao minh hơn nhiều, chiêu này hiệu quả so với rổ trứng đá của mình cao hơn không biết bao nhiêu lần. Biết Tiêu Bố Y đứng ở đây cũng không tiện tự biên
tự diễn, còn lại cũng phải tự dựa vào mình, con mắt chợt chuyển, nhìn
thấy một đại tẩu đang đứng trong đám người xem, tiến lên kéo ra nói:
"Câu đại tẩu, người quên Tiêu đại nhân này rồi sao? Nhớ úc trước hắn
cùng khốn thất vọng, người còn tiếp tế bánh bao cho Tiêu đại nhân, giờ
thì tốt rồi, Tiêu đại nhân sau khi tạ ơn sư phụ ta, khẳng định cũng muốn cảm ơn ân tình mấy cái bánh bao lúc trước".
Câu đại tẩu không rõ chuyện gì, nhưng nhìn thấy Lý Thuần Phong nháy mắt, cũng không phải là
kẻ ngốc, lớn tiếng nói: "Thì ra là đại huynh đệ, ngươi mặc quần áo như
thế, ta làm sao mà nhận ra được?"
Mọi người đều ồ lên. Câu đại
tẩu tuy thô kệch, lại không biết nói vậy chẳng khác nào nói không những
cấp cho Tiêu Bố Y bánh bao, mà còn cấp cả thân thể. Làm cho ông chồng
nghe vậy giận dữ, xông lên muốn đánh. Lý Thuần Phong vội vàng kéo lại,
lớn tiếng giải thích: "Đại tẩu nói ậy có nghĩa là, Tiêu đại nhân trước
đây mặc áo vải, giờ lại mặc quan phục biến hóa thật sự quá lớn, làm cho
người ta không dám nhận. Đại ca người chớ hiểu lầm".
Câu đại tẩu
biết lỡ lời, cũng có chút đỏ mặt, trừng mắt liếc nhìn ông chồng, "Mấy
cái bánh bao này thì tính là gì, Tiêu đại nhân nếu thích, thì viết cho
ta mấy chữ là được rồi" Rồi lại đưa tay đánh ông chồng của mình, "Ngươi
đừng có nghĩ lung tung nữa, còn không nhanh đi chuẩn bị bút mực cho đại
nhân?"
Dân chúng càng tụ càng nhiều, lễ vật cũng đã bày đầy cả
bàn. Lý Thuần Phong đi tới hỗ trợ, đem lễ vật đặt ra nơi dễ thấy, bên
kia chồng của Câu đại tẩu đã đem giấy bút chuẩn bị xong, Tiêu Bố Y rất
đau đầu, nhưng cũng không thể chối từ, chỉ có làm gan cầm lấy bút lông
lên hỏi: "Muốn viết chữ gì?"
"Tiêu đại nhân có tài, chúng ta lâu
nay vẫn gọi là Câu thị bao tử (bánh bao Câu thị), nhưng làm ăn vẫn không được tốt. Không bằng đại nhân cấp cho một cái tên khác?" Câu đại tẩu
tràn đầy chờ mong nhìn Tiêu Bố Y nói.
Tiêu Bố Y rất là đau đầu,
thầm nghĩ cho dù không biết xem tướng, nhưng cũng biết Câu thị bao tử
nghe giống Cẩu thỉ bao tử (bánh bao rắm chó), thì sao mà làm ăn tốt
được?
"Thuần Phong, ngươi cảm thấy cấp cho tiệm bánh bao của Câu đại tẩu cái tên gì mới hay?"
Nghe được Tiêu Bố Y hỏi, Lý Thuần Phong ngẫm nghĩ rồi nói: "Bánh bao này một khi đã là quán của Câu đại tẩu, thì chữ Câu cũng khoogn thể mất, một
khi đã là đại nhân đặt tên, thì xin đại nhân cho một chữ Bố, ta cũng
thường xuyên ăn bánh bao của đại tẩu…" Nhìn thấy ông chồng lại muốn xông lên, Lý Thuần Phong vội vã sửa lại, "Ta thường xuyên ăn bánh bao tại
tiệm của đại tẩu, biết tiệm bánh bao chỉ cần Tiêu đại nhân đặt tên, nhất định sẽ nổi tiếng, cũng muốn có chút liên quan, tệ nhân họ Lý, không
bằng tiệm bánh bao đặt lên là Câu Bố Lý bao tử có được không?"
Cách một khoảng lại có một ngọn hỏa diệm sơn hừng hực lửa, rất ấm áp, hiển
nhiên là để làm tan băng. Tiêu Bố Y thấy vậy chỉ có thể thở dài, thầm
nghĩ một đêm thiêu đốt như vậy, cũng đã bằng nhiều năm dành dụm của dân
chúng. Dương Quảng này, quả là phô trương lãng phí, hắn văn võ có thể so với Tần Hoàng Hán Vũ hay không thì tạm không nói đến. Nhưng nếu luận về xa hoa lãng phí, chỉ sợ đến Kiệt Trụ cũng cam bái hạ phong...
Câu Bố Lý? Tiêu Bố Y thì thào đọc lại một lần, thiếu chút nữa thì té xỉu,
Câu Bố Lý bao tử (bánh bao Câu Bố Lý), Cẩu Bất Lý bao tử (bánh bao Câu
Bất Lý)? Chẳng lẽ Thiên Tân Cẩu Bất Lý bao tử nổi danh hiển hách chính
là bắt đầu lưu truyền từ đây ra?
"Đại nhân?" Lý Thuần Phong cẩn thận hỏi: "Cái tên này có tốt không?"
"Không sai" Tiêu Bố Y thầm muốn thoát thân, huy bút viết xuống ba chữ Câu Bố
Lý thật to, tất cả mọi người đều là dân buôn bán thô lỗ, nhìn thấy Tiêu
Bố Y viết chữ đều ủng hộ, thầm nghĩ Tiêu đại nhân viết chữ như chó quào, nhưng được Viên đạo trưởng chỉ điểm, cũng có thể làm được đại quan,
mình nỗ lực, lại xin Viên đạo trưởng chỉ điểm, nói không chừng so với
Tiêu đại nhân còn mạnh hơn.
Tiêu Bố Y viết chữ xong, chắp tay từ
biệt, không đợi hắn rời đi, các dân chúng đã ùa lên, vây quanh Viên
Thiên Cương, đều yêu cầu xem tướng, Lý Thuần Phong rẽ mọi người ra, dùng sức hô lớn, "Mọi người trật tự, mọi người trật tự, xếp hàng đi, sư phụ
ta trạch tâm nhân hậu, người nào cũng sẽ được xem".
Quay đầu nhìn lại, phát hiện Tiêu Bố Y đã cưỡi ngựa rời đi, Lý Thuần Phong phất mạnh
tay, thầm nghĩ Tiêu đại nhân đúng là Tiêu đại nhân, chỉ trong một lát đã có thể xoay chuyển đại cục, quả thực có thể làm được những điều mà
người khác không thể!
***
Tiêu Bố Y nhìn thấy thời gian đã tới, tranh thủ đi tới Lý trạch, Lý Huyền Bá cùng Lý Thế Dân đã sớm chờ
đợi, hai người đương nhiên cũng nhận được chỉ ý của Thánh Thượng đi
Thượng Lâm uyển ngắm đèn thưởng nguyệt.
Thánh Thượng cho quần thần đi Thượng Lâm uyển ngắm đèn thưởng nguyệt là vào giờ Dậu!
Giờ Dậu tuy còn chưa tới, quần thần cũng đã sớm đến Thượng Lâm uyển, đương
nhiên người có thể cùng Dương Quảng thưởng nguyệt cũng không tính là
nhiều, có thể đến đây, xem như là hồng nhân bên cạnh Dương Quảng mới có
vinh dự này. Vì Lý phiệt gần đây ở tại Tứ Phương quán biểu hiện xuất
sắc, Lý Mẫn cũngở tại đây.
Tiêu Bố Y đây là lần đầu tiên đi vào
Thượng Lâm uyển, lúc trước khi đến Hiển Nhân cung, liền cảm thấy hoa
viên hoàng gia khí phách quy mô to lớn, thật hiếm thấy, nhưng khi đến
Thượng Lâm uyển, mới phát hiện Hiển Nhân cung cũng tính không là gì.
Thượng Lâm uyển phạm vi mấy trăm dặm, đưa mắt nhìn qua, cung các viên hữu, đình đài lâu tạ vô cùng vô tận.
Nơi nơi đều là núi giả thác chảy, có cả suối nước nóng giống như Hiển Nhân
cung, mùa đông lá cây điêu linh, lại dùng vải màu kết thành hoa lá, mắc
lên trên cây, làm cho cả Thượng Lâm uyển bốn mùa xanh tươi.
Ba
người Tiêu Bố Y được cung nhân dẫn dắt đi tới, đợi khi đi được vài dặm,
Tiêu Bố Y cơ hồ khó có thể tin vào hai mắt của mình. Hắn thấy được biển, hơn nữa còn không có kết băng!
Phía trước sóng nhộn nhạo, phạm
vi rất rộng, tuyệt không thể dùng từ hồ để hình dung, trong biển vẫn
chưa kết băng, bên trong còn tạo ra cả đảo, nhìn từ xa thật sự chẳng
khác nào biển lớn. Các đảo cao trên mặt nước cả trăm thước có thừa, xem
cực kỳ hoành tráng đồ sộ. Các đảo đều có điện các, cờ xý phấp phới khắp
nơi. Đi vào trong này, nhiệt độấm áp làm cho người ta cảm giác tuyệt
không phải là trời đông giá rét, chỉ cảm thấy như đến tiên cảnh vậy.
Cách một khoảng lại có một ngọn hỏa diệm sơn hừng hực lửa, rất ấm áp, hiển
nhiên là để làm tan băng. Tiêu Bố Y thấy vậy chỉ có thể thở dài, thầm
nghĩ một đêm thiêu đốt như vậy, cũng đã bằng nhiều năm dành dụm của dân
chúng. Dương Quảng này, quả là phô trương lãng phí, hắn văn võ có thể so với Tần Hoàng Hán Vũ hay không thì tạm không nói đến. Nhưng nếu luận về xa hoa lãng phí, chỉ sợ đến Kiệt Trụ cũng cam bái hạ phong.
Ba
người đi tới bờ biển, Tiêu Bố Y có chút mờ mịt, Lý Huyền Bá cười nói:
"Tiêu đại nhân lần đầu tiên đi vào đây sao?" Nhìn thấy Tiêu Bố Y gật
đầu, Lý Huyền Bá giải thích: "Thánh Thượng lần này ngắm đèn là ở Bồng
Lai sơn trong biển, chúng ta đi Bồng Lai sơn thì phải thông qua Long Lân Cừ".
Hắn lời còn chưa dứt, thì đã có thuyền lớn đi tới nghênh
đón ba người. Tiêu Bố Y lên thuyền lớn, nhìn thấy sóng nhộn nhạo, khắp
nơi trong biển lấp lánh vô số ánh sao, trời nước giao tiếp, cơ hồ nghĩ
đến đang ở trong mộng.
Lý Thế Dân hưng phấn chỉ bốn phía nói:
"Tiêu đại nhân xem, hiệnn đã vào biển, bờ biển dọc theo Long Lân Cừ có
lập Thượng Lâm Thập Lục Viện, mỗi viện đều có một tứ phẩm phu nhân chủ
trì. Bên trong là đường điện lâu quan, đều là mười phần hoa lệ, người
thường khó có thể tưởng tượng. Tiêu đại nhân xem, đó là Thúy Hoa viện,
đó là chỗ của Trương phu nhân bởi vì đại nhân…"
"Thế Dân" Lý Huyền Bá ho khan nói: "Hôm nay chính là thưởng nguyệt ngắm đèn, không nói chuyện khác".
Lý Thế Dân lè lè lưỡi, nhìn như ngây thờ khờ dại, nhìn thấy Tiêu Bố Y đang nhìn mình, xấu hổ nói: "Tiêu đại nhân, Thế Dân vô tri, xin đừng trách".
Tiêu BốY cười cười, chậm rãi lắc đầu, Lý Thế Dân không biết tâm ý của hắn,
chỉ cảm thấy trong ánh mắt của Tiêu đại nhân này thâm ý sâu sắc, cũng
không suy nghĩ nhiều, quay đầu nhìn lại, đột nhiên nói: "Mang đồ ăn tới
kìa".
Mọi người nhìn qua, phát hiện Thúy Hoa viện đã xuất hiện
một chiếc thuyền nhỏ, đưa lên trân tu mỹ vị, số lượng không tính là
nhiều, nhưng đều là những thứ mà Tiêu Bố Y chưa bao giờ nghe thấy. Lý
Thế Dân cũng không khách khí, cắn lớn ăn mau, Tiêu Bố Y thuận miệng nếm
qua, chỉ cảm thấy khá ngon. Một đường đi tới, mỗi khi qua một viện, đều
có thuyền nhỏ đưa lên điểm tâm, một đường đi tới, khúc chiết uốn lượn,
đẹp không tả xiết.
Đợi khi qua Thập Lục Viện, xa xa trên biển núi cao vươn lên, lấp lánh huy hoàng, từ xa nhìn lại cứ như là cả ngọn núi
sáng rực lên vậy, làm cho người ta tâm sinh tán thưởng cùng kính sợ. Đến trước núi, ba người xuống thuyền, xa xa đã nhìn thấy Dương Quảng ngồi
trên một đài cao bố trí hoa lệ, mỹ nữ vây quanh, rượu như suối đổ, Tô
Uy, Vũ Văn Thuật đã sớm có mặt, đang hầu chuyện cùng Dương Quảng, nhìn
thấy ba người Tiêu Bố Y đến, cũng không có uy nghiêm của triều đình, mỉm cười tiếp đón.
Dương Quảng cũng khoát tay bảo Lý Huyền Bá cùng
Lý Thế Dân đi tới, một trái một phải ngồi xuống, thưởng cho bọn họ rượu
ngon, xem ra đối với bọn họ đích xác không tầm thường.
Vũ Văn Thuật nắm chặt tay Tiêu Bố Y cười nói: "Thiếu Khanh, hôm nay tân niên, chuyện xưa không bằng đều xóa bỏ là tốt nhất".
"Làm gì có chuyện xưa, hạ quan trí nhớ không tốt, đã sớm không nhớ rõ" Tiêu
Bố Y mỉm cười ứng phó, trong bụng lại chửi con mẹ nó.
"Lý Trụ
Quốc đến" Cung nhân lớn tiếng hô lên, tất cả mọi người đều quay đầu lại, nhìn thấy một chiếc thuyền lớn đang thong thả cập bờ, Lý Trụ Quốc đi
xuống thuyền, không có thủ hạ đi theo, chỉ một mình đi đến.
Khi
Tiêu Bố Y quay đầu lại nhìn, phát hiện trên biển ánh trăng chiếu sáng,
trong màn đêm huy hoàng, chiếu lên mặt biển khởi lên ánh sáng lấp lánh,
đầy vẻ huyến lệ, có chút hoành tráng.
Lý Mẫn vừa đến Bồng Lai
sơn, liền hướng tới Dương Quảng vấn an, Dương Quảng ở trên đài cao phất
tay, cho Lý Trụ Quốc miễn lễ bình thân, lúc này các đại thần cũng lục
tục đi vào, ngay cả Bí Thư Giám Liễu Cố Ngôn cũng có may mắn đến Bồng
Lai sơn. Tiêu Bố Y nhìn ra bốn phía, thấy đề phòng nghiêm ngặt, Tư Mã
Trường An đứng ở xa xa, như u hồn vậy. Tiêu Bố Y thầm nghĩ trong này xem như là ảo đơn độc trên biển, lui tới cần đi thuyền, cho dù có thích
khách cũng rất khó lẫn vào.
Khi nghĩ đến thích khách, mi tâm của
Tiêu Bố Y chợt giật giật, không biết mình vì cái gì lại có loại suy nghĩ cổ quái này trong đầu. Không nói tới nơi này, chỉ muốn lẫn vào Thượng
Lâm uyển cũng đã phải qua kiểm tra gắt gao, cũng đã là không dể, cho dù
là Bối Bồi, cũng phải gặp rắc rối cực lớn.
Cung nhân lúc này lại báo: "Thân Minh Công Lý Hồn tiến đến diện thánh!"
Tất cả mọi người đều giật mình, thầm nghĩ bồi Thánh Thượng thưởng nguyệt dĩ nhiên là ân tứ khó được, nhưng Lý Hồn đã tuổi già lực suy, mấy ngày hôm trước mới bị thích khách đâm, đến bây giờ còn chưa chắc đã rời khỏi
giường được, một khi đã như vậy, khẳng định là không thích hợp để thưởng nguyệt, nhưng nếu không thưởng nguyệt, vậy hắn tới nơi này làm cái gì?
Lý Mẫn sắc mặt khẽ biến, nhìn thấy một chiếc thuyền lớn cập bờ, một cung
nhân phụ đẩy một chiếc xe lên bờ, ngồi trên xe đúng là Lý Hồn, đầu gục
xuống, không biết là đang ngủ hay là đã ngất đi, làm cho người ta cảm
thấy khó chịu thế hắn.
Tiêu Bố Y liếc qua, thấy Dương Quảng khóe
miệng cười lạnh, trong lòng chợt ớn lạnh, đã biết lần thưởng nguyệt này
thực cũng không là chuyện đơn giản. Lý Hồn lao khổ công cao, dưới sự
trọng thương, lại được cung nhân đẩy tới đây, điều này cho thấy là Dương Quảng cho người đưa hắn tới, thấy hắn đầu còn không thể ngẩng lên, còn
thưởng nguyệt cái rắm gì, Dương Quảng này rốt cuộc muốn làm cái gì?
Tiêu Bố Y có chút cảm thấy lạnh người mà không biết là vì cái gì, trong lòng lại gai người, cảm giác như có người đang giám thị mình, lơ đãng nhìn
mọi nơi, chỉ thấy được Tư Mã Trường An ở xa xa quay đầu đi, vẻ mặt vô
cùng quái dị!