Bố Y lập tức ngóng nhìn mọi người, thấy bọn họ hoan hô Ngả Khăc Thản Thụy, cũng không hiếu gì.
Đợi đến khi Dương Đăc Chí giải thích điến cố Ngả Khăc Thản Thụy cho hãn một lần, Tiêu Bố Y mới có chút giật mình, lại có chút buồn cười.
Hăn biết thời đại này có rất nhiều hiện tượng không thế giải thích, động
đất, lôi điện hồng thủy gì gì đó đều sẽ được giải thích là ông trời
trừng phạt. Người thảo nguyên đối với ngựa và thiên thần đều sùng bái,
cũng có thế lý giải thành một loại sùng bái lực lượng không thế kháng
cự. Tiêu Bố Y lúc trước đi Mông cố cũng đã biết, thảo nguyên xa xưa có
dân tộc tên là bố lý á đặc tộc, nơi đây có truyền thuyết Kim tinh chính
là được trời phân phó, chuyên môn phụ trách ngựa trên trời, các ngôi sao trên bầu trời đều là nhừng con ngựa, mà Kim tinh chính là thần bảo hộ
của bầy ngựa đó. Ngàn năm sau vân có bộ tộc cho rằng như thế, thì ngàn
năm trước lại càng không cần nói nhiều.
Nhừng người này thường
thường thờ phụng một loại lực lượng thần bí, có thế có nhừng lực lượng
này ngay cả người hiện đại cũng chưa thế giải thích, nhưng Tiêu Bố Y nằm mơ cũng không có nghĩ đến, có một ngày hăn lại trờ thành lực lượng mà
người thảo nguyên tín ngường.
Nghĩ tới mình lâu nay vần bấp bênh, hôm nay coi như là người đã ở dưới mái hiên, Tiêu Bố Y không biết là tư vị gì, xoay người nhảy khòi lưng ngựa, hướng tới mục dân phất tay, ý
bảo bọn họ đứng dậy.
Người mục dân già cả kia kính cân đứng dậy,
đi đến bên cạnh Tiêu Bố Y, kính cân thực hiện nhừng lê tiết rất là kỳ
quái. Khi đứng dậy lại ky lý cô lố nói cái gì đó, chi là lại nhăc đến
Đường Đe Ma Ni, Dương Đăc Chí giải thích: "Hắn nói long mã bị thuần
phục, giáo dân quy phụ Chân chủ, thinh mã thần chúc phúc cho con dân".
Tiêu Bố Y thấp giọng hòi, "Chúc phúc như thế nào?"
Dương Đăc Chí như muốn phỉ cười, "Ngươi là mã thần, cho nên ngươi phải làm chủ, ta làm sao biết chúc phúc như thế nào?"
Tiêu Bố Y nhìn thấy lão mục dân sùng bái nhìn mình thần sắc kích động, chi
sợ không chúc phúc lập tức sẽ liều mạng với mình, lại đưa tay năm lấy
tay của người mục dân, khẽ cười nói: "Lão đồng chí vất vả".
Lại thấy vẻ mặt kinh ngạc của lăo nhân, Tiêu Bố Y lại vồ vỗ vai hắn nói: "Thần sẽ chúc phúc cho ngươi".
Nhìn thấy lão nhân vần khó hiểu, Tiêu Bố Y nghĩ đến cái gỉ, quay đầu nhìn về phía Dương Đăc Chí nói: "Đăc Chí, ngươi giải thích cho hăn đi".
Dương Đăc Chí cũng trợn măt há hốc mồm đứng đó hồi lâu mới ky lý cô lố nói.
Lão nhân trên mặt lộ ra vẻ kích động, lại dùng đại lề tham bái, Tiêu Bố Y
thực không quen, cũng nhịn không được hòi, "Đăc Chí, ngươi có dựa theo
nguyên văn lòi của ta mà phiên dịch
không?"
Dương Đăc Chí
nói: "Ta nói là Mã thần nói, các con dân đã vất vả, hãn sẽ chúc phúc cho các ngươi, còn muốn cho các người trước sau dũng cảm,[thiện lương, cần
cù, chất phác là Chân chủ hài lòng rồi, Chân chủ sẽ bào hộ cho người
thiện lương diệt trừ tà ác".
Tiêu Bố Y ngạc nhiên, đưa tay vồ vai Dương Đắc Chí, lại cười nói: "Ta cũng sẽ chúc phúc cho ngươi".
Dương Đăc Chí xem ra muốn đá cho Tiêu Bố Y một cước, nhưng phải cố nhịn lại,
cố nín cười nói: "Ngươi hiện tại tuy là mã thần, chăng qua chỉ là hư
danh, đối với Khả Đôn tốt nhất vân phải tôn kính một chút".
"Ta
biết, ta hiện tại khong phải đang an ủi con dân của ta sao" Tiêu Bố Y
cũng muốn phì cười, "Nơi này giao cho ngươi xử lý, ta đi gặp Khả Đôn".
Nguyệt Quang đứng ở tại chồ như một cái cọc gồ vậy, cũng không đi động, mấy
mục dân trẻ tuôi tò mò muốn tới sờ bộ lông trăng như tuyết của Nguyệt
Quang. Nguyệt Quang đột nhiên hí dài một tiếng, thân liền dựng lên.
Một mục dân trẻ tuối tránh không kịp, bị nó đá một cái lãn lộn trên đất.
Lão mục dân liên tục quát măng mấy mục dân kia, kính sợ nhìn Nguyệt
Quang, liên tục làm ra một loại thủ thế cố quái, thinh cầu Nguyệt Quang
tha thứ.
Tiêu Bố Y cũng không rõ lão là kính ngựa mới kính hăn,
hay là kính hãn mới kính sang ngựa, dù sao thì đối với long mã hay là mã thần đều cực kỳ cung kính. Hãn chậm rãi đi đến trước mặt Khả Đôn, thi
lê nói, "Khả Đôn, Bố Y may mãn không làm nhục mệnh".
Khả Đôn chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cạnh Tiêu Bố Y, trong tiếng leng keng rút từ
thăt lưng ra một thanh đoản kiếm, dài không đến một thước, hình như là
chùy thủ, ánh trời chiều chiếu lên, hào quang lóe ra. Tiêu Bố Y trong
lòng rùng mình, trên mặt vân bất động thanh sắc.
Khả Đôn đảo
ngược chuôi kiếm, đưa đến trước mặt Tiêu Bố Y, cao giọng nói: "Ve sau
Tiêu Bố Y chính là đệ nhất dũng sĩ dưới trướng của ta!"
Tiêu Bố Y tiếp nhận đoản kiếm, chỉ có thế bái tạ nói: "Tạ ơn Khả Đôn".
Khả Đôn đem đoản kiếm ban cho Tiêu Bố Y, trước dùng tiếng Trung Nguyên nói
một lần, sau lại dùng tiếng Đột Quyết nói một lần, thảo nguyên đều tràn
ngập tiếng hoan hô, tiếng hô Khả Đôn, Ngả Khăc Thản Thụy vang lên liên
miên không dứt.
Tiêu Bố Y thầm nghĩ dũng sĩ đệ nhất dưới trướng
không biết có quyền lợi gì, mồi tháng được phát bao nhiêu tiền lương,
phòng chừng cũng chỉ là một cái hư hàm, không cần môi ngày ở tại trướng
Khả Đôn nghe lệnh, kế từ đó, cũng thấy an tâm. Nhưng nghĩ đến Khả Đôn
thông minh như vậy, chi thuận miệng một cái danh hiệu đệ nhất dũng sĩ,
cho dù hãn là mã thần uy vọng cực kỳ cao thì cũng chi ở dưới trướng của
nàng, dĩ nhiên là uy vọng của Khả Đôn trong lòng mục dân tự nhiên như
nước lên thuyền lên, Khả Đôn tâm tư thật sự cao, thật sự cao như mấy tòa cao
ôc vậy.
Lưu Văn Tĩnh ánh măt lóe lên, nhìn thấy Tiêu
Bố Y vẻ mặt không mặn không nhạt, không biết hăn đang có nhừng ý tưởng
rất cố quái. Nhưng hiện giờ cũng không tiện nói cái gì, đệ nhất dũng sĩ
gỉ đó đích xác như Tiêu Bố Y suy nghĩ, chi là một hư hàm, một khi đã như vậy, hăn nói cái gì lão thần không phục đều không phải là lý do. Tiêu
Bố Y này, môi lần đều có nhừng hành động vượt ra ngoài dự kiến, mà lại
là một nhân vật cực kỳ thâm trầm, bàn thân nhìn người đã nhiều năm, lại
không thế nhìn ra được nông sâu của hãn.
Các đại thần cùng các
thương nhân đều đi tới chúc mừng, thấp giọng cao giọng nhẹ giọng ám chi
cái gì đó, Tiêu Bố Y cũng cố không nói nhiều, chỉ mim cười ứng đối,
không kiêu không nịnh. Các thương nhân vẻ mặt đều phấn chấn, cân nhăc
chuyến đi lần này thật ra không tệ, chi riêng việc quen biết kết giao
được với Tiêu Bố Y này, đã là thu hoạch rất lớn rồi.
Khả Đôn đợi
cho mọi người hoan hô xong, cánh tay vung lên, mọi người đã tĩnh lặng
lại, Khả Đôn đưa tay gọi Khăc Lệ Ti cùng Ca Đặc tới. Ca Đặc sắc mặt vốn
tái nhợt, trong lòng không biết có tư vị gì. Hãn vốn muốn đánh bại Tiêu
Bố Y đế vinh quang mà lấy Khăc Lệ Ti, không nghĩ tới mình chi là hòn đá
lót đường cho người ta vinh quang.
Nhìn vẻ uế oải của Ca Đặc, Khả Đôn khẽ cười nói: "Ca Đặc, tuy ngươi là dũng sĩ đệ nhất Phó Cốt, nhưng
dù sao cũng là người, làm sao có thể so sánh thuần ngựa với Mã thần?
Ngươi lần này được đấu với Mã thần, phải nói là sự may mắn của ngươi,
ngươi tuy bại mà vân vinh".
Ca Đặc thầm nói cái gì mà Mã thần, ta thấy chẳng qua chi là người thường mà thôi. Nhưng cũng biết Khả Đôn đă
cho mình cái thang đé leo xuống, Ca Đặc thi lê nói: "Ca Đặc hiếu".
"Ta hiện tại muốn tuyên bố hai tin tức" Khả Đôn an ủi Ca Đặc xong, cánh tay lại vung lên "Ba ngày sau Ca Đặc sẽ cùng Khăc Lệ Ti thành hôn”.
Mục dân lại một trận hoan hô, đều chạy tới trước mặt Khăc Lệ Ti cùng Ca Đặc đế chúc phúc, hóa giải sự uế oải của bọn họ. Ca Đặc tảng đá trong lòng
đã rơi xuống đất. Vừa rồi vân nghĩ đến lời nói của Khả Đôn, người thăng
thậm chí có thế hướng tới Khăc Lệ Ti mà cầu hôn, nhưng lúc này vô luận
như thế nào, Tiêu Bố Y cũng đã không thế cướp đi Khăc Lệ Ti của mình!
Hăn xem Khăc Lệ Ti như là bào bối vậy, dĩ nhiên là cũng còn có nguyên nhân
khác, đó là việc liên minh giừa các bộ lạc đă có quan hệ rất lớn với
Tiêu Bố Y nay cũng đã như tảng đá rơi xuống đất, thầm nghĩ một nừ không
thế có hai chồng, lúc này đã không cần lo lăng về việc làm con rế Khả
Đôn rồi.
"Tiêu Bố Y, ngươi tới đây" Khả Đôn khẽ cười nói.
Tiêu Bố Y đem đoàn kiếm giăt ở bên hông, bước nhanh tiến lên, "Khả Đôn, không biết có gì phân phó?"
"Phân phó thật ra không có," Khả Đôn liếc qua Mông Trần Tuyết, "Ta có nói ai
thăng trận thuần ngựa này, có thế hướng tới ta đề xuất một thinh cầu,
chi cần ta có khả năng, nhất định sẽ đáp ứng!"
Tiêu Bố Y thầm
nghĩ người này thật giảo hoạt, trước tiên là nói về chuyện gả con, quá
nửa là cũng sợ lao tư muốn lấy nừ nhân của mình, lúc này mới đề phòng
vạn nhất. Chi là quyền thế lân con gái của bà ta đều không quan tâm đến, nay còn tò ra cao thượng? Lại liếc măt nhìn qua Mông Trần Tuyết, Tiêu
Bố Y lại nghĩ lần thinh cầu này đề xuất thế nào mới tốt đây?
"Tiêu Bố Y, ngươi chăng lẽ không có yêu cầu gì?" Khả Đôn hiếu kỳ hòi.
Tiêu Bố Y trầm ngâm một lát, rồi chậm rãi nói: "Thật ra Bố Y thực có việc thinh cầu, không biết có nên nói hay không?"
"Ngươi cứ nói đừng ngại" Khả Đôn khẽ cười nói.
Mông Trần Tuyết nhìn thấy ánh măt của Tiêu Bố Y chuyến [đến, hơi cúi đầu,
trái tim chợt đập mạnh. Bằng vào trực giác của nừ nhân, nàng cảm thấy
thinh cầu của Tiêu Bố Y quá nửa là có quan hệ với mình.
Khăp nơi
đều chậm rãi tĩnh lặng xuống, vô số người đều đang nhìn Tiêu Bố Y, không biết hăn sẽ nói ra thỉnh cầu gì. Tiêu Bố Y nhìn ra chung quanh, đưa tay chỉ, "Khả Đôn, người dân thảo nguyên thuần phác, tuy tôn kính dũng sĩ,
nhưng cũng thích yên ốn. May mà Khả Đôn giá lâm thảo nguyên, lấy hòa
bình làm chủ, mười mấy năm tận tâm, lúc này mới làm cho Đại Tùy cùng
người dân thảo nguyên an cư lạc nghiệp, hòa thuận chung sống".
Hăn nói đương nhiên là tiếng Trung Nguyên, một số mục dân thấp giọng hòi,
đợi đến khi hiếu được Tiêu Bố Y nói cái gì, trong lòng lại nghi hoặc,
không hiếu là hãn muốn nói cái gì.
Khả Đôn chậm rãi gật đầu,
"Tiêu Bố Y, ngươi nói không sai, ta một ngày còn ở tại thảo nguyên, sẽ
kiệt lực duv trì sự hòa thuận cùng yên ốn của thảo nguyên, làm cho bọn
họ an cư lạc nghiệp, dĩ hòa vi quý".
Tiêu Bố Y trầm giọng nói:
"Nhưng đều không phải tất cả mọi người đều công chính thiện lương giống
như Khả Đôn, cũng có một bộ phận trong tộc đã gạt Khả Đôn, khi dế kẻ
yếu, lấy mạnh hiếp yếu, là một dũng sĩ chân chính của thảo nguyên, phải
biết dũng cảm bảo vệ nhà cửa gia đình của mình, chứ không phải là ỷ vào
vũ lực mà cí nhừng thu hoạch không chính đáng. Cho dù nhất thời may măn
đạt được, nhân tại tố, thiên tại khán (người làm trời chứng), cũng sẽ có ngày trả giá".
Khi hăn nói tới câu nhân tại tố, thiên tại khán,
chỉ là thuận miệng nói mà thôi, Khả Đôn lại đột nhiên chuyến sắc, thất
thanh nói: "Nói rất đúng, hãy cho một câu nhân tại tố, thiên tại khán,
Tiêu Bố Y, ngươi có thế nói được nói thế, cũng có thế thấy tấm lòng lôi
lạc, ta cũng tin ông trời cũng sẽ hiếu được nôi khố tâm này. Dương Thô
Truân, đem nhừng lời này nói một lần với người thảo nguyên".
Dương Thố Truân dùng tiếng Đột Quvết hướng tới nhừng người thảo nguyên nói
một lần, thảo nguyên lại một trận hoan hô, không ngừng vang lên tiếng hô Ngả Đặc Thản Thụy. Mấy huynh đệ Mạc Phong thấy vậy, trong lòng cũng
kích động, như là tự thân cảm thụ vậy.
Lưu Văn Tĩnh ánh măt kinh
ngạc, cái nhìn đối với Tiêu Bố Y đã hoàn toàn thay đỏi. Hãn khi lưu ý
tới Tiêu Bố Y, đột nhiên cảm giác được cái gì đó, quay đầu lại nhìn thì
phát hiện một đại hán đang nhìn mình, trong lòng có chút chột dạ.
Hăn nhớ rõ đại hán này lúc trước cùng Tiêu Bố Y liên thủ băt sống Mạc cố
Đức, sau lại thành công thì rút lui, không thấy bóng dáng, hăn sao lại
xuất hiện ở đây, quan sát mình là có ý gì?
Cầu Nhiêm Khách nhìn
thấy Lưu Văn Tĩnh nhìn qua, cũng không tránh đi mà chi cười cười. Lưu
Văn Tĩnh cũng dời ánh măt đi, sắc mặt âm tình bất định.
"Theo ta
được biết, Mông Trần tộc luôn yếu ớt, bị người khi nhục," Tiêu Bố Y trầm giọng nói: "Bố Y không dám thỉnh Khả Đôn giúp đờ Mông Trần tộc, chỉ hy
vọng Khả Đôn có thế cho bộ tộc nhò yếu này một hy vọng, một lý do đế ủng hộ Khả Đôn cùng Đại Tùy ta. Cũng hy vọng các bộ tộc trong thảo nguyên
vĩnh viên hòa bình chung sống, cho mọi người đều có sự công chính".
Dương Thố Truân lại dùng tiếng Đột Quyết nói qua một lần nhừng gì Tiêu Bố Y
nói, thảo nguyên lại một trận hoan hô. Mạc Phong khó hiếu, hòi Dương Đăc Chí: "Đăc Chí, bọn họ vì cái gì mà cao hứng như vậy, như là mừng năm
mới vậy? Ta cảm thấy nhừng gì mà Bố Y nói rất đơn giản bình thường mà".
Dương Đăc Chí còn chưa trả lời, Chu Mộ Nho đã thò cố vào nói: "Đơn giản bỉnh
thường ? Ngươi đi mà nói, ta chí sợ ngươi lời còn chưa dứt thỉ đã bị
người ta chặt đầu".
"Hậu quả của sự sùng bái mù quáng mà" Mạc Phong lắc đầu có chút khinh thường.
Dương Đăc Chí lắc đầu: "Mạc Phong, ngươi đừng thấy Bố Y tiếu tử này nói vậy
là tầm thường, đều có thâm ý sâu săc trong đó. Hãn muốn trợ giúp Mông
Trần Tuyết mà nói thăng ra, chi sợ người khác băt lấy nhược điẽm Khả Đôn tại thảo nguyên vân là lấy đức thu phục người, cũng không ỷ vào cường
quyền, nếu Bố Y thỉnh cầu điều đó, chăng khác nào là bức phải nâng đờ
Mông Trần Tuyết sẽ làm người ta dị nghị. Làm như thế, Khả Đôn vân bảo
trì được sự công chính. Có thế nói là vẹn cả đôi đường, như vậy xem ra,
Bố Y vỉ Mông Trần Tuyết cầu sự viện trợ cơ hội thành công rất là lớn".
"Con mẹ nó, ai mà biết mấy câu nói bình thường lại có nhiều môn đạo như
vậy," Mạc Phong lần này đã có chút khâm phục, "Trách không được Bố Y ra
tay là thành công. Tiếu tử này biếu hiện thành thật, nhưng thật ra lại
rất là giảo hoạt".
"Hăn không phải là giảo hoạt, mà là lo lãng
chu toàn" Dương Đăc Chí tiếp tục nói: "Thật ra cho dù là người thảo
nguyên hay là người Trung Nguyên, đại đa số đểu hướng tới an cư lạc
nghiệp. Bố Y nói ra chính là tâm tư của bọn họ, lại bởi vì Mã thần trong truyền thuyết đều là thần bảo hộ của người dân thảo nguyên. Hãn nói như vậy, xem ra là nghĩ cho người thảo nguyên, rất nhiều người thật ra còn
chưa tin Bố Y là Mã thần, thì nay đã tin nên hoan hô không thôi".
"Vậy Bố Y thực chính là Mã thần sao?" Mạc Phong do do dự dự, hãn đương nhiên là không tin, chi là nhìn thấy người thảo nguyên ánh măt nhìn về phía
Tiêu Bố Y, quả thực có thế dùng từ sùng bái đế hình dung, làm cho hăn
cũng cảm thấy dao động.
Dương Đăc Chí trầm ngâm hồi lâu mới nói:
"Có phải là Mã thần hay không cũng không quan trọng, quan trọng chính là người khác đối đãi thế nào".
Tiêu Bố Y không biết mình còn có
thiên phú diền thuyết, chỉ thấy Khả Đôn trầm ngâm thật lâu, rồi mới liếc nhìn sang Mông Trần Tuyết, trầm giọng nói: "Được, chuyện này ta sẽ xử
lý công bình, Tiêu Bố Y ngươi cứ yên tâm".
Mông Trần Tuyết nghe
được Khả Đôn mở miệng, trong lòng vui vẻ. Nhưng lại chợt như nghĩ đến
cái gì đó, ngâng đầu nhìn về phía Tiêu Bố Y, phát hiện hãn cũng đang
nhìn mình, trong nụ cười có chứa sự cố vũ, trong lòng chợt ấm lại, chậm
rãi cúi đầu xuống.
Khả Đôn gả con tại thảo nguyên xem như là một
đại sự, tuy tiệc cưới chân chính thì người thường cũng khó có thế được
nhìn thấy, nhưng trường họp rượu như sông, thịt như rừng, thỉ cũng không có nhiều người thấy qua.
Phạm vi đãi tiệc đã vượt quá mười dặm,
trên đường từ Phó cốt cho doanh trại Khả Đôn nơi nơi đều là người người
ca hát, rượu chảy như suối, từng đám trâu dê bị đồ tế, ven đường từng
đống lửa hừng hực, thịt trâu dê nướng tòa ra màu vàng làm cho người ta
nhìn thấy mà thèm thuồng.
Vô luận là ai, chi cần ở trong này, là
có thế hưởng thụ miễn phí đại tiệc, ở trong này, có thế uống từ sáng đến tối, đương nhiên cũng có thế uống tiếp từ tối đến sáng. Tiêu Bố Y nói
thế nào cũng thấy qua nhiều bừa tiệc, nhưng nhìn thấy loại vui cùng
thiên địa thế này cũng cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Các thương nhân đều là thả lòng tinh thần, gia nhập vào đại dương sung sướng đó, mấy
huynh đệ cũng như thế, mọi phiền não trong giờ phút này đều không quan
trọng, chi hy vọng thời gian vui vẻ dừng lại ở giờ khăc này.
Tiêu Bố Y cũng ra khòi doanh trại, cùng mấy huynh đệ ngồi quanh đống lửa,
bóng đêm đã tới, chân trời chi còn chút ánh tàn dương, vậy là bọn họ đã
uống một ngày.
Chung quanh trên thảo nguyên có rất nhiều đống
lửa, như là sao trên bầu trời rơi xuống thảo nguyên vậy, lại như là thảo nguyên nở rộ tiên hoa, càng như như nừ nhân đa tình nóng bòng. Mạc
Phong xem ra đã uống không biết đất trời, gia nhập vào đám người thảo
nguyên đang cười nói nhảy múa.
Mười mấy người tay cầm tay, hình
thành một vòng tròn, vây quanh đống lửa mà nhảy điệu nhảy của thảo
nguyên, Mạc Phong thỉnh thoảng lại làm ra nhừng động tác buồn cười làm
cho tất cả mọi người đều cười lớn. Cảnh tượng như vậy trên thảo nguyên
nơi nơi đều có, như Khả Đôn nói, trong mấy ngày nay, tất cả mọi người
đều có thế tận tình vui vẻ.
Cho dù là Chu Mộ Nho cùng Tiền Đầu
cũng bị tình cảm mành liệt kia đánh động, ngồi ở cạnh đống lửa, nhấm
nháp rượu tự làm của thảo nguyên, có chua có ngọt, có cay có đăng, uống
một ngụm rượu lại có vị không đồng nhất, rồi dùng đao cắt lấy chút thịt
nướng, rồi lại uống rượu, phong vị rất khác biệt, nhìn thấy náo nhiệt
thinh thoảng lại vô tay trợ hưng, ồn ào cười nói.
Không có dung nhập vào không khí náo nhiệt có hai người, một là Tiêu Bố Y, một người khác là Dương Đăc Chí.
Tuy biếu hiện bên ngoài thì hai người cũng uống rượu ăn không khác gì người ngoài, thinh thoảng cũng vô tay trợ hứng, nhưng so với đám người Mạc
Phong dung nhập vào trong đó thỉ có chênh lệch rất lớn.
Tiêu Bố Y cầm một cái túi da, bên trong là rượu thanh mạch của thảo nguyên, mới
vào miệng thì cay, sau đó lại hết sức dế chịu. Nhưng hăn uống thật lâu
sau, ngoại trừ mùi vị ra, thỉ cũng không có nhiều cảm giác cho lăm.
Đời này có lẽ vô duyên với rượu ngon rồi, Tiêu Bố Y có chút tự giều mà
nghĩ, nhìn thấy Dương Đăc Chí đang nhìn về phía mình, liền hòi một câu:
"Đăc Chí. Hàng hóa bán thế nào rồi?"
Dương Đăc Chí cười khô nói:
"Bán rất tốt, ta cho tới bây giờ cũng không nghĩ đến son phấn cũng có
thế đỏi lấy ngựa tốt, trừ hơn mười thót ngựa tốt dùng làm giống ra,
chúng ta còn thu được trăm thớt ngựa mẹ, không ít da cò thuốc, đều xem
như là hàng thượng đăng, nếu đem về Trung Nguyên bán, thì có thế kiếm
được rất nhiều tiền. Lão mục dân kia quả thực xem ngươi là thần tiên,
nghe nói ngươi muốn ông ấy giúp ngươi nuôi ngựa đế thành nguồn cung cấp
liền không ngừng đáp ứng, ta cũng đề nghị chúng ta lưu lại hai huynh đệ ở lại đây đế liên lạc với mục trường chúng ta. Lần đầu tiên mua bán,
không lô đã tính là không tệ, nhưng nhưng không có nghĩ đến tay trắng mà lại có thế phát đạt đến như thế".
Tiêu Bố Y khẽ cười nói: "Một khi đã như vậy, ngươi cười khố cái gì?"
Dương Đăc Chí nhẹ nhàng thở dài một tiếng, "Ngươi tự nhiên lại thành Mã thần, người thảo nguyên nghe nói ngươi muốn mua ngựa đều không ngừng đưa lên
ngựa tốt, bọn họ đưa lên là ngựa tốt nhất, chúng ta chí trả lại cho họ
chút son phấn, không khòi cũng có chút áy náy".
Tiêu Bố Y cũng
xấu hố nói: "Thật ra dựa theo ý định của ta, mấy cái này son phấn này
phải nhờ Mông Trần Tuyết hô trợ hoặc là làm quàng cáo gì đó, nhưng không nghĩ đến kế hoạch vĩnh viên không biến hóa nhanh bằng..."
Khi
nghe được hai chừ quàng cáo, Dương Đăc Chí cũng không ngạc nhiên, rất
nhiều từ mới mẻ Thiếu đương gia đã giải thích với bọn họ, Dương Đăc Chí
cũng không ngu ngốc, nên cũng không cần giải thích lại lần hai.
"Hôm nay ngươi thỉnh cầu Khả Đôn ra tay trợ giúp Mông Trần tộc, theo lý
thuyết chuyện của Mông Trần Tuyết đã là chuyện nhò" Dương Đăc Chí nói
tiếp: "Sau khi hôn yến ở đây chấm dứt, ta nghĩ chính là lúc Mông Trần
Tuyết trờ về trong tộc, cho dù nàng còn ở lại đây, thỉ trừ các khách
thương tự do, các đại hộ của thương đội đã hồi báo thu hoạch đủ từ chô
Khả Đôn, nên đã muốn trờ về, ta nghe các thương nhân đều nói, tuy ờ đây
cũng không tệ, nhưng đại đa số mọi người đều đề nghị, trong vòng ba ngày nừa chúng ta sẽ phải trở về Trung Nguyên".
"Ngươi rốt cuộc là muốn nói gì?" Tiêu Bố Y nhịn không được hòi.
"Ta muốn nói chính là, ngươi cùng Mông Trần Tuyết đã săp tới lúc phải chia
tay rồi," Dương Đăc Chí nhìn đống lửa, nhẹ giọng nói: "Ngươi cùng Mông
Trần Tuyết sau khi chia tay, muốn gặp lại cũng không phải là chuyện dê
dàng".
Tiêu Bố Y trong lòng hơi rung động, uống một ngụm thanh mạch tửu, lại có sự thanh tinh trước đó chưa từng có.
"Mông Trần Tuyết là cồ gái tốt," Dương Đắc Chí vẫn không nhìn về phía Tiêu Bố Y, chi lẩm bâm nói: "Nàng ta thích ngươi, ai cũng có thế nhìn ra, ngươi cũng thích nàng ta, chúng ta cũng biết, một khi đã như vậy, vì cái gì
mà các ngươi không thế ở cùng một chô?"
Tiêu Bố Y cười khố, "Các ngươi cái gì cũng biết sao?"
"Nàng đã nói với chúng ta" Dương Đăc Chí quay đầu, ánh măt thâm thúy, "Nàng
ta nói đã không phải với lão trại chủ, cảm ơn chúng ta đã đối với nàng
rất tốt".
Tiêu Bố Y ngạc nhiên, nhìn mấy huynh đệ đang cười đùa,
hồi lâu mới nói: "Xem ra mấy người Mạc Phong cũng đã thành thục rất
nhiều, ít nhất bọn họ có một số việc có thế làm bộ như không biết, bọn
họ sau khi biết chuyện này thì nói thế nào?"
"Bọn họ cũng không
nói gì," Dương Đăc Chí thản nhiên nói: "Chăng qua bọn họ tôn trọng lựa
chọn của ngươi, bởi vì chúng ta là huynh đệ".
Tiêu Bố Y trong lòng kích động, chậm rãi nói: "Cảm ơn các người".
"Ngươi nờ rời xa Mông Trần Tuyết sao?" Dương Đăc Chí chuyến đôi đề tài.
"Không rời xa được thì thế nào?" Tiêu Bố Y buông túi rượu xuống, bởi vì phát
hiện rượu cũng không có hiệu quả như tưởng tượng, không bằng bò nó đi,
"Nàng không thế rời khòi Mông Trần tộc, nàng vốn thuộc về nơi này, nàng
làm soa có thế đi theo một người lãng tử như ta mà lưu lạc?"
"Ngươi đã hòi qua nàng chưa?" Dương Đăc Chí hòi.
"Chưa" Tiêu Bố Y lắc đầu.
"Chưa hòi thì làm sao biết là không được" Dương Đăc Chí măt chợt sáng ngời.
Tiêu Bố Y cười khố, "Đăc Chí, ngươi không nên hòi vấn đề này. Ngươi phải
biết rằng, trên đời này ngoại trừ dục vọng ra, còn cần phải có trách
nhiệm nừa. Ta một khi đã biết nàng ta phải cứu vớt tộc nhân, ta làm sao
có thế hòi được. Làm sao nhân tâm làm nàng khó xử?"
Dương Đăc Chí thở dài một hơi, im lặng hồi lâu mới nói: "Vậy thực có chút đáng tiếc,
có lẽ đây là vận mệnh tạo hóa trêu người. Các ngươi thích nhau, lại bởi
vì hoàn cảnh mà không thế ở cùng một chô, ngay cả ta cũng cảm thấy tiếc
nuối".
Tiêu Bố Y cũng trầm mặc, chỉ cảm thấy sự náo nhiệt ở bốn phía là của người khác, không quan hệ tới mình.
Hăn cho tới bây giờ cũng chưa từng có cảnh tượng như thế, nhưng cũng chưa
từng cô đơn như thế, hăn vốn là áo vải, không làm thố phi nừa mà chuyến
thành thương nhân, tính ra thỉ cũng có thanh có sắc. Một đường đi tới
tuy là kinh hiếm khó lường, nhưng hãn đều có thế hóa giải nguy hiếm,
trong hiếm cầu phú quv, hãn rất cân thận, thường có thế quan sát được
nhừng chi tiết nhò mà người khác không chú ý tới, lúc này mới có thế
chiến thăng cho tới bây giờ, Ca Đặc, Khả Đôn, Giang Nam Hoa tộc nhừng
người này hiến nhiên đều là cao không thế với tới, nhưng hiện tại cho dù Tháp Khăc cũng là bại tướng dưới tay hăn, Khả Đôn phong hăn là đệ nhất
dũng sĩ dưới trướng, các thương nhân thì không cần phải nói, chỉ cần hãn ở tại Bùi phiệt, cùng Bùi Đại tiếu thư có quan hệ tốt, các thương nhân
sẽ không buông tha cho hăn. Cho dù hăn không dựa vào Bùi phiệt thì nghe
khâu khí của Viên Lam, hãn cũng rất có hy vọng liên họp với bảy nhà Nhừ
Nam là có thành tựu. Hãn là Mã thần, hăn có bảo kiếm mà Khả Đôn ban cho, về sau hăn không cần dựa vào Bùi phiệt cùng Khả Đôn đi lại trong thảo
nguyên cũng không có gì khó khăn. Hãn đã có chô dựa lứon chưa từng có,
nhừng thứ này tới cứ như là mộng ảo vậy, các thường nhân quá nửa đã sớm
khát khao tương lai như vậy, nhưng hãn thì khác.
Hăn rất tỉnh
táo, hăn thậm chí còn có loại cảm giác một loại đêm tối như mực, đứng ở
trên đài cao mười thước mà nhảy xuống, hăn thấy không rõ bẽ bơi phía
dưới có nước hay không. Chuyện hạ độc Khả Đôn thậm chí không có nhăc
tới, nhưng Tiêu Bố Y biết, nừ nhân lợi hại này nhất định đang âm thầm
điều tra, nàng có loại lực lượng này, cho dù ba đào nỏi sóng, nàng cũng
có thế làm cho sóng êm gió lặng. Uy vọng của hăn đã vượt xa Lục An Hừu,
Bối Bồi cũng sẽ không tự nhiên mà nói như vậy, hăn thậm chí có chút kỳ
quái, bởi vì Lục An Hừu vốn không nên vô năng như vậy. Là bởi vì Lục An
Hừu ân nhẫn, hay là Tiêu Bố Y hắn đã đánh giá cao Lục An Hừu?
Hăn xem ra tiền đồ đã vô hạn, nhưng hăn đã bị cuốn vào cơn lốc này, tùy
tiện một cơn sóng cũng có thế đem hăn đánh thành ra vạn kiếp bất phục.
Hãn tuy là người hiện đại, nhưng so với ai khác đều rõ ràng hơn sự vô
tình trong sự tranh đấu về quyền lợi, dù sao thì hăn cũng thấy may mãn
bản thân có thế ngàn chén không say.
Đột nhiên cảm giác được cái
gì đó, Tiêu Bố Y quay đầu nhìn lại, thấp giọng nói vài câu với Dương Đăc Chí, rồi đứng dậy rời khòi đám lửa rồi đi vào màn đêm. Phía trước có
một đại hán đang mim cười nhìn hắn, "Tiêu huynh đệ, ta đến bây giờ mới
tin rằng, trực giác của ngươi là mân tuệ nhất mà ta từng thấy".
Tiêu Bố Y đích xác cảm giác được có người đang quan sát hăn, tuy luyện tập
Dịch Cân kinh chưa bao lâu, nhưng thính lực cùng nhàn lực của hãn đều đã thay đỏi, thính giác của hăn có thế nghe được nhừng tiếng rất nhò, thị
giác càng thêm mân tuệ, có thế rõ ràng nhìn thấu màn đêm mà thấy được
cầu Nhiêm Khách.
"Trương đại ca đi đâu vậy?" Tiêu Bố Y có chút
vui mừng nói: "Từ khi huynh trợ giúp đệ băt sống Mạc cố Đức, thì không
thấy bóng dáng của huynh đâu cả".
"Khâu quyết đă nhớ tốt chưa?" cầu Nhiêm Khách hỏi.
Tiêu Bố Y gật đầu, "Không có vấn đề".
Cầu Nhiêm Khách cười nói: "Một khi đă như vậy, ta nghĩ ta cũng nên đi".
"Đi, đi nơi nào?" Tiêu Bố Y giật mình.
Ca Lặc mặt lạnh lùng nói: "Khả Đôn, mấy cái này chi là lời từ một phía mà thôi, ta..
"Ngươi nếu thừa nhận, ta còn nế mặt Niết Đồ, sẽ đem ngươi giao cho Phó cốt xử
lý," Khả Đôn lạnh giọng nói: "Ngươi nếu không thừa nhận, ngươi tin ta sẽ đem ngươi trực tiếp xử tại doanh trại đẽ thị chúng hay không?"
Ca Lặc sửng sờ tại chồ, khâu khí của Khả Đôn cũng không kịch liệt, nhưng
không ai hoài nghi quyết tâm trong đó. Khả Đôn uy vọng lan xa, lấy đức
thu phục người, nhưng thủ đoạn của nàng tàn nhân cũng khó ai so được.
Câu nói của nàng nhìn như bình thản, nhưng trong lòng Ca Lặc lại tạo
thành áp lực khó bì.
"Không sai, là ta hạ độc thì sao" Ca Lặc săc mặt vốn tái nhợt, đột nhiên biến thành vô cùng hồng nhuận, lên tiếng
cười ha hả, hăn đưa tay chỉ vào Ca Đặc điên cuồng nói: "Ta hận không thế lập tức làm cho hăn đi tìm chết, từ khi mới sinh ra, hăn đã đạp lên đầu của ta, năng lực của hãn không có gì hơn ra, nhưng tất cả nhừng gì ưu
đãi đều bị hãn chiếm lấy, trong măt người khác, ta biếu hiện có xuất sắc cũng là vô dụng, hăn có là rác rưởi người khác cũng cảm thấy hăn tốt.
Khả Đôn, ngươi tự xưng là xử sự công chính, nhưng đã từng công chính hay chưa? Ngươi ngoại trừ vì ích lợi của bàn thân, thì ngươi có thực là coi trọng lo lăng cho con dân hay không?”
"Ngươi câm mồm" Tháp Khăc
nhịn không được quát lớn một tiếng, "Ca Lặc, ngươi cũng không phải chết
đâu. Ngươi là đệ đệ ta, ta sẽ không trách ngươi!"
"Vâng, ta sẽ
không phải chết" Ca Lặc lại cười rộ lên, "Đối với ngươi cả đời sống ở
trong ánh hào quang thì biết cái gì. Ngươi thật dối trá đến không thế
dối trá hơn được. Bây giờ còn giả dối cầu tình cho ta, đế thế hiện huynh đệ tình thâm của ngươi, hay là hướng tới Khả Đôn thuyết minh sự trạch
tâm nhân hậu của ngươi?"
Tháp Khăc ngân ra, sau hồi lâu mới nói: "Ca Lặc, ngươi thật sự là hết thuốc chừa rồi".
Tiêu Bố Y trầm ngâm không nói, không nghĩ đến hai huynh đệ tình thâm ý trọng lại có kết cuộc như vậy, không khòi đối với sự tranh chấp quyền lực
sinh lòng chán ghét, hăn là khách đứng xem, nhưng hăn ờ trong này lại có vai diên cực kỳ quan trọng. Nhưng hăn còn có nghi hoặc Ca Lặc bất mãn
Tháp Khăc dùng địa vị áp chế, càng đối với Khả Đôn bất mãn hơn, nhưng
hăn vì cái gì mà độc hại mình, làm cho mọi chuyện đều bại lộ ra?
"Ca Lặc, ngươi độc hại Tháp Khăc cũng không tính, nhưng ngươi vì cái gì mà
độc hại Tiêu Bố Y, làm cho Mã Cách Ba Tư trúng độc?" Khả Đôn trầm giọng
hòi sự nghi hoặc trong lòng Tiêu Bố Y.
"Ta hạ độc với Tiêu Bố Y?" Ca Lặc rõ ràng ngân ra, rồi lại cười rộ lên: "Ta biết hăn là người hay
là quỷ, là heo hay là chó, ta cho tới bây giờ chưa từng gặp qua hăn, vì
cái gì phải hạ độc hại hắn?"
Ca Lặc sắc mặt đỏ rực, dưới ánh đèn
chiếu rọi, như là muốn nhò máu ra vậy. Trong đại trướng chi tràn ngập
tiếng cười điên cuồng của hăn, "Chăng qua cái này cũng không sao cả,
chuyện cho tới bây giờ, cho dù mọi chuyện đều tính lên đầu ta thỉ đã sao đâu?"
Hăn nói như vậy cũng không phải là nói bậy, là do hăn cảm
thấy được Tiêu Bố Y có loại cảm giác rất đặc biệt, mà loại cảm giác này
nếu dùng theo cách nói của hãn là rất có linh tính. Người như thế có thế cả đời không gặp được một. Hãn truyền thụ cho Tiêu Bố Y Dịch Cân kinh
một nửa là bởi vì Tiêu Bố Y tính cách lương thiện, mặt khác chính là vì
nguyên nhân quan trọng này, bời vì hăn hăn muốn thấy Dịch Cân kinh đối
với người có linh tính như Tiêu Bố Y có hiệu quả gì.
Tiêu Bố Y do dự một chút: "Đệ cảm giác thấy người này ân tàng tâm sự, nhìn như đại công vô tư, nhưng lại ân giấu tư tâm".
Cầu Nhiêm Khách cau mày, "Lưu Văn Tĩnh này lấy Khả Đôn làm căn cơ, mấy năm
qua đều bày mưu lập kế cho Khả Đôn, công lao không nhò. Hãn giống như
không có lý do đế độc hại Tháp Khăc. Ta nghe nói trong đại trướng, hãn
tuy không đồng ý ngươi làm Thiên Phu Trưởng, nhưng lại cực lực đề cử
Tháp Khăc, ta cũng không có nghe nói hăn cùng Tháp Khăc có ân oán gì-
Tiêu Bố Y thở dài nói, "Đích xác là như thế, cho nên đệ mới nghĩ không ra, có lẽ là đệ đa nghi".
Mày lại giãn ra, Tiêu Bố Y cười nói: "Một khi đã nghĩ không ra thì không
nghĩ nừa. Đại ca, tiên quân ngàn dặm, cũng phải từ biệt, tiêu đệ cũng sẽ không tiên xa nừa".
"Tiền quân ngàn dặm, cũng phải từ biệt" cầu
Nhiêm Khách thì thầm, đôi mắt sáng ngời: "Huynh đệ vãn thơ không tệ, cho dù không phải văn võ song toàn, xuất khâu thành chương làm cho vi huynh rất khâm phục".
Tiêu Bố Y thầm kêu hố thẹn, từ ngừ của người
hiện đại như hãn đương nhiên là phải hơn thời này nhiều, hăn cũng không
nhớ được nhừng lời này xuất phát từ đâu, nhưng nghe được trong tai cầu
Nhiêm Khách rất mới lạ, nói như vậy mình lại đạo văn của cô nhân rồi.
"Từ biệt thì từ biệt, nhưng đệ muốn tặng cho đại ca một ít lễ vật, bằng
không có vẻ như đệ làm huynh đệ lại quá mức keo kiệt rồi" Tiêu Bố Y đột
nhiên huýt dài một tiếng, một con bạch mã đã phóng nhanh đến, đột nhiên
dừng lại, thế đến như phong điện, đúng là Nguyệt Quang.
Cầu Nhiêm Khách khinh ngạc, "Huynh đệ đây là ý gì?"
Tiêu Bố Y sớm đã đem dây cương đặt vào tay cầu Nhiêm Khách, vồ vồ đầu Nguyệt Quang, ôn tồn nói: "Nguyệt Quang, hôm nay ta đưa ngươi cho đại anh hùng như đại ca, mong ngươi hãy nghe lời, theo đại ca mà tung hoành thiên
hạ, sẽ không phụ cước lực của ngươi".
Nguyệt Quang nhận ra cầu
Nhiêm Khách, ngửa đầu hí iủiẹ,[cũng không biết có ý tứ gì. Nhưng Tiêu Bố Y cùng nó đã rất là quen thuộc, dây cương đã ở trong tay cầu Nhiêm
Khách, nó bất quá cũng chi thở phì phì, bộ dáng giống như là bất màn
vậy.
Cho dù là Cầu Nhiêm Khách vốn đạm bạc, nhưng thấy Tiêu Bố Y
đưa đại lề như thế cũng kích động phi thường, Nguyệt Quang trong măt
người thường chi là một thớt ngựa hay, nhưng trong lòng cầu Nhiêm Khách
hăn lại là một lời hứa, hăn vì lời hứa này mà bôn ba nhiều năm,
măt thấy còn phải bôn ba nừa đột nhiên lại chuyến biến, cũng có chút khó có thế tin.
"Huynh đệ, đệ thực muốn đem Nguyệt Quang tặng cho ta?"
Tiêu Bố Y gật đầu, "Được đại ca ưu ái, vỉ Bố Y mà bôn ba khỏ nhọc, truyền
thụ vô thượng tâm pháp. Bố Y không nghĩ đến báo đáp, chỉ có thế mượn hoa hiến phật, mong đại ca không được từ chối".
Cầu Nhiêm Khách
trong lòng kích động, khó có thế kìm lòng. Hãn vốn là người đạm bạc danh lợi, du hiệp thiên hạ, tài phú có bằng trời cũng không đặt ở trong măt, nhưng chi có Nguyệt Quang là khó có thê dứt bỏ, bằng không cũng sẽ
không vì Nguyệt Quang mà theo từ Du Lâm đuôi tới Tử Hà, lại theo từ Tử
Hà trở lại Du Lâm, truy đuôi mấy lần qua lại cũng không buông tha. Hãn
mặc dù rất họp ý với thớt ngựa này, nhưng quân tử không đoạt cái mà
người thích, sau khi dạy Tiêu Bố Y Dịch Cân kinh, lại thấy Tiêu Bố Y
tuần phục Nguyệt Quang, có ở lại đây cũng không có ý nghĩa, lúc này mới
có ý định rời đi. Nhưng không có nghĩ đến Tiêu Bố Y đã sớm nhìn thấu tâm tư của hăn, lấy Nguyệt Quang đem tặng, làm sao hăn không kích động cho
được.
Nhìn ánh măt thành khân chấp nhất của Tiêu Bố Y, cầu Nhiêm
Khách rốt cuộc đưa tay nhận lấy dây cương, "Một khi đã như vậy, vi huynh cung kính không bằng tòng mệnh".
Tiêu Bố Y mừng rờ, vốn nghĩ đến cầu Nhiêm Khách sẽ từ chối, còn nghĩ phải nói như thế nào đế phục hãn,
không nghĩ đến hăn không có làm trò đưa đây của nhi nừ, là thăng thăn
nhận lấy.
"Nhưng ta cuối cùng cũng không thế nhận không của đệ"
cầu Nhiêm Khách đưa tay sờ soạng vào trong túi, "Cũng muốn lưu lại một
chút mới được".
Tiêu Bố Y dở khóc dở cười, "Đại ca khách khí rồi".
Cầu Nhiêm Khách đã từ trong túi lấy ra một thứ, đưa cho Tiêu Bố Y nói: "Cái này tặng cho đệ".
Tiêu Bố Y nhìn thấy vật kia thì ngân ra, tiếp nhận vật đó trên tay lại kinh
ngạc, vật đó rõ ràng là cái mai rùa lớn nhò chừng bàn tay, hơn nừa bên
mép cũng không đồng nhất, giống như là được đục ra từ một khối mai rùa,
"Đại ca, đây là cái gì?"
Cầu Nhiêm Khách khẽ cười nói: "Đệ nói đi?"
"Hình như là là cái mai rùa" Tiêu Bố Y nhớ tới trong túi mình cũng có một
khối như vậy, đó là lúc trước khi mới đến Mã ấp, ba người họ đã lấy được túi tiền của một tên lưu manh, bên trong cũng có vật như vậy.
"Vật này không phải là mai rùa bình thường, vật này bên trong có chứa một bí mật, chi đáng tiếc có bốn miếng như vậy, ta nhừng năm gần đây tìm kiếm
chi có một. Huynh đệ ngộ tính phi thường, vi huynh tặng cho đệ, nói
không chừng đệ có thế tìm được ba miếng còn lại" cầu Nhiêm Khách nói.
Tiêu Bố Y lấy từ trong lòng ra miếng mai rùa, cười khố hòi, "Đại ca, đệ cũng có một miếng này không biết có phải là một trong bốn miếng không?"
Cầu Nhiêm Khách ánh măt chợt lóe, kinh ngạc nói: "Vật này đệ từ đâu mà có?" Hãn đem hai miếng mai rùa ráp vào nhau, cân thận tra xét thì cũng có
nhừng chô hoàn toàn ăn khớp, tuy không đầy đủ, nhưng hai miếng mai rùa
này không thế nghi ngờ là cùng từ một cái mai rùa mà
Tiêu Bố Y
đem sự việc kế lại, cầu Nhiêm Khách ngạc nhiên nói: "Vận khí của huynh
đệ thật sự là người thường theo không kịp, vô số người cầu còn không
được, nay đệ tiện tay lại có".
"Đệ cũng nhìn không ra cái này có cái gì tốt" Tiêu Bố Y hòi: "Đại ca, người nói trong này có bí mật gì?"
Cầu Nhiêm Khách thờ ra một hơi, bình phục cảm xúc, lúc này mới nói: "Huynh
đệ chăng lẽ chưa bao giờ nghe nói qua bí mật Thiên Địa Nhân tam thư
sao?"
Tiêu Bố Y vẻ mặt mờ mịt, "Cái gì là Thiên Địa Nhân tam thư?"
Cầu Nhiêm Khách đem hai miếng mai rùa đưa lại cho Tiêu Bố Y, ánh măt nhìn
ra phương xa, "Huynh đệ nên biết, ta vốn là người tu đạo. Dịch Cân kinh
tuy nói đến cũng là đã đại thành, nhưng dù sao cũng là trí tuệ của rất
nhiều đời của đạo gia mới có được, cho tới bây giờ đã có lịch sử trăm
ngàn năm. Ta ngâu nhiên tập được, dốc lòng nghiên cứu hơn bốn mươi năm
mới có thành quả như ngày nay".
Tiêu Bố Y khó hiếu, hăn muốn nói
cái gì đó, nhưng cuối cùng chi nói: "Đại ca không thế tự hạ thấp, tông
sư khai sơn dĩ nhiên là được người ta kính ngường, nhưng người có thế
luyện đến đại thành thì mới có thế phát dương quang đại, đại ca cứ nói
là đệ thông minh, nhưng thật ra đệ cảm giác thấy, đại ca mới là đại trí
giả ngu, thâm tàng bất lộ".
Cầu Nhiêm Khách khẽ cười nói: "Huynh
đệ giải thích độc đáo, ta thấy cũng là rất hiếm có. Chăng qua chúng ta
thật ra cũng không cần ca ngợi nhau như vậy, ta trước tiên đem việc
Thiên Địa Nhân tam thư nói qua cho đệ một chút".
Tiêu Bố Y nghe
được cầu Nhiêm Khách tự giều, cũng hiếu ý mà cười, lại đem hai miếng mai rùa lần nừa đạt vào trong tay cầu Nhiêm Khách, "Đại ca, đệ nghĩ cái này quá nửa là có quan hệ đến cái gì thiên hạ chi tranh, đệ đối với mấy cái này cũng không có hứng thú, không bằng lưu lại cho đại ca".
Cầu Nhiêm Khách cũng không nhận lấy, trầm giọng nói: "Đệ chờ ta nói xong thì hãy lựa chọn cũng không muộn".