Bởi vì cơ thể Cẩm Nương đang nghiêng về phía lồng ngực của
Lãnh Hoa Đình nói chuyện nên người khác nhìn vào không biết hai người đang nói cái gì. Vương phi thấy nhi tử lại bộc phát
tính tình trẻ con, đối với con dâu trả lời dữ dằn, trong lòng
có phần không yên tâm, khẽ nói: “Đã là đói bụng thì cũng mau
quay trở về dùng nhiều một chút, chớ để bị đói.”
Lãnh Hoa Đường lẳng lặng đứng một bên nhìn Cẩm Nương cùng
Tiểu Đình trao đổi với nhau. Vương Phi có thể không thấy được,
nhưng hắn lại trông thấy rõ ràng, vợ chồng trẻ nhìn có vẻ như đang bất hòa, nhưng khuông mặt lại thể hiện tình cảm lại rất
thuận lợi, e là ngay cả chính bọn họ cũng không hiểu. Hắn bỗng nhiên cảm thấy tim giống như bị người ta đâm một lỗ nhỏ, máu
rò rỉ, gió thổi xuyên qua, lạnh đến tận trong xương.
“Nga, vậy mẫu phi, con dâu cùng tướng công trở về.” Cẩm Nương trừng mắt với Lãnh Hoa Đình rồi đẩy xe ra ngoài.
Vừa ra đến cửa, Lãnh Khiêm liền lắc mình đi ra, tiếp nhận xe đẩy, đem Lãnh Hoa Đình đi ra ngoài.
Tú cô xách một cái bao lớn gì đó, cùng Cẩm Nương đi phía
sau. Cẩm Nương nhìn xe lăn đằng trước, chung quy vẫn cảm thấy xe
đẩy ở trước rất không thoải mái. Trong đầu ra sức hồi tưởng
lại hình dáng xe lăn của kiếp trước.
Xe lăn của Lãnh Hoa Đình có bánh xe được làm bằng gỗ, ở
giữa bánh xe là một cái trục cũng được làm bằng gỗ, bên trong lại càng không có ổ trục, mỗi lần di chuyển đều có âm thanh
kẽo kè kẽo kẹt, hơn nữa khi phải rẽ hoặc gặp chỗ quẹo,
chuyển động càng trở nên bất tiện hơn. Một đại nam nhân như
hắn, tuy nói có người hầu, đầy tớ hầu hạ chăm sóc, nhưng lại
luôn muốn tự mình đi lại, người khác chung quy không thể đến
đẩy, nếu như có thể cải biến mấy bánh xe ở phía dưới kia…
“Nhị thiếu phu nhân, nhị thiếu phu nhân.” Tú cô ở bên tai Cẩm
Nương gọi vài tiếng, Cẩm Nương mới hoàn hồn, mờ mịt nhìn Tú
cô hỏi: “Làm sao?!”
“Người phát ngốc cái gì vậy, Nhị thiếu gia đều đã đi ở
phía trước rất xa rồi, chúng ta phải mau đi lên phía trên một
chút.” Tú cô quở trách.
Cẩm Nương nga một tiếng, dường như có điều đang suy nghĩ mà tiến nhanh về phía trước
“Ngày mai người nên tìm cách làm cho Tứ thẩm một bộ găng tay
đi, tìm không được lông cừu thì dùng lông thỏ cũng được.” Tú cô ôm gói đồ nặng trĩu, vừa đi vừa nói.
Nói xong liền bỏ rơi hắn trên bậc thêm, không có nửa điểm
dáng vẻ của người vợ dịu hiền, Lãnh Hoa Đình không khỏi ngưng
mắt, rất muốn mắng nàng hai câu, nhưng lại nhớ đến vết bầm
xanh trên trán nàng do vái lạy, nhớ đến câu nói “Tướng công, để ta giúp ngươi vái lạy” của nàng. Tâm liền mềm nhũng mà không
có lý do, có một chút rung động yếu ớt. Hắn ngơ ngẩn nửa
ngày, cuối cùng cũng ói ra hai chữ: “Ngu ngốc”
Lãnh Khiêm ở phía sau nghe được liền cười, Nhị thiếu gia mỗi lần ở cùng chỗ với Thiếu phu nhân tựa hồ như có chút thay
đổi.
Vào phòng, Cẩm Nương liền chứng kiến các nha đầu nhà nàng
đang rất nhiệt tình làm việc nhưng lại không có một chút trình tự quy tắc, bọn họ tụ tập một chỗ, không có người chỉ dẫn,
mà Tú cô thì phải đi theo bên người nàng nên mấy người các
nàng liền làm theo ý mình, không khỏi nhíu mày.
Cẩm Nương đang muốn mở miệng nói vài câu, thì thấy mấy
người các nàng đang làm việc hăng say, đột ngột tất cả đều
dừng lại giống như bị ai làm phép, đồng loạt quay về phía sau
nàng nhìn không chớp mắt, vẻ mặt đồng loạt đỏ lên giống như
đang tương tư. Cẩm Nương quay đầu lại, thấy Lãnh Khiêm đang đẩy
Lãnh Hoa Đình tiến vào, những tia sáng chiếu vào khiến cho
khuông mặt tinh tế tuyệt mỹ của Lãnh Hoa Đình giống như được
bọc một lớp vàng chói lóa, làm tôn thêm vẻ đẹp vốn có khiến
nó trở nên kiều diễm hơn, không gì sánh bằng, làm người khác
nhìn vào liền hít thở không thông.
Nguyên lai không chỉ có mình nàng đối với yêu nghiệt này trở nên hoa si a, chí ít từ trước đến nay nàng đều không có chảy
nước miếng a!
Trong mấy người này, Tứ Nhi cùng Mãn Nhi thì khá hơn một chút, chỉ ngây người nhìn, không làm ra trò hề gì; mà mặt Bình Nhi thì đỏ đến tận mang tai, bộ quần áo vốn đang cầm trong tay bỗng rớt
từ lúc nào cũng không hay; mà Xuân Hồng thì há to miệng, nước
miếng chảy ra ngoài, nửa ngày cũng chưa thấy ngậm miệng lại;
Liễu Lục thì tốt hơn một chút, nhưng tim hồng trong mắt thì
không ngừng bay lên, Cẩm Nương rốt cuộc cũng nhìn viên mãn, phấn chấn lên tiếng: “Dọn dẹp một chút, dọn cơm cho Nhị gia.”
Tứ Nhi phản ứng đầu tiên, nhìn thấy nụ cười hì hì trên
khuông mặt Nhị thiếu phu nhân, không khỏi có chút không tự nhiên, bỏ lại thứ gì đó trong tay đi đến: “Sáng sớm không ăn gì,
chắc người cũng đói bụng lắm rồi.”
Cẩm Nương gật đầu, Mãn Nhi cũng bỏ xuống thứ gì đó trong
tay, đi tới hầu hạ Cẩm Nương, nàng cùng Cẩm Nương đều không
phải rất quen thuộc, do đó có chút cẩn trọng, thấy Cẩm Nương
cười đến mức kì lạ, khuông mặt liền đỏ lên. Nàng đâu muốn
nhìn chằm chằm vào tân lang đến ngây người đâu, vừa rồi thật
đúng là rất xấu hổ, bất quá nhìn qua Xuân Hồng cùng Bình Nhi
bên kia, vẫn không để ý đến vẻ mặt của Cẩm Nương, vẫn tiếp
tục nhìn chằm chằm Cô gia chảy nước miếng, thật quá mất mặt.
“A Khiêm, đem hai kẻ xấu nhất ném ra bên ngoài cho ta, nhìn
thật chướng mắt.” Lãnh Hoa Đình chán ghét chỉ vào Bình Nhi
cùng Xuân Hồng, quay qua nói với Lãnh Khiêm.
Cẩm Nương nghe được nhất thời khựng lại, chân có chút phát
run, lại xuất chiêu này, hắn lại giở bộ dáng ta đây đáng thương khiến nàng mềm lòng. Vừa rồi trong đại sảnh, một phòng đầy
thân thích, trừ hai người Vương gia cùng Vương phi, mọi người khi
thấy hắn đều không muốn tiếp xúc, trong các con mắt đều mang
theo vẻ khinh thường, nguyên lai đứa con trai chính có đầy đủ tiêu
chuẩn trở thành người thừa kế vương vị, ngày thường anh tuấn
kiệt xuất không gì sánh được, thiên tử chi kiêu ( ý chỉ người
có sức ảnh hưởng), bỗng bất thình lình gặp phải vận xui, trở thành người tàn tật, khó trách tính tình trở nên ngang tàng,
nhìn cả một đại gia đình, ai cũng không dễ đối phó, hắn sở
dĩ giả bộ, cũng bởi vì muốn bảo vệ chính mình thôi. Nghĩ
vậy, Cẩm Nương liền mềm lòng, chậm rãi đi về phía hắn.
Mấy người Tứ Nhi và Mãn Nhi ở trong phòng nguyên là đang bị
hành động của Lãnh Khiêm dọa sợ, nhưng một lát sau lại thấy
Thiếu phu nhân đối với tân lang la hét, tuy trong lòng các nàng
cũng thấy tức giận, tân lang cũng thật là, cho dù mấy người
các nàng bề ngoài xấu xí, nhưng cũng không nên ra tàn nhẫn vậy chứ, hai người Bình Nhi cùng Xuân Hồng kêu thảm thiết như vậy
khẳng địnhlà đã bị thương a.
Nhưng không nghĩ tới, Thiếu phu nhân vừa rống lên, đã thấy Cô
gia chớp mắt liền bày ra một bộ dạng điềm đạm đáng yêu, các
nàng còn chưa kịp sửng sốt, liền bị bộ dạng mới của Cô gia
làm lòng mềm như tơ. Thiếu phu nhân cũng thật là, sao có thể
vì một chút chuyện không đáng kể mà hù dọa Cô gia như thế?
Trông Cô gia thật đáng thương a. A, Thiếu phu nhân đi qua đó là muốn làm gì? Chắc không phải là muốn đánh Cô gia đấy chứ, Cô gia
trông có vẻ rất sợ Thiếu phu nhân a.
Cẩm Nương còn chưa đến gần xe lăn của Lãnh Hoa Đình, hai người Mãn Nhi cùng Liễu Lục đã bước nhanh đến, chặn trước mặt nàng: ”Thiếu phu nhân, không phải đang đói bụng sao? Để nô tỳ cùng
các nàng hâm đồ ăn mang đến.”
Bên kia, Tứ Nhi nhanh mắt chạy tới đẩy xe của Lãnh Hoa Đình
đi, cố gắng tách phu thê bọn họ ra xa nhau một chút. Mới ngày
đầu tiên vào cửa, không đáng vì chuyện của nô tỳ mà cãi nhau.
Thiếu phu nhân cũng thật là, dù cho Cô gia có làm cái gì sai,
cũng không thể trước mặt nô tỳ rống với Cô gia được, nam nhân ai cũng đều sĩ diện cả.
Cẩm Nương thấy đám người nha hoàn dường như rất sợ nàng làm gì đó với Lãnh Hoa Đình, thì không khỏi bất mãn trừng mắt với Lãnh Hoa Đình một cái. Tên tiểu tử này thật tài giỏi a, chỉ
cần giả bộ dáng vẻ đáng thương liền khiến một đám thiếu nữ
đồng tình a, ngay cả đám nha hoàn của mình cũng nghiên về phía hắn. Mình không nên vì hắn mà mềm lòng, một ngày nào đó
mình phải lột bộ mặt thật của tên tiểu tử này.
Hai người Mãn Nhi cùng Liễu Lục đem Cẩm Nương kéo đến bên
cạnh bàn trà nhỏ ngồi xuống. Bên kia Châu Nhi cùng Ngọc Nhi đang đứng xem náo nhiệt, sau đó thấy Thiếu phu nhân cùng Nhị gia
không cãi nhau nữa, hai người liền đi dọn cơm.
Hai người ăn một chút gì đó xong, thì Bình Nhi cùng Xuân Hồng ở bên ngoài đã tự mình đứng lên, vừa xoa cái mông sưng phù vì bị té ngã, vừa đi cà nhắc trở về phòng, thấy Lãnh Khiêm
lạnh lùng đứng bên cạnh cửa, họ liền rùng mình, giống như thấy ác quỷ, cùng nhau bỏ chạy, muốn cách xa Lãnh Khiêm một chút.
Lãnh Hoa Đình nghiêng mắt liếc nhìn hai người Bình Nhi, thấy
các nàng tuy sợ hãi, nhưng vẫn lén đưa mắt nhìn hắn, đột
nhiên nhìn hai nàng nở nụ cười chói lóa, ngay lập tức các loại hoa trong phòng đều mất đi màu sắc. Hai người Bình Nhi cùng
Xuân Hồng mới vừa rồi bị hắn hù dọa bay mất can đảm, vốn không dám đưa mắt nhìn hắn nữa, vậy mà một lát sau hắn đột nhiên
nở nụ cười, mà còn cười đến mức…tuyệt mỹ đến vậy, làm cả
hai đều thất thần, thiếu chút nữa tái phạm hành động cũ.
“Hai vị tỷ tỷ lớn lên thật đẹp a.” Thanh âm mang theo một
chút khàn khàn, cùng từ tính, như hương thơm được ủ lâu ngày
tỏa ra say đắm lòng người.
Được hắn gọi một tiếng tỷ tỷ, hơn nữa còn được hắn khen
đẹp, hai người Xuân Hồng cùng Bình Nhi liền cảm thấy, cho dù
có té ngã một lần nữa cũng đều rất đáng, trong nhất thời, hai người đều cảm thấy choáng váng, không tìm được không khí để
thở.
“Thiếu gia…thiếu gia đẹp hơn.” Bình nhi dù sao cũng lớn hơn
một chút, có thể khống chế được tâm tình, vẻ mặt đỏ bừng,
đứng nói lí nhí.
Mặt Lãnh Hoa Đình lập tức trầm xuống, đối với Cẩm Nương
nói: ”Mỹ nhân trong phòng nhiều quá, nhìn chói mắt, nương tử,
ngày mai sai các nàng ra ngoài sân quét dọn đi.”
Cẩm Nương sửng sốt, trừng mắt nhìn hắn, thấy hắn nói
chuyện rất nghiêm túc, không giống như đang giả bộ, có lẽ hắn
không thích người khác nói hắn lớn lên xinh đẹp. Cũng phải, dù cho có là một nam nhân tuyệt mỹ đi chăng nữa cũng không thích
được người khác khen như nữ nhân.
Nên nàng không thể làm gì khác hơn đành gật đầu, nói với
Bình Nhi cùng Xuân Hồng: “Các ngươi ở bên ngoài quét sân một
tháng đi.”
Người đúng là của nàng, nhưng hôm nay nàng đã xuất giá, trở thành nữ chủ tử ở trong viện này, đừng nói đến nha hoàn hồi môn của chính mình, ngay cả Châu Nhi cùng Ngọc Nhi cũng phải
nghe theo an bài của nàng. Để hai người ra ngoài quét sân cũng
chính là cho Lãnh Hoa Đình một chút mặt mũi a.
Lãnh Hoa Đình thấy nàng đối với người của mình rất bênh
vực, liền nhếch môi, không nói gì nữa, sai Lãnh Khiêm đẩy mình
vào thư phòng đọc sách.
Bình Nhi cùng Xuân Hồng hai người vừa nghe xong, lệ chảy đầy
mặt. Các nàng trước kia chính là Đại nha hoàn a, giờ phải ra
ngoài sân quét dọn, thật mất mặt không nói nên lời, từ nhất
đẳng trở thành hạ đẳng, làm sao có thể như thế được? Cũng may, Thiếu phu nhân cũng nói một tháng thôi, một tháng sau hẳn là
có thể trở về, nên không khỏi thở phào nhẹ nhỏm, hai mắt vẫn
không dừng được mà hướng tới trên người Lãnh Hoa Đình.
“Hôm nay đem mọi chuyện trong phòng phân công lại. Tú cô vừa
vắng mặt, mấy người các ngươi liền giống như mấy con ruồi không đầu, làm việc lộn xộn.”
Hai người các nàng vốn được Lão thái thái đưa cho Cẩm Nương, trước khi đi đã được Lão thái thái dạy dỗ rất kĩ lưỡng, dặn dò hai người các nàng không được phép có một chút tâm tư
riêng, tận tình chăm sóc Tứ cô nương, chờ sau này các nàng
trưởng thành, sẽ bảo Tứ cô nương tìm cho các nàng một nơi tốt. Hơn
nữa, đưa tầm mắt nhìn về phía trong phòng, hai người các nàng
lớn lên có chút thua kém mấy người khác, dù cho muốn có một
chút tâm tư, cũng phải có năng lực thực hiện, vô tài lại vô
mạo, nam nhân sẽ không dễ dàng để các nàng vào trong mắt.
Thiếu nhân có thể khiến các nàng cùng hai người Tứ Nhi Bình
Nhi chung tay đi theo hầu hạ, các nàng quả thật đã cảm thấy rất thỏa mãn.
Trong phòng chỉ còn chừa lại hai người Ngọc Nhi cùng Châu
Nhi, Cẩm Nương cũng từng được nghe nói qua, hai người các nàng
đã chăm sóc Lãnh Hoa Đình từ nhỏ cho đến lớn, xem ra rất quen
thuộc sở thích của Lãnh Hoa Đình, càng biết rõ khuông mặt
thật của hắn, cũng được hắn tín nhiệm đi.
“Châu Nhi, Ngọc Nhi, hai người vẫn tiếp tục làm công việc lúc đầu, nhưng mà trong viện có chút không ổn, sai các Bà Tử cùng các tiểu nha đầu vẩy nước quét dọn đi. Hai người các ngươi
vốn quen thuộc hơn, nên thay ta quản lí đi.”
“Không nghĩ tới hắn lại không tiếc mà đem lệnh bài hắc ngọc
này giao vào trong tay nàng, còn thực hiện ở trước mặt toàn bộ các thân thích trong nhà, xem ra hắn rất vừa ý với nàng nha.”
Lãnh Hoa Đình đẩy bánh xe đến bên giường, lạnh lùng cười nói.
“Có cái gì không hợp lý sao?” Cẩm Nương nhịn không được đi
đến giúp hắn đẩy lại gần, chiếc xe lăn này thật quá chậm
chạp, khi hắn đưa tay đẩy bánh xe, nàng thấy trên tay hắn có
rất nhiều vết hằn sâu.
“Không có, không có gì không hợp lí, bất quá đi tìm chỗ nào mà người khác không ngờ đến để cất giấu, nếu không đến lúc
đó, núi vàng bị người khác khám phá rồi sẽ ăn cấp đi đó, cho dù ngươi có muốn ta giúp ngươi kiếm, ta cũng không làm.” Lãnh Hoa
Đình mặc cho nàng giúp mình đẩy, vẫn tiếp tục tỏa không khí
lạnh lùng.
Cẩm Nương vừa nghe, càng cảm thấy khối ngọc này vốn không
đơn giản, lúc còn ở trong đại sảnh, nó khiến nhiều người để
ý đến, chẳng lẽ trong khối ngọc này thật sự giấu núi vàng, hay là bên trong có giấu bản đồ kho báu?
Nàng đã xem rất nhiều tiểu thuyết võ hiệp, nên tránh không
khỏi việc nghĩ lung tung, nhưng cũng càng cảm thấy khối ngọc
bài này khó giải quyết, khối ngọc bài này có thể đại diện
cho một quyền lực hoặc một tài sản nào đó. Vương Gia vừa gặp
liền đưa khối ngọc này cho nàng, tại sao không lén lút đưa a,
làm chuyện như vậy trước mặt rất nhiều thân thích, nếu bị
người khác muốn chiếm lấy thì làm sao?!
“Tưởng công, nếu không thì người giữ đi, tránh ngày nào đó
bị người ta lấy trộm.” Cẩm Nương cầm hắc ngọc đưa cho Lãnh Hoa
Đình.
Lãnh Hoa Đình nhướng lông mày lên, trong đôi mắt đen hiện ra
một tia vô cùng kinh ngạc: “Ngươi không phải muốn giữ nó sao? Có nó không chừng có thể ngồi trên núi vàng thì sao?”
“Tiền thôi mà, đủ xài là được, quá nhiều chỉ nhận được đố
kị từ người khác thôi, hơn nữa ngươi không phải là tướng công
của ta sao? Của ta cũng là của ngươi, của ngươi…đương nhiên cũng
là của ta, ngươi cầm cũng thế thôi.” Cẩm Nương vô tâm vô phế
cười nói.
Lãnh Hoa Đình nghe xong liền khựng lại, con mắt lại càng
tối, một lát sau mới nhếch môi cười nói:” Bề ngoài thật xấu
a, nhưng mà…”
Nha nha, còn nói ta xấu, bộ ngươi đẹp thì giỏi lắm sao, Cẩm
Nương nghe hắn nói xong trong lòng liền bốc lửa giận, đang muốn
lên tiếng mắng, chợt nghe hắn ung dung nói: “Rất khả ái…”
Cẩm Nương nghe hắn nói xong liền nuốt trở lại mấy lời định
nói, trong lòng cảm thấy kỳ quặc, không rõ phải tỏ thái độ như
thế nào, không biết nên vui vẻ hay tức giận, nàng không khỏi đỏ
mặt, trừng mắt nhìn hắn, đem khối hắc ngọc kia ấn vào trong
ngực hắn, rồi quay đầu đi sắp xếp đồ đạc.
Cẩm Nương không khỏi càng tức giận hơn, không thèm quay đầu
lại, oang oang nói: “Thiếp thân xấu như vậy, không xứng với
tướng công yêu nghiệt a, đừng gọi nương tử nữa, mắc công lại ói chết ngươi.”
Khi nàng cao hứng, trước mặt hắn liền tự xưng là ta, nhưng
khi tức giận, lại tự xưng là thiếp thân; cũng chỉ có nàng dám can đảm trước mặt hắn gọi hắn là yêu nghiệt. Nhớ lại năm hắn mười ba tuổi, nha hoàn thông phòng mà đại ca sủng ái nhất
cũng mắng hắn là yêu nghiệt, hắn liền không nể mặt đại ca, kêu Lãnh Khiêm cắt luõi của người đàn bà ấy. Nhưng thú vị nhất
là, đại ca hắn không tức giận mà chỉ cười, dáng vẻ tươi cười
của hắn làm người ta cảm thấy buồn nôn.
Bất quá từ đó về sau, mọi người trong vương phủ không dám
khen hắn đẹp trước mặt hắn, cũng không nói hắn lớn lên giống
nữ nhi.
“Cho dù buồn nôn ta cũng sẽ chịu đựng hai ba ngày, dù xấu
nhưng nhìn mãi cũng thành thói quen a, nương…tử.” Lãnh Hoa Đình
đùa dai, cố tình kéo dài âm thanh gọi nàng.
Cẩm Nương biết không thể đấu lại hắn, nên xem lời hắn nói
như gió thổi qua tai, thổi qua là tốt rồi, vẫn lo chuyện của
chính mình, không thèm để ý tới hắn.
Lãnh Hoa Đình cười cười, đẩy xe tới đem hắc ngọc đưa cho
nàng, giọng điệu nghiêm túc trước nay chưa từng có: “Cứ giữ lấy
bình thường, hắn đã cho nàng, nhất định cũng tin rằng nàng có
khả năng bảo quản nó thật tốt.”
Cẩm Nương liền nhận lấy, suy nghĩ một chút rồi lấy sợi dây
luồng qua nó đeo lên cổ, mỗi ngày tự mình bảo vệ, chung quy sẽ không có người giở trò cướp đoạt ngay tại trong phủ đi.
Lãnh Hoa Đình ngáp một cái, toàn thân cảm thấy không có sức lực, hơi nhíu mi, thầm nghĩ, một lát nữa sẽ không phát tác
đấy chứ, không được, phải lên giường nằm ngay lập tức.
Lãnh Hoa Đình mạnh mẽ giữ lại một chút ý thức, mở to mắt, thấy khuông mặt của Cẩm Nương đầy vẻ khẩn trương, muốn cười,
nhưng cười không nổi. “Đỡ…đỡ ta lên giường”, đau nhức trên đùi
rất nhanh sẽ lan khắp người, hơn nữa sẽ càng ngày càng đau,
nhất định phải mau chóng lên giường.
Cẩm Nương cật lực ra sức dìu hắn, hỏi: “Có muốn gọi Lãnh Khiêm tới hay không?”
Lãnh Khiêm ban nãy mới đi theo Vương Gia, trong chốc lát đâu thể quay trở về, mà những người bên ngoài, một người hắn cũng
không tin được. Bọn họ…tưởng rằng độc trong người hắn đã bị
bức lên hai chân, không còn nguy hại đến tính mạng. Nếu bây giờ
biết rõ cách mỗi tháng hắn dẫn bị phát tác một lần, còn không
gia tăng sức lực, ra tay khiến hắn chết ngay lập tức sao?
“Đỡ ta lên giường.” Hắn cố hết sức nói chuyện, đưa tay vịn
vào vai Cẩm Nương, Cẩm Nương cũng cố gắng hết sức đưa hắn lên
giường, cũng may nó cách không xa, bất quá thân thể cao một
thước tám của hắn đặt trên thân thể một thước sau của nàng,
thật đúng là không chịu nổi.
Tới bên giường, Lãnh Hoa Đình cũng không thể khống chế được
nữa, thân thể mềm nhũn , kéo theo Cẩm Nương cùng nhau té trên
giường, ý chí đã bắt đầu tan rã.
Cẩm Nương bị thân thể nặng nề của hắn đè lên, trở mình không được, nên không thể làm gì khác hơn ngoài ra sức đẩy hắn sang
một bên.
Trong con ngươi của Lãnh Hoa Đình đã hiện lên một màu đỏ quỷ dị, cả người nóng rần lên, tứ chi không ngừng run rẩy, thân
thể bắt đầu co giật. Bộ dáng kia thật giống như bị bệnh động
kinh ở kiếp trước, Cẩm Nương sợ hắn sẽ cắn phải đầu lưỡi của chính mình, tiểu tử này dù miệng rất độc, nhưng giọng nói
lại rất êm tai, nếu trở thành người câm thật quá uổng phí,
cuống quýt tìm tòi bên trong, nàng cầm lấy chiếc khăn của mình
nhét vào trong miệng hắn, rồi xoay người lại muốn chạy ra ngoài gọi người.
Lãnh Hoa Đình liền lắc đầu, Cẩm Nương thấy mình lúc nãy đã nhét miệng của hắn, nên vội vàng lấy khăn ra, chợt nghe Lãnh Hoa Đình nói:”Ngươi đi đi, ngoại trừ…ngoại trừ…A Khiêm, đừng
cho…bất luận kẻ nào vào đây.”
Lần phát tác này quả thật quá đột ngột, cho dù hắn cũng
không tin nàng, nhưng lại càng không muốn để nàng thấy bộ dáng
của hắn, thế nhưng hôm nay, ngoại trừ nàng ra, đã không có bất
kì kẻ thứ hai nào, nên đành để cho nàng canh ở trước cửa.
Cả người hắn đụng vào liền giống như bị phỏng, hẳn là đã
bị sốt cao, cũng không biết đây là bệnh gì, có vẻ giống bệnh
động kinh nhưng bệnh động kinh sẽ bị sủi bọt mép và không lên
cơn sốt. Cẩm Nương thần trí không khỏi luống cuống, sốt cao hơn
bốn mươi hai độ sẽ chết người a, nhưng không thể gọi người đến
cứu, phải làm sao bây giờ? Nàng một chút cũng không thích trở
thành góa phụ a, hơn nữa yêu nghiệt đẹp như thế này mà chết
thì thật đáng tiếc a.
Vừa nói vừa ra sức xé áo, mở miếng vải bọc hủ rượu ra,
Cẩm Nương ra sức cởi áo lót của hắn ra, cầm khăn đã nhúng vào rượu lau lên người hắn, lau cả trên trán, nhìn vào y phục khó
cởi của hắn, Cẩm Nương dứt khoác đem bình rượu đổ xuống người hắn, một lát sau, mùi rượu trong phòng tỏa ra bốn phía. Cẩm
Nương suy nghĩ không biết độ rượu như thế nào, nếu là rượu tinh chất thì càng tốt, rượu là thứ tốt nhất làm giảm nhiệt độ
cơ thể.
Cả người hắn đều bị nàng tưới nước, một bình dường như
không đủ, nàng lại đi tìm, đúng lúc ở trong phòng có không ít
rượu được các nàng chuẩn bị dùng cho đêm tân hôn. Đổ hai bình
rượu, Lãnh Hoa Đình bị nàng tưới như tắm, tóc tai đều ẩm ướt,
bất quá cơ thể đã từ từ mát rượi, xác thực dễ chịu hơn rất
nhiều, từng đợt co giật đau đớn cũng giản bớt không ít. Đợi
đến lúc đau đớn giảm ớt, con mắt không còn đỏ rực như bị đốt
cháy, hắn liền trở mình ngồi dậy, lấy tay đem chân co lại, tay
bấm vào các huyệt đạo, bắt đầu vận khí, muốn đem toàn bộ
khí độc ép xuống chân.
Cẩm Nương thấy hắn có thể tự mình ngồi dậy, không khỏi thở phảo nhẹ nhỏm một chút, lẳng lặng đứng một bên nhìn, thấy
trên người hắn dần dần bốc lên một luồng khí trắng, nàng nghĩ
có lẽ khi dụng công có tỏa nhiệt, kết quả khiến rượu bốc hơi
đi.
Ước chừng khoảng nửa canh giờ sau, Lãnh Hoa Đình mới bắt
đầu thu tay lại, cả người như không còn sức lực ngã xuống
giường. Cẩm Nương vội vàng nhào đến xem, nhưng lại chạm vào
một đôi mắt tinh anh sáng lạn, sâu kín như một cái hồ sâu, mang
theo ma lực như xoáy nước, lại như từng con sống cuồn cuộn nổi
lên, như muốn hút linh hồn của nàng vào. Cẩm Nương không khỏi
ngây dại nhìn
“Cảm ơn nàng.” Thanh âm mang theo mệt mỏi, cùng một chút lười
biếng. Hắn bỗng nhiên trở nên khách sáo, Cẩm Nương ngược lại
có chút không quen, có chút không tự nhiên, đang muốn nói cái
gì đó, thì lại nghe hắn nói:” Tuy rằng vừa xấu lại vừa
ngốc, bất quá cũng có chút tác dụng.”
Cẩm Nương đã mệt mỏi, nên cũng lười tức giận, đến rương của
mình lấy ra đồ hồi môn cho hắn thay y phục, đồ đạc của hắn
trong tân phòng nàng cũng không biết để ở nơi nào, may mắn là
chính mình trước khi xuất giá có may cho hắn vài bộ, chẳng qua là không biết có vừa với cơ thể của hắn không.
Tìm một bộ áo bào màu xanh đen được làm bằng gấm, phía
trên có thêu trúc xanh bằng kim tuyến, trên thân vải có chèn thêm tơ tằm, Cẩm Nương kiếp trước thích nhất vải bông nguyên thủy
thường được dùng để làm áo lót, vừa hút mồ hôi lại vừa thông khí, nhưng ở trong các gia đình thế gia vọng tộc lại xem chúng nhưng là một vật thô tục, không mặc nó ra ngoài. Kỳ thật sau
khi vải bông được xử lý một chút, liền tơn bóng mà thoáng
khí, mặc vào càng thoải mái hơn.
Đi đến bên bồn nước, giặt sạch khăn đưa cho Lãnh Hoa Đình lau
người. Rồi đặt y phục ở đầu giường. Lãnh Hoa Đình đang nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, mỗi lần phát tác đều giống nhau,
rút khô toàn bộ sức lực của hắn nhưng lại kéo dài rất lâu.
Nhưng lần này ngược lại, nhờ sự giúp đỡ của tiểu nha đầu kia
mà so với lần trước đã ít hơn nửa canh giờ, còn có chút sảng khoái, bằng không hắn đã sớm ngất đi rồi.
Vậy mà một lát sau lại thấy nàng tìm y phục và múc nước cho mình, thật ra y phục trên người hắn đã sớm bốc hơi hết, chẳng
qua vẫn còn lưu lại một ít mùi rượu, quả thật không được thoải
mái lắm. Hắn vốn là một người thích sạch sẽ, trên người không
có nửa điểm dơ bẩn, Cẩm Nương lại cầm rượu đến đổ trên người
hắn, nếu không phải chỉ vì bệnh, hắn khẳng định là đã phát
hỏa.