Ân oán giữa Thạch Hạo với Thiên Nhân tộc thật sự rất sâu, hắn từng bị áp bức và lăng nhục ở nơi này, lấy ân đền oán, suýt nữa thì đã bị giết
chết trong hắc lao, việc này hắn khó mà quên được.
Ngày xưa, hắn từng nói với tộc này, sớm muộn gì cũng có một ngày chính bản thân mình quay lại để giải quyết ân oán này.
"Đây chính là nơi cư trú của Thiên Nhân tộc à, rộng lớn thiệt." Hỏa Linh Nhi nói.
Phía trước là những ngọn núi chập trùng tựa như là một con chân long đang
quấn quanh đầy to lớn và bao la, từng làn khói tim bốc hơi, từng đám mây khói lượn lờ, tất cả đều là do linh khí biến thành.
Không cần nói nhiều, đây chính là một số ít linh thổ trong thiên địa.
Mà nơi đây cũng không phải là trọng địa của Thiên Nhân tộc, đi qua khỏi
những dãy núi là tới vùng bình nguyên, từng tòa thành khổng lồ được xây
dựng bên trên và cư trú lượng lớn Thiên Nhân tộc.
Rõ ràng, đây chính là quốc thổ của bọn họ.
Mà Thiên Nhân tộc còn có một tổ địa khác mà người thường khó mà đi vào được, muốn tới cần phải mượn nhờ truyền tống trận cổ.
Nếu Thạch Hạo đã dám tới thì chắc chắn đã chuẩn bị rất đầy đủ, hắn có Phá
Giới phù, còn có một tấm thần phù màu vàng mà chín vị đại Giáo chủ đã cố ý luyện riêng cho hắn, thứ này có thể xuyên thấu rất nhiều đại trận.
Dọc theo đường đi, hai người xông qua những nơi mà Thiên nhân bình thường sinh sống, đi thẳng tới tổ địa của bọn họ.
"Đại trận phong sơn, cẩn thận đó!" Hỏa Linh Nhi lo lắng cho Thạch Hạo, sợ hắn vì báo thù mà sẽ đẩy bản thân vào nguy hiểm.
Dù sao, thời xưa Thiên Nhân tộc cũng là một Hoàng tộc, gốc gác rất thâm
hậu, dù không có cường giả chí cao tọa trấn nhưng cũng không phải người
thường có thể xông vào một cách dễ dàng.
"Đừng ngủ nữa, tỉnh lại đi!" Thạch Hạo đánh thức Đả Thần Thạch.
Mấy năm qua Đả Thần Thạch đã đạt được rất nhiều lợi ích, không những ăn Hỗn Nguyên thạch, lại thêm Thiên Mệnh thạch, còn có cả kỳ thạch đạt dược
bên trong hang ổ cổ phượng nơi vườn thuốc của Tiên cổ.
Đúng như
nó nói, quả thật như muốn tu ra tiên khí, khắp thân thể nó tản ra từng
làn linh vụ không ngừng bốc hơi, vô cùng thần thánh.
Gần nửa năm
qua, nó đã nung nấu những chí bảo mà mình đã nuốt vào, luyện hóa thành
một phần của bản thân khiến lột xác không ngừng, khí tượng kinh người.
Trong quá trình này, thi thoảng nó sẽ ngủ say thế nhưng vẫn không ngừng cố gắng lột xác.
Chủ yếu là trước kia nó ăn quá nhiều thiên tài địa bảo, đặc biệt là những
chí bảo kia, trước giờ đều một phát nuốt sạch chứ không hề tiêu hóa từ
từ, mãi tới tận gần đây thì mới chính thức hấp thu tinh hoa.
Vì vậy, nó rơi vào trong trạng thái kỳ diệu.
"Trở lại chốn cũ kìa!" Sau khi Đả Thần Thạch tỉnh lại thì bùi ngùi.
Chỉ có điều, năm xưa Thạch Hạo bị người khác bắt tới, hắn hộ tống Vân Hi
tới mấy chục vạn dặm, không ngừng đại chiến cùng với Chiến tộc cho nên
luôn bị truy sát ở phía sau, rơi vào cảnh cửu tử nhất sinh, kết quả
không hề nhận được một lời cảm ơn mà còn bị lăng nhục, bị Thiên Nhân tộc tra hỏi bảo thuật, trở thành tù nhân.
"Lần này khác xưa!" Thạch Hạo nói, tâm vô cùng thổn thức.
Hiện giờ, hắn chủ động giết thẳng tới nơi đây, dù ngay cả hắn cũng không ngờ rằng, chỉ có mấy năm mà mình đã có thể dám làm như mức này.
"Ồ, cô em, cô càng xinh đẹp nó nghen, mấy năm không gặp mặt, có nhớ anh không?" Đả Thần Thạch trìu mến nhìn Hỏa Linh Nhi.
"Rầm!"
Kết quả, lời vừa dứt thì nó đã dính phải một đòn của Thạch Hạo, cú va chạm khiến cơ thể nó bắn tung tóe tia lửa.
"Nhóc con, gì thế hả, có gái là quên bạn bè, chẳng hề nghĩa khí chút nào!" Đả Thần Thạch la làng.
"Keeng!"
Hỏa Linh Nhi cũng vung một chưởng, hiện giờ đạo hạnh của nàng đã là Thiên
Thần cấp nên khi đánh lên Đả Thần Thạch liền khiến nó la hét, nhe răng
nhếch miệng, nói: "Đúng là chồng tung vợ hứng mà, quên mất cố nhân như
ta rồi, năm xưa lúc gặp nhau ở Bách Đoạn sơn tại hạ giới, chúng ta dù gì cũng là bạn bè tình thương mếm thương mà."
"Bớt lý sự đi, mày
không nói thì chẳng ai nói mày câm đâu." Thạch Hạo nói, tên này chuyện
gì cũng dám nói, hắn rất sợ tên này sẽ ăn nói bậy bạ.
"Gừ..." Đả
Thần Thạch gầm rú tựa như một con chó săn dữ tợn, nói: "Ta, thiên hạ đệ
nhất Thạch đã trở lại rồi, mấy đứa ranh con của Thiên Nhân tộc lo mà sợ
hãi đi, lo mà rửa sạch cái mông chờ ta tới cắt cổ."
Thạch Hạo và Hỏa Linh Nhi bó tay, tên quỷ này ăn nói lộn tùng phèo, câu này nói lộn với chữ kia.
Nhưng mà, hiện giờ cần phải mượn nhờ tri thức trận pháp của nó, tuy rằng có
Phá Giới phù thế nhưng tốt nhất vẫn nên cần một đại sư trận văn dẫn
đường.
Nơi đây được mệnh danh là cấm địa của Thiên Nhân tộc,
trong phạm vi mười vạn dặm đều có cổ trận bao phủ, người thường cơ bản
khó mà đi vào được.
Nhưng, có Đả Thần Thạch dẫn đường, có Phá
Giới phù màu vàng do chín đại Giáo chủ luyện chế thì bọn họ hữu kinh vô
hiểm, thuận lợi xông vào trong.
Trong phạm vi mười vạn dặm, tài nguyên quý giá vô số, chính là nơi giàu có nhất của tộc này.
Sau khi tới đây đương nhiên Thạch Hạo sẽ chẳng hề làm khách gì cả, hắn thả
ra Hoàng điệp cùng với Đả Thần Thạch, mang theo Hỏa Linh Nhi không ngừng hái sạch các bảo dược.
Chỉ hơn nửa ngày mà rất nhiều nơi trở nên trọc lốc, linh thảo đều mất sạch!
Hỏa Linh Nhi cảm thấy vô cùng mới mẻ, thu lượm nhiều thần thảo như vậy với
Thạch Hạo nàng cảm thấy như đang phạm tội, thế nhưng lại vô cùng phấn
khích.
Nàng là Hoàng nữ của cả bộ tộc nên chưa hề làm qua những
chuyện như thế này, giờ thực hiện thì quả là một trải nghiệm rất đáng
nhớ.
"Giờ chúng ta là kẻ trộm à?"
"Chúng ta là đang cướp
của người giàu để chia cho người nghèo, hành hiệp trượng nghĩa." Thạch
Hạo nghĩa chính ngôn từ, sửa sai cho nàng."Lạ thật, nơi đây đã xảy ra
chuyện gì thế, vì sao nhiều kỳ dược lại bị mất rồi, có người đang trộm
dược!" Nơi đây có cao thủ bảo vệ nên rất nhanh sau đó đã phát hiện ra
điểm kỳ lạ nên hét lớn, tiến hành cảnh báo.
Nơi đây trở nên náo
loạn, người nào dám xông vào trọng địa của Thiên Nhân tộc chứ? Đây không phải những tên trộm bình thường nên khiến bọn họ vừa sợ vừa giận.
Thạch Hạo ngửa đầu nhìn về trời cao, mênh mông giữa bầu trời, trên mấy tầng
mây có một ngôi cự thành cổ xưa được đại trận bảo vệ, tựa như là một tòa thành Tiên Nhân.
Đó chính là Thiên Chi Thành, là nơi trọng yếu
nhất của Thiên Nhân tộc, hết thảy cao tầng cùng với nhân vật mạnh mẽ
nhất đều cư ngụ ở nơi này, cao cao tại thượng, quan sát khắp vùng đất
này.
"Chúng ta sẽ công thẳng tới đó à?" Đả Thần Thạch nóng lòng
muốn thử, chuyện năm đó tuy rằng sau khi trải qua thì Thạch Hạo không kể lại thế nhưng Đả Thần Thạch cũng vô cùng tức giận.
Rõ ràng là có ân với họ, huyết chiến mấy chục vạn dặm thế nhưng lại gặp phải những
đãi ngộ như trước kia, việc này khiến nó tức giận tới mức nghiến răng
nghiến lợi, rất muốn đánh hạ Thiên Chi Thành ngay lập tức.
"Bây giờ ngồi chờ nơi này đã, ra một tên thì giải quyết một tên!" Thạch Hạo nói.
Hắn không muốn mạo hiểm một cách dễ dàng, tuy rằng trong lòng rất tức giận
thế nhưng tòa thành trì kia cũng không phải là chuyện nhỏ, dù gì cũng là do sáu đại Thiên Nhân thời Thái cổ bố trí nên.
"Tên nào dám tới
cấm địa của Thiên Nhân tộc ta trộm cắp đó hả, lại dám cướp dược thảo của chúng ta, chán sống rồi à?" Tiếng hét lớn từ giữa trời truyền tới.
Một đám Chân Thần xuất hiện, tất cả quét nhìn bốn phương tám hướng hòng tìm kiếm kẻ trộm.
Đồng thời, trong tay tên cầm đầu có một chiếc cốt kính chiếu sáng bốn phía,
tác dụng của thứ này không hề yếu hơn Thiên Nhãn thông, có thể tìm ra
người đang ẩn trong bóng tối, đây chính là cổ bảo của Thiên Nhân tộc.
"Tên trộm ngốc nghếch, không biết ngươi đã ăn phải gan của Thiên Nhân tộc
hay sao mà lại dám vào tổ địa của bộ tộc ta, đúng là điếc không sợ
súng!"
Trong đám người này có một tên Chân Thần trẻ tuổi cười
khẩy nói, bởi vì lợi dụng cốt kính này nên hắn đã phát hiện ra tung tích của tên trộm dược.
Miệng thì hét lớn gọi tên trộm ngốc nghếch,
còn tay thì vận dụng bí bảo đánh xuống một chùm lôi điện, cứ thế oanh
kích xuống dưới.
"Cái tên chó chết này, lại dám gọi chúng ta là tên trộm ngốc, ngươi chán sống rồi hả?!" Đả Thần Thạch tức giận.
Những năm gần đây nó luôn đi bên cạnh Thạch Hạo cho nên cũng coi như đã tích
lũy được rất nhiều kinh nghiệm trên xa trường, từng thấy qua không biết
bao nhiêu là cảnh tượng hoành tráng, tắm rửa không ít máu của Thiên Thần thì làm sao sẽ sợ hãi một tên Chân Thần nhỏ nhoi này.
Thạch Hạo
với Hỏa Linh Nhi đứng yên nơi đó mặc cho lôi điện đánh xuống, hắn căn
bản chẳng hề lo lắng, bởi vì toàn bộ lôi đình tựa như là linh khí vậy,
đều bị lỗi chân lông của hắn hấp thu sạch.
"Ngươi..." Người này giật nảy mình vội vàng ngừng lại thân hình.
Đồng thời, khi nhìn rõ hình dáng của Thạch Hạo thì liền ngây dại, tiếp đó là sắc mặt trắng bệch tựa như mất đi rất nhiều máu.
Hắn vội vàng vọt tới đây là muốn đi lập công, lợi dụng cốt kính soi sáng
nên cũng không hề quan sát kỹ, thẳng tới lúc này thì mới biết người tới à ai.
"Sao thế?" Những cường giả trẻ tuổi vừa tới thì hỏi.
Nhưng mà, khi bọn họ tới gần và thấy Thạch Hạo thì sợ hãi, làm sao lại là tên sát tinh này?!
Những người này đều lảo đảo suýt nữa đã ngã nhào từ trên trời xuống dưới, quả là bị dọa cho sợ hãi, ở trong trọng địa Thiên Nhân tộc này thì có mấy
ai không biết Thạch Hạo?
Nên biết, lục đại kỳ tài cũng đều thất
bại, kể cả là U Vũ - người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi, đã dung hợp
với Thiên Mệnh thạch cũng đã bị đánh tới mức tàn phế ở trước Đạo tràng
Chí Tôn.
"Ngươi lại dám tới Thiên Nhân tộc ta luôn à?" Có người hét lớn thế nhưng rõ ràng là ngoài mạnh trong yếu.
"Tất nhiên là tới tính sổ rồi, năm đó các ngươi đã làm nên những chuyện vô
nghĩa, hôm nay ta tới hỏi một câu giải thích thôi!" Thạch Hạo nói.
Hắn điểm một chỉ về hư không, ngón tay phát sáng, vài luồng cầu vồng lao tới rồi đâm thủng hư không.
"A..." Những người này hét thảm, cơ bản không cách nào chống lại được, gần như bị đánh trúng trong cùng một lúc, máu tươi không ngừng tung tóe khắp hư không rồi chảy dài xuống mặt đất.
Tuy rằng chưa chết thế nhưng rõ ràng đều đã tàn phế cả!
"Giết sạch, sẽ nói ta vô tình và máu tanh, thế nhưng không giết thì làm sao
hả giận, nói toàn bộ Thiên Thần ra đây chịu chết đi!" Thạch Hạo thì
thào.
Hỏa Linh Nhi nắm chặt bàn tay của hắn, ý rằng đừng nên quá kích động.
"Nè, ngươi là người nào?" Một thần linh khác đứng giữa trời thấy cảnh này thì sợ hãi không thôi.
"Trời ơi, hắn là Hoang, chính là Thạch Hạo, người đã giành vị trí thứ nhất
trong di địa Tiên cổ, hắn lại tới đây, đi tìm chúng ta báo thù!"
Rốt cuộc, có người sau khi nhận ra Thạch Hạo thì sợ hãi hét lớn, việc này đã tạo nên sóng lớn khôn tả.
Cái tên Hoang, sớm đã chấn động ba ngàn châu thượng giới, cho tới bây giờ,
toàn bộ các giáo đều đã biết được sự kiện hắn đại phát thần uy ở di địa
Tiên cổ.
Trong mười mấy ngày ngắn ngủi này thì ai mà không biết
Hoang, có thể nói là chấn động cả thiên hạ, bốn phía đều truyền miệng
cái tên của hắn.
Từ mấy ngày nay, trên dưới Thiên Nhân tộc đều
bất an, người Hộ Đạo trở về trong trạng thái trọng thương sắp chết,
thiếu niên ngày xưa lại trưởng thành tới mức mà ngay cả thiên hạ đều rõ, thật sự khiến bọn họ sợ hãi.
Họ đã sớm có linh cảm, chung quy lại sẽ có một ngày Hoang sẽ đánh tới cửa.
Nhưng, dù thế nào thì cũng không một ai nghĩ tới, ngày hôm nay lại tới nhanh như thế.
Giữa trời, trên tường thành, một thiếu nữ mặc áo tím đang dõi mắt ngắm ánh
chiều tà, lúc này bị động tĩnh bên dưới thu hút nên cẩn thận nhìn xuống
dưới.
"Là hắn!" Vân Hi thất kinh, cảm xúc chập trùng, cảm giác
với tâm tình khó nói nên lời, rất nhanh nàng lại nhìn thấy có một thiếu
nữ dáng người cao ráo với bộ quần áo đỏ rực đang đứng sáng bên cạnh
Thạch Hạo.