Hạ Hinh Viêm trong lòng căng thẳng, vội vàng cảm ứng với Dập Hoàng , xác định nàng ấy cũng không có trở ngại gì, tựa hồ chỉ là bị thứ gì đó
khống chế mà thôi.
Ánh mắt trở nên lạnh lẽo, Lãnh Băng băng nhìn về phía nam tử.
Nam tử trong lòng chấn động, nếu ánh mắt có thể giết người, hắn tuyệt đối
tin tưởng, lúc này trên người hắn đã không còn miếng thịt nào, đã sớm bị Hạ Hinh Viêm thiên đao vạn quả vô số lần.
“Ta giết ngươi.” Hạ
Hinh Viêm cắn răng gằn từng chữ một nhìn chằm chằm nam tử, sát khí dày
đặc toát ra từ Hạ Hinh Viêm bức bách nam tử, lúc này nhìn qua Hạ Hinh
Viêm như ATULA đến từ địa ngục.
“Hinh viêm, để ta tới.” Tiểu Hồ
Ly trong lòng Hạ Hinh Viêm trợn trừng đôi mắt, giống như là hạ một quyết định nào đó vô cùng trọng đại nhìn Hạ Hinh Viêm.
Hạ Hinh Viêm hơi hơi nhíu mày: “Hằng, đây là chuyện giữa ta và hắn, ngươi đừng nhúng tay.”
“Hinh viêm, ngươi không tín nhiệm ta sao?” Tiểu hồ ly đột nhiên cười, nháy
đôi mắt đáng yêu nói không nên lời, “Ta cũng rất lợi hại nha.”
Ở trong ấn tượng của nàng, Tiểu Hồ Ly là người có thực lực yếu nhất, cũng là một tên dỡ hơi nhất…. ừ thì bỏ qua vấn đề thứ hai đi, nghĩ nghĩ Hạ
Hinh Viêm sờ sờ mũi mình một cái.
Hằng vẫn chưa thể hóa thành hình người, hắn làm sau đấu lại tên nam tử chưa biết được là thứ gì kia chứ?
Nàng có thể cảm nhận được, thực lực của tên nam nhân này rất mạnh, thậm chí nếu so với Hà Hy Nguyên còn vượt bật hơn.
Tiểu Hồ Ly sao có thể đánh thắng được hắn?
“Yên tâm đi, ta sẽ không rời đi mà không có ngươi, nhưng ta lại không nghĩ
sẽ đem ngươi nhường cho người khác.” Tiểu hồ ly nhíu một cái hĩnh mũi,
nhẹ nhàng cười.
Sau đó nhẹ nhàng từ trong lòng Hạ Hinh Viêm nhảy ra ngoài.
“Hinh viêm, yên tâm đi. Ta sẽ không làm việc khi đã không nắm chắt trong
tay.” Tiểu hồ ly bãi xoã tung đuôi to, cười hì hì nhìn Hạ Hinh Viêm.
Hạ Hinh Viêm bình tĩnh nhìn chăm chú Tiểu Hồ Ly, nhẹ giọng nói một câu: “Cẩn thận.”
Nói xong, cũng không có đi ngăn trở Tiểu Hồ Ly nữa, chẳng qua trong tay cầm năm viên tinh thạch một chút cũng không có thả lỏng, nhìn dáng vẻ chỉ
cần Tiểu Hồ Ly thua nàng liền cho nổ tung nơi này.
“Linh thú?”
Nam tử cúi đầu nhìn nhìn Tiểu Hồ Ly đang ưu nhã đi đến gần hắn, lộ ra
biểu tình khinh miệt, “Một đầu linh thú cũng dám tới khiêu khích ta?”
“Một đầu linh thú cũng có thể tiễn ngươi đến đoạn cuối cùng của nhân sinh
rồi.” Tiểu Hồ Ly ngẩng cao cao đầu nhỏ kiêu ngạo, thêm một chút kiêu
căng nhìn chằm chằm nam tử, một chút cũng không có cảm giác khẩn trương.
“Vậy hãy để ta lãnh giáo thử đi.”Ngón tay thon dài ưu nhã của nam tử nhẹ
nhàng đưa ta, từ ngón tay có hai kình lực thoát ra, căn bản là không có
nhìn thấy động tác của hắn như thế nào, tức khắc từ bốn phương tám hướng trào ra vô số lưỡi đao gió bắn tới.
Lưỡi đao gió sắc bén ở trên cao xoay quanh vài vòng, sau đó cùng nhau đánh úp về phía Tiểu Hồ Ly.
Tiểu Hồ Ly một chút cũng không có khẩn trương, linh hoạt nhảy lên trốn
tránh, lưỡi đao gió lướt qua lại vồ hụt lưu lại nơi nó đi qua một đường
cực sâu và dài, ngay cả lục căn kia và cột đá thật lớn đều không thoát
khỏi bi kịch, bởi vì lưỡi dao gió vô tình công kích tới mà vết tích cũng không khác những chỗ khác là bao.
Hạ Hinh Viêm tránh ở một nơi
rất xa, liền tính là như thế, nàng vẫn có thể cảm nhận được sự sắc bén
và lực phá họai của lưỡi đao gió.
Nàng xem đến thập phần rõ ràng, lúc lưỡi đao gió xẹt qua, liền tính cách mặt đất ba bốn mét, lại có thể để lại trên mặt đất vết thương ít nhất cũng nữa thước.
Nàng
tuyệt đối không tin mặt đất nơi này là tùy ý nham thạch bình thường bên
ngoài liền có thể tạo thành mặt đất nơi này, cái không gian quỷ dị này
có thể tồn tại, tất nhiên mặt đất nơi đây phải cứng rắn hơn bên ngoài
rất nhiều lần.
Mặt đất cứng rắn như thế còn tạo thành một vết
thương sâu như không thể tưởng, vậy có thể nghĩ lưỡi đao gió công kích
có bao nhiêu khủng bố.
Trên mặt nam tử lộ ra ý cười, đắc ý nói:
“Đừng nói ngươi chỉ là một hình thú linh thú, liền tính là nhị giai hình người linh thú cũng không phải đối thủ của ta.”
Nói rồi, cánh
tay nam tử đột nhiên hướng lên trên, hình như là bất mãn với tốc độ thấp như vậy đi đối phó Tiểu Hồ Ly, cái hắn muốn là tốc chiến tốc thắng.
Lưỡi dao gió chợt trở nên dày đặc hơn, cho dù là Tiểu Hồ Ly cũng không cách
nào thoát khỏi lưỡi đao gió như thiên là địa võng bay tới.
Hạ
Hinh Viêm tay trái đột nhiên nắm chặt, linh lực đã bắt đầu trào ra, nàng tuyệt đối không thể để Tiểu Hồ Ly xảy ra chuyện được.
“Ha ha……”
Dày đặc lưỡi dao gió đang lấy tốc độ kinh người lao đến, Tiểu Hồ Ly đột
nhiên nở nụ cười, Tiểu Hồ Ly đột ngột cười làm cho nam tử ngây ra ngốc
lăng tại chỗ.
Bị dọa cho choáng váng rồi à? Hay căn bản không dọa được nó? (ý nói Tiểu Hồ Ly) Cười cái gì cười? Đồ thần kinh.
Chính lúc nam tử đang nghi hoặc, đột nhiên bên tai vang lên tiếng sét ầm ầm ầm.
Kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn chằm chằm đỉnh đầu không biết khi nào hình thành
mây đen dày đặc, nam tử kinh ngạc đến choáng váng, lắp bắp kinh hô:
“Thiên kiếp?”
“Thiên kiếp?” Hạ Hinh Viêm đồng dạng kinh ngạc nhìn chằm chằm đám mây đen không biết từ đâu bay đến, Tiểu Hồ Ly như thế nào lúc này lại trải qua thiên kiếp?
Trong đầu linh quang chợt lóe,
Hạ Hinh Viêm đột nhiên hiểu được, thời điểm trải qua thiên kiếp, đối với linh thú có một loại tự nhiên bảo hộ, không người nào có thể đã thương
đến bọn họ.
Những người khác nếu là cố sử dụng lực lượng phá rối, sẽ rước lấy thiên kiếp trừng phạt.
Vấn đề hiện tại là, liền tính tiểu hồ ly hiện tại trải qua thiên kiếp bất
quá cũng chỉ là nhất giai linh thú, cũng không phải đối thủ của nam tử,
huống chi trải qua thiên kiếp việc nguy hiểm như vậy, hắn sao lại có thể hiện tại muốn làm.
Tên Hồ Ly ngốc này!
Hạ Hinh Viêm ở trong lòng không ngừng mắng, vội vàng đem linh lực thu trở về.
Nam tử ở ngắn ngủi kinh ngạc rất nhanh trở lại bình thường, đột nhiên nở nụ cười: “Ngươi cho rằng thiên kiếp có thể giúp ngươi tránh thoát một kiếp sao? Không có khả năng, phiến không gian này là địa bàn của ta, liền
tính là thiên kiếp cũng sẽ không đối lực lượng của ta có ảnh hưởng.”
Theo lời nam tử nói, những lưỡi đao gió đang dừng lại đột ngột giữa không
trung lúc nãy lại một lần nữa loạn côn vũ bão bay tới, đem tiểu hồ ly
bao quanh gắt gao, chỉ để lại cho hắn một chút không gian.
Nhìn thấy tình cảnh như thế, Hạ Hinh Viêm trong lòng trầm xuống, gấp đến độ trong lòng như có lửa đốt.
Này thân chỉ là một con Hồ Ly, cho rằng trải qua thiên kiếp là có thể thắng được sao?
Lúc này thì hãy rồi, những lưỡi đao gió kia dày đặc đem hắn vây quanh lại,
chỉ cần thiên kiếp một khi đánh xuống, hắn hẳn phải chết không thể nghi
ngờ.
Hạ Hinh Viêm tinh thần khẩn trương lên đến độ cao nhất, dùng sức nắm chặt linh thạch trong tay, chỉ hy vọng thiên kiếp nhanh đi qua, nàng có thể so tốc độ của nam tử kia nhanh hơn một chút kíp nổ tinh
thạch, có thể cứu Tiểu Hồ Ly một mạng.
Lôi điện thật lớn ầm ầm ầm rơi xuống, chấn đến trong lòng Hạ Hinh Viêm từng đợt hốt hoảng, gắt gao nhìn chằm chằm lôi điện đang không ngừng oanh tạc xuống, làm đôi mắt
nàng thực mau liền đạt tới cực hạn thích ứng, tới một lúc sau, thế nhưng không ngừng lưu trữ nước mắt.
Cho dù như thế, Hạ Hinh Viêm vẫn như cũ híp mắt lại nhìn từng lôi điện giữa trung tâm, không ngừng công kích Tiểu Hồ Ly.
Nàng không thể dời đi ánh mắt, nàng tuyệt đối không thể bỏ qua tiên cơ thiên kiếp này.
Bởi vì tinh thần Hạ Hinh Viêm khẩn trương đã đạt đến cao độ, căn bản là không biết lôi điện nổ vang bao lâu.
Thẳng đến một tia lôi điện mạnh mẽ cuối cùng rơi xuống, đâm vào hai mắt đau nhứt của Hạ Hinh Viêm.
Hai mắt đẫm lệ đến mơ hồ, Hạ Hinh Viêm nhìn đến thân thể nhỏ nhỏ của Tiểu Hồ Ly đang nằm ở chỗ kia.
Dùng sức nắm chặt nắm tay, hoàn toàn không có chú ý tới, bởi vì nàng vẫn
luôn dùng sức nắm chặt duyên cớ, lòng bàn tay đã sớm bị góc cạnh tinh
thạch đâm thủng, máu tươi rơi xuống, không ngừng nhỏ giọt lên trên mặt
đất.
Dưới chân đã sớm hình thành một bãi máu loãng, nàng cũng không có cảm giác.
Mây đen tiêu tán trong nháy mắt, linh lực Hạ Hinh Viêm nhanh chóng trào ra, đồng thời những lưỡi đao gió đang dừng lại cũng đột nhiên hướng tới
Tiểu Hồ Ly.
Liền ở ngay cái thời khắc này, một tiếng rống vang lên, không gian trống rỗng đột nhiên xuất hiện toàn lửa là lửa.
Nơi mà Tiểu Hồ Ly đáng lý đang nằm thì ngay lúc này, hắn đang đứng thẳng
bằng hai chân, còn những lưỡi đao gió đang bao vây lấy hắn, lại bị liệt
hỏa hừng hực thiêu đốt.
Không thể tin được, những lưỡi đao gió
kia lại giống như là băng, ở giữa không trung còn không có thời gian
dừng lại đã bị liệt hỏa thiêu đốt, trực tiếp tiêu tán không còn tung
tích.
Ách?
Hạ Hinh Viêm kinh ngạc nhìn chằm chằm lửa lớn
hừng hực, trong lòng không khỏi sinh ra nghi vấn, nhất giai hình người
linh thú lợi hại như vậy sao?
“Này, đây là……” Nam tử kinh hoảng
lui lại phía sau, bước chân lảo đảo, đầy mặt khiếp sợ, không thể tưởng
tượng ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bên trong liệt hỏa.
Bên
trong liệt hỏa hừng hực, một nam tử nhanh nhẹn đi ra, một thân áo dài
đẹp dẽ thế nhưng bị hắn mặc thành một thân bừa bãi, có một loại yêu mị
độc nhất thuộc về Hồ Ly, lại không có nửa phần tục tằng.
Không
phải người hoàn mỹ nhất trên thế gian này, nhưng bộ áo dài nguyệt bạch
kia, lại thêm liệt hỏa tùy ý bảo hộ phía sau nói không nên lời quyến rũ, nhìn liền biết một đời phong hoa, muôn vàn thần thái.
Thân thể
không tính là cao dài, nhưng lại đĩnh bạt như trúc, không kiêu ngạo
không siểm nịnh, thế nhưng nhữu tạp yêu mị cùng tươi mát hai loại khí
chất vô cùng mâu thuẫn.
Người như vậy, vô luận đứng ở chỗ nào,
tuyệt đối đều là tiêu điểm nơi đó, huống chi hắn hiện giờ, lông mày nhẹ
giương lên, cười như không cười nhìn nam tử, gằn từng chữ một nói: “Nhị
giai hình người linh thú ngươi không sợ, vậy không biết ta, tam giai
hình người linh thú có thể có vinh hạnh giết ngươi hay không?”
Theo lời nói Đoạn Hằng Nghê, phía sau liệt hỏa đột nhiên bạo trướng, ngọn
lửa đỏ đậm càng thêm soi sáng sắc mặt nam tử hiện giờ, không chỉ trắng
bệt không còn giọt máu, còn phá lẫn thêm sự sợ hãi đối với cường giả.