Tiến vào phòng cách vách, nghe được động tĩnh Hà Hy Nguyên cùng tiểu hồ
ly đồng thời quay đầu lại, nhìn đến người vừa tiến vào là Dập Hoàng, hơi cảm thấy kinh ngạc.
“Ngươi có khỏe không?” Hà Hy Nguyên xem xét
sắc mặt như cũ tái nhợt của Dập Hoàng, đã thành ra cái dạng này rồi cũng có thể xuống đất đi lại đây được sao?
“Không có việc gì.” Dập
Hoàng tùy ý đáp trở về Hà Hy Nguyên một câu, lập tức đi đến mép giường,
vẫn luôn ngồi ở mép giường Liên Chi rốt cuộc chú ý tới Dập Hoàng đã đến, quay đầu lại nhìn nhìn nàng, cuối cùng không cam nguyện đứng dậy tránh
ra một bên.
“Nàng là đi lên như thế nào? Là các ngươi đi xuống?”
Trong lòng ngực Dập Hoàng hiện tại thực không thoải mái, nhìn nhân nhi
nằm ở trên giường trên người triền đầy băng gạc, nàng liền bực bội vô
cớ, cảm xúc giống như muốn phun trào ra, rồi lại bị nàng nỗ lực ngăn
chặn.
Nàng biết hiện tại bất luận cái phản ứng gì đều không có dùng được, trước nhìn xem nàng ấy thế nào trước đã.
“Trâm bạc kia quả thực không đơn giản.” Tiểu Hồ Ly như suy tư gì đó nhìn Dập
Hoàng, sau khi an ôn tốt Dập Hoàng bọn họ liền lần theo khí tức Hạ Hinh
Viêm tìm được nơi đó, chỉ là, thời điểm bọn họ định nhảy xuống tìm
người, Hạ Hinh Viêm đã từ trong hồ dung nham nổi lên.
Chẳng qua
linh lực trong cơ thể nàng bị tiêu hao hầu như không còn, quang mang màu bạc nhàn nhạt đem nàng bao phủ lại đưa đi lên.
Cuối cùng quang
mang màu bạc kia thu hồi trở lại bên trong trâm bạc, lúc này mới làm cho bọn họ hiểu, nếu không phải được trâm bạc bảo hộ, chỉ sợ Hạ Hinh Viêm
đã chết ở bên trong hồ dung nham.
Nghe xong Tiểu Hồ Ly nói những
việc vừa trải qua, Dập Hoàng cũng không có hỏi bất luận vấn đề gì, chỉ
là cẩn thận nhìn Hạ Hinh Viêm nằm ở trên giường lâm vào ngủ say, ánh mắt từ gương mặt không còn chút huyết sắc lại nhìn đến môi khô khốc, lại
chuyển tới cánh tay đang lộ ra khỏi chăn.
Ánh mắt dời đi, càng
nhìn chỉ làm ngực trái vị trí trái tim của nàng càng ngày càng đau, đột
nhiên, trong tay Hạ Hinh Viêm một mạt màu bạc làm ánh mắt nàng dừng lại, ánh mắt hơi hơi gia tăng.
Dập Hoàng nhẹ nhàng dùng ngón tay thon dài chạm chạm vào tay trái đang nắm
chặt của Hạ Hinh Viêm, cẩn thận nắm trâm bạc muốn rút ra, chỉ là nàng
nhẹ nhàng giật mình, trâm bạc căn bản là không có di động nửa phần.
Hạ Hinh Viêm lực nắm rất mạnh, cho dù là đang làm vào bên trong ngủ say vẫn như cũ không có nửa ý tứ điểm thả lỏng.
“Vô dụng thôi.” Liên Chi ở một bên mở miệng, thanh âm trầm trọng nói không
nên lời, “Chúng ta thử qua rất nhiều lần, nàng một chút đều sẽ không
buông tha. Nếu thật sự muốn lấy ra, chỉ có thể bẻ gãy tay nàng.”
Dập Hoàng dừng động tác một Chút, thật mạnh thở ra một hơi, một tay phúc ở
trên tay trái đang nắm chặt của Hạ Hinh Viêm, một tay nhẹ nhàng vuốt ve
trán Hạ Hinh Viêm, cúi đầu, môi dựa vào bên tai nàng, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Hinh viêm, thả lỏng, ngoan……”
Nhẹ nhàng lặp lại hai lần, vốn Hạ Hinh Viêm đang lâm vào ngủ say thế nhưng thật sự chậm rãi buông lỏng ra tay trái vẫn luôn nắm chặt, trâm bạc từ trong tay nàng rơi xuống, không tiếng động dừng ở phía trên giường.
Vừa thấy trâm bạc bị Hạ Hinh Viêm buông ra, làm cho Liên Chi một trận bực mình, bọn họ ở bên tai Hạ
Hinh Viêm nói không biết bao nhiêu lần, hống bao nhiêu lần, nàng liền
phản ứng đều không phản ứng bọn họ một chút nào, càng đừng nói tay trái
buông lỏng.
Hiện thì Sao?
Dập Hoàng tùy tiện nói hai câu liền buông lỏng ra, này đãi ngộ với bọn họ cũng quá kém đi?
Dập Hoàng dò ra yêu lực, vì Hạ Hinh Viêm hoàn toàn kiểm tra một lần, xác
định nàng chỉ là bị một ít ngoại thương, vẫn luôn huyền tâm cũng liền hạ xuống.
Dập hoàng nắm tay Hạ Hinh Viêm, ngồi ở mép giường, bình tĩnh nhìn Hà Hy Nguyên bọn họ.
Không cần chờ Dập Hoàng mở miệng, Hà Hy Nguyên tự động liền bắt đầu nói ra
nguyên do sự tình: “Nam nhân gặp được trong động kia là người được Hàn
gia mời đến, Hàn gia mang theo một đám tử sĩ đi Phong Trạch Lâm, ở mảnh
đất khói độc đã chết không ít người.”
Dập Hoàng gật gật đầu, khó trách cái đại Linh Sư kia đấu pháp hoàn toàn là chọn phương án đồng quy vu tận.
Bất quá…… Cái Hàn gia này nhưng thật sự ra tay rất rộng rãi a, trực tiếp
mời đến đại Linh Sư làm tử sĩ, chắt chắn hoa không ít tiền.
“Đi
tìm cái gì?” Dập Hoàng hỏi một câu, liền tính là dung nham thì có cái
gì, bọn họ cũng không có khả năng bắt được, huống chi nơi đó ẩn nấp như
thế, nếu không phải Liên Chi đối Phong Trạch Lâm quen thuộc như thế, bọn họ cũng không có khả năng dễ dàng tìm được như vậy.
Hàn gia nhiệm vụ lần này xem như thất bại, bọn họ điều bị giết chết, chỉ sợ liền một người trở về báo tin cũng đều không có.
“Không rõ ràng lắm.” Hà Hy Nguyên lắc lắc đầu, bọn họ cũng là điều tra thật lâu, không thể hiểu hết.
Đương nhiên, cũng có một ít nguyên nhân là thời gian cấp bách, rốt cuộc Dập
Hoàng cùng Hạ Hinh Viêm đều nằm ở chỗ này, bọn họ như thế nào có thể yên tâm?
“Ân.” Dập Hoàng gật gật đầu, nhìn về phía trên giường Hạ Hinh Viêm ngủ say, “Các ngươi đi nghỉ ngơi.”
Liên Chi không yên tâm xem xét liếc mắt Hạ Hinh Viêm một cái, Dập Hoàng thân thể còn không có hảo, như thế nào chiếu cố Hạ Hinh Viêm?
Vừa muốn nói chuyện, lại bị Hà Hy Nguyên một phen giữ chặt, trực tiếp kéo đi ra ngoài.
“Ngươi kéo ta làm cái gì?” Ở trong phòng Liên Chi sợ ồn đến Hạ Hinh Viêm không dám lớn tiếng nói chuyện, vừa ra phòng, trực tiếp chất vấn Hà Hy
Nguyên.
“Có Dập Hoàng ở, là được rồi.” Hà Hy Nguyên đem cửa phòng cẩn thận quan hảo, đè thấp thanh âm nói, sợ quấy rầy đến Hạ Hinh Viêm.
Liên Chi nhìn thoáng qua cửa phòng nhắm chặt, trở tay lôi kéo Hà Hy Nguyên
rời đi, trực tiếp tới nơi cách xa phòng hơn một chút, Liên Chi một tay
đem Hà Hy Nguyên đẩy đi vào.
“Chuyện của Dập Hoàng rốt cuộc là như thế nào?” Liên Chi nhẫn đến bây giờ mới hỏi, đối với nàng mà nói đã xem như đủ nhẫn rồi.
Nàng vẫn luôn cảm thấy Dập Hoàng cường đại như vậy, ở nhưng Nhã Thành nàng
chính là kiến thức được thực lực Dập Hoàng, như thế nào lần này giống
như là ma ốm tay trói gà không chặt?
Còn có, cái trâm bạc kia là chuyện như thế nào?
Hà Hy Nguyên chậm rãi lắc đầu, thực dứt khoát trả lời đúng ba chữ: “Ta không biết.”
“Không biết?” Liên Chi kinh ngạc nhìn chằm chằm Hà Hy Nguyên, “Các ngươi không phải ở cùng Hinh Viêm thời gian rất dài sao? Như thế nào sẽ không
biết?”
“Hinh viêm không có nói, ta cũng cảm thấy không cần phải hỏi.” Hà Hy Nguyên hơi hơi mỉm cười,nói không để ý lắm.
Liên Chi nhíu mày, nhìn chằm chằm Hà Hy Nguyên.
Bị Liên Chi nhìn chằm chằm như thế, Hà Hy Nguyên một chút cũng đều không
có khẩn trương, thoải mái hào phóng nhìn lại Liên Chi, thản nhiên như
thế, tín nhiệm như thế.
Không phải tín nhiệm Liên Chi nàng, mà là tín nhiệm Hạ Hinh Viêm.
Không nói, liền không hỏi.
Đây là tính nhiệm mà Hà Hy Nguyên đối với Hạ Hinh Viêm.
“Không còn việc gì để nói nữa, ta trở về nghỉ ngơi.” Hà Hy Nguyên mở miệng, là bình tĩnh như vậy, căn bản là không chịu nổi ánh mắt nhìn chằm chằm của Liên Chi.
Chờ đến khi Hà Hy Nguyên rời đi, Liên Chi mới hồi phục tinh thần lại, sờ sờ cằm suy tư gì nhìn cửa, thấp giọng lẩm bẩm nói:
“Cái tên Hà Hy Nguyên này nhưng thật ra rất thú vị.”
Nhìn hồi lâu như nhớ ra điều gì đó, Liên Chi cong lên khóe môi cắt bước đi khỏi phòng.
Minh Hâm đang trong phòng tu dưỡng linh lực đột nhiên cửa phòng bị một lực
đẩy rất mạnh xô vào, Minh Hâm vội vàng mở mắt cảnh giác nhìn ra phía cửa lúc này thấy là Liên Chi liền thả xuống tâm tư.
"Hâm Hâm…"Liên Chi nũng nịu gọi một tiếng.
Minh Hâm "…."
"Gọi tên khác được không?."Minh Hâm bắc đắc dĩ nói.
"A…Hâm nhi…
"…" Tên khác."
"…Hũm…ùm…..Minh Hâm.
"Thân mật một chút.
Liên Chi cong khóe môi không gọi nữa, bước tới giường ngồi lên đùi Minh Hâm
hai tay câu lấy cổ nàng vùi đầu vào ngực Minh Hâm cọ cọ hỏi:"Vậy nàng
nói xem, ta phải gọi như thế nào?.
Nghe hỏi Minh Hâm cúi đầu nhìn ôn hương nhiễm Ngọc trong lòng mình, cong cong khóe môi nói:"Gọi như cũ.
"A…" Liên Chi kinh ngạc một chút sau đó như nhớ ra gì đó nhẹ giọng
gọi:"Tướng…công…."Nói xong Liên Chi đỏ ửng mặt úp mặt vào trong ngực
Minh Hâm.
"Ha ha…"Minh Hâm sung s͙ư͙ớ͙n͙g͙ nở nụ cười, sau đó
nàng cúi đầu ba ngàn bạch ty cũng theo đó chạy dài xuống. Nàng kề sát
vào tai Liên Chi nói nhỏ:"Nương tử, ta đói…."Từ đói Minh Hâm cố tình kéo dài ra.
Liên Chi đang thẹn thùng nghe Minh Hâm nói nàng liền
ngửa mặt lên đối mặt với Minh Hâm:"Được, nàng đợi ta đi gọi đồ." Ý định
muốn đứng lên chỉ là đứng chưa kịp vững đã bị minh Hâm kéo lại:"Mỹ thực
đang ở trước mắt còn cần gì đi đâu xa.
Minh Hâm dứt lời Liên Chi một trận mờ mịt, còn chưa đợi nàng hiểu ra môi minh Hâm đã hôn lên môi
nàng, Giờ này mà còn khing hiểu Liên Chi nàng chắc chắn là đồ ngu.
Au có lời muốn nói:"Chương sau sẽ có H+ nhoa, tin Au đi chắc chắn sẽ có hắc hắc.