Ở một căn phòng trang trí xa hoa như cung điện trong Phủ Thành chủ,
Lưu Chấn Huyên hỏi Mạc Vấn một câu. Đây là buổi tối ngày đầu tiên bọn
hắn đến Phục Long đảo, lúc ban ngày, Tịch Phi Tuyết đã nói qua kỹ càng
tình huống trên đảo cũng như tình cảnh của Huyết Hồn Hải cho hai người
bọn hắn nghe, kết quả thu được cũng không thể lạc quan được. Phục Long
đảo đã trở thành một tòa đảo chết, không thể cứ tiếp tục ở lại đây được.
“Ta muốn đi ra ngoài một chút.” Mạc Vấn mặt không biểu tình, hắn đứng dậy đi ra ngoài.
Lưu Chấn Huyên há hốc mồm, nhìn thân ảnh Mạc Vấn biến mất ở bên ngoài điện, gã bất đắc dĩ lắc đầu. Phục Long thành là tòa thành lớn nhất
trong bốn tòa thành trì trên Phục Long đảo, tương đương với thành chủ
trên Phục Long đảo. Sau vụ kinh biến ở Huyết Hồn Hải, ba tòa thành trì
lần lượt rơi vào tay giặc, ba đại Kiếm Tông trên đảo không thể không lui về nhập vào trú đóng trong tòa thành này. Lực lượng ba đại Kiếm Tông
hợp lại khó khăn lắm mới có thể chặn được hai lần thú triều trước đó.
Sau đó cũng có một ít Linh Kiếm sư ở Linh đảo khác chạy trốn tới đây,
Tịch Phi Tuyết và đám sư muội cũng là một trong số những đám đó. Vì thế
mà số lượng Linh Kiếm sư trong thành đã từng một lần vượt qua con số một vạn, thế nhưng sau mấy lần thú triều tiếp theo thì con số đó lần lượt
giảm mạnh xuống đến lúc còn hơn ba ngàn người như bây giờ. Dẫu vậy thì
tòa thành trì vẫn đứng vững được đến tận bây giờ, bởi vậy mà số lượng
dân cư bình thường trên đảo không bị thương vong quá lớn. Ngoại trừ lúc
ba thành trì khác bị phá có một bộ phận dân cư không kịp di chuyển thì
phần lớn vẫn còn bảo trụ được số lượng nhân khẩu lớn. Hiện tại bên trong Phục Long thành tụ tập toàn bộ hơn ba mươi vạn nhân khẩu dân cư bình
thường. Tòa thành trì này vốn chỉ là một tòa thành quy mô cỡ hơn mười
vạn người, bởi vậy mà ba mươi vạn dân cư tụ tập ở đây có vẻ hơi chen
chúc chật chội. Gần như mỗi một căn phòng đều rơi vào tình trạng chật
cứng người, thậm chí còn có một nhóm người chỉ có thể ngủ ở đầu đường
ngoài trời.
Ban đêm, vì để tiết kiệm lượng tinh thạch tiêu hao, tất cả Linh đăng
trên đường đều bị cưỡng ép tắt đi, cả tòa thành trì rơi vào mảng bóng
tối đen kịt. Chỉ có thể dựa vào ánh trăng mờ ảo để nhìn thấy bóng người
giao thoa nhau trong một vài con hẻm nhỏ.
Khác với những khu vực khác, cửa thành phía bắc lại có đèn đuốc sáng
trưng, gần vạn thanh niên cường tráng dưới sự chỉ huy của mấy tên Linh
Kiếm sư cấp thấp đang vội vàng tu bổ chỗ tường thành và những căn phòng
bị sụp đổ. Ban ngày, chỗ này bị Yêu thú cưỡng ép phá tan, số lượng Yêu
thú xâm nhập được vào đây là rất lớn. Một đoạn tường thành dài hơn hai
trăm trượng bị sụp đổ hoàn toàn, mấy ngàn căn phòng bị phá hủy, có thể
nói là tổn thất thảm trọng.
Mạc Vấn đứng trên một tòa nhà cao tầng, hắn nhìn qua mọi người đang
bận rộn bên dưới. Những người này thần sắc phấn chấn, khí thế ngất trời
đang vận chuyển gạch đá đất cát, dường như thương vong lúc ban ngày
không lưu lại bao nhiêu dấu vết trên người bọn họ. Giống như chỉ cần xây dựng lại bức tường thành cao lên như cũ là bọn họ có thể ở trong thành
vô tư không sợ gì cả vậy. Thật sự thì bọn họ không biết rằng, xây dựng
tường thành lên cao cực kì mệt mỏi như thế, nhưng trước mặt một con Yêu
thú Nhị giai thì tường thành cũng không khác một mảnh giấy là bao.
Một nữ Linh Kiếm sư giám sát Kiếm Cương sơ kỳ nhìn thấy Mạc Vấn liền cúi chào hắn.
Mắt Mạc Vấn nhìn cô gái trước mặt này một cái, từ quần áo trang sức
trên người đối phương có thể thấy được nàng là đệ tử đến từ Lưu Ly đảo.
“Tường thành như này có ích sao?” Mạc Vấn nhàn nhạt hỏi một câu.
Nữ Linh Kiếm sư cười khổ một cái: “Không có ích đối với chúng ta,
nhưng đối với dân chúng không rời đi trong thành thì chỉ có tường thành
mới có thể khiến bọn họ có một cảm giác an toàn. Nếu không, hơn ba mươi
vạn người đã sớm tự rối loạn trước rồi.”
Nhìn xem những người này đang tự tạo cho mình một giấc mộng an toàn,
Mạc Vấn không biết là nên cảm thấy bi ai hay may mắn cho bọn họ nữa.
Điều này đột nhiên làm cho hắn nghĩ đến một tổ kiến dưới tảng đá trong
tiểu viện, những con kiến kia đi sớm về khuya làm việc tay chân không
biết mệt mỏi, nhưng chỉ cần bản thân mình đơn giản dội lên một bình nước sôi bao phủ ngàn vạn con kiến bên trong dòng nước lũ nóng hổi. Đến tận
lúc chết bọn chúng cũng không biết bản thân mình mỗi ngày miệt mài làm
việc tay chân đến cuối cùng cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Chiến tranh giữa Nhân tộc và Yêu tộc, từ khi bước chân vào giới Linh
Kiếm sư Mạc Vấn đã thường xuyên được nghe các nhóm Linh Kiếm sư nhắc
tới. Trong Tàng Thư các của tất cả các đại Tông môn đều có ghi lại tin
tức lịch sử Nhân tộc từng chống cự lại Yêu tộc, nhưng lúc đó hắn chỉ cảm thấy như mình đang xem một vài cuốn tiểu thuyết hiệp nghĩa sinh động
nơi thế tục mà thôi. Thế nhưng, sau khi tự mình trải qua một loạt sự
việc ở Huyết Hồn Hải này, rồi lại đột nhiên đang trong lúc đối kháng với Yêu tộc, Nhân tộc phải trả một cái giá cực lớn, nhân mạng lúc này trở
nên yếu ớt nhường nào. Mới chỉ có một bộ phận thất bại, mà mấy ngàn Nhân tộc đã phải bỏ mạng. Vậy Nhân tộc đã đối kháng với Yêu tộc cả vạn năm,
thì có bao nhiêu Nhân tộc đã phải mất mạng rồi? Chỉ sợ là không thể dùng con số mà thống kê hết được.
Mạc Vấn nghĩ tới ý nghĩa tồn tại của Linh Kiếm sư, đó chính là để
chiến đấu với Yêu tộc, tranh đoạt không gian sinh tồn cho Nhân tộc, thủ
hộ Nhân tộc. Đây là điều mà lúc một gã Nhân tộc trở thành Linh Kiếm sư
đều phải biết rõ, nhưng bây giờ còn có bao nhiêu Linh Kiếm sư chính thức còn nhớ rõ những điều này, hoặc là để những lời này ở trong lòng mình
đây?
Ở nước Triệu, ở Tử Vân đế quốc, Mạc Vấn chỉ thấy giữa các Linh Kiếm
sư với nhau ngươi lừa ta gạt, đồng loại tương tàn. Thậm chí truy cầu lực lượng cho chính bản thân mình, đều chỉ là vì báo thù cho cha mẹ của
mình, nhưng những điều này đều chỉ là truy cầu cho bản thân mình, nó có ở trong ý nghĩa của việc trở thành Linh Kiếm sư hay không?
Linh Kiếm sư, như thế nào mới là Linh Kiếm sư thật sự chứ?
Đột nhiên Mạc Vấn lâm vào trầm tư, hai mắt hắn ngây ngốc vô thần,
giống như linh hồn thoát xác vậy. Nữ Linh Kiếm sư kia đột nhiên có một
cảm giác kì lạ, vị tiền bối trước mắt nàng này dường như đã biến mất,
nhưng đối phương rõ ràng là vẫn đang đứng trước mặt mình đây! Loại ảo
giác tương phản này suýt chút nữa khiến nàng nghĩ rằng mình đang nhìn
thấy ma quỷ! Ánh mắt nàng hơi kinh hãi nhìn qua chỗ Mạc Vấn.
Ông ――
Một đợt rung động nhẹ nhàng đột ngột xuất hiện, dọa cho nữ Linh Kiếm
sư phải nhảy dựng lên, nàng cuống quýt điều tra lại, cuối cùng phát hiện rung động phát ra từ trong kiếm nang của mình! Nữ Linh Kiếm sư kinh hãi liền tranh thủ lấy ra Linh kiếm của mình, nàng lại thấy Linh kiếm đang
tự động rung lên, đây là Kiếm Linh đang gào thét!
Nữ Linh Kiếm sư không biết đã xảy ra chuyện gì, nàng còn tưởng việc
tu luyện của mình xảy ra vấn đề gì không tốt, vội vàng dùng tâm thần cảm ứng trấn an Kiếm Linh đang xao động. Nhưng giờ phút này Kiếm Linh dường như đã bỏ qua chủ nhân của mình, có một cảm xúc phấn khởi kích động
truyền ra từ bên trong Linh kiếm.
“Cái này…” Nữ Linh Kiếm sư không biết phải làm sao.
Nhưng rất nhanh, từ xung quanh đó có càng nhiều tiếng rung động hơn
nữa truyền đến, chỉ thấy kiếm nang của mười mấy Linh Kiếm sư lưu thủ ở
gần tường thành đồng thời rung lên. Một gã Linh Kiếm sư không rõ ràng
lắm chuyện gì đang xảy ra vội lấy ra Linh kiếm của mình, gã lại phát
hiện Linh kiếm của mình dường như đang mất kiểm soát, từ trong Linh kiếm truyền ra từng đợt rung động mãnh liệt.
Ông
Càng có nhiều hơn nữa âm thanh rung động từ trong nội thành truyền
tới, một gã Linh Kiếm sư kinh hãi lấy ra Linh kiếm của mình, gã nhìn
Linh kiếm của mình đang tự động rung lên. Rất nhanh, trên không cả tòa
Phục Long thành tràn ngập một hồi rung động mạnh, chúng hội tụ thành một hồi âm thanh lớn.
Ở trong đại điện, Lưu Chấn Huyên lấy ra Linh kiếm của mình, vẻ mặt gã ngưng trọng nhìn qua thân kiếm ngăm đen. Một cỗ linh áp kinh người
trong thân Linh kiếm truyền ra ngoài, có thể thấy được một đoàn linh thể ngưng tụ như thực thể từ trong thân kiếm hiển hiện ra ngoài. Thế nhưng
linh thể lại bị một tầng Tinh Quang quấn quanh, một bộ phận lớn khí tức
bị áp chế lại.
Linh kiếm Tam giai Siêu phẩm! Đây cũng là bội kiếm của Lưu Chấn
Huyên! Trong lúc chiến đấu gã rất ít khi sử dụng Linh kiếm của mình, bởi vì đẳng cấp Linh kiếm của gã rất cao, cho dù nó có bị phong ấn đại bộ
phận linh lực, nhưng cũng vẫn cực kì đáng sợ, với tu vi của mình, Lưu
Chấn Huyên không thể khống chế hoàn toàn uy lực của Linh kiếm. Nhưng giờ phút này, chuôi Linh kiếm này ngày thường vẫn hờ hững với gã đột nhiên
lại tạo ra phản ứng kịch liệt như thế, làm cho gã kinh dị không hiểu
được.
“Tố Quang, ngươi tại sao lại nổi điên lên làm gì vậy?” Lưu Chấn Huyên thì thào tự hỏi bản thân.
Đúng lúc này, từng tiếng kiếm minh đột nhiên vang vọng khắp tòa Phục
Long thành, ngay sau đó một cỗ linh tức đáng sợ nhanh chóng hội tụ lại
phía trên thành trì. Cuối cùng đạt đến một trình độ còn cao hơn cả “Tố
Quang kiếm” của Lưu Chấn Huyên.
“Đây là lực lượng gì vậy?” Lưu Chấn Huyên hoảng sợ đứng dậy. Gã không do dự chút nào lập tức chạy ra khỏi đại điện, liền đó lại nhìn thấy một màn làm cho gã khó mà quên được.