Sau khi giết chết ba con thú, nữ tử tóc lam hé mở miệng nhỏ thì một viên
Minh Châu linh quang rạng rỡ liền nhẹ nhàng bay ra, nữ tử tóc lam giơ
tay bắt lấy Linh châu kia rồi đặt ở ấn đường, một vòng linh quang dịu
dàng nhanh chóng khuếch tán ra. Sau một chốc nữ tử tóc lam mở đôi mắt
đẹp, trong mắt tràn đầy nét kinh sợ.
“Không thể cảm ứng? Đáng chết, người bắt Cửu muội nhất định là cực kì quen thuộc đối với Giao tộc! Lẽ nào là thám tử Nhân tộc mạo hiểm trà
trộn? Hay lại là thủ hạ của những gia tộc khác?”
“Đáng giận! Bất kể là ai, nếu đã động đến Giao nhân nhất tộc ta thì cũng nên chuẩn bị đón nhận lửa giận của Giao nhân nhất tộc!”
Trong đôi mắt đẹp của nữ tử tóc lam ẩn hiện lệ khí lành lạnh, khí tức điên cuồng của Yêu thú Tứ giai khuếch tán ở sâu trong nước. Trong phạm
vi vạn dặm, hầu như tất cả Yêu thú Hải tộc Tam giai và dưới Tam giai đều kinh hoàng bấn an.
Cảm thụ được khí tức đáng sợ này đã dần dần đi xa, Lưu Chấn Huyên nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo gã hơi đau đầu nhìn về phía thiếu nữ Giao nhân
dường như đã nghe lời ngồi bên kia. Chuyện này giống như một củ khoai
lang nóng bỏng tay! Ném thì ném không được, cầm thì lại càng thêm nguy
hiểm.
“Các ngươi tốt nhất là thả ta ra, nếu không thì Thất tỷ sẽ giết tất cả các ngươi đấy.” Thiếu nữ Giao nhân không chút sợ hãi nói.
Lưu Chấn Huyên cười hắc hắc nói: “Điều kiện tiên quyết là nàng phải
tìm được chúng ta đã, vả lại nếu thả ngươi ra nàng ta sẽ không giết
chúng ta sao?”
“Chỉ cần các ngươi chịu thả ta ra, ta cam đoan rằng Thất tỷ chẳng
những sẽ không làm khó dễ các ngươi mà còn dẫn các ngươi đến khu vực mà
Nhân tộc khống chế.”
“Được rồi, tiểu nha đầu ngươi tốt nhất là tự lo cho bản thân mình,
nếu như chúng ta trốn không thoát thì nhất định sẽ giết ngươi trước, hơn nữa còn là tiền dâm hậu sát!” Lưu Chấn Huyên tỏ vẻ hung ác nói.
Nào ngờ rằng thiếu nữ Giao nhân lại trợn mắt liếc gã, sau đó lại lắc lư cái đuôi cá cực đẹp của mình.
Lưu Chấn Huyên trợn mắt líu lưỡi nhìn cái đuôi cá của thiếu nữ Giao
nhân mà không nói nên lời, Liễu Chân đỏ mặt lườm gã một cái. Mạc Vấn
cũng hơi buồn cười, trải qua thời gian dài tâm tính dường như cũng đã
đạt được sự trầm tĩnh.
“Hắc hắc, ta lại quên rằng ngươi còn chưa có Hóa Hình.” Lưu Chấn Huyên xấu hổ cười cười.
Thiếu nữ Giao nhân hừ một tiếng: “Nếu như ta mà đã Hóa Hình thì nhất
định sẽ bắt ngươi mang về Sa hải Thâm Uyên làm ô-sin cả đời!”
“Ta đây sẽ đợi đến khi ngươi Hóa Hình.” Lưu Chấn Huyên thoáng đánh
giá thiếu nữ Giao nhân từ trên xuống dưới một cái: “Tuy rằng tiểu nha
đầu ngươi còn chưa có nẩy nở, thế nhưng nếu như mang ngươi về Nhân tộc
thì đoán chừng sẽ có rất nhiều Linh Kiếm sư cao giai tình nguyện trả giá cao để có ngươi. Nhất định có thể bán được giá rất cao!”
“Ngươi dám!” thiếu nữ Giao nhân trừng lớn đôi mắt màu xanh da trời
của mình, nhưng uy thế thực sự cũng không có bao nhiêu, trái lại còn
tăng thêm một chút nét đáng yêu.
“Cũng đúng, bán đi thì rất uổng hay là tự mình nuôi dưỡng không phải ý tồi, ta đang cần một đứa nha đầu dùng để bưng trà rót nước ấm giường,
cũng có thể tạm chấp nhận ngươi vào vị trí đó được.” Lưu Chấn Huyên cười một cách xấu xa nói.
Thiếu nữ Giao nhân làm sao có thể là đối thủ của Lưu Chấn Huyên,
miệng nhỏ mím lại, khóe mắt đã rưng rưng muốn khóc. Thế nhưng chuyện đó
ngược lại càng làm cho Lưu Chấn Huyên hoảng sợ: “Này này, ngươi không
nên khóc a! Ta sợ nhất là nữ nhân khóc, được rồi được rồi ta sẽ không
bán ngươi đi, chờ khi chúng ta an toàn quay về khu vực Nhân tộc khống
chế sẽ thả ngươi ra. Nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi nhất định phải
nghe lời! Bằng không thì, hừ hừ, ngươi chắc cũng nhìn thấy thủ đoạn của
vị huynh đệ kia của chúng ta, hắn chắc chắn sẽ không có thương hương
tiếc ngọc đâu. Hơn nữa đặc tính của Sát Lục kiếm khí ngươi cũng biết,
những vết thương do nó gây ra đều để lại sẹo, nếu như không may mắn để
lại trên mặt ngươi vài vết thì...”
Câu nói đó của Lưu Chấn Huyên quả nhiên đã có tác dụng, thiếu nữ Giao nhân sợ hãi thoáng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Mạc Vấn rồi ngoan ngoãn
gật đầu liên tục.
Thấy uy hiếp đã có tác dụng, nội tâm Lưu Chấn Huyên lại càng cực kỳ
bình tĩnh hỏi tiếp: “Ngươi tên gì? Phụ thân ngươi là vị Giao Vương nào
của Giao tộc?
“Ta gọi là Tịch Nhi, phụ thân ta là Hoán Hải Giao Vương Thương Khôn.”
“Thương Khôn? Con thứ ba của Giao Hoàng?” Trên mặt Lưu Chấn Huyên
hiện lên nét kinh ngạc, ban đầu còn tưởng rằng tiểu nha đầu này chỉ là
nhánh phụ của hoàng thất Giao tộc, nào ngờ lại là cháu ruột Giao Hoàng!
Chuyện này dường như có đôi chút vượt tầm kiềm soát.
Kiếm phủ vẫn tiếp tục ẩn núp đi về hướng nam, trên đường mật độ Yêu
thú rõ ràng đã tăng lên nhiều, bọn hắn chỉ cũng có cách càng thêm cẩn
thận từng chút từng chút một mà đi. Thiếu nữ Giao nhân hình như cũng đã
chấp nhận rồi, không còn khóc lóc náo loạn nữa mà ngược lại rất hào hứng ngắm nhìn cảnh tượng ven đường bên ngoài thông qua linh cấm Kiếm Phủ.
Điều này lại khiến cho Lưu Chấn Huyên và Mạc Vấn cảm thán thần kinh của
cô bé này không ổn định.
Đường đi dài dằng dặc, trốn ở bên trong Kiếm phủ, cũng không có hoạt
động gì giết thời gian, ngoài chuyện tu luyện đôi khi cũng cần phải trao đổi với nhau, vả lại lúc này có Mạc Vấn hiểu được trận pháp chi đạo,
cho nên ngoài sự kinh ngạc thì Lưu Chấn Huyên cũng cực kỳ mừng rỡ mà lôi kéo Mạc Vấn thảo luận nghiên cứu cấm trận chi đạo. Mạc Vấn là kẻ kiêm
tu nhiều loại cho nên cũng có ý định sửa sang, hoàn thiện một chút học
thức cấm trận của mình, bởi vậy có thể nói là cầu còn không được.
Kết quả là trong thời gian đi đường hai người dùng để nghiên cứu thảo luận về cấm trận chi đạo.
Tạo nghệ cấm trận của Lưu Chấn Huyên là cực kỳ cao thâm không thể
nghi ngờ, hơn nữa còn là do học tập một cách có hệ thống cho nên Mạc Vấn sau khi nói chuyện đã lập tức phát hiện những thiếu sót của mình, rất
nghiêm túc hỏi thăm những chỗ đáng ngờ khó hiểu. Mà Lưu Chấn Huyên cũng
không hề giấu giếm dùng hết khả năng giải thích một cách tường tận cho
Mạc Vấn. Cho nên trong một thời gian ngắn, lĩnh ngộ đối với cấm trận chi đạo của Mạc Vấn tăng đã được nâng lên một đoạn dài. Trái lại, căn cơ
của Mạc Vấn tuy rằng không bằng Lưu Chấn Huyên, nhưng tư tưởng lại rộng
rãi không hề bị truyền thống cấm đạo ràng buộc, có đôi chút suy nghĩ mới lạ cũng khiến cho Lưu Chấn Huyên có được rất nhiều sự gợi ý.
“Nguyên lý căn cứ của thiên hạ cấm pháp tổng cộng chia làm hai loại,
đó là Linh Cấm và Thần Cấm. Thường thấy nhất và sử dụng phổ biến nhất đó chính là Linh Cấm, chủ yếu nó dùng linh lực để làm cơ sở của cấm chế,
vì là lực lượng hữu hình cho nên Thiên Địa vạn vật đều có thể dùng nó để giải thích. Còn Thần Cấm lại lấy tinh thần lực làm căn cơ cấm pháp,
tinh thần là thứ hư vô mờ mịt mà tư tưởng thì lại không có chuyện gì là
không làm được, do đó Thần Cấm là một thứ cấm pháp trừu tượng, chủ yếu
nó dùng cho suy diễn và điều tiết khống chế, Linh Kiếm sư rất khó mà nắm giữ. Mạc huynh, ta thấy một ít ý tưởng cấm pháp của ngươi đều có khuynh hướng nghiêng về Thần Cấm, lẽ nào ngươi là Thần Cấm truyền thừa?” Rốt
cuộc Lưu Chấn Huyên đã nêu ra vấn đề nghi ngờ trong lòng bấy lâu.
Mạc Vấn trầm ngâm một chút: “Ta từng có được một bộ cấm pháp truyền thừa, dựa theo lời ngươi nói thì hẳn là Thần Cấm.”
“A? Đó là cấm chế gì?” Lưu Chấn Huyên có chút tò mò.
Mạc Vấn nhìn gã một chút rồi nói ra bốn chữ: “Diễn Tinh Thần Cấm.”
“Diễn Tinh Thần Cấm?!”
Lưu Chấn Huyên nhảy dựng lên, suýt chút nữa đầu đụng vào trần Kiếm
phủ, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Mạc huynh, ngươi cũng không thể nói giỡn
như vậy a.”
Kiếm nang bên hông Mạc Vấn chợt lóe, một bộ cấm phù Thủy Hành Diễn
Thiên Thần Giám nối đuôi bay ra, ở trong vòng tĩnh thất không lớn lắm
xếp lại thành một hàng ngũ huyền ảo lấp lánh vô số ánh sao, so với cấm
trận Tinh Quang của Lưu Chấn Huyên cực kỳ giống nhau.
“Diễn Tinh Thần Cấm! Đúng là Diễn Tinh Thần Cấm!”
Vẻ mặt của Lưu Chấn Huyên hoàn toàn ngây ngốc, rất lâu sau mới hít
một hơi thật sâu rồi nhì thoáng qua Mạc Vấn một cách phức tạp: “Mạc
huynh, có thể nào nói cho ta biết ngươi lấy được bộ cấm pháp này ở đâu
không?”
“Trong một chỗ di tích.” Mạc Vấn trả lời rất ngắn gọn.
“Ở chỗ nào?” Lưu Chấn Huyên khẩn trương gặng hỏi.
Mạc Vấn thoáng trầm ngâm một chút, trầm giọng nói: “Là một nơi rất xa, so với Chiến Trường Thâm Hải càng xa hơn nữa.”
“Được rồi, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, ngươi có thể có
được truyền thừa Diễn Tinh Thần Cấm cũng là cơ duyên của ngươi.” Lưu
Chấn Huyên lắc lắc đầu, thở dài: “Mạc huynh, thực không dám giấu giếm,
Diễn Tinh Thần Cấm là cấm pháp tổng cương bí truyền của sư môn ta, Đại
Diễn Thần Kiếm Quyết chắc là ngươi đã có nghe nói.”
“Đại Diễn Thần Kiếm Quyết... quả nhiên.” Mạc Vấn khẽ gật đầu, tuy rằng đã sớm có phán đoán nhưng rồi cuối cùng cũng đã xác nhận.
Lưu Chấn Huyên lại nói tiếp: “Sư môn của ta chính là Thiên Diễn Kiếm Tông Thiên Diễn đảo.”
“Ta thấy thủ pháp cấm chế của Mạc huynh còn rất nhiều chỗ trúc trắc,
xem ra Mạc huynh cũng chỉ đạt được cấm trận này nhưng lại không đạt được tâm pháp.”
Chuyện của Mạc Vấn thì chỉ có mình hắn hiểu, đạo cấm trận của hắn
hoàn toàn là tự học, Diễn Tinh Thần Cấm cũng chỉ là nhìn trái bầu mà vẽ
hồ lô. Rất giống như kiểu viết được một chữ nhưng mà lại không hề biết
thứ tự để viết chữ này ra sao, là viết từ dưới lên trên hay là viết bộ
thủ kia trước, tất cả những chuyện này hắn đều không hiểu rõ.
“Có thể gặp được Mạc huynh tức là có duyên, những ngày ở Huyết Hồn
Hải này đối với tiểu đệ là thời gian vui vẻ nhất, có thể kết bạn được
với Mạc huynh đó là may mắn của tiểu đệ. Tiểu đệ không hề có ý báo đáp
muốn đem tổng cương Diễn Tinh Thần Cấm tâm pháp tặng cho Mạc huynh.”
Lần này lại đến lượt Mạc Vấn giật mình, hắn rất nghiêm túc đánh giá
đối phương. Xem ra là đối phương cũng không phải nói đùa, đối phương
đúng thật là càng lúc lại càng nhìn không thấu rồi.
Sau đó Lưu Chấn Huyên đã thực sự truyền toàn bộ tâm pháp tổng cương
Diễn Tinh Thần Cấm cho Mạc Vấn, điều này trái lại làm cho Mạc Vấn có hơi ngượng ngùng, sau khi do dự đôi chút vẫn lấy ra một cái ngọc giản đưa
tới.
“Mạc huynh cũng có quà đáp lễ cho tiểu đệ ư? Lưu Chấn Huyên rất hứng
thú nhận lấy, nhưng mà động tác lại hơi có chút tùy ý bởi vì đối với
thân phận và kinh nghiệm từng trải của gã thì những thứ có thể làm cho
mình dao động đã rất ít.
Nhưng ngay sau khi linh thức của Lưu Chấn Huyên dò xét nội dung trong ngọc giản thì biểu hiện lại có hơi chút trầm xuống, sau nửa ngày gã thu hồi linh thức rồi kích động nhìn Mạc Vấn: “Mạc huynh, cái này, đây
là...”
“Ta may mắn bắt gặp một con Huyễn Tinh Loa Mẫu, đây là Thần Văn trên
hai cái râu trên đầu của nó, ta nghĩ có lẽ đối với Lưu huynh có chỗ trợ
giúp.” Mạc Vấn trả lời vô cùng lạnh nhạt.
“Có trợ giúp, trợ giúp rất lớn!” Bởi quá phấn khích mà lời nói của
Lưu Chấn Huyên có đôi chút lộn xộn: “Không ngờ, thật không thể ngờ Mạc
huynh lại có được thứ này, hắc hắc, Huyễn Tinh Loa Mẫu trời sinh Thần
Vân, có được nó là đã có thể hoàn thiện kiếm trận Huyễn Vi Trần của ta
thêm một bước rồi!”
Cả hai người đều vui vẻ, dùng vật đổi vật, Mạc Vấn đã có được thứ rất cần thiết đó là tâm pháp tổng cương Diễn Tinh Thần Cấm, song song đó
Lưu Chấn Huyên lại có được thứ hiếm thấy nhất trong giới Linh Kiếm sư là Cấm Văn Huyễn Tinh Loa Mẫu trời sinh. Sau khi đạt được chỗ tốt, hai
người lập tức mỗi người mỗi nghiên cứu vấn đề của riêng mình. Tuy rằng
trước kia Mạc Vấn có khả năng suy diễn rất cao, nhưng đây cũng chỉ là
mượn nhờ một ít quy tắc vận chuyển của Diễn Tinh Thần Cấm mà thôi cho
nên chỉ có thể suy diễn ra một số thứ rất thông thường. Ví dụ như đối
với cấm văn bên trên râu của Huyễn Tinh Loa Mẫu thì hắn không thể làm
được gì, nhưng khi có được tâm pháp tổng cương Diễn Tinh Thần Cấm thì
hắn hoàn toàn có thể nắm giữ được pháp tắc mà Diễn Tinh Thần Cấm suy
diễn ra. Kết quả là năng lực suy diễn đã tăng lên một mức độ mới!
Thời gian trôi qua rất nhanh đã cách lúc bắt cóc Tịch Nhi hơn sáu
tháng. Trong vòng sáu tháng hành trình bọn họ đã vượt qua hơn nửa Huyết
Hồn Hải nhưng vẫn còn cách xa Lạc Hải gần trăm vạn dặm, ước chừng nếu
muốn đi đến nơi thì cũng mất ít nhất nửa năm nữa.
“Mạc huynh, bên ngoài có biến.”
Lưu Chấn Huyên đột ngột truyền âm cho Mạc Vấn.
Mạc Vấn dừng tu hành ngay lập tức đứng lên đi về phía sảnh của Kiếm
phủ, xuyên qua phòng khách nhìn lên hình ảnh trên mặt ngọc bích truyền
đến có thể thấy được hình ảnh các loại Yêu thú Hải tộc xuất hiện dày
đặc, một đám tiếp một đám vội vàng lướt qua.
“Những Yêu thú này di chuyển như thế nhất định là có Yêu thú cấp cao
chỉ huy, lẽ nào phía trước đang có trận chiến?” Lưu Chấn Huyên nghi hoặc nói.
“Đi đến phía trước nhìn thì không phải là sẽ biết được hay sao?” Trái lại Giao nữ Tịch Nhi rất hào hứng nói.
Sau đó Kiếm phủ tiếp tục lặng lẽ ẩn nấp di chuyển theo đuôi một đám
Yêu thú Hải tộc cấp thấp, đi ở đằng sau thêm mấy trăm dặm nữa thì một
bức tranh liền hiện ra.
“Thật sự là xảy ra chiến tranh!” Nhìn cảnh tượng hiện ra trên ngọc bích, Lưu Chấn Huyên hơi giật mình.