“Tiểu thư xinh đẹp, tại hạ mang thành ý tới đây, nàng hãy cho ta biết phương
danh, lòng ta ngưỡng mộ nàng tựa trăng sáng, như biển cả mênh mông vô
cùng vô tận. Vẻ đẹp của nàng khiến ánh trăng phải hổ thẹn, biển cả phải
thất sắc, còn làm cho...”
Thanh âm lải nhải từ xa truyền đến, Mạc Vấn ngẩng đầu nhìn lại thì
thấy người trẻ tuổi tên Lưu Chấn Huyên đang đuổi theo sau lưng thiếu
niên không ngừng tán tỉnh. Trong đôi mắt thiếu niên hiện đầy vẻ xấu hổ
và tức giận, còn có phần bất đắc dĩ, buồn bực cắn răng thúc dục Phi Toa
Trục Lãng lướt đi, không hề để ý tới đối phương. Nhưng Lưu Chấn Huyên
không tức giận chút nào, miệng cứ lải nhải, ngữ điệu tán dương không
ngừng lặp lại, văn tài như hắn đoán chừng ở thế tục có thể khảo thủ công danh.
Mấy ngày nay, Lưu Chấn Huyên đều bám theo gã như cái đuôi. Thiếu niên cũng thành quen, chỉ là chưa bao giờ để ý tới, cũng chưa từng nói một
câu nào, khiến cho người khác còn tưởng gã là người câm.
“Ha ha! Mạc huynh, thật là trùng hợp.” Từ phía xa Lưu Chấn Huyên đã bắt chuyện với Mạc Vấn.
Mạc Vấn liếc nhìn bọn họ, hắn khẽ gật đầu rồi tiếp tục làm việc của mình.
Lưu Chấn Huyên lặng lẽ chú ý đến động tác của Mạc Vấn, trông thấy hắn bóp nát Hải Hồn Thảo rồi hấp thu sát khí bên trong, ánh mắt gã thoáng
hiện dị sắc, thầm nghĩ: “Thuật Ngoại Đan, không ngờ vẫn còn may mắn được thấy loại bí pháp cổ xưa này, đan điền của hắn rất cổ quái, ngay cả ta
cũng không thể nhìn thấu.”
Thiếu niên cũng nhìn thấy Mạc Vấn, ánh mắt lộ vẻ do dự, cuối cùng khẽ cắn môi xuyên thẳng về hướng Mạc Vấn.
Ánh mắt Lưu Chấn Huyên lấp lóe, không nói câu nào đi theo.
Thiếu niên đáp xuống cách Mạc Vấn vài chục trượng. Mạc Vấn lạnh lùng nhìn sang, trong mắt bắn ra sát cơ nhàn nhạt.
Với cảnh giới của thiếu niên hiện giờ không thể nào chịu nổi sát cơ
của Mạc Vấn, toàn thân run lên, mặt tái nhợt không còn chút máu, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi. Nhưng một lát sau được thay thế bởi vẻ quật cường, cắn
môi đứng đó không chịu lùi bước.
Cảm nhận được sát cơ ác liệt từ cái nhìn của Mạc Vấn, Lưu Chấn Huyên
biến sắc, ánh mắt hiện lên vẻ ngưng trọng. Sát cơ dường như ngưng tụ
thành thực chất không phải là thứ mà Linh Kiếm sư tu luyện Sát Lục Kiếm
Đạo bình thường có thể làm được. Gã không phải là chưa từng gặp qua
người tu luyện Sát Lục Kiếm Đạo nhưng chưa từng có ai phóng ra khí cơ
đáng sợ như Mạc Vấn.
Mạc Vấn chú ý đến thiếu niên một lát rồi hướng ánh mắt về phía Lưu Chấn Huyên, đây mới thật sự là người khiến hắn kiêng kị.
Lưu Chấn Huyên xấu hổ cười cười, ngừng lại bên ngoài cách Mạc Vấn hai mươi trượng, sau đó giang hai tay ra ý bảo mình không có ác ý.
Nhưng ánh mắt Mạc Vấn vẫn không đổi nhìn gã. Lưu Chấn Huyên bất đắc
dĩ đành phải lui về phía sau hơn năm mươi trượng, khí cơ Mạc Vấn phát ra mới dần thu liễm.
Lưu Chấn Huyên mặt ủ mày chau, chốc thì nhìn Mạc Vấn, chốc lại nhìn
sang thiếu niên một mực đi theo sau lưng Mạc Vấn khoảng mười trượng,
không biết phải làm sao.
Vẻ mặt thiếu niên có phần nhẹ nhõm, y quay đầu lại liếc nhìn Lưu Chấn Huyên, ánh mắt hiện lên vẻ giảo hoạt. Sau đó y vội vàng quay đầu lại
thay đổi thành vẻ lãnh đạm.
Ba người tiếp tục duy trì đội hình cổ quái như vậy du đãng dưới đáy
biển sâu. Bởi vì phải tìm kiếm Hải Hồn Thảo nên tốc độ của Mạc Vấn cũng
không nhanh, nhờ vậy thiếu niên mới có thể theo kịp.
Bất tri bất giác, mọi người đã đi vào một khu vực quái thạch lởm
chởm. Những tảng đá bị nước biển ăn mòn lồi lõm thành những hình thù kỳ
lạ lẳng lặng nằm yên trên lớp bùn dưới đáy biển, phía trên sinh trưởng
từng lùm hải tảo.
Ánh mắt Mạc Vấn sáng ngời, bởi vì ở nơi này chỉ bằng mắt thường hắn
cũng thấy rất nhiều Hải Hồn Thảo quấn chằng chịt xung quanh những tảng
đá.
Mạc Vấn vội tiến tới, bắt đầu trắng trợn thu thập Hải Hồn Thảo. Do
thời gian cấp bách nên hắn quyết định không hấp thu ngay mà nhổ sạch tận gốc rồi bỏ hết vào trong kiếm nang để sau này từ từ hấp thu.
“Á!”
Phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét sợ hãi, nhưng thanh âm lại cực kỳ thanh thúy dễ nghe.
Chỉ thấy tên thiếu niên kia ngã ngồi dưới đất, một chân bị kẹt trong
cái đầu lâu người trắng hếu. Mà do y giãy giụa làm cho lớp bùn ẩm ướt
dưới đáy biển bị khuấy động lộ ra một đống bạch cốt ở phía dưới, trong
đó có cả nhân loại và Yêu tộc.
Lưu Chấn Huyên ngồi xuống rút từ trong khe đá bên cạnh ra một đoạn
tàn kiếm bị ăn mòn nhìn không ra hình dạng, cười nói: “Thì ra là tàn
tích chiến trường, cô nương đừng sợ, những người này đã chết không biết
bao lâu rồi.”
“Ý!”
Lưu Chấn Huyên và Mạc Vấn đồng thời biến sắc nhìn xuống dưới chân.
Vài cái bóng đen nhỏ dài từ dưới đất chui lên như tia chớp đồng loạt
cuốn về phía ba người.
“Muốn chết!”
Lưu Chấn Huyên hừ lạnh một tiếng, linh quang vừa hiện trong tay đã
xuất hiện một thanh Linh kiếm, nhìn thì chậm nhưng thật ra cực nhanh
điểm về phía trước vài kiếm, cắt đứt ngay từng sợi dây leo màu đen.
Mạc Vấn thì càng nhanh gọn, hắn chỉ giơ tay bắn ra vài tia Sát Lục kiếm khí đã cắt đứt toàn bộ dây leo.
Chỉ có tên thiếu niên đang kinh hoàng kia bị dây leo màu đen cuốn lấy chân, sau đó lập tức bị kéo vào sâu trong thạch lâm, y sợ quá lại hét
toáng lên.
“Yêu nghiệt chớ làm càn!”
Hai mắt Lưu Chấn Huyên sáng rực lên, gã hăng hái quát to một tiếng
rồi bổ nhào tới. Nhưng đúng lúc gã vừa định lợi dụng ôm lấy thiếu niên
thì Linh kiếm trong tay cậu ta bỗng bắn ra một sợi hắc tuyến mảnh mai
cắt đứt sợi dây leo.
Từ sâu bên trong thạch lâm truyền ra tiếng kêu ghê rợn như hài nhi
khóc nỉ non, chỗ bị đứt của những sợi dây leo chảy ra huyết dịch màu
đen, chúng vùng vẫy vài lần rồi nhanh chóng rút vào trong bóng tối.
Sắc mặt Mạc Vấn và Lưu Chấn Huyên đều lộ vẻ bất ngờ, bọn họ hiểu rất
rõ độ cứng của dây leo, nếu như không có thực lực Kiếm Mạch hậu kỳ thì
đừng mong chặt đứt được. Còn tu vi của thiếu niên này rõ ràng chỉ là
Kiếm Mạch sơ kỳ, vậy mà có thể một kiếm cắt đứt.
Dường như thiếu niên đã kiệt sức, thân thể run rẩy đứng dựa vào một
tảng quái thạch, nhìn bộ dạng yếu ớt của y không chừng một cơn gió cũng
có thể thổi ngã.
Thân thể Lưu Chấn Huyên vừa động đã xuất hiện bên cạnh thiếu niên, gã nâng cằm đối phương rồi bỏ vào một viên Linh Đan, hơi trách cứ nói: “Tu vi chưa đủ đừng có tùy tiện sử dụng loại kiếm chiêu này.”
Thiếu niên vô lực kháng cự, chỉ còn cách trừng mắt mà nuốt viên Linh Đan xuống.
Lưu Chấn Huyên thấy thế, khẽ cười một tiếng rồi lui ra, để lại thiếu niên ngẩn ngơ đứng đó.
“Không ngờ ở đây lại có một con Hải Tiêu trú ngụ, thu phục nó sau này dùng để dò đường cũng không tệ. Mạc huynh có thể nhường ta một lần được không?” Lưu Chấn Huyên nhìn sang Mạc Vấn.
“Ta không có hứng thú.” Mạc Vấn lạnh nhạt nói.
“Đa tạ!” Lưu Chấn Huyên mỉm cười, gã lấy ra một chiếc Phi Toa hình
giọt nước rất xinh xắn, sau đó khẽ động thân bước lên. Phần đuôi Phi Toa lập tức phun ra một luồng lốc xoáy màu lam đẩy nó lao nhanh đi.
Chỉ một lúc sau, sâu trong thạch lâm bỗng truyền ra một tiếng kêu
hoảng sợ cùng vài tiếng nổ vang. Nước bùn đen như mực bị quấy động tản
ra tung tóe trong nước biển, sau đó mới dần dần bình tĩnh lại.
Một luồng sóng nước phóng đến, Lưu Chấn Huyên đã khống chế Phi Toa
xuất hiện cách đó không xa, trong tay của gã cầm một cái thú hạm hình
dạng giống như Thủy Tinh Ngọc Lâu. Xuyên qua lớp tinh thể trong suốt có
thể trông thấy một con Yêu thú giống như con sứa đang giương nanh múa
vuốt ở bên trong, hơn mười cái xúc tu liên tục quật lên vách tường thủy
tinh không ngừng.
“Chỉ là một con Hải Tiêu Nhất giai Trung vị chưa trưởng thành, nhưng
mà có còn hơn không. Mạc huynh, lần này ta nợ ngươi một cái nhân tình.”
Đúng lúc này, la bàn đeo bên hông ba người đồng thời tỏa ra linh quang yếu ớt.
Lưu Chấn Huyên nhíu mày: “Thật mất hứng, chưa chi đã gọi về.”
Mạc Vấn cũng dừng lại không tiếp tục tìm kiếm nữa, hắn không muốn đơn độc hành động quá mức. Hải Hồn Thảo trong Chiến Trường Thâm Hải còn rất nhiều, chỉ cần là nơi từng phát sinh qua đại chiến quy mô lớn đều là
nơi thích hợp để nó sinh trưởng, sau này sẽ còn nhiều cơ hội thu thập.
Rất nhanh ba người đã trở về nơi đóng quân. Gã Linh Kiếm sư Kiếm Mạch trung kỳ cũng bị phái đi cảnh giới kia cũng đã quay về. Nhưng hiện giờ
tại đây lại đang xảy ra một trường tranh chấp kịch liệt.
“Không thể đi được! Nơi đó chúng ta chưa nắm rõ, cũng không có bản đồ chỉ dẫn, đi sâu vào trong rất dễ lạc đường!” Người phản đối là một gã
Linh Kiếm sư Kiếm Cương sơ kỳ khác của tiểu đội.
Trác Dịch Thanh hừ lạnh một tiếng: “Hôm nay là phiên trực đầu tiên
của tiểu đội năm chúng ta, nếu mà quay về tay không, những tiểu đội khác sẽ nghĩ như thế nào về chúng ta?”
“Đến bây giờ chúng ta mới trực được một phần tư thời gian, sau này sẽ còn nhiều cơ hội, sao nhất định phải là lúc này? Lỡ gặp phải Linh Kiếm
sư của những trung đội khác thì sao? Xung đột mà xảy ra thì ai chịu
trách nhiệm?”
“Ta chịu trách nhiệm!” Trác Dịch Thanh bạo nộ, trừng mắt lạnh lẽo
nhìn gã Linh Kiếm sư kia: “Ta mới là tiểu đội trưởng đội năm chứ không
phải ngươi! Hành động lần này do ta quyết định! Ngươi dám kháng lệnh
sao?”
“Kháng lệnh thì sao?” Tên Linh Kiếm sư kia cũng bực tức, hắn là Linh
Kiếm sư Kiếm Cương kỳ, ở bên ngoài cũng có thân phận, sao mà chịu được
sự uy hiếp của Trác Dịch Thanh. Kiếm Cương sơ kỳ tuy thấp hơn Kiếm Cương trung kỳ một cấp độ nhưng muốn động đến hắn cũng không phải dễ.
“Ngươi muốn sai ai thì sai sao? Lão tử không phụng bồi!” Gã Linh Kiếm sư Kiếm Cương sơ kỳ vứt lại một câu rồi lấy ra Phi Toa Trục Lãng định
bỏ đi.
“Muốn chết!” Ánh mắt Trác Dịch Thanh hiện lên sát cơ, linh quang lóe lên trong tay bắn ra một màn quang điểm màu xanh.
Hơn mười quang điểm xanh nhạt rơi vào trong lớp bùn dưới đáy biển
cách đó không xa, chúng lập tức mọc rễ nảy mầm rồi nhanh chóng hóa thành những sợi dây leo, chỉ trong nháy mắt đã trải rộng phương viên vài chục trượng, sau đó còn nhanh chóng khuếch trương tiếp ra ngoài.
Một sợi dây leo giống như có sinh mạng giương nanh múa vuốt quấn về phía gã Linh Kiếm sư Kiếm Cương sơ kỳ kia.
Gã Linh Kiếm sư Kiếm Cương sơ kỳ đã không còn vẻ thong dong, thay vào đó là sự sợ hãi: “Quỷ Đằng Thâm Hải!”
Hắn lập tức nhảy lên Phi Toa định bỏ chạy, nhưng tốc độ của dây leo
còn nhanh hơn, thoáng chốc đã quấn lấy Phi Toa, sau đó lại càng có thêm
nhiều dây leo lao tới, tầng tầng lớp lớp quấn quanh Phi Toa.
“Chết tiệt!” Gã Linh Kiếm sư Kiếm Cương sơ kỳ tức giận gầm lên, vung Linh kiếm chém mạnh về phía dây leo.
Kiếm quang lập lòe nghiền nát dây leo bắn tung tóe ra bốn phía, nơi
bị cắt chảy ra chất lỏng sền sệt màu vàng nhạt hòa vào trong nước biển.
Lập tức vòng bảo hộ trong suốt của gã Linh Kiếm sư Kiếm Cương sơ kỳ dần
dần biến thành màu vàng.
Ánh mắt gã Linh Kiếm sư ngày càng hoảng sợ. Bởi vì màu vàng càng đậm
thì lớp bảo vệ tránh nước cũng dần đông cứng lại, sau đó dưới áp lực của nước biển xung quanh đã xuất hiện nhiều vết rạn nứt.
“Không! Trác huynh tha mạng! Ta chịu thua! Ta sẽ nghe theo lệnh của
ngươi!” Gã Linh Kiếm sư vội hô lên, không dám có thêm bất kỳ hành động
nào, bởi vì hiện giờ vòng bảo hộ đã trở nên cực kỳ yếu ớt, kiếm khí của
hắn cơ bản không thể nào xuyên ra bên ngoài. Nếu miễn cưỡng xuyên qua sẽ làm vòng bảo hộ tan vỡ, sau đó áp lực của nước biển sẽ mau chóng nghiền nát hắn.
“Hừ!” Ánh mắt Trác Dịch Thanh lạnh như băng không hề có ý định ngăn
lại, dây leo quỷ dị đang quấn quanh vòng bảo hộ của gã Linh Kiếm sư lập
tức mạnh mẽ siết chặt lại.
Âm thanh “răng rắc” vang lên, vòng bảo hộ tránh nước ngay lập tức vỡ
vụn, nước biển theo đó ào ào tràn vào tạo thành áp lực khủng khiếp ép
tới. Gã Linh Kiếm sư thấy vậy vội vàng phóng xuất kiếm quang phòng ngự,
nhưng mắt thường cũng có thể thấy kiếm quang phòng ngự của hắn như mì
vắt nhúng nước thoáng chốc đã vặn vẹo biến hình, cuối cùng bị mạnh mẽ ép ngược về lại cơ thể. Nước biển không còn trở ngại lập tức đánh thẳng
vào cơ thể hắn.
Phụt!
Gã Linh Kiếm sư Kiếm Cương sơ kỳ lập tức phun ra một ngụm máu tươi,
trước ngực vang lên tiếng xương rạn nứt, không biết đã có mấy cọng xương sườn bị ép gãy rồi. Nếu đổi lại là một gã Linh Kiếm sư Kiếm Mạch kỳ chỉ sợ sẽ trực tiếp bị nước biển ép chết.
Trác Dịch Thanh phất tay đánh ra một đạo linh ấn, dây leo quỷ dị đang sinh sôi lập tức dừng lại, rồi từ những rễ cây lớn nhất hắn rút ra mấy
đóa hoa, sau đó nụ hoa tách ra thành mười điểm linh quang xanh nhạt bay
vào lòng bàn tay của hắn. Tiếp đó dây leo đang lan tràn trong phương
viên mấy trăm trượng nhanh chóng héo rũ, cuối cùng thối rữa chìm vào lớp bùn dưới đáy biển sâu.
Gã Linh Kiếm sư Kiếm Cương sơ kỳ rốt cục cũng trì hoãn được một hơi,
vội vàng lấy ra một viên Giao Châu Tị Thủy khác khảm vào trong đai lưng, vòng bảo hộ lập tức hiện ra thay hắn chống đỡ.
“Bây giờ còn ai dị nghị nữa không?” Trác Dịch Thanh lạnh lùng đảo mắt qua mọi người, ánh mắt đặc biệt dừng lại trên người Mạc Vấn và Lưu Chấn Huyên một lát.
Lưu Chấn Huyên thản nhiên mỉm cười, khẽ nhún vai. Còn Mạc Vấn thì vẫn bình thản nhìn không ra cảm xúc gì, nhưng ánh mắt lạnh nhạt đó lại làm
cho Trác Dịch Thanh rùng mình.
“Hừ!” Trác Dịch Thanh khẽ hừ một tiếng, chuyển ánh mắt sang nơi khác. Đối với Mạc Vấn hắn luôn cẩn thận đề phòng, nhưng thủy chung vẫn không
nhìn thấu được thực hư của đối phương, bởi vậy mới không dám hành động
thiếu suy nghĩ.
“Bây giờ đi theo ta!”
Trác Dịch Thanh tế Phi Toa Trục Lãng ra dẫn đầu đoàn người tiến thẳng vào nơi sâu dưới đáy biển. Những người khác không dám chần chờ, vội
vàng đuổi theo, mà trong đó còn có cả gã Linh Kiếm sư Kiếm Cương sơ kỳ
bị trọng thương kia.
Lưu Chấn Huyên và Mạc Vấn đi cuối cùng, đến giờ hai người vẫn không
hiểu đã xảy ra chuyện gì. Lưu Chấn Huyên bám theo một gã Linh Kiếm sư
Kiếm Mạch hậu kỳ dò hỏi mới biết được, thì ra là khi đang nghỉ ngơi
trong rặng san hô mọi người bỗng phát hiện ra tung tích của một con Thứ
Bối Lục Quy Nhất giai Siêu vị, con Yêu thú khôn ngoan kịp bỏ chạy về
hướng phạm vi phòng tuyến của trung đội bốn, vì vậy mới xảy ra tranh
chấp. Trác Dịch Thanh vừa mới nhận chức, muốn sớm lập công, đương nhiên
không thể buông tha con Yêu thú Nhất giai Siêu vị này, nhưng gã Linh
Kiếm sư Kiếm Cương sơ kỳ kia lại không đồng ý, vì trên Chiến Trường Thâm Hải tùy tiện xông vào phạm vi phòng ngự của đội khác là việc đại kị, xử lý không tốt sẽ phát sinh xung đột đổ máu, hậu quả ra sao bọn họ đều
hiểu rõ.
“Đúng là thằng ngu!” Lưu Chấn Huyên lắc đầu khẽ than, không biết là
nói Trác Dịch Thanh hay là gã Linh Kiếm sư Kiếm Cương sơ kỳ kia, sau đó
truyền tới thiếu niên kia một luồng chấn động linh thức: “Lát nữa phải
đi theo sau lưng ta, cho dù chuyện gì xảy ra cũng không được rời xa quá
mười trượng.”
Thiếu niên kia khẽ giật mình, liếc nhìn Lưu Chấn Huyên, ánh mắt hiện
lên sự nghi vấn nhiều hơn là kháng cự. Lưu Chấn Huyên đối với phản ứng
của y chỉ mỉm cười, ánh mắt sâu sắc nhìn lại.
Một con quái vật khổng lồ to hơn chín trượng rất nhanh xuất hiện
trước tầm mắt mọi người, từ xa nhìn lại giống như một ngọn núi màu xanh
đang di chuyển.
“Chuẩn bị tốt Tị Độc Đan và Kiếm phù thuộc tính băng, trước tiên bao
vây tiêu hao thể lực của nó!” Hai mắt Trác Dịch Thanh sáng ngời, lập tức ra lệnh.
Thứ Bối Lục Quy dường như cũng phát hiện ra Linh Kiếm sư đang đuổi theo sau lưng liền tăng tốc lao đi.
Song phương một đuổi một chạy dưới đáy biển như chơi trò trốn tìm,
phút chốc đã xâm nhập vào sâu trong phòng tuyến của trung đội bốn, mà
khoảng cách giữa hai bên cũng đã thu hẹp lại.
Nhưng đúng lúc mọi người sắp đuổi kịp Thứ Bối Lục Quy thì phía trước
bỗng nhiên xuất hiện một phiến rong biển cổ quái màu đỏ phong kín toàn
bộ chu vi hơn mười dặm phía trước. Thứ Bối Lục Quy lập tức chui vào bên
trong biến mất vô tung vô ảnh.
“Xích tảo! Chết tiệt!”
Sắc mặt Trác Dịch Thanh tái nhợt, nhưng không chờ hắn chửi xong, một
tầng linh quang từ dưới chân bay lên lập tức bao phủ toàn bộ không gian
trong chu vi ngàn trượng xung quanh, bên ngoài tầng linh quang thấp
thoáng hiện ra vài bóng người.
“Đúng là một đám ngu ngốc, đội trưởng của các ngươi chưa nói là không được tùy tiện đi vào địa bàn của người khác sao?” Một giọng nói mỉa mai từ xa truyền tới.