“Thật thì sao mà không thì sao?” Mạc Vấn thản nhiên nói.
“Nếu là thật thì lão phu muốn thu mua lại cái mai rùa của con Huyền
Thủy Thiết Bối Quy kia, ngươi cho cái giá đi.” Hà Bác Đạt ngông nghênh
nói.
Ánh mắt Mạc Vấn lóe lên, hắn chậm rãi trả lời: “Muốn mua mai rùa của
Yêu thú cũng không phải chuyện không thể, nhưng ta muốn biết lí do ngươi mua nó?”
Hà Bác Đạt không kiên nhẫn, lão hừ một tiếng: “Đương nhiên là để luyện chế Kiếm phủ, nếu không thì ta mua nó làm cái gì chứ?”
Nội tâm Mạc Vấn khẽ động, Kiếm phủ, cũng tức là động phủ di động. Từ
sau khi lấy được thi thể Huyễn Tinh Loa Mẫu kia hắn đã có suy nghĩ như
vậy, nhưng động phủ di động nói thì đơn giản, thật ra để luyện chế được
lại là chuyện rất khó. Trong đó liên quan đến rất nhiều trận pháp không
gian luyện khí cùng với các loại kiến thức hệ thống phức tạp, chỉ cần
cân nhắc sai một điểm thôi là đã có thể ảnh hưởng đến cả tòa động phủ
rồi. Kiếm phủ cũng giống với Linh khí cỡ lớn như Phi Vũ Kiếm Thuyền, cần chú ý cân đối, không phải cứ tùy tiện tăng thêm mấy tầng kiếm trận cấm
chế là được đâu.
Nghe nói, giống như Phi Vũ Kiếm Thuyền, loại Linh khí động phủ di
động cỡ lớn như này đều cần trải qua hơn mười thậm chí cả trăm đời Đại
sư luyện khí thăm dò sửa chữa mới có thể hoàn thiện từng bước một, rồi
cố định tạo thành hệ thống bản vẽ cố định. Chỉ cần có được bản vẽ, rồi
nhìn vào đó thu thập tài liệu luyện chế là được, có thể nói là cực kì
tiện lợi. Tuy Mạc Vấn có được Linh cấm tuyệt diệu là Diễn Tâm Thần Cấm,
lại còn đạt tới tiêu chuẩn của Tông sư cấm trận, nhưng hắn cũng không
phải toàn năng, không tránh khỏi rơi vào hoàn cảnh không bột đố gột nên
hồ. Bản vẽ của Phi Vũ Kiếm Thuyền lúc còn ở Tử Vân Tinh Các thì còn dễ
nói, có thể tìm được ở tất cả các đại Kiếm Tông hoặc một vài Kiếm môn
đỉnh cấp, thậm chí ngay cả bản thân hắn cũng đã từng có một bản, nhưng
bản vẽ của động phủ di động thì lại cực kì hiếm thấy. Nguyên nhân là vì
trên đất liền rất khó để tìm được linh tài thích hợp cho việc luyện chế
động phủ di động cỡ lớn, hình thể của Yêu thú trên lục địa còn hơi nhỏ
một chút, không thể so sánh được với những con Yêu thú sâu trong đại
dương kia. Chỉ cần nhìn qua hình thể của Đại Hôi cùng hai con Yêu thú
Nhị giai Thượng vị hôm qua là có thể thấy được.
Mạc Vấn không ngờ rằng mới ngày thứ hai sau khi tiến vào hải ngoại đã gặp được một gã Linh Kiếm sư Kiếm Cương cảnh muốn luyện chế Kiếm phủ.
Một gã Linh Kiếm sư Kiếm Cương Viên Mãn đã có thể tự mình tìm kiếm sưu
tập tài liệu luyện chế, chẳng phải điều này đã nói lên việc bản vẽ Kiếm
phủ rất phổ biến ở hải ngoại hay sao?
Sự thật cũng giống như suy đoán của Mạc Vấn. Sâu trong hải dương
không thiếu những con Yêu thú có hình thể cực lớn, sau khi chết đi hài
cốt còn lại của chúng chính là tài liệu thích hợp nhất để luyện chế Kiếm phủ. Bởi vậy mà ở hải ngoại đã đạt đến một trình độ phát triển nhất
định trên phương diện Kiếm phủ. Ngày hôm nay, sau mấy ngàn năm, các loại công thức luyện chế Kiếm phủ đã tạo được một con đường riêng. Cũng
chính là do có sự tồn tại của Kiếm phủ mà Linh Kiếm sư nơi đây mới có
thể cắm rễ ở hải ngoại, chống lại Yêu thú hải dương nhiều vô cùng, tranh đoạt được một cơ hội sinh tồn phồn thịnh như vậy.
“Ta có thể bán mai rùa cho ngươi, nhưng ta muốn ngươi đưa cho ta một
phần bản vẽ luyện chế Kiếm phủ của ngươi.” Mạc Vấn nói thẳng.
Ánh mắt Hà Bác Đạt lóe lên: “Ngươi muốn bản vẽ Kiếm phủ của lão phu sao?”
Bản vẽ Kiếm phủ chính xác không phải đồ vật hiếm thấy ở hải ngoại,
nhưng đối với từng người, Linh Kiếm sư Kiếm Mạch kỳ căn bản là không có
tư cách cất giữ. Cho dù có cất giữ trong người thì cũng không có khả
năng thu thập đủ số lượng tài liệu kia. Dựa vào quy cách năng lực của
Kiếm phủ mà được chia thành bốn phẩm chất Thiên – Địa – Huyền – Hoàng,
bản vẽ Kiếm phủ mà Hà Bác Đạt có được này chính là một bản Kiếm phủ
Huyền phẩm. Tuy xếp hạng trong hàng ngũ Huyền phẩm thì nó cũng chỉ là
loại yếu nhất, nhưng công thủ toàn diện, nếu luyện chế thành công chưa
biết chừng còn có thể ngạnh kháng chống đỡ được công kích của Yêu thú
Tam giai Hạ vị.
Trầm ngâm một lúc lâu, trên mặt Hà Bác Đạt hiện ra một chút thản
nhiên: “Cho ngươi cũng được, thế nhưng lão phu cũng không đơn giản mà có được phần bản vẽ này, không thể cứ tùy tiện đưa cho ngươi được. Như vậy đi, lão phu cho ngươi thêm năm miếng Yêu đan Nhị giai Hạ vị, cái mai
rùa của Huyền Thủy Thiết Bối Quy kia sẽ là của lão phu.”
Mạc Vấn trực tiếp gật đầu: “Thành giao.”
“Đây là nguyên kiện bản vẽ Kiếm phủ, tự ngươi thác ấn lấy đi, không
lại nói lão phu lừa gạt ngươi.” Hà Bác Đạt cũng dứt khoát, trực tiếp ném ra một ngọc giản.
Mạc Vấn lấy ra một quả ngọc giản trống, thác ấn toàn bộ nội dung bên trong ngọc giản kia vào đó.
Giao dịch với Hà Bác Đạt không ngờ lại cực kì thuận lợi như thế. Đám
đệ tử xuất thân từ đại Kiếm Tông này, ngoại trừ việc tính tình hơi cao
ngạo không thể ở chung ra thì thật sự cũng không có biểu hiện độc ác
chút nào. Ngay cả bản thân Mạc Vấn cũng cảm thấy quá mức dễ dàng, theo
như ấn tượng của hắn về đám Linh Kiếm sư ở Tử Vân Tinh Các kia thì với
tình huống như này việc cậy mạnh chiếm đoạt sau đó giết người diệt khẩu
mới là chuyện bình thường. Hà Bác Đạt rất muốn cái mai rùa Huyền Thủy
Thiết Bối Quy của mình, nhưng lão lại không thể cậy mạnh được. Thứ nhất
là lão kiêng kỵ bối cảnh sau lưng Mạc Vấn, hơn nữa lão lại có một loại
kiêu ngạo của bản thân, cực kỳ khinh thường những hành vi kia. Có lẽ đây mới là khí khái của Linh Kiếm sư đấy, hoặc cũng có thể nói đó là nếp
sống xưa kia.
“Dương Hoa, nếu nguy cơ của các ngươi ở đây đã được giải trừ, vậy thì lão phu cũng không ở lại đây làm gì nữa, cáo từ.” Hà Bác Đạt đúng là
loại người tính tình nôn nóng, thu hoạch được mai rùa Huyền Thủy Thiết
Bối Quy xong lão liền rời đi ngay.
“Hà tiền bối muốn đi ngay sao? Không ở lại Cổ Mộng đảo thêm hai ngày thăm thú cảnh đẹp phong tình ở đây sao?” Dương Hoa giữ lại.
Hà Bác Đạt vểnh râu lên: “Công việc của lão phu đã ngập đến tận cổ
rồi, làm gì còn thời gian rảnh rỗi cơ chứ? Yên tâm đi, lão phu sẽ nhớ kỹ công lao chống cự thú triều lần này của Cổ Mộng đảo các ngươi, vài ngày nữa sẽ có thưởng xuống, các ngươi cứ yên tâm chờ đi. Còn cả tiểu tử
ngươi nữa.”
Hà Bác Đạt liếc mắt nhìn sang Mạc Vấn, lão cười hắc hắc nói: “Tiểu
gia hỏa nhà ngươi cũng không tệ, không kiêu ngạo không nóng nảy, rất
hiếm có đấy. Sau này ngươi đến Thủy Vân đảo, hãy báo ra danh tự của lão
phu, chỉ cần ngươi không đến vào tám ngày đại họa thì lão phu chắc chắn
sẽ ra tiếp đón ngươi!”
Mạc Vấn im lặng, đối phương đúng là đã đối đãi với hắn giống như thế hệ con cháu của lão mất rồi.
Mạc Vấn tiếp tục ở lại Cổ Mộng đảo một thời gian nữa, một là muốn
hiểu rõ thêm chút tin tức hải ngoại, làm quen với cách sinh hoạt ở hải
ngoại, để bản thân mình dung nhập vào cuộc sống nhanh hơn, hai là cũng
để chuẩn bị thêm một chút nữa cho bước tiếp theo của bản thân.
Trong thời gian này, Mạc Vấn cũng lấy ra bản vẽ Kiếm phủ mới thu được để nghiên cứu một chút. Đây là bản vẽ luyện chế một tòa Kiếm phủ tên là Thương Lãng, từ linh cấm hạch tâm, cấm trận chủ rồi đến các loại cấm
trận bố trí phụ trợ, cái gì cần thiết cũng có trong đó, cực kì tường
tận. Nhưng có một đặc điểm, đó là tất cả linh tài Kiếm phủ cần đến đều
phải là thuộc tính Thủy, nói cho cùng thì đây chính là một tòa Kiếm phủ
thuần hệ Thủy.
Nhưng những vấn đề này cũng không ảnh hưởng quá lớn với Mạc Vấn, hắn
muốn bản vẽ Kiếm phủ không phải để luyện chế ý nguyên theo đó, mà chỉ là muốn tìm hiểu cho rõ nguyên lí kết cấu cùng thủ pháp luyện chế của Kiếm phủ thôi. Sau đó chính hắn sẽ tự thiết kế sắp xếp ra một cái Kiếm phủ
phù hợp với Huyễn Tinh Loa Mẫu.
Đương nhiên, nếu muốn lấy Huyễn Tinh Loa Mẫu làm vật liệu chính để
luyện chế Kiếm phủ thì trước hết cũng phải hiểu thật rõ đặc tính chất
liệu của xác Huyễn Tinh Loa Mẫu đã, rồi mới có thể tiến hành sắp đặt
thiết kế. Biện pháp để phân biệt chất liệu thì miếng ngọc giản có kinh
nghiệm luyện khí Mạc Vấn lấy được ở Thiên Cơ động phủ trong Tử Linh Ảo
Cảnh có ghi lại, hắn dễ dàng đọc qua một lượt. Cuối cùng, khi nhận biết
được đặc tính chất liệu của Huyễn Tinh Loa Mẫu thì Mạc Vấn thấy đúng là
loại không thuộc tính và thần thuộc tính hiếm có. Không thuộc tính có
nghĩa là không có bất kì thuộc tính nào, có thể chịu tải bất kì thuộc
tính nào, nhưng đồng thời cũng sẽ không phát ra bất kì hiệu quả tăng
phúc nào, chôn xuống đất không bị mục nát, ngập trong nước không bị thấm ướt, lửa thiêu không cháy, Ngũ Hành bất xâm. Về phần thần thuộc tính
thì lại càng hiếm có hơn, có nghĩa là nó có thể chịu tải tác động của
sóng tinh thần, ví dụ như Linh Kiếm sư có thể kí phụ linh thức trên Linh kiếm, Linh kiếm chính là một loại chất liệu bán thần thuộc tính, linh
thức bám vào trên Linh kiếm không những có thể phát ra tác dụng ổn định
mà còn có thể được tăng phúc đến một mức độ nhất định.
Hiểu rõ được đặc tính chất liệu của Huyễn Tinh Loa Mẫu, trong nội tâm Mạc Vấn đang dần xuất hiện một chút phân vân.
Ngày thứ bảy Mạc Vấn ở trên Cổ Mộng đảo, sứ giả Thủy Vân đảo lại đến
một lần nữa, nhưng lần này chỉ có hai gã trưởng lão chấp sự Kiếm Cương
sơ kỳ của Thủy Vân Kiếm Tông mà thôi. Bọn họ mang đến đây các loại ban
thưởng liên quan đến sự tình chống cự thú triều của Cổ Mộng đảo.
Mà Mạc Vấn thì lại bất ngờ nổi tiếng, đứng đầu trên bảng công huân!