Phương Hạo nhấp một ngụm linh trà: “Âu Dương sư điệt, trưởng bối trong nhà vẫn khỏe cả chứ?”
Âu Dương Lâm ngồi bên dưới cẩn thận đáp: “Không dám lừa gạt sư bá,
phụ thân và tổ phụ của con vẫn thường đi ra ngoài dạo chơi, vì thế con
vẫn thường sống một mình.”
Phương Hạo nhăn mày: “Bổn tọa cũng có nghe nói tới truyền thống của
Mặc Kiếm môn các ngươi, hình như sau khi trưởng thành các ngươi đều sẽ
phải rời khỏi Mặc cốc để tự mình rèn luyện cả đời, không có chuyện ngoài ý muốn tuyệt đối không được trở về. Không biết là thật hay giả vậy?”
Âu Dương Lâm gật đầu nói: “Là thật, trừ khi tổ chức đại hôn lễ cần
phải tế bái tổ tiên. Tuy nhiên cũng không được phép ở lại Mặc cốc quá ba năm, ngay sau khi có con nối dõi phải lập tức rời đi.”
“Ba năm? Chỉ có ba năm, vậy thì ngươi làm sao có thể lo cho Nguyệt
Nhi? Làm sao có thể khiến cho bổn tọa yên tâm đây?” Phương Hạo đập mạnh
chén trà lên bàn.
Âm Dương Lâm lộ ra vẻ xấu hổ, hắn hít sâu rồi nói: “Vãn bối hoàn toàn thật lòng với Nguyệt Ảnh, kính mong tiền bối thành toàn!”
“Thật lòng? Thật lòng thì sao? Ngươi còn không thể cam đoan sẽ sống
bên cạnh thê nhi của mình cả đời thì còn nói thật lòng làm gì?” Phương
Hạo vung tay nói: “Ngươi đi đi, ta không đồng ý hôn sự của ngươi và
Nguyệt Ảnh!”
“Đi đi, Từ Huệ đồng ý cũng không có ý nghĩa gì đâu, bổn tọa dù có
phải liều mạng vứt bỏ thể diện cũng sẽ phải ngăn thị làm chuyện sai lầm
này!” Phương Hạo lạnh lùng nói.
Âu Dương Lâm há to miệng, tiếp đó thở dài xoay người đi khỏi động phủ.
“Láo toét! Muốn cho một tên như vậy làm con rể Dục Kiếm môn chúng ta
sao? Chẳng những Dục Kiếm môn ta không thu được bất kì trợ giúp nào
ngược lại còn mất đi một đệ tử tinh anh! Vậy còn nói gì đến gây dựng lại Kiếm môn cơ chứ? Làm sao có thể chứ!” Phương Hạo chưa nguôi giận, hất
tung hết ấm chén xuống đất khiến chúng đều vỡ nát.
“Phương trưởng lão, thật là người nóng tính.” Một giọng nói truyền tới từ bên ngoài động phủ.
Từ Huệ mang theo vẻ mặt lạnh lùng tiến vào.
Phương Hạo đứng dậy quát: “Từ Huệ, Từ Chưởng giáo! Rốt cuộc ngươi định làm gì?”
Từ Huệ lạnh lùng đáp lại: “Ta cũng không có ý gì, ta chỉ không muốn
Nguyệt Ảnh trở thành công cụ để các ngươi tranh quyền đoạt lợi! Hiện
giờ, La Âm Sơn đã chết, các ngươi không thể ôm đùi La gia được nữa nên
đổi ý quay sang Ma Phàm! Đệ tử của Từ Huệ ta lại rẻ mạt vậy sao? Để các
ngươi tùy ý chơi đùa sao?”
“Từ trưởng lão, ngươi nên dùng từ thật cẩn thận! Ta tùy ý chơi đùa
cái gì? Chúng ta chỉ là quan tâm tới hôn sự của tiểu bối, thay nó chọn
ra một vị hôn phu thích hợp nhất. Âu Dương Lâm sao có thể so với Ma Phàm chứ? Ma Phàm muốn có thầy giỏi thì có thầy giỏi, muốn gia thế có gia
thế, Âu Dương Lâm thì có cái gì nào? Chỉ dựa vào nửa chiêu thắng được ở
Tiềm Long Luận Kiếm Đại Hội sao?” Phương Hạo lạnh lùng đáp trả.
Từ Huệ cười lạnh: “Âu Dương Lâm không có bất cứ thứ gì cả, nhưng ít
ra hắn thật lòng yêu Nguyệt Ảnh, chỉ cần như vậy là đủ để ta gả Nguyệt
Ảnh cho hắn!”
“Thật lòng thì có tác dụng gì? Từ trưởng lão, làm người không nên ích kỉ như vậy! Đám người Dục Kiếm môn chúng ta đã sống trong Linh Dục Kiếm Tông này bao lâu rồi? Khó khăn lắm mới có cơ hội để gia nhập tầng lớp
hạch tâm của Linh Dục Kiếm Tông như thế này, ngươi đừng nên lãng phí
chứ!”
“Ta ích kỉ? Đúng là trắng trợn nhất thiên hạ mà! Vì lấy lòng kẻ khác
mà bán đứng sư điệt của mình, trên đời còn có người vô liêm sỉ như các
ngươi sao! Bổn tọa cũng không thèm tranh cãi với ngươi nữa, Nguyệt Ảnh
là đồ đệ của ta, hôn sự của nàng do ta làm chủ! Các ngươi có phản đối
cũng vô dụng!”
Từ Huệ tức giận hừ lạnh, quay lưng bỏ đi.
Đến khi trở về động phủ của mình thì Từ Huệ vẫn chưa nguôi giận,
trong lòng cũng có chút đau xót. Ở Dục Kiếm môn, bà là Chưởng môn một
phái, không ai dám khiêu chiến quyền uy tôn sư Chưởng giáo và thực lực
Kiếm Cương hậu kì đỉnh phong của bà. Vậy mà từ khi tới Linh Dục Kiếm
Tông này, ánh sáng rực rỡ của Chưởng giáo Dục Kiếm môn đã hoàn toàn biến mất, tên Phương Hạo cùng một đám vốn là trưởng lão Dục Kiếm môn nay tự
nhiên đều trở thành trưởng lão Nội Môn bình thường của Linh Dục Kiếm
Tông, cũng không còn e ngại gì mình nữa. Hắn suốt ngày tính kế với những trưởng lão khác, không từ bất cứ thủ đoạn nào để giành lấy quyền lực,
nếu không phải vẫn còn cái uy của Chưởng môn thì có lẽ hắn cũng đã có âm mưu gì đó với bà rồi!
“Người đâu, mau đi mời Âu Dương kiếm hữu tới đây!”
“Vâng thưa trưởng lão!” Bên ngoài động phủ vang lên tiếng hô vâng lời.
Một lúc sau, Âu Dương Lâm đã xuất hiện bên trong động phủ.
“Vãn bối bái kiến tiền bối!”
Từ Huệ phất tay: “Không cần đa lễ, ngươi cũng đã đạt đến cảnh giới
Kiếm Cương, hoàn toàn có thể nói chuyện ngang hàng với ta, ngồi xuống
đi!”
“Vãn bối không dám!” Âu Dương Lâm cung kính đáp.
“Bỏ đi, không nói chuyện đó nữa. Lần này tìm ngươi là muốn nói cho
ngươi biết không cần phải lo lắng quá, trời sụp có ta đỡ, ngươi cứ am
tâm tu luyện đi. Ngươi có thể cầm lệnh bài của ta tới Tư Lý điện lãnh
các vật dụng cần thiết cho tu luyện, mọi chi phí cứ tính cho ta. Đợi đến khi Nguyệt Ảnh xuất quan, thì sẽ gả cho ngươi. Lúc đó ngươi hãy mang nó chạy đi càng xa càng tốt!”
“Tiền bối...” Âu Dương Lâm há to miệng, ánh mắt hiện ra vẻ cảm động.
“Ngươi không cần cảm tạ ta sớm vậy. Có lời này ta phải nói trước, ta
có thể giao Nguyệt Ảnh cho ngươi, nhưng quyết định thế nào là quyền của
nàng, ngươi không được phép ép buộc. Nếu không dù ngươi có trốn tới chân trời góc bể thì ta cũng sẽ đuổi theo ngươi!” Giọng nói của Từ Huệ bỗng
nghiêm khắc hẳn lên.
Âu Dương Lâm nghiêm mặt đáp: “Tiền bối... Không, sư tôn yên tâm, con
biết nên làm thế nào. Chưa bao giờ có người con dâu nào của Âu Dương gia bị ép cưới cả, con sẽ đợi nàng hồi tâm chuyển ý.”
Vẻ mặt Từ Huệ cũng bình thường trở lại, bà chăm chú quan sát hắn một
lúc rồi nói: “Hi vọng ngươi có thể thực hiện như lời mình nói.”
Tiểu Nam sơn, Chung Tú Nhi đã sớm kết thúc việc tu luyện nên bắt đầu
tiện tay dọn dẹp lại Dược Viên nhỏ trước ngôi nhà gỗ. Đó cũng chính là
nhiệm vụ hàng ngày của nàng. Mảnh Dược Viên này không chỉ do Tiểu Nguyệt sư tỷ giao lại cho nàng mà còn là nơi nàng có đôi điều vướng bận với
người kia.
Thời gian hai năm đã khiến vẻ mặt ngây thơ của thiếu nữ này thay đổi
không ít, hơn nữa đã khiến cô có dáng dấp của một cô nương duyên dáng.
Tu vi lúc này của nàng cũng đã là Kiếm Mạch sơ kì, hoàn toàn bỏ xa đám
bạn cùng lứa.
Sau khi dọn xong cỏ dại trong Dược Viên, trên trán Chung Tú Nhi cũng
đã lấm chấm mồ hôi, nàng dùng ống tay áo lau qua, cũng không nề hà bùn
đất sẽ vương trên trán. Đột nhiên có một tiếng động nhỏ vang lên từ phía sau, nàng chợt cười, hai mắt nheo lại thành hình lưỡi liềm: “A bảo,
ngươi lại không ngoan rồi, lại muốn ra ngoài ăn vụng gì sao?”
Nói xong liền lập tức quay đầu, nhưng khi thấy một bóng người đang
lẳng lặng đứng đó không biết từ bao giờ thì nàng khẽ hô lên một tiếng,
đến khi nhìn rõ gương mặt kia thì tiếng hô ấy lại như bị nghẹn đi.
Trong mắt nàng lộ ra vẻ vui sướng, lại có chút nghi ngờ, nàng đưa tay véo mặt mình một cái, khi thấy đau thì mới vui mừng hét lên, như một
chú nai nhỏ lao vào trong lồng ngực Mạc Vấn. Nhưng khi lao được nửa
đường, nàng dường như đã nhận ra điều gì đó nên vội dừng lại, gương mặt
cũng hồng lên, vừa xấu hổ vừa do dự hỏi: “Là huynh phải không?”
Mạc Vấn gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ nhu hòa: “A Tú, ta đã trở về đây.”
Đôi mắt của A Tú lập tức đỏ lên: “Sư huynh, A Tú rất nhớ huynh.”
Mạc Vấn vuốt đầu nàng, nhưng hắn chợt nhận ra nàng đã cao hơn rất nhiều, gần như đỉnh đầu đã chạm tới mũi của mình.
“Muội tu luyện cũng không tồi, nếu không có gì bất ngờ thì có lẽ đến
năm sau là có thể tiến vào Kiếm Mạch trung kì. Xem ra trong lúc ta vắng
mặt muội đã rất chăm chỉ tập luyện.”
Gương mặt A Tú lại càng đỏ lên: “A Tú ngốc lắm, tu luyện mãi vẫn kém.”
Nói xong, dường như chợt nhớ tới điều gì, nàng vội vàng hỏi: “Sư huynh, sao huynh có thể vào trong này?”