“Hai ngươi đứng lại đó!” Đại phu nhân từ một bên đi tới, quát, “Ở sau lưng
lén lút nói xấu tiểu thư nhà mình, không sợ bị người khác nghe thấy à!
Trong tay các ngươi đang cầm thứ gì?”
“Dạ không, không có gì!” Hai nha hoàn giấu thuốc ra sau lưng, sợ hãi nói.
“Đưa đây!” Ánh mắt Đại phu nhân lạnh thấu xương nhìn các nàng, “Các ngươi dám cãi lời của bản phu nhân ư?”
Hai nha hoàn đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng, bất đắc dĩ giao thuốc cho Đại phu nhân.
Lúc này, Lưu quản gia tiến đến báo, nói Dịch Khôn Cung truyền tin đến, ba
ngày sau báo Đại phu nhân dẫn theo ba vị tiểu thư cùng công tử tiến cung dự tiệc Trùng Cửu. Đại phu nhân nhẩm tính, nhất định không thể để cho
nha đầu thối đó bỏ đưa bé trước tiệc Trùng Cửu được, bà phải ở trong
tiệc Trùng Cửu tố giác chuyện này, bố cáo cho người trong thiên hạ biết.
Bà đi theo hai nha hoàn vào Trục Nguyệt Hiên, thấy Gia Cát Linh Ẩn ảo não
ngồi trong sân, bà bước đến thân thiết nói với nàng: “Linh nhi, sao con
hồ đồ vậy? Ba ngày sau là tiệc Trùng Cửu, bây giờ con bỏ đứa bé, đến lúc đó vẫn chưa hồi phục sức khỏe, chắc chắn sẽ bị Hoàng hậu nương nương
nhìn ra manh mối.”
“Mẹ, vậy con nên làm gì?”
Trong lòng Đại phu nhân cười lạnh, không phải ngày thường ngươi thông minh
hơn người sao? Hiện giờ cùng đường rồi à, “Nghe lời mẹ, mấy ngày này
đừng gấp, qua tiệc Trùng Cửu rồi làm cũng không muộn! Đến lúc đó mẹ tìm
đại phu giỏi cho con, dù sao thì bây giờ con cũng phải điều dưỡng sức
khỏe cho tốt.”
“Đa tạ mẹ nhắc nhở, nếu Hoàng hậu nhìn ra thì tình hình rất tệ.”
“Đúng đó.” Đại phu nhân kéo tay nàng, thân thiết nói, “Con yên tâm, chuyện này cứ giao cho mẹ.”
“Khiến mẹ thêm phiền rồi.”
“Nói gì vậy? Con là con gái mẹ, mẹ không thương con thì thương ai? Tuy rằng
ngày thường mẹ có yêu cầu con nghiêm khắc, nhưng tóm lại là chỉ muốn tốt cho con! Trong lòng mẹ vẫn luôn thương con mà!” Đại phu nhân nghĩ một
đằng nói một nẻo, vì để dỗ dành Gia Cát Linh Ẩn, bà chấp chấp việc khi
nói ra những lời này cũng khiến chính bà cảm thấy ghê tởm.
“Con sẽ nghe lời mẹ. Sau tiệc Trùng Cửu rồi tính!”
“Ừm, vậy con đi nghỉ đi. Mẹ về trước, nhất định phải nhớ lời mẹ nói, không được tự ý quyết định.”
“Con biết rồi, mẹ yên tâm đi.”
Ra khỏi Trục Nguyệt Hiên, lo lắng đây là quỷ kế đùa giỡn của Gia Cát Linh
Ẩn, bà đặc biệt ra ngoài tìm một hiệu thuốc bắc, để chưởng quầy xem lại
thuốc kia, chưởng quầy xác nhận đây là thuốc bỏ thai. Thế nhưng, bà vẫn
chưa an tâm, lại mời một đại phu về phủ, để bắt mạch cho Gia Cát Linh
Ẩn.
Mộc Tê nhìn Đại phu nhân khó xử: “Phu nhân, tiểu thư không thích người lạ,
đại phu này đến xem mạch cho tiểu thư, nô tì sợ tiểu thư không vui.”
“Chỉ xem mạch thôi mà, có quan trọng gì đâu?” Đại phu nhân không vui nói, “Đừng chống chế nữa.”
“Phu nhân…” Mộc Tê chau mày, “Xin phu nhân và đại phu chờ một chút, nô tỳ đi vào báo với tiểu thư trước, khuyên nhủ tiểu thư, dù sao phu nhân cũng
là vì muốn tốt cho tiểu thư.”
“Ngươi mau đi đi.”
Một lát sau, Mộc Tê từ trong đi ra, nói: “Phu nhân, tiểu thư nói xem mạch không sao, mời đại phu vào.”
“Đúng là nhiều chuyện quá!” Đại phu nhân trừng mắt liếc Mộc Tê, tức giận nói.
Đại phu nhân và đại phu cùng bước vào phòng của Gia Cát Linh Ẩn, thấy màn
được thả xuống, người bên trong cũng dùng chăn trùm kín đầu, chỉ chìa
một cánh tay ra ngoài.
“Phu nhân, tâm trạng tiểu thư không tốt, không muốn gặp người lạ.” Mộc Tê giải thích.
“Không sao.” Đại phu nhân nói với đại phu, “Đại phu, mời xem mạch.”
Mộc Tê lấy ghế đến cho đại phu, để ông ngồi xuống. Sau khi đại phu ngồi
xuống, hai ngón tay chạm vào mạch đập nơi cổ tay, hơi nheo mắt lại, cẩn
thận tỉ mỉ chẩn mạch.
Sau một lát, đại phu rút tay về, nói với Đại phu nhân: “Phu nhân, lão phu chắc chắn, tiểu thư quả thực có hỷ mạch.”
“Đại phu chắc chứ? Có thể nào nhầm lẫn không?”
“Nếu phu nhân lo lắng, lão phu sẽ thử lại lần nữa.” Đại phu lại bắt vào mạch đập của Gia Cát Linh Ẩn, nói vô cùng chắc chắn, “Phu nhân, không sai
được đâu, vô cùng xác định. Nếu phu nhân không tin thì hãy đi tìm đại
phu khác thử xem.”
“Không cần.” Trên mặt Đại phu nhân tươi cười, “Ta đương nhiên tin lời đại phu, phiền ông rồi, đây là thù lao của ông.”
Đại phu nhận lấy bạc của Đại phu nhân, nói đa tạ, rồi ra khỏi Trục Nguyệt Hiên.
Bấy giờ Đại phu nhân mới yên tâm, xem ra nha đầu kia quả thực không giở trò đùa bỡn mình, quả thật là có thai. Trời tạo nghiệt, có thể tha, tự tạo
nghiệt, không thể sống; nha đầu thối, ngay cả ông trời cũng muốn thu
phục ngươi. Tiệc Trùng Cửu, còn đến hai ngày nữa, đúng là lâu quá rồi.
Buổi tối của hai ngày sau, trong cung vô cùng náo nhiệt, phàm là quan viên
nhất phẩm đều đến tham dự. Tết Trùng Cửu là một ngày hội trọng đại của
nước Lăng Nguyệt, Trùng Cửu hàng năm, Hoàng hậu đều thiết yến, mở tiệc
chiêu đãi quan viên nhất phẩm cùng gia quyến của họ. Gia Cát Linh Ẩn
chính là biết thói quen này của bà, nên mới nghĩ ra kế sách kia, tối
nay, Đại phu nhân nhất định sẽ có hành động.
“Linh nhi, con nói ít một chút, cố gắng đừng để người khác chú ý, biết chưa?” Trên đường tiến cung, Đại phu nhân căn dặn nàng.
“Dạ.”
Đại phu nhân dẫn các con đi vào Dịch Khôn Cung, Sở Lăng Thiên đã đến trước, y nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn liền bước đến, nắm lấy tay nàng.
Thấy Như Phong ngó dáo dát, hình như đang tìm người, Sở Lăng Thiên đến bên
cạnh y, khẽ nói: “Tướng quân Như Phong, quận chúa Cẩm Phàm ở trong điện
đó.”
“Thất điện hạ…” Như Phong mỉm cười ngượng ngùng, “Đa tạ Thất điện hạ…”
“Đến đây.” Đang nói, thấy Trần Cẩm Phàm vừa lúc đang đi tới, Gia Cát Linh Ẩn nói với Như Phong, “Đại ca, quận chúa Cẩm Phàm ở đó kìa, mau lên!”
Như Phong gãi đầu mất tự nhiên, ngượng ngùng đi qua: “Tham kiến quận chúa Cẩm Phàm, quận chúa… có khỏe không?”
“Tham kiến Như Phong tướng quân.” Trần Cẩm Phàm nhìn thấy Như Phong, tim đập
thình thịch, nàng dịu dàng nói, “Ta khỏe, đa tạ tướng quân. Người khỏe
không?”
“Khỏe.” Như Phong thật thà gật đầu.
Hai người đứng sóng đôi, không biết nên nói gì, bầu không khí có chút ngượng ngập.
Gia Cát Linh Ẩn nhìn không được, thầm nghĩ ở chiến trường đại ca đối mặt
với hàng vạn quân địch cũng không chùn bước, ở trước mặt quận chúa lại
mất tự nhiên như thế, xem ra quả thực là thích quận chúa. Nàng đi qua,
hành lễ với Trần Cẩm Phàm: “Tham kiến quận chúa.”
“Tam tiểu thư…” Trần Cẩm Phàm nắm tay nàng, mỉm cười vui vẻ, “Chúng ta lại gặp nhau.”
“Ừm…” Gia Cát Linh Ẩn nhìn chằm chằm khăn tay của Trần Cẩm Phàm, nói, “Khăn tay thêu của quận chúa trông thật đẹp.”
“Ngươi thích không? Vậy tặng cho ngươi.” Trần Cẩm Phàm hào phóng tặng khăn tay cho Gia Cát Linh Ẩn, “Quay về ta sẽ lại tặng ngươi thêm mấy cái.”
“Ta thích.” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ xảo quyệt,
“Nhưng mà, quận chúa à, người xem đại ca ta ngày thường quá sơ ý rồi,
trên mặt dính bẩn mà cũng không biết lau.” Nàng dùng khăn tay của Trần
Cẩm Phàm lau lên mặt Như Phong, nói: “Chi bằng quận chúa tặng khăn tay
này cho đại ca đi, huynh ấy còn cần hơn cả ta nữa.”
“Ta…” Trần Cẩm Phàm nhìn ra Gia Cát Linh Ẩn đang giở trò, trong lòng lại cảm
thấy ngọt ngào, “Dù sao cũng đã tặng cho Tam tiểu thư, ngươi tự làm chủ
là được.”
Gia Cát Linh Ẩn nhét khăn tay vào tay Như Phong, mỉm cười nhéo cánh tay y, “Đại ca, còn không đa tạ quận chúa.”
Như Phong khẽ vuốt khăn tay mềm mại, trái tim như bị hòa tan, y cẩn thận nhét khăn tay vào trong ngực: “Đa tạ quận chúa.”
Trần Cẩm Phàm cúi đầu, bóng đêm cũng không giấu được hai rặng mây đỏ trên má nàng: “Như Phong tướng quân thích là được rồi.”
“Thích, ta thích.” Như Phong vội nói.
“Được rồi, mau vào chỗ đi, đợi lát nữa Hoàng thượng và nương nương sẽ đến.” Trần Cẩm Phàm nói.
“Ừm.” Mọi người gật đầu, tìm chỗ ngồi của mình, ngồi xuống.
Mọi người lập tức đứng lên, hành lễ với ba người cao cao tại thượng.
“Bình thân.” Sở Kim Triêu cao giọng nói, “Hôm nay Hoàng hậu mở tiệc Trùng Cửu, tất cả mọi người cứ thả lỏng, không cần câu nệ.”
“Tạ Hoàng thượng.”
“Gia Cát tam nha đầu có đến không?” Vừa ngồi xuống, Sở Kim Triêu liền hỏi.
Gia Cát Linh Ẩn đi tới, quỳ xuống hành lễ: “Thần nữ tham kiến Hoàng thượng.”
“Tam nha đầu không cần đa lễ.” Nàng đã giành không ít thể diện cho nước Lăng Nguyệt trong Lục Quốc Đại Điển, nước Lăng Nguyệt cuối cùng cũng thắng
lợi, nàng không thể không có công, “Tam nha đầu, Thiên nhi có ăn hiếp
con không?”
“Hồi bẩm Hoàng thượng, Thất điện hạ đối đãi với thần nữ rất tốt, chưa bao giờ ức hiếp thần nữ.”
“Vậy là tốt!” Sở Kim Triêu cười nói, “Nếu nó ức hiếp con, con phải nói với trẫm! Trẫm nhất định sẽ giúp con trút giận!”
“Thần nữ đa tạ hậu ái của Hoàng thượng.”
“Ha ha! Trẫm thấy nha đầu con liền thích!” Sở Kim Triêu không e dè, nói,
“Lui xuống ngồi đi, đợi đã, ngồi ở bên cạnh Thiên nhi đi.”
Trong cung thiết yến, chỗ ngồi là dựa theo cấp độ, phẩm quan mà sắp xếp, Gia
Cát Linh Ẩn đương nhiên không thể ngồi cạnh Sở Lăng Thiên, nhưng có lời
nói của Sở Kim Triêu, thì chẳng có gì trở ngại. Thái độ của Sở Kim Triêu cũng khiến mọi người hiểu được sự yêu thích của ông với Tam tiểu thư,
cũng không khỏi hâm mộ Gia Cát Chiêm, có một nữ nhi xuất sắc như vậy.
“Tạ hoàng thượng!”
Gia Cát Linh Ẩn chậm rãi đi đến bên phải Sở Lăng Thiên ngồi xuống. Sở Lăng
Thiên không khỏi mỉm cười với Sở Kim Triêu, Sở Kim Triêu chỉ liếc y
trắng mắt.
Bên trái Sở Lăng Thiên là Sở Lăng Hiên. Hắn lạnh lùng nhìn hết thảy vừa
rồi, chuyện này, dường như đã không còn nằm trong sự khống chế của hắn.
Nhưng mặc kệ thế nào, hắn nhất định phải có được nàng.
Sở Kim Triêu lại nói thêm vài câu, buổi tiệc chính thức bắt đầu. Đại phu
nhân ngồi hướng chếch đối điện với Gia Cát Linh Ẩn, thỉnh thoảng bà lại
nhìn Gia Cát Linh Ẩn, trong lòng cười lạnh, nha đầu thối, bây giờ Hoàng
thượng cho ngươi ngồi xuống bên cạnh Thất điện hạ, nhưng hãy đợi xem,
đợi xem Hoàng thượng đuổi ngươi khỏi Thất điện hạ như thế nào.
Đang nghĩ ngợi, bà lại thấy Gia Cát Linh Ẩn che miệng nôn khan, Sở Lăng
Thiên dịu dàng đưa tay vỗ lưng giúp nàng. Chuyện này, Sở Lăng Thiên cũng biết, trải qua hai lần trước, Gia Cát Linh Ẩn muốn làm gì cũng không
dám giấu y. Giờ phút này y ra sức phối hợp với nàng, không diễn thì làm
gì có trò hay để xem.
Hành động của Gia Cát Linh Ẩn lọt vào mắt của Hoàng hậu, trong lòng Hoàng
hậu cả kinh, chẳng lẽ nó mang thai giọt máu của Thiên nhi? Hoàng hậu
thân thiết hỏi: “Tam nha đầu làm sao vậy? Không được khỏe ư?”
Gia Cát Linh Ẩn vội vàng lắc đầu: “Hồi bẩm nương nương, thần nữ chỉ là bị phong hàn, có chút không khỏe.”