Tử Thiên Thần

Chương 177: Cung Điện Trong Rừng (Iii)


trướctiếp

III

Bữa tối. Đúng như đã nói, Y Tuyết đã bắt về một con heo rừng lớn chưa từng thấy. Để nướng được nó thì tất nhiên là cũng phải cần một đống lửa thật lớn rồi, nhưng có 4 người nên việc chuẩn bị cũng không quá khó khăn.

Tuyết đêm lác đác vài hạt. Con heo rừng đã chín vàng ươm trên những ngọn lửa hừng hực. Họ ngồi sát bên nhau ngay trên thảm cỏ và cùng thưởng thức những miếng thịt thơm lừng đậm đà khó cưỡng, đồ ăn kèm có cà chua cắt lát và nho đen, đồ uống là nước trái cây và bia.

"Đây là bữa ăn ngon nhất trong đời em!" Ý Miên vừa nuốt cả tảng thịt heo vừa nói. "Chị Y Tuyết, bọn em cám ơn chị rất nhiều ạ! Chị đã cứu bọn em khỏi lũ quái vật rồi lại còn thiết đãi tiệc nướng thế này nữa."

"Ah, có gì đâu." Y Tuyết tươi cười.

"Nhưng sao chị lại sống một mình trong rừng thế ạ?" Ý Miên hỏi.

"À, vì chị muốn được tự do và thanh thản." Ý Tuyết nhấp một ngụm bia đáp, ánh mắt cô chợt nhìn xa xăm. "Và... chị cũng muốn có một nơi yên tĩnh để suy ngẫm lại những tội lỗi và lầm lạc trong quá khứ."

"Tội lỗi và lầm lạc? Vậy trước kia chị từng là... tướng cướp ạ?" Ý Miên run run hỏi.

"Không em ạ." Y Tuyết cười đáp. "Nhưng cũng gần như vậy." Nét mặt cô thoáng tối sầm lại.

"Kìa sao cậu lại hỏi chị ấy như thế?" Nhiên Sa khẽ mắng Ý Miên.

"Tớ... sợ những hình xăm của chị ấy lắm..." Ý Miên thì thầm.

"Tớ lại thấy chúng rất đẹp." Nhiên Sa mỉm cười.

"Cậu thấy... đẹp á? Cậu lệch lạc quá đấy, Nhiên Sa." Vẻ mặt Ý Miên đầy thất vọng.

"Tớ thấy chính cậu mới lệch lạc ấy." Nhiên Sa lẩm bẩm.

"Còn cậu nghĩ sao, Elvessa?" Ý Miên quay sang thì thào hỏi Elvessa.

"Những hình xăm ấy..." Elvessa đáp. "Thật nghệ thuật."

"Nghệ thuật gì chứ?" Ý Miên xịu mặt. "Trông gớm thì có..."

"CON KIA!!" Tiếng quát của Y Tuyết xé toang màn đêm, cô chồm tới như sư tử vồ mồi và túm lấy cổ áo Ý Miên nhấc bổng lên, ánh mắt cô vụt cháy lên ngùn ngụt những cuồng nộ: "Sao mày dám bảo những hình xăm của tao là gớm hả?? Mày có biết tao yêu chúng đến thế nào không!? Khốn kiếp, mày tính gây sự với tao phải không con nhãi!!?"

Ý Miên mồ hôi tuôn ra như tắm, cô hoảng sợ la lên:

"Cứu tớ với!! Chị ấy muốn... giết tớ..."

"Việc này cậu tự gây ra mà." Nhiên Sa vẫn bình thản ăn uống tiếp.

"..." Elvessa cũng chỉ lẳng lặng ngồi ăn.

Đôi mắt của Y Tuyết vẫn đang đỏ rừng rực những ngọn lửa địa ngục, và hai bàn tay cô vẫn ghì xiết lấy cổ áo Ý Miên mỗi lúc một chặt hơn:

"Con ranh con này mày muốn sống hay muốn chết hả? Để tao cắt một vài thứ gì đó trên người mày nhé? Hay là để tao cắt đầu mày luôn? Mày xúc phạm cái gì chứ xúc phạm những hình xăm của tao thì tàn đời nghe chưưaaa?!!"

"Vââââng... Em biết rồi ạ! Ch... chị ơi cho em xin lỗi... Xin chị đừng giết em..." Ý Miên run bắn van xin.

"Ừ, chị sẽ không giết em đâu." Y Tuyết mỉm cười hiền từ rồi dịu dàng buông cổ áo Ý Miên ra, đôi mắt cô cũng đã tắt đi những ánh lửa. "Nhưng từ nay để ý lời ăn tiếng nói một chút em nhé."

"Vâng, vâng ạ..." Ý Miên gật đầu mà vẫn run cầm cập.

Y Tuyết trở lại chỗ ngồi của mình, cô lại tươi cười:

"Chị xin lỗi nhé, vừa rồi chị hơi bị mất kiểm soát hành vi. Lúc trước chị vốn là dân xã hội đen, giờ tuy đã hoàn lương rồi nhưng thỉnh thoảng bản tính côn đồ lại trỗi dậy ấy mà, các em đừng để ý, ha ha ha..."

"Không sao đâu ạ." Nhiên Sa cười nói.

"Ai cũng có lúc thế nọ thế kia mà." Elvessa cũng nói.

"Hai cậu có phải đồng đội của tớ không đấy hả?!" Ý Miên cau có.

Bữa tiệc nướng lại diễn ra đầm ấm trong cơn mưa tuyết nhè nhẹ. Rồi Y Tuyết chợt hỏi:

"Các em là học sinh mà lại vào tận chốn rừng sâu thế này, còn mang cả gươm kiếm theo nữa, thì chắc không phải đi picnic đâu nhỉ? Hay là đang đi tìm kiếm kho báu phải không?"

Nhiên Sa liền kể lại mọi chuyện cho Y Tuyết, về các thảm họa và về các Tử thiên thần hủy diệt. Nghe xong, Y Tuyết hào hứng nói:

"Các em còn trẻ như vậy mà đã thật dũng cảm, sẵn sàng đương đầu với những thế lực siêu nhiên tàn bạo, sẵn sàng hi sinh tuổi xuân vì vận mệnh của thế giới. Vì vậy chị quyết định sẽ tham gia cùng các em! Chúng ta sẽ thành lập biệt đội giải cứu hành tinh!"

"Vâng!" Nhiên Sa, Ý Miên và Elvessa đáp lại một cách đầy khí thế.

Và trên bầu trời đêm, có một ngôi sao vừa chợt lóe sáng.

trướctiếp