Tử Thiên Thần

Chương 169: Kỵ Sĩ Rồng (Iii)


trướctiếp

III

Quả thực nàng thiếu nữ ấy tựa như một kỵ sĩ rồng vậy, và chiếc mô tô mà nàng đang cưỡi thì chẳng khác gì một con rồng lửa với những tiếng gầm oai hùng.

Nàng vận y phục là một bộ váy ngắn có màu đen thẫm như bóng tối, nước da nàng trắng như tuyết, và dung mạo nàng thì đẹp tựa tiên sa. Và chưa hết, trên bắp đùi bên trái của nàng còn được bao phủ bởi những hình xăm hoa mĩ đến tuyệt vời.

Và nàng chỉ có thể là Y Tuyết.

Thực ra sau khi từ bỏ quyền thừa kế của băng Hajal và rời khỏi thành phố Illen, Y Tuyết đã tới Assaha và quyết định sẽ sống một mình ẩn dật trong chốn núi thẳm rừng sâu này. Cô muốn có thời gian để tĩnh tâm lại, và cũng là để tu luyện thêm Thi Liên Quyền.

Giờ đây, Thi Liên Quyền của cô đã được nâng lên một tầm cao mới. Và chiếc mô tô của cô cũng đã được độ lại để trông hầm hố hơn, ngoài ra còn có thêm chức năng... phun lửa. Hai bên xe đã được gắn thêm hai khẩu súng phun lửa siêu mạnh, có thể phun ra những luồng lửa dài tới 10 mét.

Nhưng tại sao mái tóc của cô lại có màu xanh bạc hà? Đó đơn giản là vì cô đã... nhuộm tóc lần 2. Lần đầu tiên cô nhuộm tóc trắng là bởi muốn làm lại mọi thứ từ đầu, còn bây giờ cô nhuộm màu tóc này là để hòa mình với thiên nhiên. Phải, cô đang sống giữa núi non rừng cây hoa cỏ, nên màu tóc xanh bạc hà sẽ là thích hợp nhất.

Vậy tại sao cô lại tham gia vào trận chiến này? Lí do là vì ngày hôm nay cô đang cưỡi chiếc mô tô đi săn lợn rừng, nhưng lũ quái vật Mộc tuyết ma kia lại gào thét ầm ĩ quá khiến lợn rừng chạy hết, nên cô mới quyết định xông vào đây cho chúng một bài học.

Và giờ chúng ta sẽ trở lại với trận đánh.

PHỪNGGG!!! PHỪNGGGGG!!!!

Y Tuyết đang cho chiếc mô tô bay thẳng vào muôn trùng quân địch và không ngừng phun những luồng lửa rực rỡ vào chúng. Và lửa cứ thế bùng lên khắp mọi chốn, khiến bãi chiến trường càng thêm náo loạn. Những tên quái vật nào dính lửa thì điên cuồng lao về phía dòng suối, còn những tên chưa dính thì chen lấn xô đẩy nhau chạy chối chết trở vào khu rừng.

Y Tuyết cho xe quần thảo thêm một vòng nữa trên bãi sỏi đen với một tay lái cực kì điêu luyện, lửa từ phía mũi xe cô vẫn tuôn ra tới tấp đẩy dạt lũ quái vật ra xung quanh, hơi nóng ngùn ngụt khiến những bông tuyết chẳng còn có thể rơi được xuống mặt đất mà tan đi ngay trên không trung.

"Tuyệt vờii..." Nhiên Sa thầm thốt lên, sắc đỏ đẹp mê diệu của lửa ngập đầy trong đáy mắt anh.

Sau một hồi, khi lũ quái đã bị đẩy lùi gần như hoàn toàn thì Y Tuyết mới phanh kịch xe lại, cô chống một chân xuống đất và nhíu mày nói với vẻ hơi khó chịu:

"Này mấy con quái vật kia chúng mày ồn ào quá đấy, muốn gào rú gì thì về hang về hốc của chúng mày nhé, rừng này là của chị."

Rồi cô đưa mắt nhìn một lượt nhóm của Nhiên Sa và bảo:

"Còn mấy em kia, đừng đứng như trời trồng ở đó nữa. Mau lên xe chị, hay muốn chờ lũ quái kia quay lại?"

"Vâng!" Ý Miên liền chạy bắn về phía xe của Y Tuyết, nhưng rồi cô lại chợt chạy vòng trở lại: "Quên mất tớ còn phải nhặt cái vali kiếm nữa."

...

...

...

Một lúc sau. Y Tuyết đang cho chiếc mô tô đỏ phóng đi như bão lốc trên một con đường nhỏ gập ghềnh trong khu rừng, ngồi sau cô lần lượt là Ý Miên, Elvessa và Nhiên Sa. Quân đoàn Mộc tuyết ma thì đã bị bỏ lại ở rất xa rồi.

"Chị... chị có thể giảm tốc lại một chút không ạ...?" Ý Miên kêu lên, mặt cô đang trắng nhợt.

"Đây là tốc độ chậm nhất rồi mà." Y Tuyết đáp, những làn tóc màu bạc hà của cô bay phần phật.

"Dạ??" Mặt Ý Miên trở thành luôn xác ướp. "Mà... giờ chị đang đưa bọn em đi đâu thế ạ?"

"À, về cung điện trong rừng của chị." Y Tuyết mỉm cười.

Cung điện trong rừng ư? Nhiên Sa lại thấy hồi hộp. Không biết cung điện của một kỵ sĩ rồng thì sẽ như thế nào nhỉ?

trướctiếp