Nụ hôn kéo dài khiến thần trí của Trình Kiệt mơ màng trống rỗng, hắn
không biết mình từ lúc đào đã đưa tay về phía sau nắm giữ lấy gáy của
Tiêu Dật, từ bị động liền biến thành chủ động, điên cuồng ngậm lấy đôi
môi cậu. Một tháng là thời gian không quá dài, so với 5 năm hắn chờ đợi
cậu thì chẳng là gì cả, nhưng chẳng hiểu tại sao bây giờ hắn lại cảm
thấy đôi môi này đã rời xa hắn giống như cả nửa đời người vậy, hắn mãi
mới có thể một lần nữa chạm vào chính vì thế hắn liền muốn dây dưa triền miên không ngớt, hôn đến mức từng mạch máu tưởng chừng như ngừng lại,
hôn đến khi bàn tay theo thói quen bắt đầu lần mò xuống phía dưới của
Tiêu Dật.
Trình Kiệt rất khó khăn để kiềm chế dục vọng, nhất là
đối với Tiêu Dật của hắn, khi hắn chạm đến vòng eo nhỏ kia của cậu, hắn
nhận ra rằng Tiêu Dật đang cố muốn né tránh hắn, hắn biết là Tiêu Dật
đang đẩy hắn ra nhưng hắn lại chẳng có cách khống chế được bản thân
mình, giây phút đó hắn giống như là muốn cưỡng chế đoạt lấy Tiêu Dật
vậy.
Tiêu Dật sợ hãi, lần cuối cùng khi hai người làm việc đó
Trình Kiệt cũng ở trong trạng thái tương tự như vậy, hắn bá đạo lạnh
lùng không hề để ý tới sự phản kháng của cậu, sau đó cậu nhớ rõ hắn còn
hỏi cậu là có phải thích tiền của hắn không, có phải là vì thích sự làm
tình này của hắn. Tiêu Dật bị chính hai câu hỏi đó của Trình Kiệt làm
cho tổn thương sâu sắc cho nên cậu hiện tại không có cách nào có thể
ngay lập tức tiếp nhận được sự tiến triển nhanh như thế này.
Trình Kiệt đưa bàn tay to lớn của mình vuốt ve tới đùi non của Tiêu Dật, từ
trong làn nước vẫn có thể cảm nhận độ ấm khác biệt cùng sự mềm mại của
da thịt, có lẽ chính vì xúc cảm thoải mái này khiến cho Trình Kiệt trong nhất thời đánh mất lý trí của bản thân, mãi cho đến khi hắn nhận ra
được sự run rẩy cứng ngắc của người trong lòng hắn mới giật mình buông
cậu ra.
Trình Kiệt nhìn Tiêu Dật, cậu hiện tại giống như con mèo
nhỏ bị dính nước vậy, toàn thân không thể ngừng rung lên. Trình Kiệt
thật muốn hét vào mặt mình rằng mình rốt cuộc đã làm cái gì thế này, hắn thật sự đã quá gấp gáp rồi, nếu như hắn còn phạm phải sai lầm này một
lần nữa sẽ khiến cho Tiêu Dật rất khó có thể bình phục trở lại. Trình
Kiệt luống cuống không biết nên làm gì tiếp theo, hắn không dám chạm vào người của Tiêu Dật nữa, sau một hồi rối rít xin lỗi thì hắn cũng biết
cầm lấy áo choàng tắm khoác vào người giúp cho cậu:
“Tiểu Dật… anh không cố ý”
Buổi tối hôm ấy Tiêu Dật nói muốn uống một viên an thần, cậu bắt đầu nghiện
thứ thuốc kia chẳng khác nào nghiện ma túy, cậu cũng ý thức được những
viên thuốc đó đã bị mình lạm dụng khiến cho cậu trở nên chậm chạp thế
này, nhưng cậu lại không thể nào ngừng uống thuốc được bởi vì nếu như
cậu không uống thì cơn ác mộng sẽ đến với cậu vào mỗi đêm. Trình Kiệt
không cho Tiêu Dật uống thuốc, Tống Tâm Lan đã dặn dò với hắn rằng tuyệt đối không thể để cho cậu uống, nhưng khi hắn nhìn thấy thân thể nhỏ bé
kia bỗng chốc lại giật mình run rẩy hắn liền nhịn không được mà đau lòng đến chết đi.
Trình Kiệt không ngủ, hắn suy nghĩ qua lại để tìm
cách giúp Tiêu Dật, hắn nghĩ chỉ có làm cho cậu thoải mái mới có thể để
cậu chìm vào giấc ngủ sâu được nhưng Tiêu Dật lại sợ hãi hắn làm chuyện
đó. Trình Kiệt nhìn người bên cạnh lại vừa mới tỉnh giấc, hắn đột nhiên
vòng tay qua ôm lấy eo cậu, cảm nhận được cậu ngay lập tức cứng ngắc
lại, hắn trong khoảnh khắc đó muốn thu tay về nhưng hắn lại nhẫn lại hơn một chút, thử nghiêng đầu nói khẽ vào tai cậu:
“Tiểu Dật… lại gặp ác mộng sao?”
Tiêu Dật vừa mơ tới Trình Kiệt không cần cậu nữa, mơ thấy hắn đẩy mạnh cậu
ngã xuống một vực sâu tối đen, khóe mắt trong bỗng chốc lại nóng lên,
một tay nắm chặt lấy ga trải giường cố gắng không khóc:
“Ừ”
Trình Kiệt không hỏi Tiêu Dật mơ thấy cái gì, hắn hôn nhẹ vào vành tai cậu,
bàn tay đặt trên eo cậu cũng bắt đầu cử động vuốt ve:
“Chỉ là mộng không thể trở thành sự thật được”
Tiêu Dật cảm nhận được động tác mờ ám của Trình Kiệt, cảm nhận được dục vọng rõ ràng của hắn, cũng đoán ra được hắn đang muốn làm cái gì với cậu.
Tiêu Dật bắt đầu khẩn trương, cả người bất động, bàn tay nắm chặt lấy
gối mình đang nằm. Trình Kiệt biết Tiêu Dật đang cố gắng nhẫn nhịn, từ
ánh đèn vàng dịu trên trần nhà liền có thể nhìn thấy đôi lông mày cậu
nhíu lại với nhau. Trình Kiệt đau lòng, dịu dàng hôn lấy cần cổ Tiêu
Dật, bàn tay di chuyển đụng chạm đến phần bụng dưới của Tiêu Dật ngay
lập tức Tiêu Dật liền co người muốn né tránh.
“Tiểu Dật, cầu xin em… đừng né tránh anh”
Tiêu Dật nghe được sự dằn vặt, đau khổ, van xin trong giọng nói của Trình
Kiệt, cậu muốn thật tự nhiên như lúc trước đáp lại sự thân thiết này của hắn nhưng mà cậu không rõ tại sao thân thể mình không ngừng run rẩy.
Trình Kiệt dịu dàng dùng sức muốn kéo chân Tiêu Dật xuống để mình thuận lợi
đưa tay tiến vào nắm lấy vật nhỏ kia. Tiêu Dật đang nằm quay lưng lại
với Trình Kiệt, hắn lúc này cảm thấy rất gian nan, đôi môi không ngừng
hôn lấy bờ vai của cậu, bàn tay đã nắm được vào nơi hắn muốn chạm tới.
Tiêu Dật lại nhớ tới câu nói của Trình Kiệt, hắn nói bởi cậu rất xinh
đẹp, dáng người mê hoặc… vì cái đó nên hắn mới tin lời cậu nói, cho nên
cậu rất sợ Trình Kiệt nghĩ cậu không yêu hắn thật lòng, vì thế lúc này
mới hoảng loạn khước từ hắn:
“Không…”
Đêm hôm ấy từ giây
phút Trình Kiệt thu tay lại Tiêu Dật liền kéo lấy chăn đắp thật kín
người của mình, muốn dùng chiếc chăn đó bao bọc lấy mình để ngăn cản cậu và hắn. Thời điểm ấy Tiêu Dật chưa bao giờ quay lưng lại nhìn Trình
Kiệt dù chỉ là trở mình một chút thôi, Trình Kiệt cảm thấy thật đau khổ
hắn cuối cùng chân chính nhận ra được mình đã có một quyết định sai lầm
nhất cuộc đời này, quyết định sai lầm đó khiến cho hắn một lần nữa trở
về vạch xuất phát bởi vì Tiêu Dật đang cẩn trọng xa cách với hắn hơn.
…
Trình Kiệt không yên tâm chuyện Tiêu Dật ở nhà một mình, cho nên sáng hôm sau hắn liền mang cậu đến công ty theo, mọi chuyện đêm hôm trước hai người
đều hiểu ý không nhắc tới nữa, Trình Kiệt mở tủ quần áo giúp Tiêu Dật
lấy ra một bộ quần áo mà ngày hôm qua hắn mới đưa cậu đi mua:
“Tiểu Dật, đi làm cùng anh nhé”
Tiêu Dật ngồi ngốc ở trên giường một lúc, sau đó cậu liền gật đầu cầm lấy
quần áo kia đi vào trong phòng thay đồ. Trình Kiệt nhìn theo bóng lưng
của Tiêu Dật, trong lòng âm thầm buồn bã bởi vì hắn cảm thấy giữa hắn và Tiêu Dật có một bức tường ngăn cách rất lớn.
Trình Kiệt đưa Tiêu Dật đến một cửa tiệm để ăn sáng, hắn nói cậu nên ăn nhiều một chút
nhưng bát cháo gà kia hiện tại vẫn còn hơn phân nửa. Tiêu Dật nói rất
ít, ngày hôm nay cậu căn bản không chủ động nói chuyện với hắn nữa, chỉ
khi hắn hỏi cậu thì cậu mới trả lời. Trình Kiệt phát hiện ra Tiêu Dật đã có thể nói nhanh hơn, cậu dường như cũng có thể bắt kịp được tiết tấu
nghe như bình thường, nhưng mà có vẻ cậu không thích nói chuyện quá
nhiều như trước đây nữa.
Khi Tiêu Dật và Trình Kiệt đi vào trong
Trình thị, lễ tân phía dưới ngay lập tức cúi đầu chào hắn. Tiêu Dật liếc nhìn sang cô gái đó, cậu nhạy cảm nhìn ra được trong ánh mắt của cô gái kia có tia tò mò, cậu nghĩ có lẽ thường ngày Trình Kiệt sẽ cùng Lâm Chí Huyền đến công ty, ngày hôm nay hắn lại đi cùng cậu cho nên cô ấy cảm
thấy không đúng.
“Trình Kiệt”
Có tiếng gọi Trình Kiệt
nhưng lại không phải là do Tiêu Dật gọi, hai người theo phản xạ tự nhiên quay lại phía sau nhìn phát hiện ra đó là Lâm Chí Huyền. Tiêu Dật vừa
thấy Lâm Chí Huyền liền cứng ngắc, cậu lo sợ nhìn chằm chằm cậu ta, có
lẽ Lâm Chí Huyền không để ý tới Tiêu Dật hoặc là cậu ta cố tình không để ý tới cậu, cậu ta từ phía xa bước nhanh hơn một chút tới chỗ này hướng
Trình Kiệt mỉm cười thật hoạt bát.
“Trình Kiệt, tại sao ngày hôm qua anh không đến công ty?” Lâm Chí Huyền rất tự nhiên nắm lấy cổ tay của Trình Kiệt.
Trong ánh mắt của Tiêu Dật hành động này vô cùng tự nhiên giống như là đã
thường xuyên làm như thế, hơn nữa hai người bọn họ còn giống như là
không sợ nhân viên ở chỗ này nhận ra. Tiêu Dật trái tim đau quá, cậu có
cảm giác như là mọi thứ xung quanh đang dừng lại vậy, dừng lại ở hình
ảnh Lâm Chí Huyền nắm lấy tay Trình Kiệt. Tiêu Dật hoảng sợ, cậu giống
như phát điên lên, cậu không muốn nhìn thấy hình ảnh này, cậu không muốn nhìn thấy Trình Kiệt quan tâm đến người khác thế cho nên trong đầu cậu
lúc này chỉ có suy nghĩ chạy trốn. Tiêu Dật vội vã chạy thật nhanh, cậu
nghe thấy tiếng gọi lớn của Trình Kiệt nhưng cậu lại không dám dừng lại, cửa kính xoay tròn ở Trình thị vì sự hốt hoảng của cậu giống như là
cũng muốn cười nhạo cậu, cậu loay hoay mãi mới có thể thoát ra ngoài
được. Trình Kiệt nắm lấy cổ tay của cậu kéo lại, hắn rất là mạnh mẽ
không dịu dàng như trước nữa cho nên cậu liền nghĩ hắn không quan tâm
cậu nữa rồi. Tiêu Dật không muốn nghe những lời Trình Kiệt nói vì thế
cậu lại chẳng thể tập trung để nghe những lời nói kia, một lòng muốn
thoát khỏi vòng tay hắn để chạy đi thật xa. Chẳng biết Tiêu Dật đã làm
cách nào lại có thể thoát được sự khống chế mạnh mẽ của Trình Kiệt, cậu
không để ý thế giới xung quanh đang chuyển động, không để ý bất cứ thứ
âm thanh nào, mãi cho đến khi cậu vấp ngã lăn từ bậc cầu thang xuống
không thể chạy được nữa.
Trình Kiệt nhìn thấy Tiêu Dật chạy đi
liền ngay lập tức gạt tay Lâm Chí Huyền ra đuổi theo cậu, hắn biết Tiêu
Dật đang ở trong trạng thái mất cân bằng cho nên hắn muốn kéo cậu lại
giải thích cho cậu hiểu, giây phút hắn một lần nữa để vuột mất cậu,
chính mắt nhìn thấy cậu ngã xuống dưới đất hắn liền giật mình đau lòng,
hắn vội chạy tới ôm lấy cậu:
“Tiểu Dật, em có sao không?”
Tiêu Dật cảm thấy cổ chân của mình đau nhức, ánh mắt ngước lên vừa vặn nhìn
thấy Lâm Chí Huyền đang đứng ở phía trước, cậu lại nhịn không được mà
rơi nước mắt, bàn tay cậu nắm lấy cánh tay của Trình Kiệt nức nở cầu xin hắn:
“Trình Kiệt, em sẽ không lừa dối anh nữa, em sẽ không… hức… Trình Kiệt…”
Trình Kiệt cảm nhận được sự run rẩy của Tiêu Dật, hắn chẳng biết làm gì cho
cậu không run rẩy nữa, chỉ biết ôm chặt lấy cậu dỗ dành:
“Được, anh biết rồi, em không cần sợ hãi”
Trong ánh mắt của Lâm Chí Huyền lóe lên một tia sắc lạnh, cậu biết Tiêu Dật
lại quay trở về, lại một lần nữa muốn cướp mất Trình Kiệt của cậu. Lâm
Chí Huyền nắm chặt bàn tay, môi mím lại vì tức giận, không biết trong
đầu đang lên kế hoạch gì chỉ thấy cậu âm thầm xoay người bước vào trong
Trình thị.
Chân của Tiêu Dật bị trẹo không thể đi, Trình Kiệt bế
cậu vào trong thang máy dưới ánh mắt của rất nhiều nhân viên đang xếp
hàng ở bên ngoài để đợi đến lượt đi thang máy. Nhân viên trên dưới Trình thị đều biết Trình tổng của bọn họ nam nữ đều ăn, còn biết người tình
gần đây nhất của hắn là cậu thực tập sinh vừa mới chính thức trở thành
nghệ sĩ của Trình thị Lâm Chí Huyền, nhưng lúc này trong lồng ngực của
hắn lại là người khác, bởi vì người này mang toàn bộ gương mặt che giấu
trong lồng ngực hắn cho nên bọn họ không biết là ai, chỉ có thể khẳng
định được rằng cậu ta không phải Lâm Chí Huyền mà thôi.
Trình Kiệt
gọi tới một bác sĩ giúp Tiêu Dật băng bó lại cổ chân, cậu ngồi ở trên
ghế sô pha bất động giống như một con búp bê sứ vậy, ánh nắng mặt trời
chạm tới từng đường nét gương mặt cậu, chiếu thẳng vào ánh mắt cậu cũng
không làm cho cậu cử động hoặc là có ý định ngồi lùi lại phía sau tránh
nắng.
Trình Kiệt gọi Tiêu Dật, Tiêu Dật quay đầu lại nhìn hắn,
Trình Kiệt bước tới ngồi cạnh cậu, cậu lại nhìn hắn, cứ nhìn như vậy lâu thật lâu Tiêu Dật lại chậm rãi rơi nước mắt. Trình Kiệt không thể biết
được trong đầu Tiêu Dật đang nghĩ cái gì, hắn không thể biết được điều
gì làm cho cậu đau lòng như vậy, hắn đưa ngón tay thon dài của mình lên
chạm vào giọt nước mắt trên gò má kia khe khẽ nói:
“Em khóc lòng anh cũng đau theo”
Tiêu Dật quả thực chính là đợi câu nói này của Trình Kiệt, chỉ đợi hắn nói
câu nói này mà thôi, cậu vươn tay ôm lấy cần cổ hắn, gương mặt áp lên
vai hắn… Tiêu Dật không thể ngừng khóc được.
…
Một cuối
tuần của bảy ngày sau đó Trình Kiệt đưa Tiêu Dật đi cắt tóc, người thợ
cắt tóc hỏi Tiêu Dật rằng cậu muốn cắt như thế nào, Tiêu Dật nhìn mình ở trong gương phát hiện ra tóc của cậu quả thực đã dài ra rất nhiều rồi,
cậu ngẩn người nhìn tấm gương phía trước, đúng lúc này Trình Kiệt đi tới nói với người thợ cắt tóc kia rằng:
“Hãy cắt cho em một kiểu thật gọn gàng nhưng đừng quá ngắn”
Khi thợ làm tóc đi vào trong lấy bình xịt nước Tiêu Dật liền quay lại hỏi Trình Kiệt:
“Em rất không gọn gàng sao?”
Trình Kiệt khẽ mỉm cười:
“Không có, anh sợ tóc mái quá dài sẽ chạm vào mắt em”
Tiêu Dật nghe được câu trả lời kia thì mỉm cười, khóe miệng cong cong vô cùng đáng yêu.
Từ sau lần bị ngã ở Trình thị đó Tiêu Dật giống như là trở về trạng thái
bình thường, nhưng có một điều vẫn không thể nào thay đổi được ở Tiêu
Dật chính là thỉnh thoảng những lúc một mình cậu sẽ trầm mặc ngẩn người, và cậu vẫn không để cho Trình Kiệt làm đến bước cuối cùng kia. Trình
Kiệt biết Tiêu Dật đang cố gắng để trở về trạng thái cân bằng, hắn tuy
rằng mỗi buổi tối sẽ vô cùng gian nan nhưng chỉ cần nhìn thấy nụ cười
của Tiêu Dật hắn liền có thể chịu đựng được tất cả… bao gồm cả sự mất
ngủ hàng đêm khi mỗi lần đều phải trốn vào trong phòng tắm động thủ.
Cắt tóc nam không mất quá nhiều thời gian, Tiêu Dật cảm thấy người thợ kia
chỉ đưa vài đường kéo liền có thể thu về mấy chục tệ cũng quá đắt rồi.
Không biết là do lâu rồi cậu chưa cắt tóc hay là tay nghề của người thợ
kia quả thật cao mà hiện tại khi nhìn thấy bản thân mình trong gương cậu cũng phải ngẩn người suýt chút nữa không nhận ra, người ở trong gương
chẳng khác nào một sinh viên năm ba năm bốn cả, mái tóc ngắn vừa vặn làm cho gương mặt của Tiêu Dật thêm phần cân xứng, đặc biệt đôi mắt lớn kia cũng thêm phần linh động nghịch ngợm hơn.
“Đẹp quá” Tiêu Dật bất giác thốt lên.
Người thợ cắt tóc rất vui vẻ khi nhận được câu này, Trình Kiệt đang ở ngoài
nghe điện thoại cho nên không nhìn thấy, Tiêu Dật xoay đầu tìm kiếm
Trình Kiệt phát hiện ra hắn đang đứng ở bên ngoài cửa tiệm, cậu quay lại hướng người thợ cắt tóc kia hỏi:
“Phòng vệ sinh ở chỗ nào vậy?”
Người thợ cắt tóc chỉ vào phía trong, Tiêu Dật theo hướng chỉ tay đó bước
tới. Lúc Trình Kiệt nghe điện thoại xong đi vào thì không thấy Tiêu Dật
đâu, hắn khó hiểu hỏi người thợ cắt tóc:
“Em ấy đi đâu rồi?”
Người thợ cắt tóc đang bận cắt cho một khách nữ khác:
“Cậu ấy đi vào phòng vệ sinh”
Trình Kiệt liền đi tìm phòng vệ sinh, hắn không có vội trở về nhưng hắn chẳng hiểu sao muốn nhìn thấy Tiêu Dật của hắn. Khi Trình Kiệt đang định mở
cánh cửa của phòng vệ sinh thì ở phía sau liền có người gọi hắn lại:
“Trình Kiệt”
Trình Kiệt nhận ra giọng nói của người yêu, hắn nhanh chóng quay đầu lại nhìn phát hiện ra Tiêu Dật trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen không biết của ai:
“Tiểu Dật, mũ ở đâu thế?”
Tiêu Dật đưa tay hơi kéo chiếc mũ xuống một chút:
“Người thợ cắt tóc bồi thường cho em, nói em sau này đi ra đường chịu khó đội
mũ vào, đợi đến khi tóc dài ra rồi quay trở lại đây anh ta sẽ giúp em
sửa”
Trình Kiệt nhíu mày ý muốn đưa tay lên tháo chiếc mũ ra thì bị Tiêu Dật né tránh kịp thời:
“Anh xem nào”
Tiêu Dật lắc đầu:
“Rất không đẹp”
Trình Kiệt biết Tiêu Dật là người rất để ý đến vẻ ngoài của bản thân, từ sau
khi cậu trở lại trạng thái cân bằng liền càng chú ý đến hơn, bây giờ
Tiêu Dật nói tóc mình bị cắt hỏng hắn nhịn không được có chút cảm thấy
có lỗi vì hắn là người đưa cậu tới chỗ này cắt tóc:
“Không sao, em như nào anh cũng thấy đẹp hết cả”
Tiêu Dật một tay hơi giữ lấy chiếc mũ ngẩng đầu lên hỏi Trình Kiệt:
“Anh nói thật sao?”
Trình Kiệt gật đầu dùng ánh mắt chân thành nhìn cậu, Tiêu Dật hạ tay xuống
đứng im một chỗ, Trình Kiệt đưa tay lên từ từ lấy chiếc mũ lưỡi trai kia xuống, hắn vốn tưởng rằng sẽ rất kỳ quái nhưng thật sự khi nhìn thấy
gương mặt cùng mái tóc kia của Tiêu Dật hắn lại cảm thấy cả người mình
có một ngọn lửa đang hừng hực nóng lên kỳ quái thì đúng hơn. Khi Trình
Kiệt còn đang ngây ngốc thất thần đình chỉ mọi động tác thì Tiêu Dật
liền cười lớn một tiếng rồi khoa chân múa tay ở trước mặt hắn:
“Thế nào, có phải là bị dọa ngốc rồi không” Tiêu Dật đẩy đẩy ngực của Trình Kiệt: “Anh còn ngây ngẩn cái gì chứ”.