Buổi sáng ngày hôm sau Tiêu Dật cùng Tiêu Kỷ Mặc trở về quê, lúc Tiêu
Dật mặc quần áo chuẩn bị một vài đồ đạc Trình Kiệt có đứng bên cạnh nhìn cậu thật lâu, ánh mắt kia tưởng chừng như không hề chớp một giây phút
nào cả, có lẽ Trình Kiệt sợ Tiêu Dật sẽ lại biến mất một lần nữa cho nên hắn muốn nhìn cậu, nhìn đến khi nào không thể nhìn thấy nữa thì thôi.
Tiêu Dật vừa xoay người liền bắt gặp ánh mắt của Trình Kiệt, cậu hơi
giật mình một chút sau đó liền bỏ đồ đạc đang sắp xếp xuống dưới giường
rồi đi đến phía Trình Kiệt nói với hắn:
“Em sẽ sớm quay trở về mà”
Trình Kiệt xoay người Tiêu Dật lại, hắn không muốn để cho cậu nhìn thấy bộ
dạng đáng thương của hắn lúc này, nếu như hắn không đủ mạnh mẽ sẽ làm
cho Tiêu Dật nghĩ rằng hắn không phải là chỗ dựa vững chãi cho nên cậu
sẽ muốn rời bỏ hắn. Trình Kiệt ôm lấy eo của Tiêu Dật, hắn cúi đầu đặt
cằm mình trên vai cậu hạ giọng nói một câu:
“Tiểu Dật, anh rất cần em cho nên em đừng để anh phải chờ đợi thêm nữa”
Tiêu Dật đưa tay vuốt nhẹ bàn tay của Trình Kiệt đang ôm lấy ở trước ngực mình kia:
“Sẽ không có chuyện đó đâu Trình Kiệt”
Đúng lúc này ở bên ngoài cửa phòng ngủ có tiếng gọi của Tiêu Kỷ Mặc:
“Ba ơi”
Tiêu Dật nhìn về phía Tiêu Kỷ Mặc liền giật mình vội vã đẩy Trình Kiệt ra,
sau đó cậu giống như nhớ ra điều gì đó liền nhìn về phía Trình Kiệt phát hiện ra trong đôi mắt của hắn lóe lên một tia bất đắc dĩ. Tiêu Dật rất
quan tâm đến cảm nhận của Trình Kiệt, chẳng qua là vừa mới rồi cậu bị
giật mình cho nên mới dùng sức đẩy hắn ra như thế, hơn nữa ở trước mặt
Tiêu Kỷ Mặc cậu vẫn còn chưa sẵn sàng. Trình Kiệt xoay người đi về phía
giường giúp Tiêu Dật sắp xếp lại mấy món đồ.
Tiêu Kỷ Mặc vừa mới
rồi đã nhìn thấy Trình Kiệt và Tiêu Dật ôm nhau, cậu vẫn còn quá nhỏ để
suy nghĩ đến chuyện này cho nên chỉ đơn thuần hỏi một câu:
“Ba làm gì thế?”
Tiêu Dật im lặng nhìn Tiêu Kỷ Mặc, có lẽ trước khi cậu về quê cũng lên cho
Trình Kiệt một chút cảm giác an toàn bởi vì cậu biết hắn không hề có cảm giác này. Tiêu Dật đi về phía Trình Kiệt chậm rãi nắm lấy bàn tay của
hắn rồi quay sang Tiêu Kỷ Mặc gọi cậu tới:
“Kỷ Mặc qua đây”
Trình Kiệt không biết Tiêu Dật định làm gì, lúc hắn thấy Tiêu Dật đột nhiên
nắm tay mình cũng rất bất ngờ. Tiêu Kỷ Mặc bước tới trước mặt của Tiêu
Dật ngẩng đầu lên nhìn:
“Sao vậy ba?”
Tiêu Dật nhìn Trình Kiệt cho hắn một ánh mắt an tâm rồi lại tiếp tục nói chuyện với Tiêu Kỷ Mặc:
“Chú ấy là người rất quan trọng với ba, ba rất là yêu chú ấy”
Tiêu Kỷ Mặc bắt đầu sợ hãi, hai đôi lông mày nhíu chặt vội vã ôm lấy chân của Tiêu Dật:
“Ba không yêu con nữa hay sao?”
Tiêu Dật thu tay lại, cậu ngồi xuống trấn an Tiêu Kỷ Mặc:
“Không phải, ba đương nhiên là vẫn yêu con, nhưng mà giữa ba và chú ấy có một
kiểu tình yêu khác còn giữa ba với con lại có một kiểu khác”
Tiêu Kỷ Mặc ôm lấy cổ Tiêu Dật rất chặt, Tiêu Kỷ Mặc cũng giống như Trình
Kiệt vậy, người mà hai người cần nhất chính là Tiêu Dật:
“Ba ơi, ba không cần con nữa hay sao”
Tiêu Dật đưa tay lau nước mắt giúp cho Tiêu Kỷ Mặc:
“Làm sao có thể chứ, ba đương nhiên cần con, nhưng mà khỉ con ba có chuyện
muốn nói với con, sau này hai chúng ta cùng với cả chú ấy nữa sẽ sống
cùng nhau”
Tiêu Kỷ Mặc lén nhìn Trình Kiệt, đối với cậu Trình
Kiệt luôn là một người rất khó gần, hơn nữa hắn dường như cũng không có
hảo cảm với cậu bởi vì mỗi lần hắn nói chuyện với cậu đều luôn bảo trì
gương mặt nặng nề không chịu nở nụ cười. Vừa mới rồi ba của cậu nói cũng yêu cả Trình Kiệt nữa, cậu trước nay luôn có được hết sự quan tâm cùng
yêu thương của ba mình bây giờ sự quan tâm yêu thương đó còn phải chia
sẻ nữa, càng nghĩ cậu lại càng cảm thấy buồn bã khóc lớn hơn:
“Như vậy sao này ba sẽ yêu Kỷ Mặc ít hơn một chút, sau đó để dành tình yêu kia cho chú ấy sao?”
Trình Kiệt cũng đã từng có suy nghĩ giống như Tiêu Kỷ Mặc vậy, ngay cả cho
đến thời điểm hiện tại hắn vẫn còn tồn tại suy nghĩ đó, hắn nghĩ bây giờ Tiêu Dật có Tiêu Kỷ Mặc rồi sự quan tâm của cậu dành cho hắn sẽ không
được trọn vẹn, không còn nhiều nữa, nhưng hắn nghĩ chỉ cần Tiêu Dật ở
bên cạnh mình thì cho dù hắn có nhận ít tình yêu hơn vẫn được, sau đó
hắn liền nghe Tiêu Kỷ Mặc vừa khóc vừa nói một câu khiến cho hắn chợt
nhận ra rằng mình so với Tiêu Kỷ Mặc cũng có điểm chung, Tiêu Kỷ Mặc nói thế này:
“Ba ơi, ba yêu con ít hơn trước cũng được nhưng mà ba đừng rời xa con có được không ba”
Tiêu Dật bế lấy Tiêu Kỷ Mặc ngồi lên giường, cậu đưa tay vừa lau nước mắt cho Tiêu Kỷ Mặc vừa giải thích:
“Khỉ con đừng khóc, ba sau này vẫn yêu con nhiều như thế, thậm chí còn yêu
nhiều hơn trước. Khỉ con, sau này ba người chúng ta ở cùng với nhau, chú ấy cũng sẽ yêu thương con, con nhất định sẽ còn có nhiều tình yêu hơn
rất nhiều lần”
Tiêu Kỷ Mặc lại lén nhìn Trình Kiệt một cái, cậu
từ khi gặp Trình Kiệt luôn không bao giờ dám quang minh chính đại nhìn
hắn, có lẽ giữa cậu và Trình Kiệt luôn có một bức tường ngăn cách mà bức tường này không ai khác chính là Tiêu Dật. Tiêu Kỷ Mặc ôm lấy cổ của
Tiêu Dật, cậu ghé miệng vào tai Tiêu Dật nói rất nhỏ:
“Chú ấy sẽ không thích con”
Lúc trước Trình Kiệt đã nói với Tiêu Dật rằng hắn không ghét bỏ Tiêu Kỷ Mặc nhưng hắn vẫn chưa sẵn sàng tiếp nhận đứa nhỏ này, Tiêu Dật lúc ấy cũng không ép buộc hắn, cậu biết rất khó để Trình Kiệt chấp nhận nhưng mà
bây giờ Tiêu Kỷ Mặc lại nói với cậu câu nói đó cậu cũng chẳng còn cách
nào khác cả, cậu đưa tay nắm lấy bàn tay đang lạnh kia của Trình Kiệt
nhìn hắn một hồi mới hỏi:
“Anh hãy chấp nhận Kỷ Mặc có được không? Nó cũng là người rất quan trọng đối với em”
Trình Kiệt vì Tiêu Dật mà 5 năm sống trong đau khổ, hiện tại chịu đựng thêm
một đứa nhỏ nữa suốt cả cuộc đời này vì để ở bên Tiêu Dật cũng không là
gì nữa cả, huống hồ Tiêu Kỷ Mặc kia căn bản cũng là một đứa nhỏ rất nghe lời, huống hồ Tiêu Kỷ Mặc cũng giống hắn… đều không thể nào không có
Tiêu Dật được, có lẽ đã đến lúc hắn cũng nên nhượng bộ rồi.
Tiêu
Dật nhận được cái gật đầu kia của Trình Kiệt trong lòng cũng vui vẻ hơn
một chút, tuy rằng Trình Kiệt trước sau không lên tiếng nhưng điều hắn
đã đồng ý với cậu thì hắn nhất định sẽ thực hiện, chuyện này Tiêu Dật
luôn tin tưởng Trình Kiệt.
Tiêu Kỷ Mặc vẫn không thể ngừng khóc
được, trước nay ba cậu chỉ là duy nhất của mình cậu, bây giờ ba cậu lại
muốn yêu thêm một người nữa, càng nghĩ cậu lại càng cảm thấy tủi thân
đau lòng hơn.
“Khỉ con đừng khóc” Tiêu Dật cũng không biết phải làm thế nào nữa
Tiêu Kỷ Mặc khóc đến nấc cả lên:
“Ba ơi… con yêu ba”
Sau đó Tiêu Dật nhận được điện thoại của mẹ Tiêu, cậu liếc nhìn màn hình
điện thoại rồi lại nhìn Tiêu Kỷ Mặc, cậu không muốn để cho mẹ Tiêu nghe
thấy tiếng khóc của Tiêu Kỷ Mặc cho nên đành để nó ở trong phòng với
Trình Kiệt còn mình thì ra ngoài nghe điện thoại.
Lúc này ở trong phòng không khí có phần nặng nề, Trình Kiệt phát hiện ra mỗi lần Tiêu
Kỷ Mặc khóc trước mặt hắn đều là vì Tiêu Dật, có lẽ đứa nhỏ này thật sự
yêu Tiêu Dật rất nhiều. Trình Kiệt chậm rãi giúp Tiêu Kỷ Mặc cầm khăn
giấy lau nước mắt, hắn nhìn đứa nhỏ kia một hồi mới nói thế này:
“Chúng ta đều cần ba của cháu, chú cũng không thể nào không có ba của cháu
được, chi bằng chúng ta vì ba của cháu mà tiếp nhận nhau”
Tiêu Kỷ Mặc không đủ lớn để hiểu được sâu xa những lời nói của Trình Kiệt:
“Cháu… yêu ba của cháu rất nhiều”
Trình Kiệt khẽ mỉm cười, đây là nụ cười đầu tiên hắn dành cho Tiêu Kỷ Mặc,
tuy chỉ là một nụ cười rất nhẹ mà thôi nhưng cũng làm cho Tiêu Kỷ Mặc
dần dần thay đổi suy nghĩ về hắn:
“Chú cũng vậy, chúng ta đều yêu ba của cháu rất nhiều. Chú trước đây cũng từng nghĩ ba cháu bởi vì có
cháu rồi thì sẽ yêu chú, quan tâm chú ít hơn trước, chú lúc đó cũng rất
không vui”
Tiêu Kỷ Mặc cúi đầu im lặng cố gắng không khóc, Trình Kiệt lại chầm chậm nói tiếp:
“Sau đó chú chợt nhận ra rằng, nếu như hai người chúng ta cũng quan tâm lẫn
nhau, yêu thương lẫn nhau, ví dụ như là ba cháu yêu thương cháu một nửa
thì chú sẽ yêu thương cháu thêm một nửa còn lại kia, sau đó cháu cũng sẽ như vậy, ba người chúng ta đều tràn đầy tình yêu”
Tiêu Kỷ Mặc im lặng rất lâu một bộ dạng muốn nói lại không, Trình Kiệt vừa rồi đã nghe thấy Tiêu Kỷ Mặc nói nhỏ với Tiêu Dật lời gì cho nên hiện tại hắn dễ
dàng đoán ra được nhóc con này đang phân vân điều gì:
“Chú sẽ yêu thương cháu, chắc chắn đó!”
Tiêu Kỷ Mặc đưa mắt nhìn Trình Kiệt, trong ánh mắt non nớt kia rất dễ để
nhận thấy được rằng cậu đang thật cẩn thận đánh giá sự tin cậy đối với
hắn:
“Chú sẽ trở thành ba của cháu sao?”
Trình Kiệt nghe
thấy câu hỏi này thì giật mình hả một tiếng, trong cái đầu nhỏ của Tiêu
Kỷ Mặc chứa những suy nghĩ vô cùng đơn giản:
“Có phải chú nói ba
cháu yêu cháu một nửa thì chú sẽ yêu cháu nửa còn lại, như vậy phải có
hai người mới có thể yêu cháu đủ được, như vậy chú là sẽ trở thành ba
của cháu sao?”
Đến chính bản thân Trình Kiệt cũng không thể hiểu
nổi suy nghĩ của Tiêu Kỷ Mặc, có lẽ đứa nhỏ này không biết cách thức
trình bày nên Trình Kiệt nghe đi nghe lại vẫn hoàn không hiểu mà thôi.
Nhưng mà hắn nghĩ sau này Tiêu Dật và hắn sẽ ở cùng nhau, Tiêu Kỷ Mặc
chẳng thể nào cứ luôn gọi hắn là chú này chú nọ được, nếu như để cho
Tiêu Dật nghe được có lẽ trong lòng cậu sẽ nghĩ hắn vẫn luôn không quá
mức quan tâm tới Tiêu Kỷ Mặc:
“Như vậy cũng được đi”
Tiêu Kỷ Mặc nghiêng đầu nhíu mày:
“Có thể có hai người ba được hay sao?”
Trình Kiệt ngẫm một lúc:
“Sẽ có nhiều hơn rất nhiều tình yêu, cháu không muốn hay sao?”
Tiêu Kỷ Mặc hỏi lại:
“Trong đó sẽ có tình yêu của ba cháu chứ… là ba Tiêu Dật”
Trình Kiệt gật đầu:
“Đương nhiên rồi”
Tiêu Kỷ Mặc nghe vậy thì liền đồng ý luôn, sau đó cậu hỏi Trình Kiệt một câu thế này:
“Vậy cháu có thể gọi chú là ba luôn hay không?”
Trình Kiệt bắt đầu có một chút căng thẳng, nhưng mà hắn không muốn để cho Tiêu Kỷ Mặc suy nghĩ nhiều nên liền đồng ý:
“Có thể!”
“Ba”
Tiêu Kỷ Mặc gọi một tiếng ba rất bình thường nhưng mà Trình Kiệt khi nghe
thấy tiếng ba kia lại không thể nào bình thường nổi, chỉ mới vài giây
trước thôi hắn còn căng thẳng chưa sẵn sàng nhưng vài giây sau đó khi
Tiêu Kỷ Mặc gọi một tiếng ba hắn liền cảm thấy cũng không có gì là quá
khó khăn cả, ngược lại cảm giác cũng có một chút vui vẻ, có một chút cảm thấy trên mình mang trọng trách nặng hơn, cần lại phải có trách nhiệm
hơn một chút, có thêm nhiều tình yêu cần cho đi một chút.
Tiêu Kỷ Mặc do dự một lúc cũng đưa tay ôm lấy cổ của Trình Kiệt:
“Con yêu ba Tiêu Dật rất nhiều, nhưng mà con cũng sẽ cố gắng yêu ba thật nhiều như thế”
Trình Kiệt cảm thấy mình thật may mắn bởi vì Tiêu Kỷ Mặc khiến cho hắn không
cần cảm thấy khó xử hay tự trách gì cả, Tiêu Kỷ Mặc cần thời gian để
thương yêu hắn, hắn cũng cần có thời gian để thương yêu cậu, hai người
chỉ vừa mới chịu chấp nhận đối phương mà thôi làm sao có thể nhanh như
vậy yêu thương nhau được. Trình Kiệt đưa một tay ôm lấy lại Tiêu Kỷ Mặc, tuy rằng cái ôm này có một chút cứng ngắc, có một chút ngượng ngùng
nhưng mà hắn vì Tiêu Dật chuyện gì cũng đều có thể tập thích ứng cả:
“Ba cũng vậy!”
Tiêu Dật nãy giờ đứng ở bên ngoài đã chứng kiến thấy hết được chuyện bên
trong, những lời mà Trình Kiệt nói cậu đều nghe rõ ràng cả, cậu quả thật không nghĩ Trình Kiệt cũng sẽ ghen tị với một đứa nhỏ vì sợ cậu không
yêu hắn nhiều. Tiêu Dật cảm thấy rất hạnh phúc, hạnh phúc đến mức nước
mắt cũng chậm rãi xuất hiện ở bên khóe mắt, liệu trên đời này có mấy ai
tìm được một người đối xử tốt với mình như thế, cậu là một trong số
người liệu có mấy ai đó. Trình Kiệt rất tốt, bởi vì cậu mà không hề quan tâm đến chuyện quá khứ, bởi vì cậu mà suýt chút nữa táng gia bại sản,
bởi vì cậu mà chấp nhận con trai cậu, bởi vì cậu đến ngay cả sinh mệnh
của bản thân cũng đưa ra trêu đùa. Nếu như nói ra câu nói em là tất cả
của anh thì quả thật rất dễ dàng nhưng mà để hành động chứng minh cho
câu nói đó mới là một quá trình gian nan, người nào không kiên trì liền
sẽ từ bỏ giữa chừng, tình yêu cũng sẽ không trọn vẹn, người nào kiên trì được đến cùng mới chính là người mà bản thân nên lựa chọn nắm giữ lấy
thật chặt không buông. Trình Kiệt vì cậu mà làm nhiều thứ đến như thế,
người đàn ông tốt như vậy không phải muốn có liền có thể có được, có lẽ
cậu là người rất may mắn, may mắn vì ông trời đã cho cậu cơ hội lần thứ
hai, may mắn để cậu lại một lần nữa có được Trình Kiệt.
Tiêu Dật
lau nước mắt tiến vào bên trong phòng, cậu không muốn để cho Tiêu Kỷ Mặc phát hiện ra mình khóc bởi vì đứa nhỏ kia sẽ lo lắng đến loạn cả lên
mất. Tiêu Kỷ Mặc thấy Tiêu Dật bước vào liền quay sang phía cậu nói
luôn: “Ba, con vừa mới có thêm một người ba…” Tiêu Kỷ Mặc nói đến đây
liền giống như nghĩ ra điều gì đó vội vã sửa lời: “Nhưng mà ba yên tâm,
con vẫn sẽ yêu ba nhiều giống như trước”
Tiêu Dật giả bộ bất ngờ:
“Là thế sao?”
Tiêu Kỷ Mặc chỉ về phía Trình Kiệt cười cười:
“Là ba Trình Kiệt”
Tiêu Dật thấy Trình Kiệt đang cúi người sắp xếp đồ đạc, có lẽ là ai đó đang
rất ngại ngùng cho nên mới một mực không dám nhìn cậu như thế. Tiêu Dật
đưa tay xoa xoa đầu Tiêu Kỷ Mặc:
“Khỉ con, con qua phòng mình xem xem còn có thứ gì muốn mang đi hay không, lát nữa ba sẽ qua đó bỏ vào túi giúp cho con”
Tiêu Kỷ Mặc nghe lời chạy đi, lúc Tiêu Kỷ Mặc đi rồi Tiêu Dật liền chậm rãi bước về phía Trình Kiệt vòng tay ôm lấy eo hắn:
“Trình Kiệt cám ơn anh, anh thật sự là một người rất tốt, tốt đến mức em cũng không biết làm sao mới xứng với anh”
Trình Kiệt dừng lại động tác, hắn quay lại ôm lấy Tiêu Dật vào trong lòng trầm giọng:
“Trên thế giới này cũng chỉ có mình em là người thích hợp nhất với anh mà thôi, Tiểu Dật nhớ trở về sớm có được không”
Trình Kiệt luôn nói đến vấn đề đi ở của Tiêu Dật, hắn chưa giây phút nào có
thể yên tâm được, có lẽ hắn đã phải chịu một gánh nặng tâm lý nặng nề từ 5 năm về trước thế cho nên lúc này vẫn chưa thể ngừng nguôi ngoai. Tiêu Dật kiễng chân hôn vào môi của Trình Kiệt, nụ hôn dịu dàng đến mức
khiến cho tâm trạng bất ổn kia của Trình Kiệt cũng dần dần buông lỏng,
cậu nói
“Trình Kiệt yên tâm, cho dù có chuyện gì em cũng sẽ luôn ở bên cạnh anh”.