“Chất ngọc hàng đầu,
chạm trổ tinh xảo, xem ra là giá trị xa xỉ” Nàng cầm khối huyết ngọc
uyên ương khấu nhìn kỹ, “Bệ hạ có lòng”
“Đêm đó nàng nói ở nông
thôn có tập tục uyên ương khấu gì đó, trẫm bỗng nhớ tới đã bảo cung nhân khắc cho một chiếc” Nghe nàng nói vậy, lửa giận vừa bốc lên cao đã bị
dập xuống, khoé môi bất giác nhếch lên cười, “Thích thì tốt rồi”
Hắn nhớ rõ, đêm đó nàng nói, người mới được gả mà tìm được uyên ương khấu,
có thể cùng phu quân sánh bước bên nhau, ân ái trọn đời. Nếu nàng nói
vậy, bất kể là thật hay giả, hắn liền làm ra uyên ương khấu, dỗ nàng
vui.
Nàng thưởng thưc uyên ương khấu, bỗng nhớ tới đêm đó nổi lên cảm xúc nhất thời, lúc này mới hiểu ra hắn đưa uyên ương khấu cho nàng
có ý gì. Nhưng hắn không phải là nam tử mà nàng muốn cầm tay cả đời này.
Chẳng bao lâu người hầu bưng lên hai món điểm tâm nóng, hắn yên lặng ăn, Diệp Vũ nói lành lạnh, “Bệ hạ cứ chậm rãi thưởng thức, thứ không phụng bồi”
Trước khi nàng đứng dậy, Sở Minh Phong đè tay nàng lại, “Đừng có được một tấc mà lại muốn tiến một thước đó”
Hắn nghĩ đến nàng hiểu được tâm ý của hắn, nghĩ tới nàng vẫn cứ cự tuyệt cách xa ngàn dặm, vẫn làm càn như vậy.
“Với người không hợp khẩu vị, ăn không trôi, nuốt không xuống” Ánh mắt nàng vẫn lạnh băng, gỡ tay hắn ra, “Bệ hạ cứ tự nhiên”
“Làm càn!” Hắn dùng sức túm, túm nàng vào trong lòng, ôm chặt nàng, ‘Trẫm đã muốn ăn nói khép nép, nàng còn muốn thế nào nữa hả?”
Hắn tức giận bóp chặt hai má nàng, “Nàng lại làm càn, đừng trách trẫm không biết thương hương tiếc ngọc!”
Nàng bỗng cười, “Vậy bệ hạ định thế nào? Muốn ta phụng bồi bệ hạ uống rượu chăng?”
Hắn ngẩn ra, buông nàng, nàng liền ngồi trong lòng hắn, châm rượu, rượu
nồng, lời ngọt, người kiều mỵ, ôn nhu có thể khiến đàn ông cứng hoá mềm, bộ dạng khác hoàn toàn với lúc nãy. Sở Minh Phong không hiểu, chỉ một
loáng nàng sao lại biến hoá lớn vậy chứ?
Diệp Vũ châm rượu liên tục, hắn càng uống không ngừng, rượu nóng lên, mới uống có hai bầu mà đã xua tay không uống nổi nữa.
“Bệ hạ khó tới một chuyến, sao không tận hứng chứ?” Giọng nàng chậm rãi, cố ý toát ra chút yêu kiều.
“Tửu lượng trẫm có hạn, uống nữa sẽ không về được” Mặt hắn đỏ bừng không rõ là do rượu hay sắc nữa, chỉ có khoé mắt thì hơi đỏ.
“Bệ hạ…. bệ hạ…” Nàng thấy hắn lấy tay chống trán, đánh giá chắc hắn uống cũng khá say rồi, bất giác vui sướng đứng lên.
“Trẫm… Đi nghỉ một lát…”
Con ngươi đen của hắn nheo lại, mồm miệng nói lầu bầu, nhưng lại biết đường tới giường, đi đến, vừa đi loạng choạng chỉ suýt ngã. Diệp Vũ dìu hắn
lên giường, đắp chăn cho hắn. Hắn từ từ nhắm mắt lại, do uống quá nhiều
rượu, thở ồ ồ, tiếng ngáy to đặc biệt vang lên, như trong lỗ mũi có ống
thổi vậy.
Nàng đưa tay rút ngân châm trên tóc ra, đặt ngân châm
lên mạch cổ hắn, mắt híp lại, sát khí tuôn trào. Nỗi đau mất con chưa đủ để nàng giết hắn, chiếm đoạt, dây dưa của hắn mới khiến nàng hận hắn
thấu xương! Nàng thề, phải băm vằm hắn thành trăm mảnh, muốn hắn chịu
nỗi đau lăng trì, nàng muốn giết hắn!
Đâm xuống, nàng có thể báo thù cho mình! Nàng nắm chặt ngân châm, tay giơ lên, đâm mạnh xuống!
Ngân châm chạm tới da thịt hắn, lại không đi sâu vào được – Sở Minh Phong
túm chặt cứng cổ tay nàng, con ngươi trợn ngược lên, huyết sắc và lệ khí đan xen với nhau nhìn đáng sợ vô cùng.
“Ngươi hận không thể giết trẫm cho sướng hả?” Hắn chậm rãi đứng thẳng dậy, tay nắm chặt cổ tay
nàng bất giác tăng thành mười thành lực đạo.
“Đúng!” Nàng đau
thấu xương, cổ tay như sắp vỡ nát. “Trẫm đã ăn nói khép nép dỗ dành
ngươi, thế mà ngươi không biết cảm động sao? Ngươi cứ ý chí sắt đá vậy
sao?” Hắn lớn tiếng chất vấn.
“Ta chẳng thèm!” Nàng kêu lên giận dữ, bi phẫn tràn ngập, “Thù này không đội trời chung!”
Hắn rút ngân châm trong tay nàng ra, quăng đi, lửa giận hừng hực bốc lên,
“Ngươi cho là tửu lượng trẫm kém sao, nghĩ tới trẫm say bất tỉnh nhân
sự, thì muốn giết trẫm ư? Ngươi sai rồi, trẫm ngàn chén không say, dù có say ngươi cũng không giết được trẫm đâu!”
Diệp Vũ không chịu
thừa nhận, nhưng hôm nay sắp thành lại bại trận, chỉ tự trách mình khinh địch. sở Minh Phong đột nhiên gập cổ tay lại, nhất thời nàng thấy cổ
tay đau nhói, loại đau kịch liệt này khó có thể chấp nhận nổi, đầu đổ mồ hôi lạnh. Tay gần như bị gãy! Xương cổ tay gần như bị vỡ nát rồi!
Tiếp đó hắn kéo nàng ngã xuống, xé nát quần áo nàng, thô bạo, điên cuồng,
mất kiểm soát… Đúng vậy, nàng biết nàng đã chọc giận hắn, khiến hắn đánh mất lý trí.
(Mình bỏ qua đoạn nhạy cảm)
Sở Minh Phong phủ thêm áo ngoài, định mở trói cho nàng, an ủi nàng, lại thấy vẻ mặt thù
hận của nàng, tóm lại xoay người rời đi. Rốt cục Diệp Vũ thở phào nhẹ
nhõm, cuộn người lại, nước mắt rơi như mưa.
A Tử tiến vào, mắt
thấy cảnh tượng vậy, sợ tới mức trợn tròn mắt há hốc mồm. Tại sao lại
vậy chứ? Sao bệ hạ lại đối xử với Nhị phu nhận như vậy chứ? Ngây người
một lát, nàng ta vội vã cởi trói cho Nhị phu nhân, phát hiện ra dưới
chăn là thân hình trơn bóng không mảnh vải, cánh tay, cổ và xương quai
xanh đầy vết tím, sợ tới mức chân tay run rẩy.
“Nhị phu nhân, tại sao vậy chứ?” A Tử sắp khóc, đồng tình khi nàng gặp phải.
“Ta muốn tắm, đi chuẩn bị nước ấm đi” Diệp Vũ lau nước mắt, ánh mắt càng ngày càng lạnh.
***
Xe ngựa dừng lại ở cửa ngách, Sở Minh Phong ngồi lên xe, xa phu bắt đầu
đánh xe. Thật ra canh giờ vẫn còn sớm, chỉ là hắn không biết nên đối mặt với thù hận cùng phẫn nộ của nàng thế nào, đành phải về cung. Có lẽ,
trải qua sau lần này, nàng sẽ nghĩ kỹ hơn, ăn đau khổ chẳng bằng nghe
theo ý hắn, lấy lòng hắn.
Bỗng xe ngựa đang chạy thì vội dừng
lại, tuấn mã hí vang, giữa một nơi yên tĩnh tối đen này lại càng thê
lương hơn. Hắn đang định hỏi có chuyện gì xảy ra, tiểu công công ngồi
bên ngoài xe hốt hoảng nói, “Bệ hạ, có thích khách!”
Đúng lúc này hắn nhận thấy bên phải có người, nhanh chóng né, may mà phản ứng kịp,
nếu không trường kiếm đã đâm vào người hắn. Lúc này hắn đặt tay lên bảo
kiếm bên hông, “roạt” một tiếng, bảo kiếm đã ra khỏi vỏ, ánh sáng loé
lên. Đúng lúc đó một tiếng nổ “oành” vang lên, xe ngựa như bị một lực
công phá mạnh, tan tành.
Sở MInh Phong thấy, có tất cả năm kẻ áo
đen bịt mặt cầm kiếm ám sát. Tiểu công công nhảy xuống, định tiến lên hộ giá, lại bất hạnh vì không có võ công chỉ đành lo lắng suông.
Trong nháy mắt, năm thích khách cùng vây quanh, kiếm đâm thẳng, Sở Minh Phong tâm thần chấn động, cầm kiếm nghênh chiến. Lần này ra cung không có thị vệ đi theo, thật quá thất sách.
Năm thích khách đều là cao thủ
tuyệt đỉnh, hơn nữa võ công, chiêu thức đủ loại đặc sắc, thay đổi liên
tục. Nếu đơn đả độc đấu, hắn dư sức nắm chắc mười phần thắng, nhưng lấy
một chọi năm, thật khó mà thắng nổi. Nhưng hắn cũng chưa nhận thua bao
giờ, cho tới tận bây giờ chỉ có người khác nhận thua, cúi đầu xưng thần. Đến cả Diêm La địa phủ tới bắt hắn, hắn cũng sẽ không bó tay chịu trói.
Chiêu thức của thích khách chiêu nào cũng trí mạng, hoặc ra chiêu mạnh, hoặc
nặng tựa ngàn cân, hoặc phản ứng linh mẫn, hoặc âm độc như xà, hợp sức
vây chặt tiêu diệt hắn. Lúc đầu hắn còn có thể ứng phó, trăm chiêu đã
qua, hắn cảm thấy như trứng chọi đá, mệt mỏi vô cùng, thường phải né
trái tránh phải những chỗ hiểm, cách tử vong cũng không xa, mạo hiểm vô
cùng.
Ánh kiếm đánh vào nhau vang lên tiếng chan chát kịch liệt
loé sáng dưới ánh trăng; ánh sáng loé lên, sáng trắng soi rõ bóng hắn
xuyên qua đao kiếm trùng trùng.
Tiểu công công mắt thấy thích
khách hung ác, chiêu nào cũng là chiêu sát xuất hiện liên tiếp, vội vã
chạy về biệt quán tìm người hộ giá. Võ nghệ Sở Minh Phong có thể nói là
tinh thâm, chiêu thức trầm ổn, vững như bàn thạch, chiêu chiêu đều công
kích chỗ hiểm yếu, chỉ là hơi thiếu nhanh nhẹn chút. Nếu hắn cùng đấu
với Tấn Vương, không biết ai cao hơn ai nữa?
Lại qua hơn trăm chiêu, hắn đã cảm thấy cố sức lắm rồi, bị kiếm thích khách ép cho từng bước lùi lại về phía sau.
Lực đạo thích khách như núi đổ biển vùi mà tới, kéo dài mãi, hơn nữa chiêu
nào cũng độc ác, đồng loạt phóng tới, tạo thành thế đem người vào chỗ
chết, phối hợp với nhau nhuần nhuyễn vô cùng. Hắn cảm thấy không ổn,
bỗng phía sau có một luồng khí lạnh chết chóc ập tới, hắn cảm giác được, lại bị hai thích khách khác bức tử, không thể né tránh… Vai trái chợt
đau nhức! Kiếm đâm vào da thịt máu thịt lẫn lộn vang lên nghe rất rõ.