Đau quá! Bụng đau quá ! Diệp Vũ không dám nhúc nhích, thấy phía dưới hình như có dòng chất nóng bỏng trào ra…
Xuân Hoa, Thu Nguyệt khiếp sợ vô cùng, kinh hoàng gọi người.
***
Đứa bé…Đứa bé… Đứa bé… Đừng đi mà…. Đừng có đi mà…
Đau quá, mệt chết đi… sự bất lực ngập
tràn tuyệt vọng bao phủ lấy nàng… Không, nàng muốn kiên trì giữ lại…
muốn giữ lại đứa bé… Đây là đứa con của Minh Phong, nàng nhất định phải
giữ lại…
Chỉ có một ý nghĩ duy nhất trong đầu, giữ lại đứa bé…
Máu tươi nhiễm đỏ cả giường, chăn đệm, và cả quần áo Diệp Vũ. Nàng bất an chấn động, mày càng cau nhanh hơn, cứ
như cơn đau đang tra tấn nàng vậy… Nàng không muốn tỉnh lại, thì thào
nói gì đó, đưa tay ra định nắm lấy gì đó mà lại không nắm được gì.
Thác Bạt Hoằng ngồi ở đầu giường, nhìn bộ dạng nàng đau chịu đủ mọi đau đớn, lại nghe tiếng nàng kêu “Minh Phong” khẩn thiết, lòng tuy có giận lại bị bộ dạng yếu ớt của nàng diệt sạch.
Vũ Nhi, cố chịu một chút, sẽ đỡ thôi.
Lâm Thái y quay lưng lại giường, chỉ đạo hai y nữ giúp nàng chẩn trị, Xuân Hoa, Thu Nguyệt ở bên giúp đỡ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Vũ đầm đìa mồ hôi, hai mắt khép hờ, đầu lắc qua lắc lại, thần trí không rõ, cơn đau
cứ mãi như không ngừng lại được vậy. Thác Bạt Hoằng không đành lòng thấy nàng tiếp tục bị tra tấn như vậy nữa, “Đến tột cùng còn kéo dài bao lâu nữa?”
“Bệ hạ, không thể vội được” Lâm thái y đáp, “Hay bệ hạ cứ tới đại điện chờ đi ạ..”
“TRẫm sẽ không đi” Thác Bạt Hoằng phản bác nói.
Cung nữ sắc một chén thuốc mang vào, Lâm thái y lập tức nói, “Nhanh, cho nàng uống thuốc vào”
Xuân Hoa tiếp nhận bát thuốc đen sì kia,
Thác Bạt Hoằng ôm lấy Diệp Vũ, khẽ bóp miệng nàng ra, rồi bón thuốc vào. Tiếp đó hắn lại đặt nàng xuống giường, sửa sang cho nàng nằm tốt.
Mãi một lúc sau, Diệp Vũ im lặng chút, y
nữ thay quần áo cho nàng, hắn xoay người lại, cùng đứng bên cạnh lâm
Thái y hỏi, “Vũ Nhi bị ngã một nhát kia, mới dẫn tới xảy thai sao?”
“Đúng thật là thế” Lâm thái y thở dài, “Bệ hạ, phu nhân còn trẻ, vẫn còn có thể mang thai”
“Cứ điều trị thân thể nàng cho tốt” Ánh
mắt Thác Bạt Hoằng lóe sáng, đi ra ngoài. Sở Minh Lượng đợi ở đại điện,
nghe thấy cung nhân nói Diệp Vũ bị xẩy thai, lòng nàng ta đập như trống
trận. Diệp Vũ ta bảo rồi mà, ta sẽ không thua ngươi đâu.
Thác Bạt Hoằng ngồi xuống, nàng ta rót trà cho hắn, hắn uống một hơi cạn sạch, “Lưu Tĩnh”
Lưu Tĩnh đi lên, đem mọi lời cung nhân
nói bẩm báo lại bệ hạ chi tiết. Nghe vậy, Sở Minh Lượng cũng không kinh
hoảng, sắc mặt vẫn không thay đổi, “Dây xích tay ngọc bích của Tuyết Nhi đột nhiên bị đứt, chẳng liên quan gì đến nô tì, xin bệ hạ minh giám”
Thị tì tên Tuyết Nhi quỳ trên mặt đất,
sắc mặt hoẳng hốt, “Bệ hạ, nô tì cũng không rõ vì sao dây xích tay ngọc
bích lại đột nhiên bị đứt ạ, không biết phu nhân đạp phải viên ngọc
bích, nô tì đáng chết, nhưng nô tì không phải cố ý, xin bệ hạ thứ tội”
“Mang ra ngoài, đánh!” Thác Bạt Hoằng cất giọng lạnh trầm, coi mệnh lệnh ấy như lời vớ vẩn vậy.
“Bệ hạ tha mạng… hoàng hậu, xin cứu nô tì…” Tuyết Nhi hoảng sợ thật sự, nước mắt trào ra khẩn cầu hoàng hậu cứu mình.
“Ngươi hại chết hoàng tự, bản cung cũng
không thể nào cứu nổi ngươi được” Sở Minh Lượng lạnh lùng nói, “Yên tâm
đi, bản cung sẽ cầu bệ hạ tha cho cả nhà ngươi”
“Hoàng hậu… Cứu nô tì với…” Tuyết Nhi
khóc thê lương, bỗng sắc mặt khẽ thay đổi, “Bệ hạ, dây xích tay ngọc
bích kia không phải của nô tì, là hoàng hậu thưởng cho nô tì. Hoàng hậu
còn sai nô tì, vào lúc thích hợp thì dựt đứt sợi dây xích trên tay
xuống, để phu nhân đạp phải hạt châu sẽ bị xẩy thai ạ…”
“Tiện tỳ! Bản cung thưởng sợi dây xích
tay ngọc bích cho ngươi lúc nào hả? Lúc nào thì sai ngươi làm vậy chứ?”
Lời Sở Minh Lượng trách mắng đầy chính nghĩa, “Bệ hạ, con tiện tỳ này
nói hươu nói vượn, nô tì thật không làm”
“Bệ hạ, sợi dây xích tay kia giá trị xa
xỉ, nô tì sao tự dưng lại có sợi xích tay như vậy chứ? Còn nữa, nô tì
chẳng có thù oán gì với phu nhân, vì sao lại mưu hại đứa bé của phu nhân chứ ạ?” Tuyết Nhi khóc cãi, “Là Hoàng hậu sai nô tì giựt đứt xích tay,
khiến cho phu nhân xảy thai. Nếu không thế, nô tì sao có gan mưu hại
hoàng tự được… Xin bệ hạ minh xét…”
“Bốp” một tiếng, Sở Minh Lượng tức giận phát run lên, tát nàng ta một cái, “Đồ ngậm máu phun người! Kéo ra ngoài, đánh chết!”
Bệ hạ không có thái độ gì, ai dám làm càn chứ? Thác Bạt Hoằng chậm rãi đứng lên, ánh mắt lạnh khốc. Nàng ta nhìn
hắn, tâm ý hoảng loạn, bị lệ khí nham hiểm hung ác trong mắt hắn dọa sợ. Hắn nhanh chóng vung tay, đúng lúc tát mạnh nàng ta một cái.
Sở Minh Lượng bụm mặt, máu tươi nhiễm đỏ
cả miệng, đôi mắt đẹp trong suốt, lệ lóng lánh, phẫn hận và u oán chôn
tận đáy mắt, sâu trong lòng.
“TRẫm không muốn nhìn gặp lại ngươi nữa!
Cút!” Hắn nói lạnh lùng. Nàng quật cường nhìn hắn, đẫm nước mắt, hít một hơi sâu, chậm rãi xoay người, ngẩng cao đầu, đi thẳng ra đại điện, ra
khỏi Lăng Vân Các. Thác Bạt Hoằng nhìn nàng ta cao ngạo, lưng cứng ngắc, lệ khí trong mắt chậm rãi tiêu tán, đuôi mắt như cười như không.
***
Lúc tỉnh lại, Diệp Vũ nghe Xuân Hoa, Thu
Nguyệt nói đứa bé không còn, tinh thần trống rỗng, lại hôn mê bất
tỉnh. Lúc tỉnh lại lần nữa, nàng thấy Thác Bạt Hoằng và Lâm thái y đều
có đó, liền túm chặt lấy ống tay áo Lâm thái y, hỏi hoảng loạn, “Lâm đại nhân, con của ta thật sự không còn nữa sao?”
Ông gật đầu, “Phu nhân nén bi thương. Sau này còn có thể mang thai hoàng tự nữa, đừng lo”
Nước mắt trào ra, tuôn rơi, nàng đau lòng sắp chết khóc lóc: Minh Phong, thật xin lỗi, ta không bảo vệ được con của chúng ta….
Lâm thái y rời khỏi tẩm điện, Thác Bạt
Hoằng ngồi gần chút, nắm tay lạnh của nàng, “Vũ Nhi, đau lòng cũng không giải quyết được gì. Có lẽ đây là ý trời, có lẽ đứa bé đó và nàng vô
duyên, sau này còn có thể mang thai nữa…”
Nàng đau đớn khóc thành tiếng, sao giống nhau được chứ? Đó là đứa con của Minh Phong, sao giống nhau được chứ?
“Chuyện trước mắt là cố gắng dưỡng sức
cho tốt” Hắn dịu dàng lau nước mắt cho nàng, “Việc đã tới nước này, đau
thương cũng vô ích. Nếu… Sở Minh Phong mà nghe được tin nàng đã mất con, cũng không hy vọng nàng đau lòng như vậy, chuốc khổ như vậy, có đúng
không?”
“Vũ Nhi, ta biết nàng tự trách mình không bảo vệ tốt đứa bé của Sở Minh Phong, nhưng nàng đã có sức rồi, nàng
cũng không ngờ được là hoàng hậu lại đố kỵ che mờ hết mắt” Hắn đau khổ
khuyên, “Đừng tự trách mình nữa, được không?”
“Hoàng hậu ư?” Diệp Vũ kinh ngạc.
“Chuyện này… Có liên quan với hoàng hậu”
Thác Bạt Hoằng biểu hiện có vẻ miễn cưỡng nói, “Ta thẩm vấn các nàng ấy
rồi, hoàng hậu tặng một dây xích tay ngọc bích cho Tuyết Nhi, sai tuyết
Nhi vào thời điểm thích hợp xả đứt dây xích. Cứ thế nàng sẽ bất cẩn đạp
phải ngọc châu, ngã xấp xuống xẩy thai. Hoàng hậu hại chết con của nàng, nếu nàng muốn đòi công đạo, ta dĩ nhiên sẽ…”
Nàng chậm rãi lắc đầu. Hóa ra là Sở Minh Lượng.
Nói đi nói lại, cũng do nàng sơ sẩy, là
chính nàng hại chết đứa bé. Nếu nàng sớm giải thích rõ với Sở Inh Lượng, Sở Minh Lượng cũng sẽ không vì đố kỵ mà dựng mưu hại.
Không phải là lỗi của Sở Minh Lượng, là
nàng sai. Thác Bạt Hoằng thấy nàng ngơ ngẩn, không rõ nàng đang nghĩ gì, cứ lo lắng gọi hai câu. Diệp Vũ khép mắt mệt mỏi, “Ta muốn nghỉ ngơi,
xin bệ hạ cứ việc đi”
Hắn để nàng nghỉ ngơi cho khỏe, bảo muốn
sẽ tới thăm nàng, rồi rời đi. Tẩm điện mở rộng, thần sắc nàng dại ra,
ánh mắt trống rỗng, nước mắt lạng lẽ rơi xuống.
Lúc Mộ Dung Diệp tới, thì thấy đúng cảnh
đó. Nước mắt làm ướt mặt nàng tái nhợt, nỗi đau mất con khiến cho nàng
tiều tụy đi nhiều chỉ trong một đêm. Ánh mắt nàng chậm rãi chuyển lên
mặt hắn, hắn ngồi trên giường, nắm lấy tay nàng, vỗ nhè nhẹ, lặng lẽ an
ủi nàng. Nàng nhào lại gần, nằm lên vai hắn, đau đớn khóc to. Hắn cứ mặc nàng khóc, mặc nàng bi thương, chỉ cần khóc thoải mái một trận, nỗi đau trong lòng có thể giảm bớt đi phần nào.
“Là muội đã hại chết đứa bé… Là muội…” Nàng nói mơ hồ không rõ, khóc nghẹn ngào.
“Không phải muội, có lẽ là ý trời” Mộ Dung Diệp đau kịch liệt nói, lúc này tất cả mọi an ủi đều không giải quyết được gì.
“Nếu muội sớm giải thích rõ với Sở Minh
Lượng chút, thì nàng ấy cũng sẽ không nghĩ nhầm đứa nhỏ trong bụng muội
là của Thác Bạt Hoằng, sẽ không…”
Hắn hiểu ra, là Sở Minh Lượng có lòng đố
kỵ, nổi lên xấu xa, hại chết đứa con của vũ Nhi. Diệp Vũ khóc to lên,
đem mọi chất chứa trong lòng khóc hết ra..
**
Sở Minh Hiên không đi biên cảnh Dương
Châu khao quân, mà triệu Diệp đại tướng quân hồi kinh báo cáo công tác.
Diệp Chí Bằng cũng đến hai ba năm nay không về kinh, đáng bảo ông nên về kinh một chuyến, nếu không, lại nảy sinh dị tâm khác.
Vì ông nắm trong tay năm mươi vạn binh
quyền, là đại tướng Sở quốc độc nhất vô nhị, triều đình phải nể mặt ông, còn bệ hạ phải coi trọng và khen ngợi ông. Bởi vậy, Sở Minh Hiên quyết
định, hạ mình tới cổng Triêu Dương để nghênh đón.
Tháng ba Kim Lăng đã chuyển sang ấm áp,
tiếng chim hót trên cao, hoa hồng nở rộ. Ngày này, bầu trời không mây,
trong xanh, lộ ra toàn bộ cảnh xuân của thành Kim Lăng trở nên rực rỡ
lóng lánh như viên ngọc vậy.
Sở Minh Hiên tự mình dẫn cả văn võ trong
triều đứng ở trước cổng Triêu Dương đợi, dân chúng toàn thành không vây
vòng ngoài mà vây quanh gần đó, để được ngắm phong thái của Diệp đại
tướng quân.
Chợt có một con ngựa từ xa chạy đến,
nhanh chóng tới cổng triêu Dương, người đó nhảy xuống ngựa quỳ gối trước ngự tiền, “Bẩm bệ hạ, Diệp đại tướng quân đã vào thành rồi ạ”
Sở Minh Hiên cười gật đầu.
“Bệ hạ, Diệp đại tướng quân dẫn ba ngàn tinh binh vào thành ạ”
Cả văn võ trong triều khoảng sợ, nói thì
thầm. Sắc mặt Sở Minh Hiên kịch biến, ánh mắt u ám. Mang vào thành ba
ngàn tinh binh, ý của Diệp Chí Bằng là sao đây?
“Bệ hạ, hay là nhanh chóng phái người đi
truyền ý chỉ của bệ hạ, chỉ cho phép mang ba trăm tinh binh vào thành
thôi ạ” Một lão thần nói.
“Thôi, Diệp tướng quân lần đầu hồi kinh
gặp trẫm, trẫm nên rộng lượng hơn” Sở Minh Hiên cất cao giọng nói. Chẳng bao lâu cả văn võ triều thần nghe được tiếng rầm rập, gót sắc vang lên
từ xa tới gần. Tiếp đó, họ trông thấy có hai binh lính mặc áo giáp đi
tới, đi đầu đó là Diệp Chí Bằng.
Đại tướng quân mặc áo giáp đầu đội mũ
giáp, lưng đeo bảo đao, khí thế lẫm liệt, cứ như coi ai chẳng ra gì vây. Áo giáp và ánh nắng tôn nhau lên, lóe ra thứ ánh sáng lấp lánh; gương
mặt ngăm đen không đổi sắc, là khuôn mặt đã lắng đọng của nhiều năm
chinh chiến sa trường đầy máu tanh và lãnh khốc.
Dân chúng sinh hoạt trong kinh thành phồn hoa chưa từng thấy qua gương mặt lạnh khốc, máu tanh, cứng đanh như sắt và vô tình ấy, cảm nhận được luồng hơi thở chiến tranh mãnh liệt trên
sa trường, trong lòng nẩy sinh ngưỡng mộ và sợ hãi.
Diệp Chí Bằng dẫn ba ngàn tinh binh đi
tới trước cổng Triêu Dương khoảng một trăm bước thì dừng lại, xuống
ngựa, đi bộ tiến lên, đi theo sau ông có một thân binh đi theo.
“Đại tướng quân, trẫm cuối cùng cũng đợi được rồi” Sở Minh Hiên cười nói, giơ hai tay lên hoan nghênh.
“Thần tham kiến bệ hạ” Diệp Chí Bằng quỳ xuống một gối, động tác lưu loát, giọng trầm hùng, là giọng độc nhất của một võ tướng.
“Đại tướng quân mau mau bình thân” Sở Minh Hiên tiến lên đỡ.
“Tạ bệ hạ” Diệp Chí Bằng đứng lên.
“Đại tướng quân trấn thủ biên cảnh, càng
vất cả công lao càng lớn, công huân càng nhiều, là niềm tự hào của Đại
Sở quốc ta. Đêm nay, trẫm tổ chức yến tiệc đón gió tẩy trần cho đại
tướng quân” Sở Minh Hiên nói trầm lãnh. Tên thân binh râu ria xồm xoàm
kia nhìn hắn, ánh mắt như đao kiếm.
Kim Lăng, ta đã trở về !
Sở Minh Hiên ta đã trở về!
***
Tại Ngụy quốc, trong điện Tử thần.
Sở Minh Lượng đứng ở hậu uyển, nhìn hoa đào, Hải đường nở bừng trong vườn, nghĩ ngợi xuất thần.
Từ ngày bị Thác Bạt Hoằng tát một cái, nàng ta vốn không ra ngoài nữa, cứ buồn bực không vui, từ từ tiều tụy.
Nàng ta không rõ vì sao hắn lại yêu Diệp
Vũ như vậy? Vì sao hắn vì Diệp Vũ mà đánh mình? Nàng là Cành Vàng lá
ngọc, còn kém hơn cả Diệp Vũ sao? Nàng thật sự không hiểu.
Mộ Dung Diệp đứng ở cuối hành lang đã
được một lúc lâu rồi, thấy thần sắc nàng lạnh nhạt, thỉnh thoảng ho khụ
hai tiếng, rốt cuộc lòng nổi lên thương hại.
Nàng yêu người sâu đậm, mà người thì lại
yêu cô gái khác sâu đậm, sao nàng ấy không đau đớn chứ? Sao không hận
chứ? Hắn đi qua, quần áo trắng bay lên lay động như nước, “Hoàng hậu”
Sở Minh Lượng chậm rãi xoay người, mắt thấy là hắn, hơi kinh ngạc.
“Hoàng hậu nhiễm phong hàn sao? Truyền thái y tới xem qua chưa?”
“Đã xem qua rồi, cũng đã uống thuốc mà
chẳng thấy khỏi” Nàng lạnh băng chống đỡ, biết hắn có giao tình với Diệp Vũ, thì cũng coi hắn là kẻ địch luôn.
“Mắc bệnh phong hàn, tâm bệnh thì chẳng thuốc nào chữa khỏi” Mộ Dung Diệp cười thản nhiên, “Hoàng hậu có từng hối hận không?”
“Bản cung vì sao lại hối hận chứ?” Trời
đã chuyển ấm, nàng ta lại vẫn còn khoác áo choàng đỏ, có thể thấy được
nàng ta lạnh từ đáy lòng. Áo choàng đỏ rực này càng khiến sắc mặt nàng
ta ủ rũ, tái nhợt, càng khiến mắt nàng ta vô thần, khiến đôi môi nàng ta lạnh trắng như sương, như người gần đất xa trời.
“Nói thế nào thì Vũ Nhi tóm lại cũng là hoàng tẩu của người”
“Hoàng tẩu ư?” Sở Minh Lượng như đang
nghe câu nói đùa vô cớ, vừa buồn cười vừa tức hận, “Nàng ấy coi bản cung là tiểu cô sao? Nàng ấy biết rõ bản cung thích bệ hạ, vì sao nàng ấy
lại còn cố cướp của bản cung chứ?”
Mộ Dung Diệp nói khinh thường, “Nàng có lòng với Sở Minh Phong, chưa bao giờ thay đổi”
Tất cả mọi thứ chẳng qua là hiểu lầm, lại khiến hai cô gái bị tổn thương.
Hắn tiến lên hai bước, nhìn nàng thương
hại, “Người có biết, đứa nhỏ trong bụng nàng ấy, không phải là đứa bé
của bệ hạ mà là đứa bé của hoàng huynh người không”
Nàng ta khiếp sợ ngây người, mãi một lúc
sau mới hoàn hồn, không thể tin sự thật là thế, “Đứa bé của hoàng huynh
ư? Nhưng mà hoàng huynh đã sớm băng hà rồi mà… sao thế nào…”
Hai mắt hắn ngưng lại, giọng nhẹ như mây
khói, “Trong chuyện này, một lời khó nói hết được. Ta chỉ có thể nói, Sở Minh Phong vẫn chưa chết, giờ đã thoát khỏi bàn tay của Thác Bạt
Hoằng, trở lại Sở quốc rồi. Còn vũ Nhi ở lại trong cung là vì cứu huynh
ấy”
Giờ chân tướng như một quả đấm nặng đấm
thẳng tâm, Sở Minh Lượng lùi lại sau hai bước, ngũ tạng lục phủ cứ cuồn
cuộn mãi không dứt. Trời ơi, nàng đã hại chết đứa bé của hoàng huynh mất rồi… Hoàng huynh vẫn chưa chết…
Tại sao lại vậy chứ?
“Vũ Nhi không trách người, chỉ tự trách
bản thân không giải thích rõ với người trước” Mộ Dung Diệp bi thương thở dài, “Nàng ấy cố sức bảo vệ đứa bé của hoàng huynh người, lại không ngờ rằng….”
“Bản cung nghĩ tới nàng ấy đã chuyển tình lên bệ hạ, nghĩ tới nàng ấy và bản cung cùng nhau cướp đoạt….. Nghĩ đến đó là đứa bé của bệ hạ…” Sở Minh Lượng khóc bi thương, nói khàn khàn,
hai tròng mắt chưa đầy lệ.
“Có lẽ, đây là ý trời” Hắn nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ biết oán trời xanh trêu ngươi.
****
Sở Minh Lượng cứ ở bên ngoài Lăng Vân Các mãi rồi cố lấy dũng khí đi vào. Cung nhân thấy hoàng hậu giá lâm, đều
hành lễ. Nàng ta nói là tới thăm phu nhân, cung nhân cảnh giác bảo phu
nhân vừa ngủ, không tiện quấy rầy. Cứ thế nàng bảo để nàng ta đợi bên
ngoài lát nữa, rồi để cung nhân lui ra.
Thừa dịp cung nhân không để ý, nàng ta
lặng lẽ chuồn từ cửa sổ vào, nhìn vào trong điện. Diệp Vũ nằm trên
giường, đang ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt thật sự, chắc là do mất
quá nhiều máu.
Nhìn một lát, Sở Minh Lượng lại thấy đau
lòng, đau tới mức ngồi sụp xuống nước mắt trào ra. Đứa bé trong bụng
Diệp Vũ là cốt nhục của hoàng huynh, là huyết mạch của dòng tộc họ Sở Sở quốc, nàng ta thân là công chúa, thế mà lại hại chết cháu mình.
Hoàng tẩu à, thực xin lỗi, là ta sai rồi… Ta thật xin lỗi tẩu, lại càng xin lỗi hoàng huynh…
Khổ sở một trận nàng ta nghe thấy có tiếng động trong điện, thì ngưng thần lắng nghe. Hóa ra là Thác Bạt Hoằng và Lâm Thái y.
“Bệ hạ, mới rồi vi thần bắt mạch cho phu nhân, phát hiện ra…” giọng Lâm Thái y nặng nề.
“Phát hiện ra cái gì?” Thác Bạt Hoằng thấy sắc mặt ông khác thường, khẩn trương vô cùng.
“Theo mạch tượng của phu nhân cho thấy,
phu nhân không chỉ xẩy thai một lần, mà lần xẩy thai này đã tổn thương
tới bản thân, hơn nữa bị thương nặng trong tử cung, chỉ e….”
“Chỉ e là rất khó thụ thai nữa ạ” Lâm Thái y nói, “Tử cung của phu nhân đã bị tổn thương, chỉ sợ… cả đời vô sinh”
Thác Bạt Hoằng khiếp sợ, trợn mắt há hốc
mồm. Sở Minh Lượng ngồi xổm bên ngoài cửa sổ nghe được rõ ràng, tại sao
có thể vậy chứ? Là nàng ta làm hại Diệp Vũ cả đời vô sinh ư? Tại sao có
thể vậy chứ?
Cổ họng của hắn như bị chặn lại, không
thở nổi, không thể tin một lần xẩy thai lại biến thành vô sinh cả đời,
“Nặng thế sao? Phải điều trị thân thể cho tốt, cũng khó mà có thai sao?”
Lâm thái y đáp, “Theo vi thần hành nghề y hơn mười năm nay, cơ hội phu nhân có thai là cực kỳ nhỏ. Bệ hạ phải sai người đi tìm danh y trong dân gian để chẩn trị cho phu nhân xem, có lẽ
còn có thần y chữa trị được bệnh cho phu nhân cũng chưa biết chừng”
Thác Bạt Hoằng bi thương gật đầu, “Vậy ngươi cứ điều trị cho thân thể Vũ Nhi thật tốt đi”
Sở Minh Lượng bịt miệng, không để cho
mình khóc ra tiếng, nước mắt cứ rơi tí tách tí tách xuống đất… Một lúc
sau, nàng ta chết lặng đứng lên, tinh thần hoảng hốt về điện Tử thần…
Lâm Thái y lui ra, Thác Bạt Hoằng ngồi
bên giường, nhìn Vũ Nhi ngủ say, dần bi thương. Chỉ xẩy thai thôi mà,
thế mà lại biến thành cả đời không con…Ông trời ơi, vì sao lại trêu cợt
ta thế?
Hắn chẳng qua không muốn nhìn đứa bé của
Sở Minh Phong ra đời, không muốn đứa bé của Sở Minh Phong gây trở ngại
giữa hắn và Vũ Nhi, chẳng qua là mượn tay Sở Minh Lượng bỏ đứa bé kia mà thôi, lại không ngờ rằng, kết quả lại bi thảm như thế.
Một hàng lệ chảy từ trên mắt xuống, hắn
ngửa mặt lên trời chất vấn, ông trời ơi, ông có phải đang trừng phạt ta
đó không? Có phải không…
****
Tại hoàng cung Sở quốc, điện Duyên KHánh.
Đèn đuốc sáng rực cả đại điện, màu vàng
sáng rực rỡ, cứ như ban ngày vậy. TRên yến tiệc tơ lụa lượn lờ, tập
trung màn múa, vũ kỹ nhảy múa ôn nhu, văn võ trong triều va]f thưởng múa vừa uống rượu, nói chuyện với nhau, ăn uống linh đình.
Ngồi bên phải là Diệp Chí Bằng, có thể
thấy bệ hạ rất coi trọng ông. Không ít triều thần tiến đến kính rượu
ông, còn nói lời khen tặng, khen ngợi, ông dĩ nhiên là uống không ít,
lại như không say.
Sau lưng ông có hai thân vệ, trong đó có một người cao to khôi ngô, lông mi to thô, cằm đầy râu, má trái có vết sẹo nhợt nhạt.
Chỉ cần nhìn kỹ một cái, có thể sẽ nhận
ra bộ mặt thật, nhưng ánh mắt mọi người đều tập trung người Diệp Chí
Bằng, không ai để ý tới thân vệ đặc biệt này, kể cả Sở Minh Hiên. Thân
vệ đó chính là Sở Minh Phong.
Ánh mắt hắn thỉnh thoảng liếc về phía Sở
Minh Hiên, như đao như kiếm vậy. Sở Minh Hiên mặc áo long bào màu vàng,
khuôn mặt tuấn tú như ngọc, nhìn lúc nào cũng mỉm cười, đáy mắt đuôi mày toát lên ba phần khí phách đế vương. Hắn uống không nhiều rượu lắm, rất kiềm chế, khi thì cùng thần như uống, lúc thì lại thưởng múa.
Vũ Kỹ nhảy xong một điệu múa, lại từ từ
lui ra. Diệp Chí Bằng đứng lên, giọng ồ ồ, “Lúc Bệ hạ đăng cơ, thần
không thể hồi kinh chúc mừng bệ hạ được, tối nay mượn chén rượu này kính bệ hạ một ly”
“Được” Sở Minh Hiên giơ cao ly rượu vàng
lên, lớn tiếng nói, “Đại tướng quân chiến công hiển hách, đón quân đã
nhiều năm ở biên cảnh vì Đại Sở, làm hổ báo Ngụy quốc, Tần quốc không
dám xâm phạm, công huân bảo vệ xã tắc như thế, ai có thể sanh nổi chứ?
Nào, trẫm cùng đại tướng quân uống một ly!”
“Bệ hạ quá khen, kính bệ hạ!” Diệp Chí
Bằng giơ chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, vô cùng sảng khoái. Uống
xong ông cũng không ngồi xuống, lại nói tiếp, “Thần có một chuyện không
rõ, xin bệ hạ giải thích nghi hoặc giúp vi thần”
Sở Minh Hiên xua tay,. “Đại tướng quân cứ nói”
Diệp Chí Bằng nói, “năm trước, thần nhận
được công hàm của triều đình gửi tới, nói tiên hoàng bất hạnh gặp nạn,
băng hà. Tuy bệ hạ đã đăng cơ nhiều tháng rồi, nhưng thần muốn biết,
tiên hoàng gặp nạn thế nào, băng hà ra sao ạ?”