Trong không gian nhỏ hẹp, Vân Nhiễm nâng
mắt nhìn nam tử đối diện, khuốn mặt hắn mờ ảo dưới ánh đèn, chỉ để lộ
đôi đồng tử thâm u nhìn chằm chằm nàng. Vân Nhiễm bình ổn cơn giận, lạnh lùng liếc.
“Tần Dục Thành, ngươi định giam lỏng bản cung sao?”
Tần Dục Thành từ chối cho ý kiến, chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài, cũng
không để ý tới Vân Nhiễm. Nàng nằm trên giường, mắt thấy nam nhân kia đi rồi, nàng cố gắng đứng dậy, nhưng vừa động liền cảm giác được ngực cùng phía lưng mình đau đớn khó chịu. Nàng nhớ mình trúng hai kiếm, không
khỏi cười khổ. Không ngờ mạng của nàng thật lớn, có thể thoát chết.
Còn sống còn có hi vọng, Vân Nhiễm từ từ ngồi dậy, trên trán đầy mồ hôi, cúi đầu nhìn trung y màu trắng trên người mình, khẽ biến sắc mặt, ánh
mắt nhìn thẳng về nơi vang lên tiếng động, thấy Tần Dục Thành bưng khay
tới, nàng trầm giọng lên tiếng.
“Ai thay quần áo cho ta.”
“Là ta, có chuyện gì vậy?”
Tần Dục Thành cười như có như không, Vân Nhiễm âm u: “Hiện tại, ta muốn chặt đứt móng vuốt của ngươi.”
Nàng thật sự muốn chặt tay hắn, Tần Dục Thành làm như không có chuyện
gì, đặt khay xuống, quay đầu nở nụ cười, không tức giận vì câu nói của
Vân Nhiễm, hắn khẽ cười: “Ngươi bây giờ thật giống trước kia.”
Thấy Vân Nhiễm càng đen mặt, hắn cười nói: “Được rồi, đồ của ngươi là ta tìm một y nữ giúp ngươi thay.”
Nói xong, hắn không nhìn nàng, hỏi nhỏ: “Ngươi có muốn ăn chút gì không? Ngủ một ngày một đêm, chỉ sợ sẽ đói bụng, đây là ta tự tay làm, không
biết mùi vị thế nào?”
Nghe câu đầu Vân Nhiễm thở dài nhẹ nhõm, nhưng tới câu sau nàng lại nhíu mày, tự hỏi nên ăn hay không. Cuối cùng quyết định no bụng quan trọng
hơn, nàng còn đứa nhỏ, ăn no mới có cách thoát khỏi nơi này.
Vân Nhiễm đánh giá một chút, xung quanh tối đen, rõ ràng là một gian mật thất, hơn nữa bên ngoài cửa sổ không có ánh sáng, xem ra là một căn mật thất dưới lòng đất, Tần Dục Thành giấu nàng ở đây, hình như không hề lo lắng sẽ bị người khác phát hiện, chứng tỏ gian mật thất này nằm trong
khuôn viên của hắn, nên hắn không sợ.
“Không ngờ Tần gia có một mật thất như vậy, còn xây dựng ngay trong phủ.”
Tần Dục Thành khẽ run lên, u ám nhìn Vân Nhiễm: “Vân Nhiễm, vì sao nàng
không ngu ngốc một chút, có lẽ như vậy ta sẽ không bị nàng hấp dẫn.”
Vân Nhiễm lạnh lùng, xem ra nàng đoán đúng, mật thất này nằm dưới lòng
đất bên trong viện của Tần Dục Thành, sẽ không có ai phát hiện ra, nàng
phải làm thế nào để thoát khỏi nơi đây.
Tần Dục Thành bưng khay tới, để trước mặt nàng, bày đồ ăn lên, hắn thản
nhiên nói: “Nàng đừng nghĩ nhiều, không thể trốn thoát khỏi nơi này?”
“Chẳng lẽ ngươi muốn nhốt ta cả đời ở đây?”
Vân Nhiễm hung dữ nói, Tần Dục Thành lại cười: “Không! Chờ hoàng thượng quên nàng, lập tân phi, ta sẽ thả nàng ra, với tính tình của nàng, nếu
hoàng thượng nạp tân phi, chỉ sợ cả đời nàng sẽ không tha thứ cho hắn,
lúc đó dù ta thả nàng đi, nàng cũng sẽ không về.”
Vân Nhiễm bật cười: “Ngươi thế nhưng rất hiểu ta.”
Nói xong, không để ý tới hắn, ăn một miếng liền trừng mắt nhìn nam nhân trước mặt: “Thật khó ăn.”
Tuy rằng Vân Nhiễm không kén ăn, nhưng ăn qua đồ ăn ngự thiện phòng làm, bây giờ ăn đồ Tần Dục Thành nấu quả thật khó nuốt. Nhưng trước mắt chỉ
có thể ăn những thứ này. Tần Dục Thành tuyệt đối sẽ không sai người
chuẩn bị đồ ăn cho nàng. Vì nếu để lộ hoàng hậu bị giảm lỏng trong mật
thất, chín họ Tần gia cũng không đủ để diệt.
Tần Dục Thành nhìn nàng ra vẻ ghét bỏ, khóe môi cười càng sâu, ánh mắt
ôn hòa như nước, chỉ cần nhìn nàng, hắn đã cảm thấy vui, xem ra hắn thật sự thích nàng.
Sau đó Vân Nhiễm không nói thêm câu nào, vùi đầu vào ăn, tới khi ăn hết hai món một canh, mới cảm thấy có chút tinh thần.
Tần Dục Thành đi tới dọn dẹp đồ đạc, không quên dặn: “Ngươi bị thương rất nặng, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều một chút.”
“Ta bị thương như vậy, là do ai gây ra?”
Vân Nhiễm hung ác nhìn hắn, Tần Dục Thành đã dọn dẹp xong đống hỗn độn
trên bàn, bưng khay đi ra ngoài, không để ý tới Vân Nhiễm.
Vân Nhiễm nhìn theo bóng hắn, chậm rãi sờ soạng, chuẩn bị tìm cái bô,
ngủ cả một ngày, tự nhiên muốn đi vệ sinh. Nhưng nàng vừa động liền chạm tới miệng vết thương, cực kỳ đau đớn, đúng lúc này, Tần Dục Thành đi
vào, hét lên: “Ngươi không muốn sống nữa sao? Định làm gì.”
Vân Nhiễm dừng lại động tác, lạnh lùng nhìn hắn: “Ta muốn tìm bô, chẵng lẽ ta ăn uống vệ sinh đều ở trên giuowgf.
Lần Này Tần Dục Thành im lặng, vươn tay đỡ Vân Nhiễm, nàng đen mặt: “Ngươi cút ra ngoài cho ta.”
Tần Dục Thành bất động, nghiêm túc nói: “Ngươi xác định mình có thể đi?”
“Chẳng lẽ để ngươi đứng nhìn ta?” Vân Nhiễm muốn hát hóa, đột nhiên
trong đầu nàng lóe lên, làm như không có chuyện gì lên tiếng: “Tần Dục
Thành, nếu ngươi không muốn ta vất vả, có thể tìm nha đầu tới đây hầu hạ ta.”
Nói không chừng nàng có thể tìm cách thoát thân.
Vân Nhiễm vừa nhắc, Tần Dục Thành liếc nàng một cái, xoay người rời đi,
hình như thực sự tìm nha đầu tới hầu hạ nàng. Vân Nhiễm vui vẻ, nếu có
người tới hầu hạ, nàng có thể nghỉ ngơi hai ngày, chờ sức khỏe tốt lên,
có thể nghĩ cách thoát khỏi nơi này.
Đã có chủ ý, nàng bất động chờ Tần Dục Thành tìm người tới hầu hạ.
Rất nhanh có một nữ nhân đi tới, nhìn qua không giống nô tỳ. Vân Nhiễm
nheo mắt lại đánh giá, Tần Dục Thành cười nói: “Đây là đại phu trước đó
đã cứu ngươi, nàng ta sẽ chăm sóc ngươi cẩn thận, có yêu cầu gì thì nói
với nàng ta.”
“Đúng vậy! Vân tiểu thư, nữ tử cung kính, Vân Nhiễm liếc nhìn Tần Dục
Thành, lại liếc nhìn nữ nhân trước mặt. Hóa ra chính nàng thay đồ cho
mình, cứu mình, nhìn qua võ công không tệ, muốn chiếm tiện nghi cũng
không dễ dàng. Nhưng Vân Nhiễm cũng không quá lo lắng, dù bọn họ đã lấy
hết độc dược trên người nàng thì đã làm sao.
“Ngươi có thể cút.”
Vân Nhiễm không khách sao quát lạnh với Tần Dục Thành, Tần Dục Thành mặt không biến sắc tiêu sái đi ra ngoài. Vân Nhiễm quay sang nhìn nữ nhân
đang kinh ngạc: “Ngươi tên là gì?”
“Nguyệt Nhi?” Nàng ta cung kính trả lời, đỡ Vân Nhiễm đi vệ sinh, sau đó nàng im lặng, hơn nữa cả người hơi mệt, trước đó nói chuyện với Tần Dục Thành đã tiêu hao không ít sức lực. Đi vệ sinh xong, nàng liền lên
giường nằm nhắm mắt lại nghỉ ngơi, trước mắt nàng cần dưỡng thương, sau
đó còn phải nghĩ cách bỏ trốn.
...
Trong cung Đan Dương, thái hoàng thái hậu vốn đã gần đất xa trời, không
ngờ ngự y viện dùng thang thuốc mới lại có cải tử hoàn sinh. Sức khỏe
dần dần khôi phục, chỉ sau vài hôm, đã có thể ngồi dậy ăn một số thức ăn lỏng.
Trái lại hoàng hậu lại ngày càng không tốt, ngự y đã chẩn đoán chính
xác, nàng mắc bệnh đậu mùa, để tránh lây khủng hoảng không cần thiết,
nên che giấu mọi người. Hoàng hậu hạ lệnh chỉ giữ lại hai ngự y, ngay cả Sơn Trà cùng Dữu Tử đều bị đuổi đi, không có phép tiến vào.
Mỗi ngày ngự y đều kiểm tra, sắc thuốc cho hoàng hậu.
Trưởng công chúa, cùng công chúa An Nhạc đã biết tình hình của Vân Nhiễm tim đau như dao cắt. Nhất là trưởng công chúa, bà hận không thể chịu
thay cho con mình. Rất nhanh gầy rộc cả người, nghĩ tới khả năng con
mình sẽ chết vì đậu mùa, bà đã cảm thấy sống không bằng chết.
Tuy rằng hoàng hậu hạ lệnh, không cho người khác tới thiên điện, nhưng
trưởng công chúa vẫn không nhịn được bí mật tới thiên điện.
Trong tẩm cung, hoàng hậu dựa vào thành giường, trên mặt đều là mụn
nước, tuy rằng có đeo mạng nhưng vẫn lộ ra, cực kỳ dọa người. Trưởng
công chúa không chút sợ hãi, nhanh chóng tới gần khẽ gọi: “Nhiễm Nhi!”
Nữ nhân trên giường ngẩn ra, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn trưởng công chúa cách đó không xa, vẻ mặt bà đau lòng, ánh mắt nồng đậm tương xót.
Nữ nhân che mặt chợt lóe lên tia sắc bén, chân mày bất giác nhếch lên,
trách trưởng công chúa: “Bác! Sao người lại lẻn vào đây, nhanh chóng ra
ngoài, tránh để lây bệnh.”
Trưởng công chúa đau đớn khôn cùng: “Nhiễm Nhi! Bác nguyện lây bệnh với người, để cho chúng ta cùng nhau mắc bệnh đậu mùa đi.”
Nữ nhân trên giường nhất thời cảm thấy kì lạ, nhưng không kịp nghĩ
nhiều, trầm mặt xuống, quát: “Hồ nháo! Còn không mau đi ra ngoài.”
Trưởng công chúa, còn muốn nói gì đó, ngẩng đầu nhìn nữ tử trên giường.
Trong mắt che dấu sự sắc bén, xa lạ, căn bản không thuộc về Nhiễm Nhi.
Nhiễm Nhi là con bà, chuyện này chỉ có Yến Kỳ biết. Tuy rằng hai người
không nhận nhau, nhưng nàng coi bà như mẫu thân. Dù nàng không muốn lây
bệnh cho bà, cũng nên xuất phát từ tình thương, nhưng vừa rồi trong mắt
nữ nhân này hiện lên sự lạnh lùng.
Nàng? Trưởng công chúa toát mồ hôi lạnh, nữ nhân này căn bản không phải
là Nhiễm Nhi. Chuyện gì vậy? Trưởng công chúa mơ hồ, lùi về phía sau
theo phản xạ, xoay người chạy đi.
Nữ nhân trên giường, u ám, nhìn vào bóng tối ra lệnh: “Người đâu.”
Hai bóng người quỷ dị xuất hiện, nữ nhân vung tay ra lệnh: “Lập tức bắt
lấy bà ta, chắc chắn bà ta đã phát hiện ra ta là giả, bắt lại đưa tới
trước mặt thái hoàng thái hậu, để xem người xử lý thế nào?”
“Ân!” Hai bóng người lóe lên đuổi theo trưởng công chúa.
Hoàng hậu mắc đậu mùa ở thiên điện, rất hẻo lánh, xung quanh đều không
có người. Giờ khắc này trưởng công chúa nhanh chóng dẫn hai cung nữ
xuyên qua đám cây cảnh, chạy vội ra bên ngoài, hai cung nữ thấy sắc mặt
bà hơi tệ nên hỏi: “Công chúa! Xảy ra chuyện gì vậy?”
Trưởng công chúa nào giám nói hoàng hậu trong thiên điện là giả. Đầu óc
bà nhanh chóng suy nghĩ, Nhiễm Nhi rất lợi hại, người bình thường nếu
muốn động tay với nàng, căn bản không có khả năng. Rốt cuộc là kẻ nào,
trưởng công chúa chợt lóe lên nghĩ tới thái hoàng thái hậu vốn bệnh sắp
chết, lại tự dưng khỏe mạnh, ngược lại Nhiễm Nhi mất tích, còn đổi một
nữ nhân mắc bệnh vào thiên điện, tất cả mọi chuyện đều là do bà ta.
Là bà ta, lão yêu bà.
Trưởng công chúa toát mồ hôi lạnh, nếu đây là sự thật, vậy Nhiễm Nhi
đâu, có phải hay không đã... Vừa nghĩ tới điều này, trưởng công chúa đã
thấy tim đau như dao cắt, hận không thể chết đi. Nhưng bây giờ nàng có
việc quan trọng hơn, cần phải lập tức xuất cung, rời khỏi Lương Thành
tới Đồng Quan báo cho Yến Kỳ. Tất cả là do thái hoàng thái hậu cùng Tần
gia làm, chém làm tám mảnh, bọn họ dám động vào nữ nhi của bà, đáng
chết.
Trưởng công chúa khóc lên, bước chân vội vàng, đột nhiên phía sau vang
lên tiếng thét, trưởng công chúa dừng bước, thấy hai nha hoàn của mình
đã trúng đao ngã xuống. Hai bóng người quỷ dị xông tới, điểm huyệt đạo
của bà.
Trưởng công chúa kinh hãi trợn mắt nhìn hắc y nhân, thực tế bên cạnh bà
cũng có ám vệ, nhưng lúc vào thiên điện không để bọn họ đi theo. Bà ở
cùng con mình, sao phải đem theo vật cản làm gì, ai ngờ lại trúng chiêu.
Trưởng công chúa đột nhiê hiểu được, vì sao Nhiễm Nhi mất tích, nàng
cũng giống như bà, đều cho rằng thái hoàng thái hậu bệnh nặng sắp chết,
còn có thể làm được gì, lơi là phòng bị, nên mới trúng kế. Gừng càng già càng cay, thái hoàng thái hậu quả nhiên không hổ danh nữ nhân của hoàng đế trải qua tam triều, quá lợi hại, từ đầu tới cuối bà ta đều chơi tâm
lý chiến.
Trưởng công chúa bị bọn họ bắt đi, trong lòng nhanh nghĩ, không có gì
bất ngờ nhất định bọn họ dẫn nàng tới gặp thái hoàng thái hậu, lão yêu
bà kia muốn làm gì? Giết mình sao? Trưởng công chúa không sợ chết, nhưng bà muốn biết con mình thế nào, có phải đã bị giết, vừa nghĩ tới điều
này, trưởng công chúa không kìm được nước mắt.
Trong tẩm cung Đan Dương, thái hoàng thái hậu đâu còn vẻ suy yếu tiều
tụy, tinh thần rất tốt, sắc mặt hồng hào, ánh mắt sáng quắc, trong tay
cầm một ly trà dựa vào bên giường. Bên cạnh có hai cung nữ đấm bóp cho
bà, ai cũng cung kính không dám rên một cau, ngoại trừ bọn họ chỉ còn
hại trưởng công chúa bị hắc y nhân bắt tới.
Trưởng công chúa quỳ trên mặt đất, phẫn hận nhìn thái hoàng thái hậu,
chất vấn: “Nữ nhân trong thiên điện là già, hoàng hậu thật đâu? Nàng đã
đi đâu?”
Thái hoàng thái hậu cầm chén trà đưa cho cung nữ, ngẩng đầu nhìn trưởng
công chúa: “Phùng Dực, ai gia không muốn thương tổn ngươi, không ngờ
ngươi lại phát hiện ra chuyện này, cho nên ai gia không thể giữ ngươi
lại.”
“Bà muốn giết ta sao, được, ta không sợ chết, nhưng trước khi chết, ta muốn biết, rốt cuộc hoàng hậu thế nào rồi?”
Thái hoàng thái hậu nhướng mày, bà phát hiện trưởng công chúa đối với hoàng hậu có chút khác thường, tình cảm đặc biệt sâu.
“Phùng Dực, hình như ngươi đối với hoàng hậu có chút khác thường, bản
cung nhớ hoàng hậu hại chết quận chúa Minh Tuệ, ngươi hẳn phải hận nàng
tận xương tủy mới đúng, nhưng ngươi chẳng những không hận, còn rất thích nàng, chuyện gì đây?”
Rốt cuộc thái hoàng thái hậu vẫn là thái hoàng thái hậu, rất nhanh mắt
bà sáng lên, khẽ cười: “Chẳng lẽ hoàng hậu là nữ nhi của Phùng Dực.”
Trưởng công chúa không ngờ bà ta đoán ra, cũng không giấu diếm, trầm
giọng hét lên: “Đúng vậy, hoàng hậu là nữ nhi của ta, năm đó nữ nhân họ
Triệu vì oán hận ta đón Tiêu Dĩ Nhu vào kinh, đoạt mất tiên đế, nên đã
tráo đổi con của ta.”
Thái hoàng thái hậu bật cười: “A! Rất thú vị, ai gia còn tưởng trưởng
công chúa hoàng thất trung thành vì Đại Tuyên, hóa ra chẳng qua là vì
toan tính cho nữ nhi của mình.”
“Ta nghĩ cho con ta thì thế nào, bà đã làm gì nữ nhi của ta?”
Trưởng công chúa gầm lên, gắt gao nhìn chằm chằm trưởng công chúa, bà
biết nữ nhân này âm hiểm, quỷ kế đa đoan, nhưng thấy ả bệnh tình nguy
kịch, bà vẫn có chút không đành lòng, nên mới mất cảnh giác. Đều là bà
hại Nhiễm Nhi, nếu như bà nhắc nhỏ nàng, nàng nhất định sẽ không trúng
kế.
Thái hoàng thái hậu nhìn nhận ý trên mặt trưởng công chúa, ý cười càng
đậm, thản nhiên lên tiếng: “Nàng đã chết, ngay tại tẩm cung này, bị một
đám người giết chết. Vốn dĩ ai gia không muốn động tới ả, đáng tiếc ả
lại tự cho mình đúng, một cái tiện nhân cũng dám đứng vung chân múa tay
trong triều, ngươi cho rằng ai gia có thể tha thứ cho ả sao? Nếu như nói ai gia có thể bỏ qua chuyện ả giết Chiêu Vân, nhưng một hoàng hậu lại
nhúng tay vào chuyện triều chính, ai gia tuyệt đối không chấp nhận. Nữ
nhân nên an phận ở trong hậu cung, sinh con dưỡng cái, quản lý chuyện
nhà đừng để hoàng thượng phân tâm. Đó mới là chuyện một nữ nhân nên làm, ai gia đã trải qua tam triều, tới bây giờ chưa từng nghĩ can thiệp
triều chính, ả ta tính là gì.”
Trưởng công chúa khí giận công tâm, không kiềm được lửa giận, cảm thấy
lồng ngực như núi sập biển động, nghĩ tới cảnh nữ nhi bị giết ở đây, bà
chỉ muốn chết.
“Tần Nguyệt San, bà đừng đắc ý, hoàng thượng sắp khải hoàn về cung, hắn
sẽ báo thù cho Nhiễm Nhi. Ngươi sẽ chết không được tử tế, cả Tần gia sẽ
chết không tử tế, bà chờ xem, kết cục về sự túc trí đa mưu của mình.”
Nói xong, trưởng công chúa hung hăng xoay người đâm đầu vào một cây cột
trụ, sắc mặt thái hoàng thái hậu khó coi, vung tay lên, hai gã hắc y
nhân chặn nàng lại. Trưởng đỏ mắt, điên cuồng hét ầm lên, thân là công
chúa hoàng thất, bà rất ít khi thất thố như vậy, nhưng mất đi nữ nhi, đã khiến bà mất toàn bộ lý trí, bà như phát điên hét lên: “Không phải
ngươi muốn giết ta sao? Ta chết sẽ như ý ngươi.”
“Sao ta có thể giết ngươi, ngươi nghĩ quá nhiều.”
Hoàng hậu mắc bệnh đậu mùa, nếu trưởng công chúa chết, nhất định hoàng
đế sẽ nghi ngờ. Nên bà ta không thể chết, nhưng bà ta đã biết sự thật,
nên cũng không thể sống, chỉ có thể khiến bà ta phát điên, thái hoàng
thái hậu nhìn ra bên ngoài hạ lệnh: “Người đâu!”
Bên ngoài tẩm cung có người bưng một chén thuốc đi tới, đưa tới chỗ trưởng công chúa, bà giãy dụa: “Các ngươi muốn làm gì?”
Cung nữ đã cầm thuốc tới, hai gã hắc y nhân đè trưởng công chúa, khiến
bà không thể động đậy, cung nữ kia đổ thuốc vào miệng bà, không sót giọt nào.
Chờ thuốc hết, cung nữ kia vội vàng lui ra ngoài giống như chưa có
chuyện gì xảy ra. Trưởng công chúa, trợn mắt nhìn chằm chằm nữ nhân trên giường, hận không thể xé xác cho hả hận. Mà bà cũng làm như vậy, bà
xông tới, muốn giết ả, ả dám giết nữ nhi của mình.
Nhưng trưởng công chúa còn chưa tới gần đã ngã rầm xuống, ngất đi, thái
hoàng thái hậu không thèm liếc mắt ra lệnh: “Đưa trưởng công chúa trở
về, sau này các ngươi bí mật canh chừng ả.”
“Ân! Thái hoàng thái hậu.”
Hai người nhanh chóng kéo trưởng công chúa lui xuống, thái hoàng thái
hậu ở phía sau cười lạnh, nhìn khoảng không: “Muốn đấu với ai gia, các
ngươi còn non lắm.”
....
Trong mật thất nhỏ hẹp, Vân Nhiễm không biết đã qua bao nhiêu lâu, chỉ
biết miệng vết thương đã lành lại khá nhiều, dựa vào tốc độ khôi phục,
nàng đoán chắc khoảng tám ngày. Bây giờ nàng đã có thể xuống giường đi
lại, nếu không vận động mạnh, sẽ không sao.
Mỗi ngày Tần Dục Thành đều xuất hiện đúng giờ, nói chuyện cùng nàng, nấu cơm cho nàng, lúc đầu đồ hắn nấu rất khó ăn, bây giờ đã bắt đầu có hình dạng.
Về phần Nguyệt Nhi, Vân Nhiễm cũng trao đổi vài câu, đại khái nàng là
thuộc hạ của Tần Dục Thành. Chẳng những biết võ, còn hiểu y, nên khi mới có thể trị thương cho mình. Nhưng nàng quá trung thành với Tần Dục
Thành, rất ít khi nói chuyện, trừ khi Vân Nhiễm sai khiến.
Tuy rằng bị nhốt, nhưng Vân Nhiễm vẫn không từ bỏ ý định bỏ trốn, tám
ngày qua, nàng đã lần mò được một chút. Mỗi ngày hắn tới ba lần, mỗi lần ở lại khoảng nửa canh giờ, nấu cơm cho nàng, trò chuyện một lát, ngoài
ra không làm gì bất lợi với nàng.
Hôm nay hắn lại tới, như thường lệ tự tay nấu cơm cho nàng, Vân Nhiễm
tuyệt không khách sáo, ăn nhiệt tình. Bởi vì nàng đã tính toán tốt lắm,
chờ Tần Dục Thành đi khỏi, nàng sẽ đánh ngất Nguyệt Nhi, nàng đã biết
cửa ra ở chỗ nào. Không có gì bất ngờ lối ra sẽ thông ra bên ngoài. Tần
Dục Thành sẽ phái người canh gác, nên hắn mới có thể ung dung, hắn cho
rằng, nàng đang mang thai, lại bị thương, có trốn cũng không thoát.
Tần Dục Thành ngồi ở bên cạnh rót cho nàng một chén nước, ôn nhu nói: “Nàng ăn chậm thôi.”
“Không cần ngươi giả mù sa mưa, Tần Dục Thành, vì sao ngươi không thả ta, nếu vậy, ta sẽ tha cho Tần gia.”
Tần Dục Thành cười lạnh: “Vân Nhiễm, nàng xem ta là kẻ ngốc sao?”
Bắt cóc hoàng hậu, Tần gia có bao nhiêu cái đầu cũng không đủ chém. Còn có hoàng thượng, hắn sẽ tha cho Tần gia sao?
Tần Dục Thành thở dài, nhớ tời chuyện Tần gia đang làm, hắn có cảm giác
liếm máu trên lưỡi đao, nhưng hắn lại không thể ngăn cản thái hoàng thái hậu. Thật ra cả Tần gia không ai tán thành chuyện đại nghịch bất đạo
này, nhưng thái hoàng thái hậu nói, nếu bọn họ không làm, bà sẽ phái
thuộc hạ làm. Vậy có khả năng sẽ bại lộ, tới lúc đó Tần gia cũng bị liên lụy. Chính vì thế phụ thân hắn mới đồng ý. Tới bây giờ gia gia hắn còn
chưa biết chuyện này.
Tần Dục Thành không dám nghĩ tới tương lai của Tần gia.
“Vân Nhiễm nàng đừng nghĩ muốn trốn khỏi nơi này, nếu nàng đi, bị người khác phát hiện sẽ không sống được.”
Tần Dục Thành nghiêm túc nói, thái hoàng thái hậu nghĩ nàng đã chết, nếu nàng xuất hiện, khẳng định không sống được. Tuy rằng nhiều năm qua thái hoàng thái hậu không quản chuyện đời, nhưng rốt cuộc trong tay bà còn
bao nhiêu con bài chưa lật, ngay cả đích tôn như hắn cũng không biết.
Giống như trước đó, đột nhiên xuất hiện một đám ám vệ, cho dù hắn không
nhúng tay đám người đó cũng giết Vân Nhiễm, hắn nhúng tay vào chẳng qua
vì muốn cứu nàng, hắn không thể trơ mắt nhìn bọn họ giết hại nàng.
Vân Nhiễm lạnh lùng, khẽ nắm chặt tay, từ nay nàng sẽ càng thông minh
hơn trước, lần này bại, chỉ có thể nói nàng chưa đủ khôn ngoan, diệt cỏ
không diệt tận gốc để lại mối họa. Sau này ắt không thế.
Nếu ai dám gây bất lợi với mình, nàng sẽ giết không tha.
Vân Nhiễm hung hăng nghĩ, lại cúi đầu ăn cơm. Tần Dục Thành thấy nàng im lặng, hắn cũng im lặng chờ nàng ăn, cảm giác này thật sự rất tốt. Rốt
cuộc nàng vẫn sống, tuy rằng sống ở một nơi như vậy thiệt thòi đối với
nàng, nhưng hắn sẽ không thả nàng đi.
“Nàng đừng lo lắng, chờ hoàng thượng về kinh, nạp phi tần mới, ta sẽ
phái người đưa nàng rời khỏi kinh thành, không để nàng phải thiệt thòi.”
Vân Nhiễm ngẩng đầu bật cười: “Tần Dục Thành, ngươi thật tự cho mình
đúng, vì sao nhận định hoàng thượng sẽ nạp phi. Sao không nghĩ hoàng
thượng nhận định không phải ta không thể, cả đời không cưới. Nếu ta đã
chết, chỉ sợ chàng sẽ điều tra chân tướng tới cùng. Với trí thoog minh
của chàng, không lo không tra tới đầu Tần gia, tới lúc đó các ngươi chỉ
có một kết cục, phải chết!”
“Nếu thật sự như vậy, đó cũng là mệnh của Tần gia.”
Tần Dục Thành lạnh lùng, đó là do thái hoàng thái hậu ban tặng, người
hối hận nhất là bà ta không phải hắn. Để xem bà còn mặt mũi nào đi gặp
liệt tổ liệt tông Tần gia.
Tần Dục Thành thấy Vân Nhiễm ăn xong, tới dọn dẹp bát đũa, xoay người đi ra ngoài. Hôm nay nói chuyện khiến hắn hơi khó chịu, tâm trạng không
vui, không định ở lại, dọn dẹp xong lập tức rời đi.
Trong không gian yên tĩnh chỉ còn lại mình Vân Nhiễm cùng Nguyệt Nhi.
Vân Nhiễm mỗi ngày đều ăn ngủ rất chán, không nhịn được gọi Nguyệt Nhi vào.
“Nguyệt Nhi, chán quá, ngươi hát cho ta nghe đi.”
Nguyệt Nhi kinh ngạc, không ngờ Vân tiểu thư sai nàng hát, nàng căn bản sẽ không hát.
“Nô tỳ sẽ không hát.”
“Vậy ngươi kể chuyện cho ta nghe đi.”
Nguyệt Nhi kinh ngạc lắc đầu, nàng không biết kể chuyện xưa, chủ tử không dạy nàng, nàng chỉ biết võ cùng y thuật.
“Cái gì ngươi cũng không biết, thật nhàm chán, chi bằng chúng ta chơi nói thật đại mạo hiểm có được không?”
Nguyệt Nhi cảnh giác nhìn chằm chằm nữ nhân bên cạnh, tuy rằng nàng quen Vân tiểu thư không lâu, nhưng biết nữ nhân này rất thông minh, nàng
thật sự không ngờ nàng ta là hoàng hậu, không biết là thật hay giả.
Trước đó Vân Nhiễm từng lộ ra thân phận của mình, hi vọng dụ dỗ Nguyệt Nhi làm việc cho nàng, đáng tiếc không thành công.
“Nô tỳ sẽ không chơi, Vân tiểu thư nghỉ ngơi một lát đi, nô tỳ đi ra ngoài.”
Nguyệt Nhi muốn đi, nàng cảm thấy ở cùng một chỗ với Vân Nhiễm có chút
nguy hiểm. Nàng tình nguyệt cô đơn một mình, Vân Nhiễm thở dài tội
nghiệp nhìn Nguyệt Nhi: “Nguyệt Nhi, rót cho ta chén trà đi, ngươi thật
sự quá nhàm chán, ở cùng ngươi có thể buồn tới chết.”
Cuối cùng Nguyệt Nhi vẫn im lặng nhanh nhẹn rót trà cho Vân Nhiễm. Vân
Nhiễm khẽ động ngón tay cấp tốc xông về phía Nguyệt Nhi. Trong tay nàng
có bạch bố, co tác dụng mê man, lúc Nguyệt Nhi thay thuốc cho nàng, nàng đã bắt đầu tìm, là đại phu, liếc mắt một cái nàng đã biết trong hòm
thuốc có những gì. Nên bí mật lấy ma phí tán, còn tăng thêm một ít mê
huyễn, nàng nói với Tần Dục Thành nàng muốn hai chậu cây cảnh, hắn căn
bản không thể tưởng nàng định đánh ngất Nguyệt Nhi.
Nàng không thể động võ, vì nàng bị thương còn có đứa nhỏ.
Vân Nhiễm đánh ngất Nguyệt Nhi, không trì hoãn thêm khắc nào, nhanh
chóng đi ra ngoài, tìm được hòm thuốc, nhanh chóng chọn lấy một số kim
sang dược loại tốt. Tần Dục Thành cũng thật hào phóng, những thuốc này
đều đặc biệt tốt, cho nên miệng vết thương đã khép lại. Nàng lo lắng,
sau khi trốn khỏi đây, bên ngoài có thuộc hạ vết thương sẽ bị vỡ nên mới cầm theo thuốc.
Vân Nhiễm nhanh chóng đi về phía lối ra, ai ngờ nàng còn chưa tới nơi đã nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân, có người đang tới?
Nháy mắt nàng đen mặt, có cần khoa trương như vậy không, nàng vừa chuẩn
bị trốn, Tần Dục Thành đã tới, đừng vậy chứ, theo quan sát của nàng hắn
còn chưa tới mức như vậy. Vân Nhiễm xoay người đi vào phòng, kéo Nguyệt
Nhi nhét vào trong, chỉnh lại quần áo ngồi chờ trên giường.
Nàng vừa thu thập xong, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Vân Nhiễm
bất mãn quát lạnh: “Tần Dục Thành, ngươi có ngoài đó không?”
Vân Nhiễm vừa dứt lời, đã thấy người tới không phải hắn mà là thế tử phi Triệu Thanh Nghiên, nàng ta kinh ngạc trợn mắt sững sờ. Sau đó nghi ngờ mình nhìn lầm, nhanh chóng dụi mắt, một lúc lâu run run lên tiếng:
“Ngươi! Ngươi là Vân Nhiễm?”
Vân Nhiễm cũng kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã có ý tưởng, cầm chặt mê dược, lạnh lùng nhìn Triệu Thanh Nghiên.
Nàng ta vẫn có chút không thể tin, nghi ngờ nơi này có nữ nhân giống
hoàng hậu, bị Tần Dục Thành giấu đi. Bây giờ nàng đã biết hắn thích ai,
hóa ra là hoàng hậu đương triều, bởi vì không thể cưới nàng ta, nên tìm
một nữ nhân giống hêt.
Triệu Thanh Nghiên đi tới trước mặt Vân Nhiễm cẩn thận đánh giá: “Quả thật rất giống”
Vân Nhiễm khẽ đông, dùng mê dược với Triệu Thanh Nghiên, nàng ta không
có võ công rất nhanh đã ngất đi. Vân Nhiễm đá mạnh một cái, bây giờ
không rảnh thu thập ngươi, chờ ta quay lại rồi tính.
Nàng tìm được lối ra, bên trong có cơ quan, trước đó nàng đã nhìn Nguyệt Nhi mở, âm thầm ghi nhớ, bây giờ cửa bị Triệu Thanh Nghiên mở ra, nữ
nhân này tuyệt đối không biết cơ quan, chỉ có thể nói mật thất này quá
đơn giản, nên bị nàng ta tìm ra.
Ra khỏi mật thất, hai bên hành lang dài cắm đuốc, hơn nữa không có cơ
quan, Tần Dục Thành xây nơi này quá vội, không kịp bố trí cơ quan, trong này lại nhỏ hẹp không có chỗ để sắp xếp.
Vân Nhiễm chạy thẳng theo hành lang trên đỉnh đầu vang lên tiếng ồn ào:
“Không xong rồi, có thích khách xông vào viện Bảo Lâm, mau bắt lại.”
“Vừa rồi, thích khách chạy theo hướng kia, nhanh chóng đuổi theo. Nếu để thế tử biết, nhất định sẽ phát hỏa.”
Vân Nhiễm nghe thấy rõ, cảm nhận được có không ít người đi về phía này, trong lòng quyết định phá vây từ chô này.
Chỉ sợ đám người bên ngoài không ngờ nàng sẽ thoát ra vào lúc này. Điểm
này phải cảm ơn Triệu Thanh Nghiên, hỗn loạn bên ngoài chắc là do nữ
nhân này gây ra, ả ta làm vậy là muốn biết Tần Dục Thành đang giấu ai,
có lẽ hắn ta quá vắng vẻ ả, nên ả nhận định hắn có nữ nhân khác, nên mới nghĩ cách gây rối loạn, sau đó chạy tới đây, tạo cơ hội cho nàng.
Vân Nhiễm đẩy hòn đá ra, bên ngoài tối đen như mực, thật sự trờ cũng
giúp ta. Nàng ở trong mật thất căn bản không cảm nhận được thời gian,
chỉ dựa vào cảm giác chắc chẳn bây giờ đã tối, không ngờ lại trúng, lúc
này không đi, còn chờ tới khi nào.
Vân Nhiễm bất chấp, dùng chưởng phá vỡ tảng đá, bay về phía đông nam viện Bảo Lâm.
Có điều nàng vừa động, đã có người phát hiện, thuộc hạ của Tần Dục Thành đều rất lợi hại, nên vừa có tiếng đá nổ, bọn họ đã phát hiện ra, quá
hoảng sợ, ba người theo sát Vân Nhiễm, mặt khác có người đi báo cho Tần
Dục Thành.
Khinh công của Vân Nhiễm rất lợi hại, nếu không để ý tới cái thai, những người này căn bản không cản được nàng. Nhưng hiện tại nàng bị thương
nặng, lại có thai, nên công lực suy giảm. Nhưng sau khi nghe thấy tiếng
gió vù vù phía sau, nàng biết mình không có cơ hội lần thứ hai, bây giờ
nàng đã xuất hiện, chỉ sợ sẽ có người báo cho thái hoàng thái hậu, nếu
nàng rơi vào tay bọn họ lần nữ, chỉ sợ không còn đường sống.
Vân Nhiễm càng nhanh hơn, một tay nàng ngưng tụ nội lực, bảo vệ đứa nhỏ, nàng khẽ mặc niệm, mẹ con mình cùng cố gắng, chúng ta cùng chạy, nhất
định sẽ không có chuyện gì.
Vân Nhiễm dùng toàn bộ sức lực, cả người như một luồng sáng bắn đi, nháy mắt đã bỏ xa những kẻ theo sau, tốc độ nàng nhanh hơn, bay ra ngoài phủ Tần quốc công, hòa vào bóng tối. Đợi tới khi ba gã thuộc hạ đuổi tới
ngã tư đường, đã không còn thấy bóng dáng. Bọn họ biến sắc mặt, cuối
cùng đồng thanh: “Nhanh, lập tức báo cho thế tử, phạm nhân trốn thoát.”
Ba người lại chạy đi, xung quanh vẫn một mảnh tĩnh mịch, không bóng
người, ba người kia lại xuất hiện, nhưng trên đường vẫn vắng vẻ, xem ra
bọn họ tính nhầm người kia đã sớm đi rồi.
Rốt cuộc bọn họ không cam lòng quay về viện Bảo Lâm.
Chờ bọn họ đi rồi, trên một cây cổ thụ bên ngoài viện vang lên tiếng
động rất nhỏ, một bóng người nhảy xuống dưới, dựa người vào thân cây thở hổn hển. Trong màn đêm, mặt Vân Nhiễm trắng bệnh, bàn tay theo phản xạ
xoa bụng, nàng cảm nhận được đau muốn nứt ra rồi, nhưng nàng không dám
trì hoãn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Vân Nhiễm nghĩ nhanh trước mắt nên làm già? Tiến cung thu thập tiện nhân kia, hay là rời khỏi thành tới phủ Cẩm thân vương tìm Sở Văn hiên, hay
là tới tiềm Quân Hốc điều động giám sát ti. Nhưng chỉ sợ lão tiện nhân
kia đã sắp xếp nhân thủ, biết nàng chưa chết sẽ ra tay đối phó. Không
thể khinh thường, biết đầu bà ta đã sớm cài người ở phủ Câm thân vương
cùng giám sát ti.
Chi bằng trước tới Đồng Quan, vốn dĩ nàng muốn đi cùng Yến Kỳ, nhưng lo
lắng triều đình không ai quản, nên mới ở lại. Lần trước bọn họ đã liên
thủ đối phó Tiêu Chiến, lần này nàng cũng muốn giúp Yến Kỳ. Về phần
hoàng cung, nàng tin lão yêu bà kia sẽ giữ giúp hắn.
Bà ta nghĩ bọn họ giữ giúp hắn, cả đời tiêu diêu tự tại, không lo cơm
áo, Vân Nhiễm lạnh lùng nghĩ, tập trung nghĩ xem mai làm thế nào để ra
khỏi thành. Lão tiện nhân kia khẳng định sẽ bày thiên la địa võng, nàng
cần phải có biện pháp thật chu toàn.
Bóng dáng cô tịnh biến mất trong màn đêm.
Mật thất phủ Tần quốc công, Tần Dục Thành dẫn hai thuộc hạ nhanh chóng
tiến vào, hắn không ngờ mình phái Nguyệt Nhi giám sát Vân Nhiễm, bố trí
rất nhiều thuộc hạ, cuối cùng vẫn để nàng thoát. Hắn biết nàng rất
thuông minh, nhưng trước mắt nàng bị thương, còn có thai, vừa nghĩ tới
chuyện nàng liều mạng xông ra, đã thấy tim đau như dao cắt, lại nhìn
Triệu Thanh Nghiên đang nằm trong phòng.
Ánh mắt nổi sát khí, hắn nhấc nàng ta dậy, hung hăng tát một cái, khiến
Triệu Thanh Nghiên tỉnh lại, lắc lắc đầu, đau quá, trên mặt đau rát,
nhưng lúc nàng ta nhìn Tần Dục Thành lại cười châm chọc: “Tần Dục Thành, không ngờ nữ nhân ngươi thích lại là người kia, hoàng hậu đương triều,
chẳng những ngươi thích nàng, còn đem nàng...?”
Triệu Thanh Nghiên còn chưa nói hết câu, Tần Dục Thành đã vươn tay tạo
thành hình như móc câu bóp cổ Triệu Thanh Nghiên, nữ nhân lập tức thở
dồn dập, nhìn sát khí trong mắt Tần Dục Thành, ả sợ hãi: “Khụ! Ta, ta?”
Đáng tiếc Tần Dục Thành không cho ả cơ hội lên tiếng, ả đã phát hiện hoàng hậu ở trong này, sao có thể sống thêm.
Mặt Triệu Thanh Nghiên ngày càng tím tái, đau khổ giãy dụa nhìn nam
nhân, vì sao lại đối xử với ta như vậy, ta là thê tử của ngươi là thế tử phi.
Trước giờ ngươi không phải là người ta muốn, ngươi muốn biết đúng không. Đúng vậy, ta thích hoàng hậu, chỉ thích mình nàng, bây giờ ngươi đã
biết, có thể chết được rồi.
Tần Dục Thành dùng sức, “Rắc!” Cổ Triệu Thanh Nghiên bị bẻ gãi, chết
không nhắm mắt nhìn người trước mặt, cuối cùng ngã xuống. Tần Dục Thành
đẩy nàng ta ra, thuận tiện cầm khăn tay thuộc hạ đưa tới, lau cẩn thận,
sau đó ra lệnh: “Đưa thế tử phi ra ngoài, nói bị thích khách bóp chết.
“Ân! Thế tử gia!” Thuộc hạ lĩnh mệnh, đưa Triệu Thanh Nghiên ra ngoài,
Tần Dục Thành bất động tại chỗ, bên ngoài có người vội vàng tiến vào:
“Thế tử gia, không xong rồi, thái hoàng thái hậu triệu người vào cung.”
Tần Dục Thành cười châm chọc, quả nhiên vẫn tới, xem ra hắn đã đoán
đúng, nữ nhân này sắp xếp người trong phủ Tần quốc công, nếu không sao
vừa xảy ra chuyện đã, bên kia đã biết.