“Nhóc con, cuối cùng con cũng nhớ đến
ông lão già khọm ta đây rồi sao?” Long lão đầu cười ha ha từ bên ngoài
đi vào, nhìn thấy bộ dạng hổn hển của Thiểm Thiểm thì vuốt râu cười
cười.
“Sư phụ, con có chuyện muốn hỏi người” Thiểm Thiểm lười nói lời vô nghĩa, nói thẳng.
“A? Nói nghe một chút chơi” Long lão đầu đi đến ghế dựa, thoải mái ngồi xuống, sau đó tự rót một ly trà, bộ dạng vô cùng nhàn nhã.
“Con muốn biết chuyện giữa con và Vàng,
người có biết hay không?” Thiểm Thiểm nhìn Long lão đầu, nhíu mày. Hắn
thì vội muốn chết, ông ta lại nhàn nhã uống trà.
“Phụt…” Long lão đầu phun thẳng ngụm trà ra ngoài.
Thiểm Thiểm cuống quít né sang một bên, la làng: “Sư phụ, sao người kích động như thế chứ?”
Thiểm Thiểm tiến lên vuốt vuốt lưng Long lão đầu, sợ ông ta bị mình hù cho sặc chết. Một lúc lâu sau Long lão
đầu mới ngẩng đầu lên, bí bí hiểu hiểm nhìn Thiểm Thiểm, nói: “Thiểm
Thiểm, con có nhớ trước khi rời khỏi đây, sư phụ đã từng nói gì với con
không?”
“Sao cơ?” Thiểm Thiểm sửng sốt. Nhiều
năm trôi qua rồi sao hắn còn nhớ được sư phụ đã nói những gì? Hắn nhíu
mày nghĩ, một lúc lâu sau mới hỏi lại: “Có phải là ‘ở đại lục Thần Chi
kẻ mạnh là vua, cho nên không cần phải nhẹ tay’ hay không?”
Long lão đầu lắc lắc đầu, nói: “Thiểm
Thiểm, trước khi con đi ta đã nhận ra bản thân con thiếu mất một phần
tàn nhẫn, nguyên nhân cũng là do cuộc sống trước kia của con quá đầm ấm. Thế cho nên ta đã nhắc nhở riêng con rằng, đừng có yếu mềm quá, bất kể
là kẻ địch hay người thân con cũng nên dùng tâm phán đoán người nào mới
thật đáng giá cho con tin tưởng. Hôm nay con đến tìm ta có lẽ là con đã
gây họa không thể vãn hồi rồi đúng không?”
“Sư phụ, người có ý gì?” Thiểm Thiểm
sửng sốt, cái gì gọi là đáng giá để tin tưởng và không đáng giá để tin
tưởng? Sư phụ ám chỉ ai?
“Thiểm Thiểm, ta hỏi con, tại sao con
lại đến tìm ta?” Long lão đầu nhìn Thiểm Thiểm. Cả đời này của lão, đệ
tử đắc ý nhất chính là Thiểm Thiểm, nhưng đồng thời cũng là người mà lão lo lắng nhất.
“Con đến để hỏi chuyện liên quan đến
Vàng. Từ khi gặp nàng, con cảm thấy giữa con và nàng nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng con lại không nhớ rõ. Thế nhưng ngay cả mẹ cũng
không nói rõ cho con biết, cho nên con chỉ có thể đến đây tìm sư phụ”
Thiểm Thiểm mím môi, chuyện này là một vướng mắc lớn trong lòng hắn,
không hỏi rõ một ngày thì hắn sẽ không sống yên ngày đó.
“Xem ra thật sự đã có chuyện xảy ra”
Long lão đầu thở dài một tiếng, nói tiếp: “Ta có thể nói cho con biết
trước kia chính con và Vàng cùng nhau đến nơi này. Khi đó, nàng là một
sư tử con mỗi ngày đều theo sau con gọi ca ca. Linh nhi là do ta đưa đến đây, nhưng Linh nhi không thích Vàng. Trước khi ba đứa con lên đường
thì ta đã tính ra Vàng sẽ gặp kiếp nạn sinh tử, nhưng năng lực của ta có hạn cho nên không tính được đó là kiếp nạn gì. Vì thế ta đưa cho nàng
một mảnh ngọc Trấn Hồn, hy vọng có thể ngay thời khắc mấu chốt bảo vệ
hồn phách của nàng”
“Hết rồi?” Thiểm Thiểm thấy một lúc lâu sau mà Long lão đầu vẫn không kể tiếp khúc sau cho nên gấp gáp hỏi.
“Hết rồi!” Long lão đầu cũng chỉ biết bấy nhiêu mà thôi.
“Vậy vì sao con lại quên mất nàng, sư
phụ có biết không?” Thiểm Thiểm nhìn Long lão đầu bằng ánh mắt quái dị.
Lời của ông ấy cũng chứng minh hắn và Vàng từng quen biết nhau, vậy tại
sao hắn lại không nhớ ra nàng?
“Sao ta biết được?” Long lão đầu trừng
mắt Thiểm Thiểm, nói: “Mà cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng đều do con sai. Ta bực bội ở chỗ Vàng là một đứa nhỏ hiểu chuyện, vậy mà con không thích, thế nhưng cứ suối ngày dính lên người con bé Linh nhi kia. Con
bé đó lớn lên trong cung, lòng không ít thì nhiều cũng bất chính, nếu
không phải tư chất hơn người thì ta cũng không vì nể mặt lũ vãn bối kia
mà mang nàng ta đến đây chỉ điểm. Lúc đó ta mong rằng mấy năm ở đây có
thể thay đổi tính tình nàng ta, quả thật nàng ta cũng không làm chuyện
gì đặc biệt ác nhân ở đây, nhưng Vàng lại vẫn chịu ủy khuất”
“Sư phụ, sao người nào cũng nói như thế vậy?” Khóe miệng Thiểm Thiểm co rút.
“Nhóc con, ta đây là nhìn sai người, mà
nếu vài năm đó Linh nhi có làm chuyện gì quá đáng thì ta cũng đã đưa
nàng ta rời khỏi đây rồi” Bất kể thế nào thì con bé đó cũng an phận vài
năm, lão đưa nàng ta về cung thì cũng không tốt lắm, đành phải cho phép ở lại.
“Quên đi, xem ra cũng không hỏi sư phụ
thêm được cái gì” Thiểm Thiểm có chút ủ rũ, bây giờ hắn không muốn biết
Ngân Linh Nhi là hạng người gì, chỉ muốn biết năm đó hắn và Vàng đã xảy
ra chuyện gì.
“Ha ha… Tuy ta không biết nhưng có một
người nhất định sẽ biết” Long lão đầu nhìn thấy bộ dạng ủ rũ của Thiểm
Thiểm liền nói, dù sai nó cũng là đệ tử đắc ý nhất của mình. Bên cạnh
đó, lão cũng muốn tác thành cho Vàng và Thiểm Thiểm. Con bé Vàng đó đã
khiến lão đau lòng bao nhiêu năm, sau này ra đời cũng không thiếu ủy
khuất. Trên đời này còn có chuyện gì thống khổ hơn người mình yêu lại
quên mất mình kia chứ? Nếu như có thể giúp đỡ hai đứa nhóc này, ông
không thèm để ý mặt mũi của mình nữa.
“Thật sao?” Thiểm Thiểm vốn đã không còn hi vọng, nhưng khi nghe Long lão đầu nói thế liền kích động trở lại.
“Đến Biển Băng với sư phụ” Long lão đầu
thở dài một tiếng, nói tiếp: “Lúc con vào đây sư phụ đã nhận ra con từng bị trúng cổ của hoàng thất Bắc Diệu quốc, ta nghĩ đây là nguyên nhân
con quên mất Vàng. Con bé Linh nhi kia cuối cùng vẫn không thay đổi,
chuyện tranh chấp của bản thân lại làm nhiều người khác khổ sở”
Long lão đầu từng sống giữa hoàng thất
nên hiểu những chuyện tranh quyền đoạt lợi lục đục lẫn nhau. Ngân Linh
Nhi lớn lên trong cung, những thủ đoạn trong hậu cung kia từ lâu đã mưa
dầm thấm đất trong đầu nàng, không biết nhiều thì cũng biết ít. Chuyện
này cũng không thể trách nàng, bởi vì trong hoàn cảnh đó không còn ai có thể đơn thuần được. Muốn trách cũng chỉ có thể trách những người ham
danh hám lợi ham quyền thế, giết chết cuộc đời của những thế hệ sau này.
“Là Linh nhi hạ độc sao?” Thiểm Thiểm
nhíu mày. Tuy từ biểu hiện của mọi người hắn cũng đã đoán được ít nhiều, nhưng hắn vẫn luôn ghi tác Linh nhi là sư muội của mình, lại ở bên cạnh mình nhiều năm như vậy, cho nên trong thâm tâm cũng không muốn dò la
chân tướng. Thế nhưng không ngờ chuyện này thật sự có liên quan đến
nàng, chẳng thể trách mẹ lại ghét nàng như vậy, thậm chí còn không ngừng gây khó khăn cho nàng.
“Đúng hay không thì cứ chờ khi con biết
rõ chân tướng đã. Ta không biết chuyện gì xảy ra, cho nên cũng không
biết phải phán đoán như thế nào. Sau này muốn giải quyết ra sao đều do
chính con quyết định” Long lão đầu lắc lắc đầu, lúc trước ông cũng từng
nói với Thiểm Thiểm rằng mọi chuyện đều phải tự dựa vào chính mình, chỉ
có như vậy mới có thể đạt tới cảnh giới cao nhất.
“Con biết rồi” Thiểm Thiểm gật gật đầu,
trong lòng hắn lúc này đều là mờ mịt. Lòng dạ hắn rối bời, có cảm giác
như khoảng cách đến đáp án cuối cùng chỉ cách nhau một tầng giấy mỏng.
Thế nhưng sau khi đâm thủng rồi thì sẽ là gì?
Hai người cùng đến Biển Băng, tìm Hải bà bà.
Hải bà bà ngồi giữa băng tuyết, mái tóc bạc thật dài che khuất nửa khuôn mặt.
“A Hải…” Long lão đầu nhìn thấy bộ dạng
đó của bà, cõi lòng lại đau đớn. Nhiều năm qua ông không dám đến gặp bà, nếu không phải vì Thiểm Thiểm và Vàng thì có lẽ ông cũng sẽ không đến
đây.
“Ta…” Long lão đầu thở dài một tiếng, hỏi: “Gần đây bà có khỏe không?”
“Gần đây? Ý ngươi là vài chục năm trước hay là vài trăm năm trước?” Hải bà bà châm chọc “Có chuyện gì nói, không có thì cút!”
“A Hải, lúc trước là ta không đúng,
không nên bỏ lại bà. Ta…” Long lão đầu chỉ cảm thấy lòng chua xót. Năm
đó ông cùng A Hải yêu mến nhau, chuẩn bị thành thân, thế nhưng vì trong
tộc có chuyện nên phải để bà ở lại mà rời đi. Bà đau lòng, sau đó không
bao giờ tha thứ cho ông nữa.
“Bây giờ ngươi nói thì còn ích lợi gì?
Con của ta có thể sống lại không? Có thể vãn hồi tất cả chuyện đã xảy ra không? Cút càng xa càng tốt, cho dù có chuyện gì ta cũng không giúp
ngươi. Mang theo đệ tử ngươi cút đi!” Hải bà bà vừa nghe Long lão đầu
nhắc đến chuyện năm đó liền nổi giận.
Sở dĩ bà ở lại Biển Băng đều là do lão
già này ban tặng. Bà ở đây giúp đỡ những người từ đại lục Tranh Vanh đến đại lục Thần Chi đối diện với tâm ma của mình. Thế nhưng nhiều năm đã
trôi qua mà bà vẫn không thể đối mặt với tâm ma của chính mình. Giống
như một người có kiến thức sâu rộng như thế nào nhưng vẫn không thấu
hiểu được chính mình. Thế cho nên, bà chỉ có thể đời đời kiếp kiếp ở
đây, nhìn hết người này đến người khác đối mặt với tâm ma của mình, hoặc vì thế mà cường đại, hoặc vì thế mà chết.
“A Hải, đây là Thiểm Thiểm, nó đã quên
những chuyện xảy ra ở đại lục Tranh Vanh, ta mong rằng bà có thể giúp
nó. Chuyện này đối với nó rất quan trọng” Long lão đầu thấy Hải bà bà
đuổi mình đi liền cuống quít nói, nếu như cứ bị đuổi đi như vậy thì
Thiểm Thiểm đã đến đây một chuyến lại không công trở về.
“Sư mẫu, phần kí ức đó thật sự rất quan
trọng với đệ tử, hi vọng người mở lòng từ bi giúp đỡ đệ tử một lần”
Thiểm Thiểm cũng rất biết điều vội vàng quỳ xuống trước mặt Hải bà bà,
hi vọng bà có thể rộng lòng giúp đỡ.
“Quan trọng? A! Trên thế giới này ai mà
không có chuyện quan trọng? Đã quên chính là đã quên, liên quan gì đến
ta? Nếu ngay cả mẫu thân ngươi cũng không thể giúp thì trông cậy vào ta
làm gì? Còn nữa, ta không phải là sư mẫu của ngươi, đừng tùy tiện lôi
kéo quan hệ!” Hải bà bà không hề có ý muốn giúp đỡ, lạnh giọng châm
chọc.
“A Hải, ta biết bà có năng lực giúp nó
nhìn thấy những chuyện đã xảy ra ở đại lục Tranh Vanh năm đó. Coi như bà không nhìn mặt ta thì cũng nể mặt mẫu thân của nó mà giúp nó đi!” Long
lão đầu cũng mở miệng cầu xin. Chuyện đã xảy ra ở đại lục Thần Chi ông
cũng biết một chút, thậm chí còn biết Thiểm Thiểm là người cai trị đại
lục đó, mà Vân Liệt Diễm chính là chúa tể chống lưng cho nó.
“Hừ! Nam nhân đều không có đức hạnh. Gây chuyện rồi mới biết hối hận, còn có tác dụng sao?” Hải bà bà hừ lạnh.
Tự mình gây chuyện, đến lúc mất đi rồi mới biết hối hận, xứng đáng!
Hai mắt Long lão đầu sáng rực lên, vỗ vỗ bả vai Thiểm Thiểm. A Hải nói như vậy chính là đồng ý giúp đỡ.
“Đừng nên vui mừng quá sớm! Ngươi có nhớ trước kia ngươi đến nơi này, ta không có cho ngươi khảo sát tâm ma của
chính mình hay không?” Âm thanh lạnh như băng của Hải bà bà vang lên
khiến cho Thiểm Thiểm nhíu mày.
“Tâm ma gì cơ?” Lúc trước khi hắn và Ngân Linh Nhi đến đây quả thật không có gặp cái gì gọi là tâm ma.
“Khi đó ta bỏ qua cho ngươi là vì biết
sớm muộn gì cũng có ngày ngươi quay về” Hải bà bà lạnh giọng nói. Bà
không có làm trái trách nhiệm của mình, chỉ là tâm ma của hắn lúc đó vẫn chưa phải là thời gian được khảo nghiệm. Thế nhưng thời cơ đã đến, nếu
không thì cho dù hắn có quỳ xuống dập đầu thì bà cũng không đồng ý dễ
như vậy.
“Thì ra là thế” Long lão đầu thở nhẹ một hơi, vậy mà ông còn tưởng rằng mượn cơ hội này để cầu xin sự tha thứ
của bà, xem ra là do ông suy nghĩ nhiều rồi. Bà đồng ý giúp Thiểm Thiểm
cũng chỉ là hoàn thành trách nhiệm của mình mà thôi.
“Ta cho ngươi biết, tâm ma của ngươi
không giống với những người bình thường. Lần này ngươi sẽ phải trải qua
cửu tử nhất sinh, ngươi có cam nguyện chấp nhận khảo nghiệm hay không?
Nếu không thì ngươi có thể trở về làm hoàng đế quyền cao chức trọng của
mình, không ai có thể làm gì ngươi” Hải bà bà nhắc nhở.
Đây đúng là thời điểm hắn phải trải qua
tâm ma của mình. Thế nhưng tâm ma được sinh ra tùy tâm mỗi người, nếu
hắn buông tha thì chỉ có làm kẻ thua cuộc. Thiểm Thiểm kiên định nói:
“Ta nguyện ý, bất luận là sống hay chết”
Sư phụ nói không sai, hắn không đủ cứng
rắn và tàn nhẫn. Chính hắn cũng biết bản thân mình như thế, vẫn luôn cảm thấy không cần phải quá ngoan tuyệt, cho nên rất nhiều chuyện đều không truy cứu. Hắn nghĩ rằng mình như vậy thì không có gì là không tốt,
nhưng trái tim của hắn vẫn luôn cảm thấy trống vắng một thứ gì đó, cho
dù làm thế nào cũng không lấp đầy được.
Hắn vẫn cảm thấy đáy lòng mình từng chứa một người, nhưng chính hắn cũng không biết người đó là ai. Hắn nhờ Hàn
Lăng tìm nữ nhân cho mình, nhưng thật ra hắn vẫn chưa từng chạm vào bất
kỳ ai. Không phải cái loại cảm giác này, bất kể các nàng xinh đẹp, ngọt
ngào hay dịu dàng cũng đều không thể thay thế phần còn thiếu trong lòng
hắn. Cho nên lúc này hắn muốn tìm lại kí ức của mình, đồng thời cũng
muốn tìm lại phần thiếu sót đó.
Tâm đầy đủ, cuộc sống của hắn mới có thể đầy đủ. Bây giờ hắn có tất cả, tuy không thiếu sự cố gắng của bản thân
nhưng phần lớn đều nhờ hậu thuẫn của mẹ. Hắn từng nói phải trở nên cường đại, cường đại đủ để bảo vệ mẹ. Thế nhưng hắn vẫn chưa từng làm được,
thậm chí đến tận bây giờ hắn mới nhận ra ngày trước rời khỏi đôi cánh
bảo bọc của mẹ chỉ vì bản thân khao khát có một con đường riêng cho
mình, sống cuộc đời của chính mình, cho dù không vì mẹ thì hắn cũng có
thể tự do tự tại bay lượn bằng đôi cánh của mình.
Thế nhưng đến nay hắn vẫn không có cảm
giác thả lỏng đó. Hắn đối với người khác không đủ tàn nhẫn, đối với
chính mình cũng không đủ ngoan tuyệt. Nếu như hắn có thể giống như cha
vì mẹ mà liều mạng lấy thực lực Thần cấp tứ giai khiêu chiến với Thần
cấp thất giai, mang sinh mạng của mình để đánh cược, thì có lẽ hôm nay
hắn cũng không giống như bây giờ, có được tất cả nhưng vẫn lạnh lẽo cô
độc như trước.
Có lẽ cũng có những chuyện được giải
quyết nhờ vào sự thông minh tài trí của hắn, nhưng đôi khi còn dùng đến
cả sinh mạng của mình. Bởi vì trên thế giới này luôn có chuyện không thể nắm chắc, nhất định phải ngoan tuyệt với bản thân mình mới có thể ra
quyết tâm.
“Đi thôi” Hải bà bà vươn tay, một lốc xoáy trắng xuất hiện trước mặt Thiểm Thiểm.
Thiểm Thiểm đi vào, điều đầu tiên cảm
thấy chính là đau. Hắn đau như bị xé nát, da thịt trên người như bị ai
đó dùng dao găm cắt nhẹ từng lát một. Hắn đứng trong một không gian,
không ngừng bị lăng trì (1). Thế nhưng hắn lại bất lực không thể phản kháng.
(1) Lăng trì: Hình phạt thời xa xưa, trước tiên là chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu.
Không biết qua bao lâu, cảm giác của hắn cũng bắt đầu trở nên chết lặng. Thế nhưng tất cả những chuyện này cũng
chưa xong. Hắn vẫn đau như trước, lúc đầu là thân thể, sau đó lại đến
linh hồn. Hắn có thể cảm thấy rất rõ ràng linh hồn của mình đang thần
thoát ra khỏi thể xác, sau đó bay đến biển lửa, thiêu đốt đau đớn.
Thiểm Thiểm thật sự muốn chết rồi. Từ
nhỏ đến lớn hắn chưa từng nếm qua đau khổ như vậy. Hắn trời sinh thông
minh, lại có thực lực siêu việt hơn người thường. Hắn trà trộn vào
thương trường nhiều năm, từ lâu đã học được cách dùng đầu óc giải quyết
vấn đề. Hắn nghĩ rằng không có gì là mình không làm được, nhưng bây giờ
toàn bộ năng lượng, năng lực của hắn đều biến mất. Hắn chẳng khác nào
một miếng thịt bò nằm trên tấm thớt gỗ mặc người chém giết.
Dao găm cắt da thịt của hắn từng lớp
từng lớp cho đến khi máu chảy cạn sạch chỉ còn lại xương trắng. Thế
nhưng nó vẫn tiếp tục cạo xương của hắn.
Khi hắn nghĩ rằng mình không còn sống
nữa, mình sẽ hồn phi phách tán, linh hồn của hắn thế nhưng lại trở về
thân xác một lần nữa. Da thịt hắn từng từ lành lại, xương cốt từ từ dài
ra. Thế nhưng mùi vị đó lại còn thống khổ hơn bị róc xương xẻ thịt lúc
nãy vạn phần. Trước đó là đau, bây giờ là ngứa đến sống không bằng chết.
Cuối cùng tất cả cũng kết thúc, mặt hắn
đẫm lệ. Nguyên nhân là vì hắn đã nhìn thấy tất cả những chuyện xảy ra
trong quá trình chết đi sống lại này. Hắn nhìn thấy mình gặp Vàng trên
đảo Trân Châu, nhìn thấy mẹ bảo sẽ gả nàng làm thê tử của hắn. Vàng quật cường cùng hắn liên hợp đối phó với Vân Mộng Vũ, cùng nhau ngồi trong
sân chờ cha trở về, chờ mẹ tỉnh lại. Vàng cùng hắn rời đi, sau đó vì bị
Ngân Linh Nhi chọc giận mà đi vào sa mạc, giết sói đến kiệt sức hôn mê.
Vàng và hắn chạy trốn khỏi Ngân Linh Nhi lại gặp nhện khổng lồ, ngay
thời điểm thời mấu chốt nàng không tiếc thân mình liều chết cứu hắn.
Một lần lại một lần, nàng không oán
không hối theo sau hắn, chỉ cần hắn gặp nguy hiểm thì người đầu tiên
xông ra chính là nàng. Mà hắn, từ đầu đến cuối cũng chưa từng quay đầu
lại liếc nhìn nàng dù chỉ một cái.
Núi Long Sư, Ngân Linh Nhi chọc giận
Long Nham, hắn bị Long Nham đánh trọng thương. Lúc hấp hối, nàng dùng
mạng của mình đổi lấy mạng hắn, thậm chí còn khiến cho thực lực của hắn
đột phá Thần cấp, thoải mái tiến vào đại lục Thần Chi. Mà điều nàng phải nhận chính là những gì hắn vừa cảm nhận, hình phạt thiên đao vạn quả,
hồn phách bị hỏa luyện đau đớn suốt tám năm mới có thể khôi phục.
Hắn khóc, có làm thế nào cũng không ngăn được dòng nước mắt.
Lần đầu tiên hắn tự hỏi vì sao mình có
thể khốn nạn đến trình độ này? Chẳng thể trách mỗi lần thấy hắn mẹ đều
muốn đánh chết hắn. Hắn cảm thấy roi mẹ đánh rất đau, nhưng nỗi đau đó
so với những gì Vàng phải chịu đựng không bằng một phần vạn. Nàng dùng
tính mạng của mình để yêu thương hắn, chưa một lần tính toán vụ lợi.
Thậm chí vì không để cho hắn áy náy, nàng có thể đồng ý với đề nghị vớ
vẩn kia của Ngân Linh Nhi, khiến hắn quên mất nàng. Nàng đau lòng đến
chết lặng, nhưng vẫn cắn răng hi sinh cho hắn.
Rốt cuộc hắn cũng biết phần thiếu sót
dưới đáy lòng mình là cái gì. Rốt cuộc hắn cũng biết mình đã gây ra
chuyện trời đất không dung gì.
Vàng, nàng muốn ta phải đối xử với nàng như thế nào đây?
“Nhận thống khổ như thế mà còn có thể
tỉnh lại, hẳn là ngươi nên biết quyết định của mình đi?” Thanh âm thở
dài của Hải bà bà truyền đến. Bà khiến cho hắn chịu đựng những gì mà nữ
tử kia đã phải chịu. Loại thống khổ cực hạn này không có mấy người chịu
đượng, chính nữ tử kia cũng nhờ vào bảo bối ngọc Trấn Hồn mà Long lão
đầu đã giấu cho nàng cùng với hoa khí của Mạn Châu Sa mới có thể bảo vệ
hồn phách của mình, sau đó là ngọc căn nguyên xoa dịu mới được sống lại. Mà Thiểm Thiểm chỉ chịu đựng bằng toàn bộ ý chí của mình, đối với người bình thường vốn dĩ không có khả năng.
“Những gì ta nợ nàng còn chưa trả, thậm
chí cả một câu xin lỗi cũng chưa nói, sao ta có thể chết được?” Thanh âm của Thiểm Thiểm mang theo vài phần nghẹn ngào cùng tang thương. Hắn quả thật rất muốn chết, nhưng sao hắn dám chết được đây? Hắn nợ Vàng nhiều
như vậy, vất vả lắm mới có thể nhìn rõ tâm ý của chính mình, sao hắn có
thể chết?
Hắn đã yêu nàng từ lúc nào? Là lần đầu
tiên gặp mặt đã gán ghép hắn và nàng sẽ phải dây dưa với nhau. Nhiều năm sớm chiều ở bên nhau như vậy, hắn vẫn né tránh chuyện mẹ muốn gả nàng
cho hắn, nguyên nhân là vì lúc đó định kiến người thú vẫn còn tồn tại
trong hắn. Bên cạnh đó, sự tốt đẹp của nàng lại là nguyên nhân chính, nó khiến cho hắn kinh hãi, kinh hãi đến không dám tiến thêm một bước về
phía nàng.
Từ khi nhìn thấy đôi con ngươi màu vàng
trong veo như ánh mặt trời kia, hắn đã sa vào đó. Hắn nghĩ người và thú
không thể nào đến được với nhau cho nên đã cố chấp rời xa nàng, bỏ qua
nàng, cố gắng không động tâm, cũng không động tình. Thậm chí, hắn không
tiếc dùng Ngân Linh Nhi để chèn lấp nội tâm của chính mình.
Sao hắn có thể yếu đuối như thế chứ? Ngay cả yêu một người cũng không dám thừa nhận.
Vàng!
Vàng!
Hắn nhắm mắt lại, hai tay che mặt nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy.
“Về đi” Hải bà bà lắc lắc đầu. Nam nhân, chỉ khi nào nhận ra mình là tên khốn mới thật sự là nam nhân.
“A Hải!” Long lão đầu nhìn bóng lưng
biến mất của Hải bà bà, cõi lòng không khỏi có chút mất mát. Sau đó ông
vỗ vỗ bả vai Thiểm Thiểm, nói: “Thiểm Thiểm, về đi thôi, đừng để giống
như sư phụ. Đến tận lúc không thể vãn hồi mới biết hối hận, lúc đó đã
không còn kịp nữa rồi”
Thiểm Thiểm ngẩng đầu nhìn phương hướng đại lục Thần Chi.
Được rồi, không thể đợi đến lúc không
thể vãn hồi mới hối hận. Nhân lúc Vàng còn chưa yêu tên Long Nham kia,
hắn nhất định phải cầu xin được sự tha thứ của nàng!
Vàng! Hắn sẽ không buông tay nàng một lần nào nữa!
Hàn thành, phủ công chúa.
Vân Liệt Diễm cùng Hàn Chỉ, còn có Vàng
và Đóa Đóa đang trêu chọc Đường Đường với Tạp Tạp. Đột nhiên Thiểm Thiểm tông cửa chạy vào, một tay kéo Tạp Tạp đang nằm trong lòng Vàng ném ra.
Hắn nhìn nàng, nói: “Vàng, gả cho ta!”
Vàng sửng sốt, có chút không hiểu hỏi: “Ca ca, huynh đang đùa cái gì vậy?”
“Ca ca, lúc nãy mẹ đã thương lượng
chuyện gả Vàng tỷ tỷ cho Long đại ca rồi. Long đại ca là người tốt, đối
xử với Vàng tỷ tỷ còn đặc biệt tốt hơn nữa” Đóa Đóa một bên thêm mắm dặm muối.
“Nhóc con xấu xa, con về trễ rồi, đừng
trách mẹ chưa nói trước với với con. Nam nhân tên Long Nham này mẹ nhìn
thế nào cũng thích, cho nên mẹ đã quyết định một trăm ngày sau sẽ cử
hành hôn lễ cho hai đứa nó” Vân Liệt Diễm nói.
“Không được, con không đồng ý!” Thiểm Thiểm nhìn Vàng, lo lắng hỏi: “Vàng, nàng cũng không đồng ý có đúng không?”
“Ca ca, mẹ nói hôn nhân đại sự là do cha mẹ làm chủ, ta… ta nghe lời mẹ” Vàng hơi cúi đầu, có lẽ như vậy cũng
không tồi. Nếu không biết nên yêu ai thì cứ giống như lời mẹ nói, tìm
một nam nhân tốt với mình mà gả. Long đại ca dù sao cũng đối xử với nàng rất tốt.
“Cái gì mà hôn nhân đại sự do cha mẹ làm chủ chứ? Nơi này cũng không phải là đại lục Tranh Vanh!” Thiểm Thiểm
hổn hển quát lớn. Tại sao hắn chỉ mới rời khỏi đây có vài ngày mà mẹ đã
ra cái chủ ý quái quỷ này chứ?
“Thiểm Thiểm, đừng quên tôn chỉ của đế
quốc chúng ta chính là xây dựng sự văn minh, từng bước từ võ học hướng
tới sự phát triển văn học. Điều thứ nhất đương nhiên là phải học theo
chế độ hôn nhân. Từ xưa đến nay hôn nhân đại sự đều do cha mẹ làm chủ,
mà Vàng lại là công chúa thì càng phải làm gương. Hơn nữa, chuyện này
cha mẹ đã quyết, một trăm ngày sau chính là đại hôn của Vàng và Long
Nham. Con thân là ca ca, lo xử lý cho tốt đi!” Vân Liệt Diễm nói.
Thiểm Thiểm đen mặt, nhìn về phía Hàn
Chỉ thì chỉ thấy Hàn Chỉ trừng mắt với mình, nói: “Sau này đối xử với
muội muội cùng đệ đệ con tốt một chút!”
Lúc nãy nó dám ném Tạp Tạp như vậy, lỡ như ném ngã đệ đệ nó thì làm sao? Hừ!
Tầm mắt Thiểm Thiểm dừng lại trên người Đóa Đóa, Đóa Đóa nháy nháy mắt sau đó nhìn ra bên ngoài.
“Con mặc kệ, tóm lại chuyện này con tuyệt đối sẽ không đồng ý!” Thiểm Thiểm phất tay áo rời đi.
Không được, hắn nhất định phải nghĩ cách!
Hắn đứng ngoài phủ chờ Đóa Đóa đi ra, hắn biết con nhóc này nhất định có biện pháp nào đó.
“Ca ca còn chưa đi sao?” Đóa Đóa nhìn thấy Thiểm Thiểm liền kinh ngạc hỏi.
“Bớt ba hoa đi! Nói, rốt cuộc muội có
cách nào không? Còn nữa, tại sao mẹ lại muốn gả Vàng cho Long Nham?”
Long Nham đến Hàn thành không lâu, mẹ không thể nào có ấn tượng tốt với
hắn nhanh như vậy, đến nỗi có thể gả con gái mình cho hắn.
“Ca ca, huynh cũng không thể trách mẹ
được, ai bảo huynh bất tài làm chi” Đóa Đóa lắc đầu, nói: “Muội cũng
muốn Vàng tỷ tỷ không gả cho huynh, nhưng nhìn huynh là ca ca ruột thịt
của muội, muội đành tốt bụng giúp huynh một lần vậy. Tuy nhiên…”
“Tuy nhiên cái gì?” Thiểm Thiểm sốt ruột nhìn Đóa Đóa. Mẹ đã lên tiếng thì hắn khó mà thay đổi được, bằng không
cũng không cần phải lo lắng như lúc này.
“Tuy nhiên huynh phải giúp muội ngăn cản Tu, ta muốn rời khỏi Ám Chi Sâm Lâm” Đóa Đóa buồn rười rượi, nói: “Mẹ
dặn Tu không được cho phép muội rời khỏi đó. Ô ô… ngay cả một chút tự do cũng không có!”
Không biết mẹ bị cái gì mà lại không cho phép nàng rời khỏi Tu nửa bước, đi ra ngoài cũng phải có Tu cùng đi
hoặc là có ca ca hay mẹ bên cạnh. Tóm lại, nàng không thể làm bất cứ
chuyện gì một mình. Rất chán, chán đến điên rồi, cho nên nàng nhất định
phải nghĩ cách ngăn cản Tu, sau đó lặng lẽ trốn đi.
“Không được, một mình muội chạy loạn quá nguy hiểm!” Tuy Thiểm Thiểm cũng không hiểu nguyên nhân vì sao mẹ lại
bắt Đóa Đóa phải luôn ở bên cạnh Ngục Tu, nhưng mẹ làm việc từ trước đến nay đều có nguyên tắc, tất nhiên cũng đều tốt cho Đóa Đóa.
“Được được được, vậy huynh cứ đứng nhìn
mẹ gả Vàng tỷ tỷ cho Long đại ca đi! Huynh cũng biết, mỗi lần mẹ ra
quyết định là không bao giờ thay đổi” Đóa Đóa hừ một tiếng, không giúp
nàng thì còn lâu nàng mới giúp lại ca ca.
“Được rồi, ca ca đồng ý với muội còn
không được sao? Thế nhưng muội đồng ý với ta, ra ngoài phải mang theo ám vệ!” Chọn cho nàng vài ám vệ có thân thủ tốt đi theo chắc cũng không
sao đúng không? Cha nhất định sẽ đứng về phía mẹ, bây giờ chỉ còn mỗi
Đóa Đóa là có thể nghĩ cách giúp hắn. Bất kể như thế nào hắn cũng không
thể để Vàng gả cho Long Nham.
“Được!” Đóa Đóa nghĩ, chỉ cần có thể chạy đi là được. Ám vệ thì ám vệ, dù sao ám vệ đều phải nghe lệnh của nàng.
“Vậy nói đi, muội có cách gì? Thế nhưng
ta nói trước, nếu cách của muội không dùng được thì ta không giúp muội
đâu đó!” Thiểm Thiểm nói.
“Yên tâm, có chuyện gì mà muội không làm được chứ?” Đóa Đóa vỗ vỗ ngực cam đoan.
Thiểm Thiểm liếc nàng một cái, gầm nhẹ: “Nói mau!”
“Ý của mẹ không thể thay đổi, nhưng chủ
yếu vẫn là do Vàng tỷ tỷ cả thôi. Nếu Vàng tỷ tỷ bị huynh làm cho cảm
động thì chắc chắn sẽ không nghe lời mẹ đâu. Đến lúc đó, không phải là
huynh có cơ hội hay sao?” Thật ra Đóa Đóa rất khinh bỉ ca ca của mình,
không hiểu sau lại đần như vậy, một cách đơn giản mà cũng không nghĩ ra.
Thiểm Thiểm đen mặt, Đóa Đóa nói cũng không sai, nhưng làm sao Vàng có thể tha thứ cho hắn đây?
“Ca ca, muốn làm Vàng tỷ tỷ mềm lòng thì huynh cần phải tàn nhẫn với bản thân mình một chút, lúc đó Vàng tỷ tỷ
nhất định sẽ đau lòng. Chỉ cần huynh khiến cho tỷ ấy đau lòng đến nỗi
nguyện ý gả cho huynh, chuyện sau đó lại càng dễ dàng hơn” Đóa Đóa nháy
nháy mắt, nói: “Còn sau khi thành thân mà huynh còn không chiếm được tâm của tỷ ấy thì nói thiệt, ca ca đáng thương của muội, huynh nên xuất gia quên bụi hồng trần đi là vừa!”
Đóa Đóa đơ một chút, sau đó quát: “Sao
huynh có thể đần như vậy hả? Ta nghi ngờ huynh không phải là ca ca của
ta! Không phải là mẹ không đồng ý huynh cưới Vàng tỷ tỷ sao? Vậy huynh
đi cầu xin mẹ đi! Không phải còn có một trăm ngày à? Huynh cứ quỳ trên
quảng trường Hàn thành một trăm ngày, huynh nói xem, Vàng tỷ tỷ có thể
không đau lòng vì huynh không?”
Bi ai, thật là bi ai. Sao nàng lại có một ca ca đần đến trình độ này chứ?
Mặt Thiểm Thiểm đã đen càng thêm đen,
gầm nhẹ: “Muội có thể đừng nghĩ ra chủ ý ôi thiu như vậy không? Ta mà
quỳ trên quảng trường một trăm ngày, mặt mũi hoàng đế ném cho chó gặm
à?”
“Van huynh đó ca ca! Huynh không thể
động não một chút sao? Không biểu lộ thâm tình của huynh trước người dân khắp nước thì làm sao Vàng tỷ tỷ có thể cảm động, thì làm sao mẹ có thể bỏ quyết định của mình chứ?” Đóa Đóa nghĩ nghĩ, lại nói tiếp: “Còn nữa, huynh phải quỳ một trăm ngày không ăn, không uống. Còn chuyện đại tiện
tiểu tiện gì đó hẳn là không ăn không uống chắc cũng không có gì để ra
đâu nhỉ? Bây giờ đang là giữa hè, huynh nhất định phải quỳ đến khi mặt
trời khuất núi, tốt nhất là phơi nắng lột mất một lớp da thì hiệu quả
hơn. Tiếc một lớp da thì không có thê tử, huynh hiểu không?”
“Mấy chuyện này muội học từ ai vậy?”
Thiểm Thiểm muốn điên rồi. Còn người nào ác hơn con nhóc này không? Nàng là đang nghĩ kế cho ca ca ruột thịt đó, vậy mà còn nghĩ đến chuyện lột
một lớp da của hắn.
Tuy nhiên, khổ nhục kế này dường như
cũng không tệ. Hắn thiếu nợ Vàng rất nhiều, không phải một sớm một chiều là có thể cầu xin được sự tha thứ của nàng. Hắn chỉ có thể khiến nàng
mềm lòng đồng ý gả cho hắn, sau đó sẽ từ từ bồi thường cho nàng.
“Còn nữa nè, mẹ ghét nhất là nữ nhân tên gọi Ngân Linh Nhi kia, cho nên nàng ta không thể không biến mất” Đóa Đóa nhắc nhở.
Sắc mặt Thiểm Thiểm trầm xuống.
Trước kia nhìn thấy nàng ta theo hắn
nhiều năm, cho dù nàng ta gây chuyện gì thì hắn cũng đều có thể tha thứ. Thế nhưng lúc này hắn không tiếp tục nương tay. Nàng ta có thể tổn
thương hắn, nhưng không thể tổn thương đến Vàng.
Hắn có thể tha thứ cho nàng ta hết lần
này đến lần khác giở quỷ kế với hắn, nhưng không thể tha thứ nàng ta hại Vàng thảm như vậy. Chuyện năm đó nếu không phải vì nàng ta thì kết cục
cũng sẽ không như ngày hôm nay, mà Vàng thì cũng sẽ không…
Thiểm Thiểm siết chặt nắm tay, không nói một lời rời khỏi phủ công chúa.
Lúc này, Vân Liệt Diễm từ bên trong bước ra vỗ vỗ bả vai Đóa Đóa, nói: “Thế nào? Nghĩ cách cho thằng nhóc kia chưa?”
“Mẹ có cảm thấy mình rất ác với ca ca
hay không?” Đóa Đóa lắc đầu. Nếu ca ca biết chủ ý ôi thiu này từ mẹ mà
ra, khẳng định sẽ tự bạo chết cho rồi.
“Dẹp! Nếu con là Vàng hoặc Thiểm Thiểm
không phải là con trai mẹ, mẹ con sẽ không nhân từ như vậy đâu!” Vân
Liệt Diễm vỗ đầu Đóa Đóa một cái, nói: “Nếu không muốn quay về Ám Chi
Sâm Lâm thì mấy ngày nay phải thành thành thật thật ở trong phủ công
chúa, không cho phép chạy loạn”
“Dạ” Đóa Đóa rũ đầu cụp tai. Haizzz, sao mệnh nàng lại khổ như vậy chứ? Tuy nhiên, người ta bào ‘khổ tận cam
lai’, dù sao cũng rãnh thôi thì đi xem ca ca giải quyết nữ nhân hư hỏng
kia thế nào.
Hoàng cung.
“Thiểm Thiểm, rốt cuộc huynh cũng trở lại” Ngân Linh Nhi nhìn thấy Thiểm Thiểm đi về phía mình liền kích động nghênh đón.
“Ừ” Thiểm Thiểm cười nhẹ, sau đó kéo Ngân Linh Nhi vào trong lòng, dịu dàng nhìn nàng.
Ngân Linh Nhi nhìn Thiểm Thiểm bằng ánh
mắt không thể tin, cứ nghĩ rằng mình nhìn lầm. Nàng nhìn khuôn mặt mỉm
cười dịu dàng kia, khẽ gọi: “Thiểm Thiểm…”
“Sao vậy?” Thiểm Thiểm ngọt ngào hỏi.
“Không sao! Ta chỉ cảm thấy huynh… có
một chút thay đổi” Tuy Ngân Linh Nhi không ức chế nổi cõi lòng tràn đầy
vui mừng của mình, nhưng vẫn sợ rằng đây không phải là sự thật.
Cho tới nay Thiểm Thiểm vẫn luôn khoan
dung nàng, nàng làm sau cái gì cũng không tính toán. Thậm chí đôi khi
hắn vẫn che chở nàng trước mặt Vân Liệt Diễm. Thế nhưng mối quan hệ giữa hai người vẫn luôn xa cách, chưa bao giờ dịu dàng nhìn nàng như lúc
này. Thế cho nên, nàng vẫn cứ tưởng rằng đây là ảo giác, là phù phiếm
không hề có thật.
“Đúng vậy, ta đã thay đổi rất nhiều” Thiểm Thiểm cười, hỏi: “Linh nhi, muội có biết ta ghét nhất là điều gì không?”
“Sao cơ?” Ngân Linh Nhi nhìn Thiểm Thiểm, sao nàng lại thấy nụ cười của hắn có chút gì đó không đủ chân thật.
“Đương nhiên là ghét nhất bị người khác
lừa gạt. Sao? Muội không biết à?” Ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua khuôn
mặt đang cười của Ngân Linh Nhi, sau đó lướt xuống thân thể nàng, nhẹ
nhàng sờ soạng.
“Thiểm Thiểm…” Ngân Linh Nhi kinh ngạc. Hắn ghét người khác lừa hắn?
“Ha ha… Linh nhi, muội cũng biết ta vẫn
luôn rất dễ nói chuyện. Cho dù muội làm chuyện gì có lỗi với ta, ta cũng đều có thể tha thứ” Thiểm Thiểm vẫn mỉm cười như trước, nhưng nụ cười
này lại khiến đáy lòng Ngân Linh Nhi càng lúc càng lạnh.
Hôm nay hắn làm sao vậy?
“Thiểm Thiểm, muội không có, muội thật
sự không có. Tất cả những gì muội làm đều là… đều là vì muội yêu huynh”
Ngân Linh Nhi vươn tay ôm lấy Thiểm Thiểm. Nàng thật sự yêu hắn, cho nên mới bỏ tất cả để được ở bên cạnh hắn.
“Thật sao?” Bàn tay Thiểm Thiểm dừng lại trên lưng Ngân Linh Nhi, nhẹ giọng hỏi.
“Đương nhiên là thật rồi!” Ngân Linh Nhi có chút kích động. Rốt cuộc hắn đã nguyện ý chấp nhận nàng rồi sao?
“Ha ha…” Bàn tay Thiểm Thiểm từ từ trượt đến cánh tay của nàng thì khóe môi hơi cong lên, sau đó cầm tay nàng.
Thiểm Thiểm mỉm cười, sau đó những ngón
tay đang nắm tay Ngân Linh Nhi khẽ siết, một tia sáng tím quanh quẩn
trong lòng bàn tay hắn .
Đau đớn đột nhiên truyền từ bàn tay đến
tận tim, sắc mặt Ngân Linh Nhi trắng bệch nhìn Thiểm Thiểm, khẽ kêu ra
tiếng. Thế nhưng Thiểm Thiểm lại buông một tay ta, thân thể nàng quỳ rạp xuống đất.
“Sao nào? Đau đớn đó có dễ chịu không?” Bàn tay nắm tay Ngân Linh Nhi của Thiểm Thiểm vẫn không buông ra.
“Thiểm Thiểm, huynh thả muội ra, mau thả muội ra. Đau quá!” Nước mắt Ngân Linh Nhi nhòe khắp khuôn mặt. Thật sự
là rất đau, đau đến nỗi hít thở cũng khó khăn với nàng.
“Mới vậy mà đã kêu đau rồi sao?” Thiểm
Thiểm nhíu mày, nói: “Vậy muội chắc cũng không biết mùi vị thiên đao vạn quả là như thế nào hết nhỉ?”
“Thiểm Thiểm, muội…” Ngân Linh Nhi đau
đến nói không ra lời. Rốt cuộc Thiểm Thiểm làm sao vậy? Tại sao lại đối
xử với nàng như thế?
“Ta nhớ muội cá cược với mẹ, trong vòng
một năm nếu ta yêu Vàng thì muội sẽ phải chịu nỗi đau của hình phạt
thiên đao vạn quả đúng không?” Thiểm Thiểm mỉm cười, đôi con ngươi giờ
phút này chỉ còn lại lạnh như băng, lạnh đến tận xương tủy. Từ khi Ngân
Linh Nhi biết Thiểm Thiểm đến bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy vẻ mặt
này của hắn.
“Dù sao thì muội cũng là sư muội của ta, làm sao ta có thể nhẫn tâm để muội chịu đau đớn như vậy, muội nói có
phải không?” Thiểm Thiểm dịu dàng hỏi, nhưng giờ phút này Ngân Linh Nhi
lại không cảm nhận được sự dịu dàng đó.
“Thiểm Thiểm, huynh hãy buông muội ra
trước đã, huynh hãy nghe muội nói. Mẹ huynh đang gạt huynh đó, Vàng…
Vàng là người xấu, nó có ý xấu với huynh. Thiểm Thiểm, cũng chỉ có muội
mới yêu huynh, chỉ có mình muội mà thôi!” Ngân Linh Nhi hô to ra tiếng,
nhưng cảm giác đau đớn từ lòng bàn tay truyền đến lại khiến nàng như
muốn ngất đi. Thực lực của nàng cùng Thiểm Thiểm vô cùng khác biệt, nếu
cứ tiếp tục như vậy thì nàng sẽ chết chắc.
“Vậy sao? Thật sự là cám ơn vì muội đã
yêu ta, yêu đến nỗi dám lừa gạt ta, tổn thương người bên cạnh ta. Đây là tình yêu của muội sao? Linh nhi, muội chỉ yêu chính muội mà thôi!”
Thiểm Thiểm cười lạnh. Yêu sao? Nếu yêu chính là như vậy thì hắn không
có phúc hưởng thụ rồi. Nếu vì nàng thương hắn mà khiến cho tất cả những
người bên cạnh hắn phải chịu tai ương, vậy thì hắn thà rằng không cần
tình yêu này. Có thể yêu một người như vậy, cho dù có là yêu thật tâm
thì cũng xứng để gọi là tình yêu sao?
“Không! Không phải đâu Thiểm Thiểm.
Huynh… huynh hãy nghe muội nói…” Sắc mặt lạnh lùng của Thiểm Thiểm khiến cho Ngân Linh Nhi tuyệt vọng. Thế nhưng nàng không cam lòng, không cam
lòng buông tay như vậy.
“Ha ha… Ta quên nói cho muội biết rằng
ta đã khôi phục trí nhớ rồi. Sao nào? Muội không tin à? Thế nhưng đã
khiến cho muội thất vọng rồi. Linh nhi, đã làm sai thì phải trả giá.
Muội yên tâm, ta cũng không nhẫn tâm với muội, ta chỉ là có chút giận dữ mà thôi, chỉ một chút mà thôi!” Thiểm Thiểm nhìn chằm chằm Ngân Linh
Nhi, nụ cười lại lạnh như băng.
Ngân Linh Nhi hoàn toàn tuyệt vọng. Hắn… hắn lại nhớ hết rồi…
“Người đâu?” Thiểm Thiểm quát to một tiếng, lập tức có vài ám vệ xuất hiện ở trước mặt hắn.
“Hoàng thượng!”
“Đưa nàng đến địa lao, mỗi ngày cho nàng một nhát đao. Nhớ, chỉ một nhát mà thôi! Đừng cho vết thương lành quá
nhanh, như vậy thì không còn ý nghĩa nữa. Thế nhưng không thể để cho
nàng chết, ta rất luyến tiếc. Nàng nhất định phải sống thật tốt, sau
đứng nhìn xem ta sẽ yêu Vàng như thế nào, cùng Vàng sinh con dưỡng cái
như thế nào. Mà nàng, chỉ có thể đời đời kiếp kiếp nhìn ta và Vàng hạnh
phúc” Thiểm Thiểm buông tay Ngân Linh Nhi ra, thân thể của nàng ngã nhào xuống đất.
“Đưa đi, chỉ cần không chết, những
chuyện khác tùy ý các ngươi!” Thiểm Thiểm vung tay áo. Nếu không phải
nhìn mặt sư phụ, hắn tuyệt đối không chừa mạng cho nàng.
Ở đại lục Tranh Vanh xa xa, Long lão đầu nhịn không được hắt hơi một cái.
“Không!!!” Tiếng kêu thê lương của Ngân
Linh Nhi vang vọng cả đại điện. Thế nhưng Thiểm Thiểm lại làm như không
hề nghe thấy, bình tĩnh đi ra ngoài.
“Xem đủ rồi sao?” Thiểm Thiểm liếc nàng một cái. Hắn biết nàng ở đây lâu rồi, thật khó cho nàng vì đã không đến quấy rối hắn.
“Hì hì, mẹ nói quả nhiên là đúng, ca ca
vẫn kế thừa bản năng máu lạnh từ cha. Thế nhưng cha sẽ không làm giống
với huynh, bởi vì cha thiện lương hơn nhiều” Đóa Đóa ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ, nói: “Nếu là cha thì nhất định sẽ ném nàng ta vào Ám Chi Sâm Lâm, sau đó để nhóm mãnh thú đang kỳ động dục kia cùng nàng hưởng
thụ cảm giác sung sướng tận trời”
Khóe miệng Thiểm Thiểm co rút, hỏi: “Ngục Tu dạy muội mấy thứ này sao?”
“Hừ! Tu còn lâu mới biết cái gì gọi là
‘sung sướng tận trời’, là mẹ dạy muội đó!” Đóa Đóa bĩu môi, đột nhiên
nói tiếp: “Ca ca, huynh còn không mau chạy đi quỳ đi? Quỳ chín mươi chín ngày sẽ không còn tác dụng nữa đâu!”
“Nếu không còn tác dụng thì người đầu
tiên ta xử lý chính là muội!” Thiểm Thiểm đen mặt, quỳ thì quỳ, chỉ cần
mẹ có thể gả Vàng cho hắn thì quỳ một ngàn ngày cũng không thành vấn đề.
Trên quảng trường Hàn thành có một người đang quỳ, xung quanh là quần chúng đang vây xem. Bọn họ có nằm mơ cũng
không ngờ hoàng đế vừa lên ngôi của họ lại quỳ trong quảng trường lúc
này, đây nhất định là tin lạ nhất từ xưa đến nay.
Đóa Đóa ngồi bên cạnh, nhàn nhã cắn hột dưa, nói: “Ca ca, sao ba ngày trôi qua rồi mà mẹ vẫn không có động tĩnh gì vậy?”
Thiểm Thiểm liếc nàng một cái, có chút hối hận khi nghe lời chủ ý ôi thiu của nàng.
Đúng lúc này, một nữ tử áo vàng xuyên
qua đám đông náo nhiệt, nhìn Thiểm Thiểm lại bất đắc dĩ nói: “Ca ca vẫn
nên đứng lên đi, dù sao huynh cũng là vua của một nước, làm như vậy có
chút không ổn”
Dân chúng vây xem ba ngày vẫn chưa chịu
tản ra, thậm chí còn nhiều người từ nơi khác đến đây chỉ để xem náo
nhiệt. Lúc này, chỉ sợ là cả đại lục Thần Chi đều biết đế vương của bọn
họ đang quỳ trong quảng trường trung tâm, chờ đợi Vân Liệt Diễm ban hôn
cho hắn.
“Vàng, mẹ không gả nàng ta cho thì ta sẽ không đứng lên. Nàng về đi!” Thiểm Thiểm có chút quyến luyến nhìn Vàng, sau đó lại cúi đầu. Đóa Đóa nói rất đúng, hắn nhất định phải kiên trì
tới cùng. Vàng mềm lòng rồi, nhất định sẽ tha thứ cho hắn.
“Ca ca…” Vàng còn định nói gì đó lại bị Đóa Đóa cắt đứt.
“Vàng tỷ tỷ, tỷ đừng khuyên nữa. Nam
nhân hư hỏng như ca ca nhất định phải chịu báo ứng, đây là lời mẹ nói.
Cho nên tỷ không cần phải khuyên huynh ấy, huynh ấy chắc chắn sẽ không
đứng dậy” Đóa Đóa nhìn Vàng, nói tiếp: “Tỷ có muốn cùng chờ với muội
không?”
Khóe miệng Thiểm Thiểm co rút, hắn có một đứa muội muội như vậy thật tốt!
“Ta… ta đi năn nỉ mẹ” Vàng nhìn thấy
Thiểm Thiểm đã ba ngày không ăn không uống, vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi,
nàng lại không đành lòng.
Phủ công chúa.
“Mẹ, ca ca đã quỳ ở đó ba ngày rồi” Vàng do dự mở miệng “Nếu không thì mẹ kéo dài ngày thành hôn của con cùng
Long đại ca thêm đi”
Tuy rằng làm như vậy cũng có chút khiến
Long đại ca mất lòng tin, nhưng nàng thật sự không đành lòng nhìn Thiểm
Thiểm quỳ mãi ở đó.
Bất kể thế nào thì hắn vẫn là ca ca của nàng.
“Mới có ba ngày thôi, tiếp tục quỳ!” Vân Liệt Diễm nhìn Vàng, lại nói: “Vàng, con nên hiểu sở dĩ Thiểm Thiểm quỳ ở đó không phải là cầu xin ta kéo dài ngày thành thân của con cùng Long Nham, mà là muốn ta gả con cho nó. Con đã nghĩ kỹ chưa? Con muốn gả cho nó sao?”
Vân Liệt Diễm sẽ không ép buộc hai đứa ở bên nhau, thứ nàng cần là lưỡng tình tương duyệt (2), không phải một
người tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Những chuyện Thiểm Thiểm đã
trải qua hẳn là khiến cho nó cảm nhận được ý nghĩa của Vàng đối với
mình. Thế nhưng nàng tuyệt đối sẽ không giúp nó đoạt lại tâm Vàng dễ
dàng như thế, nếu không thì nó cũng sẽ không biết quý trọng.
Lưỡng tình tương duyệt: Tình yêu đến từ hai phía.
Một trăm ngày, một ngày cũng không thể thiếu.
Sở dĩ nàng làm như vậy là vì Thiểm Thiểm có thể chống đỡ không cần nội lực, không ăn không uống nhiều lắm là
chín mươi chín ngày, ngày cuối cùng thì phải xem ý trời. Nếu nó có thể
kiên trì đến hết ngày đó thì mới chứng minh được tình yêu của nó dành
cho Vàng. Mà nếu đến ngày đó Vàng vẫn không muốn chấp nhận Thiểm Thiểm,
vậy thì mối duyên này cứ xem như chấm hết đi, nàng cũng sẽ không gây khó dễ cho Thiểm Thiểm nữa.
Vàng mờ mịt gục đầu xuống. Nguyện ý gả
cho Thiểm Thiểm sao? Vất vả lắm nàng mới buông tay được nỗi đau tê tâm
liệt phế đó, nàng thật sự có thể quay đầu lại một lần nữa sao?
Nàng không biết!
Đồng ý gả cho Long Nham cũng chỉ vì nghe lời Vân Liệt Diễm, chính bản thân nàng cũng không có cảm giác sâu sắc.
Nàng chỉ nghe lời mẹ nói, tìm một người yêu thương mình, không hơn, sau
đó gả đi. Thế nhưng nàng không ngờ Thiểm Thiểm lại đột nhiên kiên định
muốn cưới nàng như thế, không biết có phải do hắn đã biết chuyện quá khứ hay không. Nếu là đã biết, vậy hắn cưới nàng là do áy náy sao?
Nếu là vì áy náy, sao nàng có thể đồng ý?
Vàng không biết, thật sự không biết nàng có nguyện ý hay không.
Ngày thứ chín mươi chín.
Thiểm Thiểm đã gần như mất đi ý thức,
hắn có thể cảm thấy linh hồn của mình đang từng chút thoát ly khỏi cơ
thể. Sắc mặt của hắn ửng đỏ, hơi thở cũng bắt đầu trở nên dồn dập, sau
đó là lúc có lúc không.
“Ca ca, huynh thối muốn chết rồi!” Đóa Đóa ghét bỏ bóp mũi, nhích mông cách xa Thiểm Thiểm hơn một chút.
“Công chúa điện hạ, người mau đến van
cầu thái hậu đi, hoàng thượng sắp chịu không nổi rồi” Dân chúng vây xem
xung quanh đột nhiên ùn ùn quỳ xuống trước mặt Đóa Đóa. Chín mươi chín
ngày đều quỳ ở đây, không ăn không uống, cho dù có là Thần thú thượng cổ cũng không xong chứ đường nói gì một người bình thường.
Đóa Đóa che mặt, nói: “Các người đừng tìm ta, ta là kẻ không biết giữ lời đâu”
Nàng chỉ thích xem náo nhiệt, thật sự
không liên quan đến nàng mà, muốn xin thì cũng phải đến xin Vàng tỷ tỷ
ấy. Nàng phải chạy xa một chút, bị nhiều người dùng ánh mắt ai oán đả
đảo như vậy, nàng rất ngượng ngùng!
Phủ công chúa.
Hàn Lăng hổn hển đi đến đi lui. Nó là cháu nội đích tôn của ông đó, bây giờ bị Vân Liệt Diễm dày vò đến sắp chết rồi!
“Con dâu à, con cũng biết chín mươi chín ngày đã là cực hạn rồi, con gả Vàng cho nó đi mà!” Hàn Lăng nhìn Vân
Liệt Diễm, lại nhìn Hàn Chỉ. Thế nhưng Hàn Chỉ hiển nhiên không có ý
muốn giúp đỡ, giống như người đang quỳ ngoài quảng trường kia không phải là con ruột của hắn.
“Cha đừng lo, con tự có chừng mực” Vân
Liệt Diễm vẫn kiên quyết không buông như trước, nhưng nàng cũng không
đứng nhìn Thiểm Thiểm chết. Nàng cho phép Đóa Đóa ở lại đây chính là để
bảo vệ hồn phách cho Thiểm Thiểm, nếu không có hồn phách thì nó xong đời rồi.
“Haizzz…” Hàn Lăng bất đắc dĩ thở dài
một hơi. Hai đứa nhỏ này không biết con nối dõi của Hàn gia quan trọng
như thế nào sao? Nếu Thiểm Thiểm hy sinh một cách vô ích như vậy thì…
Ngày thứ một trăm.
Vàng nhìn nam nhân đã chật vật đến không chịu nổi kia, đáy lòng ân ẩn đau đớn.
Mấy ngày nay thật ra nàng còn giãy dụa
nhiều hơn hắn. Sao nàng có thể không biết Thiểm Thiểm trước kia vẫn luôn không quan tâm đến bất kỳ chuyện giờ, thế mà giờ đây lại quỳ một trăm
ngày chính là dùng mạng để uy hiếp nàng. Hắn không phải đang khuyên mẹ
đổi ý, mà chính là vì chờ cái gật đầu của nàng.
“Ca ca, tội gì huynh phải làm như vậy?” Vàng nhìn Thiểm Thiểm, trong mắt lại tràn ngập ưu thương.
“Vàng… Nàng… nàng đến rồi… tốt quá…” Một khắc Thiểm Thiểm nhìn thấy Vàng, ánh mắt tỏa ra tia sáng rực rỡ. Hắn
vươn tay về phía nàng, nhưng sau đó lại đổ ập xuống.
“Thiểm Thiểm! Thiểm Thiểm!” Vàng luống
cuống chạy đến ôm lấy thân thể hắn, thê nhưng lại phát hiện chẳng biết
từ lúc nào mà thân thể hắn đã lạnh như vậy.
“Thiểm Thiểm! Thiểm Thiểm! Huynh mau
tỉnh lại đi! Ta đồng ý, ta đồng ý với huynh mà! Huynh mau tỉnh lại đi!”
Vàng lay lay thân thể Thiểm Thiểm nhưng hắn không có một chút cử động,
ngoại trừ khóe môi vẫn duy trì ý cười kia.
“Thiểm Thiểm, huynh mau tỉnh lại có nghe không?” Vàng ôm hắn, nước mắt rốt cuộc lại rơi xuống một lần nữa. Đã
bao lâu rồi nàng chưa khóc?
Dân chúng xung quanh cũng vỡ òa trong tiếng khóc. Hoàng đế của bọn họ quả thật là thâm tình, nhưng bây giờ thì đã chết rồi.
“Sao lại thế này?” Vân Liệt Diễm đi đến
nơi kiểm tra hơi thở của Thiểm Thiểm thì không còn nữa. Nàng nhíu mày
nhìn xung quanh, nhưng Đóa Đóa lại không có ở đây.
“Mẹ mau cứu Thiểm Thiểm đi, xin mẹ đó,
mau cứu hắn đi mà! Con đồng ý, con đồng ý gả cho hắn, con chỉ gả cho hắn mà thôi!” Vàng nhìn Vân Liệt Diễm bằng ánh mắt van xin. Chỉ cần Thiểm
Thiểm có thể sống lại, nàng nguyện ý gả cho hắn.
“Haizzz…” Vân Liệt Diễm thở dài một tiếng, sau đó dùng ánh sáng Thiên Thần bao lấy Thiểm Thiểm.
Thằng nhóc nào, coi như kiên cường, đáng cứu!
Tuy rằng Đóa Đóa đã chạy mất nhưng nàng ở bên cạnh Thiểm Thiểm nhiều ngày như vậy, vẫn có chút tác dụng. Hơn nữa, trước khi đi Đóa Đóa còn để lại hoa khí của Mạn Châu Sa, xem như hồn
phách của Thiểm Thiểm cũng được bảo vệ. Tuy làm vậy có chút nguy hiểm
nhưng cuối cùng mạng của Thiểm Thiểm cũng có thể giữ, sau này tính sổ
lên đầu Đóa Đóa sau.
Vân Liệt Diễm đưa Thiểm Thiểm về Thần Điện.
“Vàng” Ngay lúc Vàng cũng quay đầu đi theo thì Long Nham đột nhiên xuất hiện, cất tiếng gọi.
“Long đại ca, sao huynh lại đến đây?”
Vàng nhìn thấy Long Nham thì có chút kinh ngạc, thì ra đã nhiều ngày rồi nàng không gặp hắn.
“Thật ra ta vẫn luôn ở đây, chỉ là nàng
vẫn luôn quan tâm đến Thiểm Thiểm cho nên không biết đấy thôi” Long Nham có chút bất đắc dĩ, nói.
“A! Thật xin lỗi Long đại ca, ta…” Vàng
ngượng ngùng cúi đầu. Từ khi mẹ nói chuyện với nàng, nàng vẫn luôn suy
nghĩ bản thân mình có muốn gả cho Thiểm Thiểm hay không, có nguyện ý gả
cho hắn hay không. Tuy nhiên, nàng lại quên mất nam nhân tên gọi Long
Nham vẫn đang tồn tại bên cạnh này.
“Không sao, thật ra thì ta cũng đoán
được từ lâu rồi” Long Nham lắc đầu, nói tiếp: “Lúc nàng cam nguyện hy
sinh tính mạng của mình vì hắn thì ta đã biết, cả đời này trong lòng
nàng chỉ chứa một mình hắn. Bây giờ hắn đã nguyện ý dùng tính mạng của
mình để yêu nàng, ta yên lòng chúc phúc cho nàng”
Nữ tử thuần khiết mà thiện lương này
chính là điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời hắn, nhưng Long Nham biết nàng vĩnh viễn không thuộc về hắn. Tuy nhiên, chỉ cần nàng hạnh phúc thì hắn đã cảm thấy vui vẻ rồi.
“Cám ơn huynh, Long đại ca” Vàng cảm
kích Long Nham thật lòng. Nàng có thể cảm nhận được sự quan tâm của hắn, nhưng nàng không thể đáp lại hắn. Hắn nói không sai, trong lòng của
nàng từ đầu đến cuối chỉ chứa mỗi Thiểm Thiểm. Buông tay hắn không phải
vì không thương hắn, mà là do quá yêu hắn. Thế cho nên nàng mới buông
tay cho hắn đi tìm hạnh phúc của chính mình.
“Ngốc quá, mau đi đi! Nhớ kỹ, ta vĩnh
viễn là Long đại ca của nàng” Nếu không thể làm phu thê thì hãy làm
huynh muội đi, chỉ cần nhìn nàng hạnh phúc vui vẻ là đủ rồi.
“Được” Vàng gật gật đầu, sau đó đuổi theo Vân Liệt Diễm.
Ba ngày sau, Thiểm Thiểm tỉnh lại. Nhìn thấy Vàng ngồi bên giường mình, hắn liền kích động ôm nàng vào lòng.
“Vàng, ta không có nằm mơ đúng không?”
“Ca ca, huynh… huynh vừa tỉnh lại, mẹ nói huynh còn yếu lắm, ta đi lấy gì đó cho huynh ăn” Vàng bị hắn ôm, sắc mặt liền đỏ ửng.
“Không cần, ta ăn nàng là đủ no rồi”
Thiểm Thiểm xoay người một cái, đè Vàng xuống người mình. Hắn vươn tay,
siết chặt bàn tay nàng nói: “Vàng, lần này ta sẽ không bao giờ buông tay nàng”