Bộ Khuy Kỳ Lạ
Việt Kim hét bên tai anh tài xế:
- Mau lên! Mau chút nữa đi!
Hai tay em quờ quạng vớ được bất cứ cái gì trong xe cũng nắm chặt lấy để
giữ cho người khỏi mất thăng bằng. Chiếc xe Jeep xả hết tốc lực, nhẩy
chồm chồm như một con ngựa bất kham.
Chợt Việt Kim đưa mắt nhìn
hai bên lo ngại. Quái, hình như không phải con đường Hà Khâm đã lái xe
cho cả bọn đi kỳ rồi. Hỏi, thì anh tài xế cho biết con đường tắt, gần,
mau tới hơn. Chẳng biết có thật vậy không? Sao đường gì mà xấu, xe xóc
kinh khủng.
Bây giờ Việt Kim mới có thì giờ để ý, nhận ra rằng từ lúc xe lăn bánh, anh tài xế cứ ê a rỉ rả khẽ hát một điệu khúc gì rất
kỳ quái, thỉnh thoảng lại cao giọng "hầy" một tiếng điểm nhịp cho một cú xe xóc như muốn lộn tung cả ruột gan.
Đột nhiên, em nhận ra
quang cảnh bên đường có vẻ gì quen thuộc? A, kìa! Những bóng cây dừa lả
ngọn đã xuất hiện thấp thoáng đằng xa. Một phút sau, xe đã tới nơi: Mã
Dân.
Mừng quá, Việt Kim buột miệng nói huyên thuyên với chú lái xe:
- Chú giỏi lắm! Tôi sẽ trả cho chú một món tiền rất hậu và... và xin rút
lại tất cả những ý nghĩ nghi hoặc tôi đã có đối với chú nghe!
Anh tài xế ngưng bặt, không hát ê a nữa. Y nhoẻn miệng, nhe hàm răng trắng
ởn ra cười mà trông như... mếu. Việt Kim vui sướng bồng bột vẫn ba hoa:
- Ý! Chắc anh không nói được tiếng Pháp nên chẳng hiểu tôi nói gì há!
Nhưng cứ nghe cái giọng vui vẻ của tôi là đủ biết rồi chứ! Và em ngó anh tài xế có đôi mắt ốc bươu tặng cho một nụ cười thân mật rất xinh.
Xe Jeep tiến vào địa phận Châu thành ốc đảo.
Việt Kim đưa mắt nhìn ngơ ngác. Biết kiếm cha ở đâu đây? Tại Mã Dân, em
không còn biết một nơi nào khác ngoài tiệm cà phê đã cùng với Hà Khâm, Á Minh ngồi ăn cơm. Biết đâu đó lại chẳng là... đại bản doanh của toán
người Thủ tướng Lư Hà Sa phái đi tìm bọn con trẻ.
Việt Kim chộp
lấy hai vai chú tài, giơ tay chỉ đường. Chú "ốc bươu cười như mếu" ngả
đầu lịch sự ra dấu hiểu ý cô khách hàng xinh đẹp.
Phút sau, chiếc xe Jeep lấm láp bụi đường đã dừng bánh trước cửa tiệm cà phê. Ký giả
Hải Âu đang tay thọc túi quần đi bách bộ trước cửa tiệm. Sau tiếng thét
lên "ba", Việt Kim đã lao vào vòng tay của người cha yêu quý.
- Trời, trời! Búp bê của ba! Trời! Con mạnh khoẻ chứ? Bình yên chứ? Con có bị thương tích gì không? Trời, ba lo quá!
Ông Hải Âu đỡ vai con ngắm nhìn mặt thật lâu, đôi mắt đượm đầy vẻ thương yêu trìu mến:
- Thế còn Hà Khâm, Á Minh đâu? Hả con? Hai người ấy đâu, hay đã...?
Giọng em run lên vì hồi hộp:
- Ba, Thủ tướng Lư Hà Sa đâu, hả ba? Để con nói câu chuyện này gấp lắm, một câu chuyện thật ghê gớm đó ba!
Ký giả Hải Âu gật đầu:
- Được, cha con mình đi tìm ông ấy ngay bây giờ. Bản doanh của ba và ông
đóng tạm tại vùng ngoại ô Mã Dân. Cả toán đã đi lùng khắp nơi, mọi chốn
trong sa mạc để tìm ba đứa tụi con mà không thấy đấy. Ngựa lúc nào cũng
yên cương sẵn sàng. Con mệt, cần phải nghỉ không? Nếu còn sức, cha con
ta đi liền nghe!
- Vâng, đi liền đi ba! Con không mệt gì hết! Thời gian cấp bách lắm rồi.
Ngồi trên mình ngựa, Việt Kim kể lại cho cha nghe cuộc mạo hiểm của ba người, không sót một chi tiết. Rồi em kết luận:
- Thật không ai ngờ được phải không ba?
Thủ tướng Lư Hà Sa chạy ra niềm nở tiếp đón cha con ông Hải Âu. Họ Lư gắng
gượng mỉm cười thật tươi để che dấu nỗi lòng khắc khoải thương nhớ đứa
con yêu giờ này hãy còn vắng bóng. Nét mặt cương nghị rám nắng cố giữ vẻ thản nhiên trong tiếng hỏi nhẹ như một cơn gió thoảng:
- Thế Á Minh, Hà Khâm hiện giờ ở đâu?
Việt Kim từ tốn kể lại câu chuyện hung hiểm từ lúc bắt đầu. Lo lắng, sợ hãi
hiện rõ trên gương mặt của hai người đứng nghe. Không ai nói một tiếng.
- Chúng con bị tên gian tặc mập lùn Un Sa Cơ thông đồng bắt cóc làm con
tin. Bọn phiến loạn tin rằng với bọn con tin này chúng sẽ san bằng được
mọi trở ngại và làm áp lực đối với đức "Shah" được. Do đó, con tin rằng
tụi nó không dám xúc phạm gì đến Á Minh và Hà Khâm đâu. Tên phản tặc Un
Sa Cơ đóng kịch, giả bộ như ta đây cũng là nạn nhân bị bắt cóc. Hừ! Lão
khốn đó lừa con sao nổi! Nhưng con không dám nói lộ ra cho Hà Khâm, Á
Minh, e đổ bể tùm lum, thêm khó lòng.
Thủ tướng Lư Hà Sa vẫn cố nén, giọng điềm đạm:
- À, nhưng biết địa điểm tụi nó giam giữ hai đứa trẻ ở chỗ nào mà tìm bây giờ? Nội vùng hơn ngàn cây số vuông ở đây đã lục soát kỹ như lược bí
chải đầu, không sót một hẻm hóc nào cả rồi. Mà cũng tuyệt nhiên không
bắt gặp một bộ lạc man dã nào hết.
Việt Kim nhìn thẳng mắt người cha thương nhớ con:
- Chỉ có một người duy nhất có thể giúp bọn ta: Kha Mân Xuyên, Tù trưởng
bộ lạc Si Ram Di. Có điều khó lòng là không biết anh ta ở vào vùng nào
đây chứ? Anh ấy đã hẹn với con là sẽ đi quy tụ tất cả tù trưởng láng
giềng thân cận với anh ấy rồi thống lãnh tất cả mấy bộ lạc về phòng thủ
kinh thành Ba-ga-ra. Vậy có lẽ giờ này Kha Mân Xuyên đã lên đường thăm
viếng các bạn đồng minh rồi đó.
Thủ tướng Lư Hà Sa:
- Kha Mân Xuyên đã nói với cháu là anh ta sẽ đi thăm các bộ lạc thân hữu?
- Đúng như thế, Thủ tướng có việc gì ạ?
Họ Lư đôi mắt lộ ánh mừng rỡ:
- Tôi biết rõ Kha Mân Xuyên! Y quả là một thanh niên anh hùng! Và tay họ
Kha này lái phi cơ giỏi lắm. Anh ta có một chiếc phi cơ riêng trang bị
một hệ thống bánh xe đặc biệt, có thể hạ cánh và cất cánh trên sa mạc
cát lầy được.
Việt Kim trợn tròn đôi mắt to:
- Máy bay?
Kha Mân Xuyên có máy bay riêng và vẫn tự mình lái lấy? Ủa, lạ quá! Cháu
chỉ thấy anh ta cùng bộ lạc và bà mẹ sống cuộc đời du mục, nay đây mai
đó trên sa mạc. Đi đâu cũng chỉ cưỡi ngựa, cắm lều vải để che mưa tránh
nắng thôi mà?
Vừa dứt lời, ký ức em lại bừng bừng sống lại những
ngày qua: căn lều trang hoàng rực rỡ của bà mẹ Kha Mân Xuyên, thiếu phụ
ngả người dựa tay trên những tấm gối thêu rất đẹp, muôn màu rực rỡ, đôi
bàn chân thon nhỏ xỏ trong những chiếc vân hài đỏ, chạy chỉ vàng kim
tuyến óng ánh nhấp nhô y hệt những cánh hoa sen nhẹ trôi trên mặt nước
hồ xanh biêng biếc là những tấm thảm dầy êm như nhung mịn. Tất cả khung
cảnh đó đượm một sắc thái vô cùng đặc biệt, vô cùng là đẹp, chỉ có thể
thấy ở xứ sở Du-Ráp.
Thủ tướng Lư Hà Sa hình như không nghe tiếng những câu Việt Kim vừa hỏi. Một tay đặt ngang ngực,, một tay chống cằm, ông đi đi lại lại, sắc mặt trầm tư. Và ông lẩm bẩm như tự nói với mình:
- Chúng ta có cách liên lạc rất lẹ với Kha Mân Xuyên được. Khi hắn lái
phi cơ, thường thường liên lạc với phi trường Ba-ga-ra. Vậy phải cho
người ra Mã Dân gọi giây nói cho Na Dép để y báo cho đài kiểm soát không lưu mới được.
Việt Kim buột miệng khẽ la:
- Na Dép! Cháu
mới gặp Na Dép trước khi rời Ba-ga-ra để lên đây đó ông. Cháu có cảm
tưởng cái ông bí thư này là một người khó mà tin cậy được. Ông ta vừa
mới cho cháu hay là bà Phan Hoàng Mỹ vẫn còn bị giam giữ đấy, thưa ông!- Cái gì? Vẫn còn bị giam giữ? Bà kỹ sư Hoàng vẫn còn bị giam giữ? Ủa,
tôi đã ra lệnh cho Na Dép bảo trả lại tự do cho bà rồi kia mà? Và tôi
cũng đã thông báo cho Tòa đại sứ Việt Nam tại Ba-ga-ra là việc đó đã
được thi hành rồi! Trời đất! Nếu vậy thì không còn hiểu ra làm sao nữa!
Được, để Na Dép trình lại việc này cho tôi biết!
Dứt lời, ông ta quay ra chỗ toán người ngựa, ra lệnh cho một liên lạc viên lên đường trực chỉ Mã Dân.
Một giờ, hai giờ trôi qua. Việt Kim, ký giả Hải Âu và Thủ tướng họ Lư khắc
khoải, ngồi đứng không yên. Việt Kim nghiến chặt hai hàm răng: "Hừ! Na
Dép nhận được lệnh, nhưng liệu viên bí thư nham hiểm này có thi hành
lệnh không? Và nếu có, thì y đã thi hành chưa? Đã liên lạc với đài kiểm
soát không lưu chưa?" Nhiều sự việc đã xẩy ra khiến Việt Kim đã có một
nhận xét khá rõ rệt về con người thực của tay "râu nhọn sừng trâu này": y là một nhân vật không thể tin được!
Đột nhiên, nhiều tiếng la ó, reo mừng nổi lên phía ngoài lều. Ba người đứng phắt dậy, nhẩy xổ ra:
- Phi cơ! Phi cơ!
Đám dân Du-Ráp la lên bằng tiếng Pháp: "Phi cơ! Phi cơ!" Đồng thời giơ tay
chỉ thẳng lên trời. Việt Kim ngẩng mặt ngó theo: một chiếc phi cơ kiểu
nhỏ vè vè bay lượn một vòng quanh khu trại rồi hạ thấp dần dần, sau cùng là sà hẳn xuống, đụng mặt cát, dừng lại cách chỗ mọi người chừng non
một trăm thước. Cánh quạt phi cơ hốt một đám bụi bay mịt mù, cao như một đám mây dầy đặc. Máy tắt. Cánh quạt máy bay dừng lại, đám mây bụi cũng
theo gió tan đi. Mọi người trong rõ cửa phòng lái bật mở. Phi công ra
khỏi chỗ ngồi, trèo xuống một bên cánh, nhẩy nhẹ xuống mặt cát. Việt Kim la lên:
- Kha Mân Xuyên.
Và em giựt tay cha, chạy vút ra, nắm chặt lấy cánh tay chàng trai sa mạc. Hai người sóng bước tiến lại
đám đông. Tù trưởng Si Ram Di ghé tai cô em gái nuôi nói thật nhanh:
- Cô em gái suýt chết tại sa mạc! Tôi đi tìm Việt Kim khắp cả Ba-ga-ra mà không thấy đấy! Bây giờ gặp ở đây thật là mừng quá.
Việt Kim bật cười khanh khách:
- Còn anh thì đúng là sứ giả thiên thần trời mới sai xuống trần gian đó.
Bọn này đang loay hoay không biết xoay sở ra sao đây. Anh tới đúng lúc,
thú quá!
Dứt lời, em ngước cặp mắt nhung nhìn ngắm đôi mắt xanh
lơ nằm hơi xếch dưới cặp lông mày nét mác. Sóng mũi thẳng nằm giữa khuôn mặt chữ "Dụng" thuôn thuôn cái cằm bạnh đầy vẻ cương nghị.
Ngồi
vào bàn, Thủ tướng Lư Hà Sa, Hải Âu, Việt Kim, Kha Mân Xuyên họp bàn náo nhiệt. Quyết định chung: Việt Kim cùng cha và Mân Xuyên lên đường truy
lùng bọn bộ lạc bán khai man dã để giải cứu Hà Khâm, Á Minh. Thủ tướng
Lư Hà Sa quay về Ba-ga-ra để tâu trình đức Shah, xin người đình hoãn
ngay chuyến đi hành hương lại. Đồng thời cho đức Vua biết âm mưu của tụi phiến loạn định lật đổ ngai vàng. Tiếp đó là cắt người sửa soạn doanh
trại tiếp đón các tù trưởng từ lâu vẫn trung thành với đức Vua, lúc này
chắc đã lên đường về kinh đô luận bàn kế hoạch phòng thủ.
Thủ tướng Lư Hà Sa nắm tay mọi người:
- Cầu xin đức A La phò trợ, chỉ đường dẫn lối cho các bạn tìm tới được
chỗ tụi phản loạn giam giữ con tôi! Tôi rất mong muốn được cùng các bạn
lên đường tìm con gái và con rể. Nhưng việc quốc gia đại sự...! Cầu trời phật thấu hiểu cho tôi! Cấp bách lắm! Đức Shah phải được biết ngay cái
tin tối quan hệ do cô Việt Kim đem về.
Và ông ngẩng nhìn em:
- Cháu là một cô gái can đảm nhất từ xưa tới nay tôi chưa từng thấy. Rồi
đây đức Shah sẽ được biết tất cả những điều tốt lành mà cháu đã làm để
cứu vãn được cả một vương quốc nhỏ bé của dân chúng Du-Ráp.
Trèo
lên phi cơ của Kha Mân Xuyên, Việt Kim ngạc nhiên khi thấy sàn tàu trải
toàn thảm đẹp của Si Ram Di, giống hệt tấm thảm bà mẹ chàng trai đã cho
em.
Máy bay lên cao, xuyên qua những đám mây trắng, soải cánh êm
êm, Kha Mân Xuyên quay nhìn ký giả Hải Âu, đặt những câu hỏi rất thông
minh về công việc cũng như về tài liệu phóng sự của ông. Và chàng kết
luận:
- Cần cho cả thế giới biết đến sự thật của mọi sự việc xẩy ra ở đây.
Việt Kim chẳng để ý gì đến cuộc đối thoại giữa hai người. Ngồi sát ô cửa sổ
tròn, ống viễn kính cầm tay, em có nhiệm vụ quan sát sa mạc, báo cho tất cả biết mọi điểm khả nghi, nhất là những dấu vết có thể nghi được là
khu trại của tay phiến loạn Áp Đun Bây.
Nhưng giây phút này, phi cơ chưa bay tới vùng "đất địch". Việt Kim lợi dụng thời gian rãnh rỗi, chiếu ống nhòm xem phong cảnh.
Mặt đất không phải là cát nữa mà là những dẫy đồi thấp nối tiếp nhau, chen
chúc nhau, soãi dài vô tận. Có mỗi hai màu: nâu và đỏ sậm. Không thấy
một tàng cây, một ngọn cỏ nào. Chẳng có một sinh vật, ngay đến cả một
bóng chim. Gió rít lên cuồng bạo. Có nhiều luồng như muốn lôi tuột phi
cơ tụt xuống những dãy đồi đá, nhiều trận cuồng phong lại quất ngược
chiều hút nó vụt lên như một chiếc pháo thăng thiên. Một loại cuồng
phong đặc biệt vùng sa mạc. Chiếc phi cơ nhỏ bé lạng đi chao lại như một chiếc lá lìa cành. Kha Mân Xuyên thét lên:
- Cột giây lưng an toàn vào! Quãng này lái "mệt" lắm đây!
Máy bay lạng khá mạnh, nhưng vẫn phi vun vút. Việt Kim bắt đầu cảm thấy nôn nao khó chịu, trái tim như có ai bóp mạnh. Em nuốt nước miếng liên hồi, gắng gượng cho khỏi bị nôn mửa. Cơ thể mệt rã rời. "Không, nhất định
không thể ngã bịnh được, nhất là ngày hôm nay"! Em nghiến răng tự nhủ và đưa mắt nhìn cha. Ký giả Hải Âu ngồi thật thẳng trong ghế nệm, mắt nhìn ra khoảng không gian phía trước. Da mặt ông xanh mét, mệt nhọc thấy rõ. Chỉ riêng Kha Mân Xuyên vẫn cứ như không, tay lái nhanh thoăn thoắt.
Liếc mắt thấy hai người bị nôn nao như vậy, chàng liền cho phi cơ ngóc
đầu phi vút lên cao. Thời gian ánh chớp, tất cả đã ra khỏi lớp cuồng
phong thổi loạn. Mọi người lại thấy thoải mái như thường. Việt Kim tiếp
tục chiếu ống nhòm. Phi cơ bay tới một vùng núi non hiểm trở. Nhiều ngọn núi đá cao vút như muốn đụng sát cánh phi cơ.
Việt Kim tập trung tư tưởng để quanh cảnh phía dưới khỏi làm chia trí. Đột nhiên, em thấy
ba cột khói trắng từ mặt đất lững lờ bốc lên cao. Gần đó lại có hai tên
lính gác, súng chĩa lăm lăm, đứng canh lối đi chật hẹp giữa hai vách đá
khổng lồ cao chớn chở. Việt Kim chợt rợn mình với ý nghĩ: "Eo ơi! Tưởng
tượng là phải bay qua cái khe hẹp giữa hai vách đá dựng đứng kia cũng đủ chết khiếp rồi!".
Chợt tiếng nói của Kha Mân Xuyên vang lên lanh lảnh khiến em lạnh người:
- Việt Kim! Tôi cho phi cơ "chui" qua cái tổ tò vò kia bây giờ đó, nghe!
Nghi chổ này là đại bản doanh của Áp Đun Bây lắm. Chiếu kính quan sát kỹ đó nghe!
Dứt lời, tù trưởng Si Ram Di, hai tay đã thoăn thoắt
cho máy bay lướt vào cái hành lang thiên nhiên hẹp lổ cổng tò vò. Hai
đầu cánh chỉ còn cách vách tường đá nhẵn bóng đen sì chừng... mấy thước. Hú vía!
Hoàn hồn, Việt Kim la lên!
- Mân Xuyên! Việt Kim thấy rõ một đám trắng ở giữa những điểm đen! Đúng khu trại của Áp Đun Bây đây rồi!
Kha Mân Xuyên gật đầu, cho phi cơ phóng vút lên cao!
- Giờ tôi cho máy bay lượn về phía sau núi cho khuất tầm mắt bọn dưới đất để tụi nó đinh ninh là mình đã bay lên hướng Bắc cái đã.
Đoạn,
chàng trai cho máy bay ngóc đầu lên cao hơn nữa, lẩn vào một đám mây
xám, rồi bẻ cần lái rất nhanh sang bên trái, xuống thấp thật nhanh, là
ngang một vòng êm êm rồi hạ cánh trên một bãi cát phẳng, không gây nhiều tiếng động. Bất cứ ai ở dưới đất, ngó lên trời, cũng đều có cảm tưởng
là phi cơ đã bay về phương Bắc mất hút rồi.
Kha Mân Xuyên tắt máy:
- Bây giờ bọn mình xuống đi bộ!
Ký giả Hải Âu:
- Khoan đã! Một khi tới đó thì mình phải làm gì chứ?
Việt Kim tán thành lời cha:
- Đúng rồi! Tụi mình phải thảo luận chương trình kế hoạch thực hiện đã chứ!
Ba người ngồi sà xuống mặt cát, đăm chiêu suy nghĩ mưu kế. Việt Kim khẽ reo lên phá tan không khí im lặng nặng nề bao quanh:
- Có đây rồi!
Ông Hải Âu và Kha Mân Xuyên ngẩng nhìn em. Khuôn mặt xinh tươi rạng rỡ, mỉm nụ cười đượm đầy vẻ ranh mãnh khôn ngoan.