Mùa đông năm nay lạnh giá khác thường, hoa mai trong vườn phủ Tề Quốc công
kiêu hãnh nở rộ, mang một hương thơm đặc biệt do được tôi luyện trong
băng tuyết, khiến người ta tỉnh táo tinh thần. Khi trời vẫn còn tối,
trăng vẫn chưa lặn, đã thấy Phong Lưu vào rừng mai một mình.
“Quốc công gia!” Thương Nhược Lan gọi với giọng không chắc chắn lắm.
Phong Lưu dừng bước, không ngờ sớm thế này lại gặp người khác ở rừng mai. Giờ này, ngay đến người hầu quét dọn vườn cũng chưa bắt đầu làm việc.
“Thương cô nương, sao mới sáng sớm đã đến đây vậy?”
“Đêm qua có
tuyết rơi, tôi đến hứng tuyết đọng trên cánh hoa mai về pha trà.” Thương Nhược Lan hành lễ với Phong Lưu, thỏ thẻ nguyên nhân đến rừng mai vào
sáng sớm.
“Thương cô nương thực nho nhã.” Phong Lưu khen ngợi một câu, gật đầu rồi cáo từ đi tiếp.
Thương Nhược Lan nhìn chăm chăm về nơi mà Phong Lưu vừa đi ra, đó chính là cửa ngách phía sau Lan Huân Viện.
Vì hôm đó bị Thương Nhược Lan bắt gặp, Phong Lưu đành nhẫn nhịn mấy ngày liền không đến Lan Huân Viện.
Thanh Hề thì như kiến bò chảo nóng, thấp thỏm không yên, vì mấy ngày liền Phong Lưu không tới nên nàng khó tránh khỏi sinh nghi.
Sáng sớm hôm nay, Phong Lưu thức dậy, chuẩn bị đi luyện quyền, vừa mới mở
cửa sổ ra đã thấy bên ngoài có một mỹ nhân trắng như ngọc đang đứng.
“Đình Trực ca ca.” Thanh Hề vẫy tay với Phong Lưu rồi nở một nụ cười ngọt ngào.
“Sao nàng lại đến đây?” Phong Lưu nhớ tuyết rơi cả đêm qua đến sáng nay mới
ngừng, cúi xuống quả nhiên thấy đôi ủng bằng da hươu của Thanh Hề lún
sâu dưới tuyết.
Thanh Hề đưa một chiếc bình bằng sứ Thanh Hoa cho Phong Lưu, sau đó nàng chống hai tay lên bậu cửa sổ, đu người lên một
cách vụng về. Phong Lưu liền nửa lôi nửa kéo, cuối cùng phải bế nàng qua cửa sổ vào phòng, sau đó đóng cửa lại, ngăn cách gió rét ngoài trời.
“Đến bao lâu rồi?” Phong Lưu thấy tay Thanh Hề đỏ ửng vì lạnh, liền nói:
“Cẩn thận kẻo bị nẻ, đau không chịu nổi đâu.” Phong Lưu cởi áo khoác
lông cáo viền lụa đỏ thêu hoa mẫu đơn bằng chỉ kim tuyến của Thanh Hề
ra, bế nàng lên giường, cởi giày, xoa hai mu bàn tay cho nàng để lưu
thông khí huyết kẻo bị cóng.
Thanh Hề chỉ vào chiếc bình sứ trên
bàn trà, nói: “Thiếp đến hứng tuyết đọng trên cánh hoa mai, mẹ nói dùng
nước tuyết pha trà là ngon nhất.”
Phong Lưu thầm nhủ: Chẳng trách mấy hôm trước gặp Thương Nhược Lan trong rừng mai.
“Dù nước tuyết pha trà rất ngon nhưng nàng bảo người hầu đi hứng là được
rồi, sáng sớm không ngủ lại ra ngoài hứng gió làm gì?” Phong lưu hung
hăng nắm chặt tay Thanh Hề.
“Không phải người ta muốn đến thăm chàng sao?” Thanh Hề rụt tay lại vòng qua cổ Phong Lưu, nũng nịu nói.
Làm nũng thế Phong Lưu có giận đến mấy cũng bay biến hết. Hắn kéo tay Thanh Hề xuống, hôn vào lòng bàn tay nàng, nói: “Nếu nàng nhớ ta thì sai An
Đông đến Tứ Tịnh Cư bảo với thư đồng An Trạch của ta môt tiếng là được,
sau này không cho nàng chạy lung tung vào lúc sáng sớm tinh mơ như thế
này nữa, không cẩn thận lại ngã gãy chân.”
“Vâng” Thanh Hề đáp ngọt như mật, ngồi thẳng người dậy thở hổn hển như sắp chết ngạt.
Phong Lưu nhìn ngực Thanh Hề hôm nay căng tròn khác thường, mắt đỏ lên, nhưng hắn chưa kịp làm gì thì đã thấy Thanh Hề cởi cúc áo, nói: “Thiếp khó
thở chết mất.”
Phong Lưu thấy động tác của nàng hồn nhiên đáng yêu như trẻ con, liền gỡ tay nàng ra: “Cẩn thận hỏng cúc”
Thanh Hề bĩu môi, hắn làm đứt không biết bao nhiêu cúc áo của nàng rồi, đúng
là “chỉ cho quan phóng hỏa, không cho dân đốt đèn”. Cuối cùng vẫn là
Phong Lưu cứu Thanh Hề thoát khỏi sự ngột ngạt, cởi áo nàng ra, có chút
lưỡng lự nhìn áo lót của nàng.
Chiếc áo đó bó rất chặt, phía sau
còn có vô số sợi dây buộc chặt vào nhau, khiến cho bầu ngực của nàng
được đẩy lên cao vút. “Nàng mặc áo gì lạ vậy?”
“Đình Trực ca ca
mau cởi giúp thiếp đi, nhưng mà đừng làm hỏng nhé. Đây chẳng phải là
chiếc áo mà lần trước chàng mang về từ Giang Nam sao, thiếp mặc thử, khó thở muốn chết.”
“Không dưng nàng mặc cái áo này làm gì cho khổ ra?” Phong Lưu phì cười.
“Chàng còn cười” Thanh Hề tức giận mắng.
Chỉ tiếc là tay Phong Lưu không thể khéo léo linh hoạt bằng tay Lâm Lang,
Thôi Xán nên không có cách nào cởi được mớ dây kia, đành lấy kéo cắt
luôn, khiến Thanh Hề tức muốn ngạt thở.
Xiêm y lỏng lẻo, khó tránh một phen triền miên.
Phong Lưu nằm nghiêng lấy tay làm gối, nở một nụ cười thỏa mãn nhìn Thanh Hề
đang ngủ say, không kìm được đưa tay vuốt dọc sống lưng láng mịn của
nàng. Ánh mắt của hắn dần trở nên lạnh lẽo.
Thanh Hề từ bé đã có
tật ngủ nướng, sau khi lấy chồng, để có thể ngủ thêm một chút, mùa đông
hàng năm nàng đều đến ngủ ở chỗ thái phu nhân, nếu không tận mắt nhìn
thấy thì Phong Lưu không thể tưởng tượng được rằng Thanh Hề lại có thể
dậy sớm đi hứng tuyết đọng trên hoa mai thế này.
Nếu không vì
Thương Nhược Lan, Phong Lưu nghĩ chắc chắn Thanh Hề sẽ không bao giờ làm việc này. Nhớ lại lúc Thanh Hề toàn thân rét cóng trèo qua cửa sổ, ánh
mắt Phong Lưu càng trở nên lạnh giá.
Tuy sợ tồn tại của Thương
Nhược Lan chưa làm tổn hại đến ai, nhưng nếu Thanh Hề đã không ưa cô ta
như vậy thì hắn sẽ không giữ cô ta ở lại phủ nữa. Hắn vuốt má Thanh Hề,
thấy lông mi của nàng run run, liền hỏi: “Dậy rồi hả?”
Thanh Hề
uể oải cựa mình, vùi mặt vào ngực Phong Lưu, không chịu dậy, nhắm mắt
nói: “Cho thiếp ngủ thêm nửa khắc nữa, chỉ nửa khắc nữa thôi.”
Phong Lưu bó tay, chỉ còn cách ngồi dậy sai tiểu đồng đi bảo tất cả những
người có mặt trong rừng mai đi hết, để Thanh Hề không bị bắt gặp.
Gần trưa, Thanh Hề mới cuống cuồng bò dậy, vội vàng nhặt quần áo lên mặc,
tóc cũng không kịp chải, chỉ búi gọn thành một búi rồi len lén trèo cửa
sổ ra ngoài, men theo rừng mai đi về Lan Huân Viện. May mà trên đường
không có ai, nàng vuốt ngực thở phào.
Mấy hôm sau, thái phu nhân
lại bỗng nhiên nhiệt tình với chuyện hôn nhân của Thương Nhược Lan, nói
với cô ta rằng có mấy nhà đánh tiếng, đều là con cái thế gia, chỉ có
điều là nhà bọn họ không ở kinh thành.
Thương Nhược Lan chỉ nói
tất cả xin nhờ thái phu nhân quyết định, nhưng thái phu nhân sao có thể
quyết định thay cô ta, thế là chuyện này lại lơ lửng dở dang, cũng không thấy Thương Nhược Lan nhắc đến chuyện đi Chướng Nam cùng cha nữa.
Sang xuân, Phong Lưu đến phía bắc an ủi tinh thần quân lính. Hắn vừa đi, phủ Tề Quốc công liền có một tin vui lớn: Thương Nhược Văn lại có thai, nay đã được hai tháng.
Đây đương nhiên là chuyện vui của cả phủ,
Thanh Hề cũng cảm thấy như bớt được gánh nặng. Nếu đứa bé là con trai,
có lẽ phủ Tề Quốc công tương lai sẽ là của nó. Vì Phong Cẩm và Thương
Nhược Văn mà Thanh Hề phải uống thuốc vô sinh, trong lòng tất nhiên là
không thoải mái, nhưng đứa trẻ này vừa khiến thái phu nhân vui vẻ, vừa
giảm bớt áp lực cho Phong Lưu, những khúc mắc của nàng chẳng còn nghĩa
lí gì nữa.
Thương Nhược Văn vừa báo có thai, Thanh Hề liền gọi
Lâm Lang và Thôi Xán đến, dặn kĩ rằng cấm người hầu kẻ hạ của Lan Huân
Viện bén mảng đến gần Cẩm Tú Viện, cũng không được mang bất cứ thứ gì
đến đó.
Ngay cả Thanh Hề cũng né tránh, không chỉ đồ ăn, thuốc
bổ, ngay đến quà tặng như khóa trường mệnh, quần áo trẻ con nàng cũng
chưa từng mang đến.
Thương Nhược Lan lại bắt đầu bận rộn, vì từ
lúc có thai Thương Nhược Văn yếu đi thấy rõ, ngửi mùi gì cũng thấy buồn
nôn, rất cần đến sự chăm sóc của cô ta. Chưa hết, Thương Nhược Văn còn
không chịu được mùi phấn thơm, thế là thái phu nhân liền hạ lệnh, trong
thời gian cô ta mang thai, không ai được phép trang điểm, ngay cả bào
chế phấn son đều cấm tiệt.
Ngay cả Thanh Hề cũng để mặt mộc để tránh bị kẻ khác gièm pha này nọ.
Dù đã kiêng cử cẩn thận như vậy nhưng cái thai của Thương Nhược Văn vẫn
không giữ được quá ba tháng, nhất thời cả phủ chìm trong bầu không khí
thê lương.
“Ta không tin, hôm qua Chu thái y vẫn nói cái thai
khỏe mạnh, chỉ cần ta chịu khó bồi bổ nhất định sẽ sinh được một đứa bé
khỏe mạnh hồng hào, sao chỉ uống có một bát thuốc an thai mà đã sẩy như
vậy?” Sau khi tỉnh lại, Thương Nhược Văn gào khóc thảm thiết, sống chết
không tin đứa con trong bụng đã mất.
“Nhược Văn, nàng đừng kích
động, giữ gìn sức khỏe, nếu nàng cứ kích động thế này, thái y nói có thể bị băng huyết.” Phong Cẩm giữ chặt lấy vai của Thương Nhược Văn, ngăn
cô ta giãy giụa.
“Ta không tin. Mẹ, tứ gia, nhất định phải điều
tra cho kĩ, chắc chắn có kẻ đã hãm hại con, hãm hại thiếp.” Thương Nhược Văn phóng ánh mắt sắc nhọn như dao về phía Thanh Hề, nói.
Khi thái phu nhân dẫn nhị phu nhân và Thanh Hề đến thăm Thương Nhược Văn, vừa đúng lúc cô ta tỉnh lại, gào khóc ầm ĩ.
“Nếu đúng là có kẻ hãm hại cháu ta, ta nhất định không tha cho kẻ đó.” Thái
phu nhân đanh mặt nói. “Mang đơn thuốc an thai của tứ phu nhân đến đây,
mời đại phu nổi tiếng đến xem xem có vấn đề gì không, nhân tiện mang bã
thuốc đến, mời thái y trong cung và đại phu trong thành cùng kiểm tra.
Ngoài ra, kiểm tra tất cả đồ đạc xem xem có gì bất thường không.” Thái
phu nhân làm việc vô cùng thỏa đáng và công bằng, Thương Nhược Văn cũng
không làm ầm lên nữa, chỉ dùng ánh mắt sắc như dao lườm Thanh Hề.
Thanh Hề cũng không vì ánh mắt thù địch của Thương Nhược Văn mà bực bội, tuy
tay nàng đã nhúng chàm một lần, nhưng sao Thương Nhược Văn có thể khăng
khăng nàng là thủ phạm được.
Trước mắt, Thương Nhược Văn bị sảy
thai, nhị phu nhân thì bụng ngày một to, mà Thanh Hề thì phải tránh hiềm nghi, nhà cửa không có người quản lí, thế nên việc điều tra này sẽ do
thái phu nhân giám sát.
“Mẹ, Nhược Lan biết y thuật, mẹ cứ để cô
ấy giúp một tay, đừng lao lực quá.” Phong Cẩm thấy Thương Nhược Văn mặt
cắt không còn giọt máu, hơi thở mỏng manh, đương nhiên đau lòng; thấy mẹ già choáng váng tái mặt, đương nhiên xót xa; con không còn nữa, y cũng
đau lòng. Đau thương hóa thành phẫn nộ, ánh mắt y nhìn Thanh Hề đã không thể dùng ba chữ “lạnh như băng” để miêu tả nữa.
Thanh Hề dìu
thái phu nhân ra khỏi Cẩm Tú viện, nói: “Mẹ, không phải tại con.” Thái
độ của vợ chồng tứ gia quá rõ ràng, khiến Thanh Hề không thể làm ngơ.
Thái phu nhân khẽ thở dài, vỗ vào tay Thanh Hề, nói: “Con về Lan Huân Viện trước, mấy ngày tới không được đi lại lung tung.”
Thái phu nhân nói như vậy để giúp Thanh Hề tránh khỏi hiềm nghi.
Trong lòng Thanh Hề cũng vô cùng bực bội, nàng không tin mình lại bị đổ oan như vậy.
Khi đã bình tĩnh lại, Thanh Hề không thể không thừa nhận nàng chính là kẻ
tình nghi lớn nhất, vì nàng đã từng hại Thương Nhược Văn khó sinh. Sau
đó lại nghĩ, Thương Nhược Văn sảy thai thì kẻ được lợi nhất là ai?