“Không sao, hồi còn
trẻ ta cũng hay ngủ dậy muộn.” Thái phu nhân không để bụng, quay sang
bảo Hà Ngôn, Hà Ngữ dọn cơm sáng rồi lại nói với Phong Lưu: “Hôm nay con cũng ăn ở đây luôn chứ?”
Phong Lưu gật đầu.
Trên bàn ăn,
thái phu nhân lại kể chuyện hồi bé Phong Lưu có tật ngủ nướng, gọi thế
nào cũng không chịu dậy, có một lần, lão Quốc công bực quá, giữa ngày
đông tháng giá kiền giội một chậu nước lạnh lên người hắn, có như vậy
mới sửa được cái tật ưa ngủ nướng của hắn.
Thanh Hề nghe chuyện
mà cười rũ rượi, bọn người hầu đứng bên cạnh cũng không nhịn được đưa
tay lên che miệng cười. Hình tượng oai phong chói lọi của Phong Lưu bị
đổ vỡ không ít, hoá ra hắn cũng chỉ là một người bình thường. Phong Lưu
thất mẹ vui vẻ thì cũng không nói gì.
Thanh Hề đảo mắt, thì thầm vào tai thái phu nhân: “Hồii nhỏ Đình Trực ca ca có tè dầm không ạ?”
Thái phu nhân cười, gật dầu, thế rồi mẹ chồng nàng dâu lại nhìn nhau cười ngặt nghẽo.
Tràng cừoi này khiến Phong Lưu cảm thấy có chút không ổn, liền hỏi: “Mẹ và Thanh Hề nói xấu gì con thế?”
Thanh Hề vội lắc đầu với thái phu nhân.
Chuyện hổi nhỏ chỉ nói đến đây rồi thôi.
Ba người vui vẻ ăn sáng. Tâm trạng thái ohu nhân rất tốt, bà ăn nhiều hơn mọi ngày nửa bát cơm, khiến Thanh Hề cảm thấy rất vui.
Ăn xong, Thanh Hề ở lại chơi bài cùng thái phu nhân, hai người chơi còn
lại là Viên ma ma và Hà Ngữ, Hà Ngôn thi thay thái phu nhân xem bài,
tính điểm.
Hôm nay, số Thanh Hề rất son, đại sát tứ phương. Đang
chơi vui vẻ thì ngừoi hầu ở Tứ Tinh Cư là Bảo Châu đến, nói Phong Lưu
cho mời Thanh Hề.
“Quốc công gia có nói tìm ta vì việc gì không?” Thanh Hề luyến tiếc vận may, hỏi.
“Chị Cần Thư dặn nô tì đi mời phu nhân, không nói là vì việc gì.” Bảo Châu trả lời rành mạch.
Thấy Thanh Hề có ý dùng dằng, thái phu nhân liền lên tiếng: “Nếu đã tìm con
ắt là có việc, nhân lúc tiền của ta vẫn chưa chạy hết vào túi con, con
mau đi đi, không thấy mặt Hà Ngữ tái mét cả rồi kia à?”
Thanh Hề
cười ngượng ngùng, nói: “Vâng, mẹ đã nói thế thì con sẽ bỏ hết số tiền
thắng bài hôm nay ra khao mọi người, bảo nhà bếp làm một bàn tiệc nhỏ,
mửo một vò rượu ngon, mời hai con hát..” Vừa nói nàng vừa nhìn số tiền
mới thắng được, mắt sáng như sao.
Dáng vẻ thèm muốn của nàng
khiến thái phu nhân không nhịn được cười. “Đúng là chuyện tốt. Được, nhờ phúc của phu nhân các người, chúng ta ăn tiệc một bữa.”
Đùa đủ
rồi, Lâm Lang hầu hạ Thanh Hề mặc áo rét, đội mũ. Nghe nói trời đã đổ
tuyết, thái phu nhân liền dặn người hầu hầu hạ cho tốt, chớ để đường
trơn khiến Thanh Hề bị ngã, sau đó lại nói với nàng: “Bữa trưa nay con
ăn ở Tứ Tịnh Cư đi, con vốn sợ lạnh, trời lại đang có tuyết, đừng đi lại nhiều, buổi tối cũng nghỉ ở đó đi.”
Có thể là người nói vô tình
người nghe hữu ý, cũng có thể là hai bên đều có tâm, Thanh Hề nghe xong
lời của thái phu nhân thì xấu hổ đỏ bừng mặt.
Một đoàn người kéo
nhau đến Tứ Tịnh Cư. Thanh Hề bước vào thư phòng, cảm thấy khác hẳn so
với ngày hôm qua. Hôm nay, sàn nhà rất ấm áp, trong phòng còn có hai lò
than, tuy là than không mùi nhưng Phong Lưu vẫn sai người xông hương,
loại hương hoa mai mà Thanh Hề thích nhất.
Hương này được điều
chế từ cam tùng, linh lăng, gỗ đàn hương, hồi hương, đinh hương và long
não theo sự cao quý, cho thấy hắn là con nhà danh gia vọng tộc, cộng
thêm khí chất lạnh lùng, khiến người ta nhìn thấy phải tâm thần chao
đảo.
Thanh Hề lặng lẽ cởi áo khoác, lộ ra bộ xiêm y màu vàng
nhạt, đang định cởi giầy ngồi đối diện với Phong Lưu thì lại bị hắn kéo
tay, thành ra ngồi lên lòng hắn. Nhưng vì tư thế này vừa ấm áp lại có
chỗ dựa thoải mái nên Thanh Hề cũng không phản đối.
Phong Lưu
giở sổ sách ra, kiên nhẫn tỉ mỉ dạy Thanh Hề thế nào là thu, thế nào là
chi, cách phát hiện sổ sách có bị sai lệch gian dối hay không. Thanh Hề
vốn không đủ kiên nhẫn với mấy loại sổ sách chi chít số má nhưng nhờ có
Phong Lưu tỉ mỉ chỉ bảo mà dần dà nàng cũng hiểu, không lâu sau đã có
thể tự xem sổ sách.
“Nếu nàng muốn hiểu rõ tất cả thì phải có
hiểu biết cơ bản về các cửa hàng của mình. ví dụ cửa hàng gạo này, nàng
phải biết giá gạo hiện giờ như thế nào, còn phải biết gạo nhập về từ
nguồn nào. Tình hình nguồn gạo mấy năm nay ra sao, chỗ khác thu hoạch
thế nào. Có như vậy nàng mới biết được chưởng quầy có gian dối hay
không. Đừng thấy sổ sách mấy năm trước ghi rõ rành mạch mà chủ quan,
người có chút ít kinh nghiệm chỉ cần nhìn sơ qua là phát hiện có lỗi.”
Thanh Hề không hiểu, chỉ biết tròn mắt bối rối nhìn Phong Lưu.
Phong Lưu lại lấy một cuốn sổ khác ra, chính là sổ sách mấy năm trước của một cửa hàng hồi môn của Thanh Hề, xem ra hắn đã chuẩn bị sẵn rồi.
Phong Lưu chỉ vào một khoản chi mua gạo, nói: “Nàng xem giá gạo ở đây, viết
là hai lượng ba một thạch (1) gạo, nhưng nàng cần biết rằng bình thường
một thạch gạo thì chỉ có giá hai lượng thôi, chưa hết, năm đó cửa hàng
nhập gạo từ Vũ Thành, Vũ Thành bội thu, giá gạo sao có thể tăng lên hai
lượng ba một thạch được? Chỉ có kẻ ngốc như nàng mới không nhìn ra sự
khuất tất.”
1. Đơn vị đo lường cũ. 1 thạch = 10 đấu = 100 lít.
Thanh Hề ngẩn ngơ nhìn sổ sách. Phong Lưu sai Cần Thư dọn cơm trưa, quay lại
nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc của Thang Hề thì biết nàng vẫn chưa hết bàng hoàng.
Bữa trưa là một bát canh, bốn món mặn và bốn món rau. Lâm Lang hầu hạ Thanh Hề rửa tay rồi đứng bên cạnh chuẩn bị gắp thức ăn cho nàng, không ngờ Phong Lưu lại bảo nó lui xuống.
Thanh Hề là động vật ăn thịt điển hình, cầm đũa chỉ chăm chăm gắp thịt dê. Đang ăn thì thấy Phong Lưu gắp cho nàng rau cải.
Thanh Hề giả bộ không nhìn thấy rau cải, tiếp tục tấn công đĩa thịt dê. Sáng
sớm đã phải mệt nhọc, sau đó lại xem sổ sách một lúc lâu, nàng đói đến
mức da bụng dính chặt vào da lưng rồi. Chỉ tiếc là đũa của nàng chưa
đụng được tới đĩa thịt dê thì đã bị đũa của Phong Lưu cản lại.
“Sao nàng không ăn rau? Thịt cũng phải ăn mà rau cũng phải ăn. Chẳng trách
tì vị của nàng không khoẻ, ta thấy đều tại thói quen ăn uống không tốt
mà ra.”
Thanh Hề mắng thầm trong bụng. Ngài nào đã nếm thử những
tháng ngày không có thịt. Nhớ lại kiếp trước gặp nạn, nhìn thấy con
chuột cũng ứa nước miếng, thế nên khi sống lại đướng nhiên nàng phải yêu thịt hơn rau rồi.