Cuối năm, thời gian trôi nhanh như tên bắn, chớp mắt đã đến ngày Mười
hai tháng Chạp, nha môn phong ấn, nhà nhà người người bận rộn sắm Tết.
“Hai mươi ba, tiễn ông Táo; Hai mươi tư, dọn nhà cửa; Hai mươi lăm, dán cửa
sổ; Hai mươi sáu, hầm thịt lợn; Hai mươi bảy, cúng gà sống; Hai mươi
tám, ủ bột mì; Hai mươi chín, treo câu đối; đêm Ba mươi, cả nhà quây
quần ăn bánh bánh chẻo.” Bài đồng dao này đã miêu tả cảnh nhà nhà lo ăn
Tết.
Cả nhà đang bận tối mắt tối mũi thì nhà Phong Nhạc lại có chuyện, nguyên nhân cũng chỉ vì một bát yến huyết mà ra.
Sau vụ của Mi Thư Nhi, Đỗ Tình Lam cũng coi như hiểu ra một chút đạo lí,
không gây sự với Phong Nhạc nữa, hai bên sống yên ổn được một thời gian.
Một hôm, Phong Nhạc ăn sáng ở chỗ Đỗ Tĩnh Lam, không hiểu sao chượt nảy ra ý đi thăm Thuỵ Ca Nhi, tới nơi thì phát hiện mẹ con Hướng thị ăn uống rất kham khổ, chỉ có hai bát cháo trắng với mấy cái màn thầu, ngoài ra
không có chút thịt nào cả. Nói khó nghe thì ngay cả người hầu trong phủ
cũng được ăn ngon hơn mẹ con cô ta.
Lần này, Phong Nhạc nổi giận
thực sự, nhớ đến món canh tổ yến mà Đỗ Tình Lam vừa mới ăn, chỉ một bát
tổ yến bé tí ấy thôi quy ra tiền cũng đủ cho mẹ con Hướng thị ăn cả
tháng. Phong Nhạc liền cấp tốc đi chất vấn Đỗ Tình Lam. Đỗ Tình Lam ung
dung nói khẩu phần ăn mỗi tháng của mỗi người trong phủ đều được phân
phối rõ ràng, Hướng thị chẳng qua chỉ là phận lẽ mọn, không thể vì cô
ta mà phá lệ. Tức là cô ta muốn ăn thứ gì khác thì phải tự bỏ tiền túi
ra mà sai nhà bếp mua về làm
“Cô tưởng ta là thằng ngốc sao?
Ngày nào cô cũng ăn yến huyết, trong khi Hướng thị chỉ có màn thầu. Khi
ta ở với nàng ấy, đâu phải ăn những thứ đó, rõ ràng là cô giờ trò sau
lưng ta, muốn bức chết hai mẹ con Hướng thị. Đỗ Tình Lam, cô thực là độc ác!”
Phong Nhạc dã nói trúng tim đen cảu Đỗ Tình Lam, đúng alf
cô ta đã làm thế. Cô ta dặn dò nhà bếp cắt xén đồ ăn của Hướng thi, mang thưởng cho người hầu làm bếp, đương nhiên là họ rất vui mừng nghe lời.
“Thiếp ăn tổ yến thì đã làm sao, đó đều là tổ yến thiếp dùng tiền hồi môn mua
về, không tin thì chàng cứ đi hỏi, xem có đúng là thiếp tự bỏ tièn túi
ra không. Nếu cô ta muốn ăn thì tự đi mà mua lấy.” Đỗ Tình Lam ỷ giàu ức hiếp Hướng thị xuất thân nghèo khó. Mấy hôm nay, cô ta đã sai người dò
hỏi kĩ càng, biết Hướng thị xuất thân nghèo khổ, lấy Phong Nhạc cũng
chẳng qua mẹ cô ta không có tiền nên phải bán con gái cho Phong Nhạc làm người hầu, lâu dần nảy sinh tình cảm.
“Cô thật là ức hiếp người quá đáng!” Tuy biết rõ Đồ Tình Lam cố ý làm khó Hướng thị nhưng Phong
Nhạc lại không thể ruồng bỏ cô ta, thế là y đùng đùng tức giận bỏ đi, để lại Đỗ Tình Lam vừa đác ý vì thắng một trận.
Đáng tiếc là Đỗ
Tình Lam đắc ý chẳng được bao lâu, vì quay đi quay lại đã thấy Hướng thị được ăn yến huyết. Chẳng hiểu Hướng thị lấy đâu ra tiền, hỏi ra mới
biết là do Phong Nhạc lấy số tiền dành dụm bấy lâu nay bỏ vào.
Thế là Đỗ Tình Lam liền nổi ba máu sáu cơn. Chồng có tiền, không đưa cho vợ thì chớ, lại đưa cho đồ tiện nhân họ Hướng kia, để ả được ngồi ngang
hàng với mình, Đỗ Tình Lam làm sao nuốt nổi cơn giận này, chỉ cảm thấy
trời long đất lở.
Đỗ Tình Lam đến chỗ thái phu nhân làm ầm lên,
nói Phong Nhạc sủng thiếp diệt thê, Hướng thị kia sắp cưỡi lên đầu lên
cổ cô ta rồi, nàng dâu ngồi kiệu lớn tám người khiêng bước chân vào phủ
như cô ta mà lại không bằng một con hầu thấp kém. Phong Nhạc chỉ trích
Đỗ Tình Làm lá mặt lá trái, hà khắc ngược đãi Hướng Thị và Thuỵ Ca Nhi.
Cứ như vậy chẳng ai nhường ai, Hướng thị thì chỉ biết quỳ một bên nước
mắt vòng quanh, cầu xin Phong Nhạc đừng vì cô ta mà lạnh nhật tam phu
nhân, dáng vẻ yếu đuối cam chịu lại càng khiến Phong Nhạc xót xa.
Thái phu nhân chứng kiến cảnh này, thầm trách Đỗ Tình Lam không làm nên trò
trống gì, lại chán ghét Hướng thị giả vờ giả vịt, nhưng sợ nhất vẫn là
Đỗ Tình Lam làm ầm lên, huỷ hoại danh tiếng của Phong Nhạc. Lần này y về kinh là có ý xin thăng chức.
Thái phu nhân đành mắng Phong Nhạc mấy câu, lại an ủi Đỗ Tình Lam: “Được rồi, được rồi, đều là lỗi của
Phong Nhạc cả. Con bớt giận đi, ta đã thay con mắng nó rồi. Con cứ về
nhà mẹ đẻ mấy hôm cho khuây khoả, ta sẽ dạy dỗ Hướng thị. Con cũng phải
noi gương mẫu thân cho tốt.” Lời của thái phu nhân đã rất rõ ràng.
Nhà Định Viễn Bá đông người phức tạp, vậy mà phu nhân của ông ta vẫn có thể trấn áp được từ thấp đến cao, khiến cho một đàn tiểu thiếp phải nhất
nhất nghe lời, thật có bản lĩnh. Chỉ biết là vì quá có bản lĩnh mà bà ta đã để cô con gái Đỗ Tình Lam lớn lên trong nhung lụa cưng chiều, chẳng
học được nửa phần giỏi giang của mẹ.
Thanh Hề nhìn Đỗ Tình Lam đau lòng tuyệt vọng vì sự xuất hiện của Hướng thị mà lòng dần trở lên nặng chĩu.
Thái phu nhân thấy dáng vẻ hồn vía trên mây, u sầu buồn bã của Thanh Hề,
cũng không biết phải an ủi nàng thế nào. Nông nỗi này tuy là do Phong
Cẩm gây ra cho Thanh Hề nhưng bản thân nàng cũng là người khởi xướng,
thế nên thái phu nhân cũng đành bó tay.
Trong bữa cơm tối, Thanh
Hề tấm tắc khen món măng hôm nay ninh rất thơm, muốn mang cho mỗi nhà
một ít. Thái phu nhân đương nhiên không ngăn cản, Thanh Hề cũng bảo
người mang một bát đến cho Hướng thị. Nếu các nhà đều có thì Tứ Tịnh Cư
của phong lưu chắc chắn không thể thiếu phần.
Thanh Hề vừa mới dẫn Lâm Lang bê hộp thức ăn ra khỏi cửa, thái phu nhân và Viên ma ma đã nhìn nhau cười.
“Tôi phải nói lf phu nhân quốc công rất lanh lợi.” Viên ma ma ngồi xuống
ghế, nói chuyện với thái phu nhân. Đây là đãi ngộ đặc biệt mà thái phu
nhân dành cho bà ta, các ma ma bình thường nếu được ngồi nói chuyện với
chủ nhân như vậy chắc phải vui mừng đến mấy hôm.
Thái phu nhân
cười nhưng rất nhanh đã chuyển sang lo lắng, thở dài, nói: “Chỉ sựo
Phong Lưu chẳng để tâm. Mấy hôm trước, ta thấy chúng cuối cùng đã chịu
ngủ chung, đâu biết hoá ra chỉ là đoá phù dung sớm nở tối tàn. Ngươi nói xem Phong Lưu không có tình cảm với Thanh Hề hay là tại vết thương
kia…”
“Tôi thấy Quốc công gia đối với phu nhân vẫn rất nặng
tình, nếu không thì một người bận rộn như ngài ấy đã không bỏ thời gian
dạy phu nhân viết chữ.”
Thái phu nhân nghe vậy thì cũng yên tâm
phần nào. “Nhưng hễ thấy mặt Thanh Hề là nó lại lên giọng dạy dỗ, doạ
con bé sợ đến nỗi nhác thấy bóng nó là trốn tiệt.”
“Đợi phu nhân lớn thêm vài tuổi nữa thì sẽ ổn. Bây giờ phu nhân vẫn chưa nhận ra Quốc công gia thực chất khẩu xà tâm Phật.” Viên ma ma chứng kiến Phong Lưu
lớn lên từng ngày, đương nhiên là hiểu rõ hắn.
Lại nói hôm nay Thanh Hề đến Tứ Tịnh Cư thật là đúng lúc.
Mấy ngày trước, Phong Lưu bân tối mắt tối mũi, đến hôm nay mới được nhàn
nhã, đang định ở nhà nghỉ ngơi. Nhưng đột nhiên được nhàn hạ lại khiến
hắn có phần khó thích ứng kịp, bỗng cảm thấy thật nhàn chán, cô đơn.
Phong lưu chuẩn bị ghi thiếp mời khách, vốn định sai một thằng hầu nhỏ đi gọi Thính Tuyền, nhưng sau đó lại thôi, sửa soạn ra ngoài đi lại cho khuây
khoả. Ra khỏi cổng viện, đến căn nhà nhỏ là nơi người hầu ngủ nghỉ ở
phía tây, hắn thấy bên trong đèn đóm tối om, chỉ có một gian hắt ra ánh
đèn leo lét. Hắn liền bước tới chỗ mái hiên, còn chưa lên tiếng thì đã
nghe thấy bên trong vọng ra tiếng cười nói dâm đãng nghe giọng thì chính là của Thính Tuyền.
Nếu là trước kia thì chắc chắn hắn sẽ phạt
Thính Tuyền, nhưng năm hết Tết đến, mấy ngày vừa rồi bọn đầy tớ cũng
bận đến mức quay như chong chóng, hai ngày nay mới được nghỉ ngơi, thân
là chủ nhân cũng không thể quá tuyệt tình.
Cũng không hiểu tại
sao Phong Lưu lại dừng bước, im lặng đứng dưới mái hiên, nghe thấy bên
trong có tiếng hai người ôm hôn nhau, lại nghe thấy Thính Tuyền nói:
“Bảo bối, có nhớ ta không?”
Một lát sau có tiếng con gái cừoi thẹn thùng, nói: “Đáng ghét, nỡm ạ, anh sờ đi đâu thế.”
Rồi có tiếng loạt soạt cởi quần áo, không lâu sau thì nghe thấy tiếng giường cũ kêu kẽo kẹt.
Phong Lưu bối rối quay người đi về, đến Tứ Tịnh Cư, liền bảo Cần Thư hâm một
bình rượu, tự rót tự uống, khó tránh khỏi từ chuyện vui của Thính Tuyền
mà nghĩ ngợi vẩn vơ.
Cần Thư trông thấy Phong Lưu cô độc ngồi
dưới ánh đèn, liền hỏi: “Quốc công gia chờ Hàn Sơn tiên sinh tới sao?”
Hàn Sớn tiên sinh là môn khách của Phong Lưu, luôn được hắn coi trọng
nhất, hai người nói chuyện rất hợp nhau. Hàn Sơn tiên sinh ở trong con
ngõ nhỏ sau phủ, thỉnh thoảng đọc sách một mình, Phong Lưu lại mời ông
ta đến uống rượu tán gẫu, cũng là một việc thú vị. Chính vì lẽ đó mà hôm nay Cần Thư mới hỏi như vậy.
Lúc này, Phong Lưu nào còn tâm trí đàm đạo với môn khách? Huống hồ hắn cũng biết mấy ngày trước, Hàn Sơn
tiên sinh bận đến mức bù đầu bù cổ. Cuối năm là dịp gia đình sum họp,
hắn không muốn làm phiền người ta, mà giờ cũng chẳng còn tâm trạng tán
gẫu. “Đi hâm thêm một bình nữa,” hắn ra lệnh.
Cần Thư lui ra khỏi Giá Tuyết Trai, hâm rượu làm món nhắm, vừa bước ra khỏi bếp liền nhìn
thấy chủ tớ Thanh Hề soi đèn đi tới, nó nhanh nhẹn chạy ra đón.
“Quốc công gia có nhà không?” Thanh Hề hỏi.
“Đang ở Giá Tuyết Trai ạ.” Cần Thư cầm đèn dẫn đường, đến hành lang, nó cất giọng thông báo: “Bẩm ngài, phu nhân tới ạ.”
Phong Lưu vừa vui mừng vừa bất ngờ, vụt đứng dậy, thấy người hầu đang vén rèm để Thanh Hề bước vào.
Thanh Hề nhìn thấy hắn liền cười tít mắt, nói: “Hôm nay nhà bếp làm món măng
vừa mềm vừa thơm, thiếp mang một ít đến cho Đình Trực ca ca.” Có câu
“đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại”, hôm nay Thanh Hề không
chỉ chạy đến chỗ hắn mà còn cười rất ngọt ngào.
Phong Lưu đinh ra cửa đón nhưng nghĩ lại, không muốn để lộ bản thân mình vội vã,bèn quay
đầu sai Cần Thư gọi người hầu mang hai lò than đến. Trước giờ hắn chẳng
sợ lạnh nên ở Tứ Tịnh Cư không bao giờ cần lò sưởi, nhưng đối với người
khác thì nơi này cực kỳ lạnh giá.
Lâm Lang đưa hộp thức ăn trong tay cho Cần Thư rồi quay lại định giúp Thanh Hề cởi áo khoác, không ngờ nàng lại né tránh, nói: “Lâm Lang, ngươi lui xuống trước đi, đi tìm Cần Thư mà trò chuyện.”