Bôi thuốc xong, Thanh Hề mở mắt nhìn Phong Lưu, nói: “Đình Trực ca ca, lần
sau có thể chờ thiếp ngủ rồi hẵng bôi thuốc không?” Nàng biết thuốc này
không thể nào chỉ phải bôi một lần.
Bàn tay Phong Lưu run rẩy, không thể không ngầm thừa nhận mình rất tình nguyện làm việc này.
Sau khi Phong Lưu đi, Thanh Hề phải mất hồi lâu mới có thể thả lỏng người,
đến buổi chiều, quả nhiên cơn đau đã bớt đi không ít. Điều này cho thấy
Đào ma ma là người có năng lực, không hổ là người trong cung đi ra.
Chưa đến ba ngày, bệnh của Thanh Hề đã khỏi, nàng đích thân đến Tây Khoa Viện, nơi Đào ma ma ở, để cảm ơn.
Đào ma ma tuy luôn khoe khoang thân phận, lúc nào cũng tỏ vẻ cao cao tại
thượng nhưng thấy Thanh Hề đích thân đến thăm, còn nói những lời lấy
lòng với mình, tuy không thể hiện ra mặt nhưng trong lòng bà ta thì
không khỏi vui mừng vì hành động này của nàng.
Thanh Hề bảo Lâm
Lang đứng đợi ngoài cửa, còn mình thì vào nhà nói chuyện với Đào ma ma.
Nàng đỏ mặt ngượng ngùng, uống hết một chén trà vẫn chưa chịu đứng dậy.
Đào ma ma thấy thế đương nhiên hiểu ra vị nữ chủ nhân này có chuyện muốn nói riêng với mình, liền bảo a hoàn Hồng Hỉ của mình lui xuống. Trong
phòng chỉ còn lại bà ta và Thanh Hề.
“Có chuyện gì xin phu nhân cứ nói thẳng.”
Thanh Hề vẫn chưa hết ngại ngùng, nhỏ giọng kể rõ mục đích của mình.
Đào ma ma thầm nhủ: Vị phu nhân quốc công này tuy còn trẻ nhưng hiểu biết
thực không ít. Các phu nhân khuê các bình thường chỉ e không biết đến
những chuyện đó, chỉ có những hồng nhan giam mình trong cung cấm cả đời
mới có nhiều thời gian rảnh rỗi để nghiên cứu những thứ này.
“Không biết ma ma có không?”
Đào ma ma nghĩ đến những đãi ngộ mà Thanh Hề dành cho bà ta từ khi vào phủ, biết bà ta ưa yên tĩnh, nàng đã dành cả Tây Khoa Viện này cho bà ta,
còn tặng thêm hai a hoàn hầu hạ. Tây Khoa Viện tuy không xa hoa bằng Lan Huân Viện nhưng vẫn toát lên sự sang trọng và tao nhã, tuyệt đối không
phải là nơi mà kẻ hầu người hạ bình thường có thể ở. Lẽ đời bánh ít đi,
bánh quy lại, nếu Thanh Hề hậu đãi mà không hề có yêu cầu gì thì ngược
lại còn khiến bà ta cảm thấy khó xử.
“Hiện giờ tôi không có, nhưng vẫn nhớ phương thuốc mà tiên Quý phi để lại. Tôi sẽ chuẩn bị cho phu nhân.” Đào ma ma đáp.
“Làm phiền ma ma rồi.”
Làm phụ nữ đã khó, làm mỹ nữ càng khó hơn, làm mỹ nữ mười năm như một khó
càng thêm khó và làm mỹ nữ đẹp từ trong ra ngoài lại càng khó ngang lên
trời.
Sức khỏe hồi phục, việc đầu tiên mà Thanh Hề muốn làm đương nhiên là đi thỉnh an thái phu nhân. Mấy ngày không gặp, hai mẹ con lại
càng thân thiết. Thái phu nhân tỉ mỉ hỏi han sức khỏe của Thanh Hề, tuy
ngại ngùng nhưng nàng cũng kể qua để bà yên tâm, tất nhiên là phải lược
đi rất nhiều tình tiết cụ thể.
Thanh Hề chẳng khác gì con gái
ruột của thái phu nhân, chuyện gì cũng kể cho bà nghe, chuyện lần này
lại càng khiến thái phu nhân cảm thấy đau lòng. “Cũng tại con còn nhỏ
quá.” Thái phu nhân vuốt ve khuôn mặt có phần hốc hác của Thanh Hề với
vẻ xót xa, nói. Thực ra Thanh Hề đã sắp mười bảy tuổi rồi, nhị phu nhân
hồi bằng tuổi nàng đã sinh được Tố Hân.
“Con vẫn phải tĩnh dưỡng
cho tốt, ta sẽ nói chuyện với Phong Lưu, bảo nó cứ ở lại Tứ Tịnh Cư.”
Thái phu nhân sắp xếp như vậy là có nguyên nhân sâu xa: Một là sợ Phong
Lưu lại làm tổn thương đến Thanh Hề; hai là sợ sau này có người mới, ra
đụng vào chạm sẽ khiến Thanh Hề phiền lòng. Thái phu nhân vẫn muốn nạp
thiếp cho Phong Lưu, chờ sinh được con trai rồi sẽ đưa cô ta đi.
Thanh Hề không hề bận tâm đến chuyện Phong Lưu có chuyển về Lan Huân Viện hay không vì nàng đã quen với chuyện hai vợ chồng mỗi người ở một nơi rồi,
cũng cảm thấy như vậy rất tốt, đỡ bị “ông cụ non” Phong Lưu răn dạy cả
đêm lẫn ngày. Điều khiến nàng bực bội nhất là Phong Lưu quen tính ông
lớn đã lâu, ngay đến trên giường cũng không tha cho nàng, lúc thì trách
nàng không chú tâm, lúc lại chê tư thế của nàng không đúng, đã thế lần
nào cũng rất mạnh bạo. Nghĩ đến đó, Thanh Hề không khỏi đỏ mặt tía tai,
chỉ hận không thể đá kẻ nào đó xuống giường.
“Chuyện Cần Họa…” Quả nhiên thái phu nhân đã nhắc đến chuyện này.
“Lâm Lang cầu xin con giúp cô ta, con cũng đã nhắc với Đình Trực ca ca, chỉ
có điều chàng một mực muốn đuổi Cần Họa đi.” Thanh Hề trả lời thực lòng.
Về chuyện này, Phong Lưu còn đặc biệt đến gặp thái phu nhân để giải thích.
“Haizz… Thật không ngờ đứa con làm ta lo lắng nhất lại là Phong Lưu. Nó từ nhỏ
đã hay soi mói bắt bẻ, lắm tật xấu, ai cũng nói con út được nuông chiều
dễ hư, ta thấy Phong Cầm cũng không xấu tính bằng nó.” Thái phu nhân nói với vẻ trách cứ.
Thanh Hề phì cười, nàng cũng cùng chung nhận xét với thái phu nhân.
Không lâu sau, nhị phu nhân dẫn theo Hân Thư Nhi, Tấn Ca Nhi, tam phu nhân
đưa Hiên Ca Nhi và Mi Thư Nhi cùng đến thỉnh an thái phu nhân. Hà Ngôn
dẫn bọn trẻ đến phòng phía đông chơi, không ngờ vừa ngồi xuống thì
Thương Nhược Văn đã dẫn Uyển Thư Nhi tới.
Sự xuất hiện của Thương Nhược Văn khiến mọi người một phen kinh ngạc. Sau vụ sinh khó, Thương
Nhược Văn ốm một trận rất nặng, khỏi bệnh rồi cũng thường lấy cớ không
khỏe để hôm nào thích thì mới tới thỉnh an thái phu nhân. Thái phu nhân
cũng chưa bao giờ trách cô ta, chỉ dặn dò dưỡng bệnh mới là quan trọng
nhất.
Về phía Thương Nhược Văn, cô ta biết thái phu nhân có chút
áy náy với mình, vì Mộ Thanh Hề làm ra chuyện đó mà vẫn có thể yên vị
làm phu nhân quốc công và thái phu nhân vẫn quan tâm săn sóc nàng như
trước kia. Nhưng biết là một chuyện mà hiểu như thế nào lại là chuyện
khác, điều này khiến Thương Nhược Văn vô cùng bất mãn với thái phu nhân, đương nhiên cũng không còn kính trọng, chu đáo với mẹ chồng như trước
nữa.
Nhưng càng như vậy lại càng thấy Thương Nhược Văn lòng dạ
nhỏ nhen hẹp hòi thế nào. Vốn dĩ, cô ta có thể nhân cơ hội đó để đảo
ngược tình thế, khiến mẹ chồng chuyển từ áy náy sang thương yêu mình, từ đó nhận được đãi ngộ không thua kém gì Thanh Hề, còn có thể chèn ép
nàng cả đời cả kiếp; nhưng chính cái tính cao ngạo và hay ganh tị của cô ta đã làm hỏng chuyện, cô ta bất mãn thái phu nhân thiên vị, bực tức
với bà, ngược lại càng khiến thái phu nhân bênh vực Thanh Hề.
Huống hồ trong lòng thái phu nhân, tội của Thanh Hề tuy không thể tha thứ
nhưng nàng cũng đã phải trả một cái giá quá đắt, so với mất mát mà
Thương Nhược Văn phải chịu thì chỉ có hơn mà không có kém.
Huống
hồ nếu không có chuyện đó, liệu Thương Nhược Văn có thể lên mặt được
không? Chẳng lẽ cô ta thực sự nghĩ rằng anh trai cô ta có khả năng đỗ
nhị giáp tiến sĩ (*) và dựa vào số của hồi môn ít ỏi, cô ta có thể sống
xa hoa như hiện giờ, mua món trang sức giá trăm lượng bạc mà cũng không
chớp mắt? Thái phu nhân ghét cô ta không biết điều, dần dần cũng trở nên xa cách.
(*) Theo chế độ khoa cử thời xưa, đệ nhất giáp là ba vị trí đứng đầu gồm trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa. Tiếp sau đó là một
số vị trí đỗ cao gọi là đệ nhị giáp, sau đệ nhị giáp là đệ tam giáp có
số người nhiều hơn cả nhưng điểm không cao bằng hai giáp đỗ phía trước.
“Con xin thỉnh an mẹ.” Thương Nhược Văn bày ra bộ dạng yếu ớt lảo đảo chực ngã bước đến thỉnh an thái phu nhân.
Thái phu nhân vội bảo Hà Ngữ đỡ cô ta ngồi xuống, quay lại thấy Thanh Hề ở bên trái mình vẫn đang đứng.
Thái phu nhân quan sát kĩ Thương Nhược Văn, trách cô ta chưa khỏe sao còn
tới thỉnh an. Cuộc trò chuyện giữa mẹ chồng nàng dâu tràn ngập sự giả
tạo, ai cũng tỏ vẻ kính già nhường trẻ, hỏi han nhau.
Bỏ qua Thương Nhược Văn, hôm nay còn có chuyện quan trọng hơn.