Khi thái phu nhân gặp Phòng phu nhân, phải nhờ Viên ma ma nhắc thì bà mới
nhớ ra được, mà bà cũng không hiểu vì sao Thanh Hề lại quan tâm đến mẹ
con họ như vậy, còn bảo họ đến chỗ của bà.
Dù sao thì người đến
cũng là khách, thái phu nhân tất nhiên không thể đuổi đi. Bà ngồi ôn lại chuyển cũ với Phòng phu nhân, hỏi hai chị em Phòng Điểm Ngọc năm nay
bao nhiêu tuổi, có được đi học không… sau đó lại tặng chút quà nhỏ.
Khi nhị phu nhân đến vấn an thái phu nhân nhìn thấy Phòng phu nhân vẫn đang ở trong phủ thì vô cùng kinh ngạc.
Thay quần áo xong, Thanh Hề cũng mau chóng đến chỗ thái phu nhân, vừa vào
đến cửa đã hành lễ với Phòng phu nhân. “Cháu chào thím.”
Phòng
phu nhân không dám nhận, vội nghiêng người đáp lễ. Thanh Hề nhiệt tình
kéo tay Phòng Điểm Ngọc, hỏi: “Không biết phải xưng hô với hai chị thế
nào?”
Thái phu nhân cười, giới thiệu: ”Đây là chị Điểm Ngọc của
con, năm nay mười tám tuổi, còn kia là em gái tên Điểm Tú, năm nay mới
mười lăm.” Nói rồi, thái phu nhân gọi Thanh Hề đến bên, nói: “Sao phải
vội vàng thế? Con xem, trán ướt đẫm mồ hôi rồi đây này, để ta bảo Hà
Ngôn lấy khăn cho con lau mặt.”
Thanh Hề cười nhí nhảnh, nói: “Là do con nóng lòng đi gặp hai chị thôi. Dạo này buồn chán, khó khăn lắp
mới có hai chị đến bầu bạn nên con mới sốt ruột.”
Tuy thái phu
nhân biết gần đây Thanh Hề thấy buồn bực nhưng nghe nàng nói vậy thì
cũng phải ngạc nhiên, âm thầm lấy làm lạ tại sao nàng lại quan tâm đến
hai chị em nhà họ Phòng đến vậy. Hơn nữa, nhìn thái độ của nàng thì rõ
ràng là có thiện cảm đặc biệt với Phòng Điểm Ngọc, vì từ lúc bước vào
phòng đến giờ, ánh mắt của nàng chưa hề rời khỏi cô ta.
“Mẹ, giữ thím và hai chị ở lại phủ ta chơi vài ngày đi, con cũng có thể làm bạn
với chị Điểm Ngọc.” Thanh Hề không giấu giếm mong muốn của mình.
“Con quen Điểm Ngọc ư?” Thái phu nhân hỏi.
“Không quan nhưng vừa gặp đã thấy thân thiết. Nghe nói trước đây chị ấy đã đến phủ một lần, chỉ có điều hồi đó con còn nhỏ quá nên không nhớ.”
Thái phu nhân tất nhiên không tin vào những lời nói dối của Thanh Hề nhưng
cũng không vạch trần nàng, trái lại còn lên tiếng giúp nàng giữ khách.
Phòng phu nhân liếc nhìn nhị phu nhân, có vẻ khó xử. Bà ta biết phủ Tế Quốc công hiện giờ do nhị phu nhân quản lý.
“Tạ tỉ tỉ, phiền chị đi giúp mẹ con thím Phòng chuẩn bị chỗ ở vậy.” Thanh Hề nói với nhị phu nhân.
Nhị phu nhân đương nhiên không thể phản đối.
Buổi tối, thái phu nhân giữ ba mẹ con Phòng phu nhân ở lại ăn cơm. Đợi cơm
nước xong xuôi, mọi người đã về hết rồi, thái phu nhân mới ung dung hỏi
chuyện Thanh Hề.
Thanh Hề cứ vòng vo kiếm cớ, không thể nói thật là kiếp trước mình đã nhận được sự giúp đỡ của Phòng Điểm Ngọc.
Chính thái độ của nàng đã khiến thái phu nhân hiểu lầm. Thấy hai chị em Phòng Điểm Ngọc và Phòng Điểm Tú đã nhiều tuổi mà vẫn chưa đính hôn, bà lại
tưởng rằng Thanh Hề ưng ý hai người họ.
“Ta thấy hai cô nương đó có ăn có học, Phòng phu nhân lại là người quật cường, sợ là sẽ không
bằng lòng đâu. Huống hồ hai nhà đã lâu không qua lại, cũng không biết rõ gốc gác, hai cô nương đó lại xinh đẹp, con cũng đừng quá nóng vội.”
Thanh Hề bị những lời của thái phu nhân làm cho hồ đồ, suy nghĩ một hồi mới
hiểu ra. “Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy? Con chỉ đồng cảm với cảnh ngộ bất hạnh của họ và khâm phục khí phách của thím Phòng thôi.” Dứt lời, nàng kể
lại chuyện của Phòng phu nhân cho thái phu nhân nghe.
Thái phu nhân vừa nghe vừa chau mày.
“Mẹ, cũng chẳng phải là việc gì to tát. Cháu họ của Tấn Vương quen thói áp
bức kẻ nghèo, cưỡng đoạt dân nữ, tiếng than vang trời dậy đất, lần trước con nghe nói em gái của con dâu trưởng nhà Uy Viễn Bá cũng bị hắn chòng ghẹo giữa đường. Hôm nay, thím Phòng nói mẹ con họ bị theo dõi, chắc
chắn kẻ đó đã biết họ đi vào phủ chúng ta, nếu chúng ta để cho mẹ con họ đi như thế thì người đời sẽ nói phủ Tề QUốc công như thế nào đây? Chưa
kể tên La Chí Kiệt đó chắc chắn sẽ không tha cho chị Điểm Ngọc, họ đi
như vậy chẳng khác gì dê vào miệng cọp, mẹ là người có tấm lòng Bồ Tát,
chắc chắn sẽ không bỏ mặc họ.” Thanh Hề dựa vào người thái phu nhân,
nói.
“Con thật sự nghĩ như vậy ư?” Thái phu nhân có vẻ hoài nghi.
“Cũng không phải, con chỉ muốn tích chút phúc đức để chuộc lỗi lầm cũ.” Thanh Hề im lặng một lúc mới đáp.
Thái phu nhân ôm Thanh Hề vào lòng, thở dài, nói: “Thanh Hề trưởng thành thật rồi.”
Thanh Hề gượng cười, nào có ai muốn trưởng thành bằng cách vấp ngã như thế,
cũng may là nàng được sống lại vào thời điểm vài năm trước khi gặp nạn,
thế nên càng phải trân trọng kiếp này.
Hầu hạ thái phu nhân nghỉ ngơi xong, Thanh Hề liền đến chỗ ở của Phòng phu nhân, Phòng phu nhân
vội vã ra đón tiếp nàng, hỏi: “Trễ thế này rồi, sao phu nhân còn đến
đây?”
“Cháu đến thăm thím, xem có thiếu thứ gì không. Nếu thiểu
thứ gì, thím cứ việc nói với a hoàn thân cận của cháu là Lâm Lang, còn
chỗ nhị phu nhân, tự cháu sẽ đi thu xếp.”
Phòng phu nhân thấy
Thanh Hề cười nói rất chân thành thì đoán rằng nàng đã biết chuyện giữa
mình và nhị phu nhân, nghĩ bụng chốn nhà cao cửa rộng thế này quả nhiên
không thiếu người thông minh lanh lợi.
“Thím và các chị cứ yên
tâm ở lại đây. Cháu đã nghe nhị phu nhân kể lại chuyện của mọi người
rồi, chắc hai ngày nữa Quốc công gia sẽ về tới phủ, cháu sẽ nhờ ngài
giúp thím, cháu họ của Tấn Vương chắc chắn không dám sinh sự nữa.”
Đến lúc này, Phòng phu nhân mới hiểu phu nhân quốc công đã biết tất cả sự
tình, muộn thế này còn đến tìm họ, chính là vì muốn họ yên lòng. Bà ta
cảm động đến mức không thốt nên lời.
“Phu nhân…” Hai mắt Phòng
phu nhân hoe đỏ, bình thường bà ta là người dẫu chết cũng không rơi nước mắt nhưng giờ thực sự là không kìm được hai hàng lệ.
Phòng Điểm Ngọc nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người, cũng kéo em gái ra cảm
tạ. Cả nhà ba mẹ con khóc sướt mướt, khiến Thanh Hề cũng không kìm được
khóc theo.
“Ba người cứ yên tâm ở lại đây, cháu đang thiếu người bầu bạn, chị Điểm Ngọc và em Điểm Tú nếu rảnh rỗi thì cứ đến Lan Huân
Viện chơi, lúc nào cháu cũng hoan nghênh.”
Hôm sau, Thanh Hề đích thân dẫn Phòng phu nhân và hai chị em Điểm Ngọc, Điểm Tú đi thăm quan
hoa viên của phủ quốc công, lại sai Lâm Lang mở rương giấy vải sa tanh
tặng hai chị em họ, đối đãi với họ vô cùng nhiệt tình.
Đúng như
lời hẹn trong thư, ba ngày sau, Phong Lưu về đến phủ. Như mọi lần, hắn
đến thăm thái phu nhân trước tiên, Phòng phu nhân nghe nói Phong Lưu về
thì cũng vội vã đến thỉnh an.
Ngoài dự liệu của mọi người, Phong Lưu vẫn nhớ Phòng phu nhân. Việc này không khỏi khiến Phòng phu nhân và hai con gái có chút cảm động. Ngay hôm đó, Phòng phu nhân đã dẫn hai
chị em Điểm Ngọc đến cầu xin Thanh Hề xem có thể nhanh chóng nói chuyện
với Quốc công gia được hay không. Phòng phu nhân là người có lòng tự
trọng rất lớn, bây giờ lại phải ăn nhờ ở đậu, tuy Thanh Hề rất nhiệt
tình tiếp đãi nhưng bà ta vẫn cảm thấy vô cùng khó xử.
Tuy vẫn hơi lưỡng lự nhưng Thanh Hề cũng gật đầu nhận lời.
Trong Tứ Tịnh Cư, Thính Tuyền bẩm báo với Phong Lưu: “Dạ bẩm Quốc công gia, phu nhân nói có việc muốn gặp ngài.”
Phong Lưu tỏ vẻ ngạc nhiên, trước mắt bỗng hiện lên cảnh tượng ân ái lần
trước với Thanh Hề, thế là khóe miệng hắn khẽ nhếch lên thành một nụ
cười mà người khác khó phát hiện. Hắn bèn nói: “Bảo nàng ấy đến Giá
Tuyết Trai đợi ta.” Đó al2 chỗ Phong Lưu thường ngồi.
Giá Tuyết
Trai nằm ở phía đông của Tứ Tịnh Cư. Sở dĩ nó được đặt tên như vậy là vì ở trước cửa có một dàn dây leo rất đẹp, hai mùa xuân thu nở đầy hoa
trắng, nhìn từ xa trông như một tấm màn làm từ tuyết. Giống hoa không rõ tên này là Phong Lưu nhờ người mang từ nước ngoài về, hương thơm ngào
ngạt, vô cùng đẹp mắt.
Phong Lưu chọn đường ngắn nhất để đến Giá Tuyết Trai, tới chỗ cửa kính phía nam đã nhìn thấy một bộ xiêm y màu
hồng phấn, Thanh Hề thướt tha yểu điểu đứng trước Giá Tuyết Trai, đang
ghé sát vào hàng dây leo, say sưa thưởng thức hương hoa.
Mấy
tháng không gặp, hình như nàng cao hơn một chút, người cũng đầy đặn hơn, xiêm y màu hồng nhạt phản chiếu ánh sáng khiến gương mặt hàng càng có
vẻ hồng hào đáng yêu.