Kiều Y Có Độc
"Tổ mẫu, Nhị Ny!"
Thiếu niên đi qua Cố Nhược Li, ngay lập tức nàng ngửi thấy vị đắng lẫn
với mùi rượu trắng, là bắt nguồn từ trong miệng người nam nhân trung
niên kia.
Thôi bà bà và Nhị Ny đang muốn cản Cố Nhược Li lại,
thấy cháu trai cõng con trai trở về, bà sửng sốt một lúc rồi mới hốt
hoảng chạy lại nói: "Cha của ngươi làm sao vậy, hôm qua vẫn còn khỏe
mạnh mà."
Nhị Ny cũng đứng ở một bên khóc: "Cha, cha!"
Thiếu niên vỗ vai an ủi Nhị Ni, nói chuyện với Thôi bà bà: "Buổi trưa cha
uống một chút rượu, buổi chiều đến giờ đi cuốc đất thì lại không đứng
lên được." Lại nói: "Đừng hoảng hốt, mời ma cô qua đây là được rồi."
Nhị Ny rất nghe lời nhanh chóng đi mời ma cô qua.
Có vài người chân tay luống cuống đi vào.
Hoắc Phồn Lâu xoay người rời đi, đi mấy bước lại phát hiện Cố Nhược Li đứng
yên không nhúc nhích, Hoắc Phồn Lâu cười lạnh nói: "Mới có hai ngày, vậy mà ngươi đã không chịu được rồi?"
Cố Nhược Li nhíu mày.
"Ngươi trở lại có thể thế nào, xem bệnh còn muốn bốc thuốc, không thu tiền xem bệnh nhưng nếu không có thuốc hắn có thể sống sao?" Hoắc Phồn Lâu kéo
Cố Nhược Li đi, Cố Nhược Li lạnh lùng nhìn Hoắc Phồn Lâu nói: "Ngươi
biết?"
Hoắc Phồn Lâu cười ha ha một tiếng, nói: "Cái gì ta cũng
không biết nhưng ngươi viết tất cả lên trên mặt rồi kìa." Hắn giễu cợt
nhìn nàng: "Cố lão gia tử trước khi lâm trung đã gia lệnh cho ngươi
không được làm nghề y, đó là vì sao ngươi xem bệnh cho ta nhưng lại
không nói đến vấn đề trị liệu. Ta nghĩ rằng ngươi có thể chịu được cả
đời, nhưng mới có hai ngày mà đã không chịu được rồi."
"Ta không chữa trị cho ngươi là vì ta không muốn!" Sắc mặt Cố Nhược Li hơi trầm
xuống: "Và chuyện đó không liên quan đến lời tổ phụ nói."
"Hảo,
thì ra là ngươi không muốn chữa bệnh cho ta, là tư tâm." Hoắc Phồn Lâu
kéo nàng lại quát: "Vì sao Cố lão gia tử không cho ngươi làm nghề y? Là
bởi vì y thuật Cố gia chọc tai họa. Một ngày ngươi sử dụng y thuật có
thể bại lộ thân phận, đến lúc đó ngươi phải làm sao? Nếu như vậy ngươi
cứ ở lại Khánh Dương nhặt xác cho những tộc nhân vô dụng của ngươi, cần
gì phải đi ngàn dặm xa xôi để đến được kinh thành."
"Suy nghĩ cho ta nhiều như vậy." Cố Nhược Li mỉa mai: "Những thứ mà ngươi muốn đạt được sẽ thành công đâu."
Hoắc Phồn Lâu tức giận đến mức bật cười: "Có tác dụng hay không không phải là ngươi cứ nói là được!"
Bên kia ma cô đã vào nhà.
Cố Nhược Li siết chặt tay ẩn nhẫn...câu nói trước khi lâm chung của Cố
Giải Khánh lại vang lên bên tai nàng: "Kiều Kiều, trong vòng mười năm
không được lộ y thuật Cố thị ra ngoài, chỉ có như vậy ngươi mới có thể
sống!"
Tính ra nàng học y đã mười một năm, làm y sư bốn năm, đến khu Hựu sơn cứu trợ, lúc ba mươi bảy tuổi thì chết, ngoài một thân y
thuật cùng y đức ra nàng chỉ có 2 bàn tay trắng... Ngày đó nàng ngủ quá
say đến khi lửa lan đến thân mới giật mình tỉnh dậy.
Tỉnh lại
một lần nữa nàng lại trở thành một đứa bé, thành Cố thị Tam tiểu thư, Cố Giải Khánh nhận ra nàng rất có thiên phù trong việc học y tự mình chỉ
dạy nàng hơn mười năm.
Trước năm hai tám tuổi, cuộc sống của
nàng chỉ xoay quanh mấy việc là xem sách thuốc, nhận biết thảo dược, xem bệnh, nàng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày không làm những chuyện đó.
"Muốn làm chuyện tốt cũng phải biết lượng sức." Hoắc Phồn Lâu chật vật thở
phì phò: "Có bột mới gột nên hồ, ta không biết y thuật của ngươi cao đến mức nào, thế nhưng không có tiền không có thuốc, thì đến bệnh thương
hàn của ta ngươi cũng không chữa được."
"Tánh mạng của người
khác và tánh mạng của mình cái nào quan trọng hơn? Cô nên nghĩ rõ ràng
hơn một chút." Hoắc Phồn Lâu lại đi qua kéo nàng: "Đem ta ném lên ngọn
núi kia là ngươi có thể đi nhẹ nhàng rồi, lúc đó mất tầm hai ba tháng
ngươi có thể đến được kinh thành, đến lúc đó ngươi muốn làm cái gì thì
làm cái đó, không ai ngăn ngươi."
Đúng lúc này, tiếng khóc tê tâm liệt phế của Thôi bà bà truyền ra từ trong căn phòng, bi thống mà tuyệt vọng.
Những gia đình kiểu này thì phải có một người nam nhân có thể gánh vách làm
trụ cột gia đình, một ngày không có nam nhân cái nhà này coi như cũng
tan, Cố Nhược Li nhớ tới mỗi lần chữa bệnh từ thiện ở Hồi An đường, Cố
Giải Khánh đều sẽ đích thân tọa chẩn, ngồi đó cả ngày xem bệnh cho mấy
trăm người viết mấy trăn toa thuốc, đợi đến ban đêm khi kết thúc công
việc cả người ông ấy đều giống như là sắp ngã đều trở nên run rẩy.
Nàng hầu hạ ở một bên, các sư huynh có người oán giận nói: "Sư phụ, xem bệnh cho những người nghèo này vô danh vô lợi sao người lại tự làm khổ mình
như vậy."
"Nói bậy!" Cố Giải Khánh phẫn nộ quát: "Y nãi sinh tử
sở gửi, trách nhiệm phi khinh, khởi có thể có giàu nghèo chi luận. Y
thuật dữ danh lợi không quan hệ, thiện ác không quan hệ, ngươi phải nhớ
kỹ, một đại phu nếu không trị bệnh cứu người, chích đồ danh lợi, đó là
có nhục y đức, uổng làm người*!"
*: Khi con người bất luận giàu nghèo đối mặt với sống chết thì đại phu chính là người mà họ có thể nhờ cậy,
trách nhiệm không hề nhỏ. Y thuận không có quan hệ với danh lợi hay
thiện ác, ngươi phải nhớ kỹ là một đại phu không trị bệnh cứu người là
đồ chỉ biết danh lợi, đó là làm nhục y đức, còn sống làm cái gì.(đại
khái là vậy)
Sư huynh không dám nói nữa, nàng lại nở nụ cười.
Thầy thuốc có y tâm, người có lòng nhân ái!
Nàng không thể làm giống như Cố Giải Khánh, chữa trị cho bệnh nhân không
phân thiện ác, thế nhưng trong lòng nàng luôn kính phục ông. Có thể vì
quan điểm giống nhau nên nàng mới coi Cố gia là nhà, mới có thể vui vui
vẻ vẻ làm Cố tam tiểu thư.
Cố Nhược Li hít một hơi thật sâu,
ngẩng đầu nhìn trời: "Tổ phụ, nếu hôm nay ta bỏ đi ta sẽ áy náy cả đời!" Vừa dứt lời, nàng cảm thấy thoải mái hơn hẳn, giống như Cố Giải Khánh
nói, là một đại phu nếu như không trị bệnh cứu người, còn sống làm cái
gì.
"Cố tam." Hoắc Phồn Lâu nhìn sắc mặt của Cố Nhược Li lập tức níu cánh tay của nàng lại, Cố Nhược Li đẩy tay hắn ra không chút do dự
đi về phía nhà của Nhị Ny, lần đầu tiên Hoắc Phồn Lâu luống cuống, hắn
kinh hãi nói: "Trời ơi, ngươi điên rồi."
"Ta sẽ không làm chính mình bị bại lộ." Cố Nhược Li dừng lại nhìn hắn: "Nhưng ngươi đi đi, chúng ta không thể đi chung."
Hoắc Phồn Lâu cáu giận nói: "Không bị phát hiện thì thế nào, có cần thiết
phải cứu một người vừa mới gặp không." Hắn đá một cước vào tường đất rồi lảo đảo đi khỏi.
Ba người vây quanh khán ma cô xem bệnh, lúc Cố Nhược Li đi vào không ai có cảm giác được.
Cố Nhược Li đứng ơ phía sau thấy ma cô thở dài nói: "Đây là bệnh cũ, không trị được." Lại nói: "Không chết được nhưng nửa đời sau không thể xuống
đất, không thể làm ruộng."
Là một người nông dân lại là trụ cột
trong nhà, nếu bắt hắn nằm một chỗ suốt quãng đời còn lại làm sao hắn có thể chịu được chứ, thà cứ thế chết đi cho xong.
Thôi bà bà ngã ngồi xuống đất khóc rống lên.
"Sẽ không." Thiếu niên đứng ở cạnh khán nắm chặt tay, cắn răng nói: "Cháu
đi mời đại phu đến." Hắn nói xong muốn quay người rời đi, khi thấy Cố
Nhược Li đứng đó thì sững sờ.
Ma cô kéo thiếu niên hô: "Trụ Tử,
vô ích thôi, ngươi mang người đến Khánh Dương cũng không cứu được." Lại
nói: "Huống cho mắc căn bệnh như vậy tồn biết bao nhiêu là tiền thuốc
men chứ, làm sao nhà ngươi gánh nổi?"
Nam nhân trung niên về cùng Thôi Trụ ngồi ở trên khán yên lặng không nói lời nào.
"Nhưng không thể nhìn cha cứ khổ sở như vậy." Thôi Trụ người cha thần trí
không rõ đang nằm ở trên khán nghẹn ngào nói: "Mặc kệ thế nào, cháu đều
phải thử một lần." Hắn vừa nói vừa đi ra ngoài.
Bỗng nhiên Thôi
bà bà đứng lên kéo Thôi Trụ lại, lạc giọng kiệt lực nói: "Đừng đi. Ma cô nói rất đúng, chúng ta không thể chịu được phí tổn chữa bệnh nà.” Lại
nói: "Ngươi còn trẻ, còn chưa cưới vợ, nếu người ta thấy ai muốn gả cho
ngươi."
Thôi Trụ cắn răng cả người trở nên run rẩy.
Ma
cô thu thập đồ đạc của mình, lắc đầu nói: "Trị không hết bệnh, coi như
là đại La thần tiên cũng không thể cứu." Lại nói: "Theo ta thấy, hãy để
cho hắn đi sớm một chút cũng tốt đỡ bị bệnh tật giày vò."
Trong phòng một mảnh tĩnh mịch, trong mắt của tất cả mọi người đều là tuyệt vọng.
Đúng lúc này, một giọng nói truyền đến, thanh thanh lạnh lùng không có bao nhiêu cảm xúc: "Có thể trị, để ta xem một chút!"