Vào phòng khách sạn, Mông Qua nhẹ nhàng đặt Hạ Nhật lên giường.
A Thụ ở đó ngây ngây ngốc ngốc nhìn người đàn ông tràn đầy khí chất, từ
trong nhà vệ sinh đem ra một chiếc khăn ẩm tỉ mẩn lau mặt cho Hạ Nhật,
rồi cởi giày cho cô, lại trở vào phòng tắm lần nữa, lần này là lau tay
và cả chân.
A Thụ vậy mà không hiểu vì
sao đến cả hít thở cũng không dám phát thành tiếng, anh sợ rằng tiếng
thở của mình sẽ phá hỏng cảnh tượng ấm áp kia, cơ mà, vẫn nhịn không
được mà thốt ra một câu.
"Bộ dạng của anh bây giờ ra dáng bố của Hạ Nhật lắm."
Mông Qua sực nhớ rằng trong phòng ngoài mình ra còn có một người khác, chau
mày lại, theo đó trên gương mặt điển trai tràn ngập sự u ám.
"Trước kia, chút việc này đều do A Nhật làm cho tôi."
"Ồ..."A Thụ cảm thấy hiện tại mình như một cậu học trò nhỏ, thường ngày đúng là sẽ hay nói hưou nói vượn.
Cuối cùng, anh hài lòng vì tấn chăn thật tốt cho cô, tiếp đến ngước nhìn chàng trai kia, giọng nói bắt đầu thiếu kiên nhẫn.
"Sao cậu vẫn còn ở đây? Không về phòng mình đi?"
"Thật ra...thật ra tôi cũng ở phòng này." A Thụ chỉ chỉ sang chiếc giường
khác ở trong phòng. Lần này, cậu là người thay thế cho Susan không ngờ
bị thương trước đó. Khi ấy, chủ nhiệm Phương cứ nghĩ rằng là hai cô gái
đến, chỉ đặt mỗi một phòng, cậu và Hạ Nhật cũng chẳng có ý kiến gì,
trước kia bọn họ cũng không phải chưa từng như thế.
Mặt người đàn ông đúng dự đoán trở nên tái mét.
Hôm sau, khi Hạ Nhật tỉnh dậy đã là chín giờ sáng, vừa tỉnh dậy đã bị người ngồi trước giường mang theo đôi mắt gấu trúc nhìn chằm chằm đến đờ, doạ cô một phen kinh hãi.
"Này, cậu sao lại nhìn chòng chọc tôi thế hở?"
A Thụ đương nhiên không thể nói với cô rằng cậu đang nỗ lực để nghiên cứu tướng mạo của cô, nghiên cứu hết nửa ngày kết luận được là không xấu.
Nhưng phải nhìn rất lâu mới có chút chỗ đáng để ý, tỉ dụ như làn da rất
đẹp, chiếc mũi nhỏ xinh, song vẫn còn cách xinh đẹp một khoảng nhỏ.
Nhưng mà đêm qua, vị soái ca nọ giống như phòng trộm vậy. Không, nên nói là đề phòng cậu như đề phòng yêu râu xanh, chỉ cần mình vừa nhúc nhích
là người nào đó ngủ trên sô-pha mở to đôi mắt mị hoặc chết người kia mà
ra sức cảnh cáo cậu. Làm ơn đi, nếu mà có chuyện cậu và Hạ Nhật hấp dẫn
nhau, cậu đã sớm xuống tay rồi, trước giờ cậu vẫn luôn thích những cô
nàng nóng bỏng, Hạ Nhật thì không được xếp vào loại đó.
Liếc sang ghế sô-pha một cái, trong lòng A Thụ mới bình tâm lại được đôi
chút, thật khổ cho anh ta rồi, thân người dài thế kia nằm trên chiếc
sô-pha nhỏ như thế thật đúng là làm khó hắn.
Từ hôm đó trở đi, quản lý khách sạn đưa cho mỗi người một tấm thẻ phòng
hạng sang, mỗi buổi sáng sẽ có phục vụ đem sữa đậu nành và bánh bao rau
củ mà Hạ Nhật thích nhất đến cho bọn họ . Hạ Nhật dĩ nhiên biết hết
những thứ này là do ai làm, nhưng chỉ cần người đó đừng xuất hiện trước
mặt cô, những cái khác với cô chẳng có gì đáng kể.
Chưa đầy một tuần sóng yên biển lặng sau đó, Mông Qua lấy thân phận thương
nhân tài trợ cho người bạn Trung Quốc mới chịu kết giao với mình, nghênh nga nghênh ngang xuất hiện tại nơi làm việc của bọn họ, đã trở thành
một vị khách quý trong mắt mọi người, vị khách quý này mỗi ngày đến thăm đoàn còn mang theo đủ các loại đồ ăn nước uống. Giờ đây tất cả mọi
người hễ nhìn thấy anh là mặt mày rạng rỡ. Dĩ nhiên, không bao gồm Hạ
Nhật.
Phương tiên sinh thì càng cười đến nỗi suýt rớt cả quai hàm xuống, câu cửa miệng của ông gần đây là: đã có cây đại thụ Mông tổng đây, lần này không gây chấn động cũng khó.
Ông ta bắt đầu ba la bô lô những lời ca ngợi công lao to lớn của Mông Qua.
Chẳng hạn, làm thế nào với chút di sản của mẹ để lại, một thân một mình bay
đến Hàn Quốc mà chiêu mộ những nhà sản xuất hàng đầu trong ngành công
nghiệp giải trí của Hàn Quốc tại thời điểm đó.
Chẳng hạn, chỉ trong vài năm ngắn ngủi vậy mà liên tục chơi trò rắn nuốt voi
liền thắng dễ như bỡn, đã thâu tóm các tập đoàn giải trí từng rung trời
chuyển đất.
Chẳng hạn, làm thế nào mà
mấy cô nàng mê anh ta như điếu đổ, nhiều lần phỏng vấn trên truyền hình
đều có tỷ suất người xem cao ngất ngưởng. Dựa trên khảo sát của truyền
thông, số lượng nữ xem phỏng vấn đã chiếm đến hai phần ba.
Chẳng hạn, công ty của anh có một đội ngũ đào tạo ngôi sao trong mơ xuất sắc , những người đi ra từ sự nâng đỡ của họ đều là thiên vương thiên hậu
hết.
Chẳng hạn nữa, tính tình anh khiêm nhường, cũng rất hiếm khi nào tạo ra những sóng gió bên lề........
Hạ Nhật đứng dậy, không biết ông chú kia sẽ còn nói ra bao nhiêu cái chẳng hạn nữa.
Đối với sự xuất hiện gần đây của Mông Qua, Hạ Nhật đã làm mặt lạnh. Ken
không thích nhân viên của ông đem cảm xúc vào trong công việc, cho nên
cô thờ ơ nhìn Mông Qua sai trợ lý của anh hết lần này đến lần khác mang
một ít canh thuốc chống mệt mỏi đến trước mặt cô. Cô cũng dĩ nhiên hết
lần đến lần khác uống cạn trước mặt cậu ta, làm sao mà cô không biết
được cái đó là đến từ tay nghề của nữ đầu bếp nhà họ Mông cơ chứ.
Trên thực tế, Hạ Nhật cũng không biết nên làm gì bây giờ, cô thậm chí đã
dùng cái chết của Hạ Thiên để nói dối anh, chẳng qua là vì để anh không
xuất hiện nữa thôi. Nhưng mà, hiện giờ cô không biết nên xử lý tình
huống này như thế nào, Mông Qua mãi khiến cho cô nhớ đến khoảng thời
gian trước kia, quãng thời gian ngọt ngạo và bi thương trí mạng ấy.
Đoạn tình yêu thầm kín dài đằng đẵng kia, dường như đã tan vào trong cốt tủy của cô, trở thành một phần của cơ thể. Vì vậy, vào tối hôm Hạ Thiên xảy ra chuyện, cô đã hận không thể giết chết anh. Vì vậy, cô đã dùng phương thức cực đoan nói với cụ Mông, ông ơi, lần này, ông nhất định phải giúp cháu.
Thế là, khi Hạ Thiên đã tương đối ổn định, cô đưa thằng bé về ở bên cạnh mẹ.
Cô không muốn cho anh biết hướng đi của bọn cô, cô muốn anh suốt đời phải dằn vặt, phải áy náy.
Nhìn xem, cũng không phải là cô rất nhẫn tâm hay sao? Rốt cuộc khiến cô nghĩ ra cách này để nghiêm khắc trừng phạt Mông Qua.
Nhưng, oán hận quá nặng nề, nó khiến cho con người ta nghẹt thở.
Khi Mông Qua tiến vào trong kịch trường sẽ có thói quen kiếm tìm bóng dáng
ấy, khi không thấy cô ở đó trong lòng sẽ cảm giác hụt hẫng. Phải biết
rằng, đây là thời điểm mà bản thân mình chờ mong mỗi ngày. Không dám bắt chuyện với cô, sợ rằng một khi mình mở lời thì cô sẽ đuổi anh đi. Hay
chọn những lúc đông người để đến gần cô, sợ rằng một khi thưa thớt hoặc
chỉ có một mình mình bên cạnh thì sẽ nghe được những câu nói vô tình
phát ra từ trong miệng cô. Vẫn sợ cô tránh né mình, giống như cái cảm
giác trống trải trong lòng hiện giờ.
Lấy điện thoại đã được chuẩn bị tốt ra, Mông Qua bảo Dương Sưu tìm Hạ Nhât
rồi gửi cái này đến tận tay cho cô. Vài ngày trước đó, anh nghe nói điện thoại của Hạ Nhật đã bị hỏng, thế nên anh đã chọn chiếc cùng loại với
cái của mình, có điều anh vẫn không dám tự tay đưa cho cô.
Một lát sau, Dương Sưu cầm nguyên kiện về đưa lại cho anh: " Cô Hạ bảo rằng không cần."
Ánh sáng xuyên qua bức màn sân khấu dài thật dài vắt lơ thơ ngang qua thanh trụ lớn, dừng lại trên người Hạ Nhật. Cô đang ngồi ôm chân, tựa đầu lên đầu gối của mình, tay vòng qua ôm bắp chân. Giữa khoảng sáng tối đan
xen mập mờ, Mông Qua hình như thấy được cô bé con khi ấy, cũng là dáng
vẻ này ở trong đình viện, đang chờ bố mình trở về. Một khi nghe thấy
tiếng xe sẽ bật dậy ngay tức khắc, chạy về phía ga-ra, vạt váy tung bay
trong gió, vài lọn tóc mái đung đưa hai bên má. Loáng một cái, mọi người đều đã trưởng thành. Đủ lớn để hiểu yêu, hận, tình si.
Từ từ bước đến bên cạnh cô, học theo dáng điệu của cô mà ngồi xuống, cái
mũi theo thói quen cọ cọ lên người cô, trên người Hạ Nhật có mùi mà anh
thích nhất. Chưa đợi anh kịp yên vị, người bên cạnh thoáng cái liền nhảy dựng lên.
Cau mày nhìn anh một cái,
định đứng dậy bỏ đi, Mông Qua liền gấp rút kéo tay cô lại, vì dùng lực
quá mạnh nên người đứng dậy cứ thế liền ngã vào lòng anh.
Khoảnh khắc cô rơi vào lồng ngực của anh, suy nghĩ đầu tiên của Mông Qua chính là cũng không muốn buông cô ra. Gạt đi hết thảy, hết thảy những thứ
mình sở hữu, cô ở trong lòng anh mới là chân thật nhất, chạm vào được,
sờ thấy được, cảm giác được.
"Mông Qua, cậu buông tôi ra, mau buông tôi ra ngay..." Hạ Nhật nhớn nhác la to.
"Không, không buông, có chết cũng không." Mông Qua hệt như trở lại ngày xưa, cô gái nhỏ thở hổn hển chạy sau anh, cũng không biết đuổi theo cái gì. Hệt như, ngoảnh đầu lại là có thể nhìn thấy cô. Cô gái nhỏ ấy trịnh trọng
nói với anh rằng, cô sẽ chăm sóc anh tốt, bởi vì mình sinh trước anh vài tháng nên thỉnh thoảng anh sẽ làm nũng với cô, tựa như giờ phút này
vậy.
Mông Qua càng ôm chặt Hạ Nhật hơn, cảm giác ôm cô cực mê người, cho nên, anh không nỡ buông ra.
"Mông Qua". Hạ Nhật vùng vẫy, so về sức lực cô không bằng anh, trong đầu cô
đang ra sức tìm cách làm sao mới có thể thoát khỏi lồng ngực anh, trong
miệng không ngừng buông lời mắng chửi, mấy câu này toàn là do A Thụ
thường dùng để khẩu nghiệp với người khác: "cái tên điên khùng này, đồ
thần kinh, đồ biến thái, đô chán ghét, đồ yếu sinh lý..."
Khi Hạ Nhật nghe thấy câu "đồ yếu sinh lý" được bật ra từ chính miệng mình, nhất thời có chút đờ đẫn.
Nhân lúc cô đang ngây người ra đó, trong phút chốc Mông Qua đã khoá môi cô
lại, lưỡi tiến quân thần tốc, vừa mạnh mẽ vừa khẩn trương, như mang theo cả nỗi bi thương của ngày tận thế.
Đúng vậy, là bi thương, làm vậy A Nhật càng sẽ không tha thứ cho anh rồi.
Song, ngay lúc này đây, anh đã nhớ về khoảng thời năm năm, cả những giấc mơ trong suốt thời gian ấy, lúc nào cũng mơ thấy mình được ôm lấy cô,
hôn cô, chạm vào cô, thậm chí là......
Khép mắt lại, Mông Qua giữ lấy Hạ Nhật, áp chế cô dựa vào cột, dùng tay siết eo cô lại gần mình hơn.
Dường như kéo dài cả một thế kỷ, cuối cùng Mông Qua đã buông Hạ Nhật ra, anh
không dám nhìn cô, nhắm mắt lại, anh đang chờ đợi một cái tát dán xuống.
Phải, Hạ Nhật chính là muốn cho anh một bạt tai, bàn tay vung lên giữa không
trung rồi lại cuộn thành nắm đấm, rơi tới tấp lên người anh, làm sao
đây, chính là cô không nỡ, cô cảm thấy ăn tát sẽ khiến anh khó mà chịu
nổi, nhưng ăn đập thì sẽ không.
Bởi vì
anh là Mông Qua, dẫu rằng rất biết đóng kịch, dẫu rằng rất đaọ đức giả,
rất biết cách sai khiến a hoàn của mình, thậm chí còn khiến cho Hạ Nhật
thành ra bộ dạng như vậy, nhưng anh vẫn là Mông Qua, người cầm tay cô
tiến vào Công xưởng giấc mơ, là người đã từng nói muốn xem cô như con
gái của mình mà yêu thương, mười ba năm trời bọn họ hoạn nạn đều có
nhau.
Mười ba năm là một khoảng thời gian dài dằng dặc, mười tuổi đến hai mươi ba tuổi là giai đoạn quan trọng
nhất, Mông Qua tham dự vào trong mỗi một giai đoạn của quá trình cô biến đổi, từ hồi bé xíu đến khi làm thiếu nữ rồi trưởng thành.
Vậy nên, cô không nỡ.
Làm sao Mông Qua có thể đọc được suy nghĩ của Hạ Nhật, nhưng Mông Qua là
một tay lão luyện trong việc tận dụng cơ hội, anh để mặc cho Hạ Nhật
đánh, biểu cảm trên mặt đã chuyển đổi. Ngày xưa, anh thường dùng cái vẻ
mặt này để lừa cụ ông khi nổi giận, dùng câu của Thành Chí Cao để nói
thì đấy là vẻ mặt cáo già.
"A Nhật, cậu cũng biết đàn ông thường ghét nhất chính là bị người khác nói mình yếu sinh lý, là do cậu trêu chọc tôi trước."
"Ai thèm trêu chọc cậu trước, rõ ràng cậu là người ôm tôi trước mà, chính cậu là người động tay động chân trước thì có....."
Điên rồi, điên rồi, điên rồi. Hạ Nhật phát cáu đến độ cào tóc của mình, càng sống càng lỗi, đều lớn to cái đầu cả rồi. Hiện giờ giống như cô trở về
hồi xưa, thỉnh thoảng đấu khẩu với Mông Qua.
"Được rồi A Nhật, là tôi sai, là do tôi trêu chọc cậu trước, là tôi không
đúng. " Mông Qua được đà lấn tới, anh liền nhanh chóng lấy điện thoại đã chuẩn bị đưa cho Hạ Nhật, cưỡng ép bỏ nó vào tay cô: "Không phải điện
thoại của cậu hỏng rồi sao? Cầm cái này đi, cùng một kiểu với của tôi."
"Nếu không vừa ý thì ngày mai tôi liền đưa cho cậu cái đã mua trước đó, trong điện thoại có lưu số của tôi á."
Hạ Nhật ngây ngốc nhìn Mông Qua tự biên tự diễn, đợi đến khi hoàn hồn trở lại thì chiếc điện thoại đã nằm gọn trong tay cô rồi.
Điên rồi, điên rồi, Hạ Nhật thề rằng đây là lần cuối cùng cô để Mông Qua dắt mũi mình.
Ở phía này, Dương Sưu bị sếp của mình lôi theo, đến tìm Mông Qua. Hiện
tại Mông Qua rất kỳ lạ, so với thường ngày hệt như hai con người, không
phải là cái máy làm việc, không phải ông cụ non những khi tiệc tùng xã
giao, không có sự u ám xa cách thường ngày.
"Dương Sưu, cậu xem, có phải là cô ấy đã chịu nhận rồi đúng không?" Gương mặt sếp anh tươi như hoa.
Ngoài mặt thì vâng vâng dạ dạ, trong lòng thầm bật cười, ông boss vạn người
mê của anh thật giống một cậu nhóc thi xong được điểm cao liền mang đi
tranh công đoạt thưởng, mà mấy ngày gần đây, ấy còn sai mình nhất định
phải mang canh thuốc đem đến giao tận tay cho cô Hạ, không phải anh ta
thì còn ai vào đây nữa.
"Dương Sưu, cậu
nói đi, khi nãy có phải cô ấy trông giống như một người phụ nữ đang phát cáu với người đàn ông của mình không?" kẻ vạn người mê vẫn chưa thể
hoãn cái sự sung sướng lại.
"Ơ...."
Dương Sưu say sẩm mặt mày thêm lần nữa, boss của anh cư xử như người phi lý trí, cũng chính là chàng khờ trong chuyện yêu đương.
Chiều nay, các nhân viên của T.R ai nấy cũng đều thụ sủng nhược kinh(*), boss đại nhân ở tầng mười lăm của họ hôm nay chào hỏi rất nhiệt tình, rất ân cần từng người một.
(*)được sủng ái mà lo sợ.
Kỳ lạ thật, cấp trên của cô hôm nay khen đột xuất hoa tai của cô đẹp, cô
đã đeo nó đung đưa qua lại trước mặt anh ba tháng nay rồi. Người ta hay
bảo,người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái. Chẳng lẽ......
Vì vậy, Hà Đinh Đương cực kỳ nịnh đầm mà nói: "Mông tổng, cô Hồng Liên đang đợi anh ở bên trong ạ."