Thần tôn đang ở trong An Nhạc trấn chỉ có duy nhất Xích Diễn. Đông
Cẩm không nhìn thấu được suy nghĩ của Trầm Ngọc, còn tưởng
rằng hắn đang mù mờ về vị trí của An Nhạc trấn nên lập tức giải thích:
“Người đã từng đến đó rồi, chính là nơi yêu vương từng mở Thiên Hoàn
trận cách đây không lâu.”
Tất nhiên Trầm Ngọc biết, đâu chỉ biết mà còn hết sức quen thuộc nữa. Bởi vì hiện tạihắn đang ngụ trong An Nhạc trấn.
Đông Cẩm còn muốn nói nữa nhưng Trầm Ngọc liền ngắt lời hắn, giọng đầy nghi
hoặc: “Ngươi nói lúc Ma tôn đến gần An Nhạc trấn thì lại đột nhiên biến
mất?”
“Phải, đột ngột biến mất, không thể tìm ra được.”
hoặc, xem ra chuyện này càng lúc càng trở nên phức tạp ngoài dự đoán.
Đông Cẩm nói: “Ta nghĩ ta đã đoán được bọn chúng muốn làm gì.”
Trầm Ngọc nhìn quầng sáng lơ lửng trước mắt, không vội mở miệng, lắng nghe
giọng của Đông Cẩm truyền vào bên tai: “yêu giới muốn truy ra được người Ma tôn đang muốn gặp. Nếu người nọ thật sự là người quan trọng của Ma
tôn thì chỉ cần nắm được hắn trong tay là có thể lợi dụng tính mạng
của hắnđể khống chế Ma giới.”
“Mau tìm ra người đó.” Trầm Ngọc
sáng suốt ra lệnh, “Tuyệt đối không thể để yêu giới ra tay
trước. mộtkhi yêu giới khống chế được Ma giới thì nhất định chúng sẽ đối phó chúng ta, sự tình lúc đó sẽ càng thêm phiền phức.”
Đông Cẩm
nhanh chóng nhận mệnh, thực chất không đợi Thần tôn phân phó thì Đông
Cẩm cũng đã tự có suy tính. Trầm Ngọc vẫn còn thấp thỏm chuyện của A
Tinh và Nhan Thư Minh, sau khi nói xong dự định sẽ rời đi ngay, nhưng
lúc này Đông Cẩm lại lên tiếng gọi: “Thần tôn, người dự định khi
nào sẽ trở về Thần giới?”