![](https://img.webtruyen.com/public/images/storyimg/20171010/maton-25.jpg)
nàng
sẽ bỏ qua vấn đề này, có điều còn chưa lên tiếng hỏi thì một giọng nói
từ bên cạnh bỗng xen vào: “Ngươi cũng phải nói với ta một tiếng xin lỗi
nữa!” Chợt thân ảnh Bộ Duyên Khê từ phía trước bỗng đảo tới trước mặt,
đuổi phía sau còn có vô số bóng đen giương nanh múa vuốt đang lao thẳng
đến. “Vì tìm ngươi mà ngay cả mạng ta cũng liều luôn đấy!”
Khó khăn lắm đôi uyên ương mới có cơ hội diễn cảnh mặn nồng thế mà lại bị người này phá hỏng hết cả.
Lăng Yên hừ một tiếng, đang tính mở miệng thì Bộ Duyên Khê bên kia giống như vừa phát giác ra điều gì đó, “A!” lên một tiếng: “Tại sao đám quỷ
ảnh đó lại không tập kích chỗ của hai ngươi vậy?”
Dĩ nhiên hai người trong cuộc đều biết nguyên nhân. Hai mắt Bộ Duyên Khê chợt sáng lên, hô lên: “Ta hiểu rồi! Chỗ các ngươi đứng hẳn là mắt
trận, đám yêu quái sợ hãi nên không dám lại gần có đúng chưa?” Nói xong
hắn liền nhảy vọt tới, nháy mắt đã chen vô hai người, dí sát rạt vào
Trầm Ngọc, lại còn bảo: “Nhanh, nép sát vô cho ta đứng!”
Bầy quỷ ảnh bên ngoài rống lên xông vào Trầm Ngọc nhưng thời khắc chúng
lao đến gần thì giống như bị thứ gì đó làm kinh hãi, thoắt chốc liền rụt trở về, chỉ lượn lờ chung quanh ba người không dám tiến lên.
Bộ Duyên Khê trợn mắt quan sát trong chớp mắt, bắt đầu tin tưởng vào phán đoán của mình: “Quả nhiên là như vậy.”
Lăng Yên lười giải thích, cứ để hắn tự phỏng đoán lung tung. Còn Trầm
Ngọc thì chợt nắm lấy tay Lăng Yên kéo nàng nhích gần mình một chút.
Một chốc sau, tiểu hồ ly vốn đang trốn những quỷ ảnh kia như cũng phát
giác được nơi đây thích hợp để trốn hơn, bèn từ bên cạnh chạy tới, chỉ
vài bước liền lọt thỏm trong lòng Lăng Yên.
Hai mắt Trầm Ngọc dán chặt gắt gao lên tiểu hồ ly trong lòng Lăng Yên.
Nàng cho rằng hắn đang nghi ngờ liền giải thích: “Tiện tay nhặt về!”