Dương quang xuyên qua
ngõ nhỏ, nắng mùa thu làm người dễ buồn ngủ, làn gió phảng phất mang
theo mùi vị biển cả ngao du khắp nơi. Từ nửa tháng trước, tin tức lão
hoàng đế bị phi tần giết chết trên giường đã khiến cả đế quốc lâm vào
hỗn loạn. Nhân cơ hội đó đại quý tộc từ xa xôi nghìn dặm mang binh khiển tướng, triển khai kế hoạch lớn cho nhân dân trên cả hành tinh, đạo tặc, dị tộc, các tổ chức đều tụ tập tại sao Hella. Horn đi theo quân đội đến các hành tinh nhỏ xung quanh Hella, vì tình hình chiến trận khẩn cấp
nên tuần trước vất vả lắm mới xin được mười ngày nghỉ phép.
Triêu Đăng bò dậy từ trên giường, liếc nhìn tờ lịch, suy tư một chốc rồi lười biếng đi ra ngoài.
Khác xa với dự tính ban đầu, giá trị yêu thương mà Horn dành cho y rất nhanh đã được 4 sao, nhưng sau đấy thì dừng lại ở đó luôn, không hề tăng
thêm. Càng sầu não hơn chính là lúc đầu đã giả vờ yếu đuối trước mặt đối phương nên chỉ còn cách tiếp tục diễn sâu, Horn muốn tham gia quân đội
nhưng y chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi nhà chờ người trở về…. Muốn lấy tính mạng ra để xoát sao cũng không xoát được, đúng là bi thương hết sức mà.
Đã ở cùng tiểu quỷ này hao phí hai năm trời vậy mà lại không thể xoát đầy
giá trị yêu thương, thật là thẹn với giáo huấn của thống ca.
Hôm
nay là sinh nhật mười tám tuổi của Horn, rất đúng dịp, vừa vặn còn được
nghỉ phép, mười tám tuổi ấy mà…. Cũng phải cho em trai mở mang kiến thức về thế giới người lớn xấu xa rồi.
Thiếu niên đứng đợi ngoài cửa
có dáng người thẳng tắp, đồng mâu bích lục như chứa đựng cả mùa xuân.
Thấy Triêu Đăng đi ra, gương mặt tinh xảo không tự chủ được hơi cong
môi. Trong quân doanh, giờ khắc nào hắn cũng nhớ về đối phương, mỗi
tháng được phép gọi video một lần là ký ức duy nhất xoa dịu hắn trong
những đêm dài. Horn ôn nhu vén tóc mái Triêu Đăng, nhẹ nhàng nói: “Có
đói bụng không? Em làm bữa sáng.”
Chỉ cần Horn ở nhà là hắn sẽ tự
mình chăm lo sinh hoạt thường ngày cho Triêu Đăng, thiếu niên ngày nào
là chú chim non nay đã từng bước từng bước lột xác bộc lộ tài năng, các
chiến công hiển hách đã giúp địa vị lẫn uy vọng của Horn ở trong quân
đội cực kì cao, quân hàm thăng lên liên tục. Sau khi có chỗ đứng vững
chắc thì các loại người máy đa dụng trong nhà cũng nhiều hơn. Lúc thường ăn, mặc, ở, đi lại Triêu Đăng đều dựa vào robot, nhưng khi thiếu niên
trở về hắn sẽ tắt hết người máy. Dường như đối phương vô cùng vui vẻ khi chăm sóc hắn, Triêu Đăng cắn trứng chiên một miếng, cười cười với người nọ.
“Ngon quá.”
“Anh thích là được rồi.”
Đôi mắt thúy sắc chứa đầy một mảnh ôn nhu, nét vui cười lan tận đáy mắt. Con trai ở
tuổi này có lẽ chưa hiểu gì nhiều, nhưng lại theo bản năng vì người mình thích mà dâng lên tất cả.
“Tiểu Horn làm gì anh cũng thích hết ~”
Bây giờ đối xử càng tốt thì chắc sau này càng hận ha.
Thực sự là….
Quá kích thích, ha ha ha ha.
Triêu Đăng giả vờ quên mất sinh nhật, mãi khi màn đêm buông xuống cũng không
có ý định chúc mừng, mặc cho Horn ôn nhu săn sóc, nhưng khi người nọ rũ
mắt, dường như có chút mất mác.
Bóng đêm đã hoàn toàn bao trùm,
vài vì sao thưa thớt vây quanh hành tinh bị chiến tranh nuốt chửng, ánh
trăng lan tràn tựa lưu thủy, chỉ còn một tiếng nữa là đến 12 giờ. Triêu
Đăng ngồi dậy từ trên giường, rón rén đi đến phòng thiếu niên, y giơ tay gõ cửa một cái, khi cửa mở ra Triêu Đăng liền vòng tay lên cổ đối
phương.
“Sinh nhật vui vẻ.” Chiếc môi nóng bỏng kề sát vành tai
thiếu niên, cả người đơn bạc chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi mỏng dính, đường nét thân thể chỉ cần liếc mắt là có thể thấy rõ mồn một. Đôi mắt xanh
biếc chứa đầy kinh ngạc lẫn vui mừng, nắm lấy tay hắn dẫn dắt mò về hạ
bộ, nụ cười nở rộ diễm lệ dị thường: “Anh chính là quà trưởng thành của
em.”
“Triêu Đăng…”
Thiếu niên trầm thấp gọi tên y, phảng
phất lạc lối giữa địa ngục tối tăm. Người nọ mỗi một chỗ đều khiến hắn
đắm chìm điên cuồng, hoàn mỹ như một tội ác. Bóng đêm đã sâu, mỹ nhân
vừa thở dốc vừa ôm vai hắn cười nói: “Tiểu Horn… Chúng ta đừng tách ra
được không?”
“…”
“Em có khả năng lãnh đạo, so với làm đại
tướng quân thì em thích hợp làm vua hơn.” Tiếng dụ dỗ vô cùng trầm thấp: “Sau khi trưởng thành, em sẽ trở thành người đàn ông đội trời đạp đất.”
Mặt mày thiếu niên phía trên xẹt qua tia khác lạ, Triêu Đăng cảm nhận được
sảng khoái vô biên lẫn tình triều vô tận, bàn tay vuốt ve sau gáy thiếu
niên, thanh âm nhỏ nhẹ: “Người anh yêu…. Nhất định là một đại anh hùng.”
[Giá trị yêu thương: 5 sao.]
[Ông đây biết mi không phục ha ha ha ha ha.]
[Phục.] Hệ thống dừng một chút: [Nhưng thời gian quá lâu.]
[Không liên quan ha ha ha ông đây lần đầu tiên xoát đầy sao của Horn hai đời ha ha ha ha ha ha ha ha.]
[…]
Mười ngày đã qua, thiếu niên cũng không định trở về. Hắn đã không ở cùng
Triêu Đăng rất nhiều ngày, thường xuyên đi sớm về trễ. Mãi đến khi Triêu Đăng sử dụng lực lượng không gian phát hiện người canh gác xung quanh
phòng mình càng ngày càng nhiều thì Horn mới nói cho y biết, hắn đã âm
thầm thanh trừ thủ lĩnh tiền nhiệm, sau đêm nay, hành tinh này sẽ được
thay máu.
… Bà mẹ nó quá sức trâu bò.
“Lợi hại ghê! Vậy là có thể đi Hella rồi hả?”
Nhận được câu trả lời khẳng định, Triêu Đăng chồm về phía hắn, Horn cưng
chiều để mặc y cọ qua cọ lại lung tung: “Vậy là được đi vương đô?”
“Em không biết Firenze như nén cả thế giới thu nhỏ vào trong một tòa thành
sao?” Nhận ra trong quá trình cọ tới cọ lui đã làm thiếu niên phía dưới
có phản ứng, Triêu Đăng hôn hắn một cái: “Tiểu Horn, come on come on
baby, anh rất thích em ~”
[… Càng ngày càng khiến người khác không dám nhìn.]
[Cảm ơn.] Triêu Đăng cợt nhả: [Ông đây rất thích.]
[…]
Đúng như lời Horn nói, rất nhanh hắn đã tự mình ngồi lên vị trí tổng chỉ
huy, toàn quân đội lên tinh thần cực kì sung mãn. Ai ai cũng muốn đi
theo người lãnh đạo cường đại, thiếu niên chỉ mới trưởng thành mà đã có
thể thành thạo sử dụng lực lượng cấp SSS mang đến năng lực khủng bố,
quân đội từ một hành tinh bé nhỏ không tiếng tăm đánh đâu thắng đó đã
khiến người người chú ý. Trong thủ tục kiểm tra dành cho lính mới, trong lúc vô tình chơi đùa Triêu Đăng chạm phải thiết bị kiểm tra, kết quả
khiến Horn vô cùng kinh ngạc.
“Anh là cấp AA?”
“…” Triêu Đăng cau mày: “Lúc trước anh kiểm tra rồi nhưng mà là cấp B.”
Horn há miệng, dằn sự nghi ngờ vào nội tâm, ôn nhu mỉm cười nói: “Ừ, không sao, giờ biết rồi là tốt.”
Đối phương không muốn nói thì hắn sẽ không hỏi, chỉ cần người nọ ở cạnh hắn, hắn sẽ dùng hết toàn lực đối xử tốt với y.
“Anh có muốn em dạy cách sử dụng lực lượng không?”
Horn thận trọng dò hỏi khiến cằm của nguyên một đám chiến sĩ rơi đầy đất. Mẹ nó đây là vị đại ca nổi tiếng tàn nhẫn máu lạnh, nói một không hai đó
ư?
“Được thôi ~”
Mỹ nhân cười rộ giữa sân, âm thanh nhắc nhở giá trị yêu thương tăng vèo vèo đến nỗi muốn điếc tai. Horn thấy thần
sắc của đám binh lính, đồng mâu vốn rực rỡ lại nhiễm vài tia tối tăm.
“Ngoan.”
Thiếu niên mắt xanh ôm người vào lồng ngực, không đợi Triêu Đăng phản ứng thì đã ôm người rời khỏi hiện trường, uy áp không gian bao trùm cả đất
trời, dưới sức mạnh cường đại mọi người bị áp chế không thể nhúc nhích,
bọn họ cúi đầu, yên lặng đứng đó.
Mỹ nhân bị ôm vẫn không nói tiếng nào, ở nơi thiếu niên không thấy, nụ cười mơ hồ hơi cong khóe mắt.
Hành tinh Hella gánh chịu nhiều đợt chiến hỏa giao phong. Dựa theo thông lệ, quân đội sẽ lấy tên của người lãnh đạo, Horn lấy họ của hắn làm danh,
quân đội Anderson nhanh chóng trở thành một con hắc mã, trong thời gian
ngắn đã quét sạch số lượng lớn quý tộc và quân đội chính quy. Triêu Đăng né tránh dao găm đang đâm tới, hai tay đè nén không gian, nhấc tay cắt
nát đầu kẻ địch.
Cơ thể biến mất chỉ còn lại máu đỏ nóng ấm trên
đất, xa xa tiếng bom đạn oanh tạc xé nát không gian. Thiếu niên đứng
lặng đón ánh triều dương, phác họa ra bóng lưng thon dài thẳng tắp, đối
mặt người nọ là đội quân lên tới hàng ngàn hàng vạn, máu chảy thành sông xương chất thành núi. Triêu Đăng nghiêng đầu, đột nhiên bên tai truyền
đến âm thanh như nhung như lụa của hệ thống:
[Có mảnh vỡ xuất hiện.]
[… Là sao?]
Tới lúc mở mang kiến thức rồi.
[Lúc mảnh vỡ nhân cách sáng tạo ra thế giới, vì không khống chế được hoàn toàn sức mạnh nên đã tách ra một phần.]
Triêu Đăng ngẩn người: [Vậy có cần xoát sao của nó luôn không?]
[Mảnh vỡ phân hóa không liên quan đến Lẳng Lơ.] Hệ thống nhàn nhạt nói: [Có
khả năng nó chỉ là một tia thần trí, chỉ cần đảm bảo nó sống sót đến khi xoát đầy 10 sao thì không có vấn đề.]
[À… Vậy thì thôi ha?]
[Kiểm tra được mảnh vỡ phân hóa sắp bị tử vong.]
[…]
Ông biết là không tốt lành gì cho cam mà.
Theo chỉ dẫn của hệ thống, thiếu niên xuyên qua đám người hỗn loạn vẫn luôn
quan sát Triêu Đăng híp mắt một cái, trong nháy mắt hơn trăm người biến
mất không còn máu thịt. Triêu Đăng nghe thấy mùi máu tanh gay mũi nồng
nặc trong không khí, lo lắng quan sát bốn phía, mãi đến khi trước mắt
xuất hiện một đứa nhỏ, hệ thống mới kêu y dừng lại.
Đứa nhỏ được
gọi là mảnh vỡ phân hóa có một mái tóc kim loại đầy mỹ lệ, máu tươi ướt
đẫm toàn thân, da dẻ bị thương chi chít, thân thể bị nam tử mặc quân
phục dẫm đạp, hõa tiễn màu sắc rực rỡ đã kề sát lồng ngực bé gái.
Cứu người cứu người.
Triêu Đăng ngừng thở, dùng lực lượng không gian cắt đứt cổ tay nam nhân, máu
tươi phun trào, hỏa tiễn rớt đất. Nhân cơ hội đó Triêu Đăng điều động
lực lượng nổ banh trái tim gã.
“Em có sao không?” Triêu Đăng đưa tay với bé gái: “Đứng lên được không?”
Bé gái cứ như một robot hình người không cảm xúc, khi đã đến gần Triêu
Đăng hơi kinh ngạc mà nhíu mày, tướng mạo này, đôi mắt hai tròng này…
“Tại sao lại cứu tôi?”
Giây lát sau cô bé mới mở miệng nói chuyện, âm thanh mông lung khàn khàn có chút hương vị của con gái.
“Bởi vì chúng ta có duyên.”
Triêu Đăng không nhịn được cười ra tiếng từ tận đáy lòng, đôi ô mặc chứa cả
bầu trời tinh tú. Cô bé không chớp mắt ngẩn ngơ ngắm nhìn y, hai tròng
mắt trong mắt phải xoay tròn cực nhanh, chốc lát sau, cô bé có chút ngơ
ngác mà lầm bà lầm bầu: “Tôi không nhìn thấy tương lai của ngài.”
“Vậy nó đẹp không?”
Cô bé lắc đầu một cái rồi gật đầu, nói đầy khẳng định: “Nó là một mảnh hỗn độn, nhưng tôi cảm thấy nó rất đẹp.”
“Vậy thì nó rất đẹp.” Triêu Đăng nâng tay lau đi tro bụi trên mặt bé gái:
“Em cũng rất đẹp, phụ nữ sinh ra là để yêu thương, vậy nên đừng sợ, em
sẽ sống rất lâu rất lâu.”
Thời điểm Triêu Đăng định thu tay về, cô bé với mái tóc kim loại vội vội vàng vàng bắt lấy tay y.
“Tôi là Lili.”
“Triêu Đăng.”
[Giá trị yêu thương: 4 sao.]
Đôi trùng đồng lại một lần nữa xoay tròn, như là kì tích, vết thương trên
người Lili biến mất không còn tăm hơi, hô hấp mong manh cũng đã ổn định, máu đỏ ngừng chảy, tứ chi đứt gãy nhanh chóng mọc ra, da dẻ hoàn hảo vô khuyết, phảng phất như thời gian đã ngưng đọng trên người cô bé.
Không biết có phải ảo giác hay không mà Triêu Đăng cảm thấy đối phương nhỏ hơn lúc nãy một chút.
“Tôi vì ngài mà chiến.”
Âm thanh mông lung truyền đến trong không gian mù mịt, mỗi chỗ cô bé đi
qua, thanh niên cao lớn bị biến thành một đứa nhỏ, sau đó là trẻ sơ
sinh, phôi thai, cuối cùng liền tiêu tan chỉ còn lại hạt bụi nhỏ. Thiếu
niên mắt xanh di chuyển tức thời đến bên cạnh Triêu Đăng, ôm người vào
lòng, cảnh giác nhìn Lili, đổi lấy ánh nhìn chăm chú của người nọ.
“Ngài không giữ được người ấy.”
Trùng đồng xoay tròn, mái tóc đỏ kim loại phần phật trong gió bão. Sắc mặt
Horn vẫn không thay đổi, đôi mắt lạnh như u đầm liếc nhìn Lili. Đương
nhiên hắn không tin vào cô bé này, hắn là thiếu niên anh hùng, là vương
giả trời sinh, vậy nên hắn chỉ tin vào chính bản thân mình. Thiếu niên
điều động không gian đến biên giới chiến trận, quân địch biến thành cát
bụi ngay cả máu thịt cũng không còn, tiếng hoan hô rung trời mãi không
dừng lại, nhìn quân kì Anderson tung bay phía xa, thiếu niên dịu dàng ôm lấy người trong lòng.
Rất nhanh thôi, chờ một chút nữa thôi.
Những gì anh muốn em đều cho anh, cho nên xin anh, đừng bỏ em, đừng rời khỏi em.
Mùa hè ở Firenze được bao phủ bởi hoa anh đào và mùi hương thơm ngát của
dâu tây, tia nắng uốn lượn trên sông, tia nắng dát vàng trên mặt đường.
Hoàng cung được quân đội Anderson canh gác nghiêm ngặt, thiếu niên Horn
năm nào nay đã trưởng thành leo lên chỗ cao nhất của phi thuyền, người
dưới đài hô to tên hắn, các cô gái xinh đẹp dựa vào ngực bạn trai mình
gào thét tên tân vương. Vương của bọn họ còn rất trẻ nhưng đã khiến cho
cả thế giới phải thần phục, thanh niên mặc quân trang rườm rà tinh tế
càng khiến cho bóng lưng thêm thẳng tắp, khoảnh khắc ấy, thân ảnh ấy,
vĩnh viễn được khắc ghi vào dòng chảy lịch sử.
Sau nghi thức đăng
cơ, Horn lệnh cho tất cả mọi người lui ra khỏi cung điện. Đầu đội vương
miện, chân đạp quyền thế, vương sở hữu cả thiên hạ từng bước từng bước
đi đến mỹ nhân vẫn đang chờ đợi hắn. Dừng lại trước mặt người nọ, bỗng
dưng vị vua trẻ đem vương miện bảo thạch tượng trưng cho địa vị chí cao
vô thượng trên toàn vũ trụ đội lên đầu người nọ. Triêu Đăng hơi run, mọi người chứng kiến một màn này kinh ngạc đến cực điểm, bọn họ thấy tân
vương mạnh mẽ mà mỹ lệ nửa quỳ trên đất, nắm lấy bàn tay trắng nõn của
người nọ, dịu dàng hạ xuống nụ hôn mềm mại.
“Em dâng cả thế giới cho anh.”
Triêu Đăng đối diện với đôi mắt yên tĩnh cực kì nghiêm túc ấy, một hồi lâu
sau, y lấy vương miện xuống, cười hì hì tiến vào lồng ngực đối phương.
“Cái này nặng lắm.” Triêu Đăng nói, tiện tay vươn lấy vòng hoa anh đào trang trí bên cạnh: “Tiểu Horn bện một vòng hoa cho anh là được rồi ~”
“Được.” Thanh niên nói, âm thanh dịu dàng hơn cả mật ngọt, trầm thấp nỉ non: “Em yêu anh.”
“Anh cũng yêu em.”
Triêu Đăng lười biếng buông vòng hoa ra, thanh niên kéo y vào trong hoàng
cung, sau khi xác nhận không còn người, Horn dùng không gian xé rách
biểu tượng của vương quyền cũ, vương triều đã từng phồn hoa thịnh thế cứ thế biến mất trong tay bọn họ. Nhìn đôi tay đang nắm lấy nhau, Triêu
Đăng không nhịn được dời tầm nhìn đến gương mặt anh tuấn tinh xảo kia.
Vô cùng xin lỗi… Chàng trai.
Hoa dại tháng bảy tràn trề sức sống, làn váy của các thiếu nữ cong cong bên mặt sông Firenze. Đôi ngươi ô mặc không kìm lòng được cười đến mặt mày
cong cong, bên cạnh y là tướng quân trẻ tuổi bị Triêu Đăng mê hoặc đến
thần hồn điên đảo, hận không thể lập tức đem người giấu ở nơi không ai
thấy. Nhưng trong lòng gã luôn tồn tại một nỗi sợ hãi, đây là người của
bệ hạ, nếu như bị người ấy phát hiện mình thông đồng với người yêu của
ngài…
“Ngài đang suy nghĩ điều gì, sao lại không nhìn tôi?”
Bỗng nhiên đối phương lên tiếng, dưới ánh mặt trời lệ chí như ẩn như hiện,
tướng quân trẻ tuổi ngừng thở, lo lắng sống còn biến thành yêu thích
không thể khống chế, hôn đôi môi người nọ đi, liếm láp người nọ đi, ăn
người nọ đi,…
“Triêu Đăng.”
Âm thanh quen đến không thể quen hơn vang lên.
Triền miên mặc kệ ngày đêm, vây y đến giường rồi triệt để giữ lấy nương theo
tiếng va chạm thân thể, rèm cửa dày nặng lung lay. Thanh âm tao nhã như
đàn cello ôn hòa gọi y, người nọ xuất hiện không một tiếng động, trên
mặt cực kì bình tĩnh nhưng nội tâm lại như vực sâu vô tận khiến người
sởn cả tóc gáy.
Hệ thống vô cùng tận trách mà nhắc nhở: [Chú ý thời gian và giá trị hận ý.]
[Đồ cặn bã.]
Triêu Đăng tựa hồ cực kì hoảng loạn lùi về phía sau tướng quân trẻ tuổi, ánh
mắt cầu cứu khiến nam nhân miễn cưỡng ngẩng đầu lên dưới uy áp không
gian cường hãn. Hành động của hắn khiến tia hoài nghi cuối cùng của Horn đã tan biến vào hư vô.