Ánh sáng đã công phá phòng tuyến cuối cùng của
đế quốc Anderson trong thời gian ngắn nhất, phi thuyền đen bay với tốc
độ cực hạn về phía sao Hella. Triêu Đăng nhìn màn hình đang phát tin
tức, nữ MC dùng giọng điệu châm chọc cười nhạo nhóm đạo tặc vọng tưởng
chiếm đóng Firenze. Dù tới thời điểm nước sôi lửa bỏng như hiện tại
nhưng tin tức thật sự đã bị liên bang phong tỏa, ngoại giới đối với tập
kích quy mô lớn lần này không hề biết gì cả. Quốc gia như thế khiến cho
Horn Anderson đã từng thống trị một thời, sục sôi nhiệt huyết muốn nó
vững mạnh hơn.
“Ngày mai chúng ta sẽ kết hôn.”
Nolan thấy
Triêu Đăng nhìn chằm chằm tin tức liên quan đến Ánh sáng thoáng buồn bực tắt màn hình. Đối với hành động ấy Triêu Đăng không phản ứng gì, chỉ
híp mắt một cái, không mặn không nhạt gật đầu.
Tam hoàng tử há
miệng, nắm đấm siết chặt đè xuống bão tố trong nội tâm. Bàn tay chụp lấy bả vai trắng nuột của thanh niên để lộ trong không khí, da thịt non mềm tựa như chỉ cần dùng sức một chút là có thể phá hủy giúp gã ức chế được sự bực bội trong lòng, gã thấp giọng hỏi: “Em rất ghét tôi đúng không?”
Bình thường thôi à, không cảm xúc.
Thấy y không đáp, đột nhiên Nolan dùng sức xoay mặt Triêu Đăng qua. Đôi mắt
xanh biển tối sầm, ngữ khí hùng hổ đầy dọa người: “Ghét cũng vô dụng, em là của tôi, ngoại trừ bên cạnh tôi sẽ không được đi đến nơi nào.”
Người bị gã uy hiếp bỗng cười rộ lên, đôi thủy mặc cong cong như cánh đào
ngày xuân, đôi môi mềm mại hé mở tươi đẹp vô cùng. Triêu Đăng vỗ vỗ đầu
Nolan, lười biếng dựa vào sô pha nhắm mắt lại.
Tam hoàng tử nổi
tiếng bình tĩnh trước bất cứ chuyện gì nay lại cứng người đứng không
nhúc nhích, một hồi lâu sau, dường như gã thở dài.
Màng phòng ngự của Hella có thể nói là mạnh nhất toàn bộ vũ trụ, chỉ với mạng lưới
phòng hộ vây bên ngoài hành tinh đã giúp cho Hella trong vòng năm mươi
năm qua không bị xâm lấn. Đó đều là kiệt tác của cơ quan bố trí quân sự
kéo dài từ vương đô Firenze đến hoàng cung, dựa vào lớp phòng hộ đó,
Nolan tin rằng có thể chống đỡ hơn nửa tháng.
Nhưng, chưa tới nửa tháng.
Gã mở mắt ra, dư quang liếc qua sợi tóc màu mực của người bên cạnh.
Chỉ cần thêm một ngày nữa thôi là được rồi, một ngày thôi, người này sẽ hoàn toàn thuộc về gã.
Mặt trời rực rỡ, chỉ qua một đêm mà bọn đạo tặc đã đến gần biên giới vương
đô. Sức chiến đấu của Ánh sáng kinh khủng đến không thể tin nổi, trong
một đêm đã phá tan lớp bảo vệ của Hella. Dọc đường nụ cười tử thần nở rộ ở không ít quốc gia, phi thuyền máy móc đều thành cát bụi. Nolan mặc kệ những lời phản đối của lớp cao tầng cố ý mang Triêu Đăng đến nhà thờ
Hoa Bách Hợp. Nơi đây hơn trăm năm trước, đại anh hùng của vương triều
Anderson đã từng cùng người yêu của hắn lập nên lời thề cả đời không
phản.
Firenze tình thơ ý họa lại truyền đến từng hồi la hét rít
gào, thiếu nữ xinh đẹp tựa hoa trốn vào khoang thuyền cầu xin vương tộc
cao cao tại thượng giải cứu thần dân của mình. Bọn đạo tặc không hề cố
kị hò hét cười to hòa vào tiếng nổ rung trời của đạn pháo. Mỗi chỗ phi
thuyền của Ánh sáng đi qua, dù là quần thể kiến trúc huy hoàng rực rỡ,
dù là trung tâm giao dịch đầy ắp tiếng người, dù là ánh sông biển hoa
lấp lánh giữa rừng sao, tất cả đều bị phá hủy.
“Đại ca!” Đứng bên cạnh Horn, nam tử chỉ có một con mắt vô cùng hưng phấn dưới kích thích
của máu tươi và tử vong: “Chúng ta đã đánh chiếm được thủ đô Anderson!
Nơi trâu bò nhất cả vũ trụ cũng đã thảm bại —- con mẹ nó tôi yêu anh
chết mất!”
“Ngu xuẩn.”
Bé gái có mái tóc kim loại ở phía
sau hừ nhẹ một tiếng, nam tử ồn ào muốn lên đánh cô. Horn giơ tay khống
chế hướng đi của phi thuyền, nếu không tận mắt nhìn thấy thì sẽ không ai tin nổi chiếc phi thuyền lớn nhất vũ trụ lại được điều khiển bằng một
thanh niên. Khả năng điều động không gian của hắn đã mạnh tới mức khủng
bố, thoáng nhìn qua thần sắc vân đạm phong khinh của Horn, nam tử cảm
thấy cả người không dễ chịu.
Không ai không tôn kính cường giả, chỉ cần được đi theo siêu cấp cường giả là sẽ có sức mạnh tuyệt đối. Toàn bộ Ánh sáng từ trên xuống dưới đều tâm
phục khẩu phục vị thủ lĩnh của mình. Tiền tài không thể khiến đám liều
mạnh này cúi đầu, danh dự đối với đạo tặc thì càng như cứt chó. Nếu đã
không thể lưu danh bách thế vậy thì cứ đi theo cường giả mạnh nhất làm
xằng làm bậy, dù để lại tiếng xấu muôn đời thì ít ra bọn hắn cũng đã có
một nhân sinh khoái ý.
“Chờ đã đại ca à, anh đang đi đâu vậy.”
Lông mày của nam tử đã nhảy dựng: “Hoàng cung nằm ở trung tâm Firenze,
sao anh lại đi ra ngoại thành?”
Horn không đáp, tiếng nói dịu dàng như rượu của Lili cất lên: “Người nọ ở đó?”
Câu nghi vấn cũng bị cô nói thành câu khẳng định, Horn thản nhiên đáp một
tiếng. Nhìn xuống bên trong, nhà thờ Hoa Bách Hợp chẳng khác nào viên
kim cương nhỏ bé, mặt tường thuần trắng vẫn sạch sẽ như trăm năm trước,
trụ đá cổ La Mã vẫn vững chãi to lớn ở nơi đó, mơ hồ có thể nhìn thấy
viên đá hoa mỹ trang trí phía trên. Thanh niên tóc vàng mặt không cảm
xúc, đôi mắt thúy sắc thật dài khép lại. Một làn khói mỏng bay lên, hơn
nửa giáo đường đã bị cắt ngang cực kì bằng phẳng.
Horn khống chế
phi thuyền đặt cách đỉnh giáo đường một đoạn. Nhà thờ lớn hiện ra cực kì nhỏ bé, mười vị nhân chứng ngồi trong giáo đường, cha sứ từ mi thiện
mục cầm sách đỏ trên tay, cha đang định đọc lời thề, lời còn chưa thốt
khỏi miệng đã bị thanh niên nhảy từ trên xuống phá nát lồng ngực.
Sợi tóc vàng nhạt dính vết đỏ tươi, nhãn thần tự nhiên, người chết ngã
xuống cũng không khiến hắn chú ý, sau khi ánh sáng lưu chuyển, tầm mắt
hắn dời về hai người đứng cách mấy mét đằng kia.
“Horn!” Nolan không thể tin được nhìn thanh niên dáng người cao ngất trước mặt, cơ hồ hoài nghi mình bị ảo giác: “Mày còn sống?”
“Anh ba.”Giọng nói trầm thấp tao nhã như tiếng đàn cello rơi vào giáo đường
an tĩnh, nếu như không phải mỗi bước đi là một sinh mệnh héo tàn thì sẽ
không ai cho rằng thanh niên ưu nhã trước mặt lại ác độc như thế: “Có vẻ như anh đã làm chuyện không nên làm… Trả đồ lại cho ta?”
[Giá trị thù hận: 4,5 sao.]
Tuy hệ thống đã từng nói có thể cảm ứng được thông tin linh hồn khẳng định Horn còn sống nhưng mà tình huống hiện tại thì…
[Hồi nãy hắn nhảy xuống từ phi thuyền của Ánh sáng hả?] Triêu Đăng cảm giác
siêu cấp không ổn: [Ê ê ê, đừng nói hắn là lãnh đạo của Ánh sáng nha?!]
[…]
Hệ thống giữ im lặng vô cùng quỷ dị.
“Không thể.” Tam hoàng tử xì cười một tiếng đồng thời phóng toàn bộ sức mạnh
ra. Nhân chứng ở đây theo mỗi bước của Horn đã bị giết sạch, theo lý
thuyết, những người này đều là cán bộ liên bang, đẳng cấp gen ít nhất là từ cấp A trở lên mà lại chết không tiếng động dưới tay Horn, ngay cả
tiếng thét kinh ngạc cũng không kịp thốt lên, có thể tưởng tượng được
đối phương có thực lực đáng sợ nhường nào: “Tao và Triêu Đăng đã kết hôn —-“
Lời còn chưa dứt gã đã bị một luồng sức mạnh đột nhiên xuất
hiện gắt gao áp trên đất, xương bánh chè trong nháy mắt nổ tung thành
bột mịn. Nolan không tự chủ được cả người quỳ xuống, sỉ nhục cực lớn
khiến hai mắt gã hiện lên tia máu. Horn như cười như không liếc mắt nhìn gã, nhấc chân đạp lên vai gã: “Anh ba, anh mới nói gì thế?”
Tam
hoàng tử cắn răng, dư quang liếc đến mặt Triêu Đăng, y cũng mặc lễ phục
giống gã, vải vóc thuần trắng so ra còn kém làn da tường vi của y. Nolan cảm giác nội tạng của mình đang từng chút bị kéo ra, đây tuyệt đối là
hậu quả của việc bị áp chế gen, nhưng Horn chỉ có cấp A, muốn làm được
như thế trừ phi…
“Mày… Từ khi nào… Đã bắt đầu che giấu… Gen…?”
Gã hộc máu, gần như mất khống chế rống lên.
“Trả lời.”
Thanh niên ôn nhu cười với gã, viền mắt bên trái Nolan truyền đến từng đợt
đau nhức. Một đôi nhãn cầu thâm thúy mĩ lệ tựa cả đại dương ùn ùn kéo
đến đầy áp lực.
[… Tổng thống, toi đời rồi.] Triêu Đăng hu hu hu hu: [Run quá.]
[Đừng sợ.] Dù chứng kiến một màn máu tanh tàn nhẫn như thế, âm thanh của hệ
thống vẫn bình tĩnh như trước: [Đây là thế giới do Lẳng Lơ sáng tạo, bất luận người nào cũng đều do tinh thần hắn ngưng tụ mà ra, không phải sự
thật.]
[… Nói dễ hiểu chút được không?]
[… Cậu cứ tiếp tục sợ đi.]
Horn cúi đầu, ngón tay thon dài tái nhợt chầm chậm cắm vào bên trong nhãn
cầu của Nolan, huyết dịch ấm áp xuôi theo đầu ngón tay hắn. Sắc mặt tam
hoàng tử trắng bệch nhưng vẫn kiên cường chống đỡ, không hé nửa lời.
“Như thế hình như không quá tốt, chết rồi chắc cũng không cam lòng.” Horn
cười nói: “Vậy ta nói anh biết.” Hắn dừng lại một chút, độ cong nơi khóe môi càng lúc càng lớn: “Ta là người sáng lập ra Ánh sáng, gen cấp SSS.”
[Thống —-!]
[…?]
[Đăng Đăng muốn tự sát.]
Cấp SSS! Hoàn toàn xứng đáng là thủ lĩnh của Ánh sáng!… Nhưng cũng là vị hôn phu bị mình cho đội nón xanh.
Ha ha lần này xác cmn định luôn nhé.
Thần sắc Nolan bắt đầu dao động, đôi mắt rách nát khó khăn nhìn Horn, mồ hôi lạnh chảy đầy trên lưng. Chỉ nghĩ đến cường giả cấp SSS khủng bố nhất
thời trong lòng một mảnh kinh hoảng. Nếu như em trai gã là lãnh đạo của
Ánh sáng vậy phải chăng mười năm trước – thời điểm Horn vừa tròn 14 tuổi đã lập nên tập đoàn tội phạm lớn nhất vũ trụ.
Quả thật… Chính là quái vật.
Theo tiếng nổ bùm bùm nhỏ bé vang lên, da thịt trên người Nolan bắt đầu rách toát ra. Đối mặt với cấp SSS có thể chống đỡ toàn bộ quân đội chính quy của đế quốc mà nói thì sự chống cự của gã chẳng thấm vào đâu. Huyết
nhục lẫn dây thần kinh bị ăn mòn nhanh chóng, đầu lưỡi không tự chủ được cắn rách tự lúc nào. Nolan kiêu ngạo không muốn kêu la nhưng đã đến mức này, dù muốn la cũng la không được.
“Nếu đã biết rồi, tiễn anh
chầu trời nhé.” Thanh niên tóc vàng vẫn cười ôn ôn nhu nhu như trước:
“Sẵn tiện nói luôn, giáo đường Hoa Bách Hợp cũng không phải nơi tốt để
kết hôn đâu.”
“Mày…” Đôi mắt của tam hoàng tử đã chảy đầy huyết
lệ, từng lớp từng lớp da thịt bị không gian vặn vẹo lột ra, chậm rãi chỉ còn lại xương trắng âm u: “… Mày phá hủy… Anderson.”
“Đồ vật ta sáng tạo, phồn vinh hay hủy diệt là do ta.”
Thanh niên tóc vàng nhẹ giọng thuật lại, ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, khung xương còn thừa lại chậm rãi hóa thành cát bụi.
Tam hoàng tử đã từng được ca ngợi là niềm hy vọng của đế quốc, cứ thế chết trong tay hắn.
Đồng mâu bích lục chuyển động, dương quang ánh vào trong mắt Horn phản xạ ra vầng sáng yên tĩnh. Triêu Đăng thấy hắn đang nhìn mình suýt chút nữa
đứng không vững, trong não lóe lên vô số suy nghĩ.
“Horn…” Âm
thanh mềm mại của nam sinh xuôi qua tai, thấy đối phương có kiên nhẫn ừ
một tiếng, lúc bấy giờ Triêu Đăng mới gom dũng khí nói: “… Anh không cần phải như vậy.”
“Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình.” Horn nhàn nhạt nói: “Phụ hoàng lẫn các hoàng tử khác đều muốn giết ta,
nếu ta không như thế thì đã chết từ lâu.”
“Anh làm như thế…”
Triêu Đăng ngẩng đầu nhìn thanh niên một cái, giọng nói hoảng loạn, lệ
chí nơi mắt trái như ẩn như hiện, này mặt, này cổ, này môi, tất cả đều
đẹp đến câu hồn đoạt phách: “Là đe dọa em?”
“Em cho rằng anh sẽ
nhân từ với em?” Thanh niên tóc vàng mắt xanh chùi máu trên tay, tiến
lên một bước bao trùm Triêu Đăng: “Em là kẻ địch của anh.”
“…”
“Hết thảy của anh đều dành cho em, thế nhưng em vẫn không hài lòng.” Horn
cầm tay Triêu Đăng, như vị hoàng tử ôn nhu hạ xuống nụ hôn dịu dàng:
“Anh sẽ không như thế nữa.”
“…”
Ê, Đăng Đăng sợ.
“Một khắc kia khi nhìn thấy em, anh rất muốn giết chết em.”
Con ngươi xanh biếc hiện lên ám sắc, thanh âm đầy lạnh lẽo.
Thì ra là vậy! Hèn chi hồi nãy giá trị thù hận tăng lên vèo vèo luôn a!
… Không, cứu mạng.
Nơi yếu ớt như bị kim chích vào, đột nhiên tầm nhìn lâm vào bóng tối, Triêu Đăng trừng mắt đầy mờ mịt, y nhìn bốn phía, sau khi đã xác định không
còn nguồn sáng mới run run rẩy rẩy mà nói: “… Em không nhìn thấy.”
Horn cụp mắt nhìn chăm chú vào năm ngón tay nhỏ nhắn bị mình cầm lấy, da dẻ
trắng nõn như ngọc như ngà, huyết quản lên xuống vẽ nên đường nét tuyệt
đẹp. Chỉ có những lúc thế này, người ấy mới lộ ra tư thái yếu ớt. Hắn ôm người vào ngực, lời nói nhỏ nhẹ vang lên: “Em không cần mắt.”
“Cho em mắt, em sẽ nhìn người khác.”
Triêu Đăng ngẩn người, lại phát hiện mình không thể phát ra âm thanh, y thử
hô vài tiếng A A đổi lấy nụ hôn triền miên của thanh niên. Triêu Đăng bị bóp cổ, huyết dịch đều ứ đọng tại nơi kia, mê muội bị Horn hôn môi lẫn
khoái cảm như thủy triều ùa đến khiến y sắp bước qua cửa sinh tử.
“Anh không thích em nói chuyện với người khác.” Horn thả đầu lưỡi non mềm
ra, mút lấy chất lỏng nơi khóe môi Triêu Đăng: “Âm thanh của em yêu mỹ
như vậy, đều là của anh.”
Thân thể Triêu Đăng bị Horn sờ mó nổi
lên tình triều đã sớm vô lực, y đẩy đối phương ra chạy về phía trước,
nhưng còn chưa đi được nửa bước cả người đã bị dục vọng ập đến ngã oặt
xuống thảm trải sàn đỏ tươi.
Sau khi mất đi thị giác, thính giác
trở nên vô cùng mẫn cảm, trong giáo đường yên tĩnh chỉ có tiếng thở dốc
của y. Mỹ nhân quần áo xốc xếch sắc như hoa đào, đôi ô mặc cực kì mê man nhìn về phía trước. Horn nắm lấy mắt cá chân của Triêu Đăng chậm rãi
kéo về hướng mình, mặc kệ người nọ nghẹn ngào giãy dụa, hung hăng chiếm
lấy toàn bộ.
“Đây chỉ mới là bắt đầu.” Thanh niên tóc vàng mắt
xanh ôn nhu liếm láp gò má người dưới thân, lệ trào trong suốt thấm ướt
vào nhung tơ. Hắn mềm nhẹ xoa cánh tay tựa ngó sen vẫn đang không ngừng
run rẩy: “Anh nói rồi… Nếu như em nói dối, anh sẽ từ từ đùa chết em.”
Mấy ngày sau, đế quốc Anderson bị tuồn ra bê bối kinh trời động đất. Đại
hoàng tử và tam hoàng tử dẫn đầu quân đội chính quy mưu toan cướp lấy
bảo tọa đế vương, cấu kết với Ánh sáng vây quét Firenze. Tam hoàng tử
Nolan nhiều năm ở bên ngoài lấy danh nghĩa bảo vệ quốc gia thông đồng
với đạo tặc âm mưu phá hủy Hella và những hành tinh lân cận. Đại hoàng
tử trong triều củng cố thế lực, liên bang bị hai người họ trong ứng
ngoại hợp từng bước từng bước bị xâm chiếm. May sao ngũ hoàng tử nhìn
thấu quỷ kế, đúng lúc chạy về Hella tiêu diệt nghịch đảng, cứu lấy quốc
gia đang đối mặt với nguy cơ diệt vong. Sau đó đế vương tiền nhiệm tức
khắc trao lại vương vị cho ngũ hoàng tử, còn mình thì ở trong cung an
hưởng tuổi già.
“Mấy người tên Horn Anderson đều là quái vật.”
Nam tử cao lớn cảm thán chọc chọc eo bé gái: “Cô nói đúng không, Lili?
Đại ca bóp méo sự thật đến mức đó mà toàn liên bang đều tin sái cổ.”
“Lịch sử chỉ tin kẻ thắng.” Đôi mắt cô bé hơi đổi: “Lão hoàng đế đã chết.”
“Ha! Vậy người đang an hưởng tuổi già là ai?”
“Là ai cũng được, chắc chắn Horn sẽ không để lại hậu hoạn, ngoại trừ…”
Lili híp mắt lại, lông mi kim loại thật dài giật giật. Trước mặt bọn họ, tòa kiến trúc bằng pha lê lơ lửng giữa không trung tựa như tiên cảnh, tuyết mịn phủ kín bốn phía hành cung nhưng trong cung lại dạt dào xuân ý. Mơ
hồ có thể thấy được biểu tượng của đế quốc – chanh hoa đang bung xòe đón gió. Thảm nhung tinh xảo quanh co khắp các ngõ ngách trong cung, nguyên thủ các quốc gia vui vẻ bước xuống phi thuyền, nhân viên tiếp khách
cười tươi mời họ vào trong.
Đó là nơi tổ chức lễ cưới của người
thống trị đế quốc mới, vua của tuổi trẻ, Horn Anderson. Trải qua một hồi âm mưu bạo động vẫn như trước thủy chung nhận định bạn đời đã từng phản bội hắn làm hoàng hậu. Vô số thiếu nam thiếu nữ vì thế mà tan nát cõi
lòng, toàn bộ liên bang ca tụng công lao vị tân vương vĩ đại, đồng thời
mạnh mẽ lên án hoàng hậu lẳng lơ ong bướm —-
“Người như thế không xứng đứng cùng bệ hạ.” Trong buổi phát sóng trực tiếp, vị nữ MC cất
giọng mềm mại trề môi giơ quả đấm: “Tiếc thay hắn không biến mất cùng
Nolan, đồ bắt cá hai tay, mưu toan hủy diệt Anderson lại còn muốn làm
bạn đời của bệ hạ, thật là không biết xấu hổ.”
“Không sai.” Ống
kính chuyển đến MC chính, Triêu Đăng nghe thấy giọng nói mang theo mị
lực của người phụ nữ trưởng thành, không thể không thở dài: “Toàn liên
bang hơn 90% đều phản đối bệ hạ và người nọ bên nhau, đại đa số người
cho rằng dù bề ngoài có mỹ lệ đến đâu, đẳng cấp gen cũng không tệ nhưng
nhân cách bất chính như thế thì không chấp nhận được. Huống hồ nữ hoàng
hành tinh Agatha nổi tiếng với nhan sắc trời cho hay Katrina được nhiều
người mến mộ đều bày tỏ cực kì yêu mến bệ hạ, tiếc là cho đến bây giờ bệ hạ vẫn không thay đổi quyết định của mình…”
Nhân cách bất chính, lẳng lơ ong bướm, kiêu ngạo hống hách các loại đã bị toàn liên bang
nhận định… Danh tiếng hôi thối như vậy mà giá trị thù hận của Horn vẫn
mãi ngừng lại ở 4,5 sao, hại y hiện tại không thể tẩy trắng mà còn phải
ra sức không ngừng dùng các loại thủ đoạn để tăng giá trị hận ý.
Ngẫm lại đúng là làm người ta sống không bằng chết mà.
Triêu Đăng trở thành người trong suốt, có người nào đó lặng yên không tiếng
động xuất hiện trong phòng rồi ôm y vào ngực. Cảm nhận được người nọ
trắng trợn không kiêng dè sờ sờ từ đầu đến chân, hô hấp dồn dập, thân
thể mềm oặt, mãi đến khi bàn tay ác ý dừng lại ở kẻ mông đã ẩm ướt từ
lâu.
“Anh yêu em.”
Tiếng cười tao nhã của Horn chui vào
tai, Triêu Đăng không có cách nào nói chuyện, ánh nhìn mê luyến kia quá
mãnh liệt khiến y không tự chủ được nghiêng đầu qua. Thanh niên nhấc
chân Triêu Đăng lên chậm rãi liếm láp mu bàn chân phấn điêu ngọc trác,
khoái cảm dâng trào, tiếng rên vang vọng, ngón chân cuộn mình. Triêu
Đăng vô lực nằm nhoài ra bàn trang điểm, trong bóng tối vô tận mặc cho
đối phương trêu đùa cùng âu yếm.
“Chờ lễ cưới kết thúc anh sẽ trả lại âm thanh và thị giác cho em.” Thanh niên tóc vàng áp sát trán Triêu Đăng: “Đồng ý với anh, ngoan ngoãn được không?”
“… Được.”
Được cái đầu á hu hu hu hu.
Vậy anh có dám hận tui thêm nửa sao nửa không, đm.
“Thay quần áo đi.” Tiếng bước chân của bốn người vào phòng nhỏ đến mức không
thể nhận ra, Horn xoa xoa đầu y: “Sau đó chúng ta sẽ kết hôn.”
Người hầu giúp Triêu Đăng đi vào phòng thay đồ, vì không nhìn thấy nên Horn
không cho phép người khác thay áo lót, thành ra Triêu Đăng phải tự mình
mò mẫm hồi lâu mới mặc xong.
Dù gì đi nữa thì hiện tại ông đây
cũng là người nổi tiếng siêu cấp vũ trụ, không quan tâm ai vui ai buồn
ông cứ thích bắt người khác đợi thế đấy, cười lên cái coi hi hi ha ha he he.
Hình như bộ y phục này có gì đó sai sai…
Sau khi rung chuông, các người hầu đi vào giúp y mặc nốt những thứ còn lại, đang mặc bỗng dưng Triêu Đăng nhận ra có gì đó không đúng, quản gia đang dùng
lực lượng không gian buộc y đứng im tại chỗ rồi mặc vào một cái váy ngắn xinh đẹp, hạ thấp người vuốt cằm nói: “Bệ hạ nói, hi vọng ngài nghe
lời.”
“…”
Ông! Muốn! Ngược! Chết! Hắn!
Quản gia
nhìn mỹ nhân yên tĩnh nửa người trên được khăn voan che mặt, dù cho mình rất khinh thường vị hoàng hậu phong tình này nhưng phút chốc nhìn thấy
y, những cảm xúc tiêu cực đều biến thành yêu mến không thể khống chế,
những người hầu khác cũng thế. Bệ hạ không cho phép bọn họ chạm vào đối
phương dù chỉ là một chút, buộc họ phải cẩn thận từng li từng tí sử dụng lực lượng không gian giúp Triêu Đăng thay y phục.
Dù rằng rất
không cam tâm tình nguyện nhưng cuối cùng vẫn trầm mặc mặc vào váy cưới, làn váy tha lệ kéo dài trên đất, khăn voan trắng muốt che khuất, hoàng
hậu Anderson đẹp đến mức người nhìn ngưng thở.
“Xin… Mời ngài đi
bên này.” Quản gia cúi đầu, không dám nhìn vào mỹ mạo có tính chất hủy
diệt kia: “Bệ hạ chờ ngài ở phía trước, đi thẳng ngài sẽ tới bên cạnh bệ hạ.”
Được.
Ông! Sẽ! Ngược! Chết! Hắn!
Triêu Đăng
gật gật đầu, tà váy cuộn sóng khiến bước đi không được tự nhiên, y đưa
tay nhấc làn váy lên, da dẻ nõn nà tựa ngọc lộ ra khiến nhóm khách quý
không kìm lòng được nhìn chăm chú vào bàn tay kia. Làn váy giơ lên, đôi
chân được hoa hồng bao bọc lay động theo từng bước đi. Người nọ như được làm bằng loại sứ đẹp nhất, tóc đen buông thõng bên vai, dù là ai cũng
có thể nhìn ra dáng hình cao gầy đó là đàn ông. Vòng hoa lụa trắng tô
điểm trên mái đầu, cánh hoa tung bay giữa không trung, mà làm người say
mê nhất chính là gương mặt như hoa kia, dù không có biểu tình gì nhưng
lại ma mị đến quỷ dị.
Lúc trước có vô số người đồn đại rằng hoàng hậu rất quyến rũ xinh đẹp nên mới có thể trói buộc con tim bệ hạ. Triêu Đăng nghe âm thanh hệ thống nhắc nhở giá trị yêu thương tăng vèo vèo mà nhíu mày, đi thẳng một đường về trước.
Dưới chân không hề có bất kì chướng ngại nào, đôi mắt đã không còn ánh sáng, suýt ngã thì rơi vào lồng ngực quen thuộc, tiếng nói thật lòng từ tận chân tâm vang lên: “Em thật đẹp.”
Anh giỏi lắm.
… Hoàn toàn không thể bình tĩnh nổi, tìm cơ hội ngược hắn, ngược xong bỏ chạy.
Toàn vũ trụ nhìn vương của bọn họ ôm lấy người hắn yêu, từng bước từng bước
đi đến lễ đài chanh hoa, cha sứ cất cao giọng đọc diễn văn, Horn phất
tay ra hiệu trực tiếp tiến hành bước kế tiếp.
“Ta không muốn chờ.”
Horn ôn nhu nhìn ngắm mỹ nhân trong ngực, ánh mắt đầy thâm ý từ bốn phương
tám hướng không ngừng truyền đến. Hắn biết người này rất có sức hấp dẫn, hấp dẫn đến mức dù cả vũ trụ có ghét cay ghét đắng đến mức nào thì cũng có thể yêu y đến chết đi sống lại. Nhưng không sao, hắn sẽ cho tất cả
mọi người biết người này thuộc về mình, trước mặt toàn vũ trụ hắn sẽ hạ
xuống dấu ấn cả đời trên người đối phương.
Dấu ấn của hắn.
“Vậy, mời ngài và bạn đời của mình kí kết khế ước không gian.”
Cha sứ nói đầy tôn kính.
[Thống ca ca~] Triêu Đăng không thấy gì nhìn Horn: [Đó là cái gì? Nghe có vẻ rất lợi hại.]
[Mấy trăm năm trước Horn Anderson chết rất uất ức vì quá nhớ nhung người
yêu, để tránh phát sinh thảm kịch như thế nên hoàng thất Anderson đã chế định ra khế ước không gian đặc biệt này.]
“Sinh mệnh hai ta gắn
liền với nhau.” Thanh niên tóc vàng mang trên người trang sức hoa lệ
lộng lẫy, kẹp caravat gắn bên vạt áo tinh tế, hoa văn ám sắc được thêu
trên bộ lễ phục đen huyền tạo thành màu sắc đối lập với mỹ nhân mang mạo sa che mặt cạnh bên: “Sau khi không gian kết hợp thì có thể cảm nhận
được vị trí của đối phương, nếu như không gian mạnh mẽ thì có thể di
chuyển tức thì đến bên người đối phương.”
“…”
Nói cách khác, muốn ngược xong bỏ chạy là không thể nào.
“Ban đầu khế ước này ra đời là để kéo dài huyết thống hoàn mỹ của hoàng tộc, cho nên…” Horn cười khẽ: “Không gian mạnh hơn sẽ chiếm chủ đạo, hoàn
toàn áp chế đối phương.”
“…”
Vẫn là câu nói kia, ông, muốn, ngược, chết, hắn.
“Đừng lo lắng, mạng của em chính là mạng của anh, em chết anh cũng không thể
sống… Em biết không.” Horn vuốt thuần sa trắng muốt, đối diện với cặp
mắt u ám đầy ma lực: “Anh sẽ cho em cảm thụ giữa thiên đường và địa
ngục, khiến em vứt bỏ tự tôn, vứt bỏ luân thường đạo lý, em quá tự do,
anh không bắt được em… Anh sợ mình sẽ phá hủy em.”
Đôi ô mặc
dường như đang co rút, cảm nhận được sức mạnh dâng trào đang ùn ùn kéo
đến. Triêu Đăng cố nén không khỏe, có người nhẹ nhàng xoa lưng y, sau
khi đau đớn qua đi, tinh thần của y bị túm vào không gian trống trải.
Màu đen, sắc màu rực rỡ, vương tọa cổ xưa nạm vàng khảm ngân, thi thể kéo
dài đến tận đường chân trời, nhiệt huyết chiến trường hóa thành làn khói nguội lạnh. Vua của tuổi trẻ dùng kim tệ chồng chất làm nên lao tù hoa
mỹ, tại nơi sâu nhất của cung điện, mỹ nhân ánh mắt trống rỗng, mười
ngón tay mang đầy bảo thạch, cả ngày lẫn đêm hầu hạ dưới thân hắn.
Gương mặt của người kia… Giống y như đúc Triêu Đăng.
Bỗng nhiên trước mắt có ánh sáng, thanh quản cũng trở về bình thường, Triêu
Đăng há miệng, lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi với mục tiêu công lược, y
lùi về sau một bước nhưng lại bị ép dừng tại chỗ cũ vì khế ước kết đế.
“Rốt cuộc… Anh là ai?”
“Em vẫn luôn chờ anh.”
Thanh niên cong cong khóe môi, dịu dàng tựa như tình nhân tốt nhất thế gian,
gần như khiến tất cả mọi người quên đi những chuyện xấu xa hắn đã làm.
[Kiểm tra được bước nhảy không gian, chuẩn bị nhảy.]
[…??] Phản ứng lại ý tứ của hệ thống, nam sinh biến sắc: [Trước đó cũng không có nhắc nhở, tổng thống mi làm việc không chuyên nghiệp vừa thôi chớ?!]
[Nhảy hay không nhảy?]
Bước nhảy không gian là điểm mấu chốt, lúc trước sau khi công lược Lạnh Lùng xong là xuất hiện, nhưng hiện tại tuy không biết tại sao nhiệm vụ còn
chưa hoàn thành mà bước nhảy không gian đã xuất hiện, nếu hệ thống đã
thông báo thì chắc chắn có nguyên nhân.
[Nhảy nhảy nhảy, ông đây sắp bị Horn đùa chết rồi.]
[Ba, hai, —-]
“Triêu Đăng!!!”
Y đẩy thanh niên ra, không chút do dự nhảy vào vết nứt không gian, dù hắn điều động sức mạnh toàn thân cũng không thể ngăn lại vết rách, cảm giác bị áp chế của thứ đó cứ như thần vực, mặc cho mười ngón tay đã nhuốm
đầy máu đỏ vì không gian bị sử dụng quá sức, thanh niên chỉ biết trơ mắt nhìn vết nứt biến mất không còn tăm hơi, hắn rũ mi mắt, thần sắc ôn hòa mềm mại lúc nãy đã biến mất không còn dấu vết.
“Em lại gạt ta…” Số ít người nghe được vua của bọn họ nhỏ giọng lầm bầm, âm thanh mơ hồ ưu tư ngẩn ngơ: “Đây là lần thứ mấy?…”
Dù lấy đi âm thanh ánh sáng của y, nhưng vẫn còn rất nhiều.
Chỉ cần có chân người nọ sẽ chạy trốn, chỉ cần có tay người nọ sẽ làm trái
với mình, đôi mắt mỹ lệ nhưng trái tim lại chứa đầy hư tình giả ý, người nọ sẽ đi, đi một lần, hai lần, rồi lại ba lần bỏ hắn mà đi.
[Vĩnh viễn, vĩnh viễn ngài cũng không giữ được y.]
Horn che mắt, nhận ra chất lỏng ấm áp đang yên lặng chảy xuôi, hắn liếm liếm môi, đè nén cổ họng cười rộ lên, đôi mắt bích lục như hấp thụ tất cả
tia sáng của Firenze, tiếng cười càng lúc càng lớn, mãi đến khi mọi
người bất an cẩn thận từng li từng tí khuyên can, Horn mới phất tay áo
một cái dừng lại.
Dưới chân hắn, vòng hoa tiêu điều nằm im trong gió.
Bước nhảy không gian luôn làm người khác cảm thấy khó chịu, sau một trận đầu váng mắt hoa, Triêu Đăng miễn cưỡng vững vàng đứng trên mặt đất, mùi
máu tanh từ bốn phương tám hướng không ngừng ùa đến, y nhìn xung quanh,
vô số thi thể ngã xuống trên đất, hài cốt lẫn rác rưởi chôn sâu vào bùn
đất, quân hiệu thê lương nằm bên xác lạnh, cờ xí chưa từng thấy qua
khiến Triêu Đăng híp mắt một cái, vừa định nhấc chân đã nghe hệ thống
nhắc nhở.
[Có mảnh vỡ.]
Cái gì?
Cách đó không xa,
thiếu niên tóc vàng nhạt bò từ trong đống người chết đi ra, từ đầu tới
chân dính đầy máu tươi, tay phải vì nắm chặt lưỡi đao sắc bén mà lộ ra
vết thương sâu đến cốt tủy, thoạt nhìn có thể bước qua bờ sinh tử bất cứ lúc nào nhưng đôi lục bích sáng ngời kia lại lóe lên u mang như một con sói.
[Là Lẳng Lơ.]
Ánh sáng mặt trời chiếu rọi sau lưng
y, thiếu niên vẫn nhìn chằm chằm Triêu Đăng, trong mắt xẹt qua một tia
mê luyến lẫn cảnh giác và sát ý mạnh mẽ. Triêu Đăng thấy hắn có vẻ muốn
lại đây, đôi ngươi sáng lạn tựa đào hoa cong lên, nở rộ nụ cười đầu tiên khi hai người gặp mặt.
“Này?”
“…”
“Tuy rằng rất
không đáng tin nhưng mà tôi cũng không biết tại sao mình lại xuất hiện ở đây.” Lông mi dày đậm cong lên như cánh quạt, gương mặt diễm lệ được
ánh mặt trời soi sáng đầy kiều diễm đa tình, làn váy trắng muốt lay động theo cơn gió mát nom vô cùng sạch sẽ, cao quý và thuần khiết, đối lập
hoàn toàn với thiếu niên mười sáu năm nhân sinh trước mắt: “Anh có thể
biết tên em không?”
Cách hồi lâu, thiếu niên giật giật môi, trước khi kịp nói ra tên của mình thì thân thể bỗng vô lực, đôi ngươi xanh
lục mệt mỏi khép lại.
Có điều khốn nạn còn nhỏ, Đăng Đăng nên làm thế nào đây… Hì hì hì hì.
Dương quang ấm áp xuyên vào nội thất, thấy thiếu niên tỉnh lại, Triêu Đăng từ phòng nhỏ thò đầu ra, giọng nói nhẹ nhàng hỏi thăm một chút.
“Tỉnh rồi ~”
“…”
“Cũng đúng lúc thật.” Người nọ cười với hắn, dưới ánh nắng khuôn mặt diễm lệ đầy ắp dịu dàng: “Anh nấu mì xong rồi này.”
Tuy nấu mì ăn liền mà nói long trọng như thế quả thực rất ngốc bạch ngọt,
thế nhưng… Nhìn thần sắc kinh dị của tiểu quỷ kia, có vẻ chiêu này thành công rồi.
Chờ thiếu niên ăn điểm tâm xong, Triêu Đăng liếc mắt
nhìn bàn thức ăn trống rỗng là biết được cuộc sống trước đây của đối
phương, bỗng dưng tự tin với tương lai ghê gớm.
Cho hắn ăn, ăn tới chết luôn.
Xoát hắn, xoát bạo hắn.
[Chỉ cần giá trị thù hận và giá trị yêu thương đầy là có thể trở lại?]
Nhận được câu trả lời của hệ thống, khóe môi Triêu Đăng nở hoa, tiếng cười mềm mại làm tai thiếu niên có chút ngưa ngứa.
“Em ăn từ từ thôi.” Mỹ nhân cười nói với hắn: “Anh là Triêu Đăng, ăn đồ của anh thì chính là người của anh… Ha ha ha ha ha đùa thôi, em tên gì?”
“… Horn.”
[Giá trị yêu thương: 1 sao.]
“Horn nhỏ ~”
Đôi ngươi màu mực thoáng nheo lại, đuôi mắt lộ ra diễm sắc, lệ chí nơi mắt
trái như ẩn như hiện, một đôi mắt đẹp đến kinh hồn táng đảm.
“Mắt của em thật đẹp.” Triêu Đăng mắt không chớp nhìn hắn, mãi đến khi gò má thiếu niên nổi lên mạt ửng hồng đầy khả nghi, Triêu Đăng mới làm bộ như khó nói mà vò vò tóc: “A… Chuyện này, anh có thể theo em không?”
Dù chỉ mới mười tuổi nhưng sức mạnh không gian của thiếu niên lại cường
hãn tới mức đủ để đánh bay mười người trưởng thành. Hiện tại là năm 1342 theo lịch vũ trụ, khoảng thời gian quần hùng náo loạn này, khởi nghĩa
vũ trang chống lại ách thống trị tàn bạo của đế quốc cổ đã được ghi lại
trong lịch sử, lúc bấy giờ vị anh hùng vang danh bốn biển Horn Anderson
chỉ mới là tên tiểu quỷ nho nhỏ, hành tinh hắn đang sống bị quân đội của đế quốc bốc lột rất hung tàn, bất bình trước hành vi ấy nhân dân đã
thành lập đội tự vệ tự phát, cố gắng đá bay thế lực của đế quốc ra khỏi
quê hương mình.
Bước chân Triêu Đăng dừng lại trong chốc lát rồi
lại bước đi như không có chuyện gì xảy ra. Horn bây giờ chỉ là một hậu
duệ quý tộc sa sút lụn bại, gia tộc Anderson đang đối kháng với đế quốc
mười mấy năm qua đang dần suy sụp. Lúc Horn còn nhỏ thì cha mẹ hắn đã
lìa xa nhân thế, vì không mua nổi người máy nên ăn mặc ở đi lại đều dựa
vào chính đôi tay bé nhỏ này. Sau khi Triêu Đăng ở cùng hắn liền đảm
đương công việc giặt giũ quần áo, vì trẻ nhỏ mà cần lao sinh hoạt.
Thật là đáng mừng.
Hôm nay, theo thường lệ Triêu Đăng giúp Horn giặt quần áo, tiếng động sau
lưng vang lên không ngừng, chờ y đi vào nơi rừng xanh sâu thẳm, rốt cuộc nam nhân không nhẫn nại được nửa lảo đảo chạy ra khỏi bụi cây, ánh mắt
si mê.
“Tôi… Tôi yêu em! Tôi yêu em!!” Trên người nam nhân dính
đầy mồ hôi, máu và bùn đất, quân trang rách rưới nhưng vẫn có thể nhận
ra là người của quân đội đế quốc hệ NTSC NTSC. Thấy Triêu Đăng nhìn
mình, đối phương như gom được dũng khí cực lớn, vội vội vàng vàng tiến
lên nắm lấy tay y, ngó sen trắng nõn hình thành đối lập cực kì rõ ràng
với bàn tay ô uế của nam tử: “Em là của tôi… Tôi, tôi, tôi tôi tôi —-!”
Không gian giữa gã và Triêu Đăng dần dần trở nên quái dị, Triêu Đăng vô cùng
quen thuộc với loại biến hóa này, y đang chờ một cơ hội, một cơ hội…
Khiến Horn thật tâm thật lòng thích mình.
Triêu Đăng rũ mắt, lông mi tạo nên vầng tối có thể dìm người chết chìm, y nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới, đôi môi mềm mại hé mở mơ hồ để lộ hàm răng trắng xinh cùng đầu
lươi đỏ tươi, dệt thành mỹ cảnh khiến người sa đọa.
“Horn…”
Thiếu niên trốn trong bụi cây um tùm bỗng ngẩn người, khi nhận ra người nọ
thật sự đang kêu tên chính mình, trên gương mặt xẹt qua một tia u ám mờ
mịt cực nhanh. Lực lượng không gian cường hãn rợn ngộp bầu trời kéo đến, cánh tay nam nhân trong nháy mắt hóa thành cát bụi.
Thiếu niên
tóc vàng đi ra từ bụi cây phía sau, lá khô nho nhỏ dính vào tóc hắn, ngũ quan anh tuấn đầy mê người, tiếng kêu gào thảm thiết của nam nhân vang
vọng khắp núi rừng. Triêu Đăng đầy ngạc nhiên khi thấy hắn xuất hiện,
đôi mắt bỗng nhiên sáng rực lên, trong đôi đồng mâu tràn đầy ỷ lại và
tín nhiệm.
Horn nhìn thấy bộ dáng của Triêu Đăng, không nhịn được mà cong cong khóe môi.
[Giá trị yêu thương: 2 sao.]
“Gã không thế sống.”
Giọng nói của thiếu niên trong thời kì vỡ giọng cực kì trầm khàn, ngoại trừ
Triêu Đăng, không một ai biết được Horn cường hãn tới đâu, hắn sẽ không
cho phép bất cứ ai biết được thực lực của mình mà còn sống, Triêu Đăng
đáp lại một tiếng rồi lui qua bên cạnh.
“Mày muốn làm gì? Cút ngay! Mẹ nó mày muốn làm gì! Đồ rác rưởi! Biến chỗ —- A a a a a a a a!”
Horn quay đầu lại, thi thể nam tử biến mất không còn mảnh vụn, dòng máu uốn
lượn chảy xuôi trên đất. Hắn có chút thấp thỏm nhìn về phía Triêu Đăng,
đôi ngươi bích lục thoáng run rẩy. Người nọ đẹp như thế, đôi mắt ấy sạch sẽ như thế, dù cho y ngầm đồng ý mình giết người nhưng khi tận mắt nhìn thấy…
“Cảm ơn ~” Vòng tay ấm áp ôm lấy cổ hắn, đôi môi mềm mại
như có như không vuốt nhẹ bên sườn mặt. Triêu Đăng quấn cả người lên
người thiếu niên, hơi thở nhẹ nhàng phả vào khiến gò má thiếu niên không tự chủ nóng lên: “Tiểu Horn thật là lợi hại.”
“… Lúc nãy gã đụng anh chỗ nào?”
“Ầy.”
Cánh tay trắng nõn bị mùi tanh hôi làm ô uế, lúc ôm hắn Triêu Đăng đã rất
cẩn thận tránh khỏi chỗ đó. Horn điều khiển không gian cắn nuốt vết tích buồn nôn đó, nhìn hành động của hắn, Triêu Đăng im lặng cười cười.
Nhỏ như vậy mà đã khống chế không gian tới mức này, không thể không nói,
quả thật hắn là người có gen hoàn mỹ nhất từ trước đến nay.
Chơi
đùa xong, mỹ nhân mắt đen mặt mày nghiêm túc, y xoa xoa đỉnh đầu thiếu
niên, ôn nhu mà nghiêm trang, nói: “Chúng ta nên tách ra.”
“Tại sao?”
Ánh mắt thiếu niên lấp lóe.
“Đi cùng với anh em sẽ gặp rất nhiều người như thế.” Triêu Đăng có chút khổ não mà cười cười: “Rất phiền phức, anh không muốn liên lụy tới em, nếu
như ở cạnh em nói không chừng ngày nào đó anh sẽ hại chết em, dù cho từ
lúc đầu gặp gỡ anh đã có ý định muốn lợi dụng em nhưng… Hiện tại anh
không thể tiếp tục…”
“Vậy anh dự định đi chết sao?” Thiếu niên ngắt lời y, vô cùng bình tĩnh đối diện với Triêu Đăng: “Anh muốn đi chết sao?”
Chần chờ hồi lâu, người nọ lắc đầu vô cùng nhẹ.
“Đừng suy nghĩ nhiều, em sẽ bảo vệ anh.”
Rõ ràng hắn vẫn còn là còn nít nhưng đã nắm giữ sức mạnh khiến người tín
phục, đồng mâu bích lục lặng yên không gợn sóng, phảng phất bất cứ điều
gì cũng không thể lay động được. Một hồi lâu sau, Triêu Đăng tựa đầu vào hõm cổ thiếu niên, nhỏ giọng nói: “Là em tự nói đó… Sau này không được
vứt bỏ anh.”
[Giá trị yêu thương: 2,5 sao.]
[Mi nói một chữ thôi, phục hay không phục?]
[Không.]
[…]
Mẹ.
Tà dương trải dài thế giới, kiến trúc bị tàn phá được phủ lên tầng ánh
sáng trần bì. Kể từ lần đó, cứ một quãng thời gian là hai người sẽ
chuyển nhà, thiếu niên lẳng lặng nhìn bóng người cao gầy trên nóc nhà,
lần đầu tiên gặp gỡ khăn voan che mặt xinh đẹp không biết đã bị người nọ quăng đi nơi nào, da dẻ trắng nõn được dát lên lớp vàng thật mỏng. Nhớ
lại cảm xúc của bản thân khi ấy, đôi ngươi xanh biếc không kìm lòng được nhỏ giọng nói: “Triêu Đăng…”
Người bị lặng lẽ gọi tên phất phất
tay với hắn, thần sắc thiếu niên khẽ biến, động tác dứt khoát bay lên
mái nhà. Thấy hắn tới, Triêu Đăng vỗ vỗ ra hiệu ngồi kế bên mình, tóc
vàng mềm mại tán loạn trong gió, Triêu Đăng vò vò mái tóc rối của hắn.
“Lần đầu gặp nhau ngày ấy… Tại sao anh lại mặc như thế?”
Sau một hồi do dự, âm thanh nhẹ nhàng dò hỏi.
Nghe tiếng hắn Triêu Đăng hơi run, chợt cười cười đầy hờ hững: “Anh đang kết hôn.”
“Với ai?”
Trong giọng nói tràn đầy hiếu kì, biểu tình mềm mại đặc trưng cho trẻ con
nhưng nếu như không phải âm thanh hệ thống nhắc nhở giá trị thù hận tăng nửa sao vang lên, đảm bảo Triêu Đăng cũng không phát hiện được dục vọng chiếm hữu của thiếu niên đối với mình đã tới ngần ấy.
“Cùng với
em trong tương lai.” Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hắn, đôi mắt Triêu Đăng
mỉm cười tiếp tục nói: “Horn nhỏ đã lợi hại như vậy, lớn lên còn muốn
cưới anh luôn.”
Y nói, đột nhiên đặt môi mình lên môi thiếu niên, đầy dụ dỗ mà liếm lấy đối phương. Bỗng dưng sức mạnh bạo phát khiến
Triêu Đăng không thể động đậy, cảm giác được ai đó dùng sức trói sau
gáy, trên môi lại cẩn thận từng li từng tí bức bách mình mở miệng, ôn
nhu liếm láp vòm miệng y.
“Triêu Đăng… Triêu Đăng…” Hôn môi để kẻ hở, thiếu niên thất thần nỉ non: “Em rất thích anh…”
Dù hắn có cuộc sống không bình thường, dù hắn nắm giữ sức mạnh cường hãn
nhưng chỉ có thể cam chịu ở lại hành tinh dơ bẩn rách nát, không ai quan tâm, khuyết thiếu tình thương, không người đồng cảm, nhưng tất cả đều
được người này xuất hiện và lấp đầy chỗ trống. Thiếu niên ôm chặt người
nọ, mê muội ngắm nhìn đôi môi xinh đẹp bị mình liếm cắn.
Đây là y.
Từ đầu đến chân, mỗi một sợi tóc, mỗi một tấc da thịt, mỗi một nụ cười, mỗi một âm thanh và đôi đồng mâu ô mặc kia… Đều là y.
Người ấy như Oanh vậy, mỹ lệ tự do, tính cách hào sảng, thỉnh thoảng nói đùa nhưng lại không làm người ta chán ghét.