Mùi hương thoang thoảng lượn lờ trong không khí, lúc Triêu Đăng tỉnh lại đập vào mắt là một màu đen thùi lùi. Hoạt động
tay chân một chút rồi ngồi dậy khỏi giường, vén bức rèm ra, căn phòng
rộng rãi có chút quen thuộc khiến Triêu Đăng nhíu mày. Có người gõ cửa
phòng rồi đẩy cửa bước vào, thiếu nữ xinh đẹp bốn mắt nhìn nhau với
Triêu Đăng rồi cung cung kính kính chào hỏi.
“Buổi sáng tốt lành, Vương phi.”
Thấy không phải thị nữ lần trước, Triêu Đăng ôm trong lòng tia hy vọng cuối cùng: “Đây là đâu?”
“Firenze, tẩm cung của ngũ hoàng tử ạ.” Dáng người thị nữ mạnh mẽ, mái tóc xám
bạc khoác ở sau lưng như bóng cây xanh um: “Ngài muốn dùng bữa không ạ?
Hiện tại đã gần 6h.”
“… Ừ.”
Nhân lúc thị nữ lui ra, Triêu Đăng gọi hệ thống: [Horn đâu rồi?]
[Cách đây mấy hành tinh.]
[…]
Horn, ừ, hát xong bỏ chạy, trước khi chạy còn chuyển phát nhanh ông đây về tới nhà, ờ rất có cá tính.
[Có tính toán gì không?]
[Có.] Triêu Đăng liếc nhìn mặt mình được phản chiếu trong gương: [Cho hắn đội nón xanh.]
[…]
Giá trị yêu thương 4,5 sao, giá trị thù hận 2 sao. Lúc này Horn lại không
có ở đây, muốn xoát giá trị yêu thương thì khó chớ giá trị thù hận thì
dễ ẹt.
Chỉ cần làm vài chuyện xấu là ok liền.
Ăn điểm tâm
xong Triêu Đăng nói với thị nữ là mình đi ra ngoài dạo một vòng. Ngoài
mặt đối phương vâng vâng dạ dạ nhưng trên thực tế lại bí mật bám đuôi y, điều đó cho thấy đẳng cấp gen của thị nữ hơn xa Triêu Đăng. Nếu không
có nhắc nhở của hệ thống thì dám chắc y cũng không nhận ra mình bị theo
dõi.
Xem ra Horn không hoàn toàn tin tưởng mình, bất kể là trên phương diện nào.
Bất quá… Như vậy cũng tốt, chỉ cần làm là có người truyền tin dùm, còn đơn giản hơn trong tưởng tượng nữa.
Bố cục hoàng cung Anderson rất phức tạp, chiếm diện tích gần bằng một tiểu hành tinh. Khác với hành tinh Quỳnh Thông được thực vật bao phủ thì hơn nửa hoàng cung đều bị tuyết trắng che đậy. Triêu Đăng sử dụng không
gian dọn tuyết sang một bên, lười biếng dạo một vòng quảng trường. Nơi
này là chỗ vắng vẻ nhất cả hoàng cung, chỉ cần đứng ở chỗ nào cao cao là có thể nhìn thấy chỗ này. Sau đó Triêu Đăng đi đến thư viện, thỉnh
thoảng camera xẹt qua nơi y đang đứng. Cảm thấy thời gian không còn
nhiều, Triêu Đăng bỏ sách lại chỗ cũ, vừa ngâm nga vừa đi về tẩm cung
của Horn.
Chuyện Horn đem Triêu Đăng về Firenze đã bại lộ, sớm muộn gì cũng có người tìm đến.
Dù sao Đăng Đăng rất mê người mà, còn vô cùng tự tin là đằng khác.
Ba ngày sau, Triêu Đăng đứng bên bàn thờ tổ tiên Anderson, lơ đãng nhìn thấy đôi mắt thâm thúy như đại dương.
Thanh niên tóc vàng có thân hình cao lớn được tơ lụa quý giá bao bọc, sức
mạnh khủng bố ẩn giấu dưới dáng hình thon dài. Thấy Nolan mặt không biểu tình đi về phía mình, Triêu Đăng cười cười.
Bắt đầu đi.
Tam hoàng tử không nói lời nào, ánh mắt kia càng lúc càng nóng rực. Thị nữ
sau lưng nhận ra không đúng định đi tới liền bị Nolan ghim giữa không
trung, tiếng động răng rắc răng rắc vang lên, thiếu nữ bừng bừng sức
sống như cây cỏ xanh tươi co quắp nằm dưới đất, cố nén âm thanh đau đớn, gắt gao cắn răng, thân thể vặn vẹo, xương cốt toàn thân đều bị bóp nát.
“Thứ người hầu theo dõi chủ nhân như cô, có cần không?”
Nolan dùng mũi giày nâng cằm thị nữ lên, đôi mắt xanh biếc không chớp nhìn
chăm chú vào Triêu Đăng. Giống như đêm dạ tiệc sinh nhật của công chúa
Dorothy hôm nọ, Triêu Đăng vẫn lạnh lùng, vẫn mạnh mẽ, vẫn hăng hái.
Nhưng Nolan thì khác, dục vọng ái tình đã điên cuồng sinh trưởng trong
lòng gã ta.
“Anh muốn gì?”
Triêu Đăng nhìn thẳng gã.
“Phải nói là em muốn gì mới đùng.” Nolan đá bay thị nữ dưới chân, hai tay
cưỡng ép ôm lấy mỹ nhân mà mình ngày nhớ đêm mong vào lòng. Thế mới biết y còn hoàn mỹ hơn cả trong tưởng tượng của mình, da thịt trơn mềm như
tơ lụa đông phương cổ, chỉ cần chạm nhẹ vài cái là có thể để lại dấu
hồng ám muội: “Hôm qua Horn đã bị bắt ở Magdalene, nó đã thua, Anderson
sẽ không lấy Firenze ra để chuộc lại một hoàng tử bại trận, rất có thể
hiện tại nó đã bị chém đầu thị chúng rồi cũng nên…” Ngón cái của Nolan
niết mạnh bờ môi Triêu Đăng: “Em muốn thủ tiết vì nó sao? Triêu Đăng.”
“…”
[Tổng! Thống!’]
[Không chết, không thể chết.] Hệ thống vẫn ung dung thong thả: [Cậu cảm thấy
Lẳng Lơ sẽ chết trong chính thế giới hắn sáng tạo ra sao? Hắn cũng không phải cậu.]
[… Ý gì đây?]
[Cậu là heo đó.]
Mỹ nhân
trước mặt vẫn không nói một lời, dường như đôi ô mặc kia đang run rẩy
trong im lặng. Cổ họng Nolan chuyển động, ánh mắt tăm tối, bị dáng vẻ
yếu đuối của đối phương kích thích đến mức hận không thể lập tức sở hữu
y, rồi lại hy vọng người ấy tự nguyện ở cạnh gã. Tài phú, danh tiếng,
địa vị, gã không hề kém cạnh Horn một chút nào, vậy tại sao giai nhân
lại không thuộc về gã?
“Horn… Sao rồi?”
“Thua, bại trận,
em vẫn chưa hiểu sao.” Sắc mặt Nolan tối tăm, gã kinh ngạc phát hiện
mình không muốn nghe tên em trai mình từ miệng Triêu Đăng, theo bản năng ghé vào tai y, thấp giọng uy hiếp: “Vẫn không hiểu, vậy anh ngậm tai em rồi từ từ nói?”
“… Cút ngay.”
Triêu Đăng yếu ớt đẩy gã
một cái, hai tay trắng nõn đặt trên lồng ngực dấy lên dục vọng âm u
trong lòng Nolan, âm thanh ngọt ngào như đang làm nũng. Gã không nhịn
được túm chặt mười ngón tay của Triêu Đăng, như đang thưởng thức bảo bối mà lăn qua lộn lại xoa xoa.
“Rốt cuộc anh muốn gì?”
Thấy Triêu Đăng có vẻ bị giật mình, Nolan cố gắng kiềm chế kích động, dịu dàng sờ đầu y: “Làm Vương phi của anh, sao hả?”
“…”
“Phụ hoàng sẽ truyền vương vị cho anh hoặc anh cả, nhưng em cứ yên tâm, cuối cùng vị trí đó cũng sẽ là thuộc về anh mà thôi.” Trong con ngươi của
Nolan đều là hình ảnh phản chiếu của Triêu Đăng, giọng nói tràn ngập
thâm tình: “Em là Vương phi duy nhất của anh, trừ em ra anh không muốn
ai cả, những thứ Horn cho em anh cũng có thể cho, kể cả những thứ nó
không thể anh cũng có thể cho em.”
“Anh…”
Thần sắc Triêu Đăng phức tạp nhìn gã.Cho ta sao nhỏ? Mi cho được không, mi không làm được.
Xin lỗi người anh em, nghĩ tới nghĩ lui ông đây chỉ có thể đùa giỡn mi thôi à.
“Không có Horn che chở, em còn có thể an nhàn ở Firenze được bao lâu?” Nolan
nhận ra nét biến hóa trên gương mặt Triêu Đăng, từng bước dụ dỗ: “So với ai khác em biết rõ bản thân mình hấp dẫn người khác như thế nào, dù cho em là siêu trộm thì cũng không thể chạy thoát vây bắt trong phạm vi
lớn, em sẽ bị quý tộc xấu xí cường bạo, sẽ làm nô lệ tình dục cho mấy
ông già tỉ phú? Kể từ lúc em xuất hiện ở lễ đính hôn, phụ hoàng và anh
cả, còn có những nhân vật lớn khác, tất cả bọn họ đều say mê em… Đừng
sợ.” Tam hoàng tử dịu dàng khoát vai Triêu Đăng, xoa xoa khuôn mặt dần
dần cứng ngắc: “Anh sẽ không để những chuyện kia xảy ra, chỉ cần em ở
bên anh, anh đảm bảo sẽ không ai có thể chạm đến em.”
Mãi vẫn
không có câu trả lời, Nolan cũng không gấp, duy trì tư thế ôm đầy hưởng
thụ. Thân thể ấm áp gã ngàn lần mơ ước đã ở trong tay, tuy những câu nói kia có chút uy hiếp nhưng đó đều là sự thật, chỉ cần gặp qua người này
một lần thì không ai tránh khỏi số mệnh thần hồn điên đảo vì người ấy.
Một lúc sau, Nolan nghe thấy giọng nói ngập ngừng của Triêu Đăng vang lên: “Anh cho tôi suy nghĩ một chút.”
“Mất bao lâu?” Gã ôm sát Triêu Đăng, ức chế nội tâm kích động, lo lắng sẽ
làm hỏng kế hoạch: “Tha lỗi cho anh… Anh sắp không nhịn nổi.”
Triêu Đăng giật giật môi, từ góc độ của Nolan có thể thấy rõ y đang chầm chậm nhắm mắt lại, bàn tay lạnh lẽo vuốt ve sau gáy, gã mừng như điên nhìn
Triêu Đăng tháo nhẫn đính hôn mà Horn trao ngày ấy ném sang một bên,
hoàn toàn không để ý đến máu tươi chảy ra vì tháo nhẫn động đến cơ quan.
“Bao giờ anh sẽ cưới tôi?”
[Giá trị yêu thương: 5 sao.]
[Giá trị thù hận: 0 sao.]
Trong vòng một ngày, tin tức tam hoàng tử kết hôn đã truyền khắp liên bang,
điều khiến người ta khiếp sợ ngoại trừ tam hoàng tử lạnh lùng kiêu căng
đột nhiên tuyên bố muốn kết hôn còn có đối tượng kết hôn với gã, chính
là mỹ nhân một tháng trước chinh phục toàn bộ Firenze – Vương phi của
ngũ hoàng tử.
Anh cả phẫn nộ tung trời và phụ hoàng không tình
nguyện đã hao tốn không ít thời gian của gã, vài nhân vật lớn đều mượn
chuyện công mà nói chuyện tư với gã, dù mệt mỏi như thế nhưng chỉ cần
nhìn thấy y, nhìn thấy nụ cười ấy, dù chỉ là một ánh mắt lơ đãng thôi
cũng rất đáng —-
“Nolan?”
Tất cả đều không thành vấn đề.
Gã không quan tâm.
Nam nhân mắt xanh cúi người hôn trán Triêu Đăng một cái, đối phương đỏ mặt
theo bản năng lùi về sau một bước, phản ứng thẹn thùng khiến gã mê mệt
không thôi. Triêu Đăng không thích gã làm những hành động quá thân mật,
mỗi khi gã muốn hôn môi hoặc muốn tiến thêm một bước, người nọ luôn lẳng lặng né tránh, đồng thời nở nụ cười vô cùng diễm lệ.
“Tôi không
thích.” Khóe mắt đẹp đẽ giương lên, lệ chí nhạt màu ẩn ẩn hiện hiện:
“Đợi đến ngày kết hôn được không? Tôi sẽ thuộc về anh.”
Triêu
Đăng không chút keo kiệt dùng ngôn ngữ kích thích gã, như chiếc hộp ma
thuật Pandora dụ người sa đọa, y cố gắng hết sức diễn như mình là tiểu
yêu tinh chưa va chạm với xã hội. Còn về người tự cho mình là trung tâm
vũ trụ trước mắt thì trời mới biết, đã biết bao lần gã muốn đem y làm ở
hành cung, nhưng thần xuy quỷ khiến sao đều bị Triêu Đăng uyển chuyển
làm ngừng lại.
“Sắp kết hôn rồi.” Triêu Đăng đẩy gã ra: “Ngày đó anh muốn thế nào cũng được nhưng bây giờ tôi không thích.”
Dù gã yêu đương tới đầu óc mơ hồ nhưng cũng nhận ra lý do này không đơn
giản. Có lẽ trong thâm tâm người này vẫn còn hy vọng thằng em trai kia
sống lại, nhưng một người đã chết thì sống lại bằng cách nào.
“…
Là em nói đó.” Nolan khàn giọng, gã cưỡng ép Triêu Đăng ngẩng mặt lên:
“Toàn bộ vũ trụ đều biết hai ta sẽ ở cùng nhau, giãy dụa vô dụng, đổi ý
cũng vô dụng,… Đến ngày ấy, anh sẽ đâm em sống không bằng chết.”
“Được thôi `” Triêu Đăng cười rộ lên: “Tùy anh.”
Chờ xem.
Hì hì.
Bom đạn nổ tung, cờ hiệu đầu lâu của Ánh sáng bay phần phật giữa giông bão. Mười mấy chiếc phi thuyền màu đen lớn nhỏ dừng tại Magdalene, thanh
niên cao gầy đứng trên mũi phi thuyền, tùy tiện dụi tắt tàn thuốc trong
tay vào tinh hạm.
“Đại ca —-!!”
Nam tử cao lớn ở phía dưới gào thét, vết sẹo trên mắt trái khiến dung mạo tuấn mỹ trở nên vặn vẹo, đôi mắt giả được làm từ kim loại trạng thái lỏng đang nổi giận đùng
đùng nhìn động tác của thanh niên. Bên cạnh hắn, mái tóc kim loại, da dẻ tái nhợt, cô bé yên tĩnh vén mái tóc che đậy đôi mắt hai tròng của mình lên.
“Đừng có tùy tiện làm thế với phi thuyền của mình chứ! Có
lãnh đạo như thế thì sớm muộn gì Ánh sáng cũng xong đời!” Hình như còn
ngại không đủ, hắn đập đầu cô bé: “Này, Lili, cô cũng tới mắng hắn vài
câu coi.”
“Không có gì để nói.”
Lili không phối hợp nghiêng đầu qua chỗ khác, lạnh lùng như băng.
“A a a! Phiền chết mất!” Nam tử cao lớn nhịn không được đạp một cước vào
bụng Lili: “Cô và đại ca náo loạn nhiều năm vậy còn chưa đủ hả? Không
tiên đoán tương lai cho hắn thì thôi, bình thường còn—“
“Tôi đã tiên đoán rồi.”
Lili chụp lấy hai tay của hắn, dễ dàng nhấc người đang dãy dụa lên. Khó có
thể tượng tượng được cô bé như bông như hoa lại có sức mạnh quái vật
khủng bố như thế. Gương mặt Lili vẫn không thay đổi, xách đầu nam tử
dộng thẳng xuống đất.
“Á —–!”
Chân Lili dẫm lên nửa mặt của nam tử, không quan tâm bị người nằm dưới nhìn thấy quần lót của mình.
“Tôi nói, tôi đã tiên đoán cho Horn rồi.”
“Cũng chính xác đó.”
Thanh niên tóc vàng nhảy xuống từ phi thuyền cao mấy chục mét, để lộ gan bàn
tay nho nhỏ trắng bệch, tựa như tác phẩm nghệ thuật – nụ cười tử thần.
Thanh niên ra hiệu bọn họ ngưng đùa giỡn, nam tử bị đánh bầm dập bị Lili lôi
ra ngoài. Đồng thời tám bóng người lặng yên không tiếng động tập hợp lại chỗ thanh niên, trên người mỗi người đều có cảm giác ngột ngạt bức bách vì sức mạnh không gian cường hãn bị đè nén, người thì quỳ một chân trên đất, người thì thong thả dựa vào phi thuyền, bọn họ là nhóm tội phạm bị truy nã trong toàn vũ trụ, nay lại tập hợp đông đủ ở đây chờ đợi mệnh
lệnh từ thanh niên.
“Hành tinh Hella đã bị chúng ta bao vây.” Nam tử đi từ vùng đất lạnh ra tràn đầy ý chí chiến đấy, nhe răng nhếch
miệng cười nói: “Tới lúc cho bọn chó đó mở mang kiến thức về thế giới
bẩn thỉu mà chúng nó đang sống rồi, nhưng mà đại ca này, cụ thể làm gì
con mẹ nó anh còn chưa nói —- Ánh sáng vậy mà đều ưu tiên hành động vì
anh.”
Đôi mắt xanh ngọc liếc gã một cái, tội phạm truy nã khét
tiếng nhất từ trước đến nay, lãnh đạo duy nhất của Ánh sáng, đập tan đế
quốc Anderson, tên cướp tội ác tày trời nhất vũ trụ – mỉm cười nhìn
thuộc hạ của hắn.
“Ta muốn trở lại vùng đất kia, lấy lại tất cả những gì thuộc về ta.”
“Vương tọa của ta, quốc gia của ta, còn có…”
Horn cúi đầu, nhìn hình xăm trong lòng bàn tan, bật cười trầm thấp.