Gương mặt bình thường dần dần lộ ra nét tinh xảo diễm lệ, đôi mắt đông phương cổ tràn ngập luống cuống hoảng loạn khiến
Horn như thần xui quỷ khiến nhận được sự thỏa mãn vô cùng lớn. Hắn bước
lên một bước, máy truyền tin lại vang lên vào lúc không nên vang. Horn
hơi nghiêng đầu, tên trộm bị giới hạn hành động thần sắc lấp lóe. Một
giây sau, âm thanh xé rách lĩnh vực phá không mà đến.
“Không trộm được cái gì hết á.”
Sau mấy động tác, tên trộm câu một chân lên tường, mặt mày cong cong, đeo
lên một tấm mặt nạ khác che giấu dung nhan thật sự. Máy mô phỏng âm
thanh trong tay y đã bị Horn làm nổ, lúc nãy Triêu Đăng đã dùng chiếc
máy mô phỏng âm thanh này ngụy tạo âm báo tin tức từ hoàng thất
Anderson, hồi trước y đã từng tải xuống âm thanh này từ máy của Nolan:
“Ngũ hoàng tử là người mà tôi thấy khó trộm nhất, toàn thân từ trên
xuống dưới đều không có kẻ hở, thật sự chỉ có cấp A thôi sao?”
Thất bại một lần, muốn cho con mồi rơi vào bẫy một lần nữa thật sự không dễ, huống hồ mục đích của hắn cũng không phải bắt người.
Dù cho bị
chạm đến bí mật cỡ này nhưng thần sắc Horn vẫn bình tĩnh như trước. Đôi
mắt màu xanh yên tĩnh nhìn chăm chú tên trộm đến không có hảo ý, đột
nhiên hắn nở nụ cười: “Em tới đây, tôi sẽ nói cho em biết.”
Siêu
trộm vốn còn đang sắc bén quan sát bỗng nhiên biểu tình khựng lại, bàn
tay giật giật, vành tay nổi lên màu hồng đầy khả nghi. Rõ ràng là Horn
nhìn thấy Triêu Đăng cắn cắn môi dưới, sau đó nghiêng người chạy khỏi
hiện trường.
Hả?
Thanh niên tóc vàng nhìn chăm chú vào
phương hướng đối phương bỏ chạy, buồn cười thu hồi không gian cường đại
đến mức không bình thường.
Vậy mà lại… Xấu hổ.
Mặt trời
ngả về tây, các chị em gái làm nghề đặc biệt ở Firenze trang điểm lộng
lẫy đứng đường mời chào khách hàng. Triêu Đăng lang thang một vòng rồi
tiện tay sờ túi mua một xiên thịt nướng ăn, còn dư lại ba đồng thì đi
mua bia. Y thuộc về thể chất uống rượu thì mặt sẽ đỏ nên dù ăn uống vẫn
chưa no nhưng thoạt nhìn dáng vẻ cứ tưởng say khướt rồi. Triêu Đăng nội
tâm kích động, chóng mặt hoa mắt về tới biệt thự.
Sắc vàng ấm áp
lộ ra từ gian phòng của họa sĩ trẻ, lưu thủy nghiêng về một chỗ, tựa như chuyến tàu cô độc dò tìm hải đăng trên đại dương đen thẳm. Bước chân
Triêu Đăng dừng lại trước phòng của Joe, y bước lên một bước, bàn chân
lệch đi, đột nhiên ngã nhào vào cánh cửa.
“Á…! Đau quá à…”
Triêu Đăng xoa xoa đầu, nheo mắt định dựa vào ván cửa nhưng cánh cửa lại đột
nhiên mở ra, hại y ngã vào lồng ngực người nào đó. Thanh niên tóc nâu
tựa hồ hơi kinh ngạc, lặng lẽ dìu người vào phòng. Joe dò hỏi Triêu Đăng còn đang mê man: “Cậu làm sao vậy?”
“Joe?” Triêu Đăng mơ mơ màng màng liếc mắt nhìn hắn, lập tức muốn đứng lên: “Đầu hơi choáng váng, anh dìu tôi về phòng đi.”
“Uống say?”
“Đâu có đâu có, tôi đâu có say…” Y nói, cực kì tự nhiên ôm lấy vai của Joe:
“Tôi nói nè, hôm nay tôi nhìn thấy người nọ rồi, rất vui đó.”
Cánh tay đang ôm y không tự chủ siết chặt, cảm giác mình chậm rãi được nhấc lên, Triêu Đăng trừng mắt nhìn.
“Nhìn thấy ai?”
“Không nói cho anh biết đâu…”
Không chờ y nói xong, đồng tử thanh niên đối diện từ màu nâu bình thường dần
dần chuyển thành màu xanh biên biếc, sợi tóc màu vàng óng quét vào mặt
Triêu Đăng theo động tác cúi đầu ôn nhu. Hắn nhìn tên trộm mắt đen vẫn
còn đang ngơ ngác, tâm tình Horn rất tốt mà bóp bóp mũi y: “Em nhìn thấy ai?”
“…”
Bà mẹ nó vậy mà trở về vai chính, có chút không nói nên lời nha, nên diễn tiếp kiểu gì đây.
Tưởng tượng một chút lời thoại phù hợp với nhân vật trước mắt…. Không tưởng
tượng được a huhu! Thôi thì trước tiên giả ngốc bạch ngọt cái đi rồi nói tiếp!
“… Anh sao lại ở chỗ này… Joe đâu?”
Hỏi rất hay, diễn rất sâu!
Horn không nói lời nào, một hồi sau hắn lảng sang vấn đề khác. Tiếng dò hỏi
nhẹ nhàng như đàn cello vang vọng: “Tại sao lại trốn chạy?” Hắn nâng cằm siêu trộm lên, cách lớp mặt nạ đụng vào mũi y: “Không phải nói thích
anh sao?”
Gò má của con ma men trong lồng ngực dần ửng đỏ, đôi
mắt lấp lánh nhìn thẳng vào hắn. Một hồi sau mới nghe giọng thầm thì nho nhỏ của Triêu Đăng.
“Không trốn là bị quăng vào tù đó, lệnh truy nã anh cũng công bố rồi…”
Câu trả lời ngoài dự liệu lại ngọt đến sâu răng, bỗng nhiên người kia cười
rộ lên, càng lúc âm thanh càng lớn, tựa hồ y uống say thật rồi, đối mặt
với sự uy hiếp lại không hề có phòng bị.
“Tâm không phòng bị sẽ khiến anh muốn bắt nạt em…”
Một tay Horn để trên môi của mình, hắn suy tư chốc lát rồi xoay người Triêu Đăng đối diện với chính mình, âm thanh trầm thấp đầy dụ hoặc: “Cho anh
nhìn mặt của em, anh sẽ không bắt em nữa, được không?”
“Không được.”
Thanh niên tóc vàng tiếp tục trêu ghẹo: “Vậy em muốn thế nào?”
“Muốn anh yêu em.”
[Giá trị yêu thương: 2,5 sao.]
[Có giỏi hông? Có điêu hông? Có đẹp trai hông?]
[Cũng bình thường.]
[…]
Con ngươi người đối diện lấp lánh sóng nước dưới ánh đèn ấm áp, đồng sắc
xinh đẹp sáng trong, tựa như thủy mặc đan thanh. Horn cố gắng muốn quên
đi sự khiếp đảm của mình, lực đạo trên tay không khống chế được mà tàn
bạo phá hủy lớp mặt nạ còn lại của Triêu Đăng. Ngay sau đó, hắn cảm hô
hấp của mình cũng muốn ngừng lại.
[Giá trị thù hận: 1 sao.]
[…]
[Ngu luôn rồi hả?]
[…]
Dung nhan bại lộ dưới ánh đèn đẹp đến như họa. Y sở hữu gương mặt khiến
người nhìn ám ảnh, đường nét tinh tế thâm thúy, vốn nên là tướng mạo tối tăm quỷ mị nhưng bởi vì biểu tình nhu hòa dịu dàng mà lộ ra vẻ diễm lệ
khiến người quyến luyến. Thần sắc Horn đầy phức tạp nhìn khóe môi như
hoa của Triêu Đăng, tầm mắt chuyển lên đôi đồng mâu như ô mặc kia.
Chính là khuôn mặt này, chính là loại biểu cảm này, hờ hững thờ ơ mà câu
người. Thời niên thiếu hắn đã vô số lần quẩn quanh một chỗ trong bóng
đêm mập mờ, những khát khao bí ẩn nhất đều liên quan đến người nọ. Cả
đời hắn cũng không quên được tính trẻ con của mình khi lần đầu tiên mộng thấy y, tha thiết cầu xin bóng hình người nọ. Thậm chí hắn còn mong
ngóng đợi chờ một người đã chết từ lâu, rơi vào thống khổ bi ai sâu sắc.
So với tình yêu nồng đậm thì sự phản bội của đối phương còn khắc sâu hơn.
Trong mộng, Horn Anderson đã dùng hết mọi thủ đoạn nhưng cuối cùng cũng
không thể giữ lại Oanh của hắn. Bình quân người trong thời đại này tuổi
thọ là 200 nhưng vị quốc vương trăm năm trước không gì không làm được
chỉ sống 150 năm. Ngoại trừ tình cảm chân thành bị thiêu đốt, còn có
sinh mệnh của hắn.
“Anh đã nhìn rồi.” Triêu Đăng mờ mịt ngẩng mặt lên: “Yêu em không?”
“Không yêu.”
“…”
Chết đi, đồ dị đoan.
Thanh niên tóc vàng nhấc lên mi mắt yếu ớt ảm đạm, tự tay đeo vào mặt nạ cho
y. Giây phút da thịt chạm vào nhau, người nọ khó nhịn mà run rẩy một
chút, làn da trắng trẻo hồng hồng một mảng. Động tác của Horn dừng lại
trong chớp mắt, như bị đầu độc liếm lấy làn da ấy. Triêu Đăng cảm nhận
được hành động tràn ngập dục vọng chiếm hữu, cảm thấy từ đầu tới chân
đều tê dại. Tay y bị Horn nắm chặt, đầu lưỡi của đối phương rời khỏi da
thịt mềm mại kia.
Thanh niên mắt xanh nhìn siêu trộm bị khóa chặt trong lòng ngực không ngừng dãy giụa, mãi đến khi hắn chầm chậm liếm
lên đôi mắt ô mặc nhuốm đầy tình sắc.
Âm thanh nghẹn ngào trong
trẻo truyền đến. Horn ngẩn người, nhận ra phản ứng của Triêu Đăng như
thế tuyệt vời đến mức nào, chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Hắn miễng
cưỡng khống chế mình buông ra thân thể mẫn cảm của người trong lòng, nắm lấy khăn rồi đi vào phòng tắm.
Tiếng nước rào rào kéo dài không
dứt, đợi khi hắn tỉnh táo lại kéo cửa ra thì Triêu Đăng đã ngã xuống
thảm trải sàn lặng im say ngủ. Giá tranh và vải vẻ đầy vệt màu đứng lặng sau lưng y. Siêu trộm đang nằm ngủ đằng kia có hàng mi dày đậm cong
cong vẽ nên một mảnh đường viền. Horn khom lưng, cẩn thận từng li từng
tí ôm người nọ lên, đồng thời giúp y đeo mặt nạ vào, che giấu đi loại mỹ mạo không nên tồn tại.
Trước khi rời khỏi, hắn liếc nhìn bức họa không che đằng kia, nhớ tới biểu tình của Triêu Đăng khi nhìn thấy nó
ban sáng, tâm tình sung sướng hôn lên vầng trán của đối phương một cái.
Vĩnh viễn y cũng không biết, mỹ nhân bị giam cầm trên vương tọa kia là tác phẩm của hắn dựa vào trí nhớ nhất thời vẽ nên.
Mưa tuyết tạm dừng, nắng ấm ngày đông chầm chậm len vào ngỏ nhỏ của
Firenze, trong mộng cũng có thể cảm nhận được ánh mặt trời hôn môi.
Triêu Đăng đưa tay xoa xoa thắt lưng đau nhức, chậm chạp ngồi dậy từ
trên giường.
Liếc nhìn đồng hồ, y thuận tay vớ lấy bộ quần áo rồi đi vào phòng tắm, đầu vẫn còn đau. Đột nhiên máy sấy tóc trong tay
Triêu Đăng xẹt một tia lửa điện, y phản ứng nhanh ném máy sấy tốc ra xa, mùi khét kì quái lan vào không khí. Rút dây điện, sờ sờ mái tóc ướt
nhẹp trên đầu, Triêu Đăng lười biếng đi qua phòng của Joe.
Không còn cách nào khác đâu, muốn ông đây qua mượn máy sấy tóc của mi, có tiện nghi mà không chiếm là đồ khốn khiếp.
Gõ cửa mấy cái, rất nhanh đã có thanh niên trên tóc còn dính thuốc màu thò đầu ra: “Triêu Đăng?”
“Máy sấy tóc của tôi hư rồi.” Y ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Cho xài ké chút được không?”
Đương nhiên là Joe mời y vào phòng.
“Hôm qua tôi uống say không tạo phiền phức cho anh chứ?”
Hong khô tóc, sẵn dịp Triêu Đăng ở lại phòng của họa sĩ trẻ. Joe đang vẽ
màu, nghe lời y nói dừng lại động tác rồi ôn hòa lắc đầu: “Không có,
không phiền.”
“Hên quá hên quá.” Triêu Đăng cười hì hì ngồi xuống cạnh thanh niên, tò mò nhìn tập tranh của hắn, đối phương thấy thế cũng đẩy tập tranh bìa cổ sang: “Tôi uống say xong là không nhớ gì hết,
không phát rồ là được rồi.”
Joe há miệng, âm thanh bản tin buổi
sáng trên ti vi truyền vào tai hai người, khi nhìn thấy nội dung đang
phát kia, ánh mắt Triêu Đăng lấp lóe, mấy giây sau, y nhíu mày.
Khó trách…
Vậy nên mình mới cảm thấy không được bình thường.
“… Buổi dạ tiệc lần này sẽ chọn ra đối tượng đính hôn, tôi tin chắc rằng
người của thế hệ trước sẽ vô cùng kích động luôn, dù sao đối phương cũng là nam thần của toàn bộ hành tinh mà.” MC mặc trang phục thanh lịch
cười nói trên màn ảnh: “Chân thành chúc phúc ngũ hoàng tử tìm được bạn
đời của mình, có được cuộc sống hôn nhân vui vẻ hạnh phúc.”
Triêu Đăng và Joe hai mắt nhìn nhau, tựa hồ người trước vẫn còn đang xuất
thần, mãi đến khi ti vi bắt đầu phát tin tức kế tiếp, Triêu Đăng mới lẩm bẩm đầy vẻ không tin: “Horn… Muốn kết hôn?!”
Căn cứ vào việc
Anderson là hoàng tộc chí cao vô thượng thì không thể không dựa vào các
loại phương thức để lôi kéo quan hệ của đế quốc: thương mại ngoại giao
với thông gia đáng tin cậy nhất. Thông thường hôn nhân của các hoàng tử
đều không liên quan đến tình yêu, dòng chảy tranh đoạt tài sản phía sau
mới là bí mật thật sự. Horn là ngũ hoàng tử thứ năm của thế hệ này, trên đầu lại có đại hoàng tử không muốn hôn nhân thương mại mà trái lại dựa
vào thế lực của mình tuyên bố sẽ cưới người trong lòng, tất cả đều thấy
hắn đã bị cuốn vào vòng xoáy đấu tranh của gia tộc. Nhưng nhìn từ phía
người ngoài mà nói thì Horn đang ở thế bất lợi.
“Có gì mà kì lạ?”
“Cực kì kì lạ mới đúng.” Triêu Đăng nhìn chằm chằm màn hình: “Rõ ràng hắn mới hai mươi lăm tuổi…!”
Vì bị ép kết hôn nên Horn mới gặp y ở buổi triễn lãm nghệ thuật, mới dùng
dung mạo nguyên bản thật thật giả giả xác nhận tình cảm lúc y say rượu.
Lúc trước Triêu Đăng vẫn nghĩ không ra tại sao đã tiếp xúc y với thân
phận họa sĩ lại còn muốn đích thân gặp mặt y. Trên thực tế, từ đầu tới
cuối y đều bị người này đùa bỡn.
Sau khi Horn giả trang thành họa sĩ để biết rõ con người y, biết rõ tình cảm của y thì bắt đầu tiến thêm một bước khiến y càng lún càng sâu. Nói với bạn bè về tình cảm đơn
phương không lối thoát, hành động ám muội với người mình thích…. Cùng
với đối tượng kết hôn trong biển người mênh mông thì không bằng chọn lấy người mình yêu thích. Dù cho y không nói với Joe là thích Horn thì nhất định hắn cũng có biện pháp làm cho y xuất hiện ở buổi dạ tiệc. Lý do
máy sấy tóc bị hỏng sáng nay để đảm bảo mình sang đây xem tin tức, chắc
chắn là Horn động tay động chân.
Y vẫn cho rằng hành động của đối phương là phản ứng bản năng dưới ảnh hưởng của giá trị yêu thương,
nhưng bây giờ nhìn lại, mỗi một hành động mà Horn làm đều có nguyên
nhân.
Vậy mà có người còn ghê gớm hơn y á! Sao mà chịu nổi. Y nhịn.
“Tôi đi trước.” Triêu Đăng bỏ tập tranh xuống, nở nụ cười theo thói quen: “Lần sau lại tới.”
Mặc dù nhìn qua có vẻ y không sợ sóng lớn nhưng đôi mắt chớp chớp và âm thanh run rẩy đã làm lộ tâm tư Triêu Đăng.
Thanh niên có màu tóc ấm áp khẽ gật đầu với y, mãi đến khi Triêu Đăng rời khỏi phòng, Joe vẫn duy trì thần sắc ôn hòa.
Không có nhắc nhở của hệ thống chắc y cũng bị ngụy trang ấm áp bình thản này mê hoặc rồi, thực sự là… Tiểu quỷ phiền phức.
Sau đó, tin tức này được truyền bá đến khắp nơi trên thế giới, số người
nhập khẩu vào Firenze tăng lên chóng mặt. Mặc dù hoàng tử thứ năm của
Anderson chỉ có gen cấp A nhưng thái độ lẫn dáng vẻ đều là cực phẩm,
chưa nói đến dòng họ cao quý cũng khiến các nhân vật lớn đứng xếp hàng
muốn gả con gái cho. Những thiếu nữ có khát vọng chim sẻ biến phượng
hoàng nơi nào cũng có. Ngày tháng được định, thành cổ Anderson trang
nghiêm hội tụ ánh sáng của toàn thế giới, làn váy của các cô gái bồng
bềnh trên thảm trải sàn hoàng cung xa hoa, đèn đuốc mang đậm sắc thái
huy hoàng rực rỡ.
Nolan đứng một mình trong góc, ánh mắt yên tĩnh như đại dương thâm thúy nhìn vào đám người đang vây quanh Horn. Thanh
niên đối xử với mọi người tao nhã khéo léo, đồng thời lộ ra sự kiêu ngạo cao quý. Trong số các hoàng tử thì quan hệ giữa gã và Horn coi như
không tệ, không phải gã không muốn giúp hắn nhưng bởi vì người hạ lệnh
tổ chức tiệc tối là phụ hoàng của bọn hắn, là người nắm giữ quyền uy tối cao trong toàn vũ trụ, không thể nào phản kháng.
Đang suy nghĩ
bỗng có người đi ngang qua, thần sắc Nolan khẽ biến, trong tầm nhìn chỉ
còn lại bóng lưng cao cao gầy teo của đối phương, đuôi tóc nhỏ vụn, làn
da trắng sứ.
Không sai đâu.
Cảm giác này… Loại cảm giác mạnh mẽ không có giấu hiệu gì chỉ thuộc về người kia mà thôi —-
“… Triêu Đăng.”
Nam sinh bị gọi tên quay đầu, đôi mắt ô mặc chênh chếch nhìn sang, có không ít người chú ý về phía này, nơi y đi qua như có ánh sáng chói lọi. Theo bản năng, Nolan tiến lên ba bước, nắm tay bàn tay y, da thịt trắng mịn, khung xương tinh tế, cảm giác y hệt như ngày đó bị siêu trộm lấy cắp
dây chuyền.
[Giá trị yêu thương: 3 sao.]
Triêu Đăng giương mắt nhìn gã, lệ chí trên mắt trái như đóa hoa đang hé nở. Tam hoàng tử
tóc vàng mắt xanh tóm chặt tay y không nói lời nào. Triêu Đăng cắn cắn
môi, đôi mắt màu mực như phù quang lục ảnh.
“Anh ba, cảm ơn đã dẫn bạn của em lại đây.”
Nghe thấy giọng nói hàm súc đầy ý tứ của thanh niên mê người ấy. Triêu Đăng
cúi đầu đã thấy tay mình và tay Horn đang nắm lấy nhau, Nolan bên cạnh
thần sắc mơ hồ. Gương mặt tuấn tú chìm vào bóng tối, đám người xung
quanh thấp giọng xì xào bàn tán. Horn gật đầu với Nolan một cái rồi kéo
Triêu Đăng đi vào trung tâm dạ tiệc.
“Rất có mị lực, siêu trộm, đến anh ba cũng bị quyến rũ.”
Horn siết tay dùng sức cực kì mạnh, tựa hồ nhớ lại kí ức tối tăm nào đó, ác ý mạnh mẽ khiến Triêu Đăng sảng khoái đến run rẩy âm thanh: “Em không
có…”
“Làm em đau?” Thanh niên tóc vàng thân mật ôm y, lời nói từ
miệng lại vô cùng tàn nhẫn: “Vẫn chưa đủ, anh còn muốn làm em cực kì cực kì đau.”
[Giá trị thù hận: 1,5 sao.]
“Horn…” Triêu Đăng
cau mày nhìn hắn. Trong đây có vô số mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành
nhưng không một ai bằng y. Ai cũng khát vọng sở hữu Oanh của hắn, từ tam hoàng tử lạnh lùng tự tin, từ đại hoàng tử cố ý thúc đẩy buổi dạ tiệc,
phụ hoàng, mẫu hậu đến hoàng tỷ thường ngày kiêu ngạo, ngông cuồng tự
cao tự đại đến đâu cũng cam tâm tình nguyện quỳ dưới chân Oanh của hắn.
Người nọ chính là có ma lực kinh khủng như vậy: “Anh lôi kéo em như vậy, không sao chứ?”
“…”
“Tất cả mọi người đều nhìn thấy,
người mà anh đang lôi kéo không phải quý tộc, không bối cảnh gì cả.”
Triêu Đăng nhỏ giọng nói: “Cũng không sao chứ?”
Đương nhiên không sao.
Bọn họ đều yêu em, bọn họ đều muốn bắt chuyện với em, hao tốn tâm tư hy
vọng muốn để lại ấn tượng trong tâm trí em, nhưng em chỉ có thể là Oanh
của ta, đây là… Tội ác cỡ nào xinh đẹp.
Vừa dứt lời, thanh niên
tóc vàng đã dùng hành động thực tế chứng minh cho quyết định của mình.
Horn nhẹ nâng đầu Triêu Đăng lên, dịu dàng ôn nhu đặt lên môi y, đầu
lưỡi hai người triền miên quấn quít, hơi thở cường hãn triệt để bao trùm y. Horn hôn Triêu Đăng không hề có ác ý, thù hận sinh sôi lúc nãy giờ
đây đã biến mất hầu như không còn. Triêu Đăng thuận theo ôm lấy gáy hắn, cánh tay tái nhợt được đèn thủy tinh treo trên cao vẽ nên đường nét
tinh mỹ. Thảm nhung dưới chân được được thêu may hoa văn chạy mãi đến
phương xa, hoàng cung bị cảm giác không nói nên lời bao phủ toàn bộ.
“Đây là vương phi ta chọn.” Vừa hôn xong, ngũ hoàng tử liền ôm chặt eo Triêu Đăng. Trước mặt tất cả mọi người đeo lên chiếc nhẫn đính hôn vào tay
người nọ. Nhẫn này được chính tay hoàng tộc Anderson thiết kế, một khi
đã đeo vào sẽ không thể gỡ ra. Mỹ nhân khiến cả đại sảnh điên cuồng, giờ khắc này đã hoàn toàn thuộc về Horn Anderson: “Ngày trăng tròn kế tiếp, chúng ta sẽ kết hôn.”
Ánh trăng tựa lưu thủy lương bạc, hoàng
cung Anderson nằm ở nơi cao nhất, có thể thấy rõ mọi góc rẽ của Firenze, pháo hoa rực rỡ giữa đêm đông lạnh lẽo, cô gái nhỏ đi cùng mẹ giữa con
đường tuyết phủ cố níu kéo chiếc khăn choàng bị gió thổi bay, nữ nhân
môi đỏ tóc đen đứng trong ngõ tắt âm u dịu dàng nhìn chăm chú vào người
qua đường.
“Thú vị không?” Horn một tay lắc lon bia, một tay
chống cằm nhìn về phía Triêu Đăng: “Từ chỗ cao nhìn xuống, phát hiện ra
rất nhiều loại người.”
“Bao gồm em?”
“Không, không phải, em là người đặc biệt nhất.” Horn yếu ớt cười nói: “Em chính là cuộc đời của anh.”
Em là điều mà anh khát khao nhất.
Trong hoảng hốt, thời gian như cách đại dương nghìn trùng, âm thanh xé gió mà đến. Thiếu niên tóc đen mắt đen đẹp như vì sao cách xa hai trăm triệu
năm ánh sáng, lảo đảo giục ngựa giơ roi, xuyên qua tuyết trắng mênh mông hùng vĩ mà đến.
“Vậy phải chăng em nên tạ ân?”
Triêu Đăng cười cười rồi rũ mắt xuống.
Quả nhiên… Là cùng một người.
Mùi bia thơm ngát dần tan biến, không gian khổng lồ quét sạch băng tuyết.
Âm thanh tao nhã tựa tiếng đàn cello như đầu độc lòng người vang vọng
vào tai.
“Muốn nghe cố sự không? Liên quan tới tập thơ kia.”
“…?”
“Thơ được viết trên đó cũng không phải thơ thật sự, nó là một quyển sách sử
được tìm thấy trong mờ mịt, trong đó viết về người bí ẩn bị vị quốc
vương đặt nền móng cho vương triều Anderson giấu đi.”
Oa, cung đình bí sử.
“Mùa hạ tám trăm năm trước, lúc đó Horn Anderson không còn gì để mất gặp
được người hắn yêu duy nhất trong cuộc đời, đó là một nam thanh niên trẻ vô cùng xinh đẹp. Y giúp Horn chinh chiến khắp nơi, hắn cố gắng phấn
đấu vì lý tưởng có được người trong lòng, mãi đến khi thiếu niên ngày
xưa leo lên vương tọa của anh hùng, trở thành bá chủ vũ trụ.”
“Lúc mà Horn cho rằng giang sơn và mỹ nhân lưỡng bất tương xâm, có thể hưởng thụ cuộc sống an ổn hạnh phúc, thì người hắn yêu tha thiết phản bội
hắn, Horn sử dụng hết thủ đoạn nhưng người nọ vẫn không hồi tâm chuyển
ý, người nọ nói, y đã không còn tình cảm với Horn, sở dĩ vẫn không rời
đi là vì y yêu thích quyền tài của Horn.”
“…”
Mê tiền nha, có đạo lý, nhất định lần sau phải thử một lần mới được.
“Dưới cơn thịnh nộ, Horn đem y nhốt vào phòng cất giữ châu báo, quốc vương
nói, nếu như em thích kim tệ bảo thạch như thế thì vĩnh viễn ở cùng
chúng nó đi, vui không?”
“…”
Bỗng nhiên, không muốn thử nữa, ha ha ha.
“Người yêu của Horn vừa am hiểu cách trốn chạy, vừa có bộ dạng mỹ lệ hoàn hảo, nên y được quốc vương gọi là Oanh.”
Ngữ khí của thanh niên tóc vàng không mặn không nhạt. Tròng mắt của người nghe cố sự đối diện đã co lại.
“Em đoán được tên của người nọ mà, đúng không? Triêu Đăng.”