Trương thái y vừa nghe Ôn Uyển nói mổ bụng sinh, thì lập tức quỳ trên mặt đất. Tha thứ cho Trương thái y thật sự là không có lá gan này. Đối
với người cổ đại mà nói, mổ bụng sinh chẳng khác nào là giết mẹ giữ con. Nếu Ôn Uyển xảy ra chuyện không may, hoàng đế còn không giết hắn cả nhà à.
Ôn Uyển lợi dụng quyền thế áp chế mọi người không có tác dụng. Nếu
đắc tội Ôn Uyển Quận chúa, thì chỉ bị dạy dỗ một chút, thậm chí có thể
bị đuổi ra khỏi Thái y viện. Nhưng nếu đi theo Quận chúa hồ nháo, mình
chẳng những chết mà cả nhà còn bị giết sạch. Lựa chọn cái nào tốt thì đã biết.
Ôn Uyển vừa nhìn cũng biết dựa vào Trương thái y là không được, nên
tự mình tra sách thuốc. Sau đó hướng đến các loại vấn đề, đưa ra một hai ba bốn năm câu hỏi, muốn những người này tìm cho mình biện pháp thích
đáng nhất. Huyên náo đến Thái y viện người ngã ngựa đổ.
Thật ra Ôn Uyển biết rất rõ, để làm được thì hiệu suất cực kỳ bé nhỏ, nhưng nếu nàng cái gì cũng không làm, trong lòng lại có chút sợ. Không
có cách nào khác, hành hạ người khác vốn tốt hơn một mình ngồi ở trong
nhà suy nghĩ lung tung. Đúng không?
Mặc dù Hoàng đế thấy Ôn Uyển lo như vậy cũng không quá cao hứng, vốn
cho rằng như vậy là vô cùng gian nan khổ cực rồi. Nhưng hắn vẫn lựa chọn ủng hộ Ôn Uyển, mỗi lần Ôn Uyển có những biện pháp phòng bị , đến cuối
cùng đều làm ra hiệu quả không tưởng được . Hi vọng lần này cũng có thể
bình an vượt qua.
Hơn ba tháng sau là Ôn Uyển sinh ( hiện tại đã hơn sáu tháng rồi )
nên chuẩn bị đủ mọi thứ. Cũng may Ôn Uyển ở trong phủ đệ nói một không
hai, hoàng đế cũng để tùy ý. Nếu những người khác ở trong nhà làm như
vậy, còn không bị mắng chết sao?
Hạ Dao không có cách nào khác, trong lúc Ôn Uyển hành hạ mọi người
liền kể một ít những chuyện Bát Quái phân tán sự chú ý của Ôn Uyển.
Nhưng lần này, nói không phải là Bát Quái: “Quận chúa, hoàng thượng ân
chuẩn Bình Thượng Đường làm thành Giang Nam Bố Chính Sứ.” Nàng mới vừa
nhận được tin tức kia cũng rất giật mình.
Ôn Uyển kinh ngạc nói: “Chuyện khi nào?” Bố Chính Sứ tương đương với
chức vị một Phó tỉnh trưởng ở hiện đại. Một người chưa tới ba mươi đã là Phó tỉnh trưởng, cái trán Ôn Uyển có mồ hôi hột rơi xuống. Nếu có năng
lực mạnh, cộng thêm lão đạo chống đỡ, thì có thể đền bù số tuổi, nhưng
năng lực của Bình Thượng Đường. Thật không phải Ôn Uyển xem thường hắn,
làm phụ tá một Thành thì được. Nhưng chủ quản tài phú và nhân sự của cả
thành, đây không phải là đùa giỡn hay sao?
Hạ Dao không muốn Ôn Uyển nghĩ nhiều như vậy, chẳng qua cảm thấy Bình Thượng Đường không có bản lãnh ngồi vững vàng ở chức vị kia: ” Ở nửa
canh giờ trước, ta vừa nhận được tin tức liền nói cho Quận chúa biết.”
Ôn Uyển có chút nghi ngờ: “Cậu Hoàng đế đang làm cái gì vậy? Vào lúc
này mà đề bạt Bình Thượng Đường, rõ ràng là đặt Bình Thượng Đường ở trên lửa nướng. Muốn hại chết hắn sao? Tại sao Cậu Hoàng đế làm thế?” lần
trước Ôn Uyển không có nói tới chức vị này, bởi vì chức vị này hoàng đế
căn bản sẽ không ban cho Bình Thượng Đường. Thuế má ở Giang Nam vốn là
nơi quan trọng, nơi nào có thể cho Bình Thượng Đường đi trông coi tài
phú và nhân sự như vậy. Năng lực không đủ, tư cách không đủ. Ôn Uyển từ
đầu đến cuối nhìn thấy hắn vẫn không đủ tư cách .
Hạ Dao sửng sốt. Chắc không phải vì nàng mắng Bình Thượng Đường mà…,
truyền đến lỗ tai hoàng đế chứ? Cũng chỉ có lý do này, mới có thể giải
thích tại sao hoàng đế đột nhiên làm một chuyện kỳ quái như vậy.
Ôn Uyển vừa nhìn cũng biết vấn đề ở trên người Hạ Dao: “Chuyện gì? Nói.”
Hạ Dao chỉ có thể đem lời lúc ấy mắng Chân Chân nói ra…, một năm một
mười(từ đầu tới cuối) nói cho Ôn Uyển biết. Sắc mặt Ôn Uyển có chút thay đổi: “Ngươi muốn hại chết Bình Thượng Đường sao?” Theo lời nói của Hạ
Dao…, có thể nói cào một lớp da của Bình Thượng Đường xuống rồi.
Hạ Dao không nói gì. Lột một lớp da thì thế nào, nàng không nói sai
nửa chữ đâu. Vốn chính là một người vô tình vô nghĩa. Quận chúa đối xử
với hắn thật tốt, nhưng hắn vì Quận chúa đã làm gì? Hạ Dao nhớ tới
chuyện thuyền hoa ban đầu. Trong lòng khó chịu tới cực điểm rồi.
Ôn Uyển chỉ có thể lắc đầu”Làm sao bây giờ?” Ôn Uyển có thể tưởng
tượng phía sau sẽ như thế nào? Khẳng định đến lúc đó sẽ bị cuốn vào
phiền toái lớn.
Thái độ Hạ Dao cũng không sao cả nói: “Quận chúa, người lo lắng cái
gì? Khó làm thì bị bãi quan về nhà ôm hài tử đi. Chiếm được danh phận là con của công chúa, hoàng thượng sẽ không giết hắn. Hơn nữa, khó không
phải là hoàng thượng cho hắn một cái cơ hội sao? Nắm chắc tốt cơ hội,
sau này biết đâu có thể vào nội các cũng không biết được.” Phía sau câu
nói của Hạ Dao, hoàn toàn chỉ chế nhạo thôi.
Ôn Uyển thở phào nhẹ nhõm: “Ngươi nói hắn đi vào nội các, không bằng
nói ta đi vào nội các còn có thể.” Nội các mà dễ vào như vậy. Đầu tiên
phải chú ý đến kinh nghiệm, sau đó là năng lực. Cuối cùng còn phải nhờ
vận mệnh. Kinh nghiệm có thể rèn luyện, nhưng là năng lực còn phải xem.
Hạ Dao nghe những lời này sâu sắc chấp nhận: “Không sai. Nếu Quận
chúa là nam tử. Tuyệt đối là nhân tài trụ cột. Đáng tiếc, nhưng bây giờ
Quận chúa cũng không kém.” Mặc dù không có đứng hàng vị tướng, nhưng
Quận chúa còn uy phong hơn cả Tể tướng nhiều. Tể tướng thấy Quận chúa
còn phải quỳ lạy đó!
Ôn Uyển cười để cho Hạ Dao vịn nàng đi ra ngoài đi lại một chút. Vừa
đi vừa nói chuyện: “Ngươi nha, thật không biết phải nói ngươi chỗ nào.
Sau này không được như thế nữa. Cũng may tính tình Chân Chân nhu mì, nếu đổi thành người khác. Còn không biết như thế nào đây?”
Hạ Dao khó được khi nói đùa: “Ta cũng biết cách nhìn người mà dùng thuốc đúng không?”
Ôn Uyển nghĩ tới chuyện đã tạo thành như vậy, không thể cứu vãn nữa
rồi . Cũng buông xuống, Hạ Dao làm chuyện này hơi quá. Nhưng có một chút đúng. Trừ phi Bình Thượng Đường làm chuyện mưu phản đại nghịch bất đạo
quá lớn. Nếu không, sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng. Cùng lắm, sau
này ngồi chồm hổm trong nhà ăn cơm gạo cũ.
Nhìn thấu chuyện này không chỉ có Ôn Uyển, Tô Tướng cũng giống vậy.
Lúc nghe được tin tức kia thì sửng sốt. Ngược lại vội vàng hỏi: “Thượng
Đường có phải làm cái gì để cho hoàng thượng không vui hay không?”
Tô Hiển cũng cảm thấy lần này lên chức quá mức rồi. Một lần nhảy hai
cấp, chuyện này thật không bình thường rồi: “Cha, có phải có cái gì
không thỏa đáng hay không?”
Tô Tướng nhắm mắt lại, suy nghĩ kỹ một hồi nhưng không có nói suy
nghĩ của mình ra: “Bảo Thượng Đường tới đây gặp ta. Ta muốn nói chuyện
với hắn một chút.”
Lần này nhân sĩ thay đổi, đưa ra ngoài có rất nhiều người. Bình
Thượng Đường là người hiển hách nhất, so sánh với Bình Thượng Đường thì
Tô Dương thật mai vì là người nhìn không thấy trong đám người bình
thường. Tô Dương chính là tứ phẩm, nhậm chức cũng không tệ. Nhưng không
cách nào sánh được với Bình Thượng Đường.
Bình Thượng Đường được người dặn dò, cũng nhanh chóng tới đây. Lần
này liền thăng hai cấp, thánh chỉ hạ xuống xong, cánh cửa nhà hắn cũng
muốn bị đạp đổ. Đường làm quan của Bình Thượng Đường rộng mở. Nhưng ở
trước mặt tướng gia vẫn vô cùng cung kính .
Tô Tướng nhìn khuôn mặt đầy vui mừng của Bình Thượng Đường, lời đầy
một bụng đột nhiên trong lúc này không biết nói từ đâu. Trầm mặc một hồi lâu mới hỏi nói: “Ta muốn hỏi cháu, tại sao cháu muốn nhích tới gần Tam hoàng tử?”
Bình Thượng Đường biến sắc, làm sao tướng gia biết được. Nhưng hắn đã ở quan trường lịch lãm mười năm rồi: “Người của Tam hoàng tử có tiếp
xúc với cháu. Nhưng cháu chỉ dùng thái độ không đắc tội, không thân cận
để hành xử.”
Tô Tướng nhìn một cái Bình Thượng Đường, Bình Thượng Đường bị ánh mắt sắc bén hù dọa đến nỗi tim cũng muốn nhảy ra ngoài. Rốt cuộc cũng không dám không nói lời thật: “Chẳng qua có lần cháu gặp Tam hoàng tử ở Túy
Hương Lâu, nên cùng uống hai chén rượu. Cháu rất khâm phục tài văn
chương củaTam hoàng. Nhưng không có quá nhiều lui tới.” Những thứ bí mật lui tới kia, cũng chỉ kết giao bình thường. Không coi vào đâu .
Tô Tướng muốn nói rất nhiều, cuối cùng chỉ hóa thành một câu nói:
“Cháu bị điểm vị Giang Nam Bố Chính Sứ, Ôn Uyển có gọi cháu đến quý phủ
nói chuyện hay không?” Vừa nhìn cái thần sắc này cũng biết là không có.
Bình Thượng Đường trong mắt mịt mờ chợt lóe lên: “Không có. Kể từ khi Quận chúa đám cưới, cháu chưa từng gặp Quận chúa.” Kể từ khi Ôn Uyển
mang thai đến ở phủ Quận chúa, trước kia không có thoát khỏi quan hệ.
Hàng năm còn có thể gặp được hai lần. Sauk hi Ôn Uyển và Bình Hướng Hi
thoát khỏi quan hệ, một năm Bình Thượng Đường cũng không thấy Ôn Uyển
một lần. Có việc cũng là vợ hắn đi phủ Quận chúa. Thật ra thì lần trước
gặp Ôn Uyển, đã là chuyện của hai năm trước rồi. Cho nên Ôn Uyển đối với hắn mà nói. Đã xa càng thêm xa xôi.
Tô Tướng trong tay chống quải trượng, lảo đảo đứng lên. Thân thể của
ông hôm nay là càng ngày càng kém: “Ôn Uyển không có triệu kiến cháu,
một mình ngươi không biết viết thiệp đi bái kiến sao?” hai chữ bái kiến, lập tức phân chia cao thấp.
Sắc mặt Bình Thượng Đường có một chút phát triển rồi: “Ôn Uyển hiện
tại bận rộn dưỡng thai, người bình thường cũng không thấy. lần trước phu nhân đi, nói xuống chuyện một chút. Vốn là mưu cầu không phải chức vị
này, có thể mưu đến chức vị Bố Chính Sứ này. Ta cũng không nghĩ tới.”
Tô Tướng mặc dù già rồi, nhưng ánh mắt vẫn rất sắc bén : “Có phải Ôn
Uyển đã nói cái gì đó hay không?” Cái bộ dáng này, rõ ràng cho thấy đang có việc che giấu.
Bình Thượng Đường lắc đầu: “Cụ thể tình hình thì cháu không rõ ràng
lắm. Nhưng phu nhân cháu đi đến phủ Quận chúa, sau khi trở về, mấy ngày
nay cả người đều hốt hoảng. Cháu có hỏi nàng xảy ra chuyện gì, thì nàng
không nói. nhưng xem ra, hẳn không phải là chuyện tốt.”
Ánh sáng trong mắt Tô Tướng bắn ra tán loạn khiến người khác hoang
mang: “Chuyện lớn như vậy, tại sao không nói cho ta biết?” biểu hiện của Ôn Uyển. Thường thường ở trình độ nhất định đại biểu cho ý tứ của hoàng đế. Bởi vì Ôn Uyển nắm vô cùng chính xác thái độ của hoàng đế.
Bình Thượng Đường giật mình: “Cháu có hỏi, nhưng nàng nói không có
gì. Hỏi mấy lần, cũng nói là không có cái gì. Sau thì nói chẳng qua là
chuyện về hài tử. Nên cháu không hỏi nữa.”
Trong mắt Tô Tướng thất vọng, quá rõ ràng . Ôn Uyển không gặp Bình
Thượng Đường, cái này rất dễ hiểu. Mất đi một tầng quan hệ huynh muội về luật pháp, Ôn Uyển cũng không nên có quá nhiều khách khí với họ hàng
bên cha. Hiện tại Ôn Uyển chỉ đặt chú ý lên người cháu gái. Mặc dù Ôn
Uyển thoát khỏi Bình gia, nhưng Bình Thượng Đường những năm này, từng
bước đều thuận lợi, có hoàng đế nhìn, cũng có Ôn Uyển ở sau lưng che
chở. Nhưng cái bộ dáng này của Bình Thượng Đường, một chút cũng không có cảm giác mình chịu ân huệ. Thật giống như một chuyện hiển nhiên phải
như vậy.
Trong lòng Tô Tướng đã tự hiểu rõ. Thái độ này của Bình Thượng Đường
cả ông cũng có thể nhìn đi ra được. Thì Ôn Uyển như thế nào lại không
biết. Nếu như nói lúc trước ông còn ôm một chút hi vọng, nhưng bây giờ
có thể xác định Ôn Uyển đã hoàn toàn bỏ qua Bình Thượng Đường rồi. Không có Ôn Uyển ở sau chống lưng cho hắn, lần thăng chức này, chính là lần
tình cảm cuối cùng với Bình Thượng Đường.
Hiểu rõ ràng chân tướng xong, thần sắc của Tô Tướng một chút lãnh đạm hẳn. Coi như ông có năm phần hiểu rõ Ôn Uyển. Nhìn lãnh tình, thật ra
thì tình nghĩa nặng nhất.
Nhưng ở lập trường của trưởng bối. Tô Tướng vẫn chỉ điểm cho Bình
Thượng Đường ở trong quan trường chú ý một số chuyện. Tương lai như thế
nào còn phải nhìn tạo hóa nữa.
Bình Thượng Đường cũng nhạy cảm cảm thấy thái độ của Tô Tướng. Trong
bụng có chút bối rối. Sau khi trở về, để cho Chân Chân đi phủ Quận chúa
đến gặp Ôn Uyển.
Hạ Dao vừa nghe thấy Tô Chân tới đây, cũng không muốn báo lại. Nhưng
bởi vì Tô Chân mang con tới cho nên Hạ Dao bất đắc dĩ phải nói cho Ôn
Uyển biết. Ôn Uyển cười nói: “Để cho nàng đi vào đi. Lần trước ngươi đã
mắng người ta đến độ máu chó xối đầu rồi. Còn không hả hận sao? Lần này
để cho Hạ Ảnh hầu hạ ta, ngươi đi nghỉ ngơi một lát.” Bảo Hạ Dao nói xin lỗi là chuyện không có khả năng. Điều duy nhất Ôn Uyển có thể làm,
chính là để cho Hạ Dao không nên xuất hiện nữa.
Hạ Dao nhìn Ôn Uyển một cái, rồi gọi Hạ Hương tới hầu hạ ở bên người, còn mình thì đi. Cho nên Chân Chân tới không gặp Hạ Dao. Làm cho nàng
buông lỏng một hơi.
Lần này Chân Chân dẫn theo Phúc ca nhi tới. Tinh thần Ôn Uyển tương
đối yếu, nên không còn đùa cùng hài tử. Đi thẳng vào vấn đề: “Thượng
Đường sắp đi Giang Nam rồi, lúc nào khởi hành?”
Chân Chân thấy Ôn Uyển mở ra đề tài, đương nhiên cũng không còn quanh co lòng vòng nữa: “Vốn không muốn quá mưu cầu chức vị này. Nhưng đây là ý của hoàng thượng, Ôn Uyển không phải là tướng công muốn làm trái ý
của muội.” Trong lời nói có mấy phần cẩn thận rồi.
Ôn Uyển cười để cho Hạ Nhàn mang nước trái cây cho Chân Chân: “Đây là nước trái cây bọn hắn vừa tự hái xuống để làm, uống rất là ngon. Ta mỗi ngày cũng phải uống hai chén lớn. Ngươi xem một chút mùi vị như thế
nào?” Ở cổ đại Ôn Uyển muốn nhiều nhất chính là cái gì? Đương nhiên là
những thứ dưa và trái cây này rồi. Mùi vị ngon hơn hiện đại không phải
một phần đâu. Bất kể thứ gì, đều ăn rất ngon. trong ngày thường Ôn Uyển
ăn nhiều nhất chính là dưa và trái cây rau, ăn thịt tương đối ít.
Chân Chân thấy Ôn Uyển cố ý nói sang chuyện khác, không muốn trả lời
chính diện thì trong bụng hoảng hốt: “Ôn Uyển, ta nói thật đó. Tướng
công không muốn chức vị Giang Nam Bố Chính Sứ. Nhưng nếu hoàng thượng
xuống thánh chỉ, cũng không thể kháng chỉ không tuân theo. Muội đừng tức giận.”
Ôn Uyển bật cười: “Ta có cái gì tức giận. Chuyện này ta sớm đã biết,
cũng không có cái gì. Đi Giang Nam cẩn trọng trong công việc là được.
Tẩu khẩn trương như thế làm cái gì?” Quả thật Ôn Uyển không có tức giận. Nàng và Bình Thượng Đường không phải là huynh muội ruột. Chỉ là huynh
muội nửa đường, tình cảm cũng không thâm hậu. Nhiều năm như vậy, Ôn Uyển tự hỏi chuyện nên làm đều đã làm. Nhưng hành động của Bình Thượng
Đường, lại làm cho nàng có chút thất vọng đau khổ. Nhớ được năm đó trong hôn lễ của Đại tỷ Thanh Thủy. Bình Thượng Đường dùng bạc hàng tháng của mình đặt mua lễ vật. Cũng vì ca ca của hắn mà tích cực chạy vạy. Hôm
nay Thượng Dũng đã là quan ngũ phẩm rồi. Thượng Đường vì ca ca tỷ tỷ
ruột của mình chạy vạy giúp đỡ. Nhưng qua nhiều năm, Ôn Uyển cẩn thận
thử nghĩ xem, Bình Thượng Đường thật không có vì nàng làm một chuyện
nào.
Ôn Uyển cũng biết nàng có việc cũng không cần Bình Thượng Đường hỗ
trợ. Cho nên chuyện Hạ Dao vô cùng bất mãn với Bình Thượng Đường, nàng
cũng chỉ là cười cười. Không có cảm giác đặc biệt gì. Vốn là không phải
là ruột thịt, quan hệ cũng xa hơn, cho tới bây giờ nàng không có ý nghĩ
dựa vào Bình Thượng Đường. Nhưng chuyện lần này, để cho Ôn Uyển hoàn
toàn thất vọng rồi. Tại sao Bình Thượng Đường lại muốn đứng vào hang ngũ tranh đoạt? Vì vinh hoa phú quý. Cái này thì nói không thông. Vậy thì
vì cái gì?
Ôn Uyển cẩn thận nghĩ tới, phát hiện mình ở trước mặt Bình Thượng
đường, vẫn tương đối mạnh mẽ. Những thứ khác không nói, chỉ việc sau ba
mươi mới có thể cưới vợ bé này, tin tưởng trong lòng Bình Thượng Đường
đã sớm bất mãn rồi. Có thể bởi vì trải qua đủ loại nguyên nhân, để cho
hắn cảm thấy bị đè nén. Cho nên muốn thoát khỏi mình.
Ôn Uyển vốn không quá muốn quản thúc Bình Thượng đường. Nhiều năm
qua, nhìn một cách đơn thuần nàng không có bắt Bình Thượng Đường làm một chuyện gì, ngoài việc đó. Nên đối với Bình Thượng Đường mọi việc thuận
bườm xuôi gió. Từng bước thăng chức mà nói, sự tồn tại của nàng, cũng đã ép hắn không thở nổi rồi. Người khác nói Bình Thượng Đường. Cũng sẽ nói hắn có được hôm nay hết thảy tất cả đều nhờ mình. Tin tưởng làm một
người đàn ông, đặc biệt là người từ hàng sĩ đến bây giờ không kinh
nghiệm mưa gió, muốn trở thành một nam nhân nổi bật, thì đây là một loại sỉ nhục như thế nào.
Ôn Uyển không tức giận, vì những điều nàng làm, cộng thêm những gì
Bình Thượng Đường có được khi làm con thừa tự cho mẹ công chúa đã vượt
xa những thứ hắn nên có. Nếu Bình Thượng Đường đã đem nàng coi như một
ngọn núi ép tới hắn phải thở dốc, nàng cũng không làm núi lớn để người
ta chán ghét nữa. Bình Thượng Đường cũng đã đến lúc đứng lên xây dựng sự nghiệp rồi, hẳn nên vì lựa chọn của mình mà chịu trách nhiệm rồi.
Chân Chân thấy Ôn Uyển không khác ngày thường, trong bụng hơi buông
lỏng: “Ôn Uyển, lần này tướng công đi Giang Nam. Chúng ta có cần đặc
biệt kiêng kỵ hay không?”
Ôn Uyển cười một tiếng: “Ta không có đi lại ở trên quan trường. Quan
viên ở Giang Nam thì một người ta cũng không nhận ra. Ta muốn cho ý kiến cũng cho không được. Nhưng vẫn là câu nói kia, làm việc cẩn trọng, Đừng lẫn vào những việc không nên là được.”
Chân Chân nhìn vẻ mặt ấm áp của Ôn Uyển, nên chút khủng hoảng nho nhỏ cũng buông xuống. Về phần lời Hạ Dao nói, nàng cũng không kể lại với Ôn Uyển.
Nói một hồi Ôn Uyển có chút mệt mỏi. Gần đây ăn được ngủ được. Thân thể bắt đầu nặng rồi, bắt đầu béo ra rồi.
Chân Chân chút ánh mắt này vẫn phải có. Nhưng trước khi đi rất áy náy nói: “Ôn Uyển, ta phải đi theo tướng công cùng nhau đi nhậm chức. Nên
lúc muội sinh, ta có thể không ở kinh thành nữa. Đây là quần áo nhỏ ta
làm cho hai đứa bé mặc.” Để cho nha hoàn phía dưới mang quần áo tới.
Ôn Uyển cười gọi người nhận lấy.
Hạ Dao thấy Ôn Uyển đến bây giờ còn dung bộ dáng ôn tồn đối với Tô
thị, trong lòng rất là không sảng khoái: “Quận chúa, đối đãi bạch nhãn
lang( người vô ơn) như vậy, nên một gậy đánh đuổi đi.”
Ôn Uyển vừa cười vừa hỏi Hạ Ảnh”Ngươi cảm thấy có nên dựa theo Hạ Dao làm hay không?”
Hạ Ảnh cho Hạ Dao ánh mắt cảnh cáo, vô cùng bình tĩnh nói: “Hạ Dao
quá cực đoan rồi. Quận chúa, người cũng quá dung túng nàng. Nói cái gì
cũng dám nói, nếu tiếp tục như vậy, sau này nhất định làm hỏng chuyện
của Quận chúa.” Thấy ánh mắt không thiện cảm của Hạ Dao, Hạ Ảnh thấy sấm chớp không sợ chết tiếp tục nói: “Chuyện năm đó đánh Nhị hoàng tử, đó
là bởi vì không có biện pháp. Phải làm. Nhưng với công chúa Tư Thông, cử chỉ của ngươi quá mức kích động. Nếu công chúa Tư Thông làm chuyện xấu
gì ra ngoài. Đến lúc đó lỗ lả chính là ai? Là Quận chúa. Ngươi không sợ, nhưng ngươi cũng phải vì Quận chúa mà suy nghĩ. Lần này cũng giống vậy, ngươi thống khoái mà trách mắng Tô thị. Điều này cũng may là ở phủ Quận chúa, nếu ở bên ngoài. Một khi lan truyền đi ra ngoài, ngươi bảo người
ngoài nhìn Quận chúa thế nào? Một người không khoan dung được anh trai
và chị dâu thì nhất định phải đeo trên lưng tiếng xấu. Ta biết ngươi cái gì cũng không sợ, nhưng có một số việc nhất định phải phòng bị. Hiện
tại tình cảnh Quận chúa đã rất khó khăn, Quận chúa đi một bước cũng phải nhìn mười bước. Nếu ngươi không hiểu phản ứng, sớm muộn gì cũng gặp
phải mối họa. Ngươi đừng quên, bây giờ Quận chúa không phải là một
người, là ba người. Còn có tướng quân ở biên quan, những thứ này đều cần Quận chúa lo liệu.”
Hạ Dao bị Hạ Ảnh dùng lời nói một trận, sắc mặt đen đến không xong.
Nhưng nàng lại không phản bác, chỉ nhìn Ôn Uyển. Sắc mặt Ôn Uyển rất
bình tĩnh, chẳng qua ánh mắt nhìn Hạ Ảnh có chút kinh dị. Là một dáng vẻ không ngờ.
Ôn Uyển quả thật có chút bất ngờ. Ở trong ấn tượng của Ôn Uyển, Hạ
Ảnh không thuộc về cái loại người tỉ mỉ này. Hơn nữa còn là thuộc hạ
trung thành của hoàng đế, hiện tại Ôn Uyển còn bảo Hạ Dao trông chừng
nàng. Không nghĩ tới, Hạ Ảnh trầm mặc mấy năm, thật giống như đổi thành
một người khác. Điều này chẳng lẽ chính là chỗ tốt của trầm mặc. Không
nói ra thì thôi, vừa nói nói thì sẽ hù chết người.
Dưới thánh chỉ của hoàng để, mười ngày sau Bình Thượng Đường liền
mang theo vợ và con gái cùng nhau đi đến vùng đất giàu có và đông đúc ở
Giang Nam.
Ôn Uyển cũng cho người qua tặng đồ. Kể từ hôm bị Hạ Ảnh hung hăng
mắng cho một trận sau này, Hạ Dao đã đem mình giam tự ngẫm nghĩ.
Lúc đi ra, Ôn Uyển thấy nàng cười nói: “Bế quan tu luyện thời gian dài như vậy, có đột phá hay không a?”
Hạ Dao sảng khoái mà nói tiếp: “Có, nâng cao một bước.” Sau này ai
cũng không hề nói cái đề tài này nữa. Chuyện cứ vậy mà bỏ qua.