Edit: Tiểu Yến tráng sĩ
Diệp Tuần cười hắc hắc không ngừng: “Đều nói anh hùng khó qua ải quá
mỹ nhân. Xem ra lời cổ nhân nói rất có đạo lý đấy. Trước kia làm sao lại không thấy tướng quân nhà chúng ta có lúc nữ nhi tình trường như vậy.”
Hắn vẫn cho rằng Bạch Thế Niên vì trốn tránh Thích Lệ Nương nên mới lấy
cớ. Về sau biết là thật có chuyện lạ ấy, còn cho rằng không đáng làm.
Hiện tại nha, hắn thừa nhận, tướng quân nhà bọn hắn chính là một hạt
giống si tình. Một nam nhân si tình khiến cho người ta không chịu được.
Bạch Thế Niên nhìn lướt qua Diệp Tuần: “Ý của ngươi là, làm anh hùng
đều nên lãnh huyết, không thể động tâm động tình, sống không tim không
phổi như ngươi thì mới đáng trầm trồ khen ngợi sao? Hơn nữa, ta không
biết nhi nữ tình trường có cái gì không tốt? Mọi người đều là huyết nhục tạo thành, ta cũng không ngoại lệ.”
Diệp Tuần hắc hắc cười không ngừng: “Sao có thể? Mặc dù có ngạn ngữ nói mỹ nhân hoài, anh hùng mộ (trước ngực mỹ nhân là mộ chôn anh hùng), đều nói mỹ nhân làm cản đường. Nhưng quận chúa không chỉ không kéo chân tướng quân, mà còn có thể làm hậu phương vững chắc cho người. Cho nên,
nữ nhi tình trường như vậy, tốt, tốt.”
Bạch Thế Niên chẳng muốn cùng Diệp Tuần nói tiếp vấn đề này.
Đây chính là thái độ của một nam nhân tràn đầy tự tin. Nếu là người
khác không có khí độ, nghe xong những lời này, nhất định sẽ cảm thấy
khuất nhục (bị áp bức và lăng nhục) . Nhưng Bạch Thế Niên lại
như chẳng hề gì. Thêm vào đó Ôn Uyển không chỉ đối với hắn ôn nhu hiểu
ý, còn như có như không mà tỏ vẻ, ở nhà, trong cuộc sống gia đình, chẳng qua so ai mạnh ai yếu, xem ai nguyện ý trả giá. Nàng nguyện ý trả giá,
chỉ nguyện rằng hắn cả đời đối tốt với nàng. Có được thê tử như vậy,
những cái châm chọc khiêu khích gì kia, hắn đều cho là hâm mộ ghen
ghét.
Diệp Tuần thấy Bạch Thế Niên không để ý tới, vẫn như bình thường máy
móc nói nói. Nói xong rồi, còn dùng giọng điệu trêu chọc nói tới Ôn
Uyển.
Ban đầu Cao Tần thấy Diệp Tuần trêu chọc Bạch Thế Niên thì không rên
một tiếng. Nhưng khi nghe thấy Diệp Tuần đem Ôn Uyển ra nói giỡn, trong
mắt hiện lên lãnh ý: “Quận chúa là người ngươi có thể lấy ra để nói
giỡn hay sao? Có phải ngươi thấy chán để đầu trên cổ rồi hay không? Muốn thay đổi địa phương rồi.” Trong mắt Cao Tần có sát ý không chút nào
che dấu.
Diệp Tuần hoảng sợ. Nhìn thoáng qua Cao Tần, lại nhìn sang Bạch Thế
Niên: “Ngươi là người nào?” Ban đầu hắn suy đoán hai người này là người
Ôn Uyển quận chúa cho. Nhưng hôm nay xem điệu bộ này, ngẫm lại quận chúa đắc thế cũng mới mấy năm nay. Ở đâu ra mà bồi dưỡng được tinh anh mạnh
mẽ đến vậy. Hơn nữa thái độ của Cao Tần khiến hắn thấy bốn phần tương
tự. Chính là giống với thị vệ bên người Ôn Uyển.
Cao Tần vô cùng lạnh lùng đứng ở một bên, giống như vừa rồi Diệp Tuần chưa hề mở miệng nói chuyện.
Bạch Thế Niên thấy Diệp Tuần có chút xấu hổ, xuống đài không được,
mới lên tiếng: “Đây là hộ vệ Hoàng Thượng ban thưởng cho ta. Thân thủ
rất tốt.”
Diệp Tuần vứt một cái liếc mắt qua Bạch Thế Niên. Nếu chỉ có một điểm thân thủ tốt, làm sao hắn dám thái độ như vậy. Hơn nữa nếu chỉ có thân
thủ tốt thì Hoàng đế đâu cần đích thân ra tay. Nhưng coi như không tệ a, có hai người cao thủ như thế ở bên người đối với tướng quân mà nói
chính là như hổ thêm cánh!
Nói chuyện một hồi, Bạch Thế Niên theo thói quen trở về trướng của
mình để đi ngủ. Đều nói ngày suy nghĩ thì đêm nằm mộng. Trong lúc ngủ
hắn mơ thấy một đứa nhỏ mặc một cái yếm màu đỏ tươi, trắng trẻo mập mập
như một viên thịt nhỏ hình như là tiểu tử hướng phía hắn chạy đến. Vừa
chạy vừa kêu: “Cha, cha, cha. . .” Mà ở phía xa, Ôn Uyển nhu tình mật ý
nhìn nhi tử chạy về phía hắn.
Bạch Thế Niên xông lên ôm nhi tử mập mạp của hắn vào lòng. Nhìn kỹ
con của hắn. Ừm, mặt mày giống Ôn Uyển, mặt như Ôn Uyển, đôi mắt cũng
như Ôn Uyển. Duy nhất chỉ có cái mũi là giống hắn. Tuy vậy, nhìn bộ dạng thần thái của nhóc con này đã biết rõ tương lai nó có thể kế thừa y
bát của hắn. Mà trong lúc hắn còn đang suy nghĩ, nhi tử rất là bất mãn
ôm cổ hắn, kêu: “Cha. Cha đang suy nghĩ gì? Sao không để ý tới con, cũng không để ý tới mẹ.”
Bạch Thế Niên nghe thấy âm thanh nãi thanh nãi khí (âm thanh hơi thở như trẻ đang bú) của nhi tử liền hôn một cái. Tiếng cười bật ra sảng khoái không hề che
đấu. Ôn Uyển lúc này cũng đi tới, dán vào hắn ôn nhu kêu lên: “Lão
công.”
Bạch Thế Niên tay trái ôm Ôn Uyển, tay phải ôm nhi tử, cảm thấy mình
thật hạnh phúc. Mà vào lúc đó, khẩu úc khí hắn vẫn luôn đặt ở đáy lòng
rốt cục cũng giãn ra. Hắn hôm nay có vợ có con, đã có huyết mạch ruột
thịt truyền thừa hương khói rồi. Không cần lo lắng những lời lão xú
hòa thượng nói hắn là Thiên Sát Cô Tinh, phải cô độc cả đời. Hắn sẽ
không tin những chuyện ma quỷ của họ nữa.
Thế nhưng những điều tốt đẹp luôn chỉ tồn tại trong nháy mắt, Bạch
Thế Niên đang hưởng thụ được cùng nhi tử vui cười thì đã bị một hồi
tiếng kêu dồn dập gọi tỉnh lại.
Bạch Thế Niên vừa mở mắt liền nhìn thấy Diệp Tuần còn có mấy thị vệ
đều đang mở to mắt nhìn hắn. Diệp Tuần trực tiếp đặt câu hỏi: “Tướng
quân, người nằm mơ cười lớn tiếng như vậy làm gì, đánh thức hết bọn ta
rồi. Tướng quân, người nằm mơ mộng đẹp gì hả?”
Mọi người đều mắt trợn tròn nhìn Bạch Thế Niên, muốn xem một chút
tướng quân rốt cuộc là nằm mộng đẹp gì mà cười đến thoải mái như vậy.
Bạch Thế Niên phẫn nộ trừng mắt với Diệp Tuần. Tên khốn kiếp này, nếu hắn không gọi tỉnh mình thì hắn có thể mơ dài thêm một chút rồi. Bạch
Thế Niên lập tức nổi giận gầm lên một tiếng: “Đều tranh thủ thời gian đi ngủ cho ta. Nếu không ngủ, tất cả ra bên ngoài gác đi.” Khốn kiếp, lại
dám quấy rầy mộng đẹp của hắn. Nếu không có bọn họ, hắn có thể còn đang ở trong mộng cùng Ôn Uyển, còn có thể ôm nhi tử. Người một nhà còn có
thể đoàn tụ nhiều hơn một lúc.
Mọi người hiểu được mình vừa quấy rầy mộng đẹp của tướng quân khiến
người tức giận thành xấu hổ, đều trung thực quay trở lại đi ngủ. Diệp
Tuần thì cười hắc hắc. Cao Tần nhìn lướt qua Diệp Tuần một cái. Diệp
Tuần liền rút về ổ chăn của mình.
Bạch Thế Niên cũng tranh thủ thời gian đi ngủ, muốn mơ tiếp giấc mơ
kia. Tiếc rằng, mãi cho đến hừng đông cũng không mơ lại nhi tử mập mạp
của mình. Bạch Thế Niên ảm đạm hướng về kinh thành, chỉ hi vọng lần sau
trở về, con của hắn vừa nhìn liền có thể nhận ra hắn, như trong giấc
mộng kia, chạy về phía hắn. Sau đó hắn một tay ôm lấy con của hắn vào
ngực.
Có lẽ Ôn Uyển không thể tưởng tượng được, Bạch Thế Niên nằm mơ cũng
mơ thấy một tiểu tử mập mạp. Nếu Ôn Uyển biết rõ, nhất định sẽ nói mộng
trái ngược với thực tế. Cứ đợi được ôm khuê nữ trắng trẻo mập mạp đi!
Tin tưởng nếu thật như vậy, Bạch Thế Niên chắc phải rầu chết.
Hạ Dao đi tới, nhỏ giọng nói: “Quận chúa, tất cả đã sắp xếp xong
xuôi.” Đối với chuyện này Hạ Dao không thể không kính nể Ôn Uyển một
câu. Trước giờ Ngũ hoàng tử luôn dùng tiểu thủ đoạn không ngừng nhưng Ôn Uyển đều ẩn nhẫn. Tuy vậy lại cho nàng mật thiết chú ý nhất cử nhất
động của hắn. Cho nên đối với thế lực của Ngũ hoàng tử, không thể nói là thập phần hiểu biết nhưng ít nhất cũng có sáu phần hiểu rõ. Nếu
không, lần này ra tay cũng không thuận lợi như vậy.
Ôn Uyển thoải mái nằm đung dưa trên ghế: “Hắn tự cho mình là người
thông minh, người khác đều là ngu xuẩn. Lúc nhỏ, cậu hoàng đế sợ ta bởi
vì có tật không gả đi được, tương lai bị phu gia (nhà chồng)
khi nhục. Cho nên muốn chọn cho ta một người trong số con của mình. Như
vậy, ở trong vương phủ không ai dám ăn hiếp ta, có thể bảo vệ ta cả
đời bình an phú quý. Lúc ấy người thích hợp với tuổi của ta chính là hắn và Kỳ Phong. Kỳ Phong không muốn bởi vì bộ dạng ta lớn lên giống với
cậu hoàng đế, mà hắn từ nhỏ chỉ sợ cậu, không muốn là rất bình thường,
cũng có thể lý giải. Ta tin tưởng không có ai nguyện ý lấy một người có bộ dạng giống cha mẹ mình làm vợ. Nhưng còn Yến Kỳ Huyên lại xem ta như hồng thủy mãnh thú, chỉ sợ ta vừa ý hắn, hận không thể cách xa ta vạn
dặm. Ta đây chẳng có gì để nói, dù sao người bình thường không có ai lại nguyện ý lấy một người câm. Nhưng ghê tởm là ở chỗ, chờ ta khỏi tật
rồi, hắn còn nói chung tình với ta. Thật sự là chê cười, chung tình với
ta? Hắn thật cho là mình được bao người theo đuổi, là vì hắn lớn lên văn thải phong lưu, ngọc thụ lâm phong tiêu sái tuấn dật sao? Lột bỏ tầng
thân phận kia, ai thèm để ý đến hắn. Một kẻ ích kỷ trong tâm chỉ nghĩ
đến bản thân mình, liếc một cái ta còn thấy ngại.” Trước hắn ghét bỏ
cũng coi thôi, ghét bỏ có tật câm cũng không hề gì. Nhưng hắn cũng đừng
ghê tởm đợi nàng khỏi rồi thì nói thích nàng chứ.
Hạ Dao đối với chuyện này cũng biết tường tận: “Người như vậy cũng
dám muốn đế vị? May mắn tiên hoàng không có ý này, bằng không. . .” Bằng không năm đó chỉ hôn rồi, vậy sẽ phiền toái lớn. Hoàng tử không thể so với Tào Tụng, không thể dễ dàng thoát khỏi như vậy.
Nói đến ông ngoại hoàng đế, Ôn Uyển chỉ có cảm động: “Có lẽ ông ngoại hoàng đế cũng nhìn ra không có người nào thích hợp với ta. Nếu không
thì đã không có những lời sau này. Chỉ chớp mắt, ông ngoại hoàng đế đã
qua đời sáu năm rồi. Thật sự ta rất nhớ ông ngoại hoàng đế.” Ông ngoại
hoàng đế có thể đã từng coi nàng là quân cờ. Nhưng mà tình yêu thương
dành cho nàng cũng phát ra từ nội tâm. Nàng chỉ tiếc năm đó không được
hiếu thuận với người nhiều hơn.
Hạ Dao cười an ủi: “Nếu tiên hoàng chứng kiến quận chúa hiện tại hạnh phúc như vậy nhất định sẽ vô cùng cao hứng. Thuộc hạ nghĩ tiên hoàng ở
dưới cửu tuyền, cũng sẽ rất vui mừng.”
Ôn Uyển ừm một tiếng. Ngoại trừ điểm tiếc nuối trượng phu không ở bên người, nàng thật sự cảm giác nhân sinh của mình đã rất viên mãn rồi.
Muốn gì đều đã nhận được. Hôm nay chỉ cần an tâm mà chờ cục cưng ra đời.
Trên triều đình, có quan Ngự Sử vạch tội Ngũ hoàng tử dung túng thủ
hạ tham ô nhận hối lộ, nhiễu loạn kỷ cương. Thỉnh cầu hoàng đế xử trí
nghiêm minh để chỉnh đốn triều cương.
Người tố cáo Ngũ hoàng tử, nếu là những người khác thì cũng thôi đi.
Nhưng hết lần này tới lần khác người tố cáo này lại là Ngự Sử Hàn Quốc
Trụ. Đối với Hàn Quốc trụ, quan viên chỉ cần trong lòng có quỷ là không
ai không sợ hắn. Bởi vì chỉ cần bị Hàn Quốc trụ bắt được cái đuôi một
lần thì đời này xong rồi. Vậy mà lần này Hàn Quốc Trụ lại vạch tội Ngũ
hoàng tử, tuy rằng Ngũ hoàng tử sẽ không bị xét nhà diệt tộc hạ thiên
lao, nhưng chắc chắn cũng phải ăn khổ một trận.
Sau khi Hàn Quốc Trụ đệ tấu chương lên, hoàng đế giận dữ hạ lệnh tra
rõ. Thái độ của Hoàng đế làm cho người phía sau cho rằng Ngũ hoàng tử đã bị thất sủng. Vì vậy một làn sóng nổi lên, tấu chương buộc tội Ngũ
hoàng tử như hoa tuyết bay ào ào vào ngự thư phòng của hoàng đế.
Ngũ hoàng tử đại phát lôi đình. Nhưng hôm nay tức giận cũng chẳng làm được gì. Bởi vì chuyện Hàn Quốc Trụ buộc tội là có thật, mà người này
đích thực là môn nhân của hắn, còn là tâm phúc.”Đi thăm dò, tra cẩn thận cho ta. Rốt cuộc là ai ở sau lưng điều khiển hết thảy chuyện này.”
Không thể nào là Thái Tử, cũng không thể là lão Tam, hai người bọn họ
nếu đã biết rõ, cũng không có khả năng đợi cho tới hôm nay. Trừ bọn họ
ra, là ai. Là ai muốn chỉnh hắn như vậy? Nếu thật sự bị định tội danh
này, cho dù hoàng đế biết rõ hắn không dung túng thuộc hạ làm bậy. Nhưng bị trách cứ về việc dùng người mà không quản được thì không thiếu được. Dùng người không tốt thì có thể làm nên đại sự gì. Độc thủ phía sau
màn, cái tay cũng thật ác độc.
Lúc này Ôn Uyển nghe được Hạ Dao nói đã thu thập vô cùng sạch sẽ,
không lưu lại cái đuôi gì. Nàng vừa cười vừa nói: “Người nên tra được
rất nhanh có thể tra được. Chỉ cần làm cho người không nên tra được
không tra ra gì là được rồi.” Chuyện này không thể qua được mắt hoàng
đế. Bởi vì bên người nàng có quá nhiều người của hoàng đế. Cho nên,
chuyện này từ đầu tới đuôi, nàng đều không nghĩ qua chuyện giấu diếm
hoàng đế. Cũng là để cho hoàng đế biết rõ, nàng rốt cục bị chọc tức, cho nên bất đắc dĩ mới xuất thủ. Tin tưởng cậu hoàng đế chắc chắn sẽ không
trách tội nàng.