Ôn Uyển vươn mười ngón tay nhỏ và dài ra, mọi người đều nhìn chằm
chằm vào nhẫn kim cương trên ngón tay. Chiếc nhẫn mặc dù rất bình
thường, nhưng Ôn Uyển lại vô cùng thích . Ngữ điệu cũng rất ngọt ngào:
“Đây là phu quân tặng lễ vật tân hôn cho ta ( bên ngoài cũng không hay
gọi lão công ). Chiếc nhẫn nhìn không ra hoa văn gì nhưng chiếc nhẫn đá
kim cương này còn được gọi là nhẫn kim cương, có ý nghĩa không rời không bỏ, lời hứa là vĩnh hằng bất biến cho nên ta rất thích.” Cách Ôn Uyển
gọi là phu quân, mà không phải Quận mã. Tất cả mọi người có thể nghe
được trong lời nói của Ôn Uyển tràn đầy vui sướng cùng hạnh phúc. Cũng
bởi vì những lời này của Ôn Uyển, khiến cho đá kim cương của Đại Tề,
hoàn toàn đổi tên gọi kim cương. Cũng làm cho nhẫn kim cương, trong nháy mắt thịnh hành khắp cả kinh thành. Người nào sắp thành thân, cũng đều
sẽ đặt một đôi nhẫn kim cương tốt, ở đêm tân hôn đưa cho tân nương tử.
Dĩ nhiên, đây là chuyện về sau.
Đông thế tử phi ngẩn ra, ngược lại cười trêu ghẹo nói “Ơ, hóa ra
chiếc nhẫn này còn có nhiều ý nghĩa như vậy. Nhưng ngụ ý một đời một
thế, không rời không bỏ, quả thật làm cảm động lòng người! Nói như vậy,
tình cảm của Hưng quốc Quận chúa cùng Quận mã gia, chắc chắn là rất tốt, rất thân mật rồi.” Bạch thế Niên hướng hứa hẹn với Ôn Uyển một đời một
thế một đôi người, bất ly bất khí, ý nghĩ – yêu thương không thay đổi.
Khó trách Ôn Uyển càng ngày càng kiều diễm. Có thể có được lời hứa như
vậy của nam nhân, người đàn bà kia còn không ngọt chết đi.
Tam hoàng tử phi La thị nửa hâm mộ nửa trêu chọc: “Quận chúa, có
những lời này của tướng quân, cũng giống như rơi vào trong hũ mật vậy!
Khắp người tỏa ánh hào quang như thế, làm cho ánh mắt chúng ta đều hoa
lên rồi .” Ở nơi này ai ai cũng tinh tường, thật ra thì không cần Ôn
Uyển tỏ vẻ, nhìn phong tư diễm lệ quyến rũ kia , cũng biết vợ chồng hài
hòa. Nhìn Ôn Uyển cố ý biểu lộ ra hạnh phúc ngọt ngào, khiến những nữ
nhân này cả ngày cùng tiểu thiếp và yêu tinh đấu đá tới thiên hôn ám địa không ghen tỵ cũng không được a!
Ôn Uyển cười khiến cho mọi người nhìn muốn ghen: “Chàng đối với ta
rất tốt. Tính tình của ta xấu, tính tình không tốt. Nhưng chàng một chút cũng không ngần ngại, đối với ta rất bao dung.” Làm cho người ta chỉ có hâm mộ đến muốn đạp cho một cước mới có thể giải hận a! Đáng tiếc không ai có lá gan này. Chỉ có thể ở trong lòng mắng ông trời không có công
đạo.
Còn có người nhiều nhất cũng là ở trong lòng ói ầm ĩ. Cho dù ngươi
tính tình có xấu đi nữa, tính tình có quái dị đi nữa thì Bạch thế Niên
trừ bao dung, còn dám làm cái gì.
Đáng tiếc, trong khung cảnh tốt đẹp luôn luôn có người phá hư phong
cảnh . Một âm thanh rất không hài hòa cũng liền vang lên “Nghĩ lại Thích thị thật đáng thương. Vậy mà lại bị ném bỏ vô tình tới như vậy.”
Cái âm thanh này vừa phát ra thì những người nữ quyến tại chỗ sắc mặt đều trầm xuống , yến hội đang tốt lại đi nói một thiếp thất, đây là cố ý tìm xui xẻo mà.
Vốn tưởng rằng Ôn Uyển sẽ phát giận. Đáng tiếc Ôn Uyển chỉ cúi đầu
thì thầm cùng Đông thế tử phi, thật giống như không nghe thấy những lời
này. Nhị hoàng tử phi rõ ràng bị Ôn Uyển hoàn toàn coi thường. Không có
gì so sánh với coi thường làm cho người ta xấu hổ và bẽ mặt hơn.
Mà mọi người thấy phản ứng của Hạ Dao. Ngày hôm qua còn có hành động
đánh công chúa . Để cho Hạ Dao thi triển oai phong thật lớn. Đáng tiếc
khiến cho mọi người thất vọng chính là. Hôm nay Hạ Dao phảng phất giống
như một nhà sư đầu gỗ, nói cái gì cũng đều không có, chỉ đứng yên nơi
đó. Trong lòng mọi người nghi ngờ, cũng không có người dám đi trêu chọc
vị sát tinh này.
Nhưng người nhạy cảm cũng thấy được sau đó Hạ Dao đã ném một ánh mắt
tàn bạo cho Nhị hoàng tử phi. Ánh mắt kia, phảng phất có thể ăn thịt
người. Thiếu chút nữa đem Nhị hoàng tử phi dọa tới ngất đi. Bởi vì ánh
mắt của Hạ Dao thật sự là quá độc ác rồi
Mọi người trò chuyện rất tận hứng. Hôm nay là thời gian đặc thù nên
Ôn Uyển cũng không có không bình tĩnh như thường ngày mà yên lặng trò
truyện cùng với mọi người, hơn nữa hơn nữa mọi người cũng có thể cùng
trò chuyện, vừa nói tới con cái thì để cho Đông thế tử phi cũng tán
dương không dứt, cả yến hội dưới sự cố gắng phối hợp của mọi người cũng
vô cùng náo nhiệt.
Thời điểm mọi người dùng cơm, Văn quý phi chịu trách nhiệm yến hội
biết Ôn Uyển thích rượu ngon nên đặc biệt lấy rượu của vua tới, đáng
tiếc là Ôn Uyển cũng cự tuyệt, để thay bằng nước trái cây, nếu là trước
đây thì uống rượu liền uống rượu thôi, hiện tại có hài tử rồi nhất định
không được uống rượu. Vì sợ ảnh hưởng con nối dòng, từ khi thành thân
cùng Bạch Thế Niên tới nay, nàng cũng không cho phép Bạch Thế Niên được
dính tới nửa giọt rượu, chỉ sợ Bạch Thế Niên làm ảnh hưởng tới hài tử.
Tới hiện tại lại càng cẩn thận không thể phân tâm một chút nào được.
Trong lòng mọi người nói thầm , hẳn là có rồi. Thành thân ba tháng,
hai người ngày ngày ở trên Ôn Tuyền thôn trang ngâm mình, không phải là
cố gắng tạo người thì còn để làm gì, chẳng qua là nếu thành thân ba
tháng liền mang bầu rồi , hơn nữa còn là thời điểm Bạch Thế Niên sắp đi
xa thì số phận của Ôn Uyển kia cũng khiến cho bọn họ cảm thán ông trời
bất công, mà không làm được cái gì khác nữa. Phải biết rằng, ở đây còn
có vài vị thành thân tới mấy năm cũng không có hài tử, nếu Ôn Uyển có
thể trong thời gian ngắn như vậy mà mang thai thì bảo các nàng làm sao
mà chịu nổi.
Ôn Uyển hướng về phía vẻ mặt nghi ngờ của mọi người cười nói: “Gần
đây thân thể có chút không thoải mái, thái y nói không thể đụng vào
rượu.” Dĩ nhiên, những lời này cũng không thể bỏ đi được nghi ngờ của
mọi người, có điều tất cả mọi người cũng thức thời mà không đi hỏi nữa.
Yến hội lần này khiến cho không ít người biết được Ôn Uyển thật ra
cũng không khó tới gần như trong truyền thuyết ( nơi này rất nhiều người căn bản chưa từng tiếp xúc qua với Ôn Uyển, cũng là chỉ nghe kỳ danh,
không thấy kỳ nhân ). Ôn Uyển nói chuyện phiếm, nói các chuyện bát quái
rất êm tai, nói tới đồ trang sức đeo tay cũng có thể giải thích ra được
những điểm đặc biệt, nói tới y phục còn có thể miêu tả được rất nhiều
kiểu dáng không giống nhau, tỷ như y phục mà hôm nay nàng mặc vậy.
Dù sao mặc kệ là cùng nàng trò chuyện cái gì thì Ôn Uyển cũng có thể
nói ra một hai ba bốn năm, khiến cho mọi người vô cùng cảm thán . Đông
thế tử phi lắc đầu”Ta còn tưởng rằng muội mỗi ngày chính là nhìn sổ
sách, bận rộn kiếm tiền. Không nghĩ tới, so với chúng ta còn tinh thông
chuyện này. Sau này ta phải thường xuyên lãnh giáo một chút mới được.”
Nếu nói là bắt đầu chứa một phần tâm tư để giao hảo tốt thì biểu hiện
này của Ôn Uyển thật sự làm cho nàng tin phục rồi. Ôn Uyển kiến thức rất rộng, cũng rất dễ nói chuyện, làm sao mà lại không thích yến hội vậy,
hơn nữa nếu thật là tính tình quái gở không ưa nổi thì hoàng thượng cũng không thể thương yêu như vậy được .
Ôn Uyển cười nói đến lúc đó phải xem tình huống, bởi vì nàng thật sự
là quá bận rồi. Cũng thuận tiện nói trước đây nàng không thích yến hội
là do nàng yêu thích yên tĩnh chứ không thích náo nhiệt.
Hai cái lý do nay cũng hóa giải được nghi ngờ trong đáy lòng của mọi
người, tất nhiên là mọi người rất vui vẻ đón nhận lý do này. Đồng thời
cũng dừng tại tâm tư đưa thiếp mời cho Ôn Uyển, lý do thứ hai còn tốt,
chuyện bề bộn nhiều việc này thì mọi người còn có thể nói được cái gì.
Bởi vì trông coi sản nghiệp lớn, nếu không bận rộn mới là kỳ quái đấy!
Dùng qua bữa cơm lại tán gẫu thêm một chút. Hạ Ảnh liền đi tới ở bên
tai Ôn Uyển nói thầm hai câu, Ôn Uyển liền cười nói lời tạm biệt với mọi người.
Gặp lại được Bạch thế Niên, mặc dù bước đi bình thường. Nhưng nhìn vẻ mặt kia cũng biết là uống nhiều. Vừa lên xe xong thì liền ôm vợ mình
vừa hôn vựa gặm lại vừa cắn. Ôn Uyển ghét bỏ mà đẩy hắn ra, lại nhanh
chóng để cho Hạ Dao mang canh giải rượu chuẩn bị tới.
Sau khi an bài thỏa đáng xong, Ôn Uyển cũng đều toát mồ hôi, nhưng
Bạch Thế Niên cũng nhất định phải ôm lấy Ôn Uyển, khóe miệng còn tràn
đầy ý cười, lầm bầm rằng hôm nay có không ít người đều phải hâm mộ ghen
tỵ hận với hắn, đặc biệt là mấy người mơ ước Ôn Uyển kia, sắc mặt của
bọn họ lại càng khó nhìn thì trong lòng Bạch Thế Niên lại càng vui vẻ.
Trong lòng cao hứng, uống rượu cũng nhiều chút ít.
Ôn Uyển cười mặc hắn nói nhảm chuyện trên trời dưới đất, Hạ Dao cùng Hạ Ảnh hầu bạn bên cạnh đều mím môi khẽ cười .
Lần này là quay về trong phủ tướng quân. Bởi vì ngày mai Bạch thế
Niên sẽ phải xuất chinh rồi. Cùng hắn quay về trong phủ tướng quân cùng
với mọi người, nếu ở trong phủ Quận Chúa thì ngày mai còn phải dậy thật
sớm để chạy từ phủ Quận Chúa tới, có thể ở cùng một chỗ với nhau nhiều
thêm một chút Ôn Uyển cũng không muốn lãng phí.
Vừa về tới trong phủ đệ, Ôn Uyển liền gọi người tới kéo Bạch Thế Niên vào trong tịnh phòng, cũng không muốn bản thân mệt nhọc nên kêu người
đi giặt giũ, nàng chỉ phụ trách thay quần áo, sau khi an bài thỏa đáng
xong mới đưa Bạch Thế Niên tới trên giường. Ôn Uyển nhìn Bạch thế Niên ở trên giường, khuôn mặt chăm chú, rồi thì thầm một trận với Hạ Dao.
Hạ Dao cười đáp ứng xong liền đi xuống chuẩn bị.
Sau đó Ôn Uyển núp vào trong ngực Bạch thế Niên, Bạch thế Niên mặc dù là ngủ thiếp đi, nhưng ý thức thì vẫn còn. Ba tháng này theo thói quen, khẽ động đậy nhưng không có đè lên Ôn Uyển, ngược lại ôm chặt lấy Ôn
Uyển. Khuôn mặt Ôn Uyển còn dán lên mặt Bạch thế Niên mà khẽ cọ cọ. Nàng thật không nỡ, vạn phần không nỡ. Tại sao thời gian tốt đẹp lại luôn
ngắn ngủi như vậy? Ôn Uyển cúi đầu nói: “Ta rất sợ, thật không muốn để
cho chàng đi, nhưng ta biết ta không thể .” Mười năm, muốn thừa nhận nỗi khổ tương tư trong mười năm , nàng vừa nghĩ liền sợ, nàng cũng chỉ dám ở thời điểm Bạch Thế Niên không còn ý thức mới đem sợ hãi không bỏ ở
trong nội tâm nói ra, không phải là muốn ra vẻ mạnh mẽ với hắn, mà không muốn trên lưng Bạch Thế Niên đeo cái gánh nặng này ở trong lòng . Ôn
Uyển lầm bầm lầu bầu, nói xong mệt mỏi liền buồn ngủ.
Chờ tới lúc Bạch thế Niên thức dậy, đã nhìn thấy hai mắt Ôn Uyển hồng hồng. Bạch thế Niên vuốt hai mắt sưng đỏ của Ôn Uyển: “Vợ, nàng làm sao vậy?” Làm sao đang tốt mà ánh mắt lại hồng hồng rồi.
Ôn Uyển mềm mại nằm úp sấp mà dính vào trên người Bạch thế Niên,
giọng khan khàn nói: “Bạch thế Niên, ta không nỡ, làm sao bây giờ? Ta
không nỡ để chàng đi.” Thời điểm nên biểu hiện không muốn xa rời thì
phải biểu hiện không muốn xa rời, Ôn Uyển cũng không như những thê tử
khác được, biểu hiện trấn định, sau đó giống như không có việc gì mà đưa trượng phu xuất chinh. Nên mềm nhất định phải mềm. Dĩ nhiên, sau khi
Bạch thế Niên đi, nàng cũng giống nhau đều phải chăm sóc bản thân thật
tốt.
Bạch thế Niên sửng sốt, ngược lại đem Ôn Uyển ôm chặt lại: “Thật xin
lỗi, Ôn Uyển.” Trừ nói xin lỗi, hắn không biết nên nói gì. Ôn Uyển làm ổ trong ngực hắn không nói lời nào, hai người nằm ở trên giường, im lặng , ai cũng không nói gì.
Không biết qua thời gian bao lâu, Hạ Dao ở bên ngoài kêu dùng phải
dùng bữa tối rồi. Ôn Uyển mới bất đắc dĩ mà bò dậy. Trong miệng lầm bầm , thời gian làm sao trôi qua nhanh như vậy chứ?
Dùng xong cơm, sau khi hai người tiêu thực xong, Ôn Uyển mượn cớ đi
nhà xí, đã không thấy tăm hơi. Bạch thế Niên hỏi, đều nói không biết.
Dựa theo ngày thường, Ôn Uyển nhất định phải kề cận hắn không nỡ rời đi, hiện tại lại đi đâu rồi. Hỏi nhiều người, đều nói không biết. Lúc này
Bạch Thế Niên liền hiểu được, Ôn Uyển khẳng định lại làm thêm cho hắn
chuyện vui mừng ngoài ý muốn gì nữa rồi .
Bạch thế Niên được dẫn tới sảnh bên cạnh, cả sảnh bên cạnh đều rất
rực rỡ, bốn phía căn phòng đều để nến đỏ, trên mặt đất trải thảm thật
dày, Bạch Thế Niên đang đứng ở giữa cửa, dựa vào cửa có mấy cái bàn nhỏ, trên bàn còn có trà, Hạ Ảnh để hắn ngồi đó còn bản thân mình thì đi ra
ngoài .
Còn đang nghi hoặc, từ hai bên có hai nữ tử đi vào, một ôm đàn , một
cầm sáo, đều mặt y phục màu sáng đi tới ngồi xuống ở trong góc, Bạch Thế Niên cũng không biết trong hồ lô của Ôn Uyển là muốn làm cái gì, chỉ
lẳng lặng nhìn .