“Cái người câm này, lại dám nói ta là
heo mập, ngươi chán sống” Tiểu Chính Thái nghĩ muốn xông lên đánh
người, Ôn Uyển rút kim tiên sáng loáng trong tay áo ra. Yến Kì Hiên lập
tức lui về sau một bước. Nếu nàng thật sự rút roi ra, mình chẳng những
chịu thiệt mà còn bị phụ vương trách mắng.
“Được rồi, Xem như ngươi lợi hại” Ôn
Uyển không để ý tới hắn, tiếp tục viết chữ to. Qua một hồi lâu, Yến Kì
Hiên đi tới, lắp bắp hỏi mình thật sự rất mập sao?
“Quá mập rồi, đối với thân thể không
tốt. Phụ vương của ngươi cũng mập một chút. Tốt nhất nên giảm cân, làm
một thiếu niên anh tuấn đầy phong độ.” Ôn Uyển dụ dỗ hắn. Thử nghĩ xem,
Tiểu Chính Thái một năm trước có bao nhiêu khả ái, bao nhiêu xinh đẹp,
hiện tại mập hơn so với lúc trước mười lăm cân, phá hư hết mĩ cảm, thật
đáng tiếc.
“Không được, ta phải đi hỏi thử, là gầy
đẹp hay là mập đẹp.” Yến Kì Hiên suy nghĩ một chút, cũng không có hạ
quyết định. Ôn Uyển nói chắc chắn, gầy nhìn đẹp hơn.
Tiểu Chính Thái suy nghĩ một chút ” Vậy nếu ta gầy xuống, ngày nào ngươi cũng chơi với ta sao?”
Ôn Uyển bỉu môi, ngươi có cha thương, có mẹ yêu, hài tử mười tuổi còn chuyện gì không hiểu. Ta không có nhiều
thời gian rảnh rỗi như vậy để chơi cùng ngươi. Bất quá, nàng vẫn đáp
ứng, chỉ cần nàng còn ở trong phủ, nàng sẽ chơi cùng với hắn. Ôn Uyển ở
Thuần Vương phủ, hưởng thụ cuộc sống thanh tịnh được vài ngày.
“Quận chúa, người của Bình gia đến. Nói
là đưa danh sách tới đây để cho Quận chúa xem qua. Người đó còn nói,
mong Quận chúa sớm ngày quyết định.” Hạ nhân qua lại nói.
“Khụ, tại sao lại có một người cha như
vậy? Đứa bé này, thật đáng thương.” Bình Hướng Hi đã tới hai lần, nhưng
Ôn Uyển cũng không ra gặp mặt, sau đó hắn bị Vương Phi sai người mời trở về.
Trước khi đi, Bình Hướng Hi còn nói, hắn sẽ không đồng ý nhận con thừa tự. Không có sự đồng ý của hắn, cho dù
người trong tộc có đồng ý, đến lúc đó cũng sẽ ầm ĩ rất khó coi . Sau này Ôn Uyển sẽ gánh tiếng xấu trên lưng, hơn nữa người được nhận làm con
thừa tự cũng sẽ không được sống khá giả.
Nếu quả thật ầm ĩ đến nỗi không dàn xếp được, khi đó Bình Hướng Hi sẽ đến Đại Lý Tự kiện Ôn Uyển ngỗ nghịch bất hiếu, Ôn Uyển cũng gánh không nổi. Cho nên đây cũng là một vấn đề, nàng phải suy nghĩa cho kỹ để giải quyết vấn đề này. Ôn Uyển đã suy nghĩ mấy ngày nay nhưng cũng không nghĩ ra được một biện pháp nào vẹn toàn.
Bọn họ cũng rất tích cực, trong một thời gian ngắn mà đã có thể chuẩn bị danh sách đầy đủ. Ôn Uyển nhìn danh
sách, khẽ thở dài một tiếng, vì cái gì, vì cái gì, còn không phải là vì
nàng có nhiều tiền, còn không phải là vì thân phận Quận chúa của nàng.
Ôn Uyển cầm danh sách, phía trên tổng
cộng có tên của mười hai người. Nàng đem phòng lớn, tam phòng, cùng ngũ
phòng, tất cả đều loại. Còn dư lại tám người, Ôn Uyển sai người đi điều
tra, xem phẩm hạnh tới đâu, rồi sau đó mới quyết định. Vương Phi ở bên
cạnh giúp đỡ, nói người của mình rất rành mấy chuyện này.
Thật ra thì trong lòng Ôn Uyển cũng chả
vui vẻ gì. Nàng có cảm giác mình giống như một con chuột, đi tới đâu bị
người ta đuổi đánh tới đó, luôn cần người khác che chở, bảo vệ. Cuộc
sống như vậy đến lúc nào mới có thể kết thúc đây? Đợi người có năng lực
đến cưới nàng? Thời đại này không có tận mắt nhìn thấy chỉ nghe thấy
thôi đã sởn tóc gáy. Thân phận của nàng, người đủ khả năng thì không vừa ý nàng, người không đủ khả năng thì không thể cưới nàng. Hơn nữa, nàng
cũng không muốn gả cho người khác, mặc dù biết mấy năm sau sẽ không
tránh được chuyện như vậy, nhưng nàng chính là không muốn gả.
Phải làm như thế nào mới có thể thoát
khỏi những người thân trong ngôi nhà đáng ghét đó. Ôn Uyển biết, nếu
thật sự muốn thoát khỏi Bình gia, chỉ có thể mượn thế lực của ông ngoại. Nhưng cho dù muốn ra tộc, cũng phải có một yêu cầu hợp lý. Nếu không,
cho dù ông ngoại muốn ủng hộ mình, nhưng bị Ngự sử buộc tội thì nàng
cũng có thể bị đẩy vào vũng bùn không thể ngoi lên được.
“Quận chúa, muội muội ruột của Vương Phi đến chơi, Vương Phi sai người đến hỏi Quận chúa có rãnh không? Nếu rãnh rỗi, mời người đi qua đó một chút.” Ma ma tâm phúc bên cạnh Vương Phi
tới truyền lời.
“Không được, lúc này Quận chúa đang ở
trong thư phòng luyện chữ. Ngày mai, Quận chúa đến chào hỏi cũng không
muộn” Hạ Ngữ xin lỗi. Trong lúc Ôn Uyển luyện chữ, trừ phi là trời sập
xuống. Nếu không, ai cũng không thể đến quấy rầy nàng, bằng không những
người đi gọi nàng nhất định sẽ gặp phải tai ương. Lần trước vì chút
chuyện, Hạ Ngữ đi vào, liền bị Ôn Uyển ném bút vào mặt, khuôn mặt của Hạ Ngữ dính đầy mực, Quận chúa còn hé ra khuôn mặt trắng như giấy, hù dọa
nàng hết mấy ngày.
“Nếu đã như vậy, lão nô cũng không ép buộc, lão nô sẽ nói rõ với Vương phi.” Phó ma ma cũng không để ý, đi trở về.
Ôn Uyển đang ở trong thư phòng, nàng
không phải đang luyện chữ mà đang đánh cờ, bởi vì tâm tình nàng đang bất ổn cho nên muốn đánh cờ để ổn định cảm xúc lo lắng của mình.
Màn đêm buông xuống, Ôn Uyển tâm phiền ý loạn, làm gì cũng không ngủ được, liền ngồi dậy choàng xiêm y đi ra
ngoài đi dạo. Dù đang là ban đêm nhưng ánh trăng và sao trên trời chiếu
những tia sáng như ngọc, làm cho cảnh vật xung quanh sáng ngời giống như ban ngày, nhưng nếu so sánh với ban ngày thì ánh sáng nhu hòa hơn rất
nhiều. Ánh trăng kia giống như một người mẹ dịu dàng, từ từ xoa dịu tâm
trạng bất an nôn nóng của nàng.
Ôn Uyển cứ đi tiếp một cách không mục
đích như vậy, không có cảm giác đi tới khu núi giả, liền ngồi xuống,
giương mắt nhìn lên trời cao, trong đầu một mãnh hỗn loạn. Nàng không
biết tại sao ông trời lại an bài như vậy, người đưa nàng tới thời đại
này để làm cái gì?
“Vương gia, Vương gia. . . . . .
Dạ….Vương gia, mười năm như một ngày, người vẫn khỏe mạnh, cường tráng
như vậy….Vương gia……..” Từng tiếng rên rỉ tựa như khóc như than, từng
chút một truyền tới tai Ôn Uyển.
Ôn Uyển nghẹn họng nhìn trân trối, ách,
đây là Vương phủ, tại sao lại có người ở trong này đánh dã chiến? Nam
nhân cùng nữ nhân này cũng quá to gan đi, không sợ một khi bị phát hiện
sẽ bị loạn côn đánh chết sao. Đúng là lớn gan, đủ khí phách. Nếu là bình thường, nàng có thể còn suy nghĩ như vậy nhưng bây giờ không biết Hạ
Ảnh đang ở đâu. Nàng phải bình tĩnh, điều chỉnh hô hấp, không nên đả
thảo kinh xà. Nếu không, nói không chừng lần này không phải bị người ta
bóp cổ mà có thể bị chôn sống.
“Bảo bối, nàng cũng quyến rũ giống như trước…..” Một âm hưởng trầm thấp của nam âm vang lên.
Ôn Uyển tiếp tục ngẩng đầu nhìn trời.
Gian tình, gian tình, không chỗ nào không có gian tình. Chẳng lẻ ở cổ
đại, mọi người đều biến thái, có giường không chịu ngủ lại thích ở bên
ngoài đánh dã chiến. Nữ nhân đó xinh đẹp đến cỡ nào mà phải đến sơn
động,Thuần vương cũng không sợ bị người khác phát hiện, không sợ bị chê
cười sao.
Ở đây, nghe nam nữ rên rĩ những lời xấu
xa, Ôn Uyển rất khinh bỉ, đây là phủ đệ của ngươi, muốn làm gì thì vào
nhà, lại ra đây đánh dã chiến, thật là. Chẳng lẽ đánh dã chiến có thể
kích thích hắn hơn, còn có đặc thù ham muốn này nữa. Ôn Uyển bị cái bát
quái này xua tan đi buồn bực trong lòng.
Một lúc sau, chỉ nghe thấy cô gái cúi
đầu, khóc lên tiếng “Vương gia, hôm nay thiếp nói với tỷ tỷ, muốn gặp
mặt Hiên nhi, nhưng tỷ tỷ không để cho thiếp gặp, tỷ ấy nói Hiên nhi
đang học. Vương gia, ban đầu người nói với thiếp, làm như vậy là vì muốn tốt cho Hiên nhi, nhưng bây giờ thiếp nhìn con của mình, mà lại giống
như người xa lạ, thiếp thật sự rất khó chịu. Vương gia…”
“Trong lúc nói chuyện không được nhắc
lại chuyện này nữa, nếu không, ta sẽ không tha cho nàng.” Thanh âm của
Thuần Vương bỗng chốc lạnh như băng. Tiếp theo Ôn Uyển nghe phịch một
tiếng, giống như tiếng của một người ngã xuống.
“Thiếp, thiếp biết thiếp không có tư
cách. Vương gia, thiếp chỉ là… chẳng qua là rất khó chịu. Vương gia,
người không thể vứt bỏ thiếp. Vương gia, thiếp thật lòng rất yêu người.” Thuần Vương gia cúi đầu an ủi, nói lời ngon tiếng ngọt. Hai người cúi
đầu nói mấy câu đầy tình ý, sau đó hòa lẫn chung một chỗ.
Nha nha, không phải nói, Yến Kì Hiên là
con trai trưởng, không nghĩ tới, đằng sau chuyện này còn có một bí mật
lớn như vậy. Ôn Uyển chẳng qua là núp ở bên cạnh, chuẩn bị đem vỡ diễn
rình góc tường nghe đủ, coi như tiêu khiển trong lúc nhàm chán. Nào biết đâu lại nghe được một tin tức bùng nổ như vậy. Ánh mắt nàng liên tục
nháy a nháy a, giống với ánh sao trên trời, nhanh chóng lóe sáng.
Ôn Uyển còn đang suy nghĩ nên tiếp tục ở lại nghe, xem một chút nữ nhân này là ai. Đáng tiếc, trời không toại
lòng người. Từ xa truyền đến tiếng bước chân nặng nề của một người, lớn
tiếng kêu nhị Quận chúa, nhị Quận chúa, nhị Quận chúa người chạy đi đâu
vậy? Dần dần đi đến gần nàng.
Trong hang động kia không còn một tiếng
động, yên tĩnh giống như chết. Rất nhanh tiếng bước chân kia đã đi qua
nơi nàng đang đứng. Hai người, một trước một sau đi từ trong hang ra
ngoài. Người đầu tiên là Thuần vương gia, cô gái đi ra sau, Ôn Uyển mượn ánh trăng để nhìn xem, nhan sắc cũng diễm lệ.
Ôn Uyển rất khinh bỉ, nhưng cũng không
dám vọng động, ngồi im một chỗ, không dám lộn xộn. Mặc dù hiện tại nàng
rất lạnh, thân hình có chút cứng ngắt, nhưng cũng không dám nhúc nhích.
Đợi sau khi nàng ta đi qua, Ôn Uyển mới đứng lên, đã thấy trước mắt mình có thân ảnh của một người, khiến nàng hồn phi phách tán.
“Quận chúa, là thuộc hạ. Chúng ta mau
trở về đi, nơi này rất ô ế, chướng khí mù mịt. Thuần vương gia thật
không phải là người đứng đắn.” Ôn Uyển thấy người đến là Hạ Ảnh, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc nãy đúng là hù mình sợ gần chết.
Hạ Ảnh vô cùng tức giận và buồn bực, để
cho Ôn Uyển còn nhỏ tuổi nhưng lại gặp phải chuyện như vậy, thật là một
lão già không biết xấu hổ. Ôn Uyển vừa nghe Hạ Ảnh nói thế liền hiểu rõ, đoán chừng tiếng vang mới vừa rồi là do Hạ Ảnh tạo ra. Thật là vô duyên vô cớ khiến cho nhị Quận chúa chịu tiếng oan. Bất quá người đó là cha
nàng, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.
Ôn Uyển bị Hạ Ảnh mang về, bị chuyện như vậy quấy rầy, tâm tình của nàng cũng khá hơn nhiều. Ôn Uyển cảm thấy,
tuy nhìn Vương Phi rất hạnh phúc, nhưng thực chất bên trong cũng không
hạnh phúc như vậy. Nhìn nàng kia, Ôn Uyển cũng đoán được người kia hẳn
là muội muội ruột của Vương phi đi. Xem bộ dáng của hai người đó, hẳn là đã thông đồng với nhau rất lâu rồi. Ôn Uyển không tin Thuần vương phi
không biết gì cả nhưng tại sao người phải chịu đựng như vậy? Chẳng lẽ
Vương phi đã biết Yến Kì Hiên không phải là nhi tử của mình, nhưng như
vậy cũng không đúng, chẳng lẽ là vì huyết mạch thân tình. Khụ, chuyện
của những người nhà giàu, thật phiền phức.
Nhưng mà Tiểu Chính Thái lại là con tư
thông, đúng là tin tức khiến người ta kinh ngạc. Ôn Uyển đối với chuyện
này cũng không có cảm giác quá lớn. Đây là chuyện riêng của người ta,
nàng sẽ không để ý đến làm gì.
Nhưng có lẽ đây là thói hư tật xấu của
con người. Nhìn thấy người khác cũng không hạnh phúc hơn so với mình bao nhiêu, thì trong lòng liền vui vẻ, một chút buồn bực bi phẫn cũng không có. Thú vị mà nghĩ, tất cả mọi người đều là kẻ tám lạng người nửa cân.
Chính phòng của Thuần Vương Phủ:
“Quận chúa, đây là Thải Hà, muội muội
của ta.” Vương Phi rất nhiệt tình giới thiệu. Ôn Uyển nhìn người đàn bà
kia, thực sự rất xinh đẹp. Năm đó, lúc Vương phi mới đến kinh thành đã
được bình chọn là mỹ nhân đệ nhất kinh thành. Nhưng nữ nhân này, nhiều
hơn vài phần diễm lệ, bởi vì so sánh với Vương phi, nàng ta có thêm phần diêm dúa lẳng lơ. Loại nữ nhân này có lực sát thương tương đối lớn với
nam nhân.
Trong lòng Ôn Uyển rất khinh thường.
Ngày hôm qua, nàng đã cố ý đi hỏi thăm. Nữ nhân này thủ tiết mười hai
năm, nếu như Yến Kì Hiên thật sự là do nàng sinh ra…vậy thì chồng nàng
ta vừa chết, nàng ta đã dan díu với Thuần vương. Thuần vương gia là tỷ
phu của nàng mà nàng ta với Vương phi lại là chị em cùng một mẹ. Nàng ta lại có thể làm như vậy, thật không biết xấu hổ.
Trong lòng Ôn Uyển rất khinh thường,
nhưng trên mặt cũng không có biểu hiện gì, dù vậy nàng vẫn lạnh nhạt,
không muốn bắt chuyện. Tính tình Ôn Uyển vốn cổ quái, nổi danh lạnh nhạt với người khác cho nên Thuần vương phi cũng không có bất kì hoài nghi
gì, chẳng qua là cười giảng hòa.
Nhưng muội muội ruột của Vương Phi lại
cảm thấy mất hứng. Nàng ta cảm thấy Ôn Uyển xem thường mình, trong lòng
có bất mãn rất lớn.
“Đây chính là Quý Quận chúa sao, nhìn
qua nhìn lại cũng không thấy điểm nào Quý hết?” Loại bất mãn này trực
tiếp biểu hiện ở trên mặt.
Ôn Uyển mặc thường phục, dùng mấy cây
trâm bằng gỗ cài đầu, ngoài ra nàng không đeo thêm bất kỳ đồ trang sức
nào. Nhìn, đúng thật là không tìm thấy điểm nào cao quý, nhưng những lời này khiến cho sắc mặt của Cổ ma ma đại biến, nàng ta đúng là không biết nể mặt, cũng quá khi dễ người đi.
“Quý, không phải ở chỗ người đó đeo bao
nhiêu đồ trang sức, một người cho dù toàn thân đeo đầy đồ trang sức
nhưng không có phẩm chất đạo đức thì cũng không dùng được, người như vậy có khác gì so với địa chủ ở nông thôn. Còn về phần Quận chúa của chúng
ta có Quý hay không? Hoàng thượng biết, tất cả dân chúng trong thiên hạ
đều biết. ” Cổ ma ma lạnh lùng nói, những người khác trong phòng đều mím môi cười trộm.
Sắc mặt của muội muội Vương Phi rất
không tốt, mặc dù nàng ta không đeo quá nhiều đồ trang sức nhưng so với
các nữ quyến đang ở đây thì nàng ta là người đeo nhiều nhất.
Ôn Uyển cũng không nói gì, chỉ cúi đầu, cười nhẹ nhàng.
“Ngươi…tỷ tỷ, tỷ xem tỷ đã mời những
người nào? Người như vậy cũng xứng ở trong phủ?” Thải Hà tiên tử giận
dữ, hướng về phía Vương Phi để xả cơn giận của mình.
“Quận chúa, cháu trở về phòng trước đi,
chuyện hôm nay mợ sẽ xử lí, mợ xin lỗi. ” Vương Phi đối với thái độ của
Ôn Uyển cũng không quá để ý. Những lời này cũng không phải do Ôn Uyển
nói, chỉ là do ma ma bên cạnh nói, không thể trách nàng, hơn nữa điều
quan trọng là muội muội của mình là người khiêu khích trước.
Nữ nhân không biết hổ thẹn, đây là cảm
nghĩ cuối cùng của Ôn Uyển. Ngay ngày đó, nữ nhân kia liền đi trở về,
dường như mỗi tháng nữ nhân này đều đến Thuần vương phủ hai ba ngày,
chẳng biết tại sao lần này lại không ở tiếp. Sau đó, vương phi còn đến
xin lỗi Ôn Uyển, Ôn Uyển tỏ vẻ mình không để chuyện đó ở trong lòng.
Sau hai ngày, Ôn Uyển nhận được một tờ
danh sách rất tỉ mỉ, bên trong là hoàn cảnh gia đình của tám người được
đề cử, trình độ học vấn, giao thiệp với những ai…đều được điều tra nhất
thanh nhị sở. Càng khoa trương hơn nữa là, cả tính tình của cha mẹ, ông bà tổ tiên đều được ghi rõ ràng, cụ thể. Ôn Uyển thấy vậy, cười không
ngừng, nếu tiếp tục tra nữa thì đến mười đời tổ tông của họ cũng tra ra, những người đó còn không phải là tổ tiên của nàng sao.
Loại đi sáu người, giữ lại hai người.
Một người là Thượng đường, còn có một là đệ tử trong tộc gọi là Thượng
Phong. Chỉ còn lại hai người này, căn cứ kết quả điều tra, phẩm hạnh họ
là tốt nhất.
Ôn Uyển trịnh trọng nói cám ơn với Vương Phi. Vương Phi cười nói, nếu Ôn Uyển thật sự muốn tạ ơn nàng thì hãy
chỉ cho nàng cách làm ăn, để cho nàng kiếm thêm chút tiền mua son phấn.
Hiện tại, ở Kinh Thành người nào không biết, năm ngoái Ôn Uyển, tiền
kiếm được từ cửa hàng đồ chơi trẻ em, tiền bán món ăn và động vật còn
nhiều hơn tiền Vương phủ thu vào một năm. Đến Thuần vương gia cũng có
chút ngắm nghía, nói với nàng, nếu không thì chúng ta cưới đứa trẻ này
về nhà đi.
Dĩ nhiên, đó chỉ là lời nói vui đùa
thôi, hôn sự của Ôn Uyển trăm phần trăm là do Hoàng Thượng chỉ định, cho nên về việc hôn sự của Ôn Uyển, trừ Hoàng Đế ai cũng không có quyền
nhúng tay vào, trừ phi đến cầu hoàng thường ban ân. Nhưng lúc trước đã
có tin đồn, không có thánh chỉ của Hoàng Thượng thì những tin đồn mãi
mãi vẫn chỉ là tin đồn. Bọn họ cũng không dám nói bậy.
Nếu thật sự đi cầu Hoàng thượng ban ân
thì chỉ có thể cưới Ôn Uyển cho con trai trưởng của mình, nhưng một
người câm thì làm sao có thể xứng với con trai trưởng của hắn, với thân
phận của Ôn Uyển không thể làm thiếp thất, cho nên những lời này chỉ là
cười nói giỡn mà thôi.