Beta: Tiểu Tuyền
“Đúng vậy!” Trương thị cười hỏi: “Khi nào Lục gia trở về?”
“Sáng hôm nay đã phái người đưa tin nói là ngày kia mới có thể trở
về.” Trầm tam phu nhân nói đến ngày Trùng Dương trong nhà sẽ mời khách,
mời Trương thị và Liên Mạn Nhi đến nhà.
Trương thị và Liên Mạn Nhi đương nhiên gật đầu đồng ý. Liên Mạn Nhi
tự tay dâng lên bái thiếp mời Trầm tam phu nhân và hai tỷ muội Trầm
Nghị, Trầm Thi đến nhà nàng uống rượu xem hí khúc (hát tuồng). Trầm tam
phu nhân không biết nhiều chữ nên hỏi Liên Mạn Nhi thời gian rồi cười
đồng ý.
“Ta còn chưa chúc mừng Liên phu nhân song hỷ lâm môn, có hai nhi tử
tiền đồ rộng mở không ai sánh bằng.” Trầm tam phu nhân vừa cười vừa nói
với Trương thị.
“Muốn nói phúc khí… ta sao sánh được với Tam phu nhân.” Trương thị vừa cười vừa khiêm tốn nói.
“Không những nhi tử giỏi giang, khuê nữ xinh đẹp như thiên tiên nhân
gian khó thấy. Không chỉ ta mà mọi người ở phủ thành người nào nhắc tới
các phu nhân cũng hâm mộ mong được giống như phu nhân.” Trầm tam phu
nhân vừa nói chuyện vừa mỉm cười nhìn Liên Mạn Nhi.
“Tam phu nhân người đừng quá khen con bé như vậy. Đứa nhỏ này tính
cách chỉ tàm tạm, chu đáo hiểu chuyện và biết thương người. Con bé tay
thô chân to… so với những tiểu thư khuê tú ở phủ thành còn kém xa lắm!
Huống chi hai khuê nữ của tam phu nhân còn ưu tú hơn con bé không biết
bao nhiêu lần, ta ở nhà thường bảo con bé nên thân cận với hai vị tiểu
thư để học hỏi nhiều hơn một ít.” Trương thị vội cười nói.
Trương thị đã xã giao khá hơn, làm cho cuộc nói chuyện vô cùng tự
nhiên lưu loát, mặt khác tính tình Trương Thị phúc hậu, rất hiếm người
không thích bà. Huống chi Trầm tam phu nhân cũng có hai nữ nhi dáng vẻ
trắng trẻo mi thanh mục tú, hơn nữa nói chuyện cực kì lễ phép. Mặt khác, dù sao cũng đều là nữ nhi nên hành động lời nói rất dịu dàng, Trương
thị cảm thấy không giống nữ hài tử nông thôn chua ngoa, thật hiếm thấy.
Trương thị thật lòng thích hai cô nương này.
“Lời này nên để ta nói chứ.” Trầm tam phu nhân nói: “Ta thường nói hai đứa chúng nó nên theo Mạn Nhi học một ít.”
Nói xong Trầm tam phu nhân liền bảo người chuyển hai chậu hoa Ngọc Thạch tinh xảo đẹp mắt đến trước mặt Liên Mạn Nhi.
“Gần đây nhà mẹ đẻ đưa tới cho ta, cô nương thấy sao?” Trầm tam phu nhân cười hỏi Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi nhìn kỹ lại, thì ra là hai bồn hoa lan ngọc thạch cây lá xanh biếc nụ hoa trắng nõn, nếu không nhìn kỹ còn tưởng là hoa Lan
thật, Liên Mạn Nhi liên tục khen đẹp.
“Cô nương thích là được.” Trầm tam phu nhân cười nói. “Hai bồn này là chuẩn bị cho cô nương.”
Liên Mạn Nhi nghe Trầm tam phu nhân nói đây là gia đình mẹ bà đưa tới, đương nhiên không dám nhận, vội vàng từ chối.
“. . . . . . Tổng cộng được sáu bồn, ta thấy đồ tinh xảo như vậy
chúng ta bày có chút lãng phí. Trước ta đã đưa cho đại nha đầu hai bồn
rồi, hai tỷ muội cũng mỗi người một bồn, còn hai bồn này là cố ý để lại
cho cô nương.” Trầm tam phu nhân lại nói: “Đây không phải ý của riêng ta mà cũng là ý của hai đứa chúng nó, bọn họ nói đồ tốt như vậy không cho
cô nương thì cho ai. Cô nương đừng từ chối nữa, không phải thứ gì quý
trọng hiếm có, chỉ để trang trí mà thôi. Chúng ta đang vào đông, trong
ngoài phòng đều ít màu sắc tươi sáng, có thể bày cái này.”
Trầm Nghị và Trầm Thi cũng vội vàng cười nói như thế nào cũng muốn Liên Mạn Nhi nhận lấy.
“. . . . . . Nếu như không nhận chính là không xem chúng ta như bằng hữu.” Trầm Nghị và Trầm Thi cùng nói.
Họ đã nói như vậy Liên Mạn Nhi không tiện từ chối nữa đành nói tạ ơn
rồi nhận lấy. Hai bồn hoa lan Ngọc Thạch là tặng lễ hợp tiêu chuẩn bên
ngoài do Trầm tam phu nhân và Trầm Nghị, Trầm Thi biến đổi thành tặng
cho Liên Mạn Nhi. Phần giao hảo này Liên Mạn Nhi cũng hiểu được. Rất
giống cách nàng đối xử với Liên Chi Nhi hay Liên Diệp Nhi và Ngô Gia
Ngọc.
Liên Mạn Nhi sai người đi theo hầu cẩn thận nhận lấy hoa lan Ngọc
Thạch, một mặt trong lòng suy nghĩ trong nhà có vật gì, qua ít ngày cũng đưa cho Trầm Nghị và Trầm Thi hai món tốt, mọi người càng thêm hòa khí.
“Mọi người định ở trong thành bao lâu, dự lễ mừng năm mới ở đây luôn
sao?” Trầm tam phu nhân và Trầm Nghị, Trầm Thi cùng hỏi Liên Mạn Nhi.
“Lần này định ở nhiều thêm mấy ngày.” Liên Mạn Nhi liền nói: “Thứ
nhất là chuyện ca ca con, thứ hai là hơn nửa năm chưa tới phủ thành, rất nhớ mọi người nên muốn cùng nhau tụ họp. Chuyện lễ mừng năm mới tạm
thời còn chưa xác định, đến lúc đó rồi mới tính.”
Bởi vì Liên Thủ Tín quyến luyến cố hương và cả cổng chào ngự tứ tại
Tam Thập Lí Doanh Tử, vì vậy dự định mừng năm mới ở Tam Thập Lí Doanh
Tử. Dĩ nhiên Liên Thủ Tín cũng nói rõ ràng hắn và Trương thị không thể
rời bỏ cố hương, cũng sẽ không ép buộc Ngũ Lang và tiểu Thất. Liên Thủ
Tín biết, hoài bão của Ngũ Lang và tiểu Thất rất lớn, tuyệt đối sẽ
không bị trói buộc ở Tam Thập Lí Doanh Tử, thậm chí còn vượt ra khỏi phủ Liêu Đông. Liên Thủ Tín chỉ cần sau này đi nơi nào đều nhớ về cội nguồn là được.
Thật ra thì loại chuyện này không cần Liên Thủ Tín dặn dò. Ở niên đại này, mọi người đều vô cùng coi trọng tổ tiên.
“Chắc là trở về nhà cũ mừng năm mới, sau tết Nguyên Tiêu mới trở lại phủ thành.” Liên Mạn Nhi lại nói.
Nhà cũ trong lời Liên Mạn Nhi nói không phải nhà cũ Chu thị ở kia mà
là tòa nhà của các nàng ở Tam Thập Lí Doanh Tử, cái kia mới là nhà cũ
của nàng. Bây giờ các nàng đều nói với người ngoài như vậy. Tòa nhà Chu
thị hiện đang ở kia chỉ xuất hiện trong các cuộc lén nói chuyện trong
nhà, dù vậy cũng không hề dùng danh xưng nhà cũ.
Sau này nhà tổ của các nàng chính là tòa trạch viện bên dưới cổng
chào ngự tứ, nơi đó cũng sẽ truyền lại cho con cháu sau này. Tòa nhà
trong thôn Liên lão gia tử đặt mua sẽ là thế hệ con cháu của Liên Kế Tổ ở đó.
“Vừa khéo Lục gia phái người đến báo tin cho chúng ta nói có thể ở
nhà nhiều hơn mấy ngày.” Trầm tam phu nhân liền nói nhưng ngay sau đó
lại hỏi Trương thị: “Ta nghe nói dường như phu nhân Bố Chính Sứ ty Đỗ
đại nhân muốn làm mai cho Ngũ Gia phải không?”
“Chuyện này. . . . . . Chúng ta còn chưa gặp Đỗ phu nhân, chỉ là bọn
họ thuận miệng cười nói một câu vậy thôi.” Trương thị cẩn thận nói: “Ta
đã định sớm làm mai cho Ngũ Lang, chỉ là Lỗ tiên sinh lên tiếng bảo để
nó đỗ Cử nhân xong mới tính chuyện này vì sợ làm nó phân tâm.”
“Hiện nay không được sao?” Trầm tam phu nhân liền nói.
“Cũng không phải” Trương thị lại gật đầu: “Ta là một lòng tranh thủ
thời gian tìm một mối hôn sự, nó là con trai trưởng sau này chuyện lớn
nhỏ toàn gia đều là nó và vợ nó quản. Ta thầm nghĩ muốn tìm người tuổi
tương đương, nếu tuổi quá nhỏ dù cha mẹ người ta cam lòng, ta cũng không nỡ.”
Đỗ gia từng ám chỉ qua muốn gả cháu ngoại gái cho Ngũ Lang. Chuyện
khác chưa nói chẳng qua cô bé kia mới mười bốn tuổi, nhà Liên Mạn Nhi
nghe xong nhưng vẫn chưa đồng ý. Nguyên nhân như lời Trương thị, con
trai lớn cưới vợ vào cửa trên vai phải gánh nhiều chuyện vì vậy cần hơi lớn tuổi hơn một chút, nếu cùng tuổi với Ngũ lang là tốt nhất, nếu
không lớn hơn một hai tuổi cũng có thể.
Trầm tam phu nhân nghe xong cũng gật đầu.
Phong tục Phủ Liêu Đông thì thích cưới đại tức phụ, dân gian có câu
tục ngữ: “nữ đại tam bảo kim chuyên (ý nói nữ lớn tuổi hơn càng biết
cách yêu thương, chăm sóc chồng tham khảo http://zhidao.baidu.com/question/35271993.html).
Cô nương hơi lớn tuổi thân thể càng khỏe mạnh có thể sớm hơn trong
việc sinh con dưỡng cái, còn có thể lo liệu việc nhà tốt hơn, mà cũng
biết chắc phương pháp thương yêu trượng phu, suy nghĩ vô cùng thực tế,
bình thường con người sinh hoạt bất kể là người ta nhà giàu hay nhà
nghèo rất nhiều nhà cũng đều suy nghĩ như vậy.
Huống chi, Liên gia lần này cưới vợ cho con trai trưởng không những
khai chi tán diệp mà còn trọng trách xử lý chuyện nhà nên càng quan
trọng.
Chuyện như vậy Liên Mạn Nhi tham dự không tiện, nhìn Trầm Nghị và
Trầm Thi cũng có chút xấu hổ nên đứng dậy lôi kéo Liên Mạn Nhi muốn đến
nói chuyện ở phòng của các nàng. Liên Mạn Nhi cười đứng dậy cùng Trầm
Nghị và Trầm Thi cáo từ đi ra ngoài, trước khi đi còn len lén đưa cho
Trương thị cái ánh mắt.
“… người mà ta quen biết ở bên trong Phủ thành cũng không nhiều, ta
cũng không biết nhà ai có khuê nữ tốt, Tam phu nhân nếu biết rõ nhà ai
có khuê nữ tốt nhất định phải nói cho ta biết…” Trương thị hiểu ý, liền
nói với Trầm Tam phu nhân.
Ngay từ lúc ở nhà, Liên Mạn Nhi đã thương lượng với Trương thị muốn
tìm một người vợ hợp ý cho Ngũ Lang sẽ phải vận dụng hết các mối quan
hệ. Trầm tam phu nhân ở phủ thành nhiều năm như vậy đương nhiên là lựa
chọn rất tốt.
Lưu lại Trương thị và Trầm tam phu nhân tiếp tục nói chuyện của Ngũ
Lang, Liên Mạn Nhi đi theo Trầm Nghị và Trầm Thi ra ngoài, ba cô nương
ngại trong nhà bị kìm nén nên thương lượng đi trong vườn giải sầu một
chút, vừa đi ba cô nương vừa nói chuyện không ngừng. Liên Mạn Nhi cũng
có nhiệm vụ trong người, nàng muốn từ Trầm Nghị và Trầm Thi hiểu rõ hơn
các tiểu thư khuê tú phủ thành.
Đợi đến lúc cơm tối, trong đầu Trương thị và Liên Mạn Nhi đều có một
tờ danh sách khuê tú phủ thành. Người một nhà lại ăn cơm tối ở Trầm phủ
xong mới cáo từ về nhà.
Người Liên gia đi rồi, Trầm tam phu nhân lôi kéo Trầm Nghị và Trầm
Thi đang ngồi trong nhà nói chuyện thì có tiếng bước chân vang lên, Trầm Tam từ bên ngoài đi vào.
Trầm Nghị và Trầm Thi hai người đều đứng dậy hành lễ chào phụ thân.
Trầm Tam gật gật đầu cũng ngồi xuống đối diện giường gạch Trầm tam phu
nhân. Trầm tam phu nhân thấy sắc mặt Trầm Tam ửng đỏ, lộ vẻ đã uống chút ít rượu liền hướng hai khuê nữ khoát tay áo, Trầm Nghị và Trầm Thi hành lễ liền mang theo nha đầu của riêng mình lui ra ngoài.
Trầm tam phu nhân cho người mang canh giải rượu cho Trầm Tam.
“Nàng có tặng hai bồn Hoa kia không?” Trầm Tam nói không uống nhiều lắm rồi hỏi Trầm tam phu nhân.
“Tặng rồi.” Trầm tam phu nhân liền nói: “Nàng từ chối không nhận, ta phải nói ra là ý của hai khuê nữ nàng mới nhận.”
“Đây là nàng biết đến lễ nghĩa, trong mắt không tham.” Trầm Tam liền nói.
“Hai năm qua ta cũng thấy mưu kế tinh tế của nàng, bộ dáng cùng tính
tình quả thật hiếm thấy, cũng không đoán được người như nàng thích cái
gì.” Trầm tam phu nhân liền nói.
“Tất cả cũng tùy vào duyên số.” Trầm Tam liền nói.
“. . . . . . Cũng là vận may tốt.” Trầm tam phu nhân liền nói: “Hiện
giờ dù căn cơ đơn giản chút ít nhưng sau này nhất định sẽ khó lường.”
“Nói đến căn cơ, đâu phải ai sinh ra đã có chứ?” Trầm Tam liền nói:
“Thuỷ tổ hoàng đế trước vẫn ở trên núi làm thợ săn, lúc bắt đầu khởi
nghiệp Lão tổ tông nhà chúng ta cũng chỉ khiêng cái cuốc.”
Trầm tam phu nhân nghe không nhịn được hé miệng cười.